Thay Chị Lấy Chồng - Chương 154

Tác giả: Mộc Tâm

"Đừng lên tiếng." Lúc tôi bị dọa giật mình, thì nghe thấy giọng của Lý Trọng Mạnh!
Người đàn ông kéo tôi trốn vào cửa.
Tôi chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập!
Dường như dừng lại bên cạnh thang máy.
"Duyên Khanh!"
"Tống Duyên Khanh!"
Tôi nghe thấy Lý Hào Kiệt ở bên ngoài gọi tên của tôi.
Giây phút ấy, lòng tôi bỗng đau như dao cắt.
Ngay cả hít thở cũng đau.
"Duyên Khanh, em ở đâu! Em ra đây! Anh nhìn thấy em rồi!"
"Tống Duyên Khanh!"
Buổi tối không nhiều người qua lại, trong hành lang yên tĩnh này, tôi bỗng cảm thấy trong giọng nói của người đàn ông ấy kèm cả tiếng khóc nức nở.
Anh khóc sao?
Vì tôi sao?
Lòng tôi đau quá.
Nếu không phải Lý Trọng Mạnh lấy tay vòng ôm tôi từ phía sau, chỉ e tôi đã thực sự xông ra rồi!
"Bình tĩnh lại." Giọng nói dịu dàng của Lý Trọng Mạnh truyền đến bên tai tôi.
"Lộc cộc."
Trong hành lang truyền đến tiếng giày cao gót giẫm trên nền gạch.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng của Lâm Tuyền, "Sao vậy? Ông xã."
Ông xã.
Cách gọi này, hung hăng đâm vào lòng tôi một cái.
Bao nhiêu năm trước, tôi cũng đã từng nhìn chằm chằm Tống Duyên Minh gọi anh bằng cách gọi này.
Không đúng, sau này tôi cũng từng gọi thế, nhưng anh cực kì căm phẫn.
Trong chốc lát, tôi nghe thấy giọng của Lý Hào Kiệt, "Không sao, nhìn nhầm thôi."
"Có phải anh lại nhìn thấy cô Tống không? Đây đã là lần thứ tư rồi." Lâm Tuyền thở dài, "Kết quả giám định của pháp y đã có rồi, xác ૮ɦếƭ kia chính là cô Tống. Người ૮ɦếƭ không thể sống lại, tuy cô ấy vì tham gia đám cưới của chúng ta nên mới ૮ɦếƭ, nhưng anh cũng phải nhìn về phía trước."
"Ừ, tôi biết."
Giọng Lý Hào Kiệt hơi khàn khàn.
Tôi nghe thấy tiếng anh và Lâm Tuyền rời đi, trong lòng không hiểu sao thấy trống rỗng.
Khi Lý Trọng Mạnh buông tay, tôi mới ý thức được, tôi đã sớm nước mắt giàn giụa.
Lý Trọng Mạnh lấy một chiếc khăn tay màu trắng từ trong túi ra, giúp tôi lau sạch nước mắt, sau đó ôm tôi vào lòng.
Vỗ nhè nhẹ đằng sau lưng tôi, "Muốn khóc thì khóc đi, tất cả đều sẽ qua đi."
"Xin lỗi, trước đây tôi không thích khóc đâu."
Tôi chôn đầu vào иgự¢ của người đàn ông, cố gắng kiểm soát lại tâm trạng của mình.
Quả thực, trước đây tôi không thích khóc.
"Đó là vì trước đây không có ai làm chỗ dựa vững chắc cho em, để em ỷ lại; trước mặt tôi, em không cần lo lắng sẽ để lộ một mặt yếu ớt của mình, bởi vì tôi sẽ luôn bảo vệ em, đương nhiên, nếu em muốn bay, tôi cũng sẽ cố gắng hết khả năng của mình để cho em một bầu trời đủ lớn."
Giọng nói của Lý Trọng Mạnh truyền đến từ bên trên.
Dịu dàng như vậy.
Kiên định như vậy.
Giống như chắp cho tôi thêm đôi cánh, cũng cho tôi một hậu thuẫn.
Thứ cảm giác này, thực sự rất tuyệt.
Tôi đặt mình trong иgự¢ để người đàn ông ôm, không hề kiềm chế tình cảm của mình.
- -
Sáng sớm hôm sau, Lý Trọng Mạnh liền dẫn tôi đến viếng mộ Tống Tuyết.
Anh ta mua giúp tôi một bó hoa dày.
Ôm nó, đến trước mộ Tống Tuyết.
Đây là lần đầu tiên tôi tới đây sau khi Tống Tuyết qua đời.
Tôi quỳ trước mộ, nhìn ảnh chụp Tống Tuyết trên bia mộ, lòng tràn đầy khổ sở, "Bà ơi, cháu tới thăm bà đây, về sau cháu sẽ đi học tập cùng sư phụ, có lẽ sẽ không thể tới thăm bà trong một thời gian rất dài. Có điều, chờ lần sau lúc cháu tới, cháu sẽ trở thành một người rất lợi hại, cháu nhất định sẽ trở thành cô cháu gái khiến bà thấy kiêu ngạo."
Tôi vừa nói với Tống Tuyết xong, Lý Trọng Mạnh ở một bên cũng mở miệng, "Bà Tống, cháu sẽ thay bà chăm lo thật tốt cho Khanh, bà cứ yên tâm, về sau chuyện của cô ấy chính là chuyện của cháu, cháu sẽ không để cô ấy bị tổn thương."
Người đàn ông đó nói xong, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, tâm trạng hơi là lạ.
Anh ta nhìn tôi, hỏi, "Sao vậy?"
"Anh nói như vậy trước mặt bà tôi, giống như muốn kết hôn với tôi vậy."
Lúc đầu, tôi chỉ tùy tiện nói.
Lý Trọng Mạnh lại không hề do dự mà bảo, "Nếu em không ngại tôi già, tôi sẽ không để ý."
Tôi sửng sốt.
Rất nhanh nói, "Sao lại thế được, là tôi không xứng với anh."
Loại người như tôi, trong bụng mang thai đứa con của người đàn ông khác, sao có thể xứng đôi với một người đàn ông tốt như Lý Trọng Mạnh được.
"Xứng hay không xứng, chẳng lẽ không phải do tôi quyết định à?"
Lý Trọng Mạnh cười nói.
Thực ra, tôi cũng không biết Lý Trọng Mạnh nghĩ như thế nào.
Thích tôi?
Tôi thực sự không cảm thấy mình có tài đức gì, có thể khiến anh ta thích tôi.
Hơn nữa, một người mang thai như tôi, cũng không có tư cách ở bên anh ta.
- -
Sau hôm đó, tôi ở khách sạn vài ngày, Lý Trọng Mạnh làm xong việc, đưa tôi về thành phố Bắc.
Mưu Đạo Sinh đón tôi đến một studio tên là Thị Trấn Tô gần thành phố Bắc của ông ta.
Nói là studio, nhưng thật ra là một tòa nhà lớn có ba dãy, làm việc, ăn ở, đều ở đây.
Từ ngày đó trở đi, tôi liền chính thức trở thành học trò của ông ta.
Vừa ở lại, đã là năm năm rồi.
Thời gian gần năm năm này, là một lần thay da đổi thịt với tôi.
Từ trong tới ngoài.
Bên trong, là tôi học tập Mưu Đạo Sinh năm năm, kết hợp Trung Quốc và phương Tây, không thể nói đến cấp độ bậc thầy, nhưng cũng tuyệt đối là một nhà thiết kế đa tài một mình tung hoành một cõi.
Từ trang trí nội thất, vườn tược, đến phong thủy học, mỗi thứ đều làm được.
Đồng thời, cũng thành lập một studio của mình, tên là – Phục Sinh.
Vết thương trên mặt tôi, nhờ có bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ do Lý Trọng Mạnh liên lạc, trải qua mấy năm trị liệu và hồi phục, đã có thể tính là gần như khỏi hẳn hoàn toàn.
Chỉ là trên làn da bên má trái có một vết nhỏ màu nhạt hơn xung quanh.
Sau khi thoa phấn lót, thì hoàn toàn không nhìn ra.
Mưu Đạo Sinh dùng quan hệ của ông ta để làm một quyển hộ chiếu cho tôi, còn lập hồ sơ hoàn thiện cho tôi.
Đổi họ thành Sa, tên thành Điệp.
Thân phận là người gốc Hoa, ba mẹ mất do một lần tai nạn trên không.
Sau đó theo ông ta về nước, học thiết kế vườn tược.
Trải qua thời gian năm năm, Tống Duyên Khanh trước kia đã ૮ɦếƭ thực sự, bây giờ người còn sống, chính là Sa Điệp.
Ý là phá kén thành bướm.
Còn con của tôi và Lý Hào Kiệt, năm nay bốn tuổi.
Là một bé trai.
Tôi đặt tên cho nó là Thiểm Thiểm, theo họ của tôi, tên là Sa Thiểm Thiểm.
Thiểm Thiểm trông rất giống tôi, nhưng tính cách lại khác tôi.
Từ nhỏ, trong đầu đã đầy những suy nghĩ tinh quái, vì bướng bỉnh mà khiến tôi vô cùng đau đầu.
Ngoại trừ chúng tôi, còn có Lý Trọng Mạnh.
Tuy Lý Trọng Mạnh vẫn làm việc chủ yếu ở thành phố Vĩnh An, nhưng bây giờ anh ta rất hay đến thành phố Bắc làm việc.
Đồng thời tới thị trấn Tô ở lại vài ngày.
Ở bên tôi, ở bên Thiểm Thiểm.
- -
Một hai năm gần đây, studio Phục Sinh của tôi phát triển nhanh chóng.
Mấy tháng gần đây, một dự án club tư nhân quy mô lớn ở thành phố Vĩnh An đang liên tục đàm phán với tôi.
Dự án này khiến tôi vô cùng đau đầu.
Vì thành phố Vĩnh An đã từng là nơi tôi không chịu đặt chân tới.
Cái chính là sợ gặp phải Lý Hào Kiệt.
Hôm nay, tôi bàn về dự án này trong studio cùng Mưu Đạo Sinh.
Mưu Đạo Sinh nói, "Đề xuất của tôi là, cô đi đi, dự án này lão Trần cũng đã nói với tôi rồi, có thể nói là cực kỳ khó gặp, vì nơi này nằm ở phía Nam thành phố Vĩnh An, mặc dù hơi xa xôi, nhưng có thể có một mảnh đất lớn như vậy để làm nhà, vô cùng thử thách năng lực của nhà thiết kế, nếu cô có thể làm được cái này, thì chắc chắn nó sẽ là một dự án tốt hơn tất cả các dự án nhỏ khác cho sự phát triển của cô."
Lão Trần mà ông ta nói, chính là Trần Doãn Thành trước kia tôi đã từng gặp.
"Nhưng..."
Vừa nghĩ tới thành phố Vĩnh An, vừa nghĩ tới người kia...
Thậm chí ngay cả can đảm để đi, tôi cũng không có.
"Cô định trốn tránh cả đời sao?" Mưu Đạo Sinh nhìn tôi, thở dài, "Đã năm năm rồi, năm năm nay, tôi cũng không ép buộc cô, nhưng cơ hội lần này thực sự rất khó gặp, cô còn định trốn tới khi nào?"
Định trốn tới khi nào?
Tôi nhìn Mưu Đạo Sinh.
Ông ta hỏi tôi, tôi cũng đang tự hỏi.
Đúng vậy.
Mưu Đạo Sinh thấy tôi không nói lời nào thì nói tiếp, "Thành phố Vĩnh An, có thể nói là thành phố có nền văn hóa sâu nhất, hơn nữa phát triển tốt nhất cả nước, cho dù cô phát triển nơi khác có tốt hơn đi chăng nữa, cũng chỉ là những điều nhỏ bé, đi đến đó, mới có thể khiến nhiều người biết đến cô hơn." Ông ta dừng lại một chút, "Đương nhiên, nếu cô dự định ở lại thị trấn Tô này cả đời, tôi cũng không ép buộc cô."
Tuy ngoài miệng nói không, nhưng sự thất vọng trên mặt Mưu Đạo Sinh vẫn không giấu được.
Tôi biết, làm thầy, Mưu Đạo Sinh muốn tôi tốt hơn.
Năm đó tôi buông bỏ tất cả để theo ông ta học, cũng vì muốn tốt hơn.
Hơn nữa trong năm năm nay, tôi gần như không hề nhớ đến Lý Hào Kiệt.
Tôi nghĩ, tôi đã buông bỏ anh được rồi.
Sau vài phen đấu tranh trong lòng, tôi nói với Mưu Đạo Sinh, "Sư phụ, tôi định sẽ nhận dự án này, lát nữa tôi sẽ đi trả lời."
"Nghĩ kỹ rồi?" Mưu Đạo Sinh nghe thấy lời tôi nói, trên mặt hơi ngạc nhiên.
Có vẻ không ngờ tôi lại quyết định nhanh như vậy.
"Vâng." Tôi đứng dậy, cười nói với ông ta, "Một cơ hội tốt như vậy, tôi không thể vì cố chấp với quá khứ, mà vứt bỏ tương lai."
Nói xong, tôi đi ra ngoài trả lời công ty ở thành phố Vĩnh An kia.
Sau khi chốt thời gian với đối phương, ngày hôm sau tôi đã lên đường.
Vì lần này tôi đi một mình, công việc lại bận rộn, tôi không có thời gian chăm sóc cho Thiểm Thiểm, nên mới để lại Thiểm Thiểm ở thị trấn Tô cho Mưu Đạo Sinh chăm sóc.
- -
Lúc tôi đến thành phố Vĩnh An, quản lí phụ trách dự án club tư nhân này - Lưu Huy tự mình đến đón tôi.
Trước đó, người luôn liên lạc với tôi cũng là anh ta.
Anh ta đã đặt xong khách sạn cho tôi, sau khi đón tôi, trực tiếp đưa tôi đến khách sạn.
Trong đại sảnh khách sạn, Lưu Huy nói với tôi, "Cô Sa, vì nhà đầu tư vô cùng quan tâm tới dự án này, biết cô đã tới, chiều nay tôi sẽ dẫn cô đi xem qua tình hình cụ thể ở công trường, nếu không có vấn đề gì thì hôm nay hoặc muộn nhất là ngày mai chúng ta hãy ký hợp đồng trước đã."
"Nhanh vậy sao?" Tôi khẽ nhíu mày.
Nói thật, trước đây tôi đã từng nhận không ít các dự án lớn nhỏ.
Nhưng nhà đầu tư gấp gáp như thế này, thực sự là lần đầu tiên tôi thấy.
Lưu Huy nghe thái độ của tôi, dường như sợ tôi đổi ý, bèn nhanh chóng nói, "Nhanh? Không nhanh đâu, cô xem giờ cũng đã mấy tháng rồi, nếu không nhanh lên một chút, có khi cây cối cũng phải kéo dài đến sang năm mới trồng, vậy nhà đầu tư không phải càng thêm tốn tiền sao?"
Tôi tính toán một chút, cũng đúng.
Thành phố Vĩnh An và thành phố Bắc không giống nhau.
Thành phố Vĩnh An mùa đông tới sớm, khí hậu càng lạnh hơn, càng khô hơn, nên cây cối được dùng và thời gian trồng đều khác.
Những thứ này, tôi bắt buộc phải bỏ thời gian ra chuẩn bị trước.
Tôi nghĩ nghĩ, gật đầu, "Được, vậy chiều đi."
Bây giờ vẫn là tháng chín, khí hậu ở thành phố Vĩnh An và thành phố Bắc cũng không chênh nhau nhiều.
Vì thế sau khi để lại hành lý, tôi liền ngồi xe cùng Lưu Huy đi xem công trường.
Công trường vẫn cách khách sạn tôi ở một khoảng cách, ngồi xe đại khái mất nửa tiếng.
Khi nhìn thấy một mảnh đất trống lớn trước mặt, tôi không khỏi thấy hơi kinh ngạc, "Một mảnh đất lớn như vậy, làm club cá nhân?"
"Đúng." Lưu Huy gật đầu, cực kỳ đắc ý nói, "Nhà đầu tư của chúng tôi, tuyệt đối không thiếu tiền, chỉ cần là yêu cầu của công trình, căn bản không cần lo đến tiền."
Tôi nhìn chung quanh một chút, nói thật, xung quanh công trường này thực sự hơi hoang vắng, hầu như không có gì cả ngoại trừ rừng rậm.
Nghĩ đến nửa tiếng đi đường, tôi lại hỏi, "Vậy sau này tôi đi như thế nào?"
Lưu Huy dường như đã sớm đoán được tôi sẽ hỏi điều này, đắc ý nói, "Yên tâm! Nhà đầu tư nói, sẽ tìm một chiếc xe đi theo cô, cô muốn đi đâu, gọi điện thoại là được."
"Vậy được..."
Đúng là lắm tiền hoành tráng thật.
Đối với một nhà thiết kế mà cũng để ý như vậy.
Có điều, điều này cũng đủ để chứng minh sự coi trọng của nhà đầu tư đối với dự án này.
Tôi hỏi Lưu Huy qua loa mấy vấn đề, lại dạo qua công trường một vòng.
Một công trường lớn như vậy, làm thành club, tôi không khỏi cảm thấy tôi đã đến đúng rồi.
Dự án này tuyệt đối là một sự nâng cao đối với năng lực của tôi.
Xem xong công trường, tôi theo Lưu Huy đến công ty của anh ta, viện thiết kế kiến trúc vườn tược thành phố Vĩnh An, cũng có thể nói là công ty thiết kế kiến trúc vườn tược lớn nhất thành phố Vĩnh An.
Trước khi tôi rời khỏi thành phố Vĩnh An đã biết công ty này rồi.
Trong này có đội ngũ các nhà thiết kế riêng, có đội thi công riêng.
Ký hợp đồng với bọn họ, tôi rất yên tâm.
Sau khi tôi đi, viện trưởng Hàn của viện thiết kế tự mình đến đón tôi, sau tôi lại gặp bộ phận thi công của dự án này và một số người phụ trách quan trọng khác, lại tỉ mỉ đọc kỹ hợp đồng, xác nhận các mục thời hạn công trình và bồi thường đều cực kỳ hợp lý và thư thả, tôi mới ký hợp đồng.
Khi tôi ký hợp đồng xong, viện trưởng Hàn bắt tay tôi nói, "Nhà thiết kế Sa, chào mừng cô tham gia vào dự án này."
"Cảm ơn."
Tôi mỉm cười nói.
Viện trưởng Hàn vốn nói muốn sắp xếp cho tôi một trợ lý, nhưng tôi từ chối.
Bởi vì trước nay tôi đều làm việc một mình, nhiều người, ngược lại thấy hơi không quen.
Sau khi ký hợp đồng xong, tôi vốn định về khách sạn.
Kết quả, vừa đến cửa công ty của bọn họ, lại nhận được điện thoại của Lưu Huy.
Anh ta nói người của nhà đầu tư muốn mời nhóm dự án ăn cơm, sau đó bổ sung thêm một câu, "Cô Sa, cô là con át chủ bài của chúng tôi, nhất định phải tham gia."
Tôi biết, con át chủ bài không phải là tôi, nó là danh hiệu học trò truyền nhân của Thừa Huyền Bình này.
Nhưng, nếu lần này đã nhận dự án này, sau này có thể sẽ có càng nhiều quan hệ qua lại với các dự án ở thành phố Vĩnh An hơn, vẫn rất cần thiết giữ gìn mối quan hệ với công ty của Lưu Huy, và với nhà đầu tư.
Cân nhắc trước sau, tôi vẫn nên đồng ý.
Lưu Huy nói 7 giờ tối tới đón tôi.
Lúc tôi trở lại khách sạn, đại khái còn thời gian một tiếng, tôi tắm rửa một cái, trang điểm nhẹ nhàng, 乃úi tóc lên, thay một bộ hán phục cách tân màu tím nhạt.
Xịt một chút nước hoa nhè nhẹ.
Khi tôi đã chuẩn bị xong tất cả, đứng trước gương, nhìn mình trong gương.
Thời gian năm năm nay, chẳng những tôi đã chữa trị được làn da trên mặt, còn phẫu thuật thẩm mỹ lại khuôn mặt của mình.
Tôi của ngày hôm nay, đã gần như không nhìn ra dáng vẻ lúc trước rồi.
Cộng thêm bây giờ tôi có thói quen nói chuyện hạ thấp giọng xuống, có vẻ càng nhẹ nhàng, âm thanh cũng không quá giống trước đây.
Lúc đến dưới tầng, xe của Lưu Huy đã đến.
Anh ta nhìn thấy tôi, trong ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc vì quá đẹp, vừa mở cửa cho tôi, vừa nói, "Úi chà, cô Sa, trông cô như thế này, quả thực như người đẹp bước ra từ bức tranh thời xưa vậy, chẳng những có tài, còn có khí chất, lại xinh đẹp nữa!"
Lưu Huy khen không dứt miệng.
Tôi cũng nghe quen rồi, chỉ bình thản nói một tiếng, "Cảm ơn."
Chỗ tôi ở cách chỗ ăn cơm phải lái xe gần mười phút.
Lưu Huy dẫn tôi đến phòng riêng.
Tôi vừa vào cửa, bên trong có hai người đều là người quen đang ngồi, một là người phụ trách thi công trong dự án, còn một là viện trưởng Hàn của viện thiết kế.
Sau khi chúng tôi ngồi xuống, còn có một vị trí để trống.
Không cần hỏi, nhất định là người của nhà đầu tư.
"Cạch."
Tôi vừa mới ngồi xuống, đặt túi xách qua một bên, cửa phòng mở ra lần nữa.
Một nhân viên phục vụ bước lên trước, làm một động tác mời, nói ra phía bên ngoài, "Tổng giám đốc Lý, mời vào bên trong."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc