Thầy Giáo Hắc Ám Của Tôi - Chương 09

Tác giả: Thiều Ánh Tuyết

"Bẻo Cưaaa..."
Nước vừa vào còn chưa kịp nhuốt đã văng ra ngoài rồi.
Triết Đinh Bảo cảm thấy sợ hãi khi nghe Tạ Tiểu Khả gọi mình như thế. Eo, chửi bới gì anh cũng được, chứ đừng dùng giọng điệu đó gọi anh. Nghe ngứa ngáy lắm.
Ôi trời, điên mất.
Tiểu Khả vừa đến lớp đã đổ người ra phía sau. Nhìn nhìn, có cái gì đó không đúng à.
"Tóc đâu?"
"Mắt điếc à? Một đống đây gì?"
Thằng Vương cùng mấy đứa gần nghe mà phụt nước bọt tùm lum. Mắt điếc? Một \'đống\'? Ê khoan đã, cái ngôn từ này hơi bị buồn cười nha.
Thằng Vương: Đại ca chả có ai là bình thường cả...
"ĐỎ ĐÂUUUU!!"
Lúc ấy, cái Nga đang bê chạu nước vào, nghe được tiếng hét của Tạ Tiểu Khả mà giật mình làm đổ xuống nền.
Bị đổ không nói, cái chạu còn rơi trúng chân. Đù má, đã đau còn cay!!!
"Chán rồi." Triết Đinh Bảo cũng không nói nhiều. Quả đầu yêu thích chưa được bao lâu đã phải đổi. Anh đang muốn khóc đây. Đẹp như thế, ai nỡ mà chán kia chứ.
Tiểu Khả thấy quả đầu đỏ không còn mà giận. Nghĩ nghĩ, đây chắc chắn có liên quan đến tên hắc ám kia.
Dám mách hiệu trưởng để thần tượng của bị đổi, vậy thì đừng có trách cô đây vô tình.
Tiểu Khả đến ngăn cái Nga đang lau sàn. Tự mình đi xách thêm nước, ra nhà vệ sinh lấy ít xà phòng đổ xuống. Nhìn lại thành quả, đắc ý về chỗ ngồi trước con mắt khó hiểu của bọn ngồi dưới.
Trong đầu toàn hình ảnh lão Hắc ôm ௱ôЛƓ khóc lóc xin cô tha thứ mà sướng điên cả người, cứ ngồi cười như con thần kinh vừa trốn trại.
Không ngoài dự đoán, lão Hắc bước vào lớp. Nhưng ngoài dự đoán, người ngã lại là... Ôi đậu xanh, vậy mà là bố cô, hiệu trưởng Tạ??
Cả lớp phía dưới được một trận kinh ngạc, lo sợ nhìn tác hại của Khả Gia gây nên.
Tiểu Khả mắt mũi mồm mở to hết cỡ. Hỏng, hỏng thật rồi.
"Ai? Là ai?" Hiệu trưởng Tạ là có việc cần thông báo, nhưng chủ yếu là đến coi con gái học như thế nào. Ai mà biết được, lòng háo hức nhìn con gái không để ý mà ngã ngửa ra nền nhà, lại còn trước bao nhiêu là học sinh. Đấy, hình tượng thầy hiệu trưởng cao ngạo lạnh lùng dựng xây biết bao nhiêu năm giờ còn đâu. Đều đổ vỡ hết cả.
Nghĩ một hồi, biết được đáp án. Nhanh chóng đứng dậy, lại vì vội vàng mà ngã lần hai.
"TẠ TIỂU KHẢ!!!" Ngoài con nha đầu này ra thì không có ai có gan làm chuyện này hết!
Tiểu Khả kinh sợ \'dạ\' một tiếng. Bố cô tức giận thật rồi...
Hiệu trưởng Tạ được Hắc Doãn đỡ đứng lên. Chân tay run lẩy bẩy bước xuống Tiểu Khả. Ông hận không thể đánh ૮ɦếƭ con bé này.
"Hỗn láo! Có nhận hay là không?"
Tiểu Khả bị quát mà sợ, lại nhìn thấy lão Hắc nhe nhởn nhấch mày với cô.
Đấy, có tức không cơ chứ!
"૮ɦếƭ tiệt!"
"Cái gì?"
"Ấy, không, không phải, con nói là chính con làm." Tiểu Khả sợ run người, cô là đang chửi tên kia, không có liên quan gì đên bố hết.
"Bây giờ không ai dạy được chị chứ gì?"
"Đúng, à không, thầy, em xin lỗi." Tiểu Khả áy náy, nhưng nghĩ lại lại thấy buồn cười. Không khỏi nhoẻn miệng.
"Chị... Tạ Tiểu Khả, ngay ngày mai viết bản kiểm điểm nộp ngay cho tôi!"
"Vâng!". Tưởng cái gì khó, tờ kiểm điểm thôi mà. Dễ ẹt!
"Hừ, bắt buộc phải là chữ kí của bố! Không có thì từ mai sang nhà thầy Hắc học!"
Hiệu trưởng Tạ đưa tay ra sau lưng, oai nghiêm mà cẩn thận rời đi để lại đứa con gái ngu ngơ đứng nhìn, đám học sinh ngơ ngác không kém.
"Ngoan, nhà tôi có hai phòng thôi. Nên cố mà xin chữ kí của bố nhé!"
Tên thần kinh hắc ám đáng ૮ɦếƭ!
Bố cô vậy mà đưa cô giao cho con sói già. Rồi cô phải hay không là con cháu nhà họ Tạ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc