Thay Chị Lấy Chồng - Chương 98

Tác giả: Mộc Tâm

Tắm rửa.
Lời nói của Lý Hào Kiệt đã vô cùng lộ liễu rồi.
Tôi nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ: "Không lẽ anh đã bị thương tới mức này rồi mà vẫn nghĩ tới chuyện kia?"
"Đâu có."
Lý Hào Kiệt dùng cánh tay giam cầm tôi, chỉ có biểu cảm hơi vô tội: "Anh chỉ muốn nhờ em tắm giúp anh..."
"Không tắm." Tôi thấy hơi tức giận: "Anh đợi Tống Duyên Minh tỉnh rồi giúp anh tắm rửa không phải được hơn sao?"
"Tống Duyên Minh?" Nhắc đến chị ta, tôi thấy ánh mắt Lý Hào Kiệt như tối đi: "Ngoài việc lấy cô ấy ra, những việc khác anh sẽ không làm."
"Vậy anh còn nhờ Lê Kiên đi hỏi han quan tâm tình hình của Tống Duyên Minh?"
Chuyện này tôi cũng không kiềm chế được nữa, giờ phút này lại nói buột ra.
Tôi vừa nói, Lý Hào Kiệt khẽ nhíu mày: "Gì cơ?"
"Anh không cần giả bộ nữa, tôi biết hết rồi, hôm nay khi ông Lý tới, tôi qua bên Tống Duyên Minh, đúng lúc gặp được Lê Kiên."
Tôi lườm Lý Hào Kiệt một cái.
Tuy trong lòng tức giận, nhưng giờ phút này anh đang ở bên cạnh tôi, dường như tôi cũng không giận đến mức thế.
Người không có tiền đồ nhất, quả nhiên vẫn là tôi.
Lý Hào Kiệt nghe tôi nói vậy, im lặng trong chốc lát, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Thấy tôi nhìn anh, người đàn ông kia nhếch miệng: "Tôi không dặn dò cậu ấy chuyện này, nhưng người bên cạnh tôi chắc chắn sẽ suy nghĩ tới chuyện mà tôi có thể hỏi."
Lý do này, tôi miễn cưỡng chấp nhận.
Tôi cùng Lý Hào Kiệt đi về nhà, lúc mở cửa, người giúp việc nhìn thấy tôi, tất cả thuần thục quay về phòng dành cho người giúp việc.
Căn phòng trống không chỉ còn lại tôi và anh.
Người đàn ông kia vừa đi vào trong vừa cởi cúc áo sơ mi, cởi được một nửa, quay người nhìn tôi, mặt mũi có vẻ vô tội: "Em yêu, quần áo không cởi được."
"..."
Dáng vẻ lúc đó của Lý Hào Kiệt đâu có giống tổng giám đốc gì, rõ ràng là một bé trai đang đợi mẹ giúp!
Tôi lườm anh một cái, cố ý nói: "Anh tự cởi đi."
"Không cởi được." Lý Hào Kiệt bước tới, tay phải ôm tôi vào lòng, tay trái đung đưa trước mặt tôi.
Tôi liếc mắt một cái, tay trái của Lý Hào Kiệt được bó bột thạch cao, ống tay áo sơ mi được cuộn lên trên, nếu như cởi cúc ở tay áo ra, chắc là có thể cởi được áo.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của người đàn ông này, không hiểu tại sao tôi cũng không thấy giận nữa.
Bảo anh ngồi lên giường, tôi cẩn thận giúp anh cởi cúc áo trên tay áo sơ mi bên trái, sau đó ϲởí áօ ra.
Vốn tưởng rằng việc này rất đơn giản, tôi cởi cúc xong bắt đầu ϲởí áօ.
"Đau."
Tôi cởi được một nửa, Lý Hào Kiệt bắt đầu kêu đau.
Lúc đầu tôi tưởng anh giả bộ, tôi kéo thêm một cái nữa, nhìn thấy người đàn ông kia mặt mũi trắng bệch, trên trán hình như còn rịn ra một chút mồ hôi.
Lúc ấy tôi mới nhận thức được, hình như anh không lừa tôi.
"Đau..."
Lý Hào Kiệt ngẩng đầu nhìn tôi như vậy.
Trên gương mặt chỉ thấy vẻ vô tội và chân thành.
Tôi cúi đầu kiểm tra lại, mới phát hiện ra tuy rằng cúc áo đã được cởi, nhưng chỗ giữa tay áo kẹt ở phần thạch cao, cứ kéo áo sẽ động tới lớp bột thạch cao.
Tôi vội vàng kéo tay áo lên, nhíu mày nói: "Chỉ có thể cắt chiếc áo này thôi."
Nói rồi đi tìm kéo.
Khi tôi cầm kéo khoa chân múa tay ở đó, thấy Lý Hào Kiệt ngồi thẳng tưng, cánh tay trái duỗi thẳng đơ, gương mặt mà trước kia tôi thấy lạnh lùng cao ngạo như băng tuyết trên cao nguyên, bây giờ lại có vẻ tủi thân và căng thẳng.
Thấy tôi cầm kéo vung vẩy.
Cuối cùng cũng không kiềm lòng được mà nói: "Em cẩn thận một chút, nếu không sẽ hủy mất hạnh phúc nửa đời sau của em đó."
"Của tôi?" Tôi nhếch môi cười, cố tình nói: "Nếu chỗ này của anh hỏng rồi, tôi sẽ đổi người khác thôi, hỏng rồi chỉ có anh... á!"
Tôi chưa dứt câu đã bị người đàn ông kia dùng tay phải kéo vào lòng.
Lật người một cái, đè nghiến lên giường.
Động này này quá nhanh, chiếc kéo của tôi không được nắm chắc, bay vài vòng rồi "leng keng" rơi xuống đất.
"Đổi người khác?" Lý Hào Kiệt đè lên người tôi, vẻ căng thẳng ban nãy cũng theo chiếc kéo kia rơi xuống đất rồi biến mất hoàn toàn, anh nhìn tôi, trong đôi đồng tử đen thẳm là vẻ bỡn cợt và ghen tuông: "Đã trải nghiệm qua kích thước của anh rồi, thằng đàn ông khác không thỏa mãn nổi em đâu."
Nói rồi bắt đầu cúi người hôn tôi.
Tâm tư của tôi hoàn toàn không nằm ở đó: "Tay trái của anh vẫn bị thương kia kìa!"
"Không sao." Người đàn ông kia vừa hôn cổ tôi vừa nói: "Thương em đâu phải chỉ có thể dùng tay..."
Một đêm kiều diễm.
Tôi và Lý Hào Kiệt từ phòng ngủ cho đến phòng tắm, rồi lại quay về phòng ngủ.
Cũng không biết đã quấn quýt mấy tiếng đồng hồ.
Sau cùng mới nặng nề thi*p đi trong vòng tay anh.
Dường như vừa mới ngủ chưa được bao lâu, tôi đã bị từng hồi chuông đánh thức.
Tôi mở hé mắt, bầu trời vừa ánh lên sắc vàng nhàn nhạt.
Chắc là khoảng năm sáu giờ sáng gì đó.
Lý Hào Kiệt ở bên cạnh tôi, có vẻ bất mãn mà bắt mãn, tôi vẫn nằm trong lòng anh.
Trong phòng rất yên tĩnh, âm lượng điện thoại lại hơi to, tôi nghe rất rõ tiếng của Phan Ngọc vọng ra qua điện thoại: “Cậu Lý, Duyên Minh tỉnh rồi, tình hình bây giờ của con bé rất phức tạp, cầu xin cậu đến đây một chuyến!"
"Cô ấy tỉnh thì tìm bác sĩ."
Lý Hào Kiệt lạnh nhạt nói.
Thái độ của anh không hiểu sao khiến tôi thấy hơi yên lòng.
"Không phải, cậu Lý, tôi cầu xin cậu, đến một chuyến đi, Duyên Minh, con bé... mất trí nhớ rồi."
Tôi cũng nghe rất rõ lời của Phan Ngọc.
Tôi nằm trong lòng người đàn ông kia, nhìn thấy anh khẽ nhíu mày: "Nếu cần thiết, tôi có thể giới thiệu giúp bác sĩ tâm lý."
"Không cần mà! Cậu Lý, cậu đến đây một chuyến, nói đi nói lại, Duyên Minh và cậu cũng từng có duyên mà!"
Phan Ngọc lằng nhằng đủ kiểu.
Tôi cũng không biết có phải Lý Hào Kiệt vì vướng tôi mới từ chối hay không, tôi thấy anh không chịu, đành phải nói: "Đi đi, đằng nào tôi cũng đi."
Lý Hào Kiệt liếc mắt nhìn tôi, miễn cưỡng nói: "Được rồi."
Thực ra, chủ yếu là tôi muốn xem xem Tống Duyên Minh mất trí nhớ thật hay đang giở trò gì.
Tôi mặc quần áo cho Lý Hào Kiệt, lần này chúng tôi chọn một chiếc áo sơ mi có tay áo rộng rãi, có thể mặc vào cởi ra dễ dàng.
Chúng tôi đến bệnh viện Thánh Tâm.
Theo số phòng bệnh mà Phan Ngọc nói, chúng tôi đến phòng bệnh.
Lúc lên thang máy, tôi cố ý khoác tay Lý Hào Kiệt.
Cửa thang máy mở ra, quả nhiên Phan Ngọc đứng chờ trước cửa thang máy, khi thấy Lý Hào Kiệt, bà ta lộ vẻ vui mừng, nhưng cũng nhanh chóng nhìn thấy tôi.
Biểu cảm vui mừng ban nãy biến thành kinh ngạc, sau đó biến thành phẫn nộ! Bà ta chỉ vào mặt tôi mà mắng: "Tống Duyên Khanh, tại sao mày cũng đến!"
"Dì Phan, tôi và anh ấy ngủ trên cùng một chiếc giường, bị dì đánh thức, cũng không ngủ được, tất nhiên sẽ đến xem thôi."
Tôi nói với vẻ xa cách.
Lúc này Phan Ngọc giận đến mức ngứa răng: "Tống Duyên Khanh! Con ranh này, nếu như không có mày, nhà chúng tao, Duyên Minh của chúng tao cũng không biến thành như vậy!"
Bà ta nói rồi bổ nhào về phía tôi!
Lý Hào Kiệt dùng tay phải đẩy bà ta ra, Phan Ngọc lảo đảo, lùi về sau mấy bước, chống tay vào tường mới không ngã xuống.
Bà ta nhìn Lý Hào Kiệt, biểu cảm có vẻ khó tin: "Cậu Lý, Duyên Minh yêu cậu như thế, sao cậu có thể bị con hồ ly tinh Tống Duyên Khanh này câu mất hồn phách chứ!"
Hồ ly tinh.
Ừm, chắc đây là xưng hô thống nhất mà gia đình Tống Cẩm Dương dành cho tôi.
Tôi cũng không giận, nhìn Phan Ngọc mà bảo: "Vậy có để cho anh ấy thăm Tống Duyên Minh không? Không cho thăm thì chúng tôi đi trước."
"Mày..." Phan Ngọc nhìn tôi chằm chằm, tức giận đến mức hai mắt sắp phun ra lửa, nhưng nói cho cùng tất nhiên Tống Duyên Minh vẫn quan trọng hơn!
Bà ta chỉ suy xét trong chốc lát đã nói ngay: "Thăm! Nhưng chỉ có thể để cậu Lý đi, mày không được đi!"
Thực ra, từ cách xưng hô của Phan Ngọc với Lý Hào Kiệt, tôi cảm thấy họ đã sớm nhìn ra hiện thực rồi.
Nếu không, chẳng thể nào gọi Lý Hào Kiệt là cậu Lý một cách xa cách như vậy được.
"Tôi cũng muốn đi." Câu này, tôi nói với Lý Hào Kiệt.
Khi nói câu này, tôi ôm chặt lấy cánh tay người đàn ông kia, bĩu môi, có vẻ nũng nịu.
"Ừm, dẫn em đi." Lý Hào Kiệt nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập vẻ cưng chiều.
Phan Ngọc nhìn hết cảnh tượng này trong mắt, hai mắt như sắp bốc hỏa.
Nhưng chuyện ấy thì có liên quan gì tới tôi?
Tôi chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc Tống Duyên Minh đang giở trò gì.
Như thế, tôi và Lý Hào Kiệt cuối cùng cũng bước vào phòng bệnh của Tống Duyên Minh.
Trong phòng bệnh, đầu Tống Duyên Minh quấn băng trắng, yên lặng ngồi trên giường.
Khi chúng tôi bước vào, mặt của chị ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ, tóc tai rối rung, mặc quần áo bệnh nhân trắng toát.
Nói thế nào nhỉ?
Sạch sẽ và tốt đẹp.
Hình tượng giống hệt như những gì tôi thấy khi với quay về nhà từ cô nhi viện.
Lúc đó tôi khẽ khựng lại, bắt đầu nghi ngờ, lẽ nào chị ta mất trí nhớ thật?
"Duyên Minh, cậu Lý đến rồi."
Phan Ngọc đứng bên cạnh chúng tôi mà gọi chị ta.
Đồng thời bà ta cũng hất mạnh tôi ra khỏi vị trí bên cạnh Lý Hào Kiệt, khiến tôi không thể khoác tay anh được nữa.
Khi tôi muốn khoác lại thì Tống Duyên Minh đã quay đầu, nhìn thấy Lý Hào Kiệt, đôi lông mày mảnh hơi nhíu lại, đôi mắt hạnh có vẻ mờ mịt mà nói: "Xin lỗi, anh Lý, đều là lỗi của tôi."
"..."
Lý Hào Kiệt không nói gì.
Tống Duyên Minh tiếp tục nói: "Đều tại tôi xảy ra tai nạn, mới làm lỡ hôn lễ của chúng ta, hi vọng anh đừng trách tôi."
Chị ta vừa lên tiếng, tôi đã chắc chắn rằng chị ta giả bộ mất trí nhớ.
Đầu tiên là chị ta nhớ được Lý Hào Kiệt, chắc chắn không phải hoàn toàn mất trí nhớ.
Cho dù mất trí nhớ một cách chọn lọc thì trí nhớ của chị ta cũng không đúng.
Ban đầu chị ta lừa tôi kết hôn thay mình, bây giờ làm sao biến thành chị ta gặp tai nạn nên làm lỡ hôn lễ được?
Lý Hào Kiệt đứng nguyên tại chỗ lạnh nhạt nhìn chị ta: "Cô mất trí nhớ rồi, đó đã là chuyện của nhiều năm trước trong quá khứ rồi."
"Sao cơ?"
Lời của anh khiến Tống Duyên Minh khựng lại.
Chị ta đờ đẫn nhìn Lý Hào Kiệt, hai mắt trợn to, dường như không hiểu nổi anh đang nói gì.
Phan Ngọc thấy vậy, vội vàng kéo Lý Hào Kiệt: "Cậu Lý, chúng tôi vẫn chưa nói cho Duyên Minh biết, sợ kích thích con bé, cậu có thể phối hợp một chút..."
"Phối hợp cái gì?"
Có lẽ thực sự vì chuyện mấy năm nay đã bào mòn hết nhẫn nại của Lý Hào Kiệt.
Anh nghe thấy Phan Ngọc nói phải phối hợp, mặt mũi tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Chuyện này dường như cũng nằm ngoài dự đoán của Phan Ngọc, bà ta không ngờ Lý Hào Kiệt sẽ như vậy, lúng ba lúng 乃úng nói: "Thì là, thì là, theo cách nói của con bé mà nói tiếp..."
Hờ hờ, hóa ra là như vậy.
Dường như tôi đã hiểu được gì đó.
Tôi nhìn Phan Ngọc: "Dì Phan à, có phải mấy người cảm thấy, giả bộ mất trí nhớ, là có thể xóa sạch những chuyện giấu diếm mà các người đã làm trước kia, khiến mọi thứ quay về đêm mà họ kết hôn?"
"Mày nói nhăng nói cuội cái gì đấy! Mày im mồm ngay!"
Tôi vừa nói một câu, Phan Ngọc đã giơ tay định đánh tôi!
Tôi giơ tay bắt lấy tay bà ta, cười lạnh: "Bị tôi nói đúng nên thẹn quá hóa giận à?"
"Mẹ, mẹ làm gì vậy, đừng đánh Duyên Khanh mà." Gương mặt Tống Duyên Minh vẫn như trước kia.
Lương thiện.
Vô cùng vô hại.
Nhưng tôi đã trải qua nhiều chuyện như thế, sao có thể bị chị ta lừa lần nữa?
"Con coi nó như em gái, nhưng nó căn bản không coi con như chị gái!" Bàn tay của Phan Ngọc bị tôi túm chặt, bà ta muốn rút ra nhưng không rút được.
Tống Duyên Minh không tiếp tục nói chuyện này mà nhìn về phía Lý Hào Kiệt, đôi mắt trong veo vô cùng: "Anh Lý, anh vừa nói đây là chuyện đã qua vài năm, là có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ, cô nhìn thời gian trên điện thoại là biết ngay."
Thái độ của Lý Hào Kiệt đối với Tống Duyên Minh rất lạnh lùng.
Tống Duyên Minh ngó trái ngó phải, không tìm thấy điện thoại của mình, Phan Ngọc không nhìn nổi nữa, đành phải đưa chiếc điện thoại màu đỏ cho Tống Duyên Minh.
Chị ta nhìn chiếc điện thoại với vẻ hơi mơ hồ rồi nói với Phan Ngọc: "Đây là điện thoại của con?"
Phan Ngọc gật đầu.
Tống Duyên Minh dường như không tin.
Nhưng chị ta thử nhập mật mã, nhìn điện thoại mở ra được, sau đó xem một số thứ bên trong, dường như tin rằng đây là điện thoại của chị ta.
Hai hàng lông mày cứ luôn nhíu lại.
Chị ta nhìn thời gian, rồi lại nhìn Lý Hào Kiệt, hỏi lại rất chân thành: "Chuyện này... vậy chúng ta đã kết hôn ba năm rồi à? Những năm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh có thể nói cho tôi biết không?"
Cách tư duy này.
Tôi không có gì để nói.
"Không, chúng ta không kết hôn." Lý Hào Kiệt trả lời chân thực.
Anh nói như vậy, bàn tay Tống Duyên Minh run lên, điện thoại rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng giòn tan, chị ta nhìn Lý Hào Kiệt, trong ánh mắt hiện rõ vẻ không thể tin được.
Chị ta chần chừ một lúc mới hỏi lại: "Không, không kết hôn? Tại sao?"
Lúc này, ánh mắt của tôi, Tống Duyên Minh và Phan Ngọc đều hướng về phía Lý Hào Kiệt.
Dường như đang đợi xem anh trả lời thế nào.
Người đàn ông kia ngập ngừng trong giây láy, đột nhiên kéo tôi tới, ôm vào lòng: "Bởi vì trí nhớ của cô sai lệch, lúc đó người phải gả cho tôi không phải cô, mà là Tống Duyên Khanh."
"Cậu Lý, cậu nói lung tung gì thế!"
Phan Ngọc kinh ngạc đến đơ người!
Bước tới kéo tôi, định kéo tôi ra khỏi vòng tay Lý Hào Kiệt.
Nhưng sức lực của Lý Hào Kiệt quá lớn, bà ta căn bản không kéo được.
Lý Hào Kiệt hơi quay đầu lại liếc nhìn Phan Ngọc: "Nếu như cô ta đã mất trí nhớ, vậy thì tẩy sạch kí ức đi, tốt cho tất cả mọi người."
"Nhưng mà..."
Phan Ngọc vô cùng bất ngờ, dường như không thể nào nghĩ rằng Lý Hào Kiệt sẽ làm như vậy!
Nhưng tôi lại cảm thấy cách làm của Lý Hào Kiệt rất hay.
Nếu như Tống Duyên Minh mất trí nhớ thật.
Vậy thì cứ biến chuyện này thành sự thật mà nói với chị ta, cũng không tệ.
"Thật... thật vậy sao?" Tống Duyên Minh nhìn Phan Ngọc, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.
Tất nhiên, cũng có cả nước mắt.
Cứ như thể chị ta không thể tiếp nhận nổi sự thật này.
"Chuyện này..." Phan Ngọc do dự trong chốc lát, nhưng vẫn nói: "Đúng vậy."
"Mẹ lừa con!"
Tống Duyên Minh nghe thấy đáp án này, đột nhiên bật khóc.
Nước mắt như chuỗi hạt trân châu bị đứt dây, căn bản không thể thu lại được.
Bàn tay chị ta bấu chặt tấm chăn, hơi run rẩy, đôi mắt nhìn Lý Hào Kiệt, bắt đầu dùng răng cắn chặt môi, dường như muốn ngừng khóc.
Dường như bất kể có cố gắng thế nào, nước mắt vẫn rơi xuống không thể ngừng lại được.
Sau cùng chị ta dứt khoát từ bỏ, dùng đôi mắt đầy nước mắt mà nhìn Lý Hào Kiệt, "Anh lừa tôi, anh Lý, anh từng nói với tôi, nếu như cả đời này anh chỉ lấy một người phụ nữ, vậy thì chắc chắn là tôi."
"Trí nhớ của cô sai lệch rồi." Lý Hào Kiệt tiếp tục nói.
Nhưng, tôi đứng ngay bên cạnh anh, tôi nhìn thấy rất rõ, trong đôi mắt cố tỏ vẻ lãnh đạm của Lý Hào Kiệt, có thứ gì đó đang dao động.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc