Lúc đó trong lòng tôi vô cùng căng thẳng, tôi sợ nhất việc Tống Tuyết sẽ ép mình phải rút đơn kiện.
Với bao ân tình bà đã trao cho tôi, chỉ cần bà mở miệng, tôi nhất định sẽ thỏa hiệp.
Tống Tuyết nghe xong khẽ gật đầu, vỗ tay tôi rồi nói: "Khanh, con uất ức rồi."
Tôi cúi đầu không đáp, chờ bà nói tiếp.
Tuy nhiên, làm cho tôi ngạc nhiên hơn cả chính là Tống Tuyết không khuyên tôi rút đơn kiện mà chỉ ôn tồn đáp: "Cứ để chuyện này thuận theo tự nhiên đi. Là nhà chúng ta chiều hư đứa nhỏ Duyên Minh, lần này làm căng một trận cho nó nhớ đời cũng được. Kể cả nó có vào tù cũng tìm người đút lót, không lo chịu khổ chịu sở đâu."
Trong thâm tâm tôi hiểu rõ điều ấy.
Phòng giam trong tù cũng chia năm bảy loại.
Cái hạng chẳng ai quan tâm, còn bị Tống Duyên Minh nhờ người ‘chăm sóc’ như tôi mới ở loại phòng giam tệ hại nhất cùng băng nhóm của chị Long.
Tống Duyên Minh đi vào đương nhiên sẽ ở một phòng riêng, có TV và máy vi tính đẩy đủ.
Nói là đi tù nhưng kỳ thực chỉ là hạn chế tự do mà thôi.
Sau khi rời khỏi nhà Tống Tuyết, trong lòng tôi thoáng yên tâm ít nhiều.
Tuy rằng Lý Hào Kiệt sẽ không từ bỏ ý định của mình, nhưng tôi đã thề rằng, bất kể anh ta có lấy cái gì ra uy Hi*p tôi, tôi cũng sẽ không nhượng bộ.
Lý Hào Kiệt tìm đến tôi trước khi phiên tòa diễn ra một tuần.
Lúc đó tôi đã mời được luật sư.
Hơn nữa vụ án này chứng cứ vô cùng xác thực, vốn cũng chẳng cần luật sư ra sức bào chữa, chỉ là xem thẩm phán định tội thế nào, xử nặng hay xử nhẹ mà thôi.
Lý Hào Kiệt đứng chắn tôi ngay trước cửa nhà mình.
Hôm ấy tôi quần quật cả ngày ở công trường, tối đến lại tăng ca hoàn thành bản vẽ ở công ty, tới đến mười một giờ đêm mới về nhà.
Vậy mà anh ta cũng chịu khó đợi đến 11 giờ.
"Rút đơn kiện đi."
Nhìn thấy tôi, anh ta đi thẳng vào vấn đề bằng cách nói ra bốn chữ này.
"Không có chuyện đó." Tôi cũng đáp lại bằng bốn chữ, nghĩ nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu, "Trừ phi tôi ૮ɦếƭ."
Đã nói đến vậy rồi, chắc hẳn anh ta cũng hiểu rõ ràng thái độ, lập trường và quyết tâm của tôi, phải không?
Tôi vòng qua anh ta để bước vào hành lang, nhưng Lý Hào Kiệt đuổi theo, kéo tôi vào thang lầu rồi áp sát vào tường.
Đầu của anh ta vùi xuống bên cạnh tôi, đôi môi mỏng ghé bên tai mà nói: "Rút đơn kiện đi."
Lần này, giọng điệu của anh ta rõ ràng đã dịu đi ít nhiều, thậm chí còn phảng phất bên trong chút van xin.
Trái tim tôi chợt thắt lại. Thế nhưng tôi biết, thứ thâm tình trong câu nói ấy chẳng phải dành cho mình đâu, mà là vì Tống Duyên Minh.
Tôi nhắm mắt lại, đôi tay siết chặt thành nắm đấm kề sát tường: "Không được, trừ phi tôi ૮ɦếƭ."
Vẫn là đáp án đó.
"Thực ra anh đã sớm biết chuyện này, anh biết trong lòng em hận cô ấy vô vàn, em tức giận nên muốn báo thù bằng cách này. Anh hiểu cả, vì vậy bấy lâu nay anh không nhúng tay vào, phó mặc cho cảnh sát đi điều tra. Bây giờ cô ấy đã bị giam trong đồn cảnh sát một tháng... Nếu em còn cảm thấy bấy nhiêu chưa đủ, anh có thể hoàn trả thay cho cô ấy."
Tôi vẫn im lặng lờ đi không đáp dù mấy câu trước châm lên phẫn nộ trong tôi.
Nhưng câu cuối cùng lại hoàn toàn chọc giận tôi rồi!
"Anh trả thay cho chị ta? Dựa vào gì mà anh trả thay cho chị ta, anh là gì của chị ta?!"
Tôi bỗng đẩy Lý Hào Kiệt ra, đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang chợt sáng.
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, trái tim đau đớn!
Dường như cũng hiểu ra được điều gì đó, tôi chất vấn: "Tôi hiểu rồi, anh đối xử tốt với tôi, tôi vẫn luôn tự mình đa tình cho rằng anh thật sự thích tôi, xem ra tôi cả nghĩ rồi, chẳng qua anh chỉ đang tự cho mình là đúng thôi, anh đang trả nợ thay cho Tống Duyên Minh chứ gì!"
"Duyên Khanh..."
"Đừng gọi tên của tôi!" Tôi quát lên, "Anh vừa mới nói tôi hận chị ta, anh cho rằng tôi không hận anh sao?! Nói cho cùng, không phải tất cả mọi chuyện đều vì anh sao! Còn không phải vì cái thân phận bà Lý này hay sao!"
Tôi dừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi nói cho anh biết, Lý Hào Kiệt, đời này tôi hận anh không hết!"
Nói xong, tôi định lướt quanh anh ta mà đi ra ngoài, thế nhưng lại bị Lý Hào Kiệt tóm chặt lấy.
Anh ta khống chế tôi ở góc tường, khẽ nói: "Em có thể hận anh, cũng có thể hận cô ấy, nhưng anh không thể để cho cô ấy ngồi tù được."
Từ câu từng chữ anh thì thầm chợt hóa thành vô số kim châm bén nhọn đâm vào tâm can tôi, chọc thủng tất cả những ảo tưởng trước kia từng gìn giữ.
Đau đớn như vậy, thống khổ như vậy.
Tôi đứng tại chỗ, không bằng lòng thỏa hiệp: "Vậy anh tìm người Gi*t ૮ɦếƭ tôi đi, nhanh nhanh một chút, bằng không thì mấy ngày nữa đã mở phiên tòa xét xử rồi."
Nói xong, tôi cảm nhận rất rõ bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình bỗng siết chặt lại khiến tôi đau nhức vô cùng.
Nhưng một chữ tôi cũng không hé răng.
Lý Hào Kiệt nói: "Anh sẽ không Gi*t em, thế nhưng anh sẽ phá hủy cô nhi viện..."
"Phá đi, cuối cùng anh còn làm Vũ Phong sập tiệm luôn chứ gì."
Không chờ anh ta nói hết câu, tôi đã ςướק lời, hơn nữa còn nói luôn cả lời anh ta muốn nói tiếp đằng sau.
Không phải là cô nhi viện thì chính là công ty thiết kế Vũ Phong mà thôi, anh ta sẽ lần lượt dùng những thứ này để ép tôi nhượng bộ.
Thế nhưng lần này tôi đã quyết tâm rồi, tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
Hai người chúng tôi cứ đứng ở đó, giằng co hồi lâu, chỗ thang lầu lúc này đặc biệt yên tĩnh, tôi thậm chí có thể nghe được tiếng thở Lý Hào Kiệt cùng với nhịp tim của mình.
Tuy rằng chúng tôi đều không nói chuyện nhưng từ đáy lòng tôi lại có một mong muốn hoang đường rằng thời gian này kéo dài một chút.
Tôi rất sợ Lý Hào Kiệt buông tay rời khỏi, như vậy có lẽ chúng tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.
Tôi đang nghĩ như vậy thì chợt nghe anh ta nói: "Vậy cô đừng hối hận!"
Giọng điệu lạnh lẽo như thể đang nói chuyện với kẻ địch.
Tôi nhìn bóng lưng rời đi của người đàn ông ấy mà cảm thấy mình thật đáng thương! Khi tôi vẫn còn đang nâng niu khoảnh khắc này thì anh ta đã bắt đầu hận tôi rồi.
Cũng tốt thôi!
Như vậy tôi có thể tự khuyên mình hết hy vọng dễ dàng hơn.
Tôi vốn tưởng rằng Lý Hào Kiệt chỉ nói miệng thôi, ai ngờ đâu hôm sau tôi đã nhận được điện thoại của viện trưởng cô nhi viện.
Ông ấy nói với tôi rằng, khu đất của cô nhi viện sắp bị phá dỡ nên bọn họ phải dời đi ngay. Vì không có chỗ thích hợp hơn nên bên phá dỡ chỉ cung cấp cho họ một căn nhà tập thể.
Ông ấy gọi điện cho tôi để hỏi cuối tuần này tôi có thể giúp thu dọn đồ đạc hay không.
Biết tin tức này, tôi vừa bất ngờ vừa không.
Có lẽ trong lòng vẫn còn chút tâm lý muốn ăn may, nghĩ rằng Lý Hào Kiệt sẽ không tuyệt tình với tôi đến mức này.
Thế nhưng sự thật lại lần nữa giáng một cú tát tai vang dội vào ý nghĩ ấu trĩ của tôi.
Tôi đáp ứng viện trưởng đến giúp thu dọn đồ đạc.
Cuối tuần, khi trời vừa sáng tôi đã đến cô nhi viện.
Tôi vốn cho mình đã rất quyết tâm, mặc kệ cô nhi viện có thế nào thì lần này cũng phải làm cho Tống Duyên Minh ngồi tù.
Thế nhưng, khi vừa bước đến cô nhi viện, cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến tôi sững sờ.
Những người lớn tuổi đang thu dọn đồ đạc, mấy đứa nhỏ chần chừ, nói gì cũng không chịu đi, vài em bé lớn hơn một chút lại ngồi cúi đầu trên sân bóng rổ, còn có mấy cô bé trốn ở trong góc lén lau nước mắt.
Tuy tôi hiểu rằng hết thảy đều do Lý Hào Kiệt quyên góp xây dựng, trong lòng cũng rất biết ơn anh ta, nhưng bây giờ khi nhìn cảnh tượng trước mắt, chứng kiến anh ta ngang nhiên tước đoạt mọi thứ, cảm thấy thật quá tàn nhẫn!
Ban đầu tôi còn lòng dạ cứng rắn đi hỗ trợ thu dọn đồ đạc, thế nhưng sau khi có một cô bé chạy đến, ôm chân tôi mà hỏi: "Dì ơi, chúng ta đừng rời khỏi đây có được không, con thích chỗ này!"
Tôi cúi đầu, nhìn con bé cũng đã khóc sưng cả mắt mà thấy đau đớn tâm can, thậm chí còn cho rằng kẻ đầu sỏ đẩy mọi người đến bước đường này chính là mình.
Tôi ném món đồ trong tay đi, đến cửa cô nhi viện rồi lấy chiếc điện thoại di động vừa mới sửa xong ra. Sau khi do dự vài lần, tôi vẫn quyết định gọi đến số của Lý Hào Kiệt.
Chờ điện thoại kết nối, tôi chỉ nói ba chữ: "Tôi rút đơn."
Đầu dây bên kia đầu tiên là im lặng, chốc lát sau mới nghe thấy giọng của Lý Hào Kiệt, anh ta đáp: "Được."
"Nhưng mà tôi có hai điều kiện."
"Nói đi."
"Thứ nhất, không được phép ra tay với cô nhi viện và công ty thiết kế Vũ Phong."
"Được."
"Thứ hai, ly hôn với tôi."
Tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi, cho dù tôi có yêu Lý Hào Kiệt đi chăng nữa thì trong lòng Lý Hào Kiệt cũng chỉ có Tống Duyên Minh.
Như vậy tôi chẳng cần phải lưu giữ những ảo tưởng không thực tế kia nữa.
Lý Hào Kiệt vốn dĩ chẳng yêu tôi, từ đầu đến cuối trái tim anh ta chỉ yêu mình Tống Duyên Minh.
Thừa nhận hiện thực rồi tôi cũng không đắn đo thêm nữa.
Tôi vốn tưởng rằng Lý Hào Kiệt sẽ sảng khoái đáp ứng, thế nhưng đầu dây bên kia lại rơi vào trầm mặc.
Hồi lâu sau anh ta mới nói: "Điều thứ hai không được."
Tôi hơi bất ngờ, dỗ yên lòng mình một chút rồi đáp: "Hai điều kiện, thiếu một cũng không được. Chuyện đến nước này rồi tổng giám đốc Lý nên suy nghĩ kĩ càng xem là cứu người yêu của mình hay tiếp tục trả thù và dằn vặt tôi."
"Đến tận bây giờ em vẫn thấy anh đang dằn vặt em sao?"
Đầu dây bên kia vọng lại giọng nói có chút khàn khàn của Lý Hào Kiệt.
Tôi nhất thời thất thần.
Đúng vậy, nếu như không có chuyện này, anh ta có dằn vặt tôi đâu?
Rõ ràng là thật tâm nâng niu trong lòng bàn tay.
Chỉ có điều, tôi của lúc này không còn hồ đồ nữa, tôi rũ mi mắt, trả lời anh: "Anh không yêu tôi, đối xử tốt với tôi, về sau khi người yêu mình gặp trắc trở, anh lại uy Hi*p tôi, để cho tôi rơi vào cõi mộng mơ mà anh bày bố ra rồi lại tự tay xé nát nó. Đó chính là dằn vặt."
Lúc nói ra, trái tim tôi rất đau đớn.
Tôi thà để mình mãi không tỉnh dậy khỏi giấc mộng này.
Thế nhưng hiện thực quá tàn khốc.
Thời điểm tôi cho rằng anh ta định nói gì đó thì đầu bên kia đã cúp máy.
Tôi còn chưa rời đi, viện trưởng đã đến nói, lịch trình thay đổi rồi, chắc là không cần chuyển chỗ ở nữa, bảo chúng tôi chờ một chút.
Phía sau lưng tôi là tiếng cười của bọn trẻ, khi quay đầu lại nhìn lũ trẻ vui vẻ, lòng tôi chợt bừng tỉnh khỏi cơn thất thần.
Đêm đó tôi về nhà, Lý Hào Kiệt đã chờ tôi ở đó.
Tôi thấy anh ta có hơi mất hứng: "Tổng giám đốc Lý, anh cứ tùy tiện vào nhà người khác như vậy e là không hay lắm đâu."
Lý Hào Kiệt đứng dậy, ôm cổ tôi, giọng nói dịu dàng: "Đừng ly hôn, anh không muốn ly hôn với em."
Ngữ điệu của anh ta vẫn êm ái như vậy.
Vòng ôm mạnh mẽ là thế nhưng lại không dám dùng sức, sợ rằng sẽ làm đau tôi
Tôi chợt trở nên căng thẳng, vùng vẫy muốn thoát.
Tay của anh ta siết chặt lấy tôi, tôi không thoát được, đành phải đứng thẳng người đáp lại một câu: "Tổng giám đốc Lý, đừng chuốc khổ cho mình nữa. Ôm một người mình không yêu, nói chuyện bằng giọng điệu này, anh không cảm thấy trái lương tâm sao?"
"Duyên Khanh..."
"Tổng giám đốc Lý, xin hãy gọi tôi là Tống Duyên Khanh, anh thân thiết như vậy tôi không chịu nổi."
Tôi lạnh lùng đáp, cố sức để cho mình không có vẻ thảm hại trước mặt anh ta.
Lý Hào Kiệt cúi đầu nhìn tôi: "Tống Duyên Khanh, tôi nghiêm túc nói với em, chỉ cần lần này em buông tha cô ấy thì về sau, trong thế giới của tôi chỉ có mình em. Đây là lần cuối cùng."
Cám dỗ thật đấy!
Tôi há miệng, suýt nữa muốn đồng ý, thế nhưng tôi của bây giờ rất tỉnh táo.
Tôi nhếch môi cười lạnh: "Tổng giám đốc Lý, tôi cảm thấy tinh thần hiến dâng này của anh thật sự làm người ta cảm động đấy. Tiếc là tôi đã tỉnh rồi, là anh giáng một cái tát đánh tỉnh tôi. Bây giờ trái tim tôi rất đau, anh có dệt một giấc mộng đẹp đi nữa tôi cũng không ngủ được."
"Tống Duyên Khanh."
"Tổng giám đốc Lý, anh đã biết Tống Duyên Minh sẽ trả thù tôi từ lâu, anh biết chị ta sẽ phạm sai lầm hết lần này đến lần khác. Anh sợ sai lầm quá lớn anh không giúp được, anh ở lại bên cạnh tôi, đối xử tốt với tôi, chẳng phải là chờ đến thời khắc này, vào ngày hôm nay hay sao? Lợi dụng tình cảm tôi dành cho anh để thuyết phục tôi buông bỏ."
Tôi tỏ vẻ bình tĩnh như thể mình đã nhìn thấu tất thảy.
"Tống Duyên Khanh, vì sao em nhất định phải cố chấp như vậy?"
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, gương mặt ấy vẫn đầy lạnh lùng và tuyệt đẹp như trước.
Chẳng uổng cho tôi tha thiết hơn mười mấy năm.
Trước đây tôi vui mừng hớn hở lấy anh ta, cho rằng mình sẽ có một kết thúc có hậu, nhưng không ngờ chỉ chuốc về bao đau thương và nhục nhã.
"Đúng vậy, tôi cố chấp, nếu như không ly hôn tôi sẽ không rút đơn kiện. Cô nhi viện cứ hủy đi tùy anh, tôi cũng không màng, hoặc tổng giám đốc Lý có thể tìm người ám sát tôi cũng được. Anh có tiền như vậy, kỹ năng diễn xuất lại tốt đến thế, nhất định có thể che giấu chân tướng không chê vào đâu được."
Tôi nói xong, Lý Hào Kiệt im lặng lâu thật lâu.
Tôi nhìn thấy sự lưỡng lự và cả tổn thương trên gương mặt của anh ta.
Tôi thúc giục: "Tổng giám đốc Lý, đừng đóng kịch nữa có được không? Không dằn vặt tôi thì anh sẽ bị đau khổ giày vò sao?"
Có lẽ lời nói của tôi cuối cùng đã chọc giận anh ta.
Vẻ mặt của Lý Hào Kiệt bỗng chốc lạnh đi, anh ta nói: "Được, ly hôn đi, chín giờ sáng ngày kia."
Ngày kia chính là thứ hai.
Người đàn ông ấy vừa đi, tất cả phòng tuyến trong lòng tôi cuối cùng cũng đã tan vỡ. Tôi không khóc nổi, chỉ đành nuốt nước mắt chảy ngược vào trong. Thế nhưng nước mắt mặn quá, trái tim sứt mẻ đầy vết thương do anh ta gây ra cũng đẫm mình trong đắng chát.
Đau quá.
Thật đau.
...
Chớp mắt đã đến thứ hai.
Tôi cũng chẳng biết làm sao mình sống được đến lúc đó.
Thế nhưng buổi sáng hôm ấy, tôi vẫn dùng kem che khuyết điểm giấu đi bọng mắt thâm quầng, phớt chút má hồng để nâng khí sắc.
Tôi chải chuốt đầu tóc thật ngay ngắn gọn gàng, mặc lên người một bộ quần áo mà mình hài lòng nhất, rồi đi đến cục dân chính.
Tôi nghĩ, có lẽ đây thật sự là lần gặp mặt cuối cùng của tôi và Lý Hào Kiệt.
Lúc tôi đến cục dân chính, Lý Hào Kiệt đã đứng ở cửa.
Sắc mặt của anh ta vô cùng kém, quầng mắt thâm đen, trên cằm còn lún phún râu con chưa cạo sạch, dáng vẻ thoạt nhìn hơi lôi thôi.
Đây dường như là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ này của người đó.
Ngày thường anh ta luôn luôn hoàn mỹ, không ai bì nổi.
Khi tôi bước đến, Lý Hào Kiệt mở miệng nói trước: "Nhất định phải ly hôn sao? Em có muốn suy nghĩ lại một chút hay không?"
Giọng nói của anh ta mang chút cầu khẩn, tôi cho rằng mình nghe lầm rồi.
"Ly hôn thôi, tổng giám đốc Lý cũng không cần tự ép mình dính vào vòng xoáy thù hận không thoát ra được, sớm ngày nghênh đón cuộc sống mới một chút mới tốt."
Tôi giả vờ phóng khoáng.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, hàng mày sắc bén hơi nhướn lên: "Tống Duyên Khanh, lẽ nào em không có chút lưu luyến nào với tôi?"
"Lưu luyến cái gì?" Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tròng mắt đen của anh ta, tỏ vẻ xa cách: "Là lưu luyến chuyện tổng giám đốc Lý bắt cá hai tay, hay là lưu luyến sự lợi dụng của anh đây?"
"Lợi dụng? Tôi từng lợi dụng em lúc nào chứ!"
"Tổng giám đốc Lý, anh nói những lời này có ê mặt hay không? Tại sao chúng ta phải ly hôn, chẳng phải là do anh muốn lợi dụng tình cảm của tôi đối với anh để tôi rút đơn kiện Tống Duyên Minh sao?"
"Tống Duyên Khanh..."
Tôi nhìn thấy ánh mắt của Lý Hào Kiệt tràn đầy tổn thương, thậm chí là đau khổ.
Tựa như anh ta thật sự không nỡ xa tôi.
"Tổng giám đốc Lý, đi thôi."
Đừng diễn nữa.
Bằng không tôi lại tưởng thật.
Tôi đi đằng trước, hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng bước chân của anh ta.
Quay đầu lại, tôi lại nhìn thấy Lý Hào Kiệt còn đứng ở cửa, nét mặt vẫn giống như vừa rồi.
Khi đó lòng tôi cũng lưỡng lự, thế nhưng tôi lần lượt nhớ lại tất cả chuyện trước kia, làm cho mình tỉnh táo lại.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, cuối cùng nhấc chân đi đến.
Chúng tôi cùng nhau bước vào chỗ đăng ký ly hôn. Khi nhân viên nghiệp vụ hỏi chúng tôi phương pháp phân chia tài sản thì Lý Hào Kiệt chợt nói: "Cô ấy trắng tay ra đi."