Tôi với Lý Trọng Mạnh cũng chỉ có duyên gặp vài lần, thế nên dù anh ta có tiền thế nào thì tôi cũng không thể lấy 30 tỷ của anh ta!
Mà tôi cũng chẳng biết anh ta là loại người gì.
30 tỷ này mà lấy rồi thì cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Thế nhưng Lý Trọng Mạnh cũng không có dự định thu lại, hơn nữa dường như anh ta cũng nhìn thấu ý nghĩ của tôi, “Tôi không có bất kỳ ý đồ gì với cô cả, cũng sẽ không bắt cô làm gì vì nó cả, số tiền này đối với tôi cũng chẳng đáng gì, mà còn là hàng xóm của cô nên đây là chuyện nhỏ thôi.”
“…”
“Không thu lãi, cứ từ từ trả.”
Lý Trọng Mạnh lại bồi thêm một câu.
Thật ra thì nếu có số tiền này thì tốt nhất.
Dù sao mượn nợ ngân hàng cũng có thời hạn, nếu Lương Khanh Vũ không trả được thì nhà của tôi sẽ bị thu hồi, thế thì Tống Tuyết chắc chắn sẽ trách tôi.
Thế nhưng tôi tin rằng Lương Khanh Vũ lấy số tiền đó thì chắc chắn sẽ vực dậy được công ty.
Khi mà trong lòng tôi còn đang xoắn xuýt vô cùng rồi cuối cùng lúc định nhận lấy số tiền đó thì…
“Tinh.”
Tiếng thang máy phía sau vang lên.
Tôi quay đầu lại thì nhìn thấy Lý Hào Kiệt mặc một bộ tây trang đang đi ra khỏi thang máy.
Lúc nhìn thấy anh ta thì tôi vội rụt tay lại, tâm trạng cứ như thể làm chuyện xấu bị bắt tại trận vậy!
Lý Hào Kiệt ngẩng đầu, rõ ràng là anh ta đã nhìn thấy cánh tay rụt lại của tôi.
Đồng thời cũng nhìn thấy tấm séc mà Lý Trọng Mạnh đang giơ lên kia.
Lý Hào Kiệt nhìn thoáng qua Lý Trọng Mạnh, rồi sắc mặt anh ta trở nên nặng nề, sau đó đi đến cạnh tôi ngăn tôi lại rồi nói, “Chú tìm vợ tôi có việc gì sao?”
Tôi có thể nhận ra được sự không vui trong giọng nói anh ta.
Lý Trọng Mạnh nhếch môi, “Không có gì, chú nghe bảo cháu dâu có chút khó khăn về kinh tế thế nên tình giúp đỡ nó chút.”
“Giúp cô ấy? Vợ tôi thiếu tiền thì tôi sẽ cho.” Lý Hào Kiệt cúi đầu nhìn thoáng qua con số trên tấm séc, “Mà chút tiền này cũng không phải là con số nhỏ đối với công ty của chú đúng không, chú nên cất đi thì hơn, tránh cho vì số tiền này mà công ty đóng cửa.”
Tuy tôi không nói gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được bầu không khí đầy khói thuốc súng này.
Tôi muốn rời khỏi nhưng cánh tay của Lý Hào Kiệt đang giữ chặt lấy tôi, khiến tôi chuyển động một chút cũng khó khăn.
Thế nhưng cái câu nói này của Lý Hào Kiệt khiến tôi cảm thấy thật khó nghe.
Đây nói thẳng chính là đang sỉ nhục Lý Trọng Mạnh mà.
Tôi nhìn sang Lý Trọng Mạnh thì thấy đôi mắt đang ẩn dưới cặp mắt kính mỏng manh kia ẩn hiện một nụ cười.
Như thể chẳng chút nào bị kích thích bởi những lời này, anh ta cười nói, “Chú chỉ là thả con săn sắt bắt con cá rô mà thôi, nếu mà cháu đã thấy thì người ngoài như chú cũng không xen vào nữa.”
Anh ta nói xong liền cất tấm séc đi rồi trở về phòng.
Vẻ mặt Lý Hào Kiệt bình tĩnh mà kéo tôi vào nhà, thế nhưng không hề buông tay tôi ra.
Cứ kéo mãi đến cạnh sofa, anh ta tự ngồi xuống rồi kéo tôi lên đùi mình, ôm tôi trong lòng mình rồi nhìn tôi bằng cặp mắt đen, “Sao em lại biết chú ta? Sao em không nói sớm với anh chuyện chú ta ở ngay cạnh nhà em?”
“Tôi vốn không quen chú ấy, chỉ là do ở cạnh nhà nên mới biết.”
“Nói bậy, trước kia em chưa từng gặp chú ta! Lễ kết hôn của chúng ta chú ta cũng không tới!”
Lý Hào Kiệt vô tình vạch trần tôi.
Tôi cũng chỉ đành nói thật.
Mà tôi với Lý Trọng Mạnh cũng không có chuyện gì phải giấu diếm.
Lý Hào Kiệt nghe xong thì vẻ mặt cũng đỡ hơn, thế nhưng cũng không quên cảnh cáo tôi, “Tránh xa chú ta ra.”
“Vì sao? Chú ấy không phải chú anh hay sao?”
Tôi không hiểu.
Thế nhưng Lý Hào Kiệt cũng không tiếp tục trả lời tôi mà là vẫn giũ chặt tôi rồi cúi đầu hỏi, “Cần tiền?”
Lúc này, giọng điệu của anh ta có vẻ dịu đi không ít.
Nó không còn kiểu cao ngạo như vừa nãy mà lại như thể đang dỗ một đứa trẻ.
Tôi bật đắc dĩ gật đầu, rồi nói cho Lý Hào Kiệt nghe lý do thật sự tại sao Lý Trọng Mạnh sẽ cho tôi tiền nói ra.
Anh ta nghe xong liền thở dài một cách bất đắc dĩ, rồi hỏi tôi, “Trong lòng em thì anh không đáng tin thế cơ à.”
“Đúng.” Tôi nhìn xuống đất, “Nếu ngày nào đó anh tống Tống Duyên Minh vào tù thì tôi sẽ cảm thấy anh đáng tin.”
Tôi biết điều đó là không thể nào.
Vẻ mặt Lý Hào Kiệt cũng nói cho tôi biết điều này.
Anh ta hỏi tôi, “Em cần bao nhiêu tiền? Đừng nói là 30 tỷ, 300 tỷ anh cũng có thể cho em.”
“Tôi chỉ cần 30 tỷ để đưa cho Lương Khanh Vũ, tôi tin anh ấy sẽ nhanh trả lại cho anh thôi.” Tôi trả lời.
Lý Hào Kiệt gật đầu, “Được, anh giúp em cho anh ta, em yên tâm, tiền này trong vòng 3 ngày chắc chắn sẽ được chuyển đến.”
“Cảm ơn.” Tôi khẽ quay người hỏi anh ta, “Tôi đi được chưa?”
Không ngờ Lý Hào Kiệt không những không buông tôi ra mà lại còn ôm ghì lấy tôi hơn, rồi anh ta nghiêng người đè tôi xuống ghế sofa, nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm.
Trong đôi mắt ấy thế mà tôi lại thấy được bao nhiêu tình cảm.
Anh ta nhìn tôi một lúc lâu rồi mới nói, “Không được, hôm qua em không để ý đến anh, khiến anh rất tức giận.”
Nói xong liền định hôn tôi.
Thế nhưng giờ đây trong lòng tôi tràn đầy là hình bóng Lương Khanh Vũ thế nên tôi liền quay mặt đi rồi cụp mặt nói, “Tôi không muốn làm.”
Tôi nói những lời này cũng chỉ là để biểu đạt chút tâm trạng của mình, chứ vốn chẳng trông mong Lý Hào Kiệt sẽ hiểu được.
Thế nhưng ngay sau đó thì anh ta đã đứng dậy, vừa chỉnh lại quần áo vừa nói, “Được rồi, vậy đợi đến lúc em muốn đi.”
Tôi nhìn bóng dáng của Lý Hào Kiệt, cứ ngỡ tai mình có vấn đề gì.
Lúc anh ta về phòng thì tôi cũng đi khỏi.
Tôi đến bệnh viện Thánh Tâm để thăm Lương Khanh Vũ, dù tôi không nói tiền ở đâu ra thế nhưng Lương Khanh Vũ cũng đoán được.
Anh cúi đầu tự trách rằng, “Phải chăng anh rất vô dụng, không quản lý nổi công ty còn khiến em phải vay tiền ông chồng vô cùng không tốt kia của mình.”
“Không có.” Tôi lắc đầu, vì để an ủi anh ấy tôi mới nói, “Anh ta nhiều tiền vậy thì mượn chút cũng có sao? Anh cũng đâu phải là không trả, em thấy cho anh mượn là sự đầu tư tốt nhất.”
Lương Khanh Vũ vô cùng hăng hái rồi lại nói rằng sau khi mình xuất viện thì chắc chắn sẽ tập trung kiếm tiền, rồi trả cả vốn lẫn lãi cho Lý Hào Kiệt.
Để khiến anh ấy không nợ Lý Hào Kiệt.
Sau đó tôi có báo tình hình của mình cho quán cà phê đang làm rồi xin đi làm muộn vài ngày, để chờ Lương Khanh Vũ ra viện thì mới đi.
Thế nhưng trong mấy ngày Lương Khanh Vũ nằm viện này, chỉ cần tôi ở chăm Lương Khanh Vũ, thì dù muộn thế nào Lý Hào Kiệt đều sẽ chờ tôi ở cổng bệnh viện.
Tôi đi làm ở quán cà phê cả nửa tháng thì mới gặp lại An Kiều lần nữa.
Lần này tinh thần của cô ấy có vẻ tốt hơn nhiều.
Tôi chủ động nói chuyện với cô ấy, có lẽ do tình hình công ty tốt nên tâm trạng của cô ấy cũng không tệ, cũng có vẻ không còn mâu thuẫn với tôi như trước.
Nhưng lúc mà tôi nói chuyện với cô ấy thì lại phát hiện ta một chuyện không thể tin nổi.
An Kiều nói cho tôi biết công ty thiết kế Vũ Phong bây giờ đã là công ty con của tập đoàn Hào Thiên, Lý Hào Kiệt đã tìm một giám đốc chuyên môn để quản lý công ty thiết kế Vũ Phong.
Mà Lương Khanh Vũ bây giờ cũng chỉ là trưởng phòng bộ thiết kế mà thôi.
Chuyện này khiến tôi không thể chấp nhận nổi.
Gần đây tôi gặp Lý Hào Kiệt rất thường xuyên, thỉnh thoảng cũng sẽ liên hệ với Lương Khanh Vũ, thế nhưng không một ai nói cho tôi hay!
Đây chắc chắn là Lý Hào Kiệt bắt Lương Khanh Vũ không được nói cho tôi biết.
Lúc ấy tuy tôi rất tức giận nhưng vẫn phải tiếp tục đi làm
Vừa tan ca tồi liền ngồi xe đi thẳng đến tập đoàn Hào Thiên!
Từ sau lần trước thì dường như tôi được mở ra trường hợp đặc biệt ở tập đoàn Hào Thiên.
Lần này khi tôi vừa đến quầy lễ tân thì nhân viên quầy đã cung kính chào tôi, “Phu nhân tổng giám đốc.”
Sau đó liền mở cửa cho tôi.
Thật ra thì cái xưng hô này khiến tôi thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn cứ ngầm thừa nhận.
Tôi đi thang máy đến tầng cao nhất.
Vừa vào hành lang thì liền thấy trợ lý của Lý Hào Kiệt là Lê Kiên đang đứng ở góc tường gọi diện thoại.
Hình như anh ta cũng không biết tôi đến.
Tuy rằng tôi đang tức giận thế nhưng tôi cũng biết đây là đang ở tập đoàn Hào Thiên, chứ không phải nơi tôi có thể đi lung tung, do lễ phép nên tôi liền đứng ở một bên để đợi anh ta nói chuyện xong sẽ nói cho anh ta là tôi đến tìm Lý Hào Kiệt.
Tôi chờ ở bên cạnh thì lại nghe Lê Kiên cầm di động nói nhỏ, “Tổng giám đốc Lý thật sự không ở đây.”
Không phải tôi cố ý nghe lén mà là do trên hành lang rất yên lặng.
Tôi còn đang khó hiểu, Lê Kiên là trợ lý của Lý Hào Kiệt, sao phải gọi điện thoại kiểu này?
Lê Kiên lại nói, “Mấy lần trước anh tự ý để em đi vào, thế nên tổng giám đốc Lý đã nhắc nhở anh rồi, nên lần này thật sự không được đâu.”
Anh ta đang nói chuyện điện thoại với ai?
Thế nhưng người muốn gặp Lý Hào Kiệt có rất nhiều thế nên tôi cũng không nghĩ nhiều.
Rất nhanh tôi đã nghe anh ta nói, “Được rồi, cục cưng à, em yên tâm, anh sẽ giúp em nói với tổng giám đốc Lý một chút, cũng mở đặc quyền cho em.”
Lúc nói những câu này thì giọng điệu cũng trở nên nhanh và nhẹ nhàng hơn.
Sau đó liền tắt máy ngay.
Lê Kiên sau khi tắt máy quay người lại thì liền thấy tôi, anh ta đã giật bắn mình!
Anh ta hỏi tôi, “Cô đến đây lúc nào?”
Vẻ mặt đó như thể đã làm chuyện xấu gì mà muốn giấu diếm vậy.
Lúc ấy tôi chỉ nghĩ anh ta là vì bị phát hiện gọi điện thoại cho người yêu mà thôi, thế nên cũng không nghĩ nhiều gì, liền cười nói, “Trợ lý Lê, xin hỏi tổng giám đốc Lý có ở đây không?”
“Không có, tổng giám đốc tối nay phải tham gia một buổi tiệc nên đã đi rồi.”
Lúc Lê Kiên nói chuyện thì ánh mắt anh ta có vẻ rất chột dạ.
Có vẻ như muốn tôi nhanh chóng rời khỏi.
Phản ứng đầu tiên của tôi là – anh ta đang lừa tôi.
Tôi nghĩ vì Lý Hào Kiệt thu mua công ty của Lương Khanh Vũ nên muốn tránh tôi.
Tôi cố ý nói, “Vậy để tôi đến văn phòng gọi điện cho anh ấy.”
Vốn tưởng Lê Kiên sẽ ngăn tôi lại nhưng không ngờ anh ta lại thằng thừng đồng ý, khẽ gật đầu rồi dẫn tôi thẳng tới văn phòng,
Đây đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi.
Tôi vòng một vòng trong phòng làm việc, rồi lại đến phòng nghỉ phía sau xem xét.
Sau khi xác nhận Lý Hào Kiệt thật sự không ở đó tôi liền tìm đại cớ rời đi.
Tôi vừa đến dưới lầu thì không ngờ lại gặp Tống Duyên Minh!
Lúc tôi thấy cô ta thì cô ta cũng vậy, thấy tôi đi ra từ tập đoàn Hào Thiên, thêm cả nhân viên lễ tân nói “phu nhân tổng giám đốc”.
“Tống Duyên Khanh, Lý Hào Kiệt ghét cô như thế mà cô còn mặt mũi nhận cái danh hiệu phu nhân tổng giám đốc hay sao?”
Lúc Tống Duyên Minh nói chuyện thì trong ánh mắt chị ta tràn đầy ghen tị.
Tôi nhìn chị ta, khuôn mặt lạnh tanh nói, “Anh ta chán ghét tôi, tôi còn cảm thấy hợp lý, nhưng anh ta lại thích chị thì tôi đúng là nghi rằng có phải chị hạ bùa yêu cho anh ta không nữa.”
Đây là lời thật lòng của tôi.
Đây cũng là điều mà cho tận tới giờ tôi vẫn không hiểu.
Như Tống Tuyết nói thì Lý Hào Kiệt và Tống Duyên Minh chưa hề gặp nhau trước khi chuyện kết hôn này được bàn bạc xong.
Thế thì Tống Duyên Minh đã làm cái gì mà khiến Lý Hào Kiệt tình sâu đến vậy?
Chị ta làm sai cũng không hề truy cứu, thậm chí còn giúp chị ta che giấu hành vi phạm tội!
Tống Duyên Minh nghe thấy tôi nói vậy, thì mới giây trước còn ghen tị thì giây tiếp theo đã trở thành đắc ý.
Chị ta nhìn tôi, chỉnh chu lại quần áo, “Chuyện này thì cô không cần biết, cô chỉ cần biết là, mặc kệ tôi làm gì thì người mà Lý Hào Kiệt yêu cả đời này cũng chỉ là tôi thôi.”
“Vì sao?” Tôi vặn hỏi.
“Vì sao?” Tống Duyên Minh bước lại gần tôi, nói nhỏ, “Bởi vì, không có tôi sẽ không có anh ấy ngày hôm nay.”
Cô ta nói xong liền nở một nụ cười ẩn ý rồi xoay người rời đi.
“Không có tôi sẽ không có anh ấy ngày hôm nay.”
Tôi đứng yên tại chỗ rồi không ngừng ngẫm nghĩ về câu nói này.
Nhưng vẫn không hiểu nó có ý gì.
Lý Hào Kiệt cũng là người có máu mặt trong kinh doanh, vạy thì có chuyện gì mà lại cần đến Tống Duyên Minh?
Hay là… anh ta đã làm chuyện gì đó mờ ám, phải cần Tống Duyên Minh giúp đỡ che giấu.
Tôi miên man suy nghĩ hồi lâu mới về nhà.
Sau khi ăn cơm chiều tôi liền ngồi trên sofa chờ Lý Hào Kiệt, tôi không chắc liệu anh ta có về hay không.
Lúc 11h thì cửa mở.
Lúc Lý Hào Kiệt bước vào thì mùi nước hoa, son phấn cũng sộc vào mũi tôi, xem ra đêm nay anh ta cũng chìm ngập trong đám phụ nữ.
Vốn tôi định hỏi chuyện anh ta, thì sau khi ngửi thấy mùi này liền chớp mắt cũng chẳng muốn nói nữa.
Tôi đứng dậy định quay về phòng ngủ cho khách, thì bỗng đã bị Lý Hào Kiệt ôm lấy từ đằng sau, rồi cúi đầu xuống nói, “Em đang đợi anh về nhà sao?”
Lúc mà anh ta lại gần sát tôi thì mùi hương của bao nhiêu người phụ nữ khác cũng xông thẳng vào mũi tôi.
Tôi nhíu mày rồi không nhịn được mà hắt hơi.
Lý Hào Kiệt vội buông tôi ra rồi ϲởí áօ khoác, thậm chí còn xin lỗi tôi, “Xin lỗi.”
Sau khi anh ta buông tay thì tôi liền tiếp tục đi vào phòng.
Nhưng ngay khi tôi nghe thấy tiếng quần áo rơi xuống thì Lý Hào Kiệt lại nắm chặt tay tôi rồi hỏi tôi, “Em chờ anh muộn thế là có việc muốn hỏi anh sao?”
Anh ta rất hiểu tôi.
Dù sao trước đó tôi cũng đều cố để phân định rạch ròi với anh ta.
Thế mà hôm nay tôi lại chờ anh ta.
Tôi quay lại rồi còn chưa kịp nói gì thì Lý Hào Kiệt đã nói, “Em muốn hỏi chuyện công ty của Lương Khanh Vũ đúng chứ, anh cảm thấy tốt nhất em nên đến hỏi anh ta, vốn anh cũng không định nhận công ty này thế nhưng là anh ta nhờ anh làm vậy.”
“Anh ta nhờ anh, anh liền đồng ý sao? Tổng giám đốc Lý tốt như vậy từ bao giờ?”
Sao tôi có thể tin được.
Thế nhưng tiếp đó Lý Hào Kiệt liền cho tôi một câu trả lời khiến tôi hoàn toàn tin tưởng anh ta sẽ làm như vậy.
Anh ta nói, “Công ty thiết kế Vũ Phong trở nên như vậy đều là lỗi của Duyên Minh, cô ấy sai thì anh tự nhiên sẽ phải bồi thường thay cô ấy.”
Anh ta nói ra cũng khiến lòng tôi đau vô cùng.
Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện, đều cùng cũng chỉ là một Tống Duyên Minh.
Chỉ cần việc có liên quan đến Tống Duyên Minh thì Lý Hào Kiệt có không dùng các cách thức xử lý bình thường của mình thì cũng là chuyện đương nhiên.
Tôi cười khổ, “Tổng giám đốc Lý, tôi có thể xin anh dọn ra ngoài ở hay không, nếu anh thật sự muốn ở, thì đợi khi nào cuộc đời anh không còn Tống Duyên Minh thì hãy đến.”
“Cuộc đời anh không thể thiếu cô ấy.”
Câu trả lời của Lý Hào Kiệt, như thể chẳng cần nghĩ đã nói ra,
“Vậy thì anh cút đi!”
Lúc này tôi thật sự vô cùng tức giận.
Bàn tay tôi nắm chặt, rồi chỉ vào cửa nhà, “Chỗ của tôi không chào đón anh, còn Tống Duyên Minh thì rất hoan nghênh anh đây, phiền anh cút đến chỗ cô ta đi!”
Lý Hào Kiệt ơi là Lý Hào Kiệt, anh thật sự bị cô ta hạ bùa yêu rồi.
Đêm đó Lý Hào Kiệt không hề đi.
Nhưng mỗi câu anh nói đều đủ khiến lòng tôi nguội lạnh.
…
Hôm sau tôi vẫn sinh hoạt như bình thường.
Chỉ là khi tôi tan tầm thay quần áo rồi ra đến quán cà phê thì thấy Lương Khanh Vũ đang đứng bên trong, anh mặc một cái áo gió ngắn màu kaki, trong tay xách một cái túi, tóc cũng hơi uốn tạo kiểu khá thời trang.
Anh đứng ở đó đã thu hút bao ánh nhìn của các vị khách xung quanh, rồi cả những nhân viên trong tiệm.
Đang lúc tôi định ra chào hỏi với anh ấy thì một vị nữ khách hàng nom có vẻ là sinh viên ngượng ngùng chạy đến trước mặt rồi đưa một tờ giấy cho anh, sau đó nói, “Đây là số điện thoại với số wechat của em…”