Tôi xem bài tin tức này và bình luận bùng nổ phía dưới.
Phần lớn cư dân mạng đều cảm thấy, Tống Duyên Minh chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến chuyện này.
Có lẽ người bình luận là nữ tương đối nhiều, đại bộ phận đều mắng Tống Duyên Minh là loại thánh nữ vờ trong sáng lừa dối Lý Hào Kiệt.
Tôi tắt điện thoại đi, lắc đầu.
Chuyện này có liên quan gì đến tôi chứ?
Không có.
Mặc kệ trong lòng Lý Hào Kiệt có tôi hay không, chỉ cần tôi còn tồn tại thì nhất định có thể khiến Tống Duyên Minh chán ghét.
Có lẽ tôi chỉ có thể làm được những chuyện đó mà thôi.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Chẳng qua, tôi muốn tìm việc làm.
Nhà tôi không có máy tính nên lại càng phiền phức hơn.
Vậy nên tôi dứt khoát đến cửa hàng mua một cái máy tính xách tay, cân nhắc tới chuyện sau này còn phải phác hoạ tranh, tôi khẽ cắn môi, mua một chiếc giá thành đắt một chút, nhưng tính năng lại cao.
Sau khi trở về, chuyện đầu tiên mà tôi làm chính là chỉnh sửa lại sơ yếu lý lịch của mình rồi bắt đầu gửi tới từng công ty.
Chỉ hi vọng thừa dịp trước và sau Tết có nhiều người nhân cơ hội xin từ chức đổi công tác, có thể giúp tôi tìm được một công việc.
Cho dù là một công việc phổ thông cũng tốt.
Tôi ở nhà gửi sơ yếu lý lịch từ sáng đến tối, đến lúc chạng vạng mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn cơm.
Tủ lạnh trong nhà trống rỗng, chỉ có thể ra ngoài ăn.
Tôi đi tới khu thương mại bên ngoài khu nhà, tuỳ ý tìm một cửa hàng thức ăn nhanh giải quyết chuyện cơm nước rồi tới siêu thị mua một ít rau dưa trứng thịt, chuẩn bị nấu ăn ở nhà.
Trên đường về nhà sau khi mua đồ xong, tôi trông thấy Phan Ngọc từ phía trên đi xuống, hét lớn, “Tống Duyên Khanh, mày đứng lại đó cho tao!”
Rất nhanh, Tống Cẩm Dương cũng bước xuống từ ghế lái.
“Ngọn gió nào đưa hai người tới đây vậy?” Tôi cười nhạt, định đi vòng qua.
Phan Ngọc chặn tôi lại, xông lên túm lấy tóc tôi, mắng, “Mày có biết xấu hổ hay không, làm gì không làm, lại cứ muốn làm con giáp thứ mười ba. Bây giờ suýt chút nữa đã hại ૮ɦếƭ Minh Minh! Mày vui rồi chứ?!”
“Buông tay ra.”
Trên tay tôi vẫn xách bọc đồ, không tiện hành động.
Phan Ngọc ngày càng táo tợn, “Tao nói cho mày biết, hiện tại Minh Minh vẫn đang trong giai đoạn nguy hiểm, nếu nó có bất cứ vấn đề gì thì tao sẽ không để yên cho mày đâu!”
“Nhưng chị ta đã Gi*t con của tôi.”
“Con của mày? Con của mày thì nhằm nhò gì!” Phan Ngọc hừ lạnh, “Đứa con do chó hoang sinh ra thì cũng là chó hoang!”
Chó hoang!
Lửa giận trong nháy mắt xông lên tận óc.
“Bà câm miệng đi!” Tôi tức giận, siết chặt tay cầm túi nilon đựng trứng gà, trực tiếp ném qua!
Một phát nện vào đầu Phan Ngọc!
Lòng trắng lòng đỏ trộn lẫn với vỏ trứng đã nát bấy chảy xuống từ kẽ hở của túi nilon, trực tiếp dán lên đỉnh đầu và mặt Phan Ngọc!
Trong nháy mắt bà ta lâm vào bối rối!
Tay cũng buông thõng xuống.
Tôi lập tức rút tóc mình từ trong tay bà ta ra, lạnh lùng bảo, “Tất cả mọi chuyện đều là do Tống Duyên Minh tự làm tự chịu, gieo gió thì gặt bão, không liên quan gì đến tôi hết.”
“Cút về đây, đi theo bọn tao tới xin lỗi Duyên Minh, nói với đám truyền thông, những bức tranh của Trần Linh đều là do mày nguỵ tạo!”
Tôi vừa mới đi một bước, đã bị Tống Cẩm Dương tóm lấy cánh tay.
Ông ta là đàn ông, sức lực rất lớn.
“Không thể được, những bức tranh đó không phải là nguỵ tạo.” Tôi nhìn Tống Cẩm Dương, cảm thấy nực cười, “Tống Duyên Minh là con gái của ông, chẳng lẽ ông không biết trình độ của chị ta sao? Một người đần độn như vậy có thể làm ra loại tác phẩm gì, ông không rõ sao?”
“Mày đừng nói láo, Duyên Minh rất thông minh, nó chỉ không chăm chỉ mà thôi!”
Phan Ngọc muốn tiếp tục đánh tôi, lại bị Tống Cẩm Dương ngăn lại.
Tống Cẩm Dương nhìn tôi, trong mắt tràn đầy chán ghét, “Tao cho mày một tỷ rưỡi, rời khỏi Vĩnh An, cách Lý Hào Kiệt cho xa, đừng trở lại nữa.”
Nghe giọng điệu của ông ta, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn.
“Cẩm Dương, ông điên rồi hay sao mà lại cho nó tiền?” Phan Ngọc lập tức khó chịu.
Tôi cười khẩy, “Một tỷ rưỡi? Ông Tống đang đuổi ăn mày hay sao? Một tỉ rưỡi còn chưa đủ để Lý Hào Kiệt mua cho tôi một bộ quần áo, sao tôi có thể vì số tiền bằng một bộ quần áo mà buông tha cho một ông chủ lớn như thế chứ?”
Trước đây tôi đã từng kiểm tra đống quần áo mà Lý Hào Kiệt mua cho mình, có vài bộ lễ phục, giá trị lên đến hơn mấy tỷ.
“Phi! Mày làm kẻ thứ ba đúng là vẻ vang ghê! Làm kẻ thứ ba tiêu tiền của anh rể mày! Mày dựa vào cái gì! Đống tiền đó đáng lẽ đều phải dành cho Duyên Minh mới đúng!”
Thì ra Phan Ngọc tính toán như vậy.
Tôi dùng ánh mắt nực cười nhìn bà ta, “Bà sai rồi, đống tiền đó là của Lý Hào Kiệt, quyền sử dụng thế nào cũng là của anh ấy. Tống Duyên Minh không có bản lĩnh, không moi được tiền, trách ai chứ?”
Mặc dù lúc nói câu này lượng khí hô hấp của tôi không đủ.
Nhưng trước mặt bọn họ tôi không thể để lộ ra được.
“Phi! Còn không phải vì mày ti tiện hay sao! Duyên Minh nhà tao không hèn hạ được như mày!”
Phan Ngọc chỉ vào tôi mà mắng.
Cánh tay đang tóm lấy tôi của Tống Cẩm Dương cũng càng ngày càng dùng sức, “Mày có đi hay không?”
“Không đi.”
“Theo tao lên xe!”
Lời từ chối của tôi đã chọc giận Tống Cẩm Dương, ông ta muốn lôi tôi lên xe.
Tôi liều mạng giãy dụa.
Rốt cuộc Tống Cẩm Dương cũng không nhịn được, một cước đá vào người tôi, mắng to, “Cho mày thể diện mà mày không cần đúng không!”
Vì bị ông tóm lấy cánh tay, nên lúc này, dưới sự điều khiển của ông ta, tôi gần như hứng trọn một cước này.
Đau quá!
Thế nhưng tính tình tôi bướng bỉnh, gắng gượng đứng dậy, đem túi nilon đang cầm trên tay còn lại trực tiếp ném về phía ông ta, “Tôi không đi!”
Lúc này, người chung quanh thấy có đánh nhau, đều vây quanh lại đây.
Nhưng chẳng qua cũng chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.
Cả người Phan Ngọc đều là trứng gà, vừa thấy có người đến bèn mau miệng bảo Tống Cẩm Dương kéo tôi đi.
Tống Cẩm Dương muốn lôi tôi lên xe, tôi không đi.
Nhưng khí lực của ông ta rất lớn.
Tôi không lay chuyển được ông ta, chỉ có thể ra sức hô to cứu mạng, Phan Ngọc đứng ở phía sau, giải thích với những người xung quanh, “Thật là ngại quá, đứa con gái này của chúng tôi, bỏ nhà theo trai, bị chúng tôi bắt được.”
Mọi người nghe xong câu này, dù sau đó bất kể tôi có nói gì cũng chẳng có ai xen vào nữa.
Đúng lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng, một lực đạo rất lớn đột nhiên tóm lấy Tống Cẩm Dương.
Tống Cẩm Dương lảo đảo lui về sau một cái, tôi cũng bị ông ta quăng đi.
Giây kế tiếp đã rơi vào một cái ôm ấm áp.
Là Lý Hào Kiệt.
Có lẽ xuất phát từ tâm lý muốn trả thù, tôi nhón chân lên, ôm lấy cổ Lý Hào Kiệt, làm nũng, “Lý Hào Kiệt, may mà anh đến rồi, không thì bọn họ sẽ bắt em rời khỏi Vĩnh An mất.”
Lý Hào Kiệt khoác một tay lên người tôi, mắt liếc qua Phan Ngọc đầu đầy trứng gà cùng với Tống Cẩm Dương ở bên cạnh.
Phan Ngọc vừa trông thấy Lý Hào Kiệt, lập tức nói, “Con rể, Duyên Minh nhà ta vẫn còn ở trong viện, sao con lại trở về? Có phải muốn lấy đồ giúp Duyên Minh không?”
“Tôi và Tống Duyên Minh đã không còn quan hệ đính hôn nữa.”
Lý Hào Kiệt thản nhiên nói.
Chỉ trong chốc lát, đã đem quan hệ của mình và Tống Duyên Minh quăng đi thật xa.
Ngay lập tức, sắc mặt Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương đều có chút lúng túng.
Khuôn mặt Tống Cẩm Dương tràn đầy bất mãn, “Cho dù không đính hôn thì cậu và Duyên Minh cũng từng hứa hẹn với nhau. Ngày hôm đó cậu và ông nội cậu đều ở đó, bây giờ nó nằm trong bệnh viện, tình hình nguy kịch, mà cậu lại ở đây che chở cho Tống Duyên Khanh? Nếu không phải nó thì sao Duyên Minh lại nghĩ quẩn như vậy!”
“Đúng! Duyên Minh hiền lành như thế, một đứa nhỏ vui tươi sáng sủa mà lại nghĩ quẩn, tất cả đều là vì bị nó bức ép!”
Phan Ngọc cũng nói.
“Liên quan gì tới…”
Lúc tôi đang định biện bạch cho mình thì nghe thấy Lý Hào Kiệt lên tiếng, “Là Duyên Khanh bảo cô ta sao chép tác phẩm của người khác hay sao?”
Ngờ đâu anh ấy lại nói chuyện thay tôi.
Sắc mặt Phan Ngọc tái đi, nhưng rất nhanh đã đáp lại: “Sao chép gì chứ? Đó đều là do Tống Duyên Khanh ganh ghét tài năng của Duyên Minh, vừa hay ngày trước có quen biết với Trần Linh nên mới làm ra mấy chuyện kia để hãm hại con bé!”
“Thật không?” Phan Ngọc tái mặt giải thích một câu, nghe lời nói của bà ta, tôi chỉ thấy buồn cười: “Không chỉ có mình tôi nói đó là tác phẩm của Trần Linh, tôi tung tin này ra rất nhiều người trong ngành cũng đã giám định rồi. Muốn trách thì chỉ có thể trách Tống Duyên Minh ngu xuẩn thôi, tác phẩm của Trần Linh có nét đặc sắc riêng rõ ràng như vậy, chị ta sao chép lại chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ!”
“Thôi, đi về đi.”
Lý Hào Kiệt kéo tôi bỏ đi.
Phan Ngọc muốn tiến lên kéo tôi lại nhưng bị Tống Cẩm Dương giữ lại.
Dẫu sao thì bọn họ chỉ có thể đắc tội với tôi thôi, chứ không dám động đến Lý Hào Kiệt.
Anh dẫn tôi vào trong tòa nhà, rồi tự nhiên đi về hướng nhà của anh.
Tôi đứng yên tại chỗ hỏi: “Lý Hào Kiệt, tối qua anh ở chỗ Tống Duyên Minh đúng không?”
“Ừ, hôm qua cô ấy…” Lúc Lý Hào Kiệt nói đến đây thì ngập ngừng một chút, dường như anh đang đắn đo điều gì đó, sau đấy mới nói: “Cô ấy tự sát ở bên ngoài, may mà có người đi đường phát hiện kịp thời nên mới cứu được một mạng.”
“Nếu tối hôm nào chị ta cũng tự sát thì hôm đấy anh cũng phải ở bên chị ta sao?” Nói xong, tôi cười châm biếm: “Cũng đúng thôi, chị ấy là vợ sắp cưới của anh mà.”
Lý Hào Kiệt nhìn ra tôi đang giận, anh không nói cũng không trả lời, mà chỉ giơ tay định ôm tôi vào lòng.
Tôi lùi về sau một chút tránh đi, rồi hỏi: “Này Lý Hào Kiệt, chuyện con của chúng ta, anh kiểm tra thế nào rồi? Có đúng như lời chị ta nói không?”
“Anh sai người đi điều tra rồi, tạm thời chưa có chứng cứ gì cả.” Lý Hào Kiệt đáp.
Tôi không biết anh có đang trả lời lấy lệ hay không nữa.
Nhưng một thương nhân tài giỏi thì nhất định cũng sẽ là một diễn viên tài ba.
Nếu anh muốn gạt tôi thì rất khó để tôi có thể tìm ra được sơ hở.
“Ừm, vẫn còn một chuyện nữa. Em đang tìm việc, sau này em sẽ ở nhà của mình, như vậy về sau anh và Tống Duyên Minh sẽ tiện hơn.”
Tôi nói xong, hàng lông mày của Lý Hào Kiệt đã nhíu lại.
Anh ta nhìn tôi hỏi: “Em ghen à?”
“Đây không phải là kết quả mà anh mong muốn sao?” Tôi cũng không phủ nhận.
Dù tôi muốn lôi tình cảm mình dành cho Lý Hào Kiệt từ trong tim ra, để anh hoàn toàn trở thành một người thừa với mình.
Nhưng lúc tôi thử làm như vậy, mới phát hiện ra đây là chuyện không thể thực hiện được.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi đang đứng cách anh hai bước, đôi mắt sắc lẹm của anh ánh lên một tia ấm áp: “Anh xin lỗi, để bồi thường, anh sẽ dọn tầng phía dưới phòng làm việc của anh để xếp cho em một không gian riêng, em thấy thế nào?”
Dưới phòng làm việc của anh cũng chính là tầng áp chót của tập đoàn Hào Thiên.
Ở đó thì dù phòng làm việc cũ của Tống Duyên Minh có gần tập đoàn Hào Thiên đến mấy cũng không thể gần bằng nơi này được.
“Em thấy anh làm thế này rất giống với hoàng đế đối xử với các phi tần tranh sủng thời xưa. Hoàng đế thưởng cho hoàng hậu mấy quả vải, quý phi ghen thì ngài chuyển hẳn một cây vải đến để vỗ về. Em, không cần, em muốn đến… công ty thiết kế Vũ Phong.” Tôi đáp.
Công ty thiết kế Vũ Phong bây giờ chắc đã thay người hết rồi, tôi đến đó khả năng cao là chẳng còn ai nhận ra nữa.
“OK, em đi lúc nào cũng được.” Vẻ mặt của Lý Hào Kiệt không có chút bất ngờ nào.
Như thể biết trước là tôi sẽ từ chối, cho nên anh chỉ nói qua quýt cho xong.
Điều này khiến tôi đã ý thức được điều gì đó…
Tôi nói: “Nhưng em vẫn muốn lấy tầng phía dưới lầu của anh, còn dùng để làm gì thì em còn phải nghĩ đã.”
Tôi cứ tưởng Lý Hào Kiệt sẽ thấy hơi khó xử với yêu cầu này của mình.
Dẫu sao dưới tầng của tập đoàn Hào Thiên thường là phòng của giám đốc điều hành, còn có các văn phòng quản lý cấp cao nữa. Cho tôi? Sao có thể!
Chuyện khiến tôi ngạc nhiên là Lý Hào Kiệt trực tiếp nói một câu: “Được, trong vòng ba tháng anh sẽ dọn cho em.”
Tôi ngẩn ra.
Anh lại nói tiếp: “Điều kiện là không được quay lại nhà của em nữa mà phải sống cùng anh.”
Điều kiện này đổi lại nguyên một tầng của tập đoàn Hào Thiên…
Chắc là chỉ có kẻ ngốc mới không đồng ý thôi.
“Được, em không về nữa.”
Tôi đồng ý ngay.
Tôi và Lý Hào Kiệt về nhà, điều khiến tôi bất ngờ là anh chỉ thay một bộ đồ rồi lại đi luôn.
“Anh đi đâu vậy?”
Tôi hỏi anh.
Thật ra tôi hỏi câu này rất nhiều lần.
Lý Hào Kiệt đang xỏ giày, nghe thấy tôi hỏi, anh ngập ngừng một chút mới đáp: “Đến công ty.”
“À…”
Tôi hàm ý sâu xa đáp một tiếng, rồi nhìn thấy người đàn ông đi thẳng, đầu không ngoảnh lại.
Nhưng trong đầu tôi lại nghĩ rằng anh đang nói dối!
Anh vừa đi là tôi cũng ra ngoài bắt taxi, rồi chạy thẳng đến bệnh viện Thánh Tâm.
Tôi muốn bắt gặp anh ở đó, để anh không còn gì để nói nữa.
Tôi bước vào bệnh viện Thánh Tâm, vì ngày trước từng nằm ở đây nên cũng coi là có chút thân phận, vì thế sau khi thuận lợi đi vào, tôi đi đến khu nội trú để hỏi số phòng bệnh của Tống Duyên Minh.
Y tá hình như rất thân thuộc với Tống Duyên Minh, vừa thấy tôi đã nói: “Chị là chị em sinh đôi với Tống Duyên Minh ạ? Cô ấy nằm ở giường số bảy tầng mười hai.”
Cảm ơn cô ấy xong, tôi đi thẳng lên lầu định bắt Lý Hào Kiệt tại trận.
Lúc đi đến trước cửa phòng bệnh có giường bệnh số bảy, tôi nhìn thấy cửa đang mở, bên trong Tống Duyên Minh đứng bên cửa sổ, trò chuyện với y tá đứng ở cạnh.
“Đây là người vừa được cứu sống sau khi tự sát ngày hôm qua sao?”
Tôi nghĩ trong đầu.
Dù không nhìn thấy gương mặt của Tống Duyên Minh, nhưng dáng vẻ này của chị ta rõ ràng là một người hoàn toàn khỏe mạnh!
Lúc tôi đang đứng ở đó nhìn thì thấy y tá quay người muốn ra ngoài, tôi vội lùi về sau một bước, rồi lấy khẩu trang trong túi xách ra đeo lên mặt, sau đó xoay người đi về phía thang máy.
Vừa đi được hai bước, người y tá đó đã đi ra.
Tôi nhìn thấy cô ấy đang nói chuyện với một vị bác sĩ ở bên cạnh: “Cô Tống nói có thể gọi điện thoại báo cho tổng giám đốc Lý biết là cô ấy đã tỉnh rồi ạ.”
Lúc này, vị bác sĩ đó đứng nghiêng phía trước tôi. Tôi liếc nhìn bảng tên trước иgự¢ bác sĩ một cái, thấy bên trên viết mấy chữ ‘Chủ nhiệm: Tiêu Khánh’.
Tôi đi chậm lại thì nghe thấy vị bác sĩ Tiêu Khánh đó nói: “Như thế thì hơi nhanh quá, ít nhất cũng phải đợi đến buổi chiều.”
“Tôi có nói rồi nhưng cô ấy không nghe, bên trên bảo chúng ta chăm sóc cô ấy thì cứ làm theo lời cô ấy đi ạ. Đỡ bị trách cứ!”
Người y ta đó nói xong là bước vào phòng làm việc.
Tôi vội bước vào trong khoang thang máy bên cạnh, trong đầu đầy khó hiểu.
Bệnh viện Thánh Tâm này là bệnh viện tư nhân tốt nhất ở Vĩnh An, nghe nói giám đốc đứng sau rất thần bí. Nhưng là một nhân vật lớn không dễ dây vào.
Một nơi như thế này, Tống Duyên Minh lại có thể tìm người “chăm sóc” mình?
Tôi chợt cảm thấy Tống Duyên Minh không đơn giản như mình vẫn nghĩ.
Vì xác định Lý Hào Kiệt có thể sẽ đến nên tôi ở lại đó đợi, tôi muốn xem xem lát nữa Tống Duyên Minh sẽ giả bệnh như thế nào.
Quả nhiên, chưa đến nửa tiếng sau Lý Hào Kiệt đã xuất hiện.
Anh từ bên ngoài tiến vào, rất nhanh anh đã bước vào phòng bệnh mà Tống Duyên Minh nằm.
Tôi lén lút đi theo phía sau, nhìn qua chiếc cửa sổ nhỏ trên cánh cửa, tôi phát hiện Tống Duyên Minh đã khác hoàn toàn so với người mà tôi nhìn thấy ban nãy.
Bây giờ mặt mũi chị ta tái nhợt nằm trên giường, trên người còn đang truyền nước, bên cạnh thì có một đống máy móc đang giám sát tình trạng sức khỏe của chị ta.
Thì ra tất cả đều là chị ta tự biên tự diễn.
Rồi diễn kịch cho Lý Hào Kiệt xem.
Đáng tiếc Lý Hào Kiệt đường đường là một tổng giám đốc mà lại tiếp tục bị một người phụ nữ đùa bỡn.
Tôi rời khỏi bệnh viện Thánh Tâm.
Tầm hơn mười giờ tối, Lý Hào Kiệt mới về nhà. Mùi nước khử trùng khắp người anh đã thông báo địa điểm anh đến khỏi cần giải thích..
Tôi chủ động bước lên trước giúp anh ϲởí áօ vest, rồi nhàn nhạt hỏi: “ Một người tài giỏi như tổng giám đốc Lý mà lại bị Tống Duyên Minh đùa giỡn tới mức xoay mòng mòng, không biết anh có cảm giác thế nào.”