Thay Chị Lấy Chồng - Chương 84

Tác giả: Mộc Tâm

Lý Hào Kiệt nhìn tôi nhưng không nói gì cả.
Tôi kể lại chuyện hôm nay đến bệnh viện Thánh Tâm để thăm Tống Duyên Minh, bao gồm cả chuyện cô ta khỏe mạnh bình thường đứng trước giường bệnh tán gẫu.
Sau đó tôi lại ngẩng đầu lên nhìn Lý Hào Kiệt, khóe miệng cong lên cười đầy ý vị: “Anh có thể không tin em.”
Dứt lời, tôi đưa áo vest cho người giúp việc đứng bên cạnh, rồi tự mình đi vào trong phòng.
Nhưng lại nghe thấy Lý Hào Kiệt đứng phía sau nói: “Mấy hôm nữa là sinh nhật em, em có muốn đi đâu hay nhận quà gì không?”
Sinh nhật.
Đối với tôi mà nói, hai từ này vừa thân quen mà vừa xa lạ.
Nhẩm tính ngày, quả đúng là sắp đến sinh nhật mình rồi. Nhưng vẫn còn những hơn hai tuần nữa.
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn Lý Hào Kiệt, anh đang dùng tay nới lỏng cà vạt.
Thật lòng mà nói, dáng vẻ này của anh gợi cảm muốn ૮ɦếƭ.
Anh tháo cà vạt ra rồi lại cởi cúc áo sơ mi, để lộ ra từng thớ da thịt săn chắc.
Đôi con ngươi sâu xa của anh nhìn tôi, tôi đoán chắc là anh cũng nhìn Tống Duyên Minh như vậy.
Đôi tay thon dài đó cũng có thể nắm lấy bàn tay của Tống Duyên Minh bất cứ lúc nào.
Điều tôi muốn là một Lý Hào Kiệt trọn vẹn, một Lý Hào Kiệt hoàn toàn chỉ thuộc về tôi.
Nhưng tôi biết rằng điều này là không thể.
Tôi lẳng lặng nhìn Lý Hào Kiệt, rồi rành mạch nói: “Điều em muốn là chưa từng quen biết anh.”
Nếu không thể có được, vậy tốt nhất là chưa từng quen biết.
“Đừng nói những lời khiến anh tức giận.” Lý Hào Kiệt đi qua ôm lấy tôi vào lòng.
Lần này tôi không hề phản kháng, chỉ nghe thấy giọng nói của anh từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Anh biết em muốn gì, cho anh thêm chút thời gian nữa. Sau này bên cạnh anh sẽ chỉ có một người phụ nữ duy nhất là em thôi.”
Nói dối.
Câu nói này là tôi tự nói trong đầu mình.
Rõ ràng biết anh đang gạt mình, nhưng lời nói dối này quả thực êm tai.
Còn tôi của lúc này có phần lưu luyến những ngon ngọt đầu môi đó.
Hôm đó Lý Hào Kiệt tổ chức sinh nhật cho tôi ở một khách sạn, có bánh ga tô và anh còn tặng tôi quà nữa.
Ngày hôm sau, tôi lại vào làm ở công ty thiết kế Vũ Phong.
Tổng giám đốc đương nhiệm của Vũ Phong bây giờ tên Đặng Tùng, là người của Lý Hào Kiệt. Anh ta biết mối quan hệ của tôi và Lý Hào Kiệt, nên sáng ngày đầu tiên tôi đi làm, anh ta đã gọi tôi đến phòng làm việc của mình.
Tôi vừa bước vào, anh ta đã đi thẳng luôn vào vấn đề chính: “Cô Tống, chuyện của cô, tổng giám đốc Lý đã dặn dò rồi, sau này cô đi làm cứ dựa theo thời gian của cô là được. Trên phương diện công việc, cô cũng không cần nhận quá nhiều khách hàng cùng một lúc. Nếu có gì cần giúp đỡ, cô có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Tôi biết đây là điều mà Lý Hào Kiệt giao phó.
Nhưng tôi vẫn từ chối.
“Giám đốc Đặng, anh cứ coi tôi như những nhân viên bình thường là được, tôi sẽ chăm chỉ làm việc.”
Tôi nói một cách thành khẩn, nhưng trong mắt Đặng Tùng vẫn ánh lên sự nghi ngờ.
Nhưng ngoài mặt anh ta vẫn đồng ý.
Tôi biết bây giờ mình có nói gì anh ta cũng không tin, cho nên lúc tôi chuẩn bị ra ngoài, cánh cửa của phòng làm việc lại bị đẩy ra lần nữa.
An Kiều từ bên ngoài bước vào, rồi vừa đi vừa nói: “Giám đốc, công việc cuối cùng tôi đảm nhiệm đã xong, hôm nay khách hàng cũng nghiệm thu rồi. Từ hôm nay, tôi xin từ chức.”
“Được rồi, được rồi, vất vả cho cô rồi.”
Đặng Tùng nói mấy câu khách sáo.
An Kiều đang định đi ra, rốt cuộc cũng chú ý đến tôi ở bên cạnh. Cô ấy có hơi ngạc nhiên: “Tống Duyên Khanh? Sao cô lại ở đây?”
“Cô ấy là nhân viên mới của công ty.” Đặng Tùng lập tức giới thiệu.
An Kiều cười lạnh một tiếng: “May mà hôm nay tôi từ chức, đỡ phải ngứa mắt.”
Dứt lời cô ấy đi ra ngoài luôn.
Tôi cũng đi ra theo, ngay tức khắc đuổi theo An Kiều hỏi: “Sao cô lại từ chức?”
“Chuyện này không liên quan đến cô.”
An Kiều hoàn toàn không có ý định trả lời.
Nhưng tôi biết chuyện này có liên quan đến Lương Khanh Vũ.
Tôi cũng không muốn làm người ta ghét mình nên chỉ nói: “Sau này tôi sẽ không đi tìm Lương Khanh Vũ nữa đâu, anh ấy rất tốt, tôi không xứng với anh ấy.”
Sau đó tôi quay người bỏ đi.
Lúc nói chuyện, tôi nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt An Kiều có hơi bất ngờ.
Dù trước giờ thái độ của cô ấy với tôi luôn không tốt, nhưng tôi thấy An Kiều hợp với Lương Khanh Vũ hơn mình nhiều.
Tôi bước vào công ty thiết kế Vũ Phong với thân phận là một nhân viên mới, bộ phận thiết kế dường như đã có sự thay đổi lớn. Trừ một nhà thiết kế cấp cao tên là Trịnh Thảo ra, tất cả các đồng nghiệp khác đều không biết thân phận của tôi, nên làm việc với nhau cũng khá thoải mái.
Có lẽ là trùng hợp.
Ngày thứ ba đến Vũ Phong, tôi đã nhận được điện thoại của Lương Khanh Vũ
Trong điện thoại, anh ấy nói với tôi là sức khỏe của mẹ anh không tốt. Vì thế anh quyết định không về Vĩnh An nữa, mà sẽ mở một công ty thiết kế nhỏ ở quê nhà.
“Anh rất có tài, em tin là nhất định anh sẽ làm tốt.” Tôi nói.
Trừ những lời này ra, tôi cũng không biết phải nói thêm gì nữa.
Vụ bỏ trốn kích động của tôi và anh ấy lần trước rõ ràng còn chưa được mấy hôm, mà dường như đã trở thành dĩ vãng đời trước rồi.
Tôi của bây giờ đã trở thành tình nhân bí mật của Lý Hào Kiệt.
Cuộc sống tưởng chừng như bắt đầu lại từ đầu, nhưng thật ra con đường phía trước vẫn tăm tối vô cùng.
Đến một chút ánh sáng của tương lai tôi cũng không trông thấy.
Nhưng ngoài mặt Lý Hào Kiệt vẫn làm rất tốt.
Ngày sinh nhật tôi hai tuần sau, hôm đó tôi đi làm, anh theo lời đợi tôi ở đầu đường dưới công ty.
Sau khi lên xe, anh dẫn tôi đi thay đồ và trang điểm, đến chạng vạng tối anh mới đưa tôi tới một nhà hàng cao cấp.
Lúc nhân viên phục vụ mở cửa cho chúng tôi, tôi đứng ở cửa nhìn thấy trong nhà hàng rộng lớn chỉ bày đúng một chiếc bàn, bên trên đặt một ngọn nến nho nhỏ…
Lý Hào Kiệt rất ga lăng làm một động tác mời bên cạnh tôi.
Thật ra trong lòng tôi lúc này có hơi khủng hoảng.
Tôi sợ loại không gian đen tối như thế.
Tôi nhìn ngọn đèn lung lay sắp đổ đó, dường như một giây nữa là nó sẽ tắt dụi.
“Đừng sợ.”
Một bàn tay của Lý Hào Kiệt giữ lấy tôi.
Sau khi cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến, bàn tay vốn đang run rẩy của tôi dường như đã bình thường lại.
Tôi lấy dũng khí rảo bước vào trong nhà hàng.
Giây phút tôi tiến vào trong đó, bên trong sáng lên vô số các ngọn đèn, tấm màn lớn che cửa sổ cạnh bên cũng được vén hết lên.
Bên ngoài cửa sổ là khu phố trung tâm thương mại nổi tiếng nhất của Vĩnh An, màn hình led trên các toàn nhà cao tầng đều bật sáng.
Lúc tôi nhìn qua đó chỉ thấy trên tất cả các tòa nhà cao tầng đang chạy mấy chữ ‘Chúc Duyên Khanh sinh nhật vui vẻ’.
Cùng lúc đó, trên từng sân khấu nhỏ trong nhà hàng, một ban nhạc bắt đầu hòa tấu.
Một nữ phục vụ đẩy một chiếc xe đẩy đến, phía trên của chiếc xe đẩy đặt một chiếc bánh ga tô ba tầng.
Mặt ngoài của bánh ga tô là hình công chúa Belle trong phim hoạt hình Disney.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Lý Hào Kiệt kéo lấy tay tôi, rồi dắt tôi đến bên chiếc bàn duy nhất ấy, sau đó anh còn kéo ghế cho tôi.
Tôi ngồi xuống.
Tiếp theo lại có một người phục vụ đẩy một chiếc xe nữa ra.
Tôi nhìn thấy bên trên đặt một chiếc hộp nhung tơ.
Từ kiểu dáng đó, tôi dám chắc bên trong hộp kia đựng đồ trang sức.
Lúc tôi nhìn thấy nó, Lý Hào Kiệt đã đi qua mở chiếc hộp ra.
Một sợi dây chuyền lẳng lặng nằm bên trong.
Mặt dây chuyền là một viên đá quý hình trái tim màu hồng cực lớn, tôi không biết là gì, nhưng nhìn có vẻ rất lấp lánh, rất đẹp.
“Đây là sợi dây chuyền kim cương hồng, tuần trước anh đã đặc biệt bay sang Pháp đấu giá về tặng cho em.” Lý Hào Kiệt nói rồi lấy chiếc vòng ra hỏi: “Có thích không?”
Tôi khẽ gật đầu.
Viên kim cương màu hồng lớn thế này có lẽ là rất đắt, tôi không nhịn được nói một câu: “Thật ra anh không cần tặng em quà đắt tiền như vậy, em cũng không hiểu giá trị của nó.”
Lý Hào Kiệt không trả lời câu nói của tôi, anh chỉ lấy chiếc vòng ra: “Nào, anh đeo lên cho em nhé.”
Anh nói rồi đi đến phía sau tôi.
Anh vừa định đeo lên cho tôi thì nghe thấy phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Hình như là tiếng giày cao gót nện lên mặt sàn.
Vì Lý Hào Kiệt đang đeo dây chuyền cho tôi, tôi còn chưa quay đầu lại đã nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói vui vẻ: “Hào Kiệt, em có một tin tốt muốn nói cho anh biết!”
Tống Duyên Minh.
Tôi cũng không biết dây chuyển đã đeo xong chưa mà ngoảnh đầu lại luôn.
Tôi vừa quay đầu lại, sợi dây chuyền vì chưa cài khóa xong nên rơi xuống sàn nhà, phát ra một âm thanh lanh lảnh.
Trái tim tôi run lên, cúi đầu xuống nhặt.
Dù không biết giá trị của nó, nhưng chiếc dây chuyền này chắc chắn là rất mắc tiền. Tôi định kiểm tra một chút thì trông thấy trên tay Tống Duyên Minh cầm một món đồ mà tôi rất quen thuộc.
“Sao em lại tìm đến đây?”
Tống Duyên Minh còn chưa nói ra cái tin tức tốt đó thì tôi đã nghe thấy câu trách móc của Lý Hào Kiệt.
Giọng nói của anh lạnh lùng một cách đáng sợ, rất rõ ràng là cuộc ghé thăm của Tống Duyên Minh nằm ngoài dự liệu của anh.
“Em… em…”
Tống Duyên Minh bị Lý Hào Kiệt nói như vậy thì mặt mày tủi thân, chị ta cúi đầu nhìn mọi thứ xung quanh, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ…
Dù trong phòng ánh sáng mờ mờ, nhưng tôi vẫn nhìn thấy chị ta nước mắt lưng tròng: “Anh nói hôm sinh nhật em anh có việc bận, thì ra việc đó chính là tổ chức sinh nhật cho Duyên Khanh …”
“Đúng vậy.”
Lý Hào Kiệt không phủ nhận.
Tống Duyên Minh tỏ vẻ hiểu chuyện nói: “Vâng, em biết rồi. Em xin lỗi, em… em đến không đúng lúc, em đi ngay đây.”
Lúc chị ta nói những lời này, giọng điệu đã đầy oan ức.
Nước mắt cũng thuận theo hốc mắt chảy ra ngoài.
Tôi vẫn ngồi ở đó, nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an.
Vì tôi nhìn thấy rõ ràng thứ Tống Duyên Minh đang cầm trong tay là…
Lúc tôi đang cảm thấy lo lắng, Tống Duyên Minh đã đi qua rồi đưa thứ trong tay chị ta cho Lý Hào Kiệt nói: “Em xin lỗi, em không muốn quấy rầy anh. Chỉ là… chỉ là, hôm nay đột nhiên em biết là mình mang thai rồi, em quá vui mừng cho nên mới sống ૮ɦếƭ gặng hỏi trợ lý của anh nói cho em biết anh đang ở đâu. Em rất muốn chia sẻ tin vui với anh đầu tiên…”
Tống Duyên Minh lải nhải một hồi.
Lý Hào Kiệt nhận lấy tờ giấy xét nghiệm đó, cơ thể anh rõ ràng cứng đờ lại.
Ánh mắt anh hướng đến vùng bụng nhỏ nhắn bằng phẳng của Tống Duyên Minh: “Mang thai? Lúc nào vậy…”
“Chính là đêm đó…”
Lúc Tống Duyên Minh nói những lời này, sắc mặt chi ta hơi ửng đỏ.
“…”
Lý Hào Kiệt không nói gì, Tống Duyên Minh lại nở nụ cười ngây thơ vô tội rồi lôi kéo Lý Hào Kiệt nói: “Hào Kiệt, chúng ta lại có con rồi, anh có vui không?”
“Anh ấy có gì mà vui chứ?” Lý Hào Kiệt không nói gì, tôi đã hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ sợ là Hào Kiệt đang suy nghĩ phải cho chị bao nhiêu tiền đủ để chị đi phá thai đấy.”
Tống Duyên Minh làm bộ làm tịch ngẩn ra, rồi nhìn Lý Hào Kiệt: “Không thể nào, Hào Kiệt, anh từng nói là rất muốn có một đứa con với em cơ mà. Hơn nữa chúng ta lại sắp kết hôn rồi…”
“Hào Kiệt, anh nói sao đây?”
Tôi hỏi Lý Hào Kiệt.
Nếu hôm nay đã gặp phải tình huống này rồi, vậy tôi phải bắt Lý Hào Kiệt đưa ra sự lựa chọn để còn chấm dứt chuyện này.
Tôi cũng sẽ được giải thoát một cách triệt để.
“Hào Kiệt, anh sẽ không bắt em đi phá thai đúng không?”
Giọng nói của Tống Duyên Minh nũng nịu nối tiếp với câu chất vấn lạnh lùng của tôi.
Lý Hào Kiệt đứng yên tại chỗ nhìn tôi và Tống Duyên Minh, một lúc lâu sau anh mới giơ tay vỗ vỗ lên vai Tống Duyên Minh nói: “Em về trước đi.”
“Em không…”
“Tổng giám đốc Lý, lựa chọn đi.”
Tôi đã có sự thay đổi trong cách xưng hô với Lý Hào Kiệt.
Như tôi thấy, câu nói vừa rồi của anh thật ra đã tỏ rõ lập trường rồi.
Tôi đoán là mình đã thua cuộc.
“Hào Kiệt, anh đã quên chuyện năm xưa rồi sao? Anh đã quên tại sao em lại chọn tự sát ở đó rồi sao?”
Tôi nghe không hiểu câu nói của Tống Duyên Minh.
Nhưng tôi đoán là trước kia có khả năng chị ta và Lý Hào Kiệt đã từng gặp nhau.
Nếu không thì sao lại có thể thâm tình đến vậy?
Nhưng tôi vẫn vạch trần Tống Duyên Minh: “Đừng giả bộ nữa, chị căn bản đâu có tự sát với mất máu gì đâu. Tất cả đều là chị mua chuộc người của bệnh viện Thánh Tâm rồi giả vờ ra mà thôi. Tổng giám đốc Lý đã điều tra rõ ràng rồi, chỉ là anh ấy ngại vạch mặt chị mà thôi.”
Tôi không biết Lý Hào Kiệt đã điều tra rõ ràng hay chưa, nhưng câu nói này của tôi rõ ràng đã làm Tống Duyên Minh kích động.
“Chị không có! Em đừng có mà nói láo!” Tống Duyên Minh kéo lấy Lý Hào Kiệt: “Hào Kiệt, anh hãy tin em. Duyên Khanh chỉ là muốn phá hoại mối quan hệ giữa chúng ta mà thôi.”
“Chuẩn đấy, đúng là tôi muốn phá hoại mối quan hệ giữa hai người đấy. Dẫu sao đây cũng là buổi sinh nhật ngạc nhiên mà tổng giám đốc Lý chuẩn bị cho tôi, chị chạy đến đây định làm gì?”
Cho dù chúng tôi có cùng ngày sinh tháng đẻ với nhau.
Nhưng nói tôi và Tống Duyên Minh là kẻ thù cũng không phải là quá đáng.
Tống Duyên Minh tái mặt giải thích: “Em không biết, em chỉ muốn nói cho anh biết tin tức về đứa bé thôi…”
“Bây giờ anh ấy biết rồi, chị đi được rồi đấy.”
Tôi đuổi khách.
Sao Tống Duyên Minh chịu đi cho được?
Cô ta túm lấy cánh tay của Lý Hào Kiệt, thảm thiết nói: “Hào Kiệt, anh, anh thật sự không cần con của chúng ta sao? Vậy em sẽ đi phá thai ngay bây giờ, không gây thêm phiền phức cho anh nữa!”
Cô ta nói xong thì chạy ra ngoài.
Chiêu này quả nhiên có tác dụng với Lý Hào Kiệt.
Lúc Tống Duyên Minh sắp đi ra đến cửa, Lý Hào Kiệt cuối cùng không nhịn nổi nữa bước nhanh lên đuổi theo.
Tôi nói với ở đằng sau: “Tổng giám đốc Lý, đây là sự lựa chọn của anh đúng không?”
Lý Hào Kiệt không trả lời và cũng không quay đầu lại.
Giây phút đó, tôi nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ nát.
Trong tình yêu này, tôi quả thực là một con bạc điên rồ.
Nhưng lần này, tôi lại cược thua rồi.
Ánh đèn chúc mừng bên ngoài cửa sổ đã lâu, bài hát chúc mừng sinh nhật đã mở, ngọn nến trên bàn chập chờn trong gió.
Nhưng ở đây chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi cẩn thận xem xét sợi dây chuyền, xác định nó không bị xầy xước gì, tôi lại đặt nó vào trong hộp rồi một mình rời đi.
Tôi ăn vận xinh đẹp, lại còn trang điểm hoa mỹ đi trên đường. Có hai chiếc taxi dừng bên cạnh tôi, có một người thanh niên xuống xe nói với tôi: “Ay dô, người đẹp có một mình à? Có phải là thất tình rồi không? Muốn anh đây ở cùng em không hả?”
Tôi không buồn để ý.
Lại có một người thanh niên nhỏ tuổi khác bước xuống, hắn giơ tay vòng ôm lấy bả vai tôi: “Người đẹp, vừa nhìn cái là biết ngay em thất tình rồi. Quên cái gã không có mắt ấy rồi đi vui vẻ với bọn anh đi.”
Tôi giơ tay lên gạt tay hắn ta xuống rồi tiếp tục đi về phía trước.
Người thanh niên nhỏ tuổi đó rõ ràng bị tôi chọc giận: “Ôi chao, không nể mặt hử?”
“Đúng đấy! Anh Cường tụi này là đại ca ở đây đấy!”
Mấy người họ vừa nói vừa kéo tôi vào trong một ngõ hẻm vắng người.
“Bỏ tay ra!” Lúc này tôi mới định thần lại, ý thức được tính nguy hiểm của sự việc, tôi vùng vẫy chạy về phía trước.
Người thanh niên nhỏ tuổi đuổi theo phía sau tôi!
Tôi không biết phải làm sao, chỉ có thể đá văng giày cao gót đi.
Đàn ông dẫu sao cũng chạy nhanh hơn phụ nữ, lúc trông thấy người phía sau sắp đuổi kịp mình, bên đường liền có một chiếc xe màu đen lao vụt qua rồi dừng lại.
Cửa tài xế mở ra, một thân ảnh màu trắng bước từ trên xe xuống nhanh chóng chắn phía sau lưng tôi.
Tôi ngẩng đầu lên có hơi ngạc nhiên, người đàn ông trước mặt lại là Lý Trọng Mạnh!
Trên người anh mặc một chiếc áo dài màu trắng, dù chỉ nhìn thấy góc nghiêng của anh, nhưng tôi cũng có thể nhận thấy đây có lẽ là chiếc áo blue trắng của bác sĩ.
Mấy tên côn đồ hình như thấy Lý Trọng Mạnh đeo mắt kính nên rất khinh thường nói: “Chú à, tôi thấy chân tay chú lèo khèo thế này mà còn định anh hùng cứu mỹ nhân à? Đừng có lôi cái mạng già của mình vào đây!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc