“Tôi?”
Tôi có hơi ngạc nhiên.
“Chính xác, liên quan đến anh hai nhà tôi, Lý Hào Kiệt!” Ngô Tiến An gật đầu rất nhanh.
Dù tôi có hơi hiếu kỳ, nhưng nhớ tới Khương Thanh ghét hắn ta nên vẫn nói: “Bỏ đi, tôi và anh ấy không còn liên quan gì đến nhau nữa cả.”
Lần này là tôi kéo Khương Thanh bỏ đi.
Nhưng Khương Thanh lại đứng sững lại nói: “Anh nói đi, là chuyện gì?”
Thấy Khương Thanh dao động, Ngô Tiến An lại có voi đòi tiền nhướn mày lên: “He, đây là bí mật của gia đình anh đấy. Em muốn biết thì chí ít phải dùng tên để trao đổi.”
Hắn ta ngừng một lúc rồi bổ sung một câu: “Còn số điện thoại nữa.”
“…”
Khương Thanh nghe xong chỉ liếc mắt khinh thường một cái.
Tôi kéo Khương Thanh bỏ đi: “Không cần đâu, tôi không còn muốn biết tin tức gì về anh ấy nữa rồi.”
Khương Thanh bất động.
Lúc này, người đẹp mặt giả bên cạnh Ngô Tiến An cuối cùng đã không thể nhìn tiếp được nữa, cô ta chỉ vào Khương Thanh mắng: “Một người phụ nữ như cô sao lại có nhiều thủ đoạn vậy hả? Lại còn lạt mềm buộc chặt nữa, được cậu Ngô xin số điện thoại là diễm phúc của cô đấy!”
Cô ta nói xong lại kéo lấy cánh tay của Ngô Tiến An nũng nịu: “Cậu Ngô, anh xem cô gái này không nể mặt anh gì cả, còn không ngoan bằng một phần nghìn của em nữa. Chúng mình đi đi.”
Khương Thanh nhìn cô gái đó một cái, dường như cô ấy do dự một lúc rồi rút một cái danh thi*p từ trong túi xách ra đưa cho Ngô Tiến An: “Anh nói đi.”
Cô gái mặt giả đó lập tức sốt sắng!
Cô ta cũng nhìn ra sự hứng thú của Ngô Tiến An hoàn toàn không đặt lên người mình, bây giờ Khương Thanh đưa danh thi*p cho hắn rồi, không phải cô ta đã hoàn toàn hết vai sao?
Ngô Tiến An quả thực không còn chú ý đến cô ta nữa.
Sau khi cầm lấy tấm danh thi*p, Ngô Tiến An cẩn thận xem một lượt rồi cười thỏa mãn: “Tiếp viên hàng không à? Không tệ.”
“Có thể nói rồi chứ.”
Khương Thanh hỏi hắn.
Ngô Tiến An nhìn ngó xung quanh: “Ở đây đông người, bên cạnh có một quán cà phê cũng được. Anh có thẻ VIP ở đó, chi bằng chúng ta qua đó ngồi vừa uống cà phê vừa nói chuyện đi?”
“Không cần đâu.”
“Được.”
Tôi và Khương Thanh cùng nói nhưng đáp án lại khác nhau.
“Được, đi thôi!” Ngô Tiến An tự động loại bỏ câu nói của tôi.
Người đẹp mặt giả đó thấy Ngô Tiến An muốn dẫn chúng tôi đi thì có hơi nóng nảy: “Vậy còn em thì sao? Em cũng muốn đi!”
Lúc này Ngô Tiến An cuối cùng cũng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, hắn rút cánh tay mình từ hai tay của cô gái đó ra, rồi nhìn nhân viên bán hàng trên quầy ban nãy nói: “Gói hết mấy bộ đồ mà cô ấy vừa thử ban nãy lại.”
Người đẹp mặt giả tưởng Ngô Tiến An muốn đưa cô ta đi theo nên mỉm cười ngọt ngào: “Em biết cậu Ngô sẽ không bỏ em lại mà.”
Cô ta vừa dứt lời thì Ngô Tiến An đã nói tiếp: “Cô cầm mấy bộ đồ rồi đi đi, nếu không tôi không trả tiền quần áo cho cô nữa đâu.”
Người đẹp mặt giả ngây ra, nhưng cô ta cũng không ngốc.
Dù trong mắt cô ta cực kỳ không cam tâm, ánh mắt cô ta nhìn Khương Thanh đầy đố kỵ và ganh ghét. Nhưng cô ta vẫn lựa chọn bỏ đi.
Trước lúc đi, cô ta vẫn lưu luyến không rời nhìn Ngô Tiến An rồi thút thít nói: “Cậu Ngô, người ta đợi anh liên lạc lại nhé.”
Ngô Tiến An chẳng thèm nhìn cô ta đến một cái.
Hắn dẫn chúng tôi đến quán cà phê.
Dùng thẻ VIP của hắn ta, chúng tôi ngồi trong một phòng riêng trên tầng hai.
Sau đó để nịnh nọt Khương Thanh, Ngô Tiến An chủ động giới thiệu với chúng tôi về bảng hiệu của chỗ này, cà phê Jamaica Blue Mountian, tiếp theo là đến đẳng cấp của cây cà phê. Hắn ta thao thao bất tuyệt không ngừng.
Khương Thanh nghe xong chỉ nói bốn chữ: “Mocha, cảm ơn.”
Ngô Tiến An có hơi lúng túng, hắn lại hỏi tôi.
Tôi lắc lắc đầu: “Bình thường tôi không hay uống cà phê, cho tôi hồng trà là được rồi.”
Cuối cùng Ngô Tiến An cũng không gọi loại cà phê mà hắn giới thiệu, mà chọn cà phê mocha giống Khương Thanh.
Đợi nhân viên phục vụ đi ra ngoài, Khương Thanh hỏi: “Anh nói đi, có chuyện gì?”
Ngô Tiến An nhìn tôi rồi nói: “Có khả năng anh tôi sẽ không kết hôn với chị cô nữa.”
Tôi vốn không ngạc nhiên với lời nói của hắn, mà còn bổ sung thêm một câu: “Tin tức của anh lạc hậu rồi, Tống Duyên Minh đã mang thai.”
“Tôi biết.” Mặt Ngô Tiến An vênh lên: “Không phải tôi đã nói là những chuyện của anh hai dường như tôi đều biết hết hay sao.”
“Thế sao lại không kết hôn cho được?” Khương Thanh hỏi giúp tôi.
Sau đó, Ngô Tiến An bắt đầu nói không ngớt.
Cái chính là ngày trước vì mẫu trang phục mà Tống Duyên Minh thiết kế được trong giới hết mực khen ngợi, Lý Nam Hào cảm thấy chị ta rất có năng lực. Cho nên chuyện kết hôn này dù khá hoang đường, nhưng ông vẫn chấp nhận.
Kết quả tôi tung chuyện đạo nhái của Tống Duyên Minh ra.
Thêm nguyên nhân cái ૮ɦếƭ của nhà thiết kế Trần Linh được phơi bày, có ẩn tình khác. Lúc cảnh sát điều tra hình như cũng có chút liên quan đến Tống Duyên Minh.
Dẫn đến ấn tượng của Lý Nam Hào với Tống Duyên Minh từ tốt chuyển thành cực xấu.
Bây giờ Lý Nam Hào đang tìm cho Lý Hào Kiệt một mối khác rồi.
“…” Nghe xong tôi trầm mặc mấy phút mới nói: “Rất tốt.”
“Hả?”
Ngô Tiến An không dám tin vào phản ứng của tôi: “Không phải cô với anh tôi yêu nhau đến ૮ɦếƭ đi sống lại à? Sao nghe thấy tin tức này cô lại chẳng bất ngờ tẹo nào thế?”
“Ai bảo hai người họ yêu nhau đến ૮ɦếƭ đi sống lại.” Tôi chưa nói gì, Khương Thanh đã giành nói trước: “Còn không phải là anh hai nhà anh mặt dày mày dạn bám lấy Duyên Khanhsao!”
“Đừng nói linh tinh!” Nghe thấy Khương Thanh nói như vậy, Ngô Tiến An cũng không còn vui vẻ nữa: “Anh tôi ưu tú như vậy, đừng nói là Vĩnh An, những người muốn gả cho anh ấy trong cả nước này mà xếp hàng thì có thể xếp từ đây đến Paris đấy!”
“Vậy thì quá tốt rồi.” Tôi biết Khương Thanh muốn nói thay cho tôi, nhưng tôi đã giành nói trước: “Phiền anh mau chóng chuyển lời cho anh ấy, đừng có đến quấn quít lấy tôi nữa.”
“Nói hay đấy!”
Khương Thanh đập bàn một cái rồi kéo tôi bỏ đi.
Nhìn là biết Ngô Tiến An rất sùng bái Lý Hào Kiệt, bây giờ nghe chúng tôi nói như vậy chắc hắn ta đang tức điên lên rồi, nên không đuổi theo nữa.
Chúng tôi bước ra khỏi quán cà phê, Khương Thanh nhìn tôi một cái: “Em thấy sao?”
“Rất tốt, em được giải thoát rồi.”
Tôi không chút do dự thốt lên một câu.
“Đừng tự lừa mình dối người.”
“Đâu có đâu.” Tôi cụp mắt xuống trầm mặc một lúc: “Thật ra bây giờ em ở bên cạnh anh ấy cũng chỉ là muốn báo thù Tống Duyên Minh thôi, chỉ cần anh ấy không lấy Tống Duyên Minh thì cưới ai em cũng không làm phiền và em cũng sẽ vạch rõ ranh giới với anh ấy.”
“Nếu anh ta cứ quấn lấy em không buông thì sao?”
“… Anh ấy sẽ không làm thế đâu.”
Đến tôi cũng không chắc chắn lắm.
Nhưng gần đây Lý Hào Kiệt không hề liên lạc với tôi, không phải là anh đã quyết định từ bỏ rồi sao? Dù một thời gian dài lúc trước anh luôn ở trước cổng công ty chờ tôi.
Hôm đó tôi và Khương Thanh đi đến một trung tâm thương mại khác mua quần áo và ăn tối.
Khoảng hơn chín giờ tối, chúng tôi mới ai về nhà nấy.
Về đến nhà, tôi thu dọn phòng một chút. Trước lúc đi ngủ, tôi lấy lọ mỹ phẩm dưỡng da mà Khương Thanh giới thiệu ra, đang chuẩn bị thoa lên da theo lời chỉ dẫn của nhân viên spa hôm nay.
“Cộc cộc cộc.”
Một tràng tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào.
Trái tim tôi đột nhiên hơi căng thẳng.
Trong đầu chỉ có thể nghĩ đến một người…
“Cộc cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Rất khẽ.
Lúc tôi đang phân vân không biết có nên trả lời hay không thì nghe thấy người bên ngoài nói: “Cô có nhà không? Tôi là Lý Trọng Mạnh.”
Biết là anh ta, trái tim tôi không khỏi trùng xuống.
Mở cửa ra, tôi nhìn thấy Lý Trọng Mạnh đang mặc một thân đồ ở nhà. Một chân anh ta giẫm lên mặt đất, còn một chân thì khẽ chạm xuống như không dùng lực.
“Anh Lý, anh bị làm sao vậy?” Tôi hỏi.
“Tôi bị trẹo chân.” Vẻ mặt Lý Trọng Mạnh đau khổ mỉm cười: “Đang muốn hỏi xem nhà em có dầu xoa Ϧóþ hay không.”
Trong nhà tôi chỉ có mấy miêng băng urgo và thuốc đau đầu cảm cúm thôi.
Tôi lắc đầu: “Không có, nhưng tôi đi mua giúp anh nhé.”
“Thôi để tôi đi mua, cũng muộn rồi.”
Lý Trọng Mạnh từ chối.
“Nhưng chân của anh…”
“Không sao, tôi vẫn có thể đi tập tễnh được.”
Vì tôi không yên tâm để Lý Trọng Mạnh tập tễnh đi mua thuốc.
Và Lý Trọng Mạnh cũng không yên tâm để tôi một thân một mình đi ra ngoài buổi tối.
Nên cuối cùng hai người chúng tôi quyết định cùng đi.
Bên ngoài khu nhà có một hiệu thuốc mở cửa hai mươi tư giờ.
Trên đường chúng tôi đi có một khúc là đường đá mấp mô. Dù Lý Trọng Mạnh đi lại có hơi khó khăn, nhưng anh ta vẫn duy trì khoảng cách với tôi, để tránh cho mình không cẩn thận bị vấp rồi dựa vào người tôi.
Nhìn Lý Trọng Mạnh đi đứng run rẩy, tôi vẫn bước qua đỡ lấy anh ta.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi cảm kích nói: “Cảm ơn.”
Hai người chúng tôi đi đến cửa hiệu mua thuốc rồi về nhà, vừa đến cổng, tôi đã nghe thấy phía xa truyền đến một tiếng hét chói tai.
“Cứu tôi với, cứu tôi với!”
Hai chúng tôi cùng lúc đứng lại, nhìn qua đó thì thấy một người phụ nữ đầu tóc rối bời đang điên cuồng chạy về phía cổng tòa nhà.
Sau khi nhìn thấy chúng tôi, cô ấy như nhìn thấy hi vọng nên càng chạy nhanh hơn.
Cô ấy vừa chạy vừa tiếp tục gào lên: “Cứu tôi với!”
Cách không xa có mấy người mặc áo đen hình như là vệ sĩ đang đuổi theo phía sau.
Cô gái đó chạy đến trước mặt chúng tôi rồi ngẩng đầu lên, tôi không khỏi ngây ra.
“Tống Duyên Minh.”
Lại là Tống Duyên Minh!
Nhìn thấy tôi, Tống Duyên Minh trước hết ngẩn ra rồi sau đó lại nhìn đến Lý Trọng Mạnh ở bên cạnh tôi.
Lúc nhìn thấy Lý Trọng Mạnh, chị ta không ngây ra nữa mà đôi đồng tử co rụt lại, vẻ mặt hình như rất sợ hãi, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía tôi.
Tống Duyên Minh túm lấy ống quần tôi, rồi dùng giọng điệu van xin nói: “Duyên Khanh, cứu chị, cứu chị với. Bọn họ muốn phá bỏ đứa con của chị!”
Rất nhanh mấy người vệ sĩ đó đã đuổi kịp lên bắt Tống Duyên Minh!
Tống Duyên Minh dường như bò đến sau lưng tôi, rồi đứng núp ở phía sau tôi uy Hi*p mấy tên vệ sĩ: “Đừng, đừng! Tôi nói cho các người biết, đứa bé này của tôi là con của tổng giám đốc tập đoàn Hào Thiên. Bất kể là ai thuê mấy người, chỉ cần họ dám động đến đứa bé thì cũng không sống được yên ổn đâu.”
Nhưng mấy người vệ sĩ đó căn bản không hề để ý đến lời nói của chị ta, họ giơ tay ra túm Tống Duyên Minh lại!
Tống Duyên Minh tóm lấy tôi cầu cứu: “Duyên Khanh, Duyên Khanh! Cứu chị với, chúng ta là chị em một nhà mà.”
“Tôi chẳng qua chỉ là một con chó hoang của nhà họ Tống thôi, sao xứng làm chị em với chị được.”
Tôi lạnh nhạt nói.
Nghe thấy câu nói của tôi, rõ ràng Tống Duyên Minh đã ngớ ra.
Lý Trọng Mạnh ở bên cạnh cũng nhìn tôi, sắc mặt anh ta có hơi phức tạp.
“Tránh ra, nếu lỡ chị bị thương chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Mấy tên vệ sĩ thấy tôi đang đứng trước cửa nhà ‘Số 01 Vĩnh An’ nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Còn tôi căn bản không quan tâm đứa bé trong bụng Tống Duyên Minh sống hay ૮ɦếƭ.
Tôi lách người ra để lộ Tống Duyên Minh ra trước mặt mấy tên vệ sĩ!
Trên đường đến đây, chắc Tống Duyên Minh đã chạy rất lâu rồi, nên tôi vừa lách người ra là chị không hề có phản ứng gì, loạng choạng ngã xuống đất ngay.
Đám vệ sĩ tiến lên trước túm lấy chị ta!
Chị ta hung hăng nhìn tôi: “Tống Duyên Khanh, mày là con đĩ! Thấy vậy mà không giúp tao! Tao nói cho mày biết, nếu đứa con trong bụng tao mà không giữ được thì tao sẽ biến con mày thành ác quỷ để tìm mày báo thù!”
“Con của tôi dù có là ác quỷ thì người mà nó nên báo thù cũng là chị chứ không phải tôi.”
Lúc nói câu này, trái tim tôi nhỏ máu.
Con của tôi nói không chừng có khả năng vẫn đang phải chịu khổ cực như vậy.
Mấy tên vệ sĩ bắt được người xong định đi thì Lý Trọng Mạnh ở bên cạnh khập khiễng bước qua, một tay anh túm lấy cánh tay Tống Duyên Minh nói: “Người này là cháu dâu tương lai của tôi, các người muốn mang cô ấy đi thì phải hỏi tôi trước đã.”
Nghe thấy lời nói của Lý Trọng Mạnh, mắt Tống Duyên Minh phát sáng!
Chị ta vội nói: “Chú Lý, cứu cháu! Cứu cháu với!”
“Xin lỗi, chuyện này không liên quan đến ngài. Tôi khuyên ngài đừng nên can dự vào thì hơn.” Một tên cầm đầu trong đó lên tiếng.
Trong giọng nói của hắn mang vẻ nhắc nhở, như có thể đoán được người đứng sau lưng Lý Trọng Mạnh chắc chắc cũng không đơn giản.
Nhưng Lý Trọng Mạnh vẫn không chút để tâm, anh ta vẫn dùng một tay túm Tống Duyên Minh lại: “Tôi không thể để các người mang cô gái này đi được.”
Lý Trọng Mạnh luôn để lại cho tôi ấn tượng ấm áp và khiêm nhường.
Nhưng lúc anh ta nói những lời này lại khiến tôi cảm thấy có một chút bá đạo trong con người của anh ta.
Có vẻ như anh ta nói được thì nhất định phải làm cho được.
Mấy tên vệ sĩ đối mắt nhìn nhau.
Dường như lúc họ định hành động bước tiếp theo thì bảo vệ của khu nhà đã đi đến hỏi: “Có chuyện gì vậy!”
Mấy tên vệ sĩ vừa trông thấy tình hình này là quay đầu bỏ chạy ngay.
Và bỏ Tống Duyên Minh ở lại.
Tống Duyên Minh khóc lóc nói: “Cảm ơn chú Lý!”
Chị ta nói rồi định bổ nhào vào lòng Lý Trọng Mạnh, nhưng Lý Trọng Mạnh đang bị trẹo chân nên khi bị Tống Duyên Minh nhào đến, anh ta nhảy lùi về sau hai bước thiếu chút nữa là té ngã!
Tôi ở bên cạnh đỡ Lý Trọng Mạnh dậy.
Sau đó nói: “Tôi đi đây.”
Nói xong thì tôi quay đầu đi về nhà.
Nhưng Lý Trọng Mạnh lại kéo tôi lại: “Giúp tôi một việc.”
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn anh ta.
Lý Trọng Mạnh nói: “Gọi cấp cứu đi, đợi xe cứu thương đến thì tôi và em cùng về.”
Tống Duyên Minh vừa nghe đã thấy choáng váng.
Ý này có nghĩa là Lý Trọng Mạnh sẽ không tiếp tục giúp chị ta nữa sao?
“Nhưng… nhưng tôi không có tiền, cũng không có điện thoại.” Tống Duyên Minh có hơi khó khăn nói.
Lúc này tôi đã bắt đầu cầm điện thoại gọi cấp cứu rồi.
Rất nhanh xe cấp cứu đã đến, chúng tôi đặc biệt dặn dò họ đưa Tống Duyên Minh đến bệnh viện Thánh Tâm. Vì ở đó có chế độ hội viên, Tống Duyên Minh chỉ cần chứng minh thân phận với kết quả xét nghiệm ngày trước là được.
Bệnh viện chắc chắn sẽ ưu tiên điều trị trước.
Cuối cùng một mình Tống Duyên Minh lên xe cứu thương, nhưng rõ ràng là chị ta không hài lòng.
Vốn dĩ từ nhỏ tới lớn, Tống Duyên Minh luôn là cô công chúa của cả nhà. Có lần nào đau đầu nhức óc mà mọi người không nháo nhào lên đâu?
Bây giờ chị ta bị thương nặng như vậy mà chẳng có một người nào quan tâm cả, chị ta phải tự ngồi xe cứu thương đến bệnh viện sao?
Chắc chắn là chị ta không thể chịu nổi rồi.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là Lý Trọng Mạnh không hề có ý định sẽ đi cùng với Tống Duyên Minh.
Đợi xe cấp cứu đưa Tống Duyên Minh đi xong, tôi và Lý Trọng Mạnh mới cùng đi về.
Trên đường về, tôi không nhịn được nói: “Anh cứu chị ta, tôi còn tưởng anh sẽ đưa chị ta đến bệnh viện chứ.”
Lý Trọng Mạnh lắc đầu: “Đợi cô ấy đến bệnh viện rồi, nhất định Hào Kiệt sẽ đến. Tôi đi hóa lại thành không hay.”
Tôi lúng túng gật đầu.
Không khỏi cảm thấy là Lý Trọng Mạnh lo xa thật.
Đúng vậy, có người muốn phá bỏ đứa con của Tống Duyên Minh, thân làm cha như Lý Hào Kiệt sao có thể không đến chứ?
Ba ngày sau hôm đó.
Buổi tối lúc tôi về nhà mở ti vi lên thì nhìn thấy một mẩu tin tức.
Nội dung có liên quan đến Tống thị.
Thông tin nói Tống thị xuất hiện một lỗ thủng tài chính lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với việc phá sản.
Sau đó, tiếp theo còn có video mấy phóng viên đi đến tổng công ty Tống thị để phỏng vấn thì bị nhân viên chặn ở bên ngoài.
Trái tim tôi lộp bộp một tiếng.
Ngay hôm sau tôi sắp xếp lại thời gian một chút, vừa tan làm là tôi đi đến nhà Tống Tuyết ngay.
Lúc tôi bước vào đã phát hiện, người giúp việc trong nhà rõ ràng đã ít hơn nhiều so với lần trước tôi đến.
Đồ đạc trong nhà hình như cũng bớt đi.
Lúc tôi nhìn ngó xung quanh cũng phát hiện, chiếc bình sứ hoa mai Thanh Hoa từ thời vua Càn Long đặt cạnh ti vi khi trước cũng mất tăm rồi.
Chiếc bình đó là món đồ đích thân Tống Tuyết đi đấu giá được ngày trước.
Bà ấy vô cùng thích nó nên luôn yêu quý nó như bảo bối…