Thay Chị Lấy Chồng - Chương 255

Tác giả: Mộc Tâm

Chuyện phải đến thì muốn trốn cũng không được.
Tôi đóng cửa lại, sửa sang quần áo gọn gàng rồi mới đến phòng làm việc.
Tôi vào phòng thì thấy Lý Hào Kiệt đã ngồi đó, anh ϲởí áօ khoác, mặc bên trong một chiếc áo len màu trắng.
Nói thật thì tôi rất ít khi thấy Lý Hào Kiệt mặc đồ màu trắng, nhìn anh như vậy trông hiền hòa hơn rất nhiều, khiến người ta có cảm giác anh rất dịu dàng.
Thấy tôi đi vào, Lý Nam Hào chỉ chiếc ghế sô pha trống:“Ngồi đi.”
Tôi nghe lời ngồi lên ghế và im lặng.
Lý Nam Hào uống một ngụm trà rồi thở dài, “Haiz, đúng là tạo hóa trêu người.”
Tôi ngẩng đầu nhìn ông, cả tôi và Lý Hào Kiệt đều không nói gì.
Lý Nam Hào nhìn tôi rồi nhìn Lý Hào Kiệt:“Sau này hai đứa định thế nào?”
Tôi không biết Lý Nam Hào hỏi vậy là có ý gì, vậy nên tôi không đáp.
Lý Hào Kiệt nói trước:“Thứ gì thuộc về con thì con chắc chắn sẽ ςướק về.”
Tôi nhìn anh, tâm trạng phức tạp khôn tả.
Lý Nam Hào nhìn tôi:“Vậy cháu thì sao? Cháu định thế nào? Định ở bên thằng ba cả đời hay làm sao?”
“Cháu...” Với câu hỏi này, nếu có thể chọn thì tôi nhất định sẽ chọn Lý Hào Kiệt.
Nhưng mọi thứ đang diễn ra không cho phép tôi lựa chọn.
“Ông hy vọng cháu sẽ ở bên thằng ba cả đời.” Lý Nam Hào nói, “Tuy thằng ba có nhiều thói quen không tốt, nhưng ông có thể cảm nhận được rằng nó thực sự yêu cháu và muốn ở bên cháu cả đời này.”
Thực sự yêu tôi? Muốn ở bên tôi cả đời ư?
Tôi nghe vậy mà thầm chế giễu, nếu anh ta yêu tôi thật thì sao còn làm chuyện như vậy với Tề Lam? Song tôi sẽ không nói chuyện này với Lý Nam Hào, càng không để Lý Hào Kiệt biết.
Tôi cụp mắt không đáp.
“Ông biết rõ chú út là người thế nào mà, giờ ông nói vậy khác nào đẩy cô ấy vào hố lửa?” Lý Hào Kiệt ngắt lời ông, “Chú ấy ngồi tù là chuyện sớm hay muộn thôi!”
“Hỗn láo!” Lý Nam Hào trừng mắt:“Con cứ làm tốt chuyện của mình đi, đừng quan tâm nó làm cái gì. Trước đây chính con đã chọn kết hôn với Lâm Tuyền, có ai ép con không? Chuyện đến nước như bây giờ thì đừng trách ai! Tất cả đều do con tự chọn cả thôi.”
“Không ai ép con ư? Vâng, không ai ép con, nhưng con bị ép phải lựa chọn, giữa cưới Lâm Tuyền và an nguy của cô ấy, chẳng phải mọi người đều biết con sẽ chọn gì hay sao?” Lý Hào Kiệt đứng bật dậy.
Bàn tay đặt trên bàn sách của Lý Nam Hào siết chặt lại như thể đang kiềm chế gì đó.
“Đều đã qua rồi.” Lý Nam Hào lại gần:“Chuyện thành thế này coi như đã ngã ngũ rồi, giờ con nên hướng về phía trước, trên thế gian này đâu phải chỉ có mình con bé là phụ nữ đâu...”
“Nhưng ngoài cô ấy ra, con không cần ai khác!” Lý Hào Kiệt ngắt lời Lý Nam Hào.
Lý Nam Hào vỗ bàn, “Con định làm ông tức ૮ɦếƭ mới vừa lòng hả?”
“Không, con nhất định phải tìm được chứng cứ để tống chú ấy vào tù!” Lý Hào Kiệt ngồi xuống, khoanh tay trước иgự¢ nhìn ông mình. Ánh mắt của anh vô cùng kiên quyết.
Lý Nam Hào tức giận đến mức mặt đỏ bừng:“Con muốn tạo phản rồi phải không!”
“Không phải, con vốn không quan tâm mấy chuyện của chú ấy, nhưng chú ấy ςướק người của con thì con không để yên đâu.” Lý Hào Kiệt nói.
“Cánh cứng rồi nên không thèm nghe lời ông nữa phải không? Ông cho con biết, nếu con dám điều tra thì Lý Nam Hào ông coi như không có đứa cháu như con nữa!” Bàn tay đang tì lên bàn của Lý Nam Hào run bần bật.
Tôi không hiểu hai người họ đang nói gì, song nhìn thấy Lý Nam Hào kích động như vậy, tôi biết mình không thể im lặng nữa. Tôi bèn đứng dậy đến bên Lý Nam Hào:“Ông Lý, ông đừng giận quá, có gì từ từ nói ạ.”
“Ông nội, ông nợ chú ấy, nhưng ông cho chú ấy tiền, rồi xử lý biết bao nhiêu chuyện ngày trước của chú ấy nữa. Giờ chú ấy chuyên nghiêp rồi nên làm cẩn thận hơn, nhưng nếu không có ông thì chú ấy đã ngồi tù từ lâu rồi! Ông đã trả hết những gì ông nợ rồi!” Lý Hào Kiệt vẫn không chịu thôi, càng nói càng kích động hơn.
“Đừng nói nữa.” Tôi gắt Lý Hào Kiệt.
Tôi đỡ Lý Nam Hào, thấy mặt ông tái mét, nhất định là đang giận lắm. Tôi sợ Lý Hào Kiệt kích thích ông nữa thì sẽ...
Lý Hào Kiệt nghe thấy tôi nói vậy thì há miệng định nói gì đó, cuối cùng chỉ nói, “Xin lỗi.”
Lý Nam Hào nhìn anh với khuôn mặt nặng nề, “Bất kể thế nào đi nữa, ông còn sống được ngày nào thì sẽ không để nó ngồi tù. Ông ૮ɦếƭ rồi, mấy đứa muốn làm thế nào thì làm, ông cũng không làm gì nổi nữa.” Ông nói xong bèn đứng dậy.
Bình thường ông đều tự đi, nhưng lần này ông cầm lấy cây gậy đầu rồng bên cạnh để chống, đi từng bước ra khỏi phòng.
Tôi định dìu ông thì ông đẩy ra, “Không cần, ta còn chưa già đến mức cần người ta đỡ.” Ông nói vậy rồi ra ngoài.
Sau khi Lý Nam Hào đi, trong phòng chỉ còn lại tôi và Lý Hào Kiệt, tôi không muốn giao tiếp nhiều với anh nhưng tôi tò mò về cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai ông cháu, “Anh Mạnh đã làm gì?”
Làm gì để phải vào tù?
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, do dự một lát rồi đáp, “Anh không thể nói cho em biết được, nhưng anh sẽ nhanh chóng tìm được chứng cớ để tống tiễn chú ấy vào nơi đó.”
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt bằng ánh mắt thật phức tạp. Ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy chắc chắn, tôi biết anh sẽ không tiết lộ nên cũng không hỏi nữa. Và tôi biết tôi không thể can thiệp vào việc mà anh muốn làm được.
Điều tôi có thể làm là bảo vệ Thiểm Thiểm thật tốt để không ai làm tổn thương thằng bé.
Tôi gật đầu: “Được rồi, vậy tôi về chỗ Thiểm Thiểm.”
Tôi vừa đứng lên đi mở cửa thì Lý Hào Kiệt kéo tôi lại, tôi không chú ý nên ngã ngửa về phía sau, ngồi vào lòng Lý Hào Kiệt.
Tôi đỏ mặt giãy dụa: “Vậy không được đâu.”
Lý Hào Kiệt ôm chặt tôi trong lòng rồi sau đó đặt hai tay lên eo tôi, “Quay lại đây.”
“Không được, tôi phải đi.”
“Không.” Lý Hào Kiệt từ chối.
Tôi nhắm mắt lại, nghĩ về lời của Lý Trọng Mạnh, nghĩ về thân phận của mình.
Tuy trong lòng tôi muốn lại gần Lý Hào Kiệt hơn nữa, nhưng thân phận của tôi không cho phép điều đó.
Giờ tôi đã là vị hôn thê của Lý Trọng Mạnh, bất kể với lý do gì, thân phận gì, nguyên nhân gì thì tôi đã là vị hôn thê của anh ta rồi.
Tôi không yêu cầu anh ta phải làm gì, nhưng tôi không thể phá vỡ dải phân cách này được.
Tôi hạ quyết tâm rồi nhổm dậy, song Lý Hào Kiệt lại kéo tôi xuống ghế và đè lên trên người tôi, nghiêng người hôn tôi.
Tôi có thể nếm được vị cồn nhàn nhạt trong miệng mình.
Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Người đàn ông này vẫn ngang ngược như trước, mặc cho tôi có chống cự thế nào. Tôi càng giãy dụa thì càng bị ôm chặt hơn, nụ hôn lại càng mạnh mẽ hơn.
Dù đang giữa trời đông giá rét nhưng thân nhiệt cực cao của anh như thiêu tôi thành tro tàn, chỉ là không hiểu vì lý do gì, lý trí tôi vẫn tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Tôi giãy dụa cật lực, cuối cùng cũng thành công thoát khỏi vòng tay anh. Tôi che đi đôi môi bị hôn đến mức sưng lên của mình, chần chừ một lát rồi nói: “Lý Hào Kiệt, xin lỗi anh nhưng bất kể tình cảm của tôi với anh là gì đi nữa thì lương tâm và đạo đức không cho phép tôi có thêm bất cứ quan hệ nào với anh nữa.”
Anh ngồi trên ghế, nhìn tôi và gật đầu: “Được rồi, vậy anh không ép em nữa, giờ việc em cần làm là ngoan ngoãn chờ quay về bên anh là được.”
“...” Tôi nhìn anh mà tâm trạng nặng nề khôn xiết.
Ý của Lý Hào Kiệt là tôi quay về bên anh, đồng nghĩa với việc Lý Trọng Mạnh phải ngồi tù?
Tôi hiểu ngồi tù là thế nào.
Tuy Lý Trọng Mạnh đã làm vài chuyện không tốt, nhưng tôi không muốn anh ta ngồi tù một chút nào.
Tôi ngập ngừng hồi lâu rồi hỏi: “Anh nhất định phải khiến anh ấy rơi vào vòng lao lý ư?”
“Đúng vậy.” Lý Hào Kiệt gật đầu.
“...” Tôi lo lắng nhìn anh, nhưng tôi không hiểu chuyện trên thương trường, tôi không biết Lý Trọng Mạnh rốt cuộc đang làm gì. Tôi cũng sẽ không cầu xin cho anh ta, mỗi người phải có trách nhiệm và trả giá về những gì mà mình làm.
Tất cả mọi việc đều có nhân quả, như Tống Duyên Minh vậy.
Tôi không nói gì thêm mà quay người về phòng Thiểm Thiểm.
Về đến phòng, tôi gửi tin nhắn cho Lý Trọng Mạnh, báo cho anh ta biết Lý Nam Hào bảo tôi và Thiểm Thiểm ở lại nhà.
Lý Trọng Mạnh không trả lời.
Sáng hôm sau, sau khi Lý Hào Kiệt đi thì Lý Trọng Mạnh mới về nhà Lý Nam Hào.
Anh ta không nói gì với tôi, mọi việc đều bình thường như trước.
Chúng tôi dùng bữa trưa tại nhà Lý Nam Hào rồi mới về.
Trên đường về, Lý Trọng Mạnh bảo tôi: “Anh đã liên hệ với hai cụ nhà họ Thời rồi, hẹn họ mùng bốn qua thăm.”
“Vâng.” Tôi gật đầu, len lén liếc nhìn Lý Trọng Mạnh, anh ta đang tập trung lái xe, ánh mắt chăm chú hướng về phía trước không chú ý đến tôi.
Trong đầu tôi vẫn quẩn quanh những lời mà Lý Nam Hào và Lý Hào Kiệt nói hôm qua.
Lý Trọng Mạnh rốt cuộc đã làm gì mà phải vào tù chứ?
Gi*t người đốt nhà ư? Chắc chắn là không rồi.
Vậy thì là gì chứ? Tôi vô cùng thắc mắc.
Khi Lý Trọng Mạnh nhìn kính chiếu hậu thì thấy tôi, anh ta quay lại nhìn tôi và mỉm cười: “Sao thế?”
“Không có gì.” Tôi lắc đầu.
Thiểm Thiểm vẫn đang ở đây, hơn nữa chuyện này cũng khó nói, tôi không biết phải mở lời thế nào.
Mấy ngày sau tôi đều ở nhà, Lý Trọng Mạnh thì thường xuyên đi làm, Thiểm Thiểm thi thoảng sẽ đòi nghịch pháo hoa, tôi bèn cho thằng bé đốt pháo bông.
Càng đến gần mùng bốn, tôi càng thấy bất an hơn.
Với những gì Thời Quan Nguyên nói khi trước thì hẳn mẹ tôi vẫn còn sống, nhưng bà ấy đang ở đâu?
Hiển nhiên rằng nhà họ Thời hoàn toàn không quan tâm đến bà ấy, đã vậy tinh thần của bà còn có vấn đề nữa. Rốt cuộc thì mẹ tôi đã sống thế nào trong tình huống như vậy, tôi không dám nghĩ nữa.
Chẳng mấy chốc đã đến mùng bốn đầu năm.
Sau khi ăn sáng, tôi sửa soạn đồ đạc tươm tất, gửi Thiểm Thiểm cho Liễu Học Quân rồi ngồi chờ Lý Trọng Mạnh cùng đi.
Lý Trọng Mạnh làm gì đó trong phòng sách một lúc lâu mới đi ra, anh ta cũng đã thay đồ xong: “Đi được chưa?”
“Rồi ạ, quà đã để sẵn trong xe rồi.” Tôi đáp.
Có tổng cộng hai món quà, hộp không to lắm, đều là Lý Trọng Mạnh đưa nên tôi không biết bên trong là gì.
Trước khi ra ngoài, tôi thấy Tề Lam đứng bên cạnh, trông vẻ ngoài thì khá bình thường. Sau lần bị tôi răn dạy, cô ta đã biết điều hơn nhiều, song mỗi lần để Thiểm Thiểm ở nhà một mình, tôi vẫn thấy hơi sợ hãi.
Tôi chần chừ một lát rồi quay người kéo Liễu Học Quân lại dặn dò: “Cô không cần làm gì cả, chỉ cần ở cạnh Thiểm Thiểm thôi.”
“Bà chủ cứ yên tâm.” Liễu Học Quân gật đầu.
- --
Tôi theo Lý Trọng Mạnh vào nhà họ Thời.
Tuy nhà họ Thời không thể so bì với nhà họ Lý nhưng cũng coi như sang quý, nhà của hai cụ nằm trong khu biệt thự ở trung tâm thành phố.
Khi chúng tôi lái xe đến nơi, Thời Quan Nguyên dẫn mấy người hầu đứng đón ngoài cửa.
Người hầu phụ trách chuyển hộp quà vào, chúng tôi thì chậm rãi theo Thời Quan Nguyên vào nhà.
Vào đến nơi, hai cụ nhà họ Thời đều đứng lên đón, thấy Lý Trọng Mạnh còn khách sáo chào hỏi, “Chào cậu Lý.”
“Chúc ông Thời năm mới vui vẻ hạnh phúc, ông đừng khách sáo, mau ngồi xuống đi ạ.” Thái độ của Lý Trọng Mạnh vô cùng cung kính, đỡ ông ta ngồi về vị trí.
Tôi nhìn hai ông bà.
Nếu mlt là mẹ tôi thì hai người này hẳn là ông bà ngoại tôi, nhưng giờ tôi nhìn họ mà không có chút tình cảm nào.
Mọi người an vị chỗ ngồi, tôi nhìn xung quanh, phát hiện nhà họ Thời có đôi nét tương tự chỗ của Mưu Đạo Sinh. Toàn bộ phòng khách đều mang phong cách cổ, chủ yếu sử dụng đồ nội thất bằng gỗ lim. Vài thứ đồ nho nhỏ bên cạnh, theo những gì Mưu Đạo Sinh dạy thì hẳn đó là gỗ trầm hương.
Hai món quà Lý Trọng Mạnh đưa đến đều đặt trong phòng khách, anh ta quay ra nói với người hầu: “Mang hai hộp quà kia đến hộ tôi.”
Người kia nghe vậy bèn lấy hai hộp quà đặt lên bàn trà, hướng về hai cụ nhà họ Thời.
“Mở ra đi.” Lý Trọng Mạnh nói.
Người hầu bèn nghe lệnh mở hộp ra.
Tôi liếc mắt nhìn qua, trong chiếc hộp đầu tiên hình như là một chiếc nghiên mực, nhưng điều làm nó khác biệt với những chiếc nghiên mực màu đen khác là màu đỏ của nó.
Tôi không hiểu lắm.
Song khi ông Thời nhìn thấy thứ này, hai tay run lẩy bẩy, lúc chỉ cách chiếc nghiên mực khoảng vài cm thì khựng lại, dường như muốn chạm vào nó lắm nhưng không dám.
Một lúc sau, ông ta mới nói: “Cậu tặng thứ này cho tôi thật sao?”
"Đương nhiên, cháu tình cờd có được chiếc nghiên mực màu đỏ này thôi, song cháu cũng không am hiểu về mấy thứ này cho lắm, để chỗ cháu mãi thì lãng phí quá." Lý Trọng Mạnh thuận miệng đáp.
Dù chỉ bâng quơ vài câu nhưng tôi biết chiếc nghiên mực này là rất hiếm.
“Vậy tôi cảm ơn cậu Lý nhé.” Ông Thời nói song ánh mắt không rời khỏi chiếc nghiên nọ, mãi sau ông ta mới đưa tay vuốt ve nó, có vẻ yêu thích nó vô cùng.
Lý Trọng Mạnh nói với người hầu: “Mở nốt đi.”
Người hầu ứng tiếng rồi mở hộp thứ hai ra.
Trong hộp là một đôi chặn giấy điêu khắc hai con rồng rất sống động bằng bạch ngọc.
Ông cụ Thời có vẻ thích lắm, ông ta nhìn hết bên trái đến bên phải.
Thấy ông cụ thích hai món quà nên Lý Trọng Mạnh mới mở lời: “Thưa ông, lần này cháu đến ngoài việc chúc tết ra thì còn một việc khác muốn hỏi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc