Thay Chị Lấy Chồng - Chương 112

Tác giả: Mộc Tâm

Lúc này, hai vị giám khảo còn lại cuối cùng không xem tiếp được nữa.
Một người đàn ông trong đó đứng dậy tự giới thiệu, “Tôi là Thịnh Vũ.”
“Ngài Thịnh, chúng tôi chắc chắn đều biết ngài rồi.”
Lương Vũ Hạnh kính cẩn nói với Thịnh Vũ.
Hóa ra người này là Thịnh Vũ.
Ông ta là người sáng lập ra tạp chí “Gia Cư” nổi tiếng nhất trong nước, có danh tiếng rất cao trong giới.
Thịnh Vũ nhìn người đàn ông kia và nói, “Tôi chứng minh ông ta chính là Lance Harris, tôi và ông ta là bạn thâm giao.”
“Cái này...”
Lương Vũ Hạnh bỗng nhiên cảm thấy trên mặt có chút không kìm nén nổi nữa.
Trong lúc đang nghĩ xem nên xin lỗi thế nào thì ông Lance Harris kia lại tự mình nói, “Thực ra cô ấy nói không sai, tôi đúng thật không phải Lance Harris.”
Câu nói này vừa nói ra, ánh mắt của Lương Vũ Hạnh liền sáng bừng lên.
Cho rằng mình vẫn còn có thể cứu vãn được.
Kết quả Lance Harris lại nói rằng, “Tên thật của tôi là Mưu Đạo Sinh, nếu cô nghiên cứu về Thừa Huyền Bình, chắc là sẽ biết họ này của tôi nhỉ.”
Lời vừa dứt, mặt Lương Vũ Hạnh liền biến sắc.
Mưu?
Có họ này sao?
Tôi còn thật sự chưa nghe đến bao giờ.
Nhưng Lương Vũ Hạnh lại lúng túng gật đầu, “Biết, biết.”
“Ừm, hôm nay đã nói đến đây rồi, vậy tôi cũng nói luôn nhé.” Mưu Đạo Sinh ngồi trên vị trí của mình.
Hình như từ sau khi ông ta nói ra tên của mình, dáng vẻ của ông ta cũng có chút thay đổi.
Tư thế ngồi đã trở nên quy củ hơn.
Ông ta ngồi ở đó, nhìn xuống chúng tôi ngồi bên dưới và nói, “Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Mưu Đạo Sinh, là truyền nhân đời thứ 79 của Thừa Huyền Bình.”
Câu nói này vừa nói ra, cả hội trường liền xôn xao.
Giây phút tất cả những câu hỏi đều được giải đáp.
Không phải là do Lương Vũ Hạnh thiết kế không ổn, mà là cô ta gặp phải người lành nghề trong nghề.
Đụng phải người nằm vùng.
Lương Vũ Hạnh vội vàng nói, “Ngài Mưu, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi đúng là học không kĩ, tôi về sẽ cố gắng học tập hơn nữa, trước lúc đó, tôi sẽ không tiếp tục làm thiết kế về loại này nữa.”
Mưu Đạo Sinh nhìn cô ta, lắc lắc đầu, “Từ những lời ban nãy cô nói, tôi dám kết luận rằng cô không phải không học tốt, mà là cô căn bản không xứng để học thiết kế của Thừa Huyền Bình chúng tôi!”
“...”
Lương Vũ Hạnh nghe xong, tức đến nỗi gân xanh trên trán đều hơi lộ ra.
Rõ ràng vô cùng tức giận nhưng vẫn giữ nụ cười, “Phải phải, ngài nói phải.”
Hai vị giám khảo bên cạnh có ý muốn giúp hai người họ hòa giải, liền nói, “Tuy thiết kế này không phù hợp với Thừa Huyền Bình, nhưng tổng thể vẫn rất hoàn chỉnh, rất được.”
“Rất được? Thật sự là chẳng đâu vào đâu!”
Mưu Đạo Sinh gác chéo chân, hoàn toàn không để chừa mặt mũi cho họ.
Lương Vũ Hạnh tuy tức giận nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài.
Cô ta có lẽ vốn nghĩ rằng một mình Mưu Đạo Sinh có lẽ cũng không thay đổi được gì, nhưng không ngờ giám đốc của khu du lịch xem xong, liền nói, “Tôi cũng thấy thiết kế này không ổn.”
Một câu nói, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn lại.
“Giám đốc.”
Lương Vũ Hạnh nghe xong câu đó thì như sắp khóc cả ra.
Giám đốc nói, “Tôi nói không ổn, ý là thiết kế này không hợp với khu du lịch của chúng tôi.”
“Sao có thể chứ?” Lương Vũ Hạnh cuống lên, “Tôi đặc biệt thiết kế dựa theo kích thước của gian phòng đó của tôi, tuy nhìn đồ vật có vẻ nhiều, nhưng thực ra hoàn toàn không có vấn đề gì, hơn nữa đứng ở bất kì một góc nào cũng đều là cảnh.”
Giám đốc lắc lắc đầu, “Đồ dùng này của cô không hề thích hợp với khí hậu nơi đây.”
Một câu nói, tôi cũng đã hiểu.
Nơi thích hợp nhất của lâm viên kiểu Trung Quốc chính là miền nam của đất nước chúng ta, khí hậu ở đó cực tốt, hơi nước trong không khí cũng vừa khớp.
Còn ở đây gió to, gần biển, quá ẩm ướt.
Thiết kế này thực sự căn bản không thích hợp với nơi này.
Sau mấy vòng chấm điểm, tác phẩm của Lương Vũ Hạnh lại là tác phẩm đầu tiên bị loại trong bốn tác phẩm.
Mà chỉ còn lại ba tác phẩm, cũng rất bất ngờ.
Thế mà lại có tác phẩm của tôi.
Hai ngày tiếp theo đó, ba vị giám khảo dựa vào tình hình, vị trí trong khu du lịch để quyết định xếp hạng cuối cùng.
Bình chọn kết thúc.
Lương Vũ Hạnh tuy đã bị loại, thế nhưng vẫn chạy đến chỗ Mưu Đạo Sinh, vừa xin lỗi, vừa lấy lòng.
Tôi nhìn từ xa, có chút khó hiểu.
Nếu Mưu Đạo Sinh là hậu nhân của Thừa Huyền Bình, một thân phận lợi hại như vậy, tại sao ông ta lại không dùng, lại cứ nhất quyết phải đổi thành cái tên Lance Harris này chứ.
Rồi lại lăn lộn ở nước ngoài.
Thậm chí không để người khác biết ông ta là người trong nước.
Buổi tối, lúc tôi trở về phòng thì thấy đồ của Lý Hào Kiệt đều đã bị đem đi.
Tôi nhìn bàn chải đánh răng của mình trơ trọi trong cốc đựng trên bồn rửa tay, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Không có gì để làm, tôi liền một mình đi dạo bên ngoài.
Đi đến nửa đường, bỗng nhiên bị người ta đập vào đầu một cái!
Trước mắt bỗng tối sầm lại, lập tức mất đi cảm giác.
Không biết qua bao lâu...
Nóng!
Toàn thân nóng không chịu được!
Tôi mở mắt trong tình trạng cả người nóng như lửa đốt, nhìn thấy đây là phòng của mình!
Nóng quá.
Sao trong phòng lại nóng đến vậy.
Đầu tôi hoàn toàn mơ hồ, ý thức đầu tiên chính là tôi phải ra ngoài.
Ra ngoài.
Tôi đi dép lê, căn bản không kịp nghĩ xem mình đang mặc gì trên người mà liền đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, bên ngoài vẫn rất nóng.
Tôi bắt đầu hoài nghi, có phải do trên người mình mặc nhiều quần áo quá hay không, tôi bắt đầu định ૮ởเ φµầɳ áo...
Vừa cởi một chiếc ra...
“Cô làm gì vậy!”
Tôi nghe thấy sau lưng có người đang gọi mình!
Quay đầu lại.
Trước mắt tôi như bị che bởi một chiếc khăn voan mỏng, tôi có cố gắng thế nào cũng không thể nhìn rõ người trước mắt mình là ai.
Chỉ có thể mở miệng nói bằg giọng khàn khàn, “Tôi nóng, rất nóng... giúp tôi...”
Người đó bước đến gần tôi, giữ tay tôi lại, ôm tôi rời đi.
Trên đường đi, tôi liên tục giãy giụa, “Tôi rất nóng, tôi muốn ૮ởเ φµầɳ áo...”
“Đủ rồi! Đừng giẫy nữa! Ngoan ngoãn chút đi!”
Người đó cảnh cáo tôi.
Giọng điệu rất hung dữ.
Nhưng trong tiềm thức tôi lại có thể cảm nhận được người đó không có ác ý.
Sau đó người đó đưa tôi đến một căn phòng, một căn phòng tôi chưa từng nhìn thấy, vô cùng rộng rãi.
Băng qua căn phòng.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, cơ thể bỗng nhiên đổ xuống...
Lập tức, tôi cảm giác thấy mình bị rơi vào trong nước.
Trong nháy mắt, nước bắt đầu tràn vào trong lỗ mũi, khoang miệng của tôi!
Tôi bắt đầu vùng vẫy!
Đứng thẳng dậy.
Bể bơi không sâu, tôi chỉ hơi đứng lên một chút là đã có thể chạm đến đáy.
Tôi đứng dậy, ra sức ho, chân mềm nhũn, lại ngã xuống.
Tôi lại đứng dậy.
Cứ lặp lại mấy lần như vậy, cuối cùng tôi cũng lấy lại được chút ý thức.
Ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.
“Ngài Mưu...”
Người trước mặt lại chính là Mưu Đạo Sinh!
Não tôi bắt đầu nhanh chóng vận hành, tuy không nhớ rõ chuyện trước đó lắm, nhưng vẫn có chút ý thức.
Tôi cúi đầu xuống, thấy trên người mình vẫn mặc quần áo thì liền thở phào nhẹ nhõm.
Định trèo lên trên.
Cố gắng mấy lần nhưng vẫn trượt xuống.
Mưu Đạo Sinh thấy tôi như vậy, đành bất đắc dĩ cúi người xuống kéo tôi.
Cả người tôi mềm nhũn, ông ta cũng không có cách nào, liền hai tay ôm lấy cơ thể tôi để kéo lên.
Vừa lên đến nơi, cơ thể nóng rực của tôi bị một luồng khí lạnh bao phủ, tiếp theo đó, sau lưng truyền đến giọng nói tức giận của người đàn ông, “Hai người đang làm gì vậy!”
Lý Hào Kiệt.
Cho dù tôi không suy nghĩ cũng có thể nhận ra giọng nói này.
Quay đầu lại, nhìn thấy Lý Hào Kiệt đứng ngoài hàng rào, mặc trên người bộ quần áo thoải mái.
Còn có Dương Trung đứng bên cạnh anh ấy nữa.
Đầu tôi quay cuồng, có chút nhìn không rõ biểu cảm của anh ấy.
Lúc này tôi vẫn đứng ở bên cạnh hồ bơi, Mưu Đạo Sinh cũng không buông tay tôi ra ngay, mà kéo tôi đến ghế dựa ở trên bờ, sau đó mới buông tay tôi ra.
Tôi cố gắng xua đi mọi thứ trong đầu, để bản thân tỉnh táo hơn.
Mưu Đạo Sinh đứng bên cạnh tôi, tôi nghe thấy tiếng bước chân của Lý Hào Kiệt đang tiến đến.
Anh ấy đi đến bên tôi, nói, “Cầm khăn tắm đến đây cho tôi.”
“Không cần, tôi, tôi ổn rồi.” Tôi vội vàng đứng dậy, nói với Mưu Đạo Sinh, “Thầy Mưu, vừa rồi cảm ơn thầy ạ.”
Mưu Đạo Sinh vốn đã định đi về phòng, nghe thấy lời này của tôi, liền nhìn về phía tôi.
Ánh mắt của ông ta chỉ dừng lại trên người tôi đúng hai giây, mở lời, “Không có gì.”
Lúc này, Dương Trung đã cầm một chiếc khăn tắm từ trong phòng của Mưu Đạo Sinh ra, nói với Mưu Đạo Sinh, “Ngài Mưu, mượn tạm khăn tắm ở trong phòng ngài một lúc, tôi sẽ lập tức gọi phục vụ cầm cái mới đến cho ngài.”
“Cầm đi đi.”
Mưu Đạo Sinh xua xua tay, rồi đi vào phòng.
Lý Hào Kiệt nhận lấy khăn tắm, khoác lên người tôi.
Duỗi tay ra sờ sờ trán tôi, rồi lại sờ mặt tôi, dường như đã nhận ra sự bất thường của cơ thể tôi, khom người, cứ vậy bế tôi lên.
“Sao… sao anh lại ở đây? Là ai đã nói với anh sao?”
Lúc này đầu của tôi đã có chút tỉnh táo rồi, Lý Hào Kiệt xuất hiện ở đây, giống như hôm đó những người tham gia cuộc thi đó xuất hiện trong phòng Lý Hào Kiệt vậy.
Tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Người đàn ông không nói gì cả, chỉ ôm lấy tôi và đi ra ngoài.
Điều này đã khiến lòng tôi bỗng xuất hiện một cái tên, cười lạnh, “Tống Duyên Minh sao? Là Tống Duyên Minh phải không?”
“Không phải cô ấy.”
Lý Hào Kiệt đáp lại bốn từ đó một cách nhàn nhạt.
“Không phải chị ta? Chắc chắn là chị ta, lúc trước tôi nghi ngờ chị ta không hề mất trí nhớ, bây giờ xem ra là thật rồi, chị ta thật sự đã ra tay rất tàn độc với bản thân.”
Tôi nằm trong lòng của Lý Hào Kiệt.
Không biết có phải là do tác dụng của thuốc vẫn chưa tan đi hay không.
Tôi có thể loáng thoáng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người đàn ông này, giống như là một loại тнυố¢ кí¢н ∂ụ¢ vậy.
Khiến tôi chỉ nghĩ đến chuyện đó.
Lý Hào Kiệt không nói gì cả, bế tôi về phòng, đặt lên giường, đắp chăn cho tôi.
Khẽ sờ lên cánh tay tôi, hơi nhíu mày, “Anh sẽ điều tra rõ chuyện này.”
“Điều tra?” Tôi thấy lời của anh ấy giống như truyện cười vậy.
Chuyện có liên quan đến Tống Duyên Minh, thì mãi mãi cũng chẳng thể điều tra ra kết quả mà.
Có lẽ là tác dụng của thuốc đã khiến tôi phát điên, tôi khẽ nhổm người dậy, ôm lấy cổ anh ấy, môi áp đến gần tai anh ấy, khẽ thổi một hơi, nói, “Tôi khó chịu, giúp tôi đi.”
“….”
Người đàn ông chẳng có cử động gì.
Tôi khẽ cười, “Sao vậy? Sợ Tống Duyên Minh trách anh sao?”
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, đẩy tôi ra, muốn dìu tôi trở lại giường, “Em bị bệnh rồi, anh đi hỏi bác sĩ ở đây, xem có cách gì không.”
Lúc này, vừa mới được nước ở bể bơi làm dịu bớt nhiệt độ xuống thì bây giờ lại tăng lên.
Toàn thân tôi khó chịu, thật sự rất muốn.
Lý Hào Kiệt chính là thuốc giải tốt nhất.
Anh ấy từ chối tôi, để khích anh ấy, tôi đẩy anh ấy ra, nói, “Hừ, không làm thì thôi, tôi đi tìm người khác”
Nói xong, đứng dậy định đi ra ngoài.
Mới đi được hai bước, liền bị người đàn ông đó kéo lại, đè xuống giường.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống tôi, con ngươi đen láy đã hừng hực lửa, một tay nắm lấy cằm tôi, “Tìm người khác? Anh đã sớm nói với em rồi, đã thích ứng với kích thước của anh rồi, thì người khác sẽ không thể thỏa mãn được em đâu.”
Ngay sau đó, đè xuống, bắt đầu chiếm lấy tôi một cách điên cuồng.
Hormone của đàn ông và tác dụng thuốc ở trong cơ thể đã xảy ra phản ứng hóa học vi diệu.
Tôi bắt đầu hưởng ứng theo anh ấy một cách kịch liệt mà trước nay chưa từng có.
Mặc dù sau đó tác dụng của thuốc đã sớm tan đi, chúng tôi vẫn tiếp tục điên cuồng.
Ngày hôm đó, chúng tôi cũng không biết đã làm mấy tiếng nữa.
Tôi chỉ biết cuối cùng đến sức lực xuống giường tôi cũng chẳng còn nữa.
Lý Hào Kiệt gọi điện thoại cho quầy phục vụ để gọi bữa trưa, hay bữa xế chiều gì đó.
Phục vụ chưa đến, chúng tôi vẫn tiếp tục dựa sát vào nhau ở trên giường, tôi biết rõ sự phát tiết một cách tùy tiện như thế này, chắc chắn phải nhận lấy hậu quả.
Thế nhưng tôi vẫn không chịu buông tay.
Đại khái là qua mười mấy phút sau, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng động, ngay sau đó, tôi nghe thấy người phục vụ nói, “Cô Tống, sao cô lại ở đây?”
Cô Tống.
Cả cái khu nghỉ dưỡng này bây giờ chỉ có hai cô Tống.
Tôi ở trong phòng.
Vậy ngoài đó là ai thì không cần nói cũng đã biết.
Lý Hào Kiệt cũng nghe thấy lời nói của người phục vụ, lập tức ngồi dậy, với lấy quần áo ở bên cạnh vội vàng mặc vào, rồi bắt đầu đi ra ngoài.
Tôi liền ôm lấy anh ta ấy từ phía sau, nói, “Lý Hào Kiệt.”
Tôi không nói gì nữa cả, chỉ là gọi tên của anh ấy.
Những lời sau đó cho dù tôi không nói, tôi tin là anh ấy cũng đã rõ.
Lý Hào Kiệt quay đầu lại, nhìn tôi, ánh mắt có chút mập mờ, cuối cùng vẫn là vỗ njej lên cánh tay đang ôm lấy anh ấy của tôi, khẽ nói, “Anh đi một lát rồi sẽ quay lại.”
“Đừng đi.”
Tôi ôm lấy anh ấy, không buông tay.
Cứ coi như là tôi tùy hứng đi.
Tống Duyên Minh có thể dùng thủ đoạn, sao tôi lại không thể chứ?
Ai quy định tôi nhất định phải hiểu chuyện chứ? Nếu như chuyện này có liên quan đến Tống Duyên Minh, vậy thì chuyện của Đào Nhi là sao chứ?
Thực ra trong chuyện này có quá nhiều nghi vấn, thế nhưng tôi không muốn quan tâm đến.
Trong chuyện tình cảm với Lý Hào Kiệt tôi chính là một con bạc điên cuồng.
Thế nhưng lần này tôi lại thua rồi.
Anh ấy khẽ dùng lực, gỡ tay tôi ra, vừa đi về phía trước, vừa nói, “Anh đi một lát rồi sẽ quay lại.”
Đây đã là lần thứ mấy tôi thua rồi?
Tôi chẳng thể nhớ nổi nữa.
Tôi nhìn người đàn ông đó đi ra ngoài, cầm lấy quần boxer ở bên cạnh mà anh ấy chưa kịp mặc vào, khoảnh khắc mà anh ấy mở cửa tôi liền đẩy anh ấy ra.
Sau đó vứt chiếc quần đó ra ngoài.
Đóng cửa lại.
Tôi hét lên sau cánh cửa, “Cút đi! Tôi đã thoải mái rồi, anh có thể cút rồi!”
Sau đó, Lý Hào Kiệt thật sự đã không đến nữa.
Tôi thấy bản thấy giống như trò cười vậy.
Nực cười.
Đáng thương.
Buổi tôi, tôi đã đói đến nỗi không chịu nổi nữa, liền đi đến cửa hàng mua đồ ăn.
Vừa bước vào, liền nhìn thấy Mưu Đạo Sinh.
Nghĩ đến chuyện ban ngày, tôi có chút ngại ngùng, lại đến đó nói một lần nữa, “Thầy Mưu, hôm nay cảm ơn thầy ạ.”
Lần này, Mưu Đạo Sinh đứng đó nhìn tôi, nhíu mày, hỏi tôi, “Người khác đều gọi tôi là tiền bối, bậc thầy, người bình thường gọi tôi là ngài, sao cô lại gọi tôi là thầy? Tôi chưa từng dạy cô mà.”
Lời của ông ta đột nhiên khiến tôi bối rối.
Cách gọi này là do lúc đó tôi cảm thấy ông ta rất lợi hại, nên thuận miệng gọi, không ngờ ông ta có thể để ý đến vậy.
Mọi người đều nói con người Mưu Đạo Sinh này tính khí rất kì quặc, tôi vội nói, “Xin lỗi, ngài Mưu, tôi không nghĩ nhiều như vậy.”
“Haiz, bỏ đi, cô gọi tôi là thầy đi, còn thấy thuận tai hơn chút.”
Mưu Đạo Sinh nói xong, thanh toán rồi đi ra ngoài.
Tôi đi phía sau ông ta.
Ra khỏi cửa hàng ông ta liền hỏi tôi, “Cô thấy tác phẩm lần này của cô thế nào?”
“Của tôi?” Tôi nghĩ đến chuyện ông ta chửi Lương Vũ Hạnh đến mất mặt, cũng không dám nói linh tinh, “Trình độ của tôi, có thể vào được vòng chung kết thực sự đều là do may mắn.”
“Cô thấy vậy sao?” Mưu Đạo Sinh nhìn tôi.
Tôi gật gật đầu.
Ông ta cười lớn, “Cô đánh giá bản thân không chính xác, trình độ của cô, có thể vào được vòng chung kết không phải là do may mắn, mà là dựa vào quan hệ cô ngủ với ông chủ Hào Thiên mà ra.”
Ngữ khí của ông ta có chút chế giễu.
Tôi lại thấy xấu hổ đến mức mặt hơi ửng đỏ lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc