Lý Hào Kiệt vừa dứt lời, không chỉ Khương Thanh mà cả tôi cũng sững người.
Rất rõ ràng, người đàn ông ấy đã sớm phát hiện Khương Thanh đang nói dối.
Hình như lúc mới ra khỏi cửa, anh có gửi đi một đoạn tin nhắn, nhưng tôi không để tâm nhiều. Có lẽ đoạn tin nhắn đó là anh gửi cho Ngô Tiến An.
Đến nơi, tôi đi đón Khương Thanh, anh cũng chỉ đến cạnh xe nói một câu.
Làm thế nào anh ấy phát hiện được vậy?
Sắc mặt của Khương Thanh không được ổn, nhưng chị ấy không có ý định thừa nhận, hai tay khoanh trước иgự¢, mắt nhìn thẳng vào Lý Hào Kiệt: “Cái gì mà diễn trò? Vốn dĩ tôi bị người khác quấy rầy, hơn nữa tôi gọi người chị em của tôi tới chứ đâu có gọi anh, nói năng kiểu gì vậy?”
“Ồ, vậy thì tốt.” Lý Hào Kiệt thản nhiên nói: “Tôi đã ở căn phòng này được một tháng, cô có thể ở tạm, đợi khi nào chắc chắn không còn ai quấy rầy nữa thì hẵng về.”
Dường như mọi lời nói của Khương Thanh đều nằm trong dự liệu của anh ta.
Khương Thanh nhìn tôi với vẻ mặt cầu cứu.
Tôi hiểu được phần nào ý của chị ấy, lên tiếng: “Hay là... để chị ấy ở lại chỗ của chúng ta, ngày nào em cũng ở một mình nên thấy vô cùng buồn tẻ, hơn nữa gần đây anh cũng rất bận...”
“Không được...”
Tôi còn chưa nói xong đã bị Lý Hào Kiệt cắt lời: “Ở đâu cũng được, riêng nhà chúng ta thì không.”
“Vậy để cô ấy ở lại nhà của tôi đi!” Khương Thanh nói thẳng: “Dù sao cô ấy cũng nói anh không thường ở nhà, ở chỗ của tôi, tôi có thể bầu bạn cùng cô ấy. Khi nào anh muốn gặp cô ấy thì gọi một tiếng là được.”
Khương Thanh nói rồi, kéo tôi đang đứng cạnh Lý Hào Kiệt về bên cạnh chị ấy.
Hai tay cứ bám chặt lấy tôi, không có ý gì muốn buông ra.
“...Cũng được.”
Lý Hào Kiệt im lặng một lúc, đột nhiên đồng ý.
Lời của người đàn ông ấy vừa ra khỏi miệng, tôi vẫn có chút cảm thấy không thể tin được.
Lẽ nào...
“Ồ, nếu như anh Lý đây đã đồng ý rồi thì tôi đưa người đi đây.” Khương Thanh kéo tôi đi ra ngoài.
“Đợi một chút.”
“Sao vậy, anh Lý thấy hối hận rồi sao?”
Khương Thanh quay đầu nhìn Lý Hào Kiệt.
Mắt của tôi cũng dính chặt lên người Lý Hào Kiệt, bộ mặt anh bày ra vẻ thờ ơ, dường như không có bất kỳ một chút cảm xúc gì, cứ như người bị lôi đi không phải là bạn gái của anh vậy.
Chẳng khác gì một người xa lạ.
Lý Hào Kiệt ngẩng đầu nhìn tôi, đáy mắt sâu hun hút giếng cổ ngàn năm, không một chút gợn sóng, chỉ mở miệng nói đơn giản: “Để Tiến An đưa hai người đi đi. Đồ của cô ấy tôi sẽ tìm người chuyển qua cho.”
Tôi nói không nên lời, nhìn Lý Hào Kiệt.
Tâm trạng vô cùng phức tạp, nặng nề.
Điệu bộ của người đàn ông ấy giống như... đang chờ tôi rời đi vậy.
Ngô Tiến An nghe thấy lời của Lý Hào Kiệt nhanh chóng đứng dậy: “Được, được, tôi tiễn.”
Nói rồi hắn cầm áo đi ra bên ngoài, ra đến nơi, kéo cánh cửa rồi làm động tác “mời” với chúng tôi.
Tôi vẫn đứng đơ người ra đó, Khương Thanh kéo tôi: “Đi thôi, còn nhìn cái gì nữa. Người ta cũng đang mong cho em rời đi rồi đấy, em không nhìn thấy sao?”
Dường như mấy lời nói của chị ấy làm tôi bừng tỉnh, chỉ nhìn Lý Hào Kiệt, lúng ta lúng túng lên tiếng: “Vậy em đi đây.”
“Đi đi.”
Lý Hào Kiệt chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó lôi chiếc điện thoại từ trong túi áo ra, không nhìn tôi thêm lần nào nữa.
Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi đã nguội lạnh rồi.
Tôi bị Khương Thanh lôi lên xe, Ngô Tiến An cũng nhìn ra được vấn đề, nói: “A, cô Tống, tôi cảm thấy việc quan trọng lúc này chính là cô nên tiến hành phẫu thuật. Gương mặt cô như này ở bên ngoài đeo khẩu trang còn được, ở nhà cô không thể nào cũng mang nó được. Anh của tôi chắc chắn vì lý do này mà không muốn về nhà.”
“Tôi biết rồi.”
Là vì việc này sao? Tôi đâu có biết.
Khương Thanh lườm hắn một cái: “Anh cứ tập trung lái xe đi, đừng có nhắc đến tên đàn ông xấu xa đấy nữa.”
“Không phải, tôi có sao nói nấy thôi.”
“Có sao nói nấy cái con khỉ! Đàn ông cặn bã chính là đàn ông cặn bã. Duyên Khanh nhà tôi thành ra như này là do ai? Còn không phải do anh ta sao! Anh ta thì hay rồi, chán ghét cơ đấy. Haha!”
“Người đàn ông nào cũng sẽ chán ghét thôi, ai lại không thích gái đẹp chứ.”
“Tôi nhổ vào, tôi thấy hai người đúng là người phân theo nhóm, vật hợp theo loài, đàn ông cặn bã đi cùng với nhau.”
Khương Thanh và Ngô Tiến An cứ lời qua tiếng lại suốt đường về.
Tôi ngồi bên cạnh nghe được, đột nhiên cảm thấy hai người họ cũng xứng đôi vừa lứa.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng ở trước cửa nhà Khương Thanh.
Hắn đưa chúng tôi đến tận dưới lầu, mặt dày nói: “Aiya, tôi cực khổ đưa hai cô đến tận đây, lẽ nào không mời tôi lên nhà uống ly cà phê được sao?”
“Nửa đêm nửa hôm rồi còn đòi uống cà phê, anh không sợ đột tử lúc ngủ à?”
Khương Thanh lườm hắn ta, chẳng có ý muốn mời lên nhà.
Nhưng Ngô Tiến An lại không hề tức giận: “Aiya, cô như này không phải là đang lo cho tôi sao?”
“Lo cho anh? Ha ha! Tôi thật sự không muốn cho anh lên nhà đấy.”
Khương Thanh thẳng thắn nói.
Ngô Tiến An không cam tâm: “Không phải cô nói là tên kia chặn cô ở cầu thang sao? Ngộ nhỡ hắn vẫn còn ở đó thì tính sao? Để tôi lên cùng hai người, như vậy tôi cũng dễ ăn nói hơn.”
Nói cho cùng, Ngô Tiến An vẫn muốn làm khách.
“Ha ha. Theo tôi thấy thì anh định trở thành kẻ quấy rối nhỉ?”
“Sao có thể chứ? Tôi đất từ trước đến nay chỉ bị người khác quấy rối thôi.”
“Đấy là người ta nhóm ngó gia tài của anh. Ngoài tiền ra anh chẳng có chút sức hút nào cả.”
Hai người cứ kẻ chọc người xoáy.
Tôi nhận thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ chẳng xong nổi, bèn lên tiếng giải quyết: “Không phải Khương Thanh không muốn mời anh lên chơi mà vì nhà chị ấy có chút bừa bộn. Đợi lần sau tôi giúp chị ấy dọn dẹp rồi anh hãy đến.”
“À.” Ngô Tiến An nghe xong lập tức bình thường trở lại: “Chỉ có chị dâu tốt với tôi. Được rồi, lần sau dọn dẹp xong xuôi nhớ gọi cho tôi đấy.”
“Ừ.”
truyện được up trên app mê tình truyện
Tôi nghiêm túc trả lời.
Ngô Tiến An vừa rời khỏi, Khương Thanh kéo tôi nói: “Sao em lại nói giúp anh ta như vậy?”
“Có đâu, em thấy anh ta cũng dễ thương đấy chứ.”
“Chỉ sợ em nhìn bọn đàn ông cặn bã nhiều rồi, thị lực suy giảm.”
Khương Thanh xổ toẹt.
Lên lầu, Khương Thanh lôi ra một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân mới, vừa giúp tôi bóc chiếc bàn chải đánh răng, vừa hỏi: “Em thấy sao về việc này? Lý Hào Kiệt vui vẻ đồng ý cho em đi như vậy, sợ rằng có tính toán từ trước rồi.”
“Chắc là vậy.” Tôi gượng cười: “Có điều, nếu ngày ngày em phải đối mặt với khuôn mặt ấy, quả thật em cũng chẳng thể nuốt trôi cơm.”
Tôi cầm bàn chải vừa được bóc ra bước vào phòng tắm.
Tôi tháo khẩu trang ra đứng trước gương, nhìn phần mặt bên trái của mình.
Phần thịt nhăn nheo, xấu xí và khó coi đến lạ thường.
Lý Hào Kiệt có thể chịu đựng được lâu như vậy thật không dễ dàng gì.
“Đừng nhìn nữa, bây giờ đúng là không được đẹp, chỉ cần điều trị tốt, sau đó chúng ta đi làm phẫu thuật thẩm mĩ cho thật đẹp, khiến cho tên Lý Hào Kiệt kia hối hận đến ૮ɦếƭ.”
Khương Thanh tựa người vào cửa nhà tắm, nhìn tôi với vẻ mặt thương tiếc.
Anh ấy sẽ hối hận sao?
Lý Hào Kiệt xuất sắc như vậy, là người có tất cả mọi thứ, sao có thể chỉ vì một người như tôi mà hối hận, áy náy được?
Tôi không dám để Khương Thanh lo lắng thêm chị, nhìn chị, nở một nụ cười: “Ừ, khiến anh ta hối hận.”
Ngày thứ hai, toàn bộ đồ đạc của tôi đều được Lý Hào Kiệt gửi tới.
Có tổng cộng bốn người giúp chuyển đồ, ngoài quần áo, giày dép, túi xách mà anh mua cho thì còn có dụng cụ vẽ tranh của tôi.
Tôi đang xoay xở với núi đồ, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đưa cho tôi chiếc dây chuyền.
Nhìn thấy thứ có hình dáng giống mặt cười kia, nhất thời tôi cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Hạnh phúc của tôi và anh ấy lúc nào cũng như một ngôi sao băng vậy, xẹt qua rồi biến mất trong chốc lát.
Còn có những bức tranh tôi vẽ cho anh nữa.
Mỗi bức vẽ Lý Hào Kiệt đều đẹp vô cùng.
Có phải về sau sẽ không còn cơ hội để vẽ nữa?
Tâm trạng tôi vô cùng phức tạp.
Trong lúc đang thu dọn đồ đạc, Khương Thanh cũng từ công ty quay về, nhìn thấy trong nhà đột nhiên chất một núi đồ, nhíu chặt mày: “Lý Hào Kiệt thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với em?”
“Chắc là vậy rồi.”
Nghĩ đến lúc trước tôi có đề cập với anh về chuyện kết hôn, anh từ chối, sợ rằng anh ấy đã sớm nghĩ cách làm thế nào để có thể chấm dứt mối quan hệ này rồi.
Khương Thanh nhận thấy tôi hơi uể oải, cũng không nói gì thêm nữa, trực tiếp bước tới ôm lấy cổ tôi: “Ôi thôi, bỏ đi. Em xem, em giúp chị dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ như vậy, anh ta không yêu em, chị yêu em là được. Nói xem tối nay em muốn ăn gì, chị mời, coi như phần thưởng dành cho em vì đã giúp chị dọn dẹp nhà cửa.”
“Không...”
“Đừng từ chối chị nhé. Chị cũng chỉ rảnh được nửa tháng nữa thôi, đến giáng sinh lại bận tối mắt tối mũi. Mấy món ăn ở nước ngoài thật sự khó nuốt, cứ coi như em đi ăn cùng với chị đi.”
Khương Thanh biết kiểu gì tôi cũng sẽ từ chối lập tức cắt ngang lời.
“Được rồi.”
Tôi không nói lại được chị ấy.
Khi chúng tôi đang dùng APP chọn xem nên đi nhà hàng nào dùng bữa thì điện thoại của Khương Thanh đổ chuông.
Nhìn thấy trên màn hình Ngô Tiến An gọi đến, vẻ mặt chị như muốn tăng xông.
Do dự mãi chị mới chịu nhấc máy, giọng điệu vô cùng cộc cằn: “Gọi làm gì?”
“Người đẹp, tôi nghe nói trước đây lúc cô đón sinh nhật thường chỉ cùng chị dâu của tôi tụ tập thôi, cho nên hôm nay tôi đã đích thân chọn một nơi vô cùng đặc biệt, chuẩn bị một chiếc bánh gato, tặng cho cô một buổi sinh nhật, có được không?”
Giọng Ngô Tiến An ở đầu dây bên kia vô cùng tình cảm.
“Không cần.” Khương Thanh thẳng thắn cự tuyệt.
“Đừng mà, tôi đã đặt xong hết rồi.” Đây là cách mà Ngô Tiến An thường sử dụng.
Vốn dĩ Khương Thanh định tiếp tục từ chối, lia ánh mắt về phía tôi nói: “Vậy được, anh gọi đại ca của anh đến đi.”
“Hả?” Ngô Tiến An đứng hình một lúc nhưng nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Được, không thành vấn đề. Để tôi hỏi anh ấy.”
Ngô Tiến An nói xong, cúp máy.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán.
Lý Hào Kiệt không tới.
Ngô Tiến An không cam tâm, bằng sống bằng ૮ɦếƭ bám lấy Khương Thanh nói ngon nói ngọt. Cuối cùng, Khương Thanh đặt địa điểm hẹn tại quán lẩu.
Mặc dù Ngô Tiến An ngàn vạn lần không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Chọn một nhà hàng lẩu cao cấp.
Thuê một phòng riêng.
Sau khi chúng tôi đi vào, Ngô Tiến An gọi nào là thịt bò Kobe, thịt cừu New Zealand, cái gì cũng gọi hết.
Cuối cùng hắn lấy từ trong túi ra một chai champagne.
Tôi không hiểu nhiều về rượu nhưng Khương Thanh khi thấy nó thì tâm trạng vô cùng vui vẻ: “Louis Crystal?”
“Ha ha. Cô Khương vừa nhìn đã biết là người trong nghề.”
Thấy Khương Thanh nhận ra loại rượu này, trên mặt Ngô Tiến An hiện rõ vẻ tự hào.
Sau khi gọi món xong, người phục vụ hỏi: “Xin hỏi các vị cần loại nồi như nào?”
“Hai nửa.” Ngô Tiến An nói.
“Cay cả.” Khương Thanh nói.
Hai người là hai câu trả lời khác nhau.
Ngô Tiến An nhìn Khương Thanh: “Hai nửa đi. Tôi không ăn được cay.”
“Không được. Sinh nhật của tôi, tôi nói sao là vậy.” Khương Thanh dường như không chịu đổi ý.
Ngô Tiến An cũng bất lực, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Tuy rằng Ngô Tiến An là một cậu ấm nhà giàu, nhưng hôm nay khi hắn ngồi đây, cùng với Khương Thanh nói chuyện lại tựa một con người khác. Tôi dường như biến thành cái bóng đèn sáng rực ngồi một bên vậy.
Không nói chuyện, bóng đèn chịu trách nhiệm ngồi ăn.
Một chai champagne nhanh chóng đã được xử lý xong, Ngô Tiến An vốn dĩ muốn gọi người mang lên thêm chai nữa nhưng Khương Thanh từ chối, trực tiếp gọi mấy chai bia đen.
Tửu lượng của tôi không được tốt, trong lúc ăn lẩu đã không ổn rồi.
Nhưng có vẻ như Khương Thanh uống rất vui.
Ngô Tiến An đề nghị đi đến quán bar, Khương Thanh nhanh chóng đồng ý.
Tôi hết sức can ngăn nhưng Khương Thanh không chịu nghe, lôi luôn cả tôi đi theo.
Chúng tôi đến một quán bar tên là Night Charm. Ngô Tiến An vô cùng phóng khoáng, trực tiếp gọi một loạt rượu đắt tiền.
Tôi sợ lát nữa Khương Tahnh uống say rồi không có ai chăm sóc nên không dám uống nhiều.
Khương Thanh vẫn một mực kêu tôi uống, tôi không chịu được bèn viện cớ đi vệ sinh.
Tôi vừa rời khỏi phòng riêng, đứng một lúc ở hành lang thì nhìn thấy một người đàn ông vô cùng cao lớn cũng bước ra từ một phòng riêng khác. Người đàn ông nhìn thấy tôi, nhếch mép cười rồi tiến gần tới: “Ôi chao, đây không phải là con dâu nhà họ Lý sao?”
La Anh Kiệt.
Tôi không ngờ rằng lại gặp hắn ta ở chỗ này, theo bản năng vội quay người bỏ đi.
Người đàn ông với vóc dáng cao lớn, chỉ trong mấy bước đã đuổi kịp và đứng trước mặt tôi, hắn cúi thấp người nhìn tôi, nói: “Cô Tống, chạy gì mà chạy? Cô đến đây với tổng giám đốc Lý sao?”
“Không.”
“Vậy thì...” La Anh Kiệt nhìn tôi, lời nói đầy hàm ý: “Tôi cứ ngỡ cô Tống đến đây cùng với tổng giám đốc Lý, còn định dẫn cô đến phòng riêng của anh ấy.”
Lý Hào Kiệt cũng ở đây?
Kiểu quán bar này ngoài để uống rượu ra còn kèm theo những dịch vụ khác. Lúc nãy tôi đứng ở hành lang một lúc, nhìn thấy vài cô đào mặc quần áo lòe loẹt cùng mấy vị khách đi ngang qua.
Sau đó họ đi vào phòng vệ sinh.
Làm cái gì? Không nói cũng rõ.
La Anh Kiệt thấy tôi không nói gì cũng không bât ngờ: “A, cô Tống, mặc dù cô không đến cùng tổng giám đốc Lý thì cũng muốn đến phòng của anh ấy nhìn qua một chút chứ.”
“Không cần.” Tôi lập tức từ chối.
La Anh Kiệt cũng không nói thêm, xoay người đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Tôi sang chào tổng giám đốc Lý một tiếng.”
Tôi biết hắn nói như vậy là muốn dẫn mình đi theo hắn.
Mặc dù tôi cứ do dự lần lữa mãi không đi, nhưng vóc người của La Anh Kiệt rất cao, cộng thêm việc hắn mặc một bộ tây phục màu trắng, dẫu đi xa trên mấy vẫn có thể nhìn thấy trong đám đông.
Tôi như bị ma xui quỷ khiến sải bước đi theo hắn.
Ở phía xa, thấy người đàn ông đi vào một căn phòng riêng.
Sau khi hắn ta bước vào, cửa không hề đóng chặt lại, để hở ra một khe nhỏ.
Tôi đứng ở phía xa, nhìn vào trong phòng qua khe hở, không biết có phải trùng hợp hay không mà góc ấy vừa vặn trông thấy Lý Hào Kiệt.
Người đàn ông chỉ mặc đủ một chiếc áo sơ mi, hai bên trái phải là hai cô gái vô cùng quyến rũ ngồi cạnh.
Tựa vào иgự¢ anh.
truyện được up trên app mê tình truyện
Người đàn ông cứ ngồi như vậy, tuy không làm gì nhưng cũng không hề có ý từ chối.
Một tay cầm lấy chiếc ly thủy tinh, lắc nhẹ mấy cục đá ở bên trong.
Tôi đứng ở đó, cả người cứng đờ.
Đây chính là một ngày của Lý Hào Kiệt sau khi tôi rời đi sao?
Xem ra, tôi thật sự là gánh nặng của anh rồi!
Có lẽ con người là loài động vật không có lòng tự trọng. Rõ ràng cái nên thấy cũng thấy cả rồi nhưng trong lòng lại không chịu chấp nhận, luôn vì anh ta mà tìm một cái cớ, sau đó đứng ngẩn ở đó mà nhìn.
Hy vọng anh ta sẽ đẩy người con gái đang kè kè bên cạnh ra xa.
Hoặc có một chút biểu cảm chán ghét nào đó.
Nhưng tôi đứng đó một lúc lâu, Lý Hào Kiệt vẫn âm thầm chấp nhận sự thân mật của bọn họ ấy, một chút khước từ cũng không có.
Sau đấy một người phụ nữ đúng dậy, trực tiếp ngồi lên đùi của anh, hai tay ôm lấy cổ Lý Hào Kiệt.
Lúc tôi đang muốn xem Lý Hào Kiệt có phản ứng ra sao thì một người từ trong phòng bước ra, cửa bị đóng lại.
“Vợ tổng giám đốc Lý vẫn còn ở đây sao?”
La Anh Kiệt nhìn tôi, đôi mắt sắc bén mang theo chút gì đó tà khí.
Tôi cảm thấy ngượng ngùng, nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, nói: “Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ là vợ của Lý Hào Kiệt. Có chăng tôi chỉ là một trong số những người tình của tổng giám đốc Lý mà thôi. Hơn nữa bây giờ tôi đã ra nông nỗi như này, anh ấy cũng không cần đến tôi nữa.”
Lúc tôi nói mấy lời này
Cảm thấy có chút mất mát, đau thương.