Rõ ràng đã không còn là cô gái mới biết yêu.
Rõ ràng đã để Lý Hào Kiệt dưới đáy lòng.
Nhưng khi nhìn anh, tôi vẫn rối rắm không kiềm lòng nổi.
Xe hơi của Lý Hào Kiệt rất cao cấp, cách âm tốt, trong xe yên tĩnh, dường như tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập!
Người đàn ông chỉ nhìn tôi như vậy, cứ nhìn tôi ngày càng bối rối, khuôn mặt ngày càng đỏ bừng.
Ngay khi tôi tưởng rằng anh sắp hôn tôi...
“Cạch” một tiếng.
Là âm thanh của dây an toàn.
Người đàn ông ngồi trở lại vị trí, đôi mắt đen nhánh mang theo ý cười, hỏi tôi: “Sao vậy? Có chút thất vọng sao? Có phải cô tưởng rằng tôi sẽ hôn cô.”
“Tổng giám đốc Lý, xin đừng đùa nữa.”
Tôi quay mặt ra phía ngoài xe, che giấu trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
Cho dù năm năm đã qua, tôi vẫn bị anh trêu đùa một cách dễ dàng.
Bản thân như vậy thực sự không khá lên chút nào.
Xe cứ đi mãi, tâm tư của tôi loạn cào cào, vốn không chú ý xe chạy đi đâu.
Khi xe dừng lại, tôi mới phát hiện đây là một khu biệt thự.
Nhìn kiến trúc quen thuộc trước mắt...
Tôi ngẩn người!
Đây lại là căn nhà đã từng có phòng tân hôn của tôi và Lý Hào Kiệt.
Không phải, nói chính xác hơn là phòng tân hôn của Lý Hào Kiệt và Tống Duyên Minh.
“Xin lỗi, Tổng giám đốc Lý, đây là ý gì?” Tuy trong lòng tôi bất an, khuôn mặt vẫn giả vờ đầy vẻ nghi ngờ: “Không phải anh định để tôi ở trong nhà của anh chứ.”
“Cô muốn ở nhà của tôi?”
Lúc Lý Hào Kiệt nói thì anh đã lấy hành lý của tôi xuống xe.
Không nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Tôi vội vàng cầm lấy vali của tôi: “Xin lỗi, tổng giám đốc Lý, tôi ở khách sạn là được.”
Nói rồi, tôi kéo vali ra ngoài.
Vì giả vờ không quen thuộc nơi đây, tôi còn cố ý đi ngược hướng của khu biệt thự.
Lý Hào Kiệt chỉ đứng phía sau nhìn tôi.
Cũng không gọi tôi.
Tôi không quay đầu lại, cứ đi thẳng về phía trước, biết rõ ràng đó là con đường sai nhưng tôi vẫn không có ý định quay lại.
Cuối cùng, phía sau truyền đến tiếng giày da của người đàn ông.
Anh đi tới kéo tay cầm vali của tôi, trầm giọng nói: “Đi ngược rồi, đó không phải là lối ra.”
“Vậy sao?” Tôi làm ra vẻ không tin quay đầu lại.
Khi tôi ngẩng đầu nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông.
Khuôn mặt của anh có sự thật vọng khó mà kiềm chế.
Anh đang thất vọng điều gì?
Chẳng lẽ tôi đi sai đường, chứng minh tôi không phải là người mà anh ta mong muốn?
Có điều, những chuyện này đều không liên quan đến tôi nữa.
Lý Hào Kiệt kéo vali của tôi đi tới bên cạnh xe, im lặng một lúc mới nói: “Bỏ đi, tôi đưa cô đến khách sạn.”
Nói rồi, anh lại cất hành lý của tôi vào sau cốp xe.
Tôi ngồi vào ghế lái phụ, người đàn ông cũng không thắt dây an toàn cho tôi.
Anh đưa tôi đến khách sạn cao cấp khá gần khu Vĩnh An.
Anh đến quầy lễ tân thuê cho tôi một phòng rồi rời đi.
Trên đường đi, anh không nói với tôi một câu nào.
Khi tôi nhìn hình bóng người đàn ông rời đi sau khi quẹt thẻ ủy quyền cho tôi, tôi cảm thấy cô đơn vô cùng.
Trong lòng tôi vô cùng chua xót, sự thôi thúc muốn gọi người đàn ông ấy lại nghẹn ở cuống họng.
Nhưng tôi vẫn đè nén được sự thôi thúc trong lòng.
Tôi biết. Chúng tôi không thể nào quay lại được nữa.
Khiến anh cho rằng tôi không phải là tôi, mới là điều tốt nhất.
Ngày hôm sau, tôi phải đến công trường đo đạc.
Lý Hào Kiệt vẫn phái xe cho tôi, còn phân công một người tài xế.
Người trong tổ công trình biết tôi muốn đến đo đạc bèn đi theo xe của tôi, bởi vì trình tự của công trình khác biệt, bọn họ nhìn sơ lược một chút rồi chuẩn bị rời đi.
Tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Vì không muốn làm lỡ thời gian của bọn họ, tôi để bọn họ đi xe của tôi rời đi trước.
Trước khi đến tôi có xem bản đồ, cách đây hai cây số có một trạm tàu điện ngầm, đợi tôi làm xong thì đến đó là được.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là...
Thời tiết vốn trong xanh nắng đẹp, đến hơn hai giờ chiều thì bắt đầu trở trời.
Mây đen ập đến đầy trời, gió to cuốn tung cát bụi ở công trường.
Ban đầu tôi muốn đến trạm tàu điện ngầm, nhưng không ngờ giấy ghi chú bị gió thổi bay mất!
Bởi vì gió lớn, chỉ có một giây đã thổi bay giấy tứ tung khắp nơi.
Tôi giơ tay ra cũng chỉ bắt được một tờ, vẫn có bốn, năm tờ bay khắp nơi.
Những tờ giấy này là thành quả công việc hôm nay của tôi.
Buổi tối về tôi còn phải dùng để làm việc.
Tôi do dự một chút, vẫn quyết định nhặt giấy về.
Tôi mang giày đế xuồng, trên công trường đầy những cục đá lớn nhỏ, tôi vội vàng đi nhặt giấy nên sơ ý té ngã.
Chân bị trầy.
Còn bị trẹo nữa.
Tôi chau mày, cố gắng đứng lên.
Mặc dù hơi đau, có điều từ nhỏ tôi đã biết khóc cũng vô dụng, vẫn phải tự mình làm.
Chỉ có thể bước đi khập khễnh, nhặt mấy tờ giấy lên, run rẩy nhét vào trong túi, sau đó khập khiễng đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Con đường vốn dĩ hai cây số, với tốc độ của tôi thì tối đa nửa tiếng, nhưng bây giờ còn bị trẹo chân.
Mây đen trên trời ngày càng đen đặc.
Tôi chưa đi được mấy bước, mưa to đã trút xuống.
Tôi rốt cuộc đã hiểu cái gì gọi là đã nghèo còn gặp cái eo.
Từ lúc ban đầu dự án này đã không thuận lợi, trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy lo lắng.
Tôi bước khập khiễng hơn nửa tiếng lại phát hiện vị trí trong trí nhớ của tôi vốn không có trạm tàu điện ngầm.
Khi tôi lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, một chiếc SUV màu xanh ngọc chạy như bay đến.
Chiếc xe này hình như khá quen mắt...
Khi tôi quay lại nhìn chiếc xe ấy, chiếc xe đã dừng lại cách đó không xa.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy Lý Hào Kiệt từ trên xe bước xuống, rút chiếc ô đen trong xe rồi mở ra.
Anh đi tới bên cạnh tôi, đưa ô cho tôi, nói: “Cầm đi.”
“Hả?” Tôi nhét điện thoại di động vào túi, vừa mới đón lấy ô...
Người đàn ông trực tiếp bế bổng tôi lên!
“Á!” Tôi giật mình.
Lý Hào Kiệt liếc mắt nhìn tôi, tôi ý thức được bản thân lại quên đổi giọng rồi.
Người đàn ông ấy cũng không nói lời nào, ôm tôi đi về phía xe.
Nước mưa rơi tí tách trên chiếc ô, bên dưới là tiếng giày da đạp “lõm bõm” của người đàn ông.
Tôi được anh bế, cơ thể kề sát bên anh, bị tiếng mưa rơi bao vây.
Người đàn ông đi tới ghế lái phụ, mở cửa rồi đặt tôi lên ghế lái phụ.
Động tác của anh rất chậm, cứ như trong lòng anh là bảo bối vô cùng quý giá.
Trái tim của tôi dường như cũng đập chậm lại theo động tác của anh.
Sau khi người đàn ông ấy đặt tôi xuống mới cầm lấy chiếc ô trong tay tôi, quay lại ghế lái, liếc nhìn tôi, hỏi: “Trời mưa mà cô còn đi về phía núi làm gì?”
“Không, tôi đi về phía trạm tàu điện ngầm.”
Tôi giải thích.
Nghe tôi nói, Lý Hào Kiệt hơi nhíu mày, nói: “Trước đây sao tôi không phát hiện ra cô chính là dân mù đường nhỉ, cô đi ngược hướng rồi.”
Lời người đàn ông nói như một quả bom.
Khiến tôi không khỏi căng thẳng, vội nói: “Tổng giám đốc Lý, chắc hôm qua mới là lần đầu anh gặp tôi mà.”
Lý Hào Kiệt liếc mắt nhìn tôi, chuyên tâm lái xe, không nói gì thêm.
Trên núi mưa to gió lớn, dưới chân núi lại chỉ có mưa nhỏ tí tách.
Xe cứ chạy thẳng đến [Số 1 Vĩnh An].
Nơi đây, tôi vô cùng quen thuộc.
Nhìn xe vào khu nhà, tôi vội nói: “Tổng giám đốc Lý, lại đi đâu vậy?”
Lý Hào Kiệt vẫn không nói gì.
Tôi sợ hãi nắm lấy chốt cửa, căng thẳng nói: “Tổng giám đốc Lý, nếu như anh định đưa tôi đến nhà anh, tôi sẽ nhảy ra khỏi xe.”
“Vậy cô nhảy đi.”
Hai tay Lý Hào Kiệt nắm chặt vô lăng, không thèm liếc mắt nhìn tôi, tựa như sự sống ૮ɦếƭ của tôi chẳng liên quan gì đến anh.
Thực ra, tôi không dám nhảy.
Chân tôi bị thương, nhảy xuống chắc chắn sẽ bị thương, không chừng còn bị xe cán, vậy thì nhất định sẽ ảnh hưởng tới công ăn việc làm của tôi.
So sánh trước sau, tôi ngoan ngoãn ngồi trên xe.
Chiếc xe dừng lại ở vị trí đậu xe của Lý Hào Kiệt dưới nhà như tôi dự đoán.
Người đàn ông ấy ngồi trên xe gọi điện thoại, chỉ nói một câu: “Ở đây có người trật khớp, mọi người mang theo đồ đạc qua đây.”
Khi anh gọi điện thoại, tôi tự lấy đồ đạc xuống xe.
Sàn xe của SUV rất cao, tôi nhảy xuống, cổ chân va chạm mạnh đau điếng.
Tôi cắn răng, nhìn chiếc ghế da thật trên xe của người đàn ông ấy dính đầy nước do tôi ngồi, tôi bèn rút giấy trong túi ra lau cho anh.
Lý Hào Kiệt cúp điện thoại, nhìn tôi đang lau ghế thì hơi nhíu mày: “Cô đang làm gì thế?”
“Tổng giám đốc Lý, ghế ngồi bị ướt nên tôi lau giúp anh.”
Tôi nói một cách tự nhiên.
Tôi phải bảo đảm hành động của tôi bây giờ không giống trước đây.
Lý Hào Kiệt thấy như tôi vậy, vẻ mặt khó chịu, đột nhiên nổi giận: “Ai cần cô làm việc này!”
Tôi giật mình, tay ngừng giữa không trung, trong chốc lát không biết nên làm gì.
Vẻ mặt của người đàn ông bực bội, đi đến từ ghế lái phụ.
Tôi giật mình rút giấy về, đóng cửa lại.
Bật lùi về phía sau hai bước.
Người đàn ông ấy không chần chừ một giây phút nào, trực tiếp đi tới bế bổng tôi lên!
Lần này tôi có kinh nghiệm rồi, cắn răng chẳng hề nói một câu.
Người đàn ông liếc nhìn tôi, tựa như nhìn thấu mánh khóe của tôi.
Tôi ổn định cảm xúc mới nói: “Tổng giám đốc Lý, anh, anh có thể thả tôi xuống không.”
“Không được.”
Người đàn ông nói, sải bước đi về phía thang máy.
Không.
Tôi không thể như vậy nữa, tôi không nên có thêm bất kỳ dây mơ rễ má nào với Lý Hào Kiệt!
Tôi liều mạng giãy giụa trong lòng người đàn ông ấy: “Tổng giám đốc Lý, không phải anh đã có vợ sao? Ôm ấp người phụ nữ khác như vậy, vợ của anh sẽ đau lòng biết bao?”
“Đây là chuyện của tôi.” Khi Lý Hào Kiệt nói chuyện, lực cánh tay ôm tôi lại mạnh hơn.
Mắt thấy thang máy ngày càng gần.
Tôi ngày càng hoảng sợ.
Một khi vào nhà anh thì tôi có thể biết được sẽ xảy ra chuyện gì!
Tôi liều mạng giãy giụa!
Cuối cùng, người đàn ông ấy không ôm tôi nữa, tôi nặng nề ngã trên mặt đất!
Đau.
Vẻ mặt tôi đau đớn, hít một hơi, tôi cắn răng đứng lên, khập khiễng nói: “Tổng giám đốc Lý, tôi không vào nhà anh đâu.”
Lý Hào Kiệt đứng tại chỗ nhìn tôi, giữa hai chân mày có sự u buồn không thể nào tan đi.
Anh nhìn tôi một lúc mới nói: “Chẳng qua tôi chỉ gọi bác sĩ đến khám cổ chân của cô, cô sợ gì chứ?”
“Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, anh nói xem tôi sợ cái gì? Anh là sếp lớn anh không sợ, tôi là một người phụ nữ chưa lấy chồng, đương nhiên là tôi sợ.”
Tôi càng nói, càng chột dạ.
Nghe câu nói này, Lý Hào Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi đã gọi bác sĩ rồi, yên tâm, nhà của tôi còn có người làm, tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
“Không được, cảm ơn tổng giám đốc Lý đã đưa tôi trở về thành phố, tôi sẽ tự bắt xe về.”
Tôi vừa nói vừa nhảy lò cò muốn đi.
Người đàn ông phía sau gọi tôi lại: “Cô muốn đi ra ngoài thì cũng phải đi thang máy ra ngoài.”
À, đúng rồi, sao tôi quên mất.
Khi tôi xoay người khập khiễng đi về phía thang máy, một chiếc xe nhỏ màu trắng khác tiến vào hầm xe.
Chiếc xe ấy vốn định chạy vào sâu hơn, thấy tôi thì đột nhiên quay đầu xe, chạy đến bên cạnh tôi, hạ cửa sổ xe xuống, nói với tôi: “Sao em lại ở đây?”
Lý Trọng Mạnh.
Thấy anh ấy, tôi hận không thể tìm một chỗ biến mất.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn thấy Lý Hào Kiệt phía sau tôi, hơi nhíu mày: “Sao hai người lại ở cùng nhau.”
Tôi nháy mắt với Lý Trọng Mạnh rồi nói: “Em lạc đường ở công trường, may mà tổng giám đốc Lý đến công trường đúng lúc, nên đưa em về.”
Nói đến đây, đầu óc tôi cũng có chút mơ hồ.
Sao Lý Hào Kiệt lại đến đó?
Đến công trường đúng lúc?
Lúc này, phía sau truyền đến giọng nói của Lý Hào Kiệt: “Chú nhỏ, hai người quen nhau ư?”
Giọng nói của người đàn ông ấy có chút lạnh lẽo.
Tôi không quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm của người đàn ông ấy.
Lý Trọng Mạnh tựa như hiểu ý của tôi, xuống xe, gật đầu: “Ừ, trước đó chú đến thành phố Bắc công tác có quen biết cô Sa, quan hệ cũng khá tốt.”
“Vậy sao?”
Lý Hào Kiệt dường như nặn ra hai chữ này từ kẽ răng.
Ngay lúc anh nói xong, tôi cảm giác được có một sức lực kéo tôi về phía sau, tiếp theo đó, tôi ᴆụng vào Ⱡồ₦g иgự¢ bền chắc của người đàn ông ấy.
Chân lại trẹo, đau điếng: “Á...”
“Không sao chứ?” Lý Trọng Mạnh nhanh chóng bước xuống xe, căng thẳng nhìn tôi: “Trẹo chân hả? Đến chỗ anh đi, anh giúp em xoa thuốc.”
“Được.”
“Không cần, tôi đã gọi bác sĩ tới.”
Tôi vừa mới đồng ý, Lý Hào Kiệt đã từ chối thay tôi.
Lý Trọng Mạnh nhìn Lý Hào Kiệt đang kéo tôi, rốt cuộc lộ ra thái độ tức giận: “Kiệt à, chú biết, Sa Điệp có nét tương tự cô ấy, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân chú chú ý tới Sa Điệp, nhưng chú hy vọng cháu hiểu rõ, năm năm trước...”
“Im miệng!” Lúc này Lý Hào Kiệt cắt lời Lý Trọng Mạnh, u ám nhìn anh ấy: “Chú nhỏ, chú nên đi rồi.”
“Cháu giao Điệp cho chú, chú cần phải xem vết thương giúp cô ấy.”
“Điệp?” Lý Hào Kiệt nhìn Lý Trọng Mạnh, cười lạnh lùng: “Chú nhỏ, chú vẫn nên đi phụ trách chăm sóc người bị thương đi, chuyện của cô ấy, tôi sẽ xử lý tốt.”
“Tổng giám đốc Lý.”
Tôi uốn người, thoát được khỏi lòng của Lý Hào Kiệt, đứng cách anh một mét.
Lý Hào Kiệt hơi nhíu mày nhìn tôi.
Anh muốn nói gì đó, tôi lại mở miệng trước: “Trước đây tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, anh là ông chủ của Hào Thiên, muốn người phụ nữ nào mà không có, lại quan tâm đến một nhà thiết kế nhỏ bé như tôi, bắt đầu từ hôm qua, tôi đã suy nghĩ rốt cuộc tôi có sức quyến rũ gì có thể khiến tổng giám đốc Lý quan tâm đến tôi như vậy.” Tôi dừng một chút, nhìn về phía Lý Hào Kiệt, nói tiếp: “Thì ra, tôi thật không may, giống với người trong lòng của tổng giám đốc Lý.”
“Người trong lòng... sao?”
Lý Hào Kiệt nghe tôi dùng từ này, ánh mắt rõ ràng lạnh lùng hẳn.
“Tổng giám đốc Lý, tuy tôi không biết người đó đi đâu, nhưng tôi nghĩ cô ấy ở trong lòng anh nhất định là tốt nhất, nếu đã là tốt nhất, không nên tùy tiện lấy người khác thay thế cô ấy.” Tôi hoàn toàn lùi về phía Lý Trọng Mạnh, nhìn anh, nói câu cuối cùng: “Vậy thì sẽ không công bằng với bất cứ ai.”
Nói xong, tôi khập khiễng lên xe của Lý Trọng Mạnh.