Thay Chị Lấy Chồng - Chương 81

Tác giả: Mộc Tâm

Vài ngày sau đó, tôi đều ở căn nhà tại Số 01 Vĩnh An của Lý Hào Kiệt.
Điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ là, mặc dù hôm nào Lý Hào Kiệt cũng yêu cầu tôi và anh ấy ngủ chung với nhau, nhưng lại không phát sinh bất cứ quan hệ nào.
Lúc Lý Hào Kiệt đi làm, thông thường đều có người giúp việc ở trong nhà, tôi không gọi sẽ không xuất hiện.
Tôi tra xét khắp trong ngoài phòng của anh ấy, cũng không phát hiện thấy dấu vết Tống Duyên Minh từng tới đây.
Chẳng lẽ, mấy lần Tống Duyên Minh xuất hiện, đều không tới nhà của Lý Hào Kiệt?
Vậy rốt cuộc chị ta đến chỗ của ai?
Sau khi chắc chắn không phải chị ta tới nhà Lý Hào Kiệt, tôi bèn quyết định ban ngày sẽ ra ngoài đi dạo, thử tìm công việc nào đó.
Mặc dù đã đến tháng ba nhưng tiết trời vẫn hơi lạnh, trong nhà lại đã ngừng sử dụng hệ thống sưởi ấm, ngẩn ngơ một chỗ lâu cũng cảm thấy lạnh buốt.
Buổi sáng hôm đó, tôi thức dậy chờ Lý Hào Kiệt ra ngoài.
Thế nhưng dù đã ăn sáng xong mà anh ấy vẫn ngồi đó, dường như không hề có ý muốn đi.
“Anh không đi làm sao?”
Tôi ngồi ở đầu bàn ăn đối diện, hỏi anh ấy.
Anh ấy tao nhã dùng khăn giấy chấm chấm khoé miệng, nhìn tôi, rồi trả lời bằng nét mặt dịu dàng, “Hôm nay là cuối tuần, anh sẽ ở bên em.”
Ở bên tôi?
“Ừm, cơm nước xong anh sẽ đưa em ra ngoài chơi.”
Lý Hào Kiệt cười bảo.
“Ra ngoài chơi?” Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, hơi nghi ngờ, “Đi đâu?”
“Bí mật.”
Người đàn ông lộ ra dáng vẻ vô cùng thần bí.
Có lẽ vì gần đây tôi vẫn luôn duy trì trạng thái cảnh giác với Lý Hào Kiệt, nên khi anh ấy đối xử như vậy lại càng khiến tôi cảm thấy không thích ứng được.
Nhưng tôi cũng không nhiều lời.
Dẫu sao đã ℓàм тìин nhân, thì phải có dáng vẻ của tình nhân.
Sau khi ăn xong, tôi thay một bộ đồ khác rồi trang điểm nhạt, lúc ra ngoài, Lý Hào Kiệt đã mặc quần áo xong.
Đang ngồi uống trà trên ghế salon.
Thấy tôi đi ra, anh ấy quan sát tôi một lượt từ trên xuống dưới, rồi thoáng lộ ra nét mặt tán thưởng, nói: “Rất đẹp.”
Tôi không trả lời, bởi tôi tự mình biết mình.
Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người đẹp gì đó.
Lý Hào Kiệt lái xe, đưa tôi tới một sân bay tư nhân cách Vĩnh An không xa, lúc chúng tôi đi vào sảnh chờ, trông thấy trong sân bay có rất nhiều máy bay đang đỗ, phía trên vẽ đủ loại kiểu dáng ký hiệu.
Vừa nhìn đã biết là tới từ các công ty khác nhau.
Lý Hào Kiệt dẫn tôi tới bên cạnh một chiếc máy bay cỡ vừa, tôi liếc mắt một cái đã nhận ra phía trên có gắn logo của tập đoàn Hào Thiên.
“Chúng ta phải ra nước ngoài sao?”
Tôi có hơi bất ngờ.
Đến đâu mà cần phải đi bằng máy bay chứ.
Lý Hào Kiệt gật đầu, giải thích với tôi, “Cũng không xa lắm đâu, đi rồi thì em sẽ biết.”
Tuy rằng vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng tôi cũng hiểu, nếu Lý Hào Kiệt muốn đem tôi đi bán, thì dù tôi có truy hỏi đến cùng cũng chẳng có ích gì.
Đây là lần đầu tiên tôi được đi máy bay tư nhân. Trong buồng phi cơ lớn như vậy chỉ có vài chỗ ngồi, thêm cả một cái TV rất lớn, phía sau có phòng tắm và cả phòng ngủ đơn dùng để nghỉ ngơi.
Tôi dạo qua máy bay một vòng, rồi thoả mãn ngồi trên một cái ghế nằm, ngẩn người nhìn trần nhà.
Lý Hào Kiệt đi tới bên cạnh, cúi đầu nhìn tôi, thâm tình chăm chú, “Đang nghĩ gì thế?”
“Nghĩ đến Tống Duyên Minh.”
Tôi nhìn về phía anh ấy, trả lời.
Người đàn ông sau khi nghe xong đáp án của tôi, rõ ràng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Không đợi anh ấy nói, tôi đã giải thích trước, “Rốt cuộc em cũng hiểu vì sao chị ta và những người phụ nữ kia lại phí hết tâm tư muốn được gả cho những người có tiền giống các anh rồi, đi bằng loại phương tiện giao thông thế này, cho dù đi đâu, cũng sẽ không cảm thấy bị giày vò nhỉ?”
Mặc dù nhà họ Tống cũng có tiền, nhưng còn chưa tới trình độ có thể mua được máy bay tư nhân.
Lý Hào Kiệt ngồi trên tay vịn chiếc ghế tôi đang ngồi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén mái tóc ngắn của tôi, “Người ta đều nói từ tiết kiệm sang xa hoa rất dễ, mà từ xa hoa sang tiết kiệm rất khó, sau này anh sẽ cho em những thứ tốt đẹp nhất, để từ giờ trở đi em sẽ không rời bỏ anh được nữa.”
“Vậy em cũng chỉ là không rời bỏ tiền của anh được mà thôi.”
“Không rời bỏ được tiền cũng có thể.”
Lời của anh ấy khiến tôi ngẩn ra, tôi nghiêm túc nhìn Lý Hào Kiệt, đột nhiên cảm thấy hình ảnh của anh ấy trong lòng mình lại có chút mơ hồ không rõ ràng.
Anh ấy đã từng là một kẻ cao xa vời vợi;
Tôi yêu anh ấy, ngưỡng mộ anh ấy.
Sau đó đủ mọi loại chuyện xảy ra, tôi
Tôi hận anh;
Thế nhưng bây giờ khi đối mặt với tôi, anh ấy lại lộ ra dáng vẻ hèn mọn.
Lý Hào Kiệt nhìn người đang đờ ra, khuôn mặt đẹp trai dễ nhìn đến vậy, môi mỏng cong lên thành một đường tao nhã, hỏi tôi, “Sao vậy? Bị anh mê hoặc rồi hả?”
“Không có.” Tôi chẳng hiểu sao mà lại đỏ mặt, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, mất tự nhiên nói, “Vậy lúc nào anh cũng phải có tiền mới được.”
“Yên tâm, lúc nào anh cũng sẽ có tiền, sẽ luôn cung phụng em giống như một nữ hoàng.”
Anh ấy không nói công chúa.
Mà là nữ hoàng.
Không biết là do tôi ngu hay vì sao, mà Lý Hào Kiệt bao giờ cũng có thể chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng tôi.
Khiến trong lúc lơ đãng, lòng thù hận tôi tích góp từng chút một đã bị phai mất hơn phân nửa.
Máy bay rất nhanh đã cất cánh.
Tôi an vị nằm ngủ trên ghế nằm.
Lúc tỉnh lại lần nữa, bên ngoài cửa sổ vạn dặm không mây, là biển cả xanh thẳm mênh ௱ôЛƓ bát ngát.
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói của Lý Hào Kiệt từ bên tai truyền tới. Tôi ngoảnh đầu lại, thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế nằm bên cạnh mình, trên tay cầm một quyển báo tài chính kinh tế.
Mà trên chiếc bàn trước mặt anh ấy, đã đặt một xấp báo rồi.
“Đây là đây?” Tôi dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi anh ấy.
“Gần tới rồi, em sẽ biết sớm thôi.”
Lý Hào Kiệt trả lời.
Quả nhiên, máy bay rất nhanh đã đáp xuống một sân bay, sau đó chúng tôi lại chuyển sang một chiếc du thuyền, rồi mới đặt chân lên một hòn đảo nhỏ.
Bất kể là sân bay trước đó, hay là hòn đảo nhỏ này, đều vô cùng ấm áp.
Tôi cầm áo khoác trong tay, dù bên trong mặc một chiếc váy tay lửng cũng đủ khiến tôi cảm thấy nóng nực vô cũng.
“Đây là…”
“Trước đây anh đã mua hòn đảo nhỏ này, biết em ở nhà sợ lạnh cho nên dẫn em đi nghỉ.”
Lý Hào Kiệt vừa nói, vừa vươn tay về phía tôi, nhìn thoáng qua giày cao gót dưới chân tôi, rồi bảo, “Anh đã bảo người trông giữ đảo này sửa sang lại cát ở đây rồi, vô cùng mềm mịn, em có thể đi chân trần.”
Quả thực, giày cao gót không thích hợp đi trên cát.
Tôi đá giày cao gót qua một bên, đi chân trần trên cát.
Thực sự giống như lời anh ấy nói, cát ở nơi này vô cùng nhẵn nhụi, mềm mại.
Lúc này ở đây đã gần chạng vạng, ánh mặt trời vừa phải, không quá chói chang.
Lý Hào Kiệt thấy tôi đi về phía bãi biển, kéo tôi lại, “Đừng đi nữa, ăn cơm trước đã, sau đó anh sẽ đi dạo cùng em.”
“Được.”
Tôi gật đầu.
Hòn đảo nhỏ này không lớn, diện tích xấp xỉ gấp đôi khu nhà ở Số 1 Vĩnh An.
Nhà hàng của hòn đảo nằm ở ngay bên cạnh bãi biển.
Lúc tôi và Lý Hào Kiệt ăn cơm, trông thấy mặt trời từ từ lặn về Tây, cuối cùng biến mất dưới đáy biển.
Phong cảnh như vậy quả thực tuyệt vời.
Sau khi ăn xong, Lý Hào Kiệt đưa tôi vào phòng, để tôi thay bộ quần áo anh ấy đã chuẩn bị từ trước.
Tôi tiện tay lật một cái, lại phát hiện nếu không phải là bikini thì là áo chống nắng mỏng nửa xuyên thấu.
“Những thứ này…”
Tôi nhấc phần trên của một bộ bikini lên chất vấn Lý Hào Kiệt, lại bị anh ấy ôm lấy từ sau lưng.
Người đàn ông khẽ hôn một cái lên đỉnh đầu tôi, dùng giọng điệu mập mờ nói, “Nơi này ngoại trừ người trông giữ đảo thì chỉ có anh, nên em cứ mặc đi. Em mặc thứ này chỉ có một mình anh nhìn thấy thôi.”
Tôi không muốn mặc, nhưng quần áo hiện tại của tôi quả thực không thích hợp để mặc trên đảo.
Chỉ có thể tìm một bộ nhiều vải nhất để mặc.
Sau khi thay quần áo và thoa them kem chống nắng bên ngoài, lúc tôi ra cửa, Lý Hào Kiệt đã thay quần bơi xong.
Đường cong cơ иgự¢ hoàn hảo và tám múi cơ bụng cường tráng hoàn toàn lộ ra.
Đúng là đẹp mắt.
Dường như người đàn ông thấy ánh mắt của tôi có hơi chăm chú quá, bèn tiến lên phía trước một bước kéo lấy tay tôi nói, “Đi thôi, đưa em đi dạo nhé.”
Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy biển.
Hồi còn bé lớn lên ở cô nhi viện, không có cơ hội ra ngoài chơi. Sau khi trưởng thành, tôi lại bận rộn đi làm kiếm tiền, càng không nỡ dành thời gian đi chơi.
Mặc dù đã cố gắng hết sức kiềm chế tâm tình kích động của mình, nhưng sau đó, tôi vẫn không nhịn được mà chạy theo nước biển lên xuống.
Không nhịn được mà viết tên mình trên bãi cát.
Sau vài tiếng đồng hồ, tôi mệt bở hơi tai, nằm nghỉ ngơi trên ghế nghỉ cạnh bờ biển.
Có người trông giữ đảo đưa nước dừa cắm sẵn ống hút tới.
Tôi vừa uống một hớp, đã nghe thấy Lý Hào Kiệt bảo, “Em về nghỉ ngơi đi, khỏi cần qua đây nữa.”
Tôi bị doạ sợ tới nỗi tay run lên một cái, nước dừa nhỏ từng giọt lên người.
Lúc tôi đang muốn dùng tay để lau, bàn tay của người đàn ông đã phủ lên, anh ấy cúi đầu, dùng đầu lưỡi quệt đi nước dừa, sau đó dạng chân ngồi trên ghế nghỉ, con ngươi màu mực dưới ánh chiều tà vàng nhạt dường như lóe lên ánh sáng gợi tình.
Tôi cố gắng rụt lại về phía sau, người đàn ông lại tiếp tục đè lên.
Anh ấy đặt một bàn tay dưới thắt lưng tôi, tay còn lại cầm lấy nước dừa, nghiêng một cái, đem hơn phân nửa số nước dừa đổ lên người tôi!
“A!”
Tôi giật mình một cái.
Còn chưa kịp chạy trốn, người đàn ông đã kẹp chặt dây nịt bikini của tôi…
Anh ấy dùng giọng nói khàn khàn thỉnh cầu, “Em yêu, anh muốn.”
Sau đó, không đợi tôi trả lời, đã bắt đầu động tác tiếp theo.
Bãi cát vàng óng, nước biển xanh biếc, gió biển phấp phới, nhưng động tác của người đàn ông lại như cuồng phong xối xả, điên cuồng chiếm đoạt tôi.
Tôi và Lý Hào Kiệt ở lại đảo tròn ba ngày.
Rồi mới trở lại Vĩnh An.
Bởi ba ngày này người đàn ông điên cuồng phát tiết, nên ngay cả bước đi tôi cũng cảm thấy có phần vất vả, ngày cuối cùng cũng do Lý Hào Kiệt ôm tôi lên ca nô.
Cuối cùng chúng tôi cũng trở lại Vĩnh An, tới dưới gara tầng ngầm của căn nhà Số 01 Vĩnh An, anh ấy cũng muốn ôm tôi lên từ chỗ ghế lái.
Tôi ngay lập tức từ chối, “Em nặng lắm, không cần đâu.”
“Không được.”
Lý Hào Kiệt ôm tôi lên, dùng chân đóng cửa xe rồi đi về phía thang máy, vừa đi vừa bảo, “Anh phát hiện lúc anh ôm em, mới có thể có cảm giác chân thật rằng em đang ở bên cạnh anh.”
Lời nói của anh ấy khiến tôi sửng sốt.
Lời nói của anh ấy, bao giờ cũng sẽ khiến tôi hiểu lầm.
Tưởng rằng anh ấy rất yêu tôi.
Vào đến trong nhà, rốt cuộc anh ấy cũng đồng ý thả tôi xuống, tôi lấy di động ra, lại phát hiện có vài cuộc điện thoại gọi tới, đều là của An Kiều.
Có phải Lương Khanh Vũ đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Tôi nhìn thoáng qua Lý Hào Kiệt đang đi về phía nhà tắm, cầm điện thoại tới phòng khách gọi lại cho An Kiều.
“Tống Duyên Khanh, hôm nay tôi gọi điện chỉ có một yêu cầu duy nhất, xin cô hãy cách Lương Khanh Vũ thật xa, đừng hại anh ấy nữa.”
Điện thoại vừa được kết nối, An Kiều đã phủ đầu nói một tràng.
Tâm trạng của tôi khi ấy lập tức căng thẳng, “Làm sao vậy? Có phải mẹ của anh Vũ gặp phải nguy hiểm gì không? Chẳng phải lần trước bác sĩ đã nói không sao rồi mà…”
“Không sao?” An Kiều cười nhạt, “Cô có biết tại sao mẹ anh ấy lại tự tử không? Không phải chỉ vì con trai bà muốn đi đâu, một cụ già vất vả làm việc cả đời, chỉ chờ đến ngày vinh quang về hưu, kết quả lại đột nhiên được thông báo đã bị đuổi, cô bảo bà ấy sẽ có suy nghĩ gì?!”
“Hả?”
Tôi sửng sốt.
“Sao nào? Bất ngờ hả? Cô có thể làm ra chuyện như vậy, mà còn cảm thấy bất ngờ?” An Kiều nghiêm túc nói, “Tôi cho cô biết, Tống Duyên Khanh, tôi đã điều tra ra, công ty của mẹ Lương Khanh Vũ có nhận được một khoản tiền lớn từ tập đoàn Hào Thiên. Đây là lần cuối cùng! Nếu cô còn dám làm ra chuyện gây tổn thương đến Lương Khanh Vũ, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Tôi không khỏi sững sờ nhìn màn hình di động.
Rốt cuộc là ai?
Rốt cuộc là ai đã làm như vậy?
“Sao vậy?”
Lúc tôi còn đang phân vân, phía sau đã truyền đến giọng nói của Lý Hào Kiệt.
Tôi quay đầu, người đàn ông đã mặc xong âu phục, trông thấy vẻ mặt lúng ta lúng túng của tôi, đôi môi câu lên cười một tiếng, “Có chuyện gì thế? Có phải mệt muốn ૮ɦếƭ rồi không, mệt rồi thì nghỉ ngơi chút đi, anh phải tới công ty một chuyến, buổi tối sẽ về với em.”
Dường như anh ấy không nhận ra tình trạng khác thường của tôi, nói xong bèn ra ngoài.
“Đợi một lát!”
Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn gọi anh ấy lại.
“Sao thế?” Lý Hào Kiệt nhìn tôi.
Tôi nhìn anh ấy, chần chừ một lát, lắc đầu, “Không có việc gì.”
Lý Hào Kiệt cười với tôi rồi rời đi.
Phảng phất như không hề nguỵ trang điều gì.
Thấy người đàn ông đã ra ngoài, tôi lập tức rơi vào mờ mịt.
Có phải tôi lại sai rồi không?
Tôi nhắm mặt lại, trong đầu vẫn quanh quẩn những chuyện đã xảy ra trên đảo, về những lúc Lý Hào Kiệt đối xử tốt với tôi.
Là khi anh ấy ôm tôi đi tới đi lui.
Là khi tôi muốn ngồi nghịch cát, anh ấy cũng ở bên cạnh.
Là…
Không đúng, không phải như vậy.
Tôi mở mắt ra, nhìn căn nhà rộng lớn, nghĩ về cuộc điện thoại của An Kiều.
Lý Hào Kiệt là một thương nhân.
Thương nhân thì hám lợi.
Anh ấy từng đồng ý với tôi sẽ không ra tay với công ty thiết kế Vũ Phong, nhưng chẳng phải sau đó vẫn làm hay sao?
Tại sao tôi lại cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến anh ấy chứ!
Huống chi, An Kiều nói, công ty kia có một khoản tiền được gửi từ tập đoàn Hào Thiên…
Thấy trong lòng buồn bực mà nhiệt độ phòng lại thấp, tôi bèn thay một bộ quần áo rồi xuống vườn hoa dưới lầu ngồi.
Lúc đang ngẩn người đối mặt với không khí, tôi trông thấy Lý Trọng Mạnh đi tới từ đằng xa, dường như anh ta vừa đi từ một phương hướng khác, về phía nhà mình.
Khi tôi còn đang do dự có nên chào hỏi hay không, anh ta đã quay đầu, đúng lúc nhìn thấy tôi.
Lúc đầu trong mắt còn có một tia kinh ngạc, nhưng sau đó rất nhanh đã đổi thành ý cười.
Anh ấy tiến tới trước chào tôi, “Sao em lại ngồi đây?”
“Không có việc gì, ra ngoài ngồi một chút thôi ạ.”
Tôi nói dối.
Lý Trọng Mạnh dường như liếc mắt một cái đã có thể nhận ra tôi có tâm sự, anh ấy ngồi ở bên cạnh tôi, giống một người chú ân cần hỏi han, “Em không giỏi nói dối đâu. Nói đi, có rắc rối gì sao? Biết đâu tôi có thể giúp được em.”
Không biết vì sao, Lý Trọng Mạnh luôn cho tôi một loại cảm giác an toàn, có thể tin tưởng được.
Hơn nữa trải qua sự việc lần trước, tôi luôn cảm thấy anh ấy và tôi đều là cùng một loại người.
Tôi nhìn anh ấy, do dự một chút, vẫn hỏi, “Anh có thể cho tôi biết, Lý Hào Kiệt là người như thế nào được không?”
“Nó?” Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, khẽ mỉm cười, “Chẳng phải ngày nào em cũng ở bên nó hay sao, sao lại hỏi chứ?”
Tôi lắc đầu, “Tôi không hiểu anh ấy.”
Lý Trọng Mạnh cười với tôi, “Hào Kiệt là người tốt, rất đáng tin, làm ăn từ trước tới nay cũng minh bạch rõ ràng, bất kể để làm bạn trai hay chồng, đều là một sự lựa chọn không tồi.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Có lẽ tôi hỏi anh ấy, chẳng qua chỉ vì muốn có người tán thành với mình, nói cho mình biết Lý Hào Kiệt sẽ không làm ra chuyện như vậy mà thôi.
Lý Trọng Mạnh nói xong, tôi liền tin.
Gánh nặng trong lòng dường như vơi đi không ít.
Thế nhưng, tối hôm đó Lý Hào Kiệt trở về, sau khi ăn cơm xong, tôi đi tắm rửa, lúc ra ngoài lại nghe thấy anh ấy đang gọi điện thoại ngoài ban công.
Cũng có lẽ là xuất phát từ sự tò mò, tôi bèn sáp tới.
Chỉ nghe thấy người đàn ông nói, “Người đã ૮ɦếƭ rồi sao?”
Trái tim tôi trong nháy mắt nhảy lên tận cuống họng, động tác càng nhẹ nhàng hơn.
“Tôi biết rồi, phong toả tin tức, không được để người khác biết chuyện này, đặc biệt là không được để cô ấy biết.”
Nói xong, Lý Hào Kiệt lập tức cúp điện thoại.
Lúc anh ấy ngoảnh lại, tôi vẫn còn đang ngây ra như phỗng, không kịp né tránh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc