Thay Chị Lấy Chồng - Chương 78

Tác giả: Mộc Tâm

"Không phải đâu." Tôi cảm thấy hôm nay Lương Khanh Vũ có vẻ kỳ lạ sao đó, nên đành phải an ủi anh trước: "Em cần phải suy nghĩ cẩn thận, anh cho em thêm thời gian nhé."
Điện thoại lại rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, người đàn ông ấy chỉ nói một tiếng "ừ" rồi cúp máy.
Lúc đó tôi không rõ vì sao Lương Khanh Vũ lại như vậy. Nhưng chỉ ba ngày, tôi đã hiểu.
Bởi vì ba ngày sau, công ty mà chúng tôi đang làm đổi một vị sếp mới.
Ngày đó tôi không hề gặp vị sếp thần bí này, nhưng những lời đồn về sếp đã rải khắp nơi rồi.
Người thì bảo sếp già lắm rồi, kẻ lại bảo sếp là một anh chàng rất đẹp trai.
Tới buổi trưa khi đi ăn cơm, tôi thấy người của công ty đồ gia dụng vận chuyển đồ dùng vào bên trong.
Những đồ được chuyển tới đều rất xa xỉ, nào là ghế sô pha bọc da thật, rồi bàn làm việc bằng gỗ lim rất to.
Thấy những thứ này, một bóng người bỗng nảy lên trong đầu tôi... Nhưng tôi nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ đó.
Sao có thể là Lý Hào Kiệt được chứ!
Công ty của anh ta vốn không thiết kế mảng này, đặc biệt là phòng thiết kế, không có việc gì lại đi mua nhiều công ty như vậy chẳng phải là đốt tiền à?
Sự thật đã chứng minh anh ta đúng là có tiền để đốt.
Xế chiều hôm đó công ty mở cuộc họp. Rõ ràng đều là lãnh đạo từ tầng giữa trở lên, thế mà tôi lại được gọi tới một cách phá lệ.
Mà lúc đi vào, tôi phát hiện ra Lương Khanh Vũ không có mặt ở đây.
Trong buổi họp, Thư Thanh tuyên bố rằng tôi được thăng chức lên làm trợ lý CEO.
"Tôi ấy hả? CEO mới á?"
Tôi ngớ ra.
Thư Thanh gật đầu: "Đúng vậy, CEO mới đã xem qua tư liệu về nhân viên của công ty, sau đó mới bổ nhiệm cô."
"Chúc mừng cô nhé, cô Tống."
"Đúng vậy, vị CEO mới này giỏi lắm, cô theo anh ta thì triển vọng sau này là vô hạn rồi."
"Công ty có nhiều nữ nhân viên như vậy mà lại chọn đúng cô, chứng tỏ cô có điểm hơn người."
Những vị lãnh đạo tầng giữa này bề ngoài thì chúc mừng, nhưng mặt mày lại hiện rõ vẻ khinh thường tôi.
Tôi biết rằng trong mắt bọn họ, chắc chắn là tôi đã sử dụng thủ đoạn mờ ám nào đó để giành được vị trí này.
Giấc mơ của tôi là làm nhà thiết kế, là trở thành nhà thiết kế nội thất hàng đầu!
Nhưng trợ lý là gì?
Chẳng qua chỉ là đứa làm việc lặt vặt cho sếp mà thôi.
Tuy theo lý mà nói thì tôi không thể thay đổi quyết định này, nhưng tôi không muốn từ bỏ giấc mơ của mình, thế là gan lên, bèn nói: "Tôi không làm trợ lý, tôi muốn làm nhà thiết kế."
Tôi vừa dứt lời, người xung quanh đều nhìn tôi như đang nhìn kẻ bị bệnh Down. Bởi ai cũng biết, suy cho cùng thì làm trợ lý thoải mái hơn làm nhà thiết kế rất nhiều.
Thư Thanh có vẻ không hề bất ngờ khi thấy tôi từ chối, cô lạnh mặt nói với tôi: "Không được, đây là lời CEO mới đã nói. Nếu cô muốn từ chối, hãy tự mình đi nói với anh ấy."
"Anh ta đang ở đâu?" Tôi hỏi.
Nếu đã quyết định lên tiếng thì tôi không có ý định lùi bước.
Thư Thanh nhìn đồng hồ: "Năm giờ anh ấy sẽ rời khỏi công ty. Bây giờ cô đi còn kịp."
Tôi lấy điện thoại ra nhìn, đã bốn giờ rưỡi rồi.
Sau khi cảm ơn Thư Thanh, tôi quay người rồi chạy thẳng tới văn phòng của CEO.
Thực ra công ty vốn có văn phòng riêng cho CEO từ ban đầu, nhưng vì sếp cũ chỉ là người quản lý trên danh nghĩa, không trực tiếp quán xuyến công việc, nên nơi đó cơ bản là để trống.
Không ngờ vị CEO này lại tự mình tọa trấn.
Tôi cứ ngỡ anh ta là một người rất có trách nhiệm, chắc chắn sẽ tôn trọng giấc mơ của mỗi nhân viên mình quán lý. Tiếc rằng tôi đã quá ngây thơ.
Lúc tôi tới cửa thì cửa phòng chỉ khép hờ. Qua khe hở ấy tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Người đàn ông đó đang nhìn vào màn hình máy tính bên cạnh, không nhận thấy tôi đến.
Nhìn thấy anh ta, toàn thân tôi chợt lạnh, và đồng thời tôi cũng hiểu vì sao hôm qua Lương Khanh Vũ lại nói như vậy!
Tôi đẩy cửa bước vào văn phòng, chất vấn: "Tổng giám đốc Lý, chẳng lẽ anh không thể bỏ qua cho tôi à?"
Lý Hào Kiệt ngẩng đầu, khi nhìn thấy tôi đôi mắt màu đen của anh chợt lóe lên đôi chút đau đớn, nhưng sau đó cảm xúc ấy nhanh chóng bị sự lạnh lùng che phủ.
Anh nói: "Trên thế giới này, một khi đã là đồ của Lý Hào Kiệt, cho dù anh không cần thì vẫn là của anh, không thể thuộc về kẻ khác được."
"Ha ha." Tôi chợt cảm thấy buồn cười: "Có phải anh Lý nghĩ lý do này rất lâu phải không?"
Có lẽ vì lần trước tôi đã nói rằng tôi chỉ là rác rưởi mà anh ta không cần.
"Điều này sao phải nghĩ." Người đàn ông ấy đứng lên, nhìn thẳng vào tôi: "Lần đầu tiên của em đã cho anh, nên em phải ở bên cạnh anh."
Câu này của anh ta khiến tôi thấy nực cười làm sao!
Nhưng tôi không cười, mà nhìn anh ta rồi lạnh lùng nói: "Tổng giám đốc Lý ạ, đây không phải thời cổ đại, anh cũng chả phải hoàng đế. Chúng ta chỉ là bạn tình đôi bên cùng tình nguyện, giờ anh cưới vợ, tôi lấy chồng, hợp rồi tan, chẳng lẽ anh không làm được à?"
Nói xong, tôi lùi ra sau định bỏ chạy.
Anh ta lại chặn cửa từ trước, ép tôi xuống bàn trà bên cạnh.
Trên bàn có bình hoa. Tôi hoảng sợ quờ tay qua, bình hoa rơi xuống đất!
Nhưng tôi nhanh chóng kiềm chế cảm xúc lại, tôi nhìn Lý Hào Kiệt rồi hỏi anh ta: "Tổng giám đốc Lý thích chơi trò này à?"
Lý Hào Kiệt đè tôi xuống, đáp: "Đúng thế, chỉ cần là em thì dù ở đâu cũng có thể khơi gợi ham muốn của anh."
Nói xong, anh ta cúi mặt xuống, hôn lên vành tai tôi, tay thì lần mò định cởi cúc áo của tôi. Nhưng cúc áo sơ mi thật khó cởi, anh ta chỉ mạnh tay cái là đã xé rách toàn bộ hàng cúc trên áo rồi!
Cúc áo bắn ra, áo sơ mi đã không còn nguyên dạng!
Tôi định giơ tay che đậy nhưng lại không thể cử động được.
Còn anh ta thì vẫn tiếp tục hành động.
Tôi biết cả tầng lầu này đều không có người, nếu cứ tiếp tục thế này, cho dù chút nữa có người đến đây, thấy tôi và anh ta như vậy chắc chắn sẽ không tiến vào.
Lúc này người xuất hiện trong đầu tôi lại là Lương Khanh Vũ, và cả ba mẹ của anh.
Hóa ra trong lòng tôi luôn khát vọng tình thân, luôn mong mỏi được hòa nhập vào gia đình đó.
Tôi càng giãy dụa mạnh hơn, cố dùng sức đẩy người đàn ông trên người ra, hô lên: "Lý Hào Kiệt, đừng để tôi phải hận anh! Hiện giờ tôi đã là bạn gái của Lương Khanh Vũ rồi, xin anh đấy, anh muốn giải tỏa thì đi tìm vị hôn thê của mình đi!"
"Anh chỉ muốn em mà thôi!"
Lý Hào Kiệt hoàn toàn không có ý định dừng lại!
Quần áo trên người tôi đã bị lột gần sạch. Khi tôi tuyệt vọng và phẫn nộ, cửa phòng được mở ra, một nắm đấm đánh úp tới.
"Bùm", nắm đấm ấy đánh thẳng vào mặt Lý Hào Kiệt!
Anh ta bị đánh đầu lệch sang một bên, người lảo đảo lùi ra sau hai bước.
Tôi ngẩng đầu, thấy người đứng trước mặt mình, bèn gọi: "Khanh Vũ."
Đây là lần đầu tiên tôi gọi tên anh ấy.
Lúc đó, tôi bỗng muốn khóc, dường như anh chính là vị siêu anh hùng của tôi, xuất hiện vào lúc tôi cần anh nhất.
Lương Khanh Vũ nhìn tôi với ánh mắt đau lòng. Anh ϲởí áօ vest trên người xuống rồi khoác lên người tôi, sau đó nói với Lý Hào Kiệt: "Duyên Khanh là bạn gái của tôi."
Lý Hào Kiệt chùi khóe miệng, hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì.
Có lẽ ngay cả anh ta cũng phải cảm thấy bản thân thật nực cười, rằng anh ta chẳng hề có lập trường nào cả.
Lương Khanh Vũ luồn tay dưới đầu gối tôi rồi ôm tôi lên, đi ra ngoài.
Điều bất ngờ là Lý Hào Kiệt không hề đuổi theo.
Tới khi tôi lên xe của Lương Khanh Vũ, anh vừa chỉnh lại áo khoác trên người tôi xem đã kín đáo chưa, vừa nói: "Xin lỗi, là do anh vô dụng, anh không thể thắng được anh ta. Em có chịu ra nước ngoài với anh không?"
"Em đồng ý."
Lần này tôi trả lời không chút do dự.
Nghe thấy đáp án đó, Lương Khanh Vũ dang tay ra ôm tôi vào trong lòng, nói: "Tốt quá."
Tôi nghe thấy anh cười hệt như một đứa trẻ vậy.
Cảm xúc bỗng thả lỏng đi đôi chút, dường như có anh là tôi sẽ cảm thấy an toàn.
Tuy tôi biết rõ rằng mình không yêu Lương Khanh Vũ, nhưng ở bên anh tôi thấy lòng thoải mái. Có lẽ chỉ vậy thôi là đủ rồi.
Tôi yêu Lý Hào Kiệt, nhưng tôi lại lo được lo mất. Tình yêu như vậy không hề tốt chút nào.
Lương Khanh Vũ đưa tôi về nhà trước. Tôi thay đồ, anh đề nghị ra ngoài ăn, tôi nhớ rằng tủ lạnh còn ít đồ bèn nói với anh: "Ở nhà đi, em nấu cho anh."
"Thật à?"
Lương Khanh Vũ nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ không tin tưởng.
Tôi cười đáp: "Là thật đó! Anh yên tâm, em nấu ngon lắm, không khiến anh bị ngộ độc đâu."
"Đồ ăn em làm, dù có là thuốc độc thì anh cũng vui vẻ thưởng thức." Nói xong, Lương Khanh Vũ cũng đi theo tôi vào phòng bếp. Anh xắn tay áo sơ mi lên, hỏi tôi: "Có cần anh giúp gì không?"
Chúng tôi bận bịu trong bếp hơn một giờ, chế biến ra hai món xào một món canh.
Sau khi ăn xong, Lương Khanh Vũ chủ động đề nghị rửa bát, tôi không cho. Anh lại nắm lấy tay tôi rồi đưa lên môi khẽ hôn một cái, nói: "Anh muốn ở cùng với em, không phải là để em nấu nướng hay rửa bát, anh chỉ muốn yêu thương em nhiều hơn."
Khuôn mặt tôi lập tức đỏ bừng lên, tôi không biết nói gì cho phải, đành phất tay một cái: "Vậy em không rửa nữa."
Sau đó, tôi đứng bên cạnh nhìn Lương Khanh Vũ thành thạo rửa sạch bát đũa.
Đến 11 giờ anh mới về.
Trước khi đi, anh lấy hộ chiếu của tôi nói là để làm visa, chỉ nửa tháng là xong rồi.
Nói cách khác, tôi chỉ còn nửa tháng ở thành phố Vĩnh An này.
Ngày hôm sau, tôi đi xin nghỉ việc.
Lý Hào Kiệt không đồng ý, nhưng tôi vẫn dọn đồ đạc về, không quay trở lại công ty nữa.
Mấy ngày qua tôi chỉ ở lỳ trong nhà, thi thoảng lại gọi điện cho Khương Thanh.
Thời gian cứ trôi đi từng ngày một.
Hai tuần sau, Lương Khanh Vũ nói cho tôi rằng đã làm xong visa. Anh còn liên hệ được một công ty bên ấy, qua đó là làm việc cho công ty kia luôn, như vậy thì có thể trực tiếp chuyển visa du lịch thành giấy phép lao động rồi.
Đồng thời anh đã mua được vé máy bay, chính là ba ngày sau.
Tôi hỏi anh rằng đã nói cho ba mẹ anh biết chưa. Lương Khanh Vũ im lặng một lúc rồi mới nói: "Đi rồi hãy nói."
Ở đầu điện thoại bên này, tôi khuyên anh hãy nói cho ba mẹ trước đi.
Ba mẹ của Lương Khanh Vũ là người tốt, nếu bọn họ biết con mình sắp đi nước ngoài, chắc chắn hai ông bà sẽ lo lắng lắm.
Với lại người già cả có mấy ai là muốn xa cách với con cháu mình đâu.
Tôi khuyên mãi, Lương Khanh Vũ chỉ đáp rằng "anh biết rồi".
Tôi biết là anh sẽ không nói.
Tối hôm Lương Khanh Vũ gọi điện cho tôi, tôi ở nhà, nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm!
Lý Hào Kiệt. Trong đầu tôi chỉ nghĩ tới cái tên này!
"Mở cửa!"
Tiếng của Lý Hào Kiệt nhanh chóng vọng tới từ ngoài cửa, rất nóng nảy, nhưng có phần không rõ, tôi biết là anh ta đã uống say rồi.
Lý trí bảo tôi rằng đừng có mở cửa!
"Mở cửa ra, mở ra!"
Giọng của Lý Hào Kiệt khá to.
Bởi vì đang buổi tối, mà nhà tôi lại khá rộng với trống trải nên tôi nghe được rất rõ giọng nói của anh.
Sau đó tôi không mở cửa, anh bèn bấm lên chuông cửa có hình. Tiếng chuông chói tai vang khắp căn phòng.
Rơi vào đường cùng, tôi đành ấn nhận cuộc gọi, câu đầu tiên mà tôi nói là: "Anh đi đi, tôi không mở cửa đâu."
Nếu mở cửa, tối nay tôi chắc chắn sẽ sa sút tinh thần ngay.
Qua màn hình chuông cửa, tôi thấy Lý Hào Kiệt bên ngoài chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, còn phanh nhiều cúc ra, tóc cũng rối bời, mặt đỏ lên, dường như đã say rồi.
Bây giờ đang tháng ba đầu xuân, nếu anh ta ăn mặc như vậy tới đây, chắc là lạnh lắm rồi.
Thấy anh ta như vậy, tôi không khỏi thấy đau lòng.
Nhưng tôi nhanh chóng răn đe bản thân rằng đừng để vẻ bề ngoài lừa dối.
Nghĩ như vậy, tôi tắt chuông cửa có hình đi.
Nhưng tiếng chuông lại vang lên ngay tức thì. Tôi bấm nghe, vờ như mình không kiên nhẫn một chút nào: "Tổng giám đốc Lý, anh định làm gì? Anh còn như vậy tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!"
"Chờ chút! Đừng cúp máy! Anh không gõ cửa, anh không ấn chuông nữa, anh có mấy lời muốn nói với em."
Lý Hào Kiệt nói.
Giọng anh lộ rõ rằng anh nhận thua.
Lý Hào Kiệt như thế thật sự hiếm thấy.
Tôi vốn định bấm phím cúp máy, nhưng lại rụt tay lại, rũ mắt xuống rồi bảo: "Anh nói đi."
Mấy ngày nữa là tôi đi rồi, sau này sẽ không còn gặp lại nữa.
Để nghe xem anh ta sẽ nói gì, coi như là lần cuối cùng đi.
Tôi cứ khuyên mình như vậy.
Lý Hào Kiệt đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào camera trò chuyện như thể đang nhìn tôi.
Anh ta nói: "Tống Duyên Khanh, anh điên rồi."
"Gì cơ?"
Nghe câu nói không đầu không đuôi này, tôi không hiểu gì cả.
"Anh biết là anh không thể thích em, cũng không nên thích em, nhưng chỉ cần tỉnh táo là đầu óc anh toàn hình ảnh của em. Anh cảm thấy mình điên rồi. Anh biết rõ những gì mình làm là không đúng, nhưng anh vẫn cố tình làm. Anh biết rõ thu mua công ty của em, bắt em làm trợ lý của anh thì chắc chắn sẽ khiến em ghét anh, nhưng anh không chịu được. Lúc điên cuồng nhất, anh còn cảm thấy đó là điều đúng đắn, chỉ cần em ở bên cạnh anh, dù có hận anh đến mấy cũng chẳng sao."
Hình ảnh trong màn hình rất chân thực, tôi có thể thấy rất rõ ánh mắt và vẻ mặt của Lý Hào Kiệt. Đó là vẻ mặt yêu tôi sâu sắc điên cuồng, cũng là vẻ hối hận tột độ.
Khoảnh khắc ấy, tôi đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, thậm chí còn muốn mở cửa cho anh.
Tôi biết là mình không thể như vậy được.
Lý Hào Kiệt đã làm tôi bị tổn thương như vậy mà tôi còn cho anh ta cơ hội, vậy tôi biết dùng gì để báo đáp Lương Khanh Vũ đây?
Tôi nhắm mắt lại, nhẫn tâm nói: "Thứ anh yêu không phải là tôi, anh chỉ yêu cái cảm giác không chiếm được mà thôi!"
"Không phải!" Lý Hào Kiệt lập tức phủ nhận: "Anh cũng từng cho là như vậy, cho nên tuy anh biết đợt này Lương Khanh Vũ và em bận chuẩn bị đi nước ngoài, nhưng anh cố gắng không cho mình nhúng tay."
Lời của anh khiến tôi sợ hãi, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Thì ra anh ta biết hết mọi chuyện.
Thấy tôi không nói câu gì, Lý Hào Kiệt gượng cười một tiếng, chống tay lên tường: "Sợ rồi à? Em có biết anh nhẫn nại vất vả tới mức nào không? Mãi tới khi biết em với anh ta đã đặt vé máy bay, anh mới nhận ra rằng tình cảm của anh dành cho em không phải là ham muốn chiếm hữu vì không chiếm được..."
"Tổng giám đốc Lý, anh say rồi."
Tôi cắt ngang lời anh ta.
Tôi khẳng định chắc chắn là anh ta đã say. Vì Lý Hào Kiệt tỉnh táo luôn rất uy nghiêm, không có chuyện anh ta sẽ nói ra lời như thế này.
Lý Hào Kiệt nhìn vào màn hình chuông cửa, hồi lâu sau anh mới nói: "Ở lại đi, Tống Duyên Khanh, anh sẽ không kết hôn với Tống Duyên Minh, anh sẽ tống cô ta vào tù. Chỉ cần em chịu ở lại, em muốn gì anh cũng chiều."
Tôi kinh ngạc nhìn vào màn hình.
Tôi không rõ Lý Hào Kiệt có đang nói dối hay không, nhưng lời anh vừa nói lại khiến lòng tôi chua xót không thôi.
Lý Hào Kiệt thật sự quá giỏi, anh ta luôn có thể dễ dàng làm tinh thần tôi rối bời.
Tôi im lặng một lúc lâu, thuyết phục bản thân nhiều lần trong lòng rồi mới nói với Lý Hào Kiệt: "Không, tổng giám đốc Lý, tôi đã từng yêu anh, nhưng người tôi yêu là Lý Hào Kiệt kiêu ngạo không ai sánh bằng, chứ không phải Lý Hào Kiệt đang yếu đuối cầu xin tôi ngay trước cửa nhà tôi lúc này."
Nói xong, tôi ấn nút tắt màn hình. Đồng thời tôi cũng mở luôn chế độ tránh làm phiền.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc