Sau khi Lưu Dương rời khỏi thì tôi liền đi phòng bệnh của Lý Hào Kiệt.
Anh ở trong phòng bệnh siêu VIP của bệnh viện này, chỉ riêng phòng bệnh đã hơn 100 m vuông.
Lúc tôi vào thì thấy Lý Hào Kiệt nằm trên giường, còn Lê Kiên thì đứng bên báo cáo công tác cho anh.
Tôi liền yên lặng chờ ở ngoài,
Một lát sau Lê Kiên đi ra, sau khi anh ta nhìn thấy tôi thì ánh mắt có chút kì lạ.
Sau khi tôi đi vào rồi đến cạnh giường Lý Hào Kiệt, một góc quần áo của anh lộ ra, có thể thấy màu trắng băng gạc bên trong, một bên còn đang truyền nước.
“Xin lỗi anh.”
Tôi ngồi xuống.
“Em không sao là tốt rồi.”
Lý Hào Kiệt đưa tay nắm lấy tay tôi.
Tuy rằng vết dao không tổn thương иộι тạиg, thế nhưng chảy máu không ít, vậy nên bệnh viện nói Lý Hào Kiệt cần nhập viện theo dõi 1 tuần mới có thể về nhà tĩnh dưỡng.
Một tuần này tôi xin nghỉ ở quán cà phê để chăm sóc Lý Hào Kiệt.
Có hai nguyên nhân để tôi làm vậy, một là vì anh ấy bị thương là vì tôi.
Nguyên nhân khác là vì lần này tôi muốn để Tống Duyên Minh ngồi tù, khiến cô ta trải qua những chuyện tôi từng chịu.
Đến lúc đó tôi chỉ mong Lý Hào Kiệt đừng trách tôi.
Tuy rằng anh rất tốt với tôi, thế nhưng tâm lý tôi vẫn cứ có chút bất an.
Trong lúc đó tôi đều giữ liên lạc với cảnh sát Lưu Dương, anh ta có nói cho tôi một ít tiến độ, có chuyện khiến tôi bất ngờ là cuộc điện thoại mà hôm đó tôi nghe được đúng là con gái của chị Long.
Đó là đứa bé cô ta sinh với một người đàn ông trước khi vào tù, mặc dù bố đứa bé không cần đứa trẻ nhưng chị Long vẫn nuôi con lớn.
Cũng bởi vì chị Long muốn chăm sóc con thế nên đã khai tất cả mọi chuyện.
Chị Long vào tù là do sắp xếp của Tống Duyên Minh, lúc ấy cô ta thiếu tiền nuôi con nên khi Tống Duyên Minh tìm đến cô ta, đồng ý đưa tiền đặt cọc, chị Long vì con mà đồng ý.
Rồi đến lần này thì Tống Duyên Minh còn cho chị Long một điều có sức hấp dẫn lớn hơn, đó là giúp cô ta rửa sạch thân phận, khiến cô ta có thể có một bắt đầu mới ở nơi khác.
Chuyện này đối với chị Long mà nói thì là một hấp dẫn rất lớn.
Bây giờ Tống Duyên Minh đã bị bọn họ âm thầm theo dõi, đợi tất cả chứng cứ được chứng minh thì có thể bắt người.
Tôi cứ luôn cảm ơn cảnh sát Lưu Dương.
Thế nhưng bề ngoài vẫn không lộ vẻ gì.
Sau khi về nhà liền nói chuyện này cho Lý Hào Kiệt.
Tuy Lý Hào Kiệt cảm thấy tôi có chút vất vả nhưng cũng không phát biểu ý kiến gì nhiều.
Tối đó vì sợ làm đau miệng vết thương của anh nên tôi không chịu cùng anh ngủ trong phòng ngủ chính, thế nhưng Lý Hào Kiệt không đồng ý, bắt ép tôi phải ngủ cùng mình.
Tối đó tôi nằm trong vòng tay anh hỏi anh, “Lý Hào Kiệt, nếu phải lựa chọn giữa tôi và Tống Duyên Minh, anh chọn ai?”
“…”
Anh im lặng.
Không trả lời.
Thế nhưng như vậy lại càng khiến tôi đau khổ hơn.
Tôi nhìn xuống, không tiếp tục nhìn vào mắt anh, rồi hỏi tiếp, “Nếu chỉ có thể chọn một, có cô ta không có tôi, có tôi không có cô ta, anh nhất định phải chọn, thì anh chọn ai?”
Không gian vẫn cứ im lặng.
Anh đặt tay trên mái tóc ngắn của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, một lát sau mới nói, “Ngủ đi.”
Qủa nhiên anh không thể trả lời.
Anh không thể từ bỏ Tống Duyên Minh.
Anh từng nói, cuộc đời anh không thể thiếu Tống Duyên Minh.
Tôi không hiểu bản thân đang giả ngốc cái gì, lại đang cố chấp điều chi.
Tôi nhắm mắt lại, cuộn tròn trong иgự¢ anh, nhưng mãi chẳng ngủ được.
Hôm sau, Lưu Dương lại liên lạc với tôi.
Anh ta nói cho tôi biết, cảnh sát trên cơ bản đã tìm được đầy đủ chứng cứ, tuy rằng vụ án khiến tôi ngồi tù không tìm được chứng cứ chứng minh tôi bị oan uổng thế nhưng chứng cứ việc Tống Duyên Minh tìm người tiến hành bạo lực với tôi trong tù đã vô cùng đầy đủ.
Chị Long vì có thể được khoan hồng mà đã khai hết mọi chuyện, rồi thêm một ít lời khai của các cảnh sát trông tù nữa.
Chứng cứ phạm tội của Tống Duyên Minh trong chuyện này đã vô cùng chắc chắn.
Trong vòng 3 ngày sẽ bắt chị ta.
Tôi cứ cảm ơn anh ta mãi rồi mới cúp máy.
Lý Hào Kiệt đã đi làm, tôi liền đi cửa hàng mua một chiếc váy màu vỏ sò, cái váy vô cùng xinh đẹp, đường may cũng tinh tế.
Mặc dù có chút đắt thế nhưng tôi vẫn cắn răng mua nó.
Buổi tối, tôi tự mình nấu cơm ở nhà, tôi làm bò bít tết, còn mua rượu vang, và mấy bông bách hợp.
Tôi muốn để Lý Hào Kiệt cảm thấy tôi tốt, không rời xa được tôi, có lẽ khi anh biết tôi làm thế sẽ không trách tôi.
Thế nhưng tối đó tôi ngồi đợi rất lâu trên ghế.
Nhìn thấy kim đồng hồ đã qua 12 giờ.
Tôi cuối cùng không nhịn được mà gọi điện cho anh.
Tiếng tút ở đầu dây bên kia vang lên từng hồi.
Cuối cùng cũng có người nghe.
“Alo.”
Tôi lập tức nhận ra giọng nói này, đó là Tống Duyên Minh.
Tay cầm di động của tôi run lên, lúc sau mới nói, “Điện thoại của chồng tôi sao chị lại nghe.”
“Anh ấy đang tắm.”
Tống Duyên Minh nói mà chẳng nghĩ ngợi.
Tôi biết rõ rằng Lý Hào Kiệt bị thương nên vốn không thể tắm, đừng nói là tắm, anh bị thương cũng không làm được chuyện kia.
Tôi cầm điện thoại cười lạnh, “Tống Duyên Minh, chị nghĩ là chị nói mấy câu thì tôi sẽ nghi ngờ chồng mình sao? Chồng tôi từ lâu cũng đã nói rằng sẽ không chạm vào người cô, bởi vì vợ của anh ấy là tôi.”
Tôi dùng nói dối để che đây mối quan hệ vợ chồng chẳng mấy bền chặt này.
Nhưng Tống Duyên Minh vẫn cứ bị tôi kích thích, chị ta nói một cách kích động, “Hừ! Tống Duyên Khanh, mày đừng tưởng lần này được cứu thì đắc ý, lần sau tao chắc chắn sẽ khiến mày ૮ɦếƭ!”
Lời nói của chị ta khiến tôi vô cùng chắc chắn rằng Lưu Dương không nói bất kì điều gì cho chị ta.
Mà Lý Hào Kiệt hình như cũng bận chuyện công ty mà không chú ý đến chuyện này.
Xem ra lần này thật sự có thể để chị ta trả giá vì hành động của mình.
Tôi không nói nhiều mà cúp máy luôn.
Tuy rằng biết Tống Duyên Minh lập tức sẽ bị báo ứng nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy buồn bã.
Dù sao chị ta đã nghe điện thoại, thì cũng chứng minh Lý Hào Kiệt ở chỗ của chị ta.
Chiều hôm sau, Lưu Dương gọi điện báo cảnh sát đã bắt người.
Đã bắt Tống Duyên Minh ở trong phòng làm việc của chị ta, lúc ấy Tống Duyên Minh còn phát ngôn bừa bãi trước mặt cảnh sát, thế nhưng chứng cứ rành rành nên chị ta không thể không đền tội.
Tống Duyên Minh bị tạm giam, vì tình tiết nghiêm trọng nên không thể nộp tiền bảo lãnh.
Tình tiết quen thuộc cỡ nào, hai lần trước là tôi, lần này là chị ta.
Ngày hôm sau khi chị ta bị bắt, tôi liền đi gặp chị ta.
Khi Tống Duyên Minh nhìn thấy tôi đứng ở bên ngoài liền kích động mà xông lên, chị ta hét lên gì đó, nhưng bởi không cầm micro nên tôi không nghe được.
Cảnh sát rất nhanh đã khống chế chị ta.
Tôi tiền đến, cầm micro nói với Tống Duyên Minh, “Năm đó tôi vô tội, còn chị là trừng phạt đúng tội.”
Tống Duyên Minh tránh khỏi sự khống chế của cảnh sát, cầm micro mắng tôi, “Mẹ! Tống Duyên Khanh, con khốn! Con khốn!”
Sau đó cảnh sát đã khống chế chị ta lại, tôi cũng không nói gì nữa mà rời đi luôn.
Tôi vốn tưởng đó là lần cuối cùng tôi gặp Tống Duyên Minh.
Tối đó Lý Hào Kiệt vẫn không đến.
Tôi trở về nhà mình.
Hôm sau là thứ 2, tôi liền đi làm, các đồng nghiệp rất tốt với tôi.
Ngày đầu làm việc tôi chỉ là làm quen hoàn cảnh một chút, đến giờ tan làm liền rời đi.
Vừa bước tới cửa thì chuông dị động của tôi vang lên, tôi nhìn thì thấy là Phan Ngọc gọi đến.
Tôi biết vì sao bà ta lại gọi điện thoại cho tôi, tôi chẳng thèm suy nghĩ mà block luôn số của bà ta.
Nhưng rất nhanh thì số của Tống Cẩm Dương lại gọi đến, tôi nhìn lướt qua, vẫn cứ block như cũ.
Chuyện này tôi đã quyết tâm rồi.
Dù là ai mở miệng thì tôi cũng vẫn sẽ kiên trì.
Chị ta hại ૮ɦếƭ con tôi, chuyện này không thể cứ thể bỏ qua được.
Tôi về nhà, khi đang định đi vào cửa khu nhà thì nghe thấy có người gọi tôi, “Duyên Khanh!”
Ngay sau đó tay tôi đã bị người nắm chặt.
Tôi quay lại thì thấy Phan Ngọc không biết từ đâu đến đây, khuôn mặt tươi cười nhìn tôi, nói một cách thân thiết, “Duyên Khanh, lâu quá không gặp, trông con gầy quá.”
Theo sau bà ta còn có Tống Cẩm Dương.
Trên mặt ông ta cũng mang một nụ cười lấy lòng, trên tay còn cầm một cái túi hàng hiệu, tôi hơi nhìn thoáng qua thì nhận ra đó là một cái túi xách.
“Có chuyện gì sao?” Tôi lạnh lùng nhìn họ.
“Lâu quá không gặp con nên đến thăm con chút, xem con sống thế nào.” Lúc Phan Ngọc nói chuyện thì vẫn nắm lấy tay tôi, hoàn toàn không có ý muốn buông ra.
Hơn nữa còn nắm rất chặt, như thể sợ tôi chạy vậy.
Tống Cẩm Dương cũng phụ họa theo, “Đúng vậy, bố mẹ đều rất nhớ con.”
“Nhớ tôi?” Tôi cảm thấy rất buồn cười vì những lời nói của ông ta, “Năm đó, hai người vì lừa cổ phần của tôi mà diễn một màn kịch lúc tôi lại nhà, ông đánh tôi thừa sống thiếu ૮ɦếƭ, giờ còn nói nhớ tôi?”
Tống Cẩm Dương nghe thế thì vẻ mặt cũng hơi không kìm được, thế nhưng cái chuyện nói dối này, tự nhiên là mình nói dối một câu, thì phải dùng vô số lời nói dối khác để che dấu.
Dù biết lời nói dối đó đã sớm bị vạch trần.
Vẻ mặt Tống Cẩm Dương giả cười, “Duyên Khanh, lúc đấy là ba hồ đồ, con tha thứ cho ba đi.”
“Đúng vậy đúng vậy, sau đấy mẹ đã mắng ba con rất lâu đấy.”
Phan Ngọc bổ sung.
Bọn họ đánh tôi, bán đứng tôi, tính kế tôi, bọn họ có thể bỏ qua chuyện cũ thế nhưng tôi thì không.
Tôi nhìn thoáng qua cả hai, gằn từng chữ, “Từ ngày tôi đi khỏi căn nhà đó thì cũng không định quay về nữa, mà hai người cũng không phải là bố mẹ tôi.”
Tôi nói xong liền định hất tay Phan Ngọc ra đã vào khu nhà.
Thế nhưng Phan Ngọc nắm rất chặt.
Nụ cười giả tạo vừa nãy của Tống Cẩm Dương đã làm mất hết kiên nhẫn của ông ta rồi, lúc này thấy tôi nói vậy thì tch liền nghiêm mặt, kéo một tay khác của tôi nói, “Tống Duyên Khanh, cho mày mặt mũi rồi mày đừng có được nước làm tới! Tao nói cho mày hay, mày nhất định phải rút đơn kiện!”
“Vì sao?”
Tôi nhìn Tống Cẩm Dương.
“Vì sao!? Tao nói cho mày biết, vì nhà họ Tống tao nuôi mày 3 năm! Mày ăn không ở không, mày nhất định phải rút đơn kiện!”
“Đúng, mà tao còn có ân sinh thành mày! Tống Duyên Minh nói sao cũng là chị mày, mày làm thế thì sau này chỉ có được cái danh vô tình thôi.”
Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc người một câu ta một câu.
Một người thì lấy 3 năm nuôi dưỡng ra ép tôi.
Một người thì lấy ơn sinh thành và tình thân đến ép tôi.
Tôi nhìn về phía Tống Cẩm Dương trước, nói với ông ta, “Tôi sống ở nhà họ Tống 3 năm, hai ông bà chưa cho tôi 1 cắc nào, học phí của tôi là do những mạnh thường quân của cô nhi viện cho, phí sinh hoạt là tôi làm thêm kiếm được. Bởi vì khoa thiết kế cần những tài liệu vẽ rất đắt, thế nên ngoại trừ đi ngủ và đi học, làm bài tập ra thì thời gian khác tôi đều dùng để làm thêm, cơm nhà họ Tống tôi cũng chưa ăn mấy bữa, nhiều nhất cũng chỉ là ở nhà họ Tống 3 năm mà thôi.”
Tống Cẩm Dương nghẹn lời.
Ba năm đó, tôi tự lực cánh sinh, cho tới bây giờ đều không hỏi xin tiền nhà họ Tống, không vì điều gì mà chỉ để lấy lòng Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc, khiến cho bọn họ cảm thấy nuôi tôi không tốn tiền.
Tôi không muốn gì khác, chỉ cầu một chút tình thân.
Nhưng kết quả lại đều là giả.
“Thế thì sao chứ! Mày họ Tống, trong người mày chảy máu nhà họ Tống, vậy nên liền không thể kiện chị mày!” Phan Ngọc nói.
“Vậy sao năm đó chị ta lại có thể kiện tôi?”
Tôi hỏi lại Phan Ngọc.
Lúc này, bảo vệ ở không xa đó thấy chúng ta cứ dây dưa liền đi tới.
Anh ta nhận ra tôi liền hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện nhà.”
Tống Cẩm Dương trả lời trước.
Tôi lập tức nói lại rằng, “Tôi không biết 2 người họ! Nhờ anh giúp tôi báo cảnh sát!”
Bảo vệ nghe tôi nói muốn báo cảnh sát, liền nói ngay với hai người, “Buông tay ra!”
Phan Ngọc không chịu, mà Tống Cẩm Dương thì càng không đồng ý.
Bảo vệ liền đến giúp tôi, sức của anh ta mạnh, ngay lập tức đã tách tôi và hai người họ ra.
Sau khi tôi nói lời cảm ơn rồi đi khỏi, thì một mình bảo vệ ngăn lại hai người họ, tôi nghe anh bảo vệ nói, “Hai người mà còn gây chuyện nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
Sau đó thì Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc cũng không đuổi theo nữa.
Trước kia tôi cảm thấy bảo vệ quá nghiêm ngặt, nhưng giờ lại phát hiện, có bảo vệ như thể thì ở mới yên tâm.
Tuy rằng đuổi Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương đi một lần nhưng không có nghĩa là tôi có thể nhàn hạ.
Những họ hàng khác của nhà họ Tống cũng gọi cho tôi nhiều lần, những người này trước đây chưa bao giờ liên lạc với tôi, thế nên tôi không biết liền nghe máy.
Đợi đến khi nghe mới biết được là bọn họ.
Những người này trong 3 năm tôi ở nhà họ Tống, thì có rất nhiều đều cũng chưa nói với tôi một câu, càng miễn bàn việc quan hệ tốt hay không.
Thế nhưng vào lúc này, lại vì Tống Duyên Minh mà một đám người đến tỏ vẻ thân thiết với tôi, hy vọng tôi có thể hòa giải ngoài tòa với Tống Duyên Minh.
Đó là chuyện không có khả năng.
Sau khi tôi tắt máy liền block hết các số này.
Tôi chỉ quan tâm một người trong nhà họ Tống.
Cuối cùng thì Tống Tuyết cũng tự mình gọi điện thoại cho tôi.
Lúc tôi nhận điện thoại của Tống Tuyết, thì trong lòng vô cùng căng thẳng, điện thoại của bà tôi không thể tắt, vậy nên chỉ đành nghe máy.
Tống Tuyết ở đầu bên kia thăm hỏi tôi một hồi, sau đó hỏi tôi tối có rảnh hay không, bảo tôi đến nhà ăn cơm.
Tuy tôi biết bà muốn nói gì nhưng tôi không có cách gì để từ chối liền đồng ý.
Tối đó sau khi tan làm, quần áo cũng chẳng kịp thay mà đến nhà Tống Tuyết luôn.
Tối vốn tưởng sẽ có rất nhiều người, nhưng khi đến cửa thấy xe đậu ở cửa nhà thì mới ý thức được chỉ có Tống Tuyết mà không có người khác.
Sau khi tôi đi vào thì Tống Tuyết kéo tôi bảo, “Con lại gầy rồi, con đó, cũng không biết chăm sóc mình một chút.”
Bà vẫn quan tâm tôi như trước đây, nhưng như thế lại khiến tôi càng bất an.
Tôi không biết lát nữa khi bà bảo tôi cùng Tống Duyên Minh hòa giải ngoài tòa gì gì đó, thì tôi phải cự tuyệt thế nào.
Sau khi ăn cơm xong ở nhà Tống Tuyết, rồi ngồi lại phòng khách, bà kêu người hầu pha trà sau đó hỏi tôi, “Về chuyện của Tiểu Minh con thấy thế nào?”
Bà nói xong thì trái tim tôi cũng hẫng một nhịp.
Tôi hơi do dự rồi mới nói, “Bà nội, con cũng không dám giấu bà, việc mà Tống Duyên Minh đã làm với con trong tù, đã vượt quá phạm vi chịu đựng của con, lần này, dù nói thế nào con cũng sẽ không rút đơn kiện.”
Tôi nói xong cũng có chút hối hận.
Tôi cảm thấy mình nói rất thẳng thừng, chỉ sợ sẽ khiến Tống Tuyết tức giận.
Qủa nhiên sau khi tôi nói xong thì nét khó xử hiện lên trên mặt Tống Tuyết, thế nhưng bà chỉ hỏi tôi chuyện xảy ra trong tù hồi đó là gì.
Vì giành được sự đồng tình của Tống Tuyết mà tôi nói chuyện năm đó mang thai rồi bị người đánh cho sảy thai, cùng với việc bị người ta bạo lực ở trong tù nói hết cho Tống Tuyết.
Tống Tuyết nghe xong thì hốc mắt đỏ ửng.
Tôi nói xong liền kéo tay bà, “Bà, con xin lỗi, vì con của mình, còn không thể nào rút đơn kiện được, con thật sự không thể tha thứ những việc chị ta làm với mình.”