Tôi nhìn anh ta, quả thực không biết Lý Hào Kiệt rốt cuộc muốn làm gì đây chứ!
Thế mà tôi lại hồn nhiên tưởng là anh ta ăn cơm xong thì sẽ đi.
Cho nên tôi đã ngoan ngoãn nấu cơm sau đó gọi anh ta ra ăn.
Bàn ăn trong phòng này là bàn kiểu hình tròn, sau khi ngồi xuống, Lý Hào Kiệt đập đập tay vào chiếc ghế bên cạnh anh ta và nói, “Ngồi đây.”
“…”
Tôi do dự một lúc rồi ngồi xuống.
Ngay lúc này tôi thầm nghĩ cứ để cho anh ta vừa lòng trước rồi sau đó đợi anh ta đi.
Tôi ngồi bên cạnh nhìn Lý Hào Kiệt ngồi đó ăn cơm.
Một bát.
Hai bát.
Lúc anh ta nhờ xới cho anh ta bát cơm thứ ba, tôi thành thật hỏi anh ta một câu, “Bây giờ anh ăn tối đều ăn nhiều như vậy à?”
Lý Hào Kiệt không nói gì.
Tôi cũng chẳng hỏi lại nữa, chỉ có thể xới cho anh ta thêm bát cơm nữa.
Sau bữa tối anh ta ngỏ ý muốn mượn ipad của tôi để làm việc, tôi chẳng dám từ chối. Sau khi cho anh ta mượn ipad, tôi trở về phòng lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Khương Thanh.
Tôi đem hết chuyện bất thường của Lý Hào Kiệt kể cho chị ấy.
Khương Thanh chỉ trả lời vẻ vẹn một câu [Rung động rồi.]
Tôi nhắn lại: [Không thể nào.]
Sau đó Khương Thanh cứ liên tục nói với tôi [Đám đàn ông đều hèn hạ hết, khi có thì không biết đường trân trọng, đợi đến khi em không thích anh ta nữa rồi thì anh ta lại cuống cuồng lên.]
Chị ấy nói xoay quanh vấn đề này hơn một tiếng.
Nhìn lại đồng hồ đã hơn 11 giờ, tôi đi ra phòng khách định hỏi xem khi nào Lý Hào Kiệt đi thì thấy anh ta ngồi trên ghế sofa, tuy cầm ipad trong tay nhưng tư thế lại có chút kỳ lạ.
Tôi tiến lại hỏi anh ta “Muộn vậy rồi mà anh không về sao?”
“Không về.”
Lý Hào Kiệt nói chắc như đinh đóng cột.
Cảm thấy sắc mặt anh ta có chút kỳ lạ, nhân lúc có ánh đèn tôi thấy trên vầng trán bóng loáng của anh ta phủ đều một lớp mồ hôi.
Nhìn kỹ lại thì thấy sắc mặt anh ta có chút trắng bệch, rõ là không bình thường!
“Anh, anh làm sao vậy?” Tôi tiến lên phía trước, ngồi xổm xuống hỏi anh ta.
“Không sao.” Cố tỏ ra bình tĩnh, Lý Hào Kiệt lắc đầu.
Thế nhưng sắc mặt của anh ta khiến tôi cảm thấy rõ ràng là không bình thường.
“Anh khó chịu ở đâu à? Không ổn thì đi viện đi.”
Nói rồi tôi đứng lên định gọi 120 thì bị anh ta kéo lại, “Nhà em có thuốc dạ dày không?”
“Thuốc dạ dày?”
Lúc này tôi mới ngộ ra, chắc chắn là buổi tối anh ta ăn nhiều quá nên mới đau dạ dày!
Nhưng đây là ngày đầu tiên tôi dọn đến đây ở, hoàn toàn chưa kịp mua phòng sẵn những loại thuốc này.
“Tôi đi mua cho anh.” Nói rồi tôi đi thay giày.
May là lúc trước Lý Hào Kiệt cứ ở trong nhà nên tôi vẫn chưa thay quần áo nên cũng tiện hơn.
Trước khi đi tôi rót cho anh ta một ly nước ấm rồi dỗ ngọt anh nằm lên giường thì mới yên tâm ra khỏi nhà.
Đợi tôi vội vã đi mua đống thuốc dạ dày, thuốc giảm đau và men tiêu hóa về thì chiếc áo sơ mi trên người anh ta đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
Thấy vậy mà không hiểu sao tôi có chút đau lòng, sau khi đút thuốc cho anh ta uống xong, tôi ngồi xuống bên cạnh, không kìm chế nổi mà trách móc anh ta, “Anh đau dạ dày, không ăn được nhiều thì đừng ăn nhiều nữa.”
Lý Hào Kiệt nhắm nghiền mắt không nói gì.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của anh ta mà nhớ tới hồi còn nhỏ khi bị đau bụng, ✓ú nuôi trong Cô nhi viện thường xoa bụng cho tôi một lát là khỏi, nên bèn nói: “Hay là để tôi xoa bụng cho anh nhé.”
Vừa dứt lời tôi liền cảm thấy hối hận.
Lý Hào Kiệt là người như thế nào chứ? Giám đốc của tập đoàn Hào Thiên sao có thể đồng ý chuyện như vậy được chứ?
Vậy mà trong lúc chờ đợi anh ta từ chối tôi thì anh ta đã tự rút vạt áo sơ mi ra khỏi dây lưng, lộ ra những cơ bụng săn chắc.
Tôi ngây người một lát mới hiểu ra anh ta đồng ý để tôi làm vậy.
Haizzz, lời nói đã nói ra thì khó có thể rút lại được.
Đành vậy, tôi chà nóng bàn tay rồi từng chút từng chút chậm rãi xoa bụng cho anh ta.
Một lát sau vẫn không quên hỏi anh ta “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Lý Hào Kiệt khẽ gật đầu.
Anh ta không nói gì, nhắm nghiền mắt, có điều nét mặt không còn lạnh nhạt giống như bình thường mọi khi nữa.
Anh ta nằm trên giường giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn biết vâng lời.
Giống như mười mấy năm về trước, lần đầu tiên tôi gặp Lý Hào Kiệt, khi ấy anh ta cũng yếu ớt nằm trên giường bệnh như này....
Trong lúc tôi vẫn đang chìm sâu trong những kỷ niệm, anh ta chậm rãi mở mắt, nhìn tôi rồi nói: “Mở nước tắm cho anh.”
Giọng anh ta lại như bình thường rồi ra lệnh.
Thấy sắc mặt anh ta lại như bình thường, tôi lại không hề tức giận, bình tĩnh đứng dậy đi mở nước tắm cho anh ta.
Nước trong bồn tắm cũng được kha khá, đang định ngoảnh lại đi gọi anh ta thì thấy anh ta đã đứng ở đằng sau tôi rồi, chiếc áo sơ mi trên người đã được cởi ra, anh ta chỉ mặc mỗi chiếc quần Âu.
Lại còn đang cởi dây lưng....
“Anh!” Tôi nhanh chóng đỏ ửng mặt.
Rồi một mạch chạy ra khỏi nhà tắm, đóng cửa lại rồi nói, “Anh tắm đi, tôi đi ngủ đây.”
Lúc này đây tôi mới hiểu ra, anh ta đang bị bệnh nên tôi không thể đuổi anh ta về được, đêm nay chắc chắn anh ta phải ngủ lại ở đây rồi.
Tôi ngắm nhìn phòng ngủ của chính mình.
Một căn nhà mới mà đêm đầu tiên ở đây đã không được ngủ ở phòng của chính mình....
Tôi thở dài một tiếng rồi mang trong mình chút ấm ức đi ra phòng ngủ dành cho khách.
Báo cáo tình hình cho Khương Thanh một chút rồi tôi ngủ thi*p đi ngay sau đó.
Không rõ là được bao lâu thì tôi có cảm giác chăn của mình bị vén ra, sau đó cả người bị bế bổng lên.
Tôi giật mình muốn hét lên nhưng ngay sau đó liền nghĩ ra là Lý Hào Kiệt đã tắm xong.
Anh ta định bế tôi đi đâu chứ?
Tôi hé mắt liếc trộm anh ta, anh ta ở trần nửa trên, ánh trăng lạnh lẽo thăm thẳm chiếu lên cơ thể cường tráng của anh ta, rắn chắc mà lại có sức quyến rũ....
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy hồi hộp trong lòng, rồi vội vã nhắm mắt lại.
Ngay sau đó tôi cảm giác được anh ta bế tôi đặt lên giường rồi ôm lấy tôi từ phía sau, mái tóc mềm mại ẩm ướt của anh ta cọ cọ lên gò má tôi tạo ra cảm giác ngưa ngứa.
Trong lúc đang nơm nớp lo sợ cứ nghĩ anh ta định giở trò gì thì tôi cảm nhận được đôi môi mềm mỏng của anh đang kề sát bên tai tôi, khẽ khàng nói: “Tống Duyên Khanh, hình như anh thích em mất rồi.”
Vẻn vẹn vài từ nhưng khiến tôi ngây người.
Là sao? Anh ta thích tôi?
Sao có thể chứ….
Có lẽ đúng như Khương Thanh nói, đàn ông thường khi mất đi rồi họ mới biết trân trọng.
Nhưng sự trân trọng này không phải là thích, mà là một thứ cảm giác thất bại đầu tiên sau khi mất đi thứ thuộc về mình.
Miên man suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tôi cũng ngủ thi*p đi trong hơi thở phập phồng của anh ta….
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi và Lý Hào Kiệt vẫn giữ nguyên tư thế nằm như đêm qua.
Lách người ra khỏi khuỷu tay anh ta, tôi dậy thay quần áo rồi làm hai phần đồ ăn sáng sau đó chuẩn bị đi làm.
Vừa mở cửa thì thấy Lý Trọng Mạnh nhà bên cũng mở cửa.
Đột nhiên nhớ ra là giày của Lý Hào Kiệt vẫn còn để ở cửa, tôi vội vàng bước ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
“Chào buổi sáng.” Thấy tôi, Lý Trọng Mạnh mỉm cười.
“Chú… chào buổi sáng, anh Lý.”
Nói ra được một chữ tôi mới nhớ tới lời anh ta dặn dò tối qua nên đành sửa lại.
Xuống đến dưới nhà, Lý Trọng Mạnh chủ động ngỏ ý muốn đưa tôi đi làm thế nhưng bị tôi từ chối.
Đến công ty, tôi tình cờ gặp Lương Khanh Vũ ở phòng uống nước, đang định chào hỏi thì Lương Khanh Vũ có điện thoại gọi đến nên tôi đành thôi, đứng ở bên cạnh chăm chú đợi nước nóng.
Nghe điện thoại được vài giây thì mặt Lương Khanh Vũ biến sắc, “Gì cơ? Cậu cứ đợi đấy, tôi đến ngay!”
Đặt ly cafe xuống rồi anh ấy vội vã bước đi, tôi cũng đi theo sau, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lương Khanh Vũ liếc nhìn tôi, dường như có chút do dự rồi nhanh chóng đáp: “Không có gì, em làm việc của em đi.”
Trong tôi chợt có dự cảm chẳng lành.
Kể ra công việc hôm nay cũng không đặc biệt quan trọng thế là tôi quyết định đi theo anh ấy xuống dưới.
Tâm tư của Lương Khanh Vũ dồn hết lên điện thoại nên hoàn toàn không để ý tôi đi theo ở phía sau, đợi đến lúc anh ấy mở cửa xe tôi mới lao lên giành ngồi ghế trước cạnh tay lái.
Anh ấy nhìn tôi, sắc mặt sa sầm lại, “Em đi về làm việc đi.”
“Nói cho em biết, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi hỏi anh ấy.
Lúc đầu Lương Khanh Vũ không muốn nói, nhưng rồi sự việc khẩn cấp quá nên anh ấy buộc phải khởi động xe.
Trên đường đi anh ấy mới kể cho tôi nghe, trong dự án của văn phòng trước đó, người ta phát hiện công nhân thay keo dính cao su bị ૮ɦếƭ ở tại công trường đang thi công.
Hơn nữa ૮ɦếƭ từ đêm qua, hôm nay mới phát hiện ra thi thể!
Nghe vậy tôi liền cảm thấy có gì đó uẩn khúc, đây chắc chắn không phải là sự cố ngoài ý muốn.
Khi tôi và Lương Khanh Vũ đến hiện trường thì bên cảnh sát cũng đã có mặt ở đó, thi thể của công nhân ấy vẫn để ở bên đó.
Lúc bấy giờ tôi mới biết người đó là Trần Hiếu.
Nhìn anh ta nằm trên mặt đất, nhớ hồi ấy ở Sở cảnh sát, anh ta từng khóc lóc than thở cuộc sống của anh khó khăn đến nhường nào. Gia đình còn có ba đứa con nhỏ, vậy mà kẻ làm bố như anh lại ૮ɦếƭ như vậy, gia đình anh ta biết phải làm sao đây?
Sau khi cảnh sát thu thập chứng cứ ở hiện trường xong xuôi rồi đem thi thể đưa đến bên bộ phận pháp y.
Trải qua một loạt kiểm tra, chứng thực chính cho rằng Trần Hiếu bị đột tử.
Vì người nhà anh ta không có ai có mặt ở đó nên ngay ngày hôm ấy tôi và Lương Khanh Vũ giúp họ đưa thi thể vào nhà tang lễ, rồi mua quan tài, áo liệm và mời thầy nhập liệm trang điểm cho thi thể anh ta.
Bận rộn cả một ngày, lúc tôi về đến nhà cũng đã 11 giờ đêm.
Mở cửa, tôi phát hiện đèn trong phòng vẫn sáng, Lý Hào Kiệt ngồi trên ghế sofa, trước mặt anh là laptop đặt trên chiếc bàn gập.
Những ngón tay đang thần tốc gõ trên bàn phím.
“Anh, sao anh lại vào đây được?”
Tôi đã nói như vậy, quả thực hôm nay những thứ mà tôi nhìn thấy từ nhà xác cho đến nhà tang lễ đều là những thứ có liên quan đến người ૮ɦếƭ.
Về đến nhà nhìn thấy anh ta, trái lại lại cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Trong lòng cũng kiên định hơn một chút.
“Sáng nay khi đi anh đã lấy chìa khóa dự phòng.” Lý Hào Kiệt nói nhưng mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
Chìa khóa dự phòng?
Tôi còn không biết chìa khóa dự phòng ở đâu!
“Sao anh lại lục lọi nhà tôi?”
Tôi nhìn xung quanh, trái lại trong nhà lại không có gì bị thay đổi cả.
Lúc này Lý Hào Kiệt cuối cùng cũng dừng tay lại, tiến lại gần sát tôi, hếch mũi lên ngửi ngửi, khẽ nhíu mày rồi hỏi: “Em đi đâu vậy? Sao trên người lại có cái mùi này?”
Anh ta hỏi trong lúc tôi thay giày, đứng trước cửa sổ sát sàn, nhìn ra những ánh đèn phát ra từ vô số những ngôi nhà kia rồi kể cho anh ta nghe chuyện xảy ra hôm nay.
Cuối cùng, tôi cau mày lẩm bẩm một mình, “Anh nói xem, vợ anh ta và ba đứa con nhỏ biết bố chúng ૮ɦếƭ rồi, phải đau lòng biết nhường nào, mất đi người trụ cột trong gia đình, gia đình họ biết phải làm sao?”
Mặc dù chuyện này không xảy ra với tôi, thế nhưng cái cảnh tượng anh ta khóc lóc ở Sở cảnh sát ấy đến giờ vẫn in hằn trong đầu tôi.
Cứ triền miên nói, chợt tôi cảm thấy ấm áp từ phía sau.
Lý Hào Kiệt ôm tôi từ phía sau, cánh tay anh ta nắm lấy phần hông tôi, đôi môi anh mềm mỏng nhẹ nhàng hôn lên mái tóc tôi, dịu dàng nói, “Chúng ta không phải là thần thánh, không thể giúp đỡ tất cả mọi người được, nhưng nếu gặp phải rồi thì chúng ta có thể giúp, anh sẽ thay em giúp đỡ gia đình nhà họ.”
Nhìn chiếc bóng ngược đổ vệt trên cửa sổ sát sàn, nhất thời tôi có chút ngẩn ngơ.
Cũng không biết là do tôi nhìn thấy sinh tử quá đau lòng hay Lý Hào Kiệt hôm nay làm cho tôi không thấy chán ghét chút nào.
Tôi lắc đầu, “Không cần đâu, bây giờ tôi cũng có tiền rồi, tự tôi có thể giúp họ được.”
Đêm đấy Lý Hào Kiệt muốn ngủ ở phòng ngủ chính cùng tôi, tôi cũng không từ chối. Chúng tôi chỉ ôm nhau ngủ, không hề xảy ra chuyện gì khác.
Ba ngày sau kể từ hôm ấy, tôi vừa đến cửa công ty thì thấy một đám người vây quanh trước tòa sáng tác, trong đám ấy còn nghe thấy cả tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Tôi chen vào trong đám người ấy thì trông thấy một người phụ nữa dắt theo ba đứa trẻ con, đứa con gái lớn thì quỳ trên mặt đất, hai đứa trẻ đỏ hỏn kia thì bị đặt nằm trên mặt đất đang gào khóc oa oa.
Mấy người đằng sau dang rộng tờ giấy biểu ngữ màu trắng, trên giấy in dòng chữ màu đen [Thiết kế Vũ Phong, trả lại mạng sống cho chồng tôi!]
Vừa nhìn thì tôi cũng biết mấy người này là ai rồi!
“Xin mọi người làm chứng cho tôi! Con quỷ hút máu Thiết kế Vũ Phong, vì đẩy nhanh tiến độ mà chồng tôi làm việc không quản ngày đêm, cuối cùng thì cả người suy yếu vì mệt, đột tử trong công trường, thi thể cứng đờ rồi mới được phát hiện ra!”
“Anh ấy là người trụ cột của gia đình tôi, một mình tôi ở nhà trông ba đứa con nhỏ, không thể đi làm, chồng tôi ૮ɦếƭ rồi, tôi phải làm sao đây?”
Vợ anh công nhân Trần Hiếu đó khóc lóc làm ầm lên.
Mọi người xung quanh cũng cảm thấy đồng cảm với họ.
Cũng có người rút ví cho họ tiền.
Tôi biết công ty chúng tôi hoàn toàn không tồn tại việc muốn đẩy nhanh tiến độ mà bóc lột công nhân, thế nhưng lại không thể nói ở đây.
Tôi lén lút thoát ra khỏi đám người đó, trở về công ty.
Vừa bước vào phòng làm việc thì phát hiện bầu không khí trong phòng hôm nay vô cùng áp lực, mọi người không ai nói năng gì, rất nhiều người đang ngây người nhìn vào màn hình.
Vào phòng làm việc của Lương Khanh Vũ thì nhận ra anh ấy không hề có ở đấy.
Về sau tôi mới biết anh ấy đã liên hệ với cảnh sát tìm cách giải quyết chuyện này rồi.
Qua khoảng hơn một giờ đồng hồ thì vợ của Trần Hiếu và ba đứa trẻ con đều bị Lương Khanh Vũ và cảnh sát đưa lên công ty.
Vừa mới lên đến công ty chị ta lại bắt đầu khóc trời khóc đất kể khổ.
Đứa bé gái thì vội vàng bưng trà rót nước, còn mua cả sữa bột và bình ti, pha sữa cho cặp em sinh đôi rồi bắt đầu đút cho chúng uống sữa.
Cảnh sát cũng đi lên theo.
Mấy người bắt đầu thảo luận về đền bù bất mãn này.
Chị vợ củaTrần Hiếu đưa ra điều kiện rất cao, mở miệng ra đã đòi 9 tỷ.
Ban đầu chúng tôi không chấp nhận nổi giá đấy, thế nhưng chị vợ của Trần Hiếu lại đột nhiên sửa lại, chị ta đòi 15 tỷ.
Cảnh sát cũng cảm thấy vợ Trần Hiếu đòi hỏi hơi nhiều.
Tôi ở bên cạnh để ý, khi vợ Trần Hiếu nói, vẻ mặt chị ta có vẻ chột dạ.
Tôi lờ mờ cho rằng đây không phải là giá mà chị ta muốn, mà là người khác yêu cầu chị ta đòi nhiều như vậy.
Cảnh sát ở bên cạnh giải thích, cho dù là kiện lên tòa án, sự việc như thế này thì mức bồi thường cũng không vượt quá 1,5 tỷ; thông thường cũng chỉ từ 600 triệu cho đến 900 triệu mà chị vẫn còn phải trả phí cho luật sư nữa.
Chị vợ Trần Hiếu mơ màng nhìn cảnh sát, dường như lập tức mất chủ ý.
Sau đó chị ta nói muốn suy nghĩ thêm.
Lương Khanh Vũ đành tự bỏ tiền túi ra, thuê một căn nhà ở gần công ty cho vợ Trần Hiếu và ba đưa trẻ ở.
Ngay lập tức vợ Trần Hiếu chan chứa lòng cảm kích.
Khi ấy chúng tôi cứ nghĩ chuyện này có thể ổn thỏa được rồi, không ngờ ngày hôm sau vợ Trần Hiếu lại đến, rồi ngồi lì trên ghế sofa.
Tìm thấy chính xác tôi trong đám người rồi nói, “15 tỷ, một nghìn cũng không được thiếu! Năm ấy chồng tôi có hại một người phụ nữ tên Tống Duyên Khanh của công ty các người, nói không chừng chính cô ta đã mưu tính Gi*t chồng tôi!”
Giọng điệu cương quyết, rõ ràng là có chuẩn bị trước khi đến.