Ngày hôm sau, tôi bị mùi thơm của cháo mà tỉnh giấc.
Tính ra thì tôi cũng đã gần một ngày chưa ăn gì rồi, cổ họng cũng khô rát cả rồi.
Tôi nhìn xung quanh, thiết kế nơi đây rất rõ ràng là của một người đàn ông độc thân.
Vì vậy tôi đã đoán ra nơi đây là đâu rồi.
Muốn ngồi dậy, nhưng vừa mới nhấc người lên lại cảm thấy trời đất quay cuồng.
Lại nằm xuống giường.
Lúc này, cánh cửa bỗng mở ra, Lương Khanh Vũ đứng trước cửa, trong tay bưng một đĩa nhỏ, bên trên có đặt một bát cháo và một đĩa rau nhỏ.
Anh nhìn thấy tôi, lập tức đặt thức ăn trên bàn nơi đầu giường, anh đỡ tôi: “Đã choáng như vậy rồi, em còn muốn đi đâu chứ?”
Nói rồi anh lại đỡ tôi nằm xuống giường, đưa bát cháo đến trước mặt tôi.
Tôi muốn đỡ lấy nhưng anh lại ngăn cản tôi: “Bát còn nóng, anh giúp em lấy.”
Tôi có chút ngượng ngùng, muốn nhanh chóng ăn hết bát cháo.
Nhưng cháo rất nóng, tôi thổi cả nửa ngày mới miễn cưỡng ăn được một miếng.
Lương Khanh Vũ nhìn tối ăn cháo, ánh mắt vô cùng căng thẳng: “Sao? Mùi vị thế nào?”
“Vâng, rất ngon.”
Tôi gật đầu.
Bên trong bát cháo này còn bỏ cả táo đỏ nên mùi vị có chút ngọt.
Lời khen của tôi khiến Lương Khanh Vũ nhẹ nhõm: “Như vậy thì tốt, đây là lần đầu tiên anh làm cho người khác ăn, còn sợ không hợp khẩu vị của em.”
Nhận sự quan tâm chăm sóc của Lương Khanh Vũ khiến trong lòng tôi không khỏi áy náy.
Suy cho cùng thì tối qua suýt chút nữa tôi đã khiến anh ấy mất đi một dự án lớn.
Khi tôi ăn cháo và không biết nên nói gì thì nghe thấy Lương Khanh Vũ nói: “Dự án đó chúng ta đã bỏ rồi, vì vậy em không cần lo, cứ yên tâm mà trở về công ty làm việc.”
Câu nói của anh khiến tôi ngỡ ngàng: “Là ý gì?”
“Ý nghĩa đúng như câu từ.”
Lương Khanh Vũ thấy tôi cầm chiếc thìa bất động liền muốn đích thân đút cho tôi.
Tôi căng thẳng lùi về sau, truy hỏi: “Anh đề nghị à, vậy tiền bồi thường…”
“Đây là chuyện của công ty, em không cần bận tâm đâu.”
Lương Khanh Vũ nói như thể đây là một chuyện vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng tôi biết, chắc chắn là anh ấy tự nộp tiền bồi thường.
Một dự án lớn như vậy, tiền bồi thường nhất định cũng sẽ cao ngất trời.
Tôi biết Lương Khanh Vũ cũng không phải là đại thiếu gia gì, bây giờ anh có tất cả đều là do anh vất vả, bươn chải mới kiếm được.
“Không cần.” Tôi không khỏi áy náy: “Em sẽ đi tìm Lý Hào Kiệt để hai người tiếp tục hợp tác, thật sự anh không cần phải vì em mà tổn thất một dự án lớn như vậy, tổn thất một món tiền lớn như vậy đâu, thật sự không đáng mà.”
Nói rồi, tôi tìm điện thoại gọi cho Lý Hào Kiệt.
Lương Khanh Vũ giơ tay ςướק lấy điện thoại trong tay tôi, nói: “Đáng lắm, chỉ cần có thể giữ em ở bên cạnh anh thì chuyện gì cũng đáng.”
Ngữ điệu của anh rất chắc chắn.
Tôi nhìn anh, sự kiên định trong ánh mắt anh khiến tôi cảm thấy ấm áp vô cùng, ấm áp hơn cả bát cháo này.
Ngày hôm nay, mặc dù Lương Khanh Vũ ở lại chăm sóc tôi.
Nhưng điện thoại của anh không ngừng reo, tin nhắn điện thoại cũng liên tục.
Nhưng gần như là Lương Khanh Vũ tránh né tôi mà nghe điện thoại.
Khiến trong lòng tôi có chút lo lắng, liệu có phải là chuyện bồi thường đã mạng lại phiền phức lớn cho Lương Khanh Vũ.
Đêm đó, Lương Khanh Vũ lại ở lại bên cạnh tôi.
Ngày hôm sau, bệnh của tôi đã đỡ hơn rất nhiều, nên cùng Lương Khanh Vũ đến công ty.
Khi tôi cùng anh ấy vào đại sảnh, lễ tân chạy đến: “Tổng giám đốc Lương, Tổng giám đốc Lý đã đến từ sớm…”
Tôi quay đầu, nhìn qua bước tường kính của phòng tiếp khách, đúng lúc nhìn thấy Lý Hào Kiệt mặc bộ vest sẫm màu, anh ta đứng dậy khỏi ghế sofa dài, tiếp tục đi về phía đại sảnh.
Thấy tôi và Lương Khanh Vũ đứng cạnh nhau, ánh mắt mang theo sự dò xét, khẽ nhếch miệng: “Tống Duyên Khanh, cải tạo một năm rưỡi trong tù cũng không thể làm thay đổi cái bệnh vì tiền mà phạm tội của cô nhỉ.”