Thay Chị Lấy Chồng - Chương 284

Tác giả: Mộc Tâm

Tắt điện thoại, tôi liền đi ra ngoài.
Gần đây Lý Hào Kiệt cực kì bận, tôi cũng không làm phiền anh, ra ngoài bắt xe, đi tới chỗ hẹn với Tô Ngọc Nhiên.
Đi đến cửa, trả tiền xe, tôi liền lên trên chờ trước.
Bởi vì là buổi sang, quán cà phê không có mấy người, tôi liền chọn ngồi ở một góc, gọi một cốc cà phê, yên lặng ngồi đó chờ.
Lúc này mời 9 rưỡi.
Tôi ngồi ở đó, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại lát nữa nên nói thế nào với Tô Ngọc Nhiên.
Chờ một lát nếu Tô Ngọc Nhiên từ chối tôi, hoặc là do dự, tôi phải nói những gì để đả động anh ta.
Trong lòng tôi tập đi tập lại những gì đã chuẩn bị.
Đúng 10 giờ, tôi nhìn thấy Tô Ngọc Nhiên đẩy cửa quán cà phê, nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy tôi, sải bước đi tới.
Lúc này, trong lòng tôi cực kì thấp thỏm, có lẽ có thể xoay chuyển chuyện này hay không, phải dựa vào chuyện sắp tới này.
Tô Ngọc Nhiên ngồi uống, đặt túi giấy tờ của mình sang bên cạnh, sau đó lấy vài tờ giấy, đặt lên bàn, mở miệng nói: “Cô Sở, đây là tư liệu mà tôi chuẩn bị cho phiên tòa lần này, cô xem một chút, mặc dù lần này đối phương có luật sư, nhưng cô yên tâm, tôi…”
Tôi còn chưa nói gì, Tô Ngọc Nhiên đã thao thao bất tuyệt nói với tôi về vụ án của Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương lần àny.
Tôi nhanh chóng nói: “Luật sư Tô tôi tìm anh là không phải là để hỏi cái này, chuyện này giao cho anh, tôi rất yên tâm.”
Tô Ngọc Nhiên nghe tôi nói như vậy, lập tức ngừng nói, nhìn thôi, biểu cảm có chút thanh lạnh.
Tôi cầm cốc cà phê uống một hụp: “Thực ra lần này, tôi là muốn mời anh ra mặt nói một chút…”
“Rất xin lỗi, chuyện này Trọng Mạnh đã đánh tiếng với tôi, bảo tôi không được nhúng tay vào, anh ta uy Hi*p tôi, nếu tôi nhúng tay, vậy văn phòng luật sư của tôi, sẽ phải đóng cửa, thẻ luật sư cũng có phải năng không giữ được.”
Tô Ngọc Nhiên ngắt lời tôi, nói.
Lời của anh ta, khiến tôi nhất thời, không biết nói tiếp thế nào.
Tôi nhìn Tô Ngọc Nhiên, mở miệng, vậy mà một chữ cũng không nói nổi.
Lời anh ta đã nói đến vậy rồi, tôi còn có thể nói gì nữa?
Đúng không?
Tôi lúng túng mở miệng, nhất thời không biết nói gì, hồi lâu mới hạ thấp giọng, nói: “Luật sư Tô, lời của anh rất có ích cho tôi, liền không thể…”
“Rất xin lỗi.” Tô Ngọc Nhiên nhìn tôi, đôi mắt thanh lạnh, vẻ mặt dứt khoát: “Tôi cũng là người có mẹ già con trẻ cần chăm sóc, mặc dù quan hệ giữa tôi và cô cũng coi như không tệ, nhưng vì một người ngoài như cô, đánh mất sự nghiệp mà mình yêu thích, tôi làm không được.”
Lời của Tô Ngọc Nhiên, khiến tôi thật sự ௱ôЛƓ lung.
Thật ra, vừa rồi tôi nghĩ đến rất nhiều khả năng, duy nhất không ngờ tới, là Lý Trọng Mạnh ‘để ý’ đến anh ta.
Tôi không ngờ, Lý Trọng Mạnh thật sự biến mọi chuyện trở nên tuyệt tình như thế này.
Cũng đúng, Lý Trọng Mạnh vốn không phải là loại người hiền lành gì, là tôi đơn thuần, là tôi sơ xuất rồi.
Chuyện vốn sẽ như vậy, chuyện mà đến tôi nghĩ tới, Lý Trọng Mạnh làm sao không nghĩ ra được chứ?
Haizz!
Tôi cúi thấp đầu, uống một hụm cà phê, ổn định lại tâm trạng rồi mới ngẩng đẩu lên, mới mỉm cười nhìn Tô Ngọc Nhiên: “Tôi biết rồi, vậy vụ án này trở về liên làm phiền anh rồi, còn về những thứ khác... Tôi liền không làm khó anh nữa.”
Tô Ngọc Nhiên gật đầu: “Rất xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được gì.”
Anh ta nói xong, liền rời đi.
Tôi thanh toán xong cũng ra ngoài.
Tôi rời khỏi quán cà phê, lúc này ở ngoài cửa có một đám bà cô đang nói chuyện ở đó, tôi ngẩng đầu nhìn, đây là một cái siêu thị, hôm nay đúng lúc có diễn ra hoạt động ưu đãi, rất nhiều người đều đến mua sắm.
Vốn tôi không đặt trong lòng, đi được vài bước, bỗng nghe thấy một bà cụ bên cạnh nói: “Cô có nghe vụ án gần đây mà cái người suýt nữa Gi*t ૮ɦếƭ ba mẹ ruột mình còn đòi kiện cáo không, sau đó Gi*t chị gái mình ý?”
“Nghe qua rồi, người phụ nữ kia quả thật là lòng lang dạ sói.”
“Đúng thế, tôi sống lâu như vậy, chưa từng thấy người phụ nữ nào độc ác như thế, vậy mà đến ba mẹ mình cũng làm ra được loại chuyện ác độc đó.”
“Haizz, nếu như con tôi mà như vậy, khẳng định tôi sẽ đau lòng ૮ɦếƭ mất.”
“Không phải sao, con tôi mới không như vậy đâu, con tôi hiếu thảo lắm. Tôi thấy người phụ nữ này chính là loại đi ngược lại với nhân cách xã hội.”
Một người mở miệng nói, một đám bà cô liền rôm rả hẳn lên.
Tôi đứng ở đó, hơi nắm chặt tay, khống chế tâm trạng muốn đi tới tranh luận của mình, lí trí nghĩ, bản thân nên lập tức rời khỏi chốn thị phi này.
Lòng tôi quá gấp gáp, đi về phía trước 2 bước, đúng lúc va vào một người.
“Xin lỗi.” Tôi nhanh chóng cúi đầu xin lỗi.
Nhìn thấy rau trên tay người kia vì bị tôi va vào mà rơi hết xuống đất.
Tôi nhanh chóng ngồi xổm xuống giúp người ta nhặt lên.
Sau khi nhặt lên, tôi lại đưa cho bà ấy: “Rất xin lỗi, tôi không nhìn thấy.”
“Bỏ đi.” Bà cụ kia vốn không quá để tâm.
Kết quả, người đi bên cạnh nhìn qua, trong đám người, không biết ai hét lên một câu: “Ố, kia không phải người phụ nữ trong tin mới kia sao? Cái cô Gi*t chị ruột mình đó?”
Một câu nói, tất cả mọi người đều nhìn qua.
Trong lòng tôi bỗng chốc cực kì căng thẳng.
Sải bước muốn đi, nhưng một bà cụ đột nhiên từ phía sau nắm lấy tay tôi: “Cô đừng đi! Cả đời tôi chưa từng gặp qua người phụ nữ lòng lang dạ sói như cô, để tôi xem xem, rốt cuộc cô trông như thế nào.”
Tôi bị dọa đến dùng sức hất tay bà ấy ra.
Bà cụ nắm lấy tay tôi, không đứng vững, cả người ngã về phía sau.
“Ai da, đẩy người này, đánh người này! Mau đến xem xem, cái người phụ nữ kiện tụng ba mẹ mình, Gi*t chị gái mình, giờ muốn Gi*t người này!”
Bà ta hét như vậy, càng nhiều người vây lại.
Nhất thời đã quay kín mít xung quanh tôi.
Tôi muốn đi, thế như, đúng lúc siêu thị giảm giá, một đám bà cô xúm lại, liền biến nơi đây thành tường người.
Mọi người đều chặn tôi lại, bất luận tôi đẩy thể nào, cũng không đẩy ra nổi một khe hở.
Khi tôi tuyệt vọng…
“Tách!”
Tôi liền cảm thấy đầu đau đớn.
Một âm thanh thanh thúy vang lên, tôi duỗi tay sờ, chỉ cảm thấy trên đầu có thứ gì đó nhầy nhầy dính dính chảy xuống, sờ lên chút nữa, một thứ gì đó tròn tròn.
Rất nhanh tôi đoán ra, đó là trứng gà.
Lúc tôi căng thẳng muốn đi, không biết trứng gà ở đâu bay tới, đập vào lưng tôi.
“Đánh cô ta!”
Một giây sau, nhất thời, bao nhiêu trứng gà bay về phía tôi.
Còn có lá rau!
Tôi kinh hoảng, bất lực, chỉ có thể ôm đầu quỳ xuống.
Vào một giây khi tôi quỳ xuống, cảm thấy có một người giơ chân đạp tôi một cái.
Sau đó, càng nhiều người bắt đầu đạp tôi.
Đau quá.
Tôi nghe thấy tiếng mắng mỏ chửi rửa bốn xung quanh: “Nhanh đến xem, đây là người phụ nữ muốn Gi*t ba mẹ và chị ruột của mình!”
“Đồ độc ác, chúng tôi thay toàn xã hội dạy dỗ cô!”
“Loại người như cô, ૮ɦếƭ đi mới tốt.”
“Đồ tồi!”
“Đánh ૮ɦếƭ cô, báo thù cho ba mẹ, chị gái cô!”
“Đánh ૮ɦếƭ cô ta!”
Tôi cứ quỳ như vậy, âm thanh bốn phía liên tục không ngừng.
Trong lòng tôi, từ tức giận, đến khủng hoảng, rồi ૮ɦếƭ lặng.
Cuối cùng, tôi thậm chí không biết cuộc náo loạn này kết thúc lúc nào.
Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Tôi cũng không biết mình rơi bao nhiêu nước mắt.
Chì là, khi tôi phản ứng lại, mọi người xung quanh dường như đều rời đi rồi, dường như là có cảnh sát đến giải tán.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi cảm thấy bản thân dường như bị tước đi mọi cảm xúc, không đau buồn, không tức giận, không khó chịu.
Tôi cứ đứng như vậy, sau đó không bắt xe, chịu mọi người xung quanh chỉ trỏ, cuối cùng đi một mạch về số 01 Vĩnh An.
Đoạn đường này, tôi dường như không gặp ai, lại dường như cũng gặp ai đó.
Tôi không nhớ rõ nữa.
Tôi về đến nhà, tắm rửa, thay quần áo, cứ thành thành thật thật ngồi trên sofa.
Cả đầu hỗn loạn.
Cả người dường như rơi vào trạng thái không thể tự mình phủ định nữa.
Ngồi ở đó, trong đầu nghĩ, toàn bộ đều là…
Tất cả mọi chuyện đều là do tôi mà ra.
Studio vì tôi mà bị người ta đập phá.
Đơn hàng vì tôi mà toàn bộ đều hủy bỏ.
Chuyện của mẹ vì tôi mà bị đưa ra ánh sáng.
Công ty của Lý Hào Kiệt vì tôi mà suýt nữa mất đi hạng mục AI, giờ đang khốn đốn.
Tôi cảm thấy bản thân giống như sao chổi.
Những người có chút quan hệ với tôi đều bất hạnh.
Tôi nghĩ Ly Hào Kiệt là người rất may mắn, cho dù như vậy, anh và tôi bên nhau, bị lây đen đủi từ tôi, cũng sắp không xong rồi.
Tôi nên rời xa anh.
Tôi không nên gây hại cho anh nữa.
Nhưng người hôm nay nói rất đúng, tôi căn bản không nên sống trên thế giới này.
Thế nhưng, tôi không thể ૮ɦếƭ, tôi ૮ɦếƭ rồi Thiểm Thiểm sẽ làm sao? Nó sẽ không còn mẹ nữa sao?
Nhất thời, Thiểm Thiểm trở thành lí do duy nhất khiến tôi sống tiếp.
Lúc này đã là buổi tối, mùa đông buổi tối luôn tới rất sớm.
Tôi đột nhiên rất nhớ Tống Tuyết.
Tôi thay quần áo, choàng thêm áo khoác, ra ngoài, trong lòng nghĩ, là tôi phải đi tìm Tống Tuyết.
Khi tôi hồi thần lại, mới phát hiện, bản thân vậy mà đi tới nhà cũ của nhà họ Tống.
Nhà họ Tống cũng ở trung tâm thành phố, đi tới đây, không tốn bao thời gian.
Tôi muốn đi vào, mới phát hiện, ngoài cửa treo một thông báo của công ty trung gian [Ở đây bán nhà].
Bán nhà?
Ai muốn bán nhà của bà nội?
Nhất thời, tôi nóng lòng, hoang mang muốn gọi điện thoại, chờ khi sờ vào túi, mới phát hiện bản thân không mang điện thoại.
Điện thoại không mang, túi cũng không mang.
Chỉ có xác không ra ngoài.
Khi tôi muốn quay về lấy, lại nghe thấy tiếng mở cửa vọng từ sau tới, sau đó, tôi nghe thấy tiếng gọi: “Tống Duyên Khanh?”
Tôi ngoảnh đầu, nhìn thấy người đứng ở cửa, vậy mà lại là Tống Cẩm Chi.
Lâu lắm rồi không nhìn thấy bà ta.
Không ngờ bà ta vẫn nhận ra tôi, chỉ là, cũng không kì lại, giờ chuyện của tôi đã điên cuồng lan truyền trên mạng.
Ừ, đúng.
Căn nhà này sau này là phân cho bà ta.
Tôi nhìn bà ấy, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện bán nhà, lúng ta lúng túng nói: “Cô muốn bán nhà này sao?”
Thế nhưng, Tống Cẩm Chi không hề có ý muốn trả lời câu hỏi của tôi, trực tiếp nhào tới: “Cái đồ tiện nhân nhà cô, cô còn dám quay lại? Nhà họ Tống chúng tôi bị cô hại còn chưa đủ thảm sao?”
Lúc này, thần kinh tôi dường như ૮ɦếƭ lặng rồi.
Bà ta nhào tới, hai tay Ϧóþ lấy cổ tôi, tôi cũng không tránh.
Tôi nghe thấy lời bà ta, gật đầu: “Đúng, là tôi hại.”
Tống Cẩm Chi dường như không ngờ tôi sẽ thừa nhận, tức giận nói: “Cô còn có mặt mũi mà nói? Anh và chị dâu tôi bị cô hại thảm như thế.”
Không biết vì sao, tôi thấy Tống Cẩm Chi ngoài miệng nói như vậy, nhưng cứ cảm thấy trong lòng bà không nghĩ như thế.
Dường như bà không quá để ý chuyện này.
Tôi ngây dại nhìn mà, mặc bà Ϧóþ cổ khiến tôi nói có chút khó khan, nhưng tôi vẫn khổ sở mở miệng: “Căn nhà, tôi mua.”
“Cô mua? Cô mua nổi sao?” Tống Cẩm Chi trắng mắt nhìn tôi: “Đừng cho rằng tôi không biết, giờ cô còn thảm hơn tôi, căn nhà này lại rất đắt, trừ khi cô bảo Lý Hào Kiệt mua cho cô.”
Lý Hào Kiệt?
Tôi ngây người một chút.
Không, tôi không thể tìm anh giúp đỡ.
Tôi không thể gây thêm phiền phức cho anh.
Tôi nhìn Tống Cẩm Chi, nghĩ nghĩ, tôi có những gì? Nghĩ ra rồi, tôi nói: “Tôi đưa nhà tôi cho cô, tôi đổi căn nhà số 01 Vĩnh An cho cô.”
“Thật sao?”
Tống Cẩm Chi vừa nghe, mắt liền sáng lên.
“Thật.”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
Lúc này đầu tôi ૮ɦếƭ lặng, tôi chỉ nghĩ đổi lại căn nhà này, không muốn nó bị bán đi, những thứ khác, thế nào cũng được.
“Vậy quá tốt tồi, chúng ta liền kí hợp đồng!”
“Được.”
“Ngày mai liền đi.”
“Được.”
Cô ta nói gì, toàn bộ tôi đều đồng ý, chỉ muốn đổi lại căn nhà này là được.
Tống Cẩm Chi dường như sợ tôi hối hận, nói với tôi: “Cô đừng có mà lừa tôi, tôi nói với cô, hay là cô ở đây, sáng sớm ngày mai chúng ta liền đi.”
“Được.”
Tôi gật đầu.
Tống Cẩm Chi nhìn tôi, chớp chớp mắt, hơi nhíu mày: “Tống Duyên Khanh, cô điên rồi đúng không?”
Lời của cô ta như một dòng điện, ác liệt đâm vào lòng tôi.
Đầu óc tôi, dường như đột nhiên hiểu ra chút gì đó, lập tức lắc đầu: “Đương nhiên là không.”
Tôi, mới không điên!
Tôi không muốn điên.
Giây phút này, tôi vậy mà nhớ tới dáng vẻ của Mưu Lan Tích.
Không muốn, tôi không muốn trở thành như vậy.
Tôi mới không điên.
Tôi tận lực giấu đi cảm xúc như vậy của mình.
Tống Cẩm Chi cũng không nghi ngờ nhiều, mở cửa: “Vào đi, sáng sớm ngày mai chúng ta đi.”
Tôi cứ đi thẳng vào như vậy.
Nhà của Tống Tuyết vẫn y như cũ, đồ dung tron nhà cũng không thay đổi, điều này khiến tôi cực kì thanh thản.
Sau khi vào, Tống Cẩm Chi liền nói: “Cô tùy tiện ở đâu đó đi, sớm ngày mai tôi lại đến, tôi đi trước đây.”
“Cô không ở đây?’
Tôi có chút kinh ngạc nhìn Tống Cẩm Chi.
“Tôi, tôi có chỗ ở, không ở đây.” Trên mặt Tống Cẩm Chi hoàn toàn hoang mang, dường như sợ tôi hỏi thêm gì đó.
Một giây đó, trong lòng tôi đột nhiên nghĩ thông mọi chuyện, đi tới, nắm lấy tay Tống Cẩm Chi, hai mắt long lanh có thần nói: “Không được, muốn đổi nhà, cô phải ở đây với tôi một đêm.”
“Tôi không ở.”
Tống Cẩm Chi dung sức hất tay tôi ra.
Ánh mắt cô ta hoàn toàn khủng hoảng.
Giống như, đối với việc ở lại đây, có chút chống đối.
Cô ta đang sợ cái gì?
Mặc dù cả ngày nay, đầu tôi đều không rõ ràng, nhưng giờ phút này, đầu tôi lại tỉnh táo lạ thường.
Tôi kéo cô ta: “Không được, vậy tôi không đổi nhà nữa.”
Nghe tôi nói như vậy, Tống Cẩm Chi lập tức do dự, cô ta cầu xin nói: “Tôi, tôi phải về chăm sóc chồng…”
“Đón chồng cô qua đây.”
Tôi nói chắc nịch.
Tống Cẩm Chi bây giờ, mang đến cho tôi cảm giác giống như làm chuyện xấu chột dạ, dường như cô ta đã làm chuyện gì trái với lương tâm vậy.
“Haizz...”
“Vậy tôi đi đây, nhà này tôi không đổi nữa.”
Tôi nói rồi, cũng không ngăn cản cô ta nữa, buông tay cô ta ra, đi hướng ra cửa.
Tống Cẩm Chi thấy tôi dường như tôi muốn đi thật, nhanh chóng kéo lấy tôi: “Bỏ đi bỏ đi, tôi, tôi, tôi ở, tôi ở còn không được sao?”
Mặc dù ngoài miệng cô ta nói như vậy, nhưng, biểu cảm lại rất khó xử.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc