Đản Đản đau lòngNhiệt tình tràn đầy của tôi đều bị một câu nói lạnh lùng thản nhiên như thế của anh ta cuốn đi, trong lòng chán nản xấu hổ đến nỗi cuống quýt cầm lấy 乃út, ép buộc lực chú ý đặt vào đề bài.
Tiếng đồng hồ tích tắc trên tường từng bước một nhích về phía trước, tôi làm xong đề bài cuối cùng thì đã tới gần thời gian ăn tối. Chu Dật cầm quyển bài tập kiểm tra từng bài cho tôi xong, thoả mãn gật đầu: “Không sai, một bài cũng không sai.”
Tôi rầu rĩ không vui nhận lại quyển bài tập thả vào trong cặp: Em về nhà đây ạ.”
“Chờ một chút.” Anh ta đứng dậy, sau đó níu cặp của tôi: “Đi ăn trước đã.”
Lòng tôi buồn phiền đoạt lại cặp của mình: “Không cần đâu ạ, ba em chuẩn bị cơm tối rồi, tạm biệt thầy.”
Nói xong sải bước đi ra khỏi hiệu sách, để lại Chu Dật đứng một mình tại chỗ, giống như có một ánh mắt lửa nóng bắn về phía sau lưng tôi.
Buổi tối, lúc nằm ở trên giường, tôi đang cầm di động lật qua lật lại thì khuôn mặt mỉm cười nho nhã, ánh mắt sâu cùng với giọng điệu lạnh băng của Chu Dật cứ tản ra trước mắt không chịu biến mất.
Chúng tôi đã vượt qua quan hệ thầy trò nhưng lại không giống bạn bè, lại càng không giống như người yêu, chẳng ra cái quan hệ gì hết như vậy làm lòng tôi buồn phiền phát bực, hôm nay thật vất vả cố lấy dũng khí hỏi ra nghi hoặc dưới đáy lòng, lại bị anh ta tứ lạng bạt thiên cân (bốn lượng tiền đè bẹp ngàn lạng vàng) mà đánh trả lại như vậy. Lại càng làm cho tôi không hiểu cuối cùng anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Có thể là tôi quá nhỏ tuổi, anh ta là người đàn ông yêu nhất trêu đùa mờ ám như vậy, mà tôi ghét nhất bị trêu đùa mờ ám.
Tôi, Chu Đạm Đạm đã từng nói qua, muốn làm một người dám yêu dám hận, chứ không phải là rùa đen rút đầu.
Tôi trở mình quay mặt vào tường, hai tay nắm điện thoại di động, nhắn cho Chu Dật một tin: Thầy Chu, thầy còn chưa trả lời vấn đề hôm nay của em.
Điện thoại di động ở trong tay rung lên, sau đó gửi đi. Tôi ôm nó vào trước иgự¢, lẳng lặng chờ đợi anh ta trả lời.
Thế nhưng qua thật lâu thật lâu, lâu đến mức đồng hồ báo thức đã đi tròn một vòng, Chu Dật cũng không trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi chôn mặt vào gối, hung hăng đấm vài cái, sau đó trở mình một lần nữa, mở ra tin nhắn mới, mỗi chữ mỗi câu nói rằng: Thầy Chu, sự im lặng của thầy làm cho em rất thất vọng, em vẫn nghĩ đến thầy là một người dám làm dám chịu, không nghĩ tới một vấn đề đơn giản như vậy mà thầy cũng không thể trả lời em, em rất thất vọng về thái độ hèn nhát của thầy, thất vọng về sự lùi bước của thầy.
Sau khi gửi đi, tôi liền tắt máy, nắm lấy máy ném đi rất xa, sau đó trùm chăn nhắm mắt lại.
Ban đêm yên tĩnh hít thở của tôi ở trong chăn bông có vẻ gấp, mí mắt rất nặng, nhưng không thể ngủ. Cuối cùng tôi không nhịn được mà đứng lên, tìm lại cái điện thoại di động đã bị tôi ném trên bàn học, mở máy.
Màn hình màu lam âm u ở trong căn phòng đen như mực cực kì chói mắt, tôi cầm máy giơ lên không trung, không quá lâu sau, một tiếng rung vù vù đến làm trái tim tôi cũng chấn động.
Là một tin nhắn ngắn của Chu Dật.
Tôi nhìn tên của anh ta trong mười giây, mới mở xem nội dung: Chu Đạm Đạm, thầy không trả lời em nguyên nhân không phải là thầy hèn nhát, mà là em chỉ là học trò của thầy, thầy yêu thương mỗi một học trò của mình, nếu như trước đây có chuyện gì làm cho em hiểu lầm, xin hãy quên đi.
Tôi ngơ ngác nhìn chăm chú tin nhắn ngắn gọn này, câu chữ và giọng điệu rất bình tĩnh của một bài thi chính thức, nhưng lại giống như một cây kiếm sắc bén hung hăng đâm vào lòng tôi.
Viền mắt căng ra, không nghĩ đến cả việc nháy mắt, nước mắt kìm lòng không đậu cứ như vậy mà chảy xuống.
Tôi cầm máy ném lên giường, sau đó che mắt lại, trong căn phòng vắng vẻ oà khóc ô ô.
Chất lỏng đều đều chảy vào trong miệng, tôi lấy chăn bông trùm đầu lại, co ở bên trong lau nước mắt.
Vì sao, dựa vào cái gì!
Anh ta có thể bình tĩnh như vậy, lạnh lùng như vậy?
Tôi không tin lí do thoái thác của anh ta, anh ta chính là một người nhát gan!
Tôi co giật nhắn lại một tin: Thầy, ngài thật là thương người, tôi muốn học tập theo ngài.
Sau đó nghĩ nghĩ rồi ngủ mất tiêu.
Lúc Lăng Linh nhìn thấy tôi, sợ đến vội vàng lùi lại: “Ngày hôm qua cậu làm cái gì đấy?”
Tôi sờ mắt: “Rất nghiêm trọng à?”
Lăng Linh ngưng trọng gật đầu: “Có một chút, làm sao thế?”
Tôi nằm nghiêng trên bàn, suy nghĩ thật lâu, sau đó đem ngọn nguồn sự tình một năm một mười nói với
Ban đầu, Lăng Linh khi*p sợ, nổi điên đến cuối cùng thì tức giận, khoa tay múa chân mắng Chu Dật: “Tớ thực sự là nhìn lầm thầy Chu mà, sao lại không giống đàn ông một chút nào hết!”
“Đạm Đạm, cậu định tiếp tục thế nào bây giờ?”
Tôi lắc đầu.
May là mới buổi trưa, chưa có giờ của Chu Dật, bằng không tôi thực sự không biết đối mặt với anh ta thế nào.
Buổi trưa, lúc tan học, Đinh Trạch đã lâu không gặp lại xuất hiện ở cửa lớp chúng tôi, hắn hỏi tôi: “Cùng nhau ăn cơm đi?”
Với tâm tình này của tôi, lẽ ra muốn từ chối hắn, nhưng vừa mới quay đầu lại, liền thấy Chu Dật từ cầu thang đi lên, vẻ mặt bình thản, tôi và hắn nhìn nhau một giây, sau đó tôi quả quyết dời đi tầm nhìn, cười với Đinh Trạch: “Được, ăn cái gì đây?”
Đinh Trạch liến thoắng liệt kê rất nhiều thứ, tôi không có nghe vào cái nào, nghĩ đến gương mặt không hề gì của Chu Dật vừa rồi, giống như là khuôn mặt chưa từng phát sinh vẻ bực bội gì cả, trong lòng càng chua xót khổ sở.
Mơ màng theo sau Đinh Trạch tới một tiệm cơm nhỏ ở bên ngoài, tuỳ tiện gọi một đĩa cơm rang, sau đó nghe Đinh Trạch nói đến những chuyện gần đây của hắn, hoá ra là đã chia tay với cô bạn gái xinh đẹp kia.
Tôi bất đắc dĩ cười cười, cho hắn một ánh mắt ai oán.
Hắn quan tâm hỏi tôi: “Sao mắt lại sưng như thế hả? Xảy ra chuyện gì sao?”
Lúc này tôi mới nhớ tới đôi mắt khác thường của mình, vì vậy mặt không đổi sắc giải thích: “Ngày hôm qua xem một bộ tiểu thuyết vô cùng cảm động thì khóc, haizz! Cậu đừng nói cho người khác biết đó, thật mất mặt.”
“Ha ha ha ha ha ha…” Hắn bật cười, sau đó lắc đầu: “Cậu đó, thật hài hước.”
Hài hước cái đầu mẹ mày!
Tôi chỉ biết cùng cười khan hai tiếng.
Đột nhiên thấy rượu ở bên trong tiệm cơm, vì vậy hỏi Đinh Trạch: “Cậu uống rượu không?
“Thỉnh thoảng muốn uống.”
Tôi hét lớn gọi chủ quán: “Cho hai chai bia?”
Đinh Trạch nhìn tôi khác thường: “Cậu muốn uống rượu? Buổi chiều còn phải đi học nha!”
Tôi vô tình gật đầu: “Tớ biết.”
Bia mang lên, Đinh Trạch lại lần lữa không uống, tôi hiểu rõ đem chai bia của hắn qua: “Quên đi, cậu là học trò ngoan, không làm khó dễ cậu, tớ tự uống.”
Nói xong tôi ngửa cổ uống một ngụm lớn, nhìn Đinh Trạch giương mắt đờ đẫn.
Toàn bộ giờ học buổi chiều đều là của Chu Dật, tôi càng nghĩ càng buồn bực, một chai lớn cứ như vậy bị tôi ào ào trút hết, còn không nghe lời can ngăn của Đinh Trạch, kiên cường uống hết hai chai.
“Thật sảng khoái!” Tôi lớn tiếng ca ngợi.
Đinh Trạch không lay chuyển được tôi, lấy một xấp khăn giấy cho tôi lau miệng, tôi lau qua loa, sau đó kết thúc.
Cuối cùng cũng hiểu rõ ràng vì sao có người lúc muộn phiền khổ não hay là thương tâm đều thích uống rượu.
Tôi cũng hiểu được mình rất ngốc, vì một người thầy mà đau lòng cái gì chứ, có thể chỉ là tự mình đa tình, có thể Chu Dật anh ta căn bản là gai mắt một học trò nghèo.
Anh ta đẹp trai lại có tiền, có cái gì không mua được, không chiếm được.
Tôi tội gì phải nổi giận vì một thầy giáo như vậy chứ.
Nghĩ nghĩ, không quan tâm đang ở trên đường mà miễn cưỡng cười rộ lên, làm cho Đinh Trạch ở bên cạnh càng thêm hoảng sợ.
“Cậu xem trên người cậu nhiều mùi rượu như vậy, chiều sẽ bị thầy mắng đó.”
Tôi mỉm cười: “Không sao, cậu quay về phòng học đi.”
Tôi lảo đảo lắc lắc vứt Đinh Trạch sang một bên, một mình về phòng học, vừa mới đẩy cửa ra thì thấy Chu Dật lẳng lặng ngồi trên bục giảng, hai tay chắp trước иgự¢ đặt trên bàn giáo viên, môi nhếch l chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Nghe âm thanh cửa mở ra, hơi nghiêng đầu nhìn tôi.
Hai tay tôi lạnh ngắt, vứt hắn qua một bên tầm mắt, đi về chỗ ngồi của mình.
“Chu Đạm Đạm.” Anh ta gọi ở phía sau, âm thanh mát lạnh nghe không ra một tia tình cảm nào.
Tôi đứng tại chỗ.
Anh ta dừng một chút, sau đó nói: “Nộp bài tập buổi sáng lên đây.”
Tôi nghe xong nhất thời dở khóc dở cười, con mẹ nó tôi thật là ngu ngốc, còn tưởng có thể chờ mong cái gì đây.
Anh ta mặt không chút thay đổi ngồi ở trên đó, tay trái cầm phấn viết, nhìn không ra vui giận, lật xem bài tập của tôi.
Một lát sau, anh ta ngẩng đầu lên, làn da mịn tái nhợt, mắt nhìn tôi: “Em…”
“Thầy, thầy yên tâm đi, chuyện gì cũng sẽ không làm lỡ việc học tập của em, em cũng sẽ không đến quấy rầy thầy, em có chừng mực cũng có thể tự mình hiểu lấy.”
Anh ta ngây người thật lâu, dường như còn có một tia kinh ngạc, trong mắt hiện lên nét mặt không cách nào nắm bắt được, cuối cùng lạnh nhạt gật đầu.
Đại khái là toàn bộ thế giới đều rất ngốc, mà kẻ ngu ngốc đần độn nhất chính là tôi.