Thay Chị Lấy Chồng - Chương 253

Tác giả: Mộc Tâm

“Lý Trọng Mạnh và Lý Hào Kiệt cùng nhau làm á?” Nghe vậy, tôi còn nghi ngờ tai mình có bị vấn đề gì không.
Đào Nhi thần bí nói: “Cực kỳ chính xác luôn, vừa rồi chồng tôi đích thân kể cho tôi mà.”
Tôi nghẹn họng không biết nói sao.
Ngay sau đó, Đào Nhi còn kể thêm: “Chồng tôi lại gửi tin nhắn, nói rằng nếu trong vòng một giờ, bên truyền thông tung tin này không phát thông báo làm sáng tỏ, hai người họ mà bắt tay khiến bọn chúng toi đời.”
“Thật hay đùa?” Thế thì khoa trương quá, khiến tôi khó mà tin được.
“Tôi cũng không biết, xem chút đã.”
Cúp điện thoại, tôi bắt đầu lướt mạng.
Đại khái qua nửa giờ, trang mạng hiện đầy lời xin lỗi từ website của kênh truyền thông nào đó và cả của các tài khoản seeding.
F5 lại mười mấy lần thì vẫn cứ thế. Sau đó, server tê liệt luôn.
Tôi lướt hồi lâu cũng không thấy thêm được gì, đành đi nghỉ ngơi trước vậy.
Thời gian dài như thế, mùi của phòng ngủ đã không còn nữa. Tôi ném bộ ga giường cũ đi, thay bộ mới hoàn toàn mới nằm xuống nghỉ ngơi.
***
Ngày hôm sau, hết thảy mọi thứ đều như bình thường, nhưng có một điều khác là, sau khi tôi cảnh cáo uy Hi*p, Tề Lam không còn vác bộ mặt vênh váo khinh khỉnh nữa mà giữ bổn phận của một người giúp việc.
Buổi sáng, tôi tiễn Thiểm Thiểm xong thì vào phòng làm việc trên xe, lướt mạng tiếp. Dù sao chuyện tối qua cũng hot thế mà, tôi muốn xem kết quả thế nào.
Kết quả... Ngay khi tôi mở mạng ra, một tin tức còn giật mình hơn cả cái trước.
Là Lâm thị tuyên bố, hai tuần trước Lâm Tuyền đã ly hôn với Lý Hào Kiệt. Chuyện này khiến chuyện Lý Hào Kiệt và Lý Trọng Mạnh bắt tay với nhau đè tin tức kia xuống lại bị đẩy lên cao trào.
Tuy rằng bên dưới thông báo của nhà họ Lâm có đóng bình luận, nhưng rất nhiều nơi trích dẫn lại có bình luận.
Phần lớn mọi người bên dưới đều cảm thấy, lần này nhà họ Lâm động phải người nào đó nên mới bất đắc dĩ phải phát thông báo này.
Điều khiến tôi méo mặt là, Thiểm Thiểm là nhân vật trung tâm của tin tức cũng chính là người vô tội nhất.
Chờ tôi đến phòng làm việc, Đào Nhi cũng có vẻ mặt nghiêm trọng: “Nhà họ Lâm làm như vậy, khiến việc hai người kia làm hôm qua coi như uổng phí.”
“Chủ yếu tôi sợ Thiểm Thiểm sẽ bị người khác bắt nạt ở nhà trẻ.” Tôi khó xử nói. Dù sao các em bé ở nhà trẻ không hiểu chuyện, người lớn nói gì thì trẻ con học theo cái đó. Nếu người lớn bàn tán thì trẻ con chắc chắn cũng nói theo.
Bây giờ còn đang trong thời gian nghỉ, nhưng chẳng mấy mà lại đi học, mọi chuyện đều không thể tránh khỏi.
“Hay là cô thuê giáo viên ở nhà dạy nó đi.” Đào Nhi đề nghị.
“Không được.” Tôi lắc đầu: “Trẻ con phải đến trường và giao tiếp với các bạn cùng trang lứa chứ.” Tôi càng khó xử hơn.
Nhất là trường Thiểm Thiểm đang học là trường tư thục, phụ huynh nào mà chẳng biết Lý Hào Kiệt và Lý Trọng Mạnh chứ? Ngược lại như vậy càng may, nếu mà đến trường bình thường, nhỡ đâu gặp phải mấy kẻ ghét người giàu thì... chuyện này khó xử lý đây.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là, hình như chuyện này của nhà họ Lâm không gây sóng gió gì lắm.
Bởi vì dự án AI của Hào Thiên ngày một ổn định nên giá cổ phiếu chỉ lên xuống vài ngày rồi nhanh chóng ổn định trở lại. Chuyện này cũng dần dần sóng yên biển lặng.
Chớp mắt một cái đã đến năm mới.
Bởi vì công việc ở chỗ làm không nhiều lắm nên chúng tôi đã sớm nghỉ ngơi.
Năm mới vốn là sự kiện mà mọi người mong đợi, nhưng với riêng tôi lại chẳng mảy may ảnh hưởng. Dù sao thì đây là ngày lễ mà gia đình đoàn tụ, nhưng Tống Tuyết đã ૮ɦếƭ rồi, tôi nào còn người thân nào nữa. Hơn nữa người nhà họ Lý đều không chào đón tôi, đương nhiên điều này tôi cũng hiểu rõ ràng.
Hiện tại đến ngày lễ này, tôi cảm thấy khá lúng túng.
Năm trước, có không ít sếp tổng mời Lý Trọng Mạnh ăn cơm nhưng đa phần anh ta đều từ chối, có một vài vụ không từ chối được thì mới đi. Nếu anh ta muốn đi thì sẽ dẫn theo tôi, hình như là để mọi người biết quan hệ giữa tôi và anh ta.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ, cũng là bữa tiệc cuối cùng của năm cũ.
Tôi tan làm, thay quần áo, yên vị trên xe của Giang Thần rồi đi.
Thời gian này tôi cũng đã quen rồi.
Đến đó, tôi còn chưa xuống xe đã treo lên mặt nụ cười xã giao, sau mới đẩy cửa xe bước xuống.
Lúc xuống xe, Lý Trọng Mạnh đang nói chuyện với ai đó ngoài cửa. Tôi nhìn thoáng qua thì nhận ra là Thời Quan Nguyên. Thì ra hôm nay ăn cơm ở nhà họ Thời à?
Thời Quan Nguyên trông thấy tôi, tự nhiên mỉm cười đầy thiện ý: “Bà Lý à, đã lâu không gặp.”
“Sếp Thời, đã lâu không gặp.” Tôi và Thời Quan Nguyên chào hỏi nhau.
Nhưng trong lòng vô thức liên tưởng đến chuyện lúc trước, khi tôi hỏi đến chuyện của mẹ thì ông ta không vui vẻ cho lắm.
Nhưng hôm nay tôi vẫn có ý định phải hỏi một câu bằng được. Nếu nể mặt Lý Trọng Mạnh, liệu ông ta có nói ra chuyện mình biết hay không?
Bắt chuyện qua loa, ba người chúng tôi cùng vào nhà hàng.
Phòng ăn ở tầng 3, sau khi đến nơi thì tôi quan sát bên trong, ngoài Thời Quan Nguyên và Thời Mặc thì toàn là gương mặt xa lạ.
Bữa tiệc hôm nay vẫn như mọi khi, nâng ly cạn chén, tôi khen anh, anh khen tôi. Tôi không thích những trường hợp xã giao thế này, nhưng Lý Trọng Mạnh gọi tôi tới thì đành vậy thôi.
Cơm nước xong, lại có người đề nghị đi chơi bài. Tôi không muốn đi nhưng Lý Trọng Mạnh thì muốn.
Mà Lý Trọng Mạnh đã đi thì những người khác liền đi theo. Kết quả một đống người lại kéo nhau từ nhà hàng đến club.
Trong club ai nấy đều hút xì gà, chỉ có hai người không hút là Lý Trọng Mạnh và Thời Mặc. Tôi không chịu được liền muốn ra ngoài trốn. Đúng lúc này thì Thời Mặc cũng đi ra, tôi gọi anh ta lại: “Thời Mặc, anh có thể nói một chút về chuyện của cô anh được không?”
Thời Mặc có chút khó xử: “Cô Sa, thật ra hôm ấy ba tôi đã nói với tôi rồi, cô của tôi đã ૮ɦếƭ, hơn nữa ông ấy còn nói cô tôi là nỗi nhục của nhà họ Thời, làm chuyện mất mặt lắm, bảo tôi sau này đừng nhắc đến nưa.”
“Sao có chuyện ấy được?” Tuy rằng chưa gặp mặt nhưng tôi không tin mẹ mình làm chuyện gì quá đáng.
“Ôi, tôi thật sự không biết đâu.” Thời Mặc khoát tay áo định đi.
Tôi không cam lòng, đuổi theo anh ta, Thời Mặc đi nhanh nên tôi liền chạy theo phía sau, cho đến khi anh ta vào nhà vệ sinh nam, tôi không vào được, chỉ đành ủ rũ quay về.
Tôi vừa mới vào hành lang thì nhìn thấy Lý Trọng Mạnh đang ở bên ngoài xem điện thoại. Anh ta nhìn thấy tôi, hơi cau mày: “Sao thế? Theo đuổi cậu chủ nhà họ Thời tới tận nhà vệ sinh cơ à?”
Giọng điệu của Lý Trọng Mạnh mang vài phần châm chọc, trái lại vẻ mặt khá ôn hòa.
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng trên app Mê Tình Truyện!
Thời gian qua tôi luôn đi theo anh ta, nên đã xua bớt không khí lúng túng ngột ngạt.
Tôi đi tới, ngẫm nghĩ chốc lát rồi kể chuyện của mẹ mình cho anh ta.
Lý Trọng Mạnh nghe xong, đột nhiên đặt tay sau lưng tôi rồi ôm tôi vào lòng, cúi đầu nhìn tôi với vẻ mặt rất kém: “Chuyện quan trọng thế mà đến bây giờ mới nói cho anh, anh không đáng để em tin tưởng vậy sao?” Giọng anh ta không lớn, nhưng tôi nhận ra Lý Trọng Mạnh giận thật.
Lý Trọng Mạnh ôm tôi vô cùng chặt, hơn nữa lực cánh tay vẫn liên tục gia tăng, khiến tôi và cơ thể anh ta ngày càng khắng khít thân mật. Tôi có thể cảm nhạn được hơi thở của anh ta mang mùi rượu nhàn nhạt. Anh ta uống say rồi!
Tôi hơi căng thẳng: “Bởi vì em không chắc chắn lắm...”
“Vậy thì em cũng phải nói cho anh biết chứ, nếu không anh sẽ cảm thấy em không tin tưởng anh, thậm chí...” Lý Trọng Mạnh nói đến đây thì dừng lại: “Đề phòng anh.”
Đúng, thật ra thì tôi đề phòng anh ta. Bao gồm cả chuyện này nữa, ngay từ đầu tôi đã xác định sẽ rời khỏi anh ta nên không muốn nói. Nhưng bây giờ đã ở cùng nhau rồi, tôi mới nói cho anh ta.
Tôi lắc đầu: “Không đâu, sau này sẽ không thế đâu.”
Bấy giờ vẻ mặt Lý Trọng Mạnh mới thả lòng hơn chút. Anh ta đột nhiên cúi đầu, đôi môi mỏng áp lên môi tôi, bắt đầu hôn tôi.
Nụ hôn của anh ta rất dịu dàng, tựa như chuồn chuồn lướt nước vậy, từ nông đến sâu. Sau khoảng thời gian thăm dò tinh tế mới chịu thâm nhập sâu hơn.
Cả người tôi trở nên căng cứng, trong lòng vô cùng bài xích, tôi rất để ý đến chuyện giữa anh ta và Tề Lam. Nhưng tôi lại không muốn hỏi, một khi hỏi ra, với tính cách của Lý Trọng Mạnh, chắc chắn anh ta sẽ tỏ thái độ không bao giờ ᴆụng đến ả nữa.
Vậy sau này...
Tôi bị động đón nhận.
“Khụ khụ.” Giọng Thời Mặc bên cạnh truyền đến.
Lý Trọng Mạnh dừng động tác lại, hai người chúng tôi nhìn sang.
Thời Mặc xòe tay ra: “Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi.” Dứt lời anh ta liền đi tiếp.
Nhưng bị anh ta làm phiền như vậy thì nào tiếp tục được nổi. Sau khi Thời Mặc đi qua, Lý Trọng Mạnh cúi đầu nhìn tôi với ánh mắt ấm áp: “Đã suy nghĩ kỹ chưa? Định bao giờ mới đón nhận anh?”
“Em...”
“Thôi.” Lý Trọng Mạnh lên tiếng trước: “Anh biết em cần cân nhắc chuyện này thêm nữa, nụ hôn vừa rồi đã cho anh đáp án rồi.”
Tôi cúi đầu, không nói gì. Lý Trọng Mạnh đi theo tôi vào phòng bao.
Người trong phòng vừa đánh bài vừa uống rượu. Chơi chán chê rồi thì bàn bài cũng giải tán, tôi theo Lý Trọng Mạnh ra ngoài. Vốn tưởng hôm nay sẽ kết thúc tại đây, ai ngờ Lý Trọng Mạnh đột nhiên gọi Thời Quan Nguyên ở đằng trước: “Sếp Thời.”
Thời Quan Nguyên nghe Lý Trọng Mạnh gọi mình, không dám chậm trễ, vội vàng quay lại: “Sếp Lý có chuyện gì không?”
“Ừ, có thể xin ông chút thời gian không?” Lý Trọng Mạnh nói chuyện rất khách sáo. Nhưng với thân phận và địa vị của anh ta, đương nhiên không cho phép Thời Quan Nguyên từ chối.
“Đương nhiên rồi.” Thời Quan Nguyên gật đầu, ánh mắt ông ta liếc về phía tôi, trong mắt hiện lên vẻ bất an.
Tôi đoán, ông ta đã biết Lý Trọng Mạnh muốn hỏi điều gì rồi.
Lý Trọng Mạnh và Thời Quan Nguyên đi sang một bên, anh ta trực tiếp mở lời: “Sếp Thời, tôi nghe bạn gái tôi nói rằng nhà họ Thời các ông có một cô con gái, cũng chính là em gái ông, đã ૮ɦếƭ từ mấy năm trước rồi phải không?”
“À... Phải rồi...” Thời Quan Nguyên nghe anh ta nói vậy, vẻ mặt mang vài phần bối rối.
Tôi loáng thoáng có thể thấy được, trên trán Thời Quan Nguyên còn lấm tấm mồ hôi.
“૮ɦếƭ như thế nào?” Lý Trọng Mạnh hỏi bâng quơ.
“Cái này à...” Trong thương trường, mặc dù khác lĩnh vực nhưng người có quyền khống chế thương trường nhiều hơn thì đương nhiên có quyền hỏi nhiều hơn.
“Hả? Không tiện nói à?” Lý Trọng Mạnh nói đến đây, thật ra tôi rất sợ anh ta nói thêm câu nữa “Không tiện nói thì thôi”. Nhưng may mà anh ta không nói vậy.
Lúc này mọi người đã đi khá xa, trong hành lang trống vắng chỉ còn lại ba người bọn tôi. Thời Mặc cũng đi ra bãi đỗ xe rồi.
Thời Quan Nguyên hẳn là đã hiểu, không nói thì không đi được, dứt khoát đành mở miệng: “Ôi! Nói ra cũng mất mặt, năm đó nước ta kế hoạch hóa ra đình, chỉ được phép sinh hai đứa, ba mẹ tôi vốn muốn con trai, kết quả lại sinh ra con gái nên đưa đi, sau mới sinh ra thằng em trai không có tiền đồ bây giờ của tôi.”
Thì ra Thời Quan Nguyên còn có một người em trai nữa. So ra, em trai ông ta quả thật không có tiền đồ, chỉ là một tên ăn hại, chuyện này tôi có nghe được.
“Sau đó thì sao.” Lý Trọng Mạnh nghe đến đó, vẻ mặt thản nhiên chứ không hứng thú lắm. Anh ta lại hỏi tiếp. Bởi vì anh ta muốn giúp tôi.
Thời Quan Nguyên biết là tôi hỏi, dứt khoát quay sang tôi và kể: “Bao nhiêu năm rồi tôi không gặp cô em gái kia, có một ngày nó đột nhiên quay về, vác theo cái bụng to đùng, thế là xong. Không hiểu sao, hình như đầu óc không được ổn cho lắm, mở miệng toàn nói những lời kỳ quái như bị điên ấy.”
“Sau đó thì sao?” Lần này là tôi hỏi. Đến đây, trái lại có thể hiểu tiếp được đoạn lúc trước mà họ nói.
Thời Quan Nguyên ngẩng đầu nhìn tôi rồi lại nhìn Lý Trọng Mạnh.
Lý Trọng Mạnh nhìn ông ta: “Loại thuốc mà gần đây bên tôi mới tung ra, có thể để các ông làm đại lý...”
Thời Quan Nguyên nghe xong, đôi mắt sáng rỡ, nói tiếp: “Lúc ấy ba mẹ tôi định đuổi nó đi, kết quả ai biết làm sao lại động thai, đêm đó em gái tôi sắp sinh. Ba mẹ tôi không còn cách nào khác mới đưa nó đến bệnh viện. Mà cái bụng của nó cũng thật là... lại sinh ra hai đứa con gái song sinh.”
Lúc nói đến sinh ra con gái, trên mặt Thời Quan Nguyên ngập vẻ khinh thường. Đúng là gia đình trọng nam khinh nữ.
Tôi khoác cánh tay Lý Trọng Mạnh thật chặt, cố gắng để mình ổn định tâm trạng không mắng chửi ông ta, vẫn đều đều hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì tôi cũng không biết nữa, dù sao tôi cũng chưa gặp hai đứa bé ấy.” Thời Quan Nguyên nói.
“Vậy em gái ông thì sao?” Tôi hỏi dồn.
Lúc hỏi đến đây, Thời Quan Nguyên ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ mặt phiền chán, rõ ràng không muốn nói nữa. Nhưng từng hành động cử chỉ của ông ta đã nói rõ cho chúng tôi biết, em gái ông ta chẳng những không ૮ɦếƭ, mà ông ta còn biết tung tích nữa.
Lý Trọng Mạnh không vội, chậm rãi nhả mồi: “Thật ra quyền đại lý loại thuốc này, cả nước ít nhất...”
“Ôi! Vốn dĩ đầu óc em gái tôi không được tốt, kết quả ba mẹ đem con của nó đi vứt, nó bị kích thích nên bệnh điên càng nặng hơn, làm mẹ tôi bị thương, cào trầy cả mặt! Ba mẹ tôi đành đưa nó đến bệnh viện tâm thần!”
Thời Quan Nguyên không chịu nổi miếng mồi ngon dụ dỗ, nói toẹt toàn bộ ra.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi khiến tôi vô cùng khó chịu.
Không ngờ mẹ tôi lại trải qua những điều khủng khi*p ấy. Vậy người cha vô trách nhiệm của tôi là ai? Theo lý mà nói, mẹ tôi xinh đẹp, thông minh, lúc rời khỏi quê hương vẫn còn tốt lắm, sau lúc về thành phố Vĩnh An lại điên?
“Bệnh viện tâm thần nào?” Tôi hỏi tiếp.
Thời Quan Nguyên khoát tay: “Cái này tôi thật sự không biết. Những gì tôi biết đều đã nói hết rồi, những chuyện khác tôi không biết tí gì cả!”
“Ừ.” Lý Trọng Mạnh gật đầu: “Tôi sẽ bảo trợ lý của tôi liên lạc với ông. Nói như vậy, anh ta định trao quyền đại lý cho Thời Quan Nguyên rồi.
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng trên app Mê Tình Truyện!
Thời Quan Nguyên nghe xong, vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn sếp Lý.” Nói xong, ông ta cun cút rời đi.
Tôi biết, quyền đại lý loại thuốc này của Lý Trọng Mạnh chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền, anh ta cứ vậy trao quyền đại lý cho Thời Quan Nguyên, chắc sẽ thua lỗ không ít.
Tôi hơi ái ngại, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cảm ơn anh đã giúp em.”
Anh ta cúi đầu, một nụ hôn nhẹ tựa lông vũ lướt qua môi tôi, đôi mắt anh ta ánh lên nét cười: “Muốn cho anh hôn em thì cứ nói thẳng đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc