Thay Chị Lấy Chồng - Chương 148

Tác giả: Mộc Tâm

Tôi sững sờ, nhìn về phía Lý Hào Kiệt, trái tim như bị một bàn tay vô hình Ϧóþ nghẹt, Ϧóþ chặt lắm, như sắp quên luôn việc đập.
Nhưng tôi nhanh chóng phản ứng lại, tôi chắc chắn bị lừa rồi.
Tôi nhếch môi cười cười: “Tổng giám đốc Lý, hôm nay không phải thời gian diễn kịch nữa rồi, anh có thể thu hồi diễn xuất tầm cỡ ảnh đế của mình rồi đấy.”
“Anh không hề diễn.” Lý Hào Kiệt nhìn tôi rất nghiêm túc: “Anh yêu em, anh không thể cưới em, những chuyện khác, anh đều có thể cho em.”
“Ha ha ha ha!” Tôi không kìm được mà cười như điên!
Tuy rằng lớp sáp trang điểm hạn chế cử động của gương mặt nhưng tôi vẫn cố gắng cười, cười đến mức chảy cả nước mắt.
Có lẽ vì biểu cảm của tôi quá khoa trương nên hai người đàn ông đều buông tay ra.
Một tay tôi đỡ lớp sáp trên má trái, giơ tay còn lại tát thêm một cái chát chúa lên mặt Lý Hào Kiệt!
“Tổng giám đốc Lý, anh đúng là quý nhân hay quên, câu này anh từng nói với tôi đấy, nhưng lần trước, anh nói muốn lấy Tống Duyên Minh.” Tôi nhìn anh ta, cuối cùng cũng không cười nổi nữa: “Nếu như anh cảm thấy tôi không xứng đáng để lấy thì đừng chọc vào tôi nữa, tôi cũng không đến mức sống thiếu anh sẽ ૮ɦếƭ!”
Tôi nói xong thì quay người ra khỏi phòng Lý Trọng Mạnh, chuyện xảy ra sau đó, tôi không biết gì nữa.
Tôi ở trong phòng mình nguyên một ngày.
Chạng vạng, ánh tà dương hắt vào phòng tôi rất đẹp, cũng may mà tôi mang sổ kí họa với màu nước dạng thỏi.
Tôi tìm một cái ghế tựa còn trống trên bãi cát, ngồi trên đó và bắt đầu vẽ.
Khi tôi đang trộn màu cam và màu vàng để bắt đầu tô ráng chiều lên giấy thì một bóng người cao lớn chắn mất ánh sáng trước mặt tôi.
Không cần ngẩng đầu lên tôi cũng biết đó là ai.
Tôi vừa vẽ tranh vừa lên tiếng: “Tổng giám đốc Lý, ngày mai anh kết hôn rồi mà hôm nay còn ở đây, cô Lâm sẽ hiểu nhầm đấy.”
“Theo anh qua đây.” Người đàn ông kia nói thẳng.
Tôi không nhúc nhích: “Tổng giám đốc Lý, lần này tôi đến đây tham dự đám cưới của anh quả thực chỉ muốn đưa cho anh một mảnh giấy, nếu như tổng giám đốc Lý cảm thấy tôi chướng mắt thì tôi sẽ đưa đồ cho anh trước, tối nay sẽ rời đảo.”
“Được thôi.” Điều khiến tôi bất ngờ là người đàn ông kia đồng ý luôn, anh ta ngừng lại trong chốc lát rồi nói: “Nhưng anh có lời muốn nói với em.”
“Ừ, nói đi, tôi đang nghe đây.” Tuy rằng bề ngoài tôi đang vẽ tranh, thực ra tâm tư đã sớm không còn ở đây rồi. Chiếc 乃út không ngừng ma sát trên giấy khiến giấy vẽ trông có vẻ bẩn thỉu.
“Không đi à?” Giọng nói của người đàn ông kia có vẻ khiêu khích.
Tôi không trả lời, anh ta cúi người bế tôi lên theo kiểu công chúa!
“Á!” Tôi sợ hết hồn, liều mạng giãy giụa: “Lý Hào Kiệt, anh điên rồi!”
Đây là hòn đảo tổ chức hôn lễ của anh ta, tất cả người ở đây đều là khách mời của anh ta. Có người nhà họ Lý và người nhà họ Lâm, bất kỳ một ai trong số họ nhìn thấy anh ta ôm tôi đều sẽ bị hiểu nhầm!
Thế nhưng Lý Hào Kiệt căn bản chẳng để tâm, chỉ ghé đôi môi mỏng tới gần nói với tôi: “Nếu như muốn thu hút thêm nhiều người tới thì em cứ hét đi!”
Anh ta nói vậy khiến tôi im miệng ngay.
Chỗ này cách phòng của tôi không xa, vì chỗ này là hòn đảo tư nhân nên cửa phòng không khóa.
Người đàn ông ném bế tôi vào phòng và ném lên giường!
Ngay giây sau đó, anh ta đè cả cơ thể lên, lúc này tôi mới nhìn rõ, trên xương gò má của Lý Hào Kiệt có vết bầm tím, xem ra ban ngày anh ta đã đánh nhau với Lý Trọng Mạnh.
Người đàn ông kia chẳng nói chẳng rằng đã bắt đầu điên cuồng hôn tôi, từ trán tới má, từ tai tới cổ, dần dần kéo xuống dưới.
“Đừng! Anh buông ra! Anh điên rồi!” Tôi sợ gần ૮ɦếƭ. Tất nhiên tôi biết Lý Hào Kiệt muốn làm gì!
“Đúng vậy, tôi điên tôi, tôi muốn cô như sắp điên vậy, nghĩ đến việc sau này cô thuộc về người đàn ông khác là tôi phát điên!” Một bàn tay của Lý Hào Kiệt ôm lấy tôi, căn bản không hề dừng động tác của mình.
Lời của người đàn ông này khiến trái tim tôi đột nhiên rất đau.
Tôi đột ngột không cựa quậy, càng không giãy giụa nữa, chỉ nhìn trần nhà mà cười: “Vậy thì tổng giám đốc Lý muốn làm gì thì làm, dù sao đối với tôi, anh cũng chỉ muốn chiếm giữ thôi. Thứ anh từng dùng, anh không muốn người khác sở hữu, nhưng tôi mong tổng giám đốc Lý có thể phân biệt rành ròi giữa chiếm giữ và thích hoặc là yêu gì đó.”
“Anh yêu em.”
Người đàn ông kia nhổm người dậy để nhìn tôi, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Tôi nhìn anh ta, bỗng dưng thấy tức cười: “Tổng giám đốc Lý đang tiếp tục khoe khả năng diễn xuất à? Vậy thì tôi thừa nhận nhé, khả năng diễn xuất của anh rất tốt, anh đã lừa được tôi rồi.”
“Anh không lừa em.” Lý Hào Kiệt nhìn tôi, trong ánh mắt vẫn là vẻ thâm tình và quyến luyến từng có: “Anh yêu em.”
Tôi nhìn anh ta mà không nói rõ được tư vị trong lòng mình.
Tôi từng mong chờ Lý Hào Kiệt nói ba từ ấy với tôi đến mức nào, nhưng không chờ được.
Đến bây giờ, khi anh ta sắp kết hôn vào ngày mai, anh ta lại nói mất lần liền.
Tôi nhìn anh ta, biểu cảm không chút lăn tăn: “Sau đó thì sao? Ngày mai anh kết hôn rồi, anh nói với tôi những thứ này có ích gì?”
“Anh...” Lý Hào Kiệt dường như rơi vào vòng xoáy băn khoăn vô hạn, người đàn ông kia chần chừ rất lâu, sau đó vùi đầu xuống ghé sát vào tai tôi: “Anh biết anh nói thế này vô cùng ích kỷ, nhưng anh mong em có thể đợi anh, đợi anh thêm vài năm, mấy năm sau, anh sẽ li hôn với cô ấy để lấy em.”
“Tổng giám đốc Lý, anh nói như vậy, anh xứng với Lâm Tuyền sao?”
“Trước khi kết hôn anh đã nói rõ ràng với cô ấy rồi, hơn nữa cô ấy kết hôn với anh cũng...”
“Đủ rồi, tổng giám đốc Lý à.” Người đàn ông kia gần tôi như vậy, đây là cảm giác mà tôi từng dựa dẫm lắm, nhưng tôi biết, không thể được.
Người đàn ông này sắp kết hôn rồi, ngay ngày mai thôi.
Lâm Tuyền tốt như thế, vô tội như thế, tôi không thể làm ra chuyện gì ích kỷ được, không thể tổn thương cô ấy được.
Tôi đẩy người đàn ông kia ra để ngồi thẳng dậy mà nhìn anh ta: “Tổng giám đốc Lý, chúng ta đến đây thôi, tối nay tôi sẽ rời đảo.”
Nói rồi, tôi đứng dậy đi lấy phong bao tiền mừng trong túi xách.
Khi mở túi ra, nhìn ngay thấy que thử thai còn chưa dùng mà lòng tôi đau như cắt.
Tôi âm thầm nói: “Xin lỗi con yêu, mẹ không thể giữ được ba con.”
Tôi bỏ que thử thai đó xuống đáy túi, cầm phong bao đỏ đưa cho Lý Hào Kiệt, mỉm cười: “Tổng giám đốc Lý, chúc anh và cô Lâm mãi mãi hạnh phúc.”
Lý Hào Kiệt cầm lấy, định bóc ra ngay.
Tôi đưa tay ngăn cản: “Tổng giám đốc Lý, xin đợi tôi đi rồi hẵng bóc, anh bóc nó ra có nghĩa là chúng ta mãi mãi sẽ không gặp lại nhau nữa.”
“Vậy anh mãi mãi sẽ không bóc ra.”
Lý Hào Kiệt không hề do dự mà nói vậy.
Tôi nhìn anh ta, đau lòng vô cùng nhưng vẫn cố gắng tươi cười: “Thôi thì bóc đi, lá thư bên trong đó, tôi đã viết rất lâu đấy.”
Lý Hào Kiệt nhìn tôi mà biểu cảm có vẻ phức tạp, hồi lâu sau, anh ta đột nhiên ôm chặt tôi: “Tống Duyên Khanh, anh yêu em.”
Cơ thể tôi cứng đờ.
Cho dù là lừa mình ư?
Tôi ôm ngược người đàn ông kia, vỗ vỗ lên lưng anh ta, dùng giọng nói rất dịu dàng để đáp trả: “Tôi biết rồi.”
Sau khi người đàn ông kia đi rồi, tôi cầm que thử thai vào phòng vệ sinh rồi dùng...
Hai vạch đỏ vô cùng rõ rệt, là con của tôi và Lý Hào Kiệt. Tiếc rằng nó ra đời đã được mặc định sẵn là sẽ mất cha.
Tối đó, tôi thu dọn đồ đạc, báo với Lý Trọng Mạnh rằng tôi sắp rời đảo.
Lý Trọng Mạnh nói ngay: “Vậy tôi đi cùng em, vốn dĩ tôi chỉ đến đây cùng em, em muốn đi, tôi sẽ đi cùng em.”
“Không đâu, tôi tự đi thôi, tôi đã đồng ý với Lý Hào Kiệt sẽ rời đảo một mình.”
Ừ, tôi vừa nói với Lý Hào Kiệt như vậy đấy, chủ yếu là để anh ta yên tâm. Lý Trọng Mạnh không đồng tình, tôi lại khuyên anh một hồi, sau cùng anh vẫn bị tôi thuyết phục.
Có một câu nói như thế này, người không giữ khách thì trời giữ thay.
Hòn đảo này trước nay chỉ có mưa bóng mây, thế mà tối hôm đó đổ mưa to.
Lý Hào Kiệt đứng ở căn phòng nhỏ gần bến tàu với tôi.
Trời đổ mưa không ngừng, chẳng hề có dấu hiệu ngừng lại.
Một thủy thủ từ bên ngoài chạy vào báo cáo: “Anh Lý, tôi thấy cơn mưa này phải liên tục mấy tiếng đồng hồ, nếu như cứ cố cho thuyền rời bến sẽ nguy hiểm...”
“Vậy thì đừng đi nữa.” Lý Hào Kiệt nhìn tôi. Trời quá tối, tôi không nhìn rõ được biểu cảm của người đàn ông kia.
Anh ta vươn tay, lòng bàn tay to lớn đặt lên lưng tôi. Tôi bước lên trước một bước, lấy điện thoại ra nói với Lý Hào Kiệt: “Tổng giám đốc Lý, bây giờ đã qua mười hai giờ đêm, ở một khía cạnh nào đó, anh của ngày hôm nay đã là chồng của cô Lâm rồi.”
“Ừ.” Lý Hào Kiệt buồn bực đáp một tiếng.
Tôi ngẫm nghĩ: “Nếu ông trời đã không muốn để tôi đi thì tôi không đi nữa vậy. Thực ra tôi cũng muốn thấy tổng giám đốc Lý làm chú rể lắm đấy, lần trước khi kết hôn cùng tôi, anh cũng chỉ đi thảm đỏ một lúc rồi đi mất.”
“Duyên Khanh...”
“Tổng giám đốc Lý, Duyên Khanh đã không phải cái tên anh có thể gọi, hãy gọi tôi là Tống Duyên Khanh.” Tôi nói xong kéo hành lý của mình, đang định lao vào cơn mưa bên ngoài thì thấy dưới ánh đèn vàng vọt cách đó không xa, có một người đàn ông đang cầm ô bước tới – Lý Trọng Mạnh.
Người đàn ông này bước tới trước căn phòng nhỏ, ánh mắt chỉ hướng về phía tôi: “Tôi thấy trời mưa lâu như vậy mà không tạnh, đoán em chắc không đi nữa nên tới đây đón em về.”
“Ừ.” Nhìn thấy Lý Trọng Mạnh, trái tim tôi ấm áp một cách khó tả. Tôi mỉm cười bảo: “Cảm ơn anh, tôi còn vừa nghĩ xem nên quay về thế nào đây.”
Tôi nói rồi bước thẳng vào dưới tán ô của Lý Trọng Mạnh, quay đầu nhìn Lý Hào Kiệt, nhếch môi: “Tổng giám đốc Lý mau quay về đi, nếu không chẳng phải ngày mai sẽ mang đôi mắt đen sì đi kết hôn sao.”
Lý Hào Kiệt đứng ở đó, chẳng nói năng gì. Ánh sáng không chiếu được tới gương mặt anh ta, nhưng tôi có thể cảm nhận được vẻ buồn bực không làm sao nhạt đi được.
Sau cùng, đến tận khi tôi và Lý Trọng Mạnh đi rồi, anh ta vẫn khôngnói năng gì.
Tối đó mưa trút rất dai dẳng, tôi đứng trước cửa sổ, thấp thoáng thấy một người đứng trong mưa, nhìn kĩ lại, hình như đâu có gì.
Tôi kéo rèm, nằm lên giường, cả đêm trằn trọc.
Sáng ngày hôm sau, Amy vẫn đến trang điểm cho tôi như thường lệ.
Hôm nay coi như anh ấy dồn hết khả năng để trang điểm cho tôi thật xinh đẹp. Nhưng gương mặt mà hôm nay anh ấy đắp nặn cho tôi mới giống tôi của nguyên bản nhất trong số các lần trang điểm.
Tôi thay bộ lễ phục đã chuẩn bị sẵn từ trước, tới nơi tổ chức hôn lễ.
Khi chúng tôi đến nơi, hội trường tổ chức hôn lễ đã có rất nhiều người. Lý Trọng Mạnh đi cùng tôi, có một đôi vợ chồng trung niên chào hỏi anh.
Chỉ nhìn qua tôi đã cảm thấy trông họ hơi quen.
“Trọng Mạnh.” Người đàn ông bước tới, ánh mắt hướng lên người tôi mà nở nụ cười thần bí: “Bạn gái quen từ bao giờ thế? Sao chẳng bao giờ nói.”
“Không đâu.” Lý Trọng Mạnh cười cười, giới thiệu với tôi: “Đây là anh cả và chị dâu tôi, cũng là ba mẹ của Kiệt.”
Ba mẹ của Lý Hào Kiệt, Lý Trọng Khánh và Lưu Thục Huệ. Lúc này tôi mới nhớ ra, ở hôn lễ năm ấy tôi còn từng mời trà hai vị trưởng bối.
Dường như họ không nhận ra tôi, tôi vội vàng cung kính nói: “Xin chào hai bác, con là...”
“Cô không phải vợ trước của thằng Kiệt đó sao?” Tôi chưa kịp tự giới thiệu thì Lưu Thục Huệ đã nhận ra tôi trước.
Cơ thể tôi cứng ngắc, bỗng chốc không biết nói sao.
Lý Trọng Mạnh giúp tôi giải vây: “Không phải, chị dâu à, đó là chị của cô ấy – Tống Duyên Minh, cô ấy là Tống Duyên Khanh.”
“Là vậy à?” Lưu Thục Huệ đánh giá tôi, có vẻ bán tín bán nghi.
Ba mẹ của Lý Hào Kiệt nhiều năm làm kinh doanh ở nước ngoài, rất ít khi về nước, cho nên những chuyện giữa tôi và Lý Hào Kiệt, dường như họ không hay biết gì.
“Đúng vậy, hai đứa nó là chị em sinh đôi.” Lý Trọng Khánh lên tiếng nhắc nhở: “Bà quên rồi à, năm đó chúng ta cũng từng gặp qua cô em đấy. Cũng giống như thằng Mạnh, lúc nhỏ ở cô nhi viện, tới khi lên Đại học mới được nhận về.”
“À phải rồi.” Lưu Thục Huệ cũng nhớ ra, nhưng ánh mắt của bà vẫn không được thân thiện lắm, chỉ nói một câu không mặn không nhạt: “Sao hai chị em cô cứ làm khó dễ nhà họ Lý chúng tôi thế.”
Câu nhắc nhở của Lý Trọng Mạnh và lời của Lưu Thục Huệ khiến tôi lúng túng.
Lý Trọng Mạnh vội vàng nói: “Anh cả, chị dâu, hai người cứ bận việc trước đi, chúng em không quấy rầy nữa.”
“Được rồi.” Tuy Lưu Thục Huệ nói thế, nhưng tôi đi xa lắm rồi mà khi quay đầu lại vẫn thấy bà ta đang nhìn tôi, ánh mắt cứ là lạ.
Lý Trọng Mạnh kéo tôi qua một bên rồi xin lỗi tôi: “Xin lỗi em, địa vị của tôi ở nhà họ Lý không cao, người khác nói chuyện cũng không để ý tới cảm nhận của tôi, làm em tổn thương rồi.”
“Không đâu.” Tôi vội vã lắc đầu rồi cười: “Tôi cũng gần giống anh thôi mà, ở nhà họ Tống ngày nào cũng bị châm chọc chế giễu, thành quen rồi.”
Lý Trọng Mạnh vỗ vỗ đầu tôi: “Vậy sau này tôi sẽ không tham gia những hoạt động như thế này nữa, tôi chỉ đưa em đến nơi em muốn đi thôi.”
Truyện up có bản quyền trên app mê tình truyện
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, có vẻ không hiểu những lời anh nói có ý gì. Giọng điệu của anh dường như cho thấy sau này chúng tôi không chỉ đơn giản là bạn bè.
Bởi vì hôn lễ này được tổ chức theo kiểu Âu, cho nên cũng chỉ có vài hàng ghế. Trưởng bối với một số họ hàng quan trọng ngồi hàng đầu, tôi và Lý Trọng Mạnh đứng phía sau.
Thời gian trôi đi từng phút, khi tôi đang cảm thấy vô cùng chán chường thì đám đông nổi lên một hồi xôn xao.
Tôi đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy Lý Hào Kiệt mặc âu phục màu đen, bên cạnh anh ta là Lâm Tuyền mặc váy cưới màu trắng. Hai người họ sánh bước bên nhau.
Váy cưới của Lâm Tuyền rất đẹp, trắng tinh như tuyết, trên vai và tay áo có lớp ren rất xinh, phía sau là đuôi váy rất dài.
Tất cả mọi người ở đó đều ào tới vây quanh họ, chỉ có tôi đứng nguyên tại chỗ không động đậy, thậm chí có ý muốn tháo chạy.
Tôi vẫn luôn tưởng rằng mình có thể chấp nhận được, nhưng khi tận mắt thấy họ đứng cạnh nhau, tôi mới biết mình không thể làm nổi.
Đội nhạc công tấu lên một khúc dương cầm du dương, đôi vợ chồng mới bước vào nơi làm lễ dưới sự hướng dẫn của nhân viên.
Tôi đứng trong góc nhìn họ.
Lâm Tuyền khoác tay Lý Hào Kiệt, khoảnh khắc đó trong lòng tôi bỗng trào lên một cảm xúc kỳ lạ - tôi biết, đó là đố kỵ.
Khi ánh mắt tôi hướng về phía Lý Hào Kiệt, tôi bỗng phát hiện ra trong đôi mắt thăm thẳm đó giăng đầy tơ máu. Khi tôi nhìn anh ta, anh ta cũng đang nhìn về phía tôi, bốn mắt nhìn nhau, tôi chợt thấy hoảng hốt, vội vàng cúi đầu xuống.
Phía trước, các khách mời lục tục về chỗ.
Ước chừng khoảng mười mấy phút, nhân viên ở bên cạnh hô lên: “Nghi lễ bắt đầu.”
Bài nhạc long trọng dành riêng cho lễ cưới vang lên.
Khoảnh khắc ấy, tôi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Trước mắt tôi, hai nhân vật chính của lễ kết hôn này – Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền, đã đứng một bên của thảm đỏ
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc