Thay Chị Lấy Chồng - Chương 104

Tác giả: Mộc Tâm

“Ý anh là gì?”
Tôi ngây người tại chỗ.
Thấy bác sĩ muốn đi, tôi đuổi theo hắn: “Ý anh là gì? Người mới được đưa đến có mấy giờ mà đã nói với tôi là xin chia buồn rồi sao? Sáng nay tôi còn ăn sáng với anh ấy nữa mà, anh ấy còn đưa tôi đi làm, còn nói…”
“Đi theo tôi.”
Bác sĩ ngắt lời tôi.
Tôi giật nẩy mình.
Tôi đã hiểu hắn muốn đưa tôi đi đâu. Tôi đứng yên tại chỗ, cố sức lắc đầu: “Tôi không đi! Anh lừa tôi! Anh ấy… Sao anh ấy có thể ૮ɦếƭ được chứ?!”
Mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên.
Không có bất cứ điềm báo nào cả.
Tôi không tin!
Bảo tôi sao mà tin tưởng được chứ?
Mấy giờ trước Lương Khanh Vũ còn yên lành, bây giờ bác sĩ lại nói với tôi rằng anh đã ૮ɦếƭ rồi?
Tôi không đi xem đâu. Tôi không tin đâu.
Tôi xoay người bỏ đi.
Bác sĩ gọi tôi lại từ đằng sau: “Cô Tống, tuy rằng lúc anh Lương được đưa đến đây đã hôn mê, nhưng sau khi được chúng tôi cấp cứu, anh ta đã tỉnh lại một lần.”
Tôi quay đầu lại: “Rồi sao nữa? Gì mà tỉnh lại một lần? Nếu đã tỉnh lại thì sao các người lại không cứu sống anh ấy?”
Tôi chất vấn hắn.
Nếu đã tỉnh lại thì tại sao vẫn ૮ɦếƭ?
“Lúc tỉnh lại, anh ta nói rằng cô nhất định sẽ đến. Nếu cô đã đến thì nhờ chúng tôi chuyển mấy lời cho cô.” Bác sĩ nhìn tôi, ngừng lại một lát: “Anh ta nói anh ta yêu cô. Nếu có kiếp sau, hãy để cho anh ta được gặp cô sớm hơn.”
“…”
“…”
“…”
Tôi cứ thế nhìn bác sĩ, một câu cũng không nói nên lời.
Nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.
Trái tim tôi như bị ai đó siết chặt.
Đau quá.
“Đi theo tôi.”
Bác sĩ vẫy tay gọi tôi.
Tôi nhấc chân đi theo hắn xuống tầng hầm.
Nơi này rõ ràng là lạnh hơn bên trên nhiều.
Bác sĩ đưa tôi đến cửa nhà xác, mở cửa, vẫy tay với tôi.
Tôi đi tới, nhìn vào bên trong.
Có vẻ đây là bệnh viện công quy mô nhỏ nên bên trong chỉ đặt một chiếc giường.
Bên trên có một người nằm đó. Chiều dài ấy hình như lùn hơn chiều cao của Lương Khanh Vũ chút xíu. Lương Khanh Vũ cao hơn cơ.
Đúng, Lương Khanh Vũ cao hơn người đó.
Tôi ra vẻ nhẹ nhõm nói: “Làm tôi giật cả mình. Đây không phải là anh Vũ. Anh Vũ không lùn như thế đâu.
Nói rồi, tôi muốn bỏ đi.
Bác sĩ đứng sau lưng tôi nói: “Lừa mình dối người và trốn tránh đều không có tác dụng gì đâu.”
“Vốn dĩ không phải là anh Vũ!” Tôi cúi đầu, nói bằng giọng điệu mà ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy chột dạ.
“Vậy cô nhìn đi.”
Người kia che vải trắng kín mít.
Tôi không nhìn thấy mặt người.
“Xem thì xem!”
Tôi làm bộ như ung dung, bước vào trong nhà xác.
Đi đến chỗ cách chiếc giường chỉ còn một bước, chân tôi bỗng nặng trĩu như đổ chì, không nhấc chân lên được.
Bác sĩ đi theo tôi vào phòng, đến bên giường hỏi tôi: “Có cần tôi xốc lên giúp cô không?”
“Không cần! Đừng nhúc nhích!”
Tôi can ngăn hắn.
Tôi rất sợ hãi.
Tôi không biết phải làm sao đây. Tôi rất muốn trở về, nhưng chân tôi không nhúc nhích được.
Bác sĩ thấy tôi như vậy, nâng tay vỗ vai tôi: “Nhìn một chút đi. Tôi nghĩ anh ta cũng mong cô nhìn anh ta đấy.”
Anh mong tôi thấy anh sao?
Thật ư?
Lời nói của bác sĩ như là lời cổ vũ, cuối cùng tôi cũng nổi dũng khí bước lên trước một bước, đứng trước chiếc giường. Tay tôi đặt lên trên tấm vải trắng. Rốt cuộc, tôi cũng hạ quyết tâm xốc tấm vải trắng đó lên.
Chỉ nhấc lên một góc, tôi đã thấy khuôn mặt của Lương Khanh Vũ.
Anh nhắm mắt lại, sắc mặt hơi trắng, nhưng không phải là phờ phạc.
Trông dáng vẻ như đang ngủ vậy.
“Anh Vũ…”
Nước mắt vốn đã dừng, nay lại tràn mi.
Tôi không thể tin vào mắt mình. Người đàn anh vừa rồi còn đưa tôi đến công ty, nay lại nằm ở đây.
Tôi chạm vào tay anh.
Mặc dù hơi cứng ngắc, nhưng vẫn còn chút độ ấm!
Không ngờ lại vẫn còn độ ấm!
“Anh ấy… Anh ấy còn sống! Anh ấy chưa ૮ɦếƭ!” Tôi nhìn bác sĩ, kéo tay hắn đi sờ tay Lương Khanh Vũ: “Anh xem, tay anh ấy vẫn còn ấm! Anh ấy còn sống!”
Không phải nói là thân thể người ૮ɦếƭ đều lạnh sao?
Nhưng thân thể của Lương Khanh Vũ vẫn ấm áp.
Có lẽ anh còn chưa ૮ɦếƭ đâu!
Bác sĩ rút tay ra, nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm: “Sau khi ૮ɦếƭ, tuần hoàn máu trong cơ thể đã ngừng lại, nhưng thi thể sẽ không lạnh xuống ngay.”
“Không! Anh.. Có phải là tại các anh không chịu cấp cứu đàng hoàng không hả? Anh ấy chưa ૮ɦếƭ mà! Anh ấy còn chưa ૮ɦếƭ! Các người thử lại lần nữa đi!”
Tôi khuỵu gối xuống trước mặt bác sĩ.
Tôi chắp tay trước иgự¢, van xin: “Xin anh đấy, cứu anh ấy đi! Lại thử lần nữa đi! Anh ấy thật sự chưa ૮ɦếƭ đâu!”
Bác sĩ nhìn tôi, thở ra thật dài: “Cô Tống, người đã ૮ɦếƭ không thể sống lại được. Tôi cảm thấy cô nên mau chóng báo tin tức của anh ta cho chúng tôi để chúng tôi có thể liên lạc với người nhà anh ta đi.”
Nói rồi, hắn xoay người đi ra ngoài.
Tôi đuổi theo hắn.
Vì chạy quá nhanh nên tôi té ngã, tay bị trầy xước, nhưng tôi cũng không để ý mà đuổi theo bác sĩ: “Xin anh đấy, anh ấy thật sự còn chưa ૮ɦếƭ đâu! Thật sự chưa ૮ɦếƭ! Anh cứu anh ấy đi!”
Bác sĩ không để ý tới tôi, tiếp tục đi lên lầu.
Tôi đuổi theo lên lầu.
Đuổi theo tới tận văn phòng bác sĩ.
Lúc này, một y tá đi tới, bỗng đâm kim tiêm vào cơ thể tôi. Tôi nhìn cô ta, muốn vùng vẫy.
Chỉ mấy giây sau, tôi đã cảm thấy mí mắt nặng trĩu, đầu óc mơ màng.
Đợi đến khi tôi tỉnh lại, thấy mình đang nằm ở một nơi quen thuộc.
Đó là phòng khách sạn.
Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì thấy ngoài cửa là một chiếc xe đẩy, mùi cháo bay vào từ khe cửa.
Tôi ngẩng đầu, thấy Lương Khanh Vũ đứng ngoài cửa, nói với tôi rằng: “Khanh, chào buổi sáng.”
“Anh Vũ…”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, đầu óc thoáng hỗn loạn.
Nhưng tôi vẫn lùi lại một bước để anh vào phòng.
Anh dọn bữa sáng cho tôi xong rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, cùng ăn bữa sáng với tôi.
Sau đó, tôi vào toilet sửa sang quần áo.
Lúc đi ra, tôi thấy anh đang đứng bên cửa sổ nhìn tôi.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh, khóe mắt anh hơi cong lên, nở nụ cười nhẹ trông rất đẹp.
Anh nhìn tôi, vẫn dịu dàng như thế, đẹp trai như thế.
Ánh nắng vàng ương vương trên người anh như là quầng sáng thiên thần vậy.
Anh nói với tôi rằng: “Khanh, sau này em phải chăm sóc cho mình thật tốt đấy.”
Anh Vũ…
Tôi nhìn anh, muốn nói gì đó, nhưng lời nói bị kẹt trong cổ họng.
Tôi muốn bước tới giữ chặt lấy anh, nhưng chân lại không thể nhấc lên được.
Sau đó, ánh nắng càng ngày càng chói, chói tới mức tôi không thể nhìn anh rõ ràng được.
“Anh Vũ! Anh Vũ! Anh Vũ!”
Lúc tôi có thể kêu ra tiếng…
Tôi mở choàng mắt.
Trước mắt chỉ toàn là màu trắng.
Tôi lập tức nhận ra đây là bệnh viện.
Mọi thứ vừa rồi chẳng qua là một giấc mơ mà thôi.
Lúc này, một người y tá đi vào, nhìn tôi nói: “Cô tỉnh rồi à?”
“Tôi… Tôi bị sao vậy?”
Tôi nghĩ kỹ lại, hôm qua tôi đuổi theo bác sĩ kia để hắn khám lại cho Lương Khanh Vũ lần nữa, sau đó bị tiêm cho một mũi.
“Hôm qua cô quá kích động nên chúng tôi tiêm thuốc an thần cho cô.” Y tá giải thích với tôi.
Tôi lúng túng nhìn cô ấy, nghĩ tới Lương Khanh Vũ, tôi hỏi: “Anh Vũ đâu rồi? Anh Vũ của tôi sao rồi?”
“Ba mẹ anh ta đã đến đây, đang chuẩn bị đưa thi thể của anh ta về nhà. Bây giờ cô qua đó chắc là vẫn có thể đuổi kịp đấy.” Y tá nói.
Sắp chở đi rồi sao?
Tôi không cần suy nghĩ gì cả, mang giày vào rồi chạy ra ngoài.
Có lẽ là vì được tiêm thuốc an thần nên lúc này đầu óc tôi còn hơi lộn xộn, lúc chạy bộ va chạm lung tung. Nhưng tôi lại không để ý được nhiều như vậy.
Vừa đến cửa, tôi thấy một chiếc xe tải lớn đỗ ở đó.
Bên cạnh có bảy tám người đang đứng.
Tôi vừa nhìn là nhận ra ba mẹ của Lương Khanh Vũ.
Họ cũng nhìn thấy tôi.
Tôi đi đến đằng trước. Mẹ Lương Khanh Vũ đi tới, trực tiếp đẩy tôi ra: “Mày đừng bám theo con trai tao nữa! Đều tại mày! Đồ sao chổi xui xẻo! Nếu không phải tại mày thì con trai tao sao có thể ૮ɦếƭ được chứ?!”
“Cô ơi, cô đừng giận nữa, cẩn thận thân thể.” Bên cạnh có người đỡ bà ta.
“Bác gái, cháu biết lỗi rồi.” Tôi nhìn thi thể Lương Khanh Vũ trên xe, xin bà ta: “Cháu muốn nhìn anh ấy thêm chút nữa, có được không?”
“Không được!” Mẹ Lương Khanh Vũ chặn trước cửa, liên tục đẩy tôi: “Đồ sao chổi xui xẻo. Mày nhìn, mày nhìn thì con trai tao có thể sống lại được không?”
Mẹ Lương Khanh Vũ khóc thảm thiết.
Bà ta vẫn đẩy tôi ra, khiến tôi và Lương Khanh Vũ cách một khoảng cách.
Tôi biết, thi thể bị đưa đi, tôi không thể thấy Lương Khanh Vũ được nữa.
“Bác gái, cháu…”
Ngay lúc tôi đang định xin bà ta thì một người bước ra từ trong đám đông.
Tôi còn chưa phản ứng lại thì người kia nâng tay lên, một cái tát đánh vào trên mặt tôi!
Tôi chỉ cảm thấy tai ù đi.
Ngẩng đầu lên, người đứng trước mặt tôi là An Kiều.
Cô ta nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu: “Tống Duyên Khanh, cô cút đi được không? Trước đó cô đã hại Lương Khanh Vũ đến mức đó rồi mà còn không biết hối cải, bây giờ cô đòi cả mạng sống của anh ấy nữa, sao cô vẫn còn ở đây chưa chịu đi? Cô còn muốn làm gì nữa đây?”
“Tôi…”
Tôi bị cô ta đánh, nhưng tôi không hận cô ta chút nào cả. Thậm chí trong lòng tôi tràn đầy áy náy.
Đúng rồi, đều do tôi cả.
Nếu không phải xảy ra chuyện ấy thì Lương Khanh Vũ sao lại chạy tới Vĩnh An được chứ?
Nếu anh không đến thì sẽ không trở về.
Không trở về thì sẽ không xảy ra chuyện.
Đều tại tôi.
Là tôi hại ૮ɦếƭ anh.
“Cô cút đi càng xa càng tốt! Nhưng xin cô đừng bao giờ quên rằng, Lương Khanh Vũ là bị cô hại ૮ɦếƭ!”
An Kiều nói rồi vung tay lên, đóng cửa xe tải lại.
Cô ta đỡ mẹ Lương Khanh Vũ lên xe.
Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn họ lên xe.
Nhìn chiếc xe chở Lương Khanh Vũ đi càng ngày càng xa.
Mãi cho tới khi không thấy chiếc xe nữa, tôi mới ngồi xổm xuống đất, vùi mặt vào đầu gối, nói: “Anh Vũ… Xin lỗi…”
Xin lỗi.
Nếu thời gian quay ngược lại, em thà rằng người ૮ɦếƭ là em.
Hôm sau, tôi về Vĩnh An.
Tôi xin nghỉ ở công ty.
Tôi cầm tiền, thuê căn phòng mà trước đó Lương Khanh Vũ đã đặt cho tôi.
Tôi cứ thế ở trong đó.
Không làm gì hết, chỉ ngồi trên giường ngẩn người, nhìn cánh cửa ấy, chờ đến khi cánh cửa bị gõ vang.
Mong chờ khi cánh cửa ấy mở ra, người bước vào là Lương Khanh Vũ.
Nhưng mỗi lần đều khiến tôi thất vọng.
Người gõ cửa luôn luôn là nhân viên phục vụ khách sạn.
Tôi ở đó bảy ngày.
Vào ngày thứ bảy, cửa lại bị gõ vang.
Tôi hoan hỉ mở cửa ra. Ngoài cửa là Khương Thanh, vung nắm đấm lên: “Em càn quấy đủ chưa?”
“…”
Tôi nhìn Khương Thanh, thều thào: “Sao chị biết mình ở đây?”
“Em đừng quan tâm.” Khương Thanh liếc xéo tôi một cái, tức giận nói: “Em đang làm gì thế hả? Ở đây chờ đến khi mình có siêu năng lực xuyên qua thời không hả?”
“Em…”
Đúng rồi, tôi đang chờ mong gì đây?
Lương Khanh Vũ đã ૮ɦếƭ rồi. Anh sẽ không trở lại nữa.
“Nói xem thử xem đã xảy ra chuyện gì vậy?” Khương Thanh ngồi trên giường nhìn tôi.
Tôi bắt đầu kể cho cô ấy nghe, bắt đầu từ vụ sao chép trận bán kết, mãi cho tới cái ૮ɦếƭ của Lương Khanh Vũ.
Kể xong, tôi thều thào: “Đều tại em, tại em không có bản lĩnh, chứ nếu không thì cũng không cần phải nhờ anh ấy giúp đỡ. Vậy thì anh ấy sẽ không đến Vĩnh An, sẽ không đi lên đường cao tốc, cũng sẽ không ૮ɦếƭ…”
“Tỉnh lại đi! Đều là ngoài ý muốn cả thôi!”
“Không phải là ngoài ý muốn. Nếu không phải tại em thì anh ấy sẽ không đến Vĩnh An.” Tôi kiên quyết lặp lại: “Nếu anh ấy không đến Vĩnh An thì sẽ không đi đường cao tốc trở về…”
Khương Thanh thấy tôi như vậy, ngồi trên giường ôm chầm tôi vào lòng: “Được rồi, hết thảy đều là Lương Khanh Vũ tự nguyện. Cho dù anh ấy có biết là sẽ gặp tai nạn thì chắc chắn anh cũng sẽ trở về thôi. Đây là sự lựa chọn của anh ấy.”
“Nhưng mà…”
“Gì mà lắm nhưng thế? Chắc chắn anh ấy sẽ không hối hận đâu. Vì người mình yêu thì có gì mà hối hận chứ?”
Lời nói của Khương Thanh khiến tôi không khỏi im lặng.
Vì người mình yêu.
Anh yêu tôi, tôi biết. Trước khi ૮ɦếƭ anh đã gửi nhiều tin nhắn cho tôi như vậy mà.
Nói với tôi rằng, anh yêu tôi.
Nhưng vốn dĩ tôi không xứng với tình yêu ấy.
Khương Thanh trả phòng với tôi, cùng tôi về nhà.
Lúc ở nhà, tôi nhận được điện thoại của Đặng Tùng. Anh ta nói với tôi rằng thể lệ trận chung kết đã có rồi, phải tập hợp rồi xuất phát ở ba ngày sau. Hỏi bên tôi có việc gì không, muốn xin nghỉ tới khi nào.
“Xin lỗi sếp Đặng. Tôi không tham dự trận chung kết nữa đâu.”
Tôi đáp lại một cách hờ hững.
Lúc nghe Đặng Tùng nói chuyện, tôi suy nghĩ lại những việc đã qua. Nếu không phải tại trận đấu bán kết lần này, nếu không phải tại sự kiện Lương Vũ Hạnh kia thì sẽ không xảy ra những chuyện sau đó!
“Gì cơ?” Đầu dây bên kia, Đặng Tùng ngây ngẩn cả người, sau đó lập tức khuyên nhủ: “Duyên Khanh, mình đừng nói đùa nhé. Cô vất vả lắm mới chứng minh được rằng mình không sao chép để vào trận chung kết, bây giờ nói không tham dự là sao hả?”
“Sếp Đặng, người giúp tôi chứng minh tôi không sao chép hôm đó đã ૮ɦếƭ rồi. Là tôi hại anh ấy.”
Tôi ôm điện thoại, ấp úng nói.
Khi nhắc tới chuyện này, nước mắt lại tràn vành mi.
Lòng tôi chua xót khôn tả.
“૮ɦếƭ rồi?” Đầu dây bên kia, Đặng Tùng ngây ngẩn cả người: “Sao mà… Đột ngột vậy?”
“Đúng rồi. Cho nên tôi không muốn tham dự nữa.”
Nói rồi, tôi cúp điện thoại.
Tôi bây giờ, sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Khương Thanh nghe tôi gọi điện thoại, đi ra hỏi tôi: “Chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì. Chẳng qua là không tham dự trận chung kết thôi.” Tôi nói bằng giọng thản nhiên.
Khương Thanh nghe vậy, sửng sốt trong chốc lát rồi đi tới, vỗ lên mặt tôi: “Em gái à, em điên rồi hả? Trận chung kết lần này đã chứng minh là em không sao chép, là Lương Khanh Vũ đánh đổi bằng cả mạng sống. Anh ấy ૮ɦếƭ rồi, em lại không tham dự nữa, không cảm thấy mình phụ lòng anh ấy à?”
“Em…”
Mấy ngày qua, đầu óc của tôi vẫn luôn mơ hồ, nhưng lời nói của Khương Thanh lại đột nhiên khiến tôi tỉnh táo lại.
Đúng rồi, sự trong sạch của tôi là được Lương Khanh Vũ chứng minh bằng chính mạng sống của anh ấy.
Sao tôi có thể không tham dự được chứ?
Tôi mau chóng cầm điện thoại lên, muốn gọi điện thoại cho Đặng Tùng. Đúng lúc đó, anh ta lại gọi lại cho tôi, tôi nghe máy rồi nói: “Xin lỗi sếp Đặng. Vừa rồi tôi không nghĩ rõ ràng. Tôi tham dự, tôi sẽ tham dự trận chung kết!”
Nghe tôi nói vậy, Đặng Tùng không khỏi thở hắt ra một hơi: “Ây dà, Tống Duyên Khanh, cô làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ!”
“Tôi tham dự.”
Tôi lặp lại lần nữa.
“Được được. Thông báo về trận chung kết lần này là phát cho cá nhân. Bây giờ tôi gửi vào email của cô nhé. Cô xem thử đi.”
Đặng Tùng nói rồi cúp máy.
Chưa tới một phút sau, hộp thư của tôi đã nhận được email về trận chung kết mà Đặng Tùng gửi tới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc