Thầy Giáo Hắc Ám Của Tôi - Chương 13

Tác giả: Thiều Ánh Tuyết

"Không phải như em nghĩ đâu."
"Tôi nghĩ cái gì cơ?" Tiểu Khả thấy khó hiểu. Ông thầy hắc ám này nói chuyện buồn cười ghê ấy.
"Thì cái chuyện bố của Triết Đinh Bảo." Hắc Doãn méo miệng khi nói về vấn đề này.
Tạ Tiểu Khả à một tiếng. Đây là đang muốn đính chính chứ gì? Thôi khỏi, sự thật thì cô cũng biết rồi nói ra cũng chỉ mỏi miệng thôi.
"Hài, tôi hiểu. Triết Đinh Bảo cũng thật tội nghiệp đi, thiếu tình thương của mẹ từ nhỏ. Hàiiii." Cô than nhẹ. Đúng là buồn đời.
Quả nhiên, cô gái này lại có suy nghĩ điên rồ như thế.
Hắc Doãn không biết nên nói gì, nhìn khuôn mặt lộ rõ thương hại đối với hắn. Con nhóc này...
Hắc Doãn suy nghĩ hồi lâu: "Nếu em cũng đã biết rồi. Vậy có thể nào, dùng tình cảm của một người mẹ giúp tôi bù đắp cho Tiểu Bảo được không?"
Ôi vãi cả nhờ cô làm mẹ hộ ạ.
Tiểu Khả không tin vào tai của mình, thật sự lời vừa rồi là của chính anh nói ra? Eo ôi...
Không, tuyệt đối không! Vợ cũ của hắn cũng là bị hắn đánh đập mà ly dị đấy. Không được, cô còn trẻ lắm, mới có 17 tuổi hơn thôi đấy.
"Tôi sợ bị đánh đập lắm."
Con nhóc đáng ૮ɦếƭ! Anh trong đầu của nhóc này là như thế hả? Anh tệ như vậy ư? Vậy mà còn nghĩ anh lại vũ phu như thế? ૮ɦếƭ tiệt thật! Chẳng lẽ bây giờ đạp cho một phát vào đầu để bình thường lại?
"Yên tâm, em là con của thầy Tạ!"
Tiểu Khả bĩu môi, nếu không phải con của bố Tạ thì cô bị đánh đập hả?
"Thôi..."
"Ngày mai tôi rửa bát!"
"..."
"1 tuần?"
"..."
"1 tháng?"
Tiểu Khả muốn đồng ý lắm rồi. Nhưng mà 1 tháng trôi nhanh lắm á.
"10 năm?" Hắc Doãn không tin là cô không đồng ý
"Chốt đơn!"
Quả nhiên.
Hắc Doãn mỉm cười, hì hục một lúc, đưa tờ giấy ra trước mặt của Tạ Tiểu Khả. Hất mày "Kí đi!"
Tiểu Khả bĩu môi, có thế thôi mà cũng phải giấy 乃út. Tạ Tiểu Khả cô nói được làm được, đã nuốt lời ai bao giờ đâu. Lắm chuyện thật đấy!
Nghĩ thì nghĩ vậy, Tiểu Khả vẫn ngoan ngoãn kí tên của mình vào cuối tờ giấy. Khi*p! Giờ cô mới để ý chữ của anh, mặc dù không muốn nhưng phải khen thật là đẹp đấy!
Hắc Doãn hài lòng đem giấy đi cất, một chút nữa thôi, con nhóc kia sẽ xù lông!
Tiểu Khả nằm trên giường chơi game, nghĩ đến lúc nãy thoả thuận với lão Hắc, tại sao cô lại dễ dàng đồng ý thế nhỉ? Đáng nhẽ phải để hắn rửa đến cuối đời... Xí? Cuối đời? 10 năm? Đụ má! Vậy là cô phải ở bên lão 10 năm á? Ơ điên à?
Tiểu Khả giật mình bước xuống giường mở cửa. Vừa hay ở phía đối diện lão Hắc cũng vừa mở cửa, tay còn cầm mấy cuốn sách.
"Này? Tại..."
"Đúng lúc lắm! Đỡ mất công kêu em mở cửa. Đi, đi vào học!"
Cái gì cơ? Cô không nghe lầm chứ?
"Cái gì mà học? Tôi không học!" Tiểu Khả kiên quyết.
Hắc Doãn nhíu mày "Không cũng phải có!"
Bằng một cái nhíu mày của lão, cô tự giác né sang một bên để lão vào, giận dữ đóng rầm cửa.
Hắc Doãn quay qua nhìn cô đang lườm mình nhẹ nhàng cười rồi nói: "Mẹ của Tiểu Bảo, tôi không có tiền sửa cửa đâu đấy!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc