Ánh mặt trời buổi sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bên trong phòng khách của một biệt thự xa hoa, người hầu mặc áo trắng vẫn còn đang quét tước phòng, lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ thể thao đi từ cửa vào, trên trán hắn rõ ràng vẫn còn mồ hôi chưa lau đi, khí sắc hồng nhuận, xem ra tinh thần vô cùng tốt.
-Buổi sáng tốt lành, thiếu gia. Quản gia Trung bá cung kính ân cần hỏi thăm hắn.
Hắn gật đầu xem như là chào hỏi, bước về phía sô pha trong phòng ngồi xuống.
-Thiếu gia, đây là báo hôm nay. một tiểu nữ giúp việc một thân đeo tạp dề cung kính đem báo để tới trước mặt hắn.
Hắn cầm lấy báo, bắt đầu xem, người hầu lại lập tức đưa cà phê lên, hắn vừa uống vừa xem, giống như ưu nhàn, nhưng tầm mắt lợi hại lại xem đúng tin tức quan trọng nhất.
Trong chốc lát, trên thang lầu tạo hình chữ T cổ điển rất khác biệt xuất hiện một người phụ nữ tóc dài mặc váy tơ tằm màu trắng, chậm rãi đi xuống lầu.
Cô có được một dáng người thon dài mảnh khảnh, một đầu tóc nhuộm thành màu đỏ như lửa chói mắt, vừa mô đen lại tao nhã bước về phía phòng khách, tuy là sáng sớm, nhưng trên ngũ quan xinh xắn của cô đã đủ mọi màu sắc của đồ trang điểm, cả người tản ra từng trận vị nước hoa nồng đậm.
- Buổi sáng tốt lành, thiếu phu nhân. Trung bá nhìn thấy cô thì hơi hơi hạ thấp người chào hỏi.
Cô nghe thấy tiếng nhưng không hề hưởng ứng, ngạo mạn hướng thẳng phía trước mà đi, hai mắt từ đầu tới đuôi chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trên sô pha.
-Young, tối hôm nay phu nhân chủ tịch tập đoàn Hoa Thái muốn tổ chức yến tiệc sinh nhật ở Quân Duyệt, nếu hôm nay anh tan tầm sớm một chút……
-tốt hôm nay công ty phải họp, không có thời gian.Ánh mắt hắn thủy chung nhìn chằm chằm tờ báo, ngay cả mắt cũng lười liếc nhìn cô một cái.
- Lần trước em bảo anh cùng em tham gia buổi triển lãm châu báu của phu nhân tổng tài tập đoàn Tống thị, anh cũng nói công ty phải họp, lần này cũng như vậy, vì sao mỗi lần em hẹn anh thì anh đều không có thời gian vậy?
Giọng điệu hắn lạnh lùng nói:- Tôi thật sự không có thời gian. Vẫn là không nâng mắt nhìn cô.
Cô tức giận, mân khóe miệng vọt tới trước mặt hắn, thô lỗ đoạt lấy báo trong tay hắn,- Em mặc kệ, hôm nay bất luận như thế nào anh cũng phải cùng em đến tham gia cái yến tiệc sinh nhật kia.Rốt cục người đàn ông hơi hơi ngẩng đầu, ngũ quan tuấn mỹ bức người vẫn duy trì một thái độ thờ ơ
Trả lại báo đây cho tôi. Ngữ khí bình thản giống như khoảng lặng trước cơn giông.Cô thấy thái độ lãnh đạm này của chồng, nhất thời chịu không nổi kích thích khóc lóc om sòm lên, dùng tay xé nát tờ báo,
- Em không trả, trừ phi anh đồng ý tối hôm nay đi cùng em……
- Tôi đã nói rồi, tôi không có thời gian. Người đàn ông nhíu đôi mày anh tuấn, giọng điệu thập phần không kiên nhẫn. Câu này không biết hắn phải nói bao nhiêu lần nữa cô mới hiểu được?
- Không có thời gian? Anh lúc nào cũng không có thời gian, chúng ta kết hôn suốt bảy năm, Âu Cánh Thần, rốt cuộc là anh đã làm chồng người ta như thế nào? Tiếng chất vấn bén nhọn chói tai, những người hầu đang bận rộn ở đó cũng đều có biểu tình giả vờ có tai như điếc, chuyện khắc khẩu như vậy cơ hồ mỗi ngày đều trình diễn, bọn họ đã thành thói quen rồi.
Nhìn tờ báo đã thành mảnh vụn, người đàn ông có thân hình cao lớn kiện mỹ từ sô pha đứng lên, mặt không chút thay đổi lướt qua bên người vợ, xoay người đi lên lầu.
- Anh muốn đi đâu?
Cô ở phía sau hắn gào thét.
- Tắm rửa. Chỉ ngắn gọn hai chữ, không mang theo tia độ ấm nào.
Cô không cam lòng đuổi theo đến, đa nghi mà chất vấn,
-Không phải anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài đó chứ? Không phải anh rất muốn một cước đá tôi ra khỏi cái nhà này sao? Tôi biết anh chưa từng yêu tôi, nhưng Âu Cánh Thần, tôi nói cho anh biết, anh đừng vọng tưởng sẽ ly hôn được với tôi, cho dù ૮ɦếƭ, tôi cũng phải chiếm lấy vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Âu này, đời này anh đừng mơ tưởng thoát khỏi tôi……
- Đủ rồi, Angel!- Hắn lãnh khốc nhìn cô một cái,
- Nếu cô còn muốn tiếp tục ở lại trong cái nhà này, thì hãy chừa chút tôn nghiêm cho chính mình đi.
Cô kích động phản bác,
-Là anh làm tôi không giữ được tôn nghiêm, tôi có ngày hôm nay còn tất cả không phải đều là nhờ anh ban tặng…… Người đàn ông căn bản cảm thấy ngay cả liếc nhìn cô thêm một cái cũng đều dư thừa, nên mặc cô giống như người đàn bà chanh chua đứng đó rống to còn mình thẳng một mạch rời đi.
-Âu Cánh Thần, tôi hận anh!Tiếng oán hận bén nhọn quanh quẩn trong phòng khách xa hoa, nhóm người hầu vụng trộm đánh giá nữ chủ nhân không khống chế được kia, thiếu phu nhân của bọn họ thật sự rất đẹp, nhưng trong cái đẹp lại tràn ngập ngạo mạn cùng vênh mặt hất hàm sai khiến làm người ta chán ghét.
- Nhìn cái gì, tiếp tục làm việc cho tôi!- Cô đem tức giận của mình trút lên người những người hầu không liên can bên cạnh.
Mọi người không dám nhiều lời một tiếng, nhất thời những người vừa nhìn không chớp mắt bây giờ cũng không dám lại liếc nhìn cô thêm cái nào, đỡ phải đợi lát nữa tai bay vạ gió lại hướng tới.
Lúc Angel đang đầy mình lửa giận không có chỗ phát thì một cái cậu bé đang từ phòng mình đi ra, hướng về phía phòng khách dưới lầu đi tới, ngũ quan xinh đẹp hoàn toàn là phiên bản của Âu Cánh Thần.
Cậu bé nhìn thấy vẻ mặt mẹ thần sắc không tốt thì hơi chần chừ, trong lòng dâng lên một cỗ xúc động rất muốn lập tức xoay người trở về phòng, nhưng không còn kịp rồi, cô đã nhìn thấy cậu bé, tức giận tà nghễ cậu.
- Thằng nhóc thối, mày câm điếc sao? Nhìn thấy tao sao không chào hỏi?
-Mẹ, chào buổi sáng.
-Cậu bé bị quát thì cứng ngắc gật gật đầu, muốn lướt qua cô để đi vào phòng bếp.
Nhưng mà, Angel tựa hồ là tìm được bao cát trút giận, cũng không quan tâm đó vẫn là một đứa bé sáu tuổi, là đứa con chính mình đã mang thai 10 tháng sinh ra, một cái tát liền hướng lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp
–ba! cậu bé co rúm lại, muốn tránh, lửa giận của cô càng lớn hơn, vừa tức giận vừa cảm thấy khoái ý, đánh vào khuôn mặt quá giống chồng cô thế này, thật giống như đang trút giận lên bản thân hắn ta…… Cô kéo lỗ tai con mình,
-Mày thật sự là giống y như ba mày chọc người ta chán ghét! Cậu bé nhịn đau xuống, quét mắt về phía mẹ mình, trong con ngươi tất cả đều là hận ý.
Angel quả thực không thể chịu đựng được con nhìn cô như vậy…… Vì sao hai cha con này đều cùng một dạng, đều có một loại ánh mắt giống như đang nhìn một sinh vật nào đó rất đáng ghét, khiến phẫn nộ đã chiếm hết lý trí của cô mà giống như nổi cơn điên trách cứ con mình.
Người hầu thấy thế muốn nhúng tay cũng không dám, Trung bá thấy nữ chủ nhân bắt đầu giáo huấn con càng ngày càng quá mức, rốt cục nhịn không được mở miệng khuyên can.
-Thiếu phu nhân, được rồi, được rồi đừng đánh nữa, tiểu thiếu gia chỉ là một đứa nhỏ a……
- Cút ngay! Nó là con tôi, tôi muốn đối đãi với nó như thế nào là chuyện của tôi, tất cả các người đều cút sang một bên hết cho tôi!
Đứa bé đáng thương, khi ba cậu lại hiện thân lần nữa, ngăn người mẹ bệnh tâm thần của cậu lại thì hai gò má cùng lỗ tai của cậu đã sớm sưng đỏ không chịu được, trong hốc mắt cậu mang nước mắt trốn trở về phòng để người hầu bôi thuốc cho cậu, trong lòng không ngừng nghĩ, nếu, cậu không có người mẹ này thì thật tốt biết bao……
-Trầm tiểu thư, đây đều là hàng mới của năm nay nga, nhất là cái váy Lace hồng nhạt này, còn có cái áo khoác Glan này, mặc lên người con mèo yêu quý của cô nhất định thực đáng yêu .Trong một nhà hàng xa hoa, Thu Thủy Tâm bày hết những kiệt tác của mình lên bàn, nước miếng tung bay giới thiệu với nữ khách hàng ngồi đối diện, nữ khách hàng ung dung ngồi với dáng vẻ sang trọng, trong lòng ôm một con mèo Ba Tư béo mập màu trắng.
Cô mở một cửa hàng bán trang phục cho vật cưng trên Internet, là chủ tịch kiêm giám đốc, là người thiết kế kiêm thợ may và cũng kiêm luôn nhân viên cửa hàng, hy vọng một ngày có thể mở rộng thành một cửa hàng thật sự ở ngoài, sau đó tuyển thêm vài người…… Ai, nhưng đừng nghĩ cô tự tay may quần áo mà hàng không được tốt nha, cô có thể cam đoan rằng những tác phẩm của cô mỗi một bộ đều là hàng tinh xảo nha.
Hai người hẹn gặp mặt trong sảnh của một nhà hàng Tây cao cấp, vì đạt thành vụ làm ăn với vị khách hàng lớn này, cô đã vét hết tất cả hòm bảo bối của mình để mang đến .
Trầm tiểu thư nhìn thấy mấy trang phục ҨЦầЛ ŁóŤ siêu đáng yêu này, yêu thích đến không nỡ buông tay mà lấy từng cái từng cái ướm tới ướm lui ở trên người con mèo yêu quý của mình.
Thu Thủy Tâm càng thêm ra sức quảng cáo những trang phục ҨЦầЛ ŁóŤ, quần, váy đến những đôi giày nhỏ, mũ quả dưa, còn có một đống ba lô nhỏ đáng yêu cho vật cưng, trong lòng đang tính toán, nếu hôm nay những quần áo mang đến đây mà Trầm tiểu thư đều thích, ha ha, vậy quả thực cũng gần bằng nửa tháng làm công rồi.
- Đều thực không tồi, được rồi, tất cả những thứ hôm nay cô mang đến tất cả tôi đều…… Thu Thủy Tâm nghe vậy hưng phấn chỉ thiếu chút nữa là không nhảy dựng lên hoan hô, nụ cười trên mặt cô đã rộng đến mang tai rồi.
Khi đang định mở miệng nói lời cảm tạ thì cách đó không xa lại truyền đến một trận tiếng ồn xôn xao, có người thét chói tai ---Chạy mau a, có bom……- Bom? Thu Thủy Tâm kinh hãi hoảng sợ từ trên ghế nhảy dựng lên, Trầm tiểu thư cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Chỉ thấy trong nhà hàng nhất thời hỗn loạn thành một đoàn, kêu la, chạy trốn, cái bàn bị va chạm cũng lệch đi lung tung, mỗi người vội vã hướng cửa chính mà chạy đi, làm cửa chính của nhà hàng chật như nêm cối.
Đám người nhiễu loạn như thế, con mèo yêu quý của Trầm tiểu thư cũng không chịu yên, không ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi sự ôm ấp của chủ nhân.「 Bảo bối đừng sợ, mẹ sẽ mang con rời khỏi nơi này.」 Trầm tiểu thư vội vàng trấn an con mèo yêu quý, rồi cũng chạy về phía đám đông mà ra ngoài.
-Uy…… Uy…… Trầm tiểu thư, cô không cần đám quần áo này nữa sao? Thu Thủy Tâm kêu, một bên dùng tốc độ nhanh nhất để bỏ tất cả tâm huyết của mình trên bàn vào trong túi xách.
Bên cạnh không ngừng có người chạy qua, vài lần thiếu chút nữa cô đã bị ᴆụng ngã, biết rõ không nên để ý những món đồ ngoài thân này, nhưng mà mỗi một bộ quần áo đều là hao phí rất nhiều công sức của cô mới hoàn thành xong, cô thật sự không nỡ bỏ lại.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một tiếng vang chói tai, ngay sau đó, dưới chân chấn động, cô cảm thấy mình thiếu chút nữa đã ngã văng ra ngoài.
Quả nhiên có bom!
Rốt cuộc cô bất chấp những trang phục vật cưng còn chưa kịp thu xong mà theo đám người nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cầu thang.
-Phanh! tiếng nổ mạnh thứ hai truyền đến, lần này âm thanh càng gần, đám người càng thêm thét chói tai không thôi, cô không cẩn thận va vào một người, té ngã trên đất, đồ trong túi cũng rớt ra ngoài, rơi *** khắp nơi, mà người va vào cô cũng vô cùng chật vật, túi xách quý giá rơi trên mặt đất cũng bị người ta giẫm tới giẫm lui
-Uy, cô mù sao, ra đường không mang theo mắt à? đối phương vừa mở miệng liền mắng.
Thu Thủy Tâm cũng bất chấp rằng không phải lỗi của cô, mà chỉ vừa kiểm tra hàng hóa vừa liên thanh giải thích.
Lại truyền đến một tiếng nổ mạnh chói tai, nhà hàng bị cháy, cô nghĩ rằng chạy trối ૮ɦếƭ quan trọng hơn, cũng quản không được mấy thứ này nữa, ngẩng đầu lên đang muốn nói một tiếng với đối phương, không dự đoán được sau khi nhìn thấy người phụ nữ kia cô hoàn toàn giật mình đến ngây ngẩn cả người — Ông trời! Gương mặt này……người phụ nữ kia cũng ngâyngốc, nhưng lúc này thật sự không phải thời cơ thích hợp để hỏi, trong nhà hàng lại truyền đến tiếng nổ mạnh làm người ta sợ hãi, hiện trường cũng trở nên vô cùng đáng sợ, tất cả những đồ vật thủy tinh đều bị rơi vỡ, Thu Thủy Tâm theo phản xạ cầm lấy túi xách che ở trên đầu để bảo hộ chính mình, nhưng không còn kịp rồi, trên lầu đã bị xung lượng nổ mạnh làm vách tường của phòng bên cạnh vỡ vụn ra, những vật liệu gỗ, vôi vữa như mưa ào ào rơi xuống.
Cô cũng tránh không được mà bị đánh trúng, chịu đựng đau, liều ૮ɦếƭ mà chạy xuống, nhưng không đợi cô chạy được đến phạm vi an toàn thì một tiếng nổ thật lớn lại vang lên — cô có cảm giác cái gáy rất đau, trước mắt tối sầm, giây tiếp theo liền mất đi tất cả tri giác.
- Âu phu nhân bị gãy xương chân, gáy bị va đập mạnh, trên người cũng có không ít da bị trầy, vết thương bên ngoài tuy nhiều nhưng hẳn là không có gì trở ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, rất nhanh có thể hồi phục .
- Ân. Một giọng nói lạnh lùng lọt vào lỗ tai của Thu Thủy Tâm, trong ý thức hỗn độn của cô giãy dụa muốn mở hai mắt ra, nhưng hai mí mắt phảng phất như bị nhựa cao su dính lại, căn bản không thể khống chế.
-Vì sao cô ấy còn chưa tỉnh lại? Lại là tiếng nói cực kỳ lạnh như băng , nghe qua thì tuổi còn trẻ nhưng sự không kiên nhẫn trong giọng nói lại khiến cho lòng của cô co rụt lại.
-Đây là chỗ bị thương phiền nhất trên người cô, gáy của Âu phu nhân đã bị va chạm mạnh, xuất hiện chút máu bầm, hẳn là não bị chấn động sẽ để lại di chứng, trước mắt chỉ có thể quan sát kỹ lưỡng…… là ai đang nói chuyện vậy?
Thu Thủy Tâm cố gắng nghe rõ tiếng nói xa lạ đang truyền đến bên tai, đó là ai? Cô bị sao vậy? Vì sao toàn thân từ trên xuống dưới đều khó chịu ૮ɦếƭ đi được thế này?
-Âu tiên sinh yên tâm đi, Âu phu nhân phúc lớn mạng lớn, có câu cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định cô ấy sẽ không có việc gì đâu.- Âu tiên sinh? Âu phu nhân? Ai thế?
Rốt cục cô cũng gian nan mở mắt ra được, tầm mắt mơ hồ chậm rãi ngắm nhìn, hết thảy trước mắt trở nên rõ ràng hơn, cô nhìn xung quanh mình đều là các thiết bị chữa bệnh, phía bên phải giường có một cái sô pha tiếp khách nhỏ làm bằng da màu cà phê, còn bên trái là một cửa sổ lớn, rèm cửa sổ xanh da trời che khuất cảnh sắc xinh đẹp ngoài cửa sổ.
Nơi này hẳn là phòng bệnh rồi? Hơn nữa còn lại là loại phòng bệnh đơn rất cao cấp…… Trên sô pha có hai người đang ngồi, trong đó có một người tuổi khá lớn, đeo mắt kính viền vàng, ước chừng trên dưới năm mươi đến sáu mươi tuổi.
Một người đàn ông có vẻ trẻ tuổi, khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, tư thế ngồi tao nhã, nửa người trên mặc một chiếc áo sơmi màu đen áo, phía dưới là một cái quần dài cũng màu đen, cả người toàn màu đen khiến thoạt nhìn cả người anh ta đều tràn ngập lãnh ý.
Cô nhịn không được nhìn người đàn ông trẻ tuổi vài lần, đôi mày anh tuấn của anh ta chau lại, đồng tử tối đen giống như hai hồ nước sâu không thấy đáy, ngũ quan sắc nét thâm thúy mê người, phát ra một mị lực cực kỳ hấp dẫn người khác, tựa như bức họa thần thái dương Apollon tuấn mỹ vô song.
Người đàn ông quá tuấn mỹ này là ai? Còn mình vì sao có thể ở nơi này?
Cô cố gắng hồi tưởng, nghĩ đến vụ nổ mạnh trong nhà hàng, trong đầu còn phảng phất truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc cùng tiếng thét chói tai của đám người, kế tiếp cái gì cô cũng không nhớ rõ .
Đúng lúc này, ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi lơ đãng rơi xuống mặt cô, hai tròng mắt đen tựa như mang theo dòng điện làm toàn thân cô không thoải mái.
- Tỉnh rồi? Anh đứng dậy chậm rãi đi đến bên giường của cô, khóe môi nhếch lên cười như có ý đùa cợt, ngữ khí vẫn là thập phần lạnh như băng,
-Vận khí của cô cũng không tồi, vụ nổ bom tại nhà hàng đã làm ૮ɦếƭ không ít người, mà cô cư nhiên có thể may mắn sống sót, xem ra ‘người tốt không dài mệnh, tai họa tồn ngàn năm’ những lời này quả nhiên rất đúng.Giọng điệu này của anh ta là sao a? Cô đã làm gì đắc tội với anh ta sao? Hình như bọn họ căn bản ngay cả quen biết nhau cũng không phải cơ mà!Thu Thủy Tâm không hiểu gì mà chớp chớp mắt to, khó hiểu nhìn anh ta, -
-Tiên sinh…… vừa mở miệng, lại phát hiện giọng mình có chút tắc,
- Xin hỏi, anh đang nói chuyện với tôi sao?Âu Cánh Thần khoanh hai tay trước иgự¢ lạnh lùng nhìn cô,
- Tốt nhất đừng nói với tôi rằng cô không biết tôi. Cô khó chịu ho khan vài tiếng, dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật mà nhìn lại anh,
-Tôi có quen anh sao?Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cô tự nhận trí nhớ của mình rất tốt, nhất là bộ dạng đại soái ca này rất là đẹp mắt làm cho người ta đã gặp qua một lần là không quên được, nếu trước kia cô từng gặp qua anh ta, không có khả năng không có chút ấn tượng nào đối với anh ta.
Âu Cánh Thần híp hai con mắt dừng ở khuôn mặt tiều tụy của người con gái trước mắt, vốn là tóc nhuộm thành màu đỏ như lửa chói mắt không biết khi nào thì nhuộm lại thành màu đen thẳng tắp, trên khuôn mặt xinh đẹp một chút trang điểm cũng không, sắc mặt tái nhợt nhu nhược xem ra tăng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu.
Nhưng cho dù cô ta có thay đổi kiểu tóc cùng với không trang điểm, thì anh vẫn nhận ra được bộ dáng của cô ta, rốt cuộc Angel đang muốn đùa giỡn cái gì đây?
-Bác Sĩ Trần , cô ta bị va đập biến thành kẻ ngốc rồi sao? Anh lạnh lùng hỏi bác sĩ.
Bác sĩ Trần đi đến trước mặt Thu Thủy Tâm, hỏi cô mấy vấn đề,
- Âu phu nhân, xin hỏi cô có nhớ rõ tên mình không? Năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Thu Thủy Tâm ngạc nhiên nói,
- Cái gì Âu phu nhân? Ông gọi tôi sao? Ông lầm rồi. Thấy bác sĩ lại gần không biết muốn kiểm tra cái gì, cô theo bản năng muốn tránh,
- Uy, ông muốn làm gì? cô ý định từ trên giường ngồi dậy, nhưng vừa mới động đậy thì phát hiện chân đau muốn ૮ɦếƭ.
Âu Cánh Thần lạnh lùng lên tiếng,
- Nằm xuống cho tôi! ngữ khí như ra mệnh lệnh.
Cô bị bộ dáng của hắn làm sợ tới mức dừng động tác lại, cẩn thận đem chăn kéo đến tới lỗ mũi của mình,
- Nhưng, nhưng, nhưng…… nhưng mà……ánh mắt của người đàn ông này hung ác đến cơ hồ có thể Gi*t ૮ɦếƭ người.
-Âu tiên sinh, Âu phu nhân có thể do não bị chấn động, gây nên hiện tượng mất trí nhớ , bệnh trạng cụ thể còn phải chẩn đoán kĩ càng hơn…
- Mất trí nhớ? Cô nhịn không được phản bác,
- Đùa giỡn cái gì vậy, sao tôi có thể bị mất trí nhớ được? Cái gì tôi cũng đều nhớ rất rõ ràng rành mạch! Còn nữa, các người đang nói đến Âu phu nhân là tôi sao? Tôi nhớ rất rõ là tôi không phải nha. Âu Cánh Thần lạnh lùng liếc nhìn cô một cái,
- Đủ rồi Angel, không ai có thời gian cùng cô chơi loại trò chơi mất trí nhớ nhàm chán này đâu. Cô thật cẩn thận hỏi lại:
- Angel…… Là ai? sau khi cô hỏi xong liền nhìn thấy trong mắt người đàn ông trước mặt tràn đầy không kiên nhẫn cùng tức giận, biểu tình xem ra càng hung ác, cô bị dọa đến nuốt nuốt nước miếng, miễn cưỡng mở miệng giải thích,
-Cái kia…… Nếu tôi nhớ không lầm thì tên của tôi hẳn tên là…… Thu…… Thu Thủy Tâm…… Âu Cánh Thần tiếp tục dùng hai tròng mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào cô,
-Nếu tôi cũng nhớ không lầm, tên của một người cùng tôi **** trên giấy đăng ký kết hôn xác thực viết ba chữ Thu Thủy Tâm, chỉ là cũng không biết vì sao cô không thích cái tên này, muốn tất cả những người quen biết cô đều gọi tên tiếng Anh của cô là Angel. Cô há rộng cái miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc không thôi,
- Anh vừa mới nói cái gì?**** trên giấy đăng ký kết hôn?? Như vậy…… Anh là…
- Chồng của cô. Anh đùa cợt nói.
-Chồng? Ý anh là…… Cô không thể tin được liền chỉ tay về phía anh, lại chỉ chỉ chính mình,
- Anh là chồng của tôi ?Rốt cuộc người phụ nữ này đang muốn chơi trò gì vậy? Anh không kiên nhẫn trả lời:
-Chiếu theo pháp luật thì đúng là vậy. Ngay khi Thu Thủy Tâm đang khi*p sợ mà nói không ra lời thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một ông già dẫn theo một cái cậu bé đi vào, cậu bé này có ngũ quan xinh đẹp đáng chú ý thập phần giống với người đàn ông trước mắt này.
Trung bá cầm túi sách cho tiểu thiếu gia rồi đứng sang một bên.
- Ba ba. Âu Quân Thiên chào hỏi ba mình trước, rồi nhìn đến Thu Thủy Tâm ở trên giường, biểu tình của cậu không tình nguyện mà gọi
- mẹ., quả thực hai cha con này bộ dáng thật giống như nhau , biểu tình cùng giọng nói lạnh như băng tựa như mới từ kho đông lạnh đi ra vậy, làm cô hoài nghi chính mình có phải đã đi tới băng nhân quốc (đất nước của người băng) hay không…… Ai, đợi chút — vừa nãy cậu bé này gọi cô là cái gì? Mẹ?
-Tôi nghĩ các người nhất định là lầm rồi, tôi không phải vợ của anh cũng không phải là mẹ của cậu bé này, tôi sống suốt hai mươi sáu năm trời, nếu tôi từng kết hôn và có con thì nhất định sẽ không quên, nhưng là đầu óc, tiểu não cùng mọi thứ của ta cũng đồng thời nói cho tôi biết, trước mắt tôi vẫn trong giai đoạn độc thân. Trước kia lúc còn đi học đã từng quen một người bạn trai, nhưng tên đó đã bắt cá hai tay còn bị cô bắt gian tại giường, vài năm nay cô đối với tình cảm không có hứng thú nữa, tình nguyện trước tiên theo đuổi sự nghiệp để trở thành nữ cường nhân trước.
Cho nên – ông xã, đứa con? Không có khả năng , nhất định là lầm rồi
- Ba ba, người phụ nữ này làm sao vậy? Âu Quân Thiên cảm thấy rất kỳ quái ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, khó hiểu nhìn ba mình.
Âu Cánh Thần mặt không chút thay đổi nhún nhún vai,
-Cô ta nói cô ta mất trí nhớ .
-Nha! Cậu bé bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu,
- Khó trách lại nói như vậy. Âu Cánh Thần nói với bác sĩ Trần :
- Ông liền giúp cô ta kiểm tra thật kỹ đi, chúng tôi đi trước . Nói xong, hai cha con họ ngay cả nhìn cũng chưa liếc mắt nhìn Thu Thủy Tâm một cái liền xoay người rời khỏi phòng bệnh xa hoa, quản gia Trung bá đi phía sau bọn họ, đóng cửa lại.
-Uy…… Đợi chút…… Uy…… Thu Thủy Tâm thầm nghĩ muốn gọi bọn họ lại, nhưng lúc này cô cảm thấy chân đau muốn ૮ɦếƭ, làm hại cô chỉ có thể ngồi ở trên giường lo lắng suông, gặp người ta cũng không thèm để ý, cô đem ánh mắt cầu cứu chuyển hướng bác sĩ Trần.
- Bọn họ……bác sĩ Trần có chút đồng tình an ủi cô,
-Âu phu nhân, cô yên tâm, các ca bệnh nhân bị thương ở não bộ mà xuất hiện mất trí nhớ rất nhiều, ngày mai tôi sẽ giúp cô sắp xếp tiến hành các loại kiểm tra tinh vi. Hiện tại xin nghỉ ngơi trước đi!
- Nhưng là…… Uy……Thấy bác sĩ Trần cũng rời đi, cô bị khiến cho không rõ ràng lắm, sao lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn này, bỗng nhiên trong một lúc cô lại có thêm một người chồng cùng một đứa con, mà thái độ của” chồng cùng con “ cô đối với cô lại siêu lạnh lùng, ai có lòng hảo tâm một chút nói với cô, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trên thế giới sao lại có chuyện trùng hợp như vậy ?
Thu Thủy Tâm không thể tin được nhìn tờ hôn thú trước mắt – Người nam: Âu Cánh Thần, Người nữ: Thu Thủy Tâm, ngày 16 tháng 5 năm 2001 kết làm vợ chồng, bên cạnh còn dán ảnh của cô cùng Âu Cánh Thần.
Người phụ nữ trong ảnh chụp có bộ dạng giống mình như đúc, ngay cả tên cùng ngày sinh cũng giống nhau.
Chẳng lẽ là cô có thể phân thân? Hay là thật sự mất kí ức…… Không có khả năng , trong đầu tinh tế suy nghĩ tất cả mọi việc qua một lần, không có điểm đứt đoạn, không có mơ hồ, cô trước giờ càng không có trải qua căn bệnh nặng nào, cũng không có thói quen mộng du, vậy thì làm sao có thể vô duyên vô cớ kết hôn cùng một người đàn ông được?
Có thể là ba hoặc mẹ không biết khi nào thì vụng trộm sinh một đứa con riêng hay không?
Dù là như vậy đi nữa, cũng sẽ không cùng cô có bộ dạng giống nhau, tên cũng giống nhau vậy chứ. Aiz, trải qua liên tiếp kiểm tra, xác định tình trạng「 mất trí nhớ 」của cô không phải do vết thương bên ngoài gây nên, khả năng lớn nhất có thể là do nhân tố tâm lý tạo thành, bởi vậy theo lời đề nghị của bác sĩ, cô trở lại Âu gia – một tòa biệt thự thập phần hoa lệ, rộng lớn, hy vọng sống trong hoàn cảnh quen thuộc có thể hỗ trợ cô sớm ngày khôi phục trí nhớ.
Vấn đề là, cô căn bản không mất trí nhớ, muốn khôi phục trí nhớ cái gì a!
Ở trong gian phòng lớn xinh đẹp này, mấy ngày nay cô đều sờ thử tất cả mọi thứ trong phòng, điều làm cho cô cảm thấy kỳ quái là, ngoại trừ tấm hình trên giấy hôn thú ra, cô không phát hiện một bức hình kết hôn nào, thậm chí ngay cả hình thường ngày cũng không có.
Cô suy nghĩ đến to cả đầu mà vẫn không làm rõ được sao lại thế này.
Quên đi, việc gì đến sẽ đến, dù sao cha mẹ ở tại miền nam đã sớm mất, cô ở Đài Bắc vùi đầu vào công việc nên cũng không có bạn bè nào, hiện tại mình bị thương vừa lúc được người ta chiếu cố miễn phí, cũng coi như giảm đi một khoản chi tiêu rồi.
Lại nói hết thảy những việc này đều phải trách cái Trầm tiểu thư kì kia, mua quần áo cho vật cưng mà thôi, cũng phải hẹn cô đi đến nhà hàng cao cấp, tuy rằng là do đối phương chi trả, nhưng nếu không phải tại cô ta, mình cũng sẽ không vướng vào vụ nổ mạnh kia, lại càng không vô duyên vô cớ mà thành vợ cùng mẹ người ta.
Cô xem tin tức trên ti vi mới biết được, thì ra chủ nhà hàng kia đắc tội với người ta, bị người ta trả thù, trước mắt nghi phạm liên can đều đã sa lưới, trong vụ nổ này đã ૮ɦếƭ không ít người, ngày đó tên Âu Cánh Thần mặt lạnh tâm đen tối kia nói cũng không sai, cô có thể sống sót thật là rất may mắn .
Trong não đột nhiên hiện lên một tia sáng, trong ấn tượng của cô, lúc hốt hoảng chạy trốn cô giống như đã ᴆụng vào một người, mà người kia diện mạo cùng cô cực kỳ giống nhau, chỉ là tóc uốn, trên mặt trang điểm đậm…… Hay là, người đó mới là Âu phu nhân thật sự?
Nhưng càng nghĩ càng hoảng hốt, thật sự có một người như vậy sao? Lúc chạy nạn hỗn loạn như vậy, cô có thể nhớ lầm hay không? Nhưng sao lại trùng hợp như vậy, bộ dạng hai người giống nhau thì thôi đi, sao ngay cả tên cùng ngày sinh nhật cũng đều giống nhau như đúc vậy? Hẳn là không có khả năng…… Thật sự là càng nghĩ càng đau đầu.
Còn bây giờ chính mình lại đến ở trong gia đình kỳ quái này, người đàn ông luôn miệng nói là chồng của cô, từ ngày đó nhìn thấy anh ta ở bệnh viện một lần sau đó liền không thấy anh ta xuất hiện qua nữa, còn cậu bé kêu cô là mẹ, cũng không thấy nó đến thăm mình lần nào, từ ngày đến căn biệt thự này, cô cơ hồ không có khả năng giúp ai, thật sự là lòng có dư mà lực không đủ a, ai kêu chính mình hiện tại là người bị thương làm chi.
Không được, nếu không hoạt động một chút, cô sẽ cảm thấy mình giống như đồ phế thải vậy, cô chống nạng, thử đi vài bước.
Không thành vấn đề! Vì thế cô ra khỏi phòng, nhìn xem chung quanh.
Không thấy thì thôi, vừa thấy đã bị dọa nhảy dựng, thì ra căn biệt thự này lớn như vậy, các gian phòng trang hoàng so với hoàng cung còn tráng lệ hơn, cầu thang hình chữ ‘T’ thập phần thanh lịch, không phải cô đã đi vào lâu đài của “hoàng tử và công chúa” chứ, cô chậm rãi đi xuống lầu, xa xa liền nhìn thấy một cậu bé xinh đẹp suất khí ôm một đống sách to đi về phía một căn phòng