Phải ở bên nhau cả đời.
Mấy chữ này như những bàn tay vô hình siết chặt trái tim tôi.
Khiến tôi đau đớn khôn cùng.
Khoảnh khắc ấy, lòng đố kỵ bỗng dâng lên trong tôi. Chị ta kéo tôi khiến tôi càng giận dữ hơn. Tôi dứt tay ra, quát lên: “Tôi không muốn tham dự vào chuyện của các người!”
Có lẽ là tôi dùng sức quá mạnh, bởi vậy Tống Duyên Minh té ngã về phía sau.
Tôi quay lại, vừa lúc thấy chị ta ngồi bệt dưới đất, biểu cảm hơn đau đớn, thò tay xoa ௱ôЛƓ.
Người chung quanh đều nhìn về phía chúng tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt chỉ trích.
Tôi không hơi đâu mà làm người tốt, đang định bỏ đi thì thấy ánh mắt người chung quanh nhìn tôi thay đổi phương hướng.
Tôi nhìn theo ánh mắt họ thì thấy một người bước ra từ cổng tòa cao ốc.
Lý Hào Kiệt.
Bộ suit vẫn giống như lúc nãy. Anh thấy Tống Duyên Minh đang đứng lên, mau chóng đi tới đỡ chị ta dậy.
Lúc này tôi mới thấy, dưới ống tay áo của Tống Duyên Minh vẫn là băng vải. Xem ra vết thương của chị ta vẫn chưa lành lặn.
Lại là khổ nhục kế sao?
Xem ra chị ta giả vờ mất trí nhớ rồi.
Chiêu này của Tống Duyên Minh đúng là lần nào cũng xài được, xài hoài không ngấy.
Tống Duyên Minh được Lý Hào Kiệt kéo lên. Chị ta nhìn tôi, vội giải thích với Lý Hào Kiệt: “Xin lỗi, em hậu đậu quá! Ngay cả đi đường mà cũng không ổn.”
“…”
Tôi còn tưởng rằng chị ta muốn nói là tôi đẩy ngã chị ta cơ.
Lý Hào Kiệt chỉ nhìn chị ta, phủi bụi trên người chị ta, lắc đầu: “Sao em lại đến đây? Không phải bác sĩ đã nói là không được đi lung tung rồi sao?”
“Em… Em chỉ không nhớ dáng vẻ của anh lúc đi làm là gì nên mới đến đây xem thử, không ngờ lại gặp Duyên Khanh.”
Tống Duyên Minh đứng bên cạnh Lý Hào Kiệt, chiều cao chênh lệch 20 cm khiến chị ta thoạt nhìn rất nhỏ nhắn xinh xắn.
Hai người đứng chung một chỗ trông rất đẹp đôi.
Dường như từ cái hôm mà Tống Duyên Minh ra tay độc ác với chính bản thân mình, mỗi khi tôi và Tống Duyên Minh đồng thời xuất hiện, ánh mắt Lý Hào Kiệt đã không còn chủ động nhìn về phía tôi nữa.
Đã đến nước này rồi, tôi còn gì mà không hiểu nữa?
Tại sao tôi còn đứng đây tự rước nhục vào thân?
Tôi xoay người muốn đi, lại nghe thấy giọng nói của Tống Duyên Minh ở đằng sau: “Duyên Khanh, cùng ăn cơm trưa đi.”
Ha ha.
Tôi xoay người lại. Ánh mắt Lý Hào Kiệt rốt cuộc từ chỗ Tống Duyên Minh dời đến chỗ tôi.
Nhưng ánh mắt anh nhìn tôi khác với lúc nhìn Tống Duyên Minh.
Không có cảm giác đau lòng.
Ừm.
Dù sao thì tôi cũng khác với Tống Duyên Minh mà. Tôi không biết kêu đau, không biết khóc, cũng không biết làm nũng.
Sao tôi có thể so với chị ta được chứ?
Đàn ông đều thích kiểu phụ nữ như chị ta.
Loại người vừa thối vừa cứng giống hòn đá như tôi đây, ban đầu có lẽ đàn ông sẽ cảm thấy mới lạ, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ chán ngấy, sau đó xoay người lại nhào vào vườn hoa thơm.
Tôi nhìn bọn họ, ngừng một lát rồi nói: “Không được. Chờ khi nào hai vị làm tiệc mừng rồi lại gọi tôi vậy.”
Dứt lời, tôi bỏ đi.
Tim đau quá.
Rõ ràng rất muốn khóc, nhưng nước mắt lại không tràn ra, mà chảy ngược vào tim.
Trái tim tôi tan nát đau đớn.
Tôi lại thua rồi.
Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng tôi vẫn rất khó chịu.
Tôi cầm túi xách, đi dạo trên đường, chui đại vào một quán bar.
Tôi gọi ba ly wishky.
Khi tôi gọi tới ly thứ tư, bartender đưa một ly rượu cocktail màu đỏ đến trước mặt tôi.
“Đây là gì thế?” Tôi mơ màng nhìn anh ta.
Bartender nhìn tôi, nhếch môi nở nụ cười khẽ: “Đây là cocktail mà tôi điều chế vì một quý cô đang đau buồn, tên là Mơ Màng Như Người Say.”
Tôi vừa lắc đầu vừa cười: “Tôi còn tưởng tên nó là Tạm Biệt Quá Khứ cơ đấy.”
“Thế cũng được.”
Bartender đẩy ly về phía tôi.
Tôi uống một ngụm, chất lỏng có vị hơi chua chảy từ cổ họng tới trong dạ dày.
Sau khi uống xong, khoang miệng hơi ngọt, không để lại bất cứ vị cay của cồn nào cả.
“Đây không phải là rượu đúng không?” Tôi nhìn về phía bartender.
“Chỉ cần cô muốn say thì có phải là rượu hay không cũng đâu còn quan trọng nữa.”
Bartender nói thản nhiên.
Đúng rồi.
Chỉ cần tôi muốn say thì cho dù không uống rượu, tôi cũng có thể say.
Tôi nằm bò trên bàn, đầu óc rối bời. Mấy ngày nay mệt quá. Để chứng minh tôi không sao chép, thật sự là rất tốn công sức của tôi.
Bên tai, di động đang reo lên.
Tôi nghe thấy bartender tốt bụng nhắc tôi: “Quý cô, di động của cô đang đổ chuông kìa.”
Tôi không muốn nghe máy.
Tôi không mong chờ cuộc gọi từ bất cứ ai cả.
Tôi mơ mơ màng màng, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu.
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng.
Tôi mở mắt ra nhìn chung quanh…
Từ nội thất trong phòng có thể thấy được, tôi chắc chắn rằng mình đang ở khách sạn. Nhưng hôm qua rõ ràng là tôi ngủ ở quán bar, sao bây giờ lại ở đây?
“Cốc cốc cốc.”
Đúng lúc tôi đang khó hiểu thì tiếng gõ cửa vang lên. Tôi xoa đầu rời giường, đi ra mở cửa.
Lúc cửa mở ra, mùi cơm bay vào men theo khe hở.
Ngoài cửa là một xe cơm.
Mà người đẩy xe cơm là…
Lương Khanh Vũ.
“Anh Vũ?”
Tôi nhìn Lương Khanh Vũ, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu là chuyện mà hôm qua Lương Vũ Hạnh nói.
Trước đó tôi còn từng có ý kiến với Lý Hào Kiệt vì anh đã ra tay với Thiết Kế Vũ Phong.
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ Lương Khanh Vũ, cũng không thể ngờ được rằng anh ấy sẽ lừa tôi.
Chuyện này đã trở thành vướng mắc trong lòng tôi.
Lương Khanh Vũ đứng ngoài cửa, mỉm cười hiền hòa: “Dậy rồi hả?”
Tôi nghiêng người nhường cửa cho anh, cau mày hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Lương Khanh Vũ đẩy xe cơm vào phòng, sau đó dọn bữa sáng cho tôi, xong rồi mới nói: “Hôm qua sau khi xong việc, anh đã lái xe đến đây. Đến nơi rồi gọi điện thoại cho em, ai dè là một người đàn ông nghe máy. Cậu ta nói cậu ta là nhân viên phục vụ quán bar.”
“Anh Vũ, cảm ơn anh đã giúp em.”
Tôi nhìn bữa sáng thịnh soạn trước mặt nói.
Lương Khanh Vũ nhíu mày, nửa quỳ trước mặt tôi, ngẩng đầu nhìn tôi: “Xin lỗi, anh cũng không biết phải giải thích cho em về chuyện kia như thế nào nữa. Khi đó anh chỉ là rất sợ em sẽ bỏ đi với hắn, nhất thời hồ đồ nên mới…”
“Anh Vũ, em không trách anh.” Tôi mỉm cười với Lương Khanh Vũ: “Em biết anh làm vậy vì để ý em, hơn nữa, thật ra thì chuyện đó anh cũng không làm tổn thương ai cả, chỉ làm tổn thương chính bản thân anh mà thôi.”
“Anh…”
“Em thật sự không trách anh đâu, anh mau đứng dậy đi, chúng ta cùng ăn bữa sáng thôi.”
Khoảnh khắc Lương Khanh Vũ bày bữa sáng cho tôi, tôi đã suy nghĩ cẩn thận.
Lương Khanh Vũ làm hết thảy là vì để ý tôi, hơn nữa anh thật sự cũng không làm ai bị tổn thương cả.
Lương Khanh Vũ ngồi xuống, ánh mắt nhìn tôi chứa đầy sự thấp thỏm.
Để khiến anh yên lòng, tôi cầm bữa sáng lên trước, vừa ăn vừa nói: “Cảm ơn bữa sáng của anh.”
Lúc này Lương Khanh Vũ mới chịu cùng ăn cơm với tôi.
Sau khi ăn sáng xong, tôi nhìn đồng hồ. Thời gian đã không cho phép tôi về nhà thay quần áo nữa.
Nhưng vẫn còn dư lại một chút.
Tôi sửa sang lại quần áo trong toilet xong, đi ra nhìn Lương Khanh Vũ đang ngồi ở đó, gọi anh: “Anh Vũ.”
“Hả?”
Anh ngẩng đầu lên.
Tôi đi đến trước mặt anh, cúi đầu: “Anh Vũ, con người anh, rất rất là tốt, vừa lương thiện, vừa cẩn thận, còn biết chăm sóc người khác. Nếu ai có thể gả cho anh thì cô gái đó chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
“Rồi sao nữa?”
Lương Khanh Vũ đã đoán được lời nói đằng sau của tôi.
Tôi ngồi xuống giường, cười khổ: “Nhưng người kia sẽ không phải là em.”
“Tại sao?” Lương Khanh Vũ đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh tôi, thò tay ra giữ chặt lấy tay tôi: “Lý Hào Kiệt không có quan hệ gì với em cả, hắn ta sắp cưới Tống Duyên Minh rồi đúng không? Anh đều biết cả. Em là một cá thể độc lập, em là tự do, em không thuộc về ai hết!”
“…”
Tôi không rút tay mình ra, mặc cho anh kéo.
Lương Khanh Vũ nhìn tôi, dường như rất sốt ruột: “Nếu em lo lắng cha mẹ anh thì em cứ yên tâm đi, anh nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, không làm cho chuyện trước kia lại xảy ra nữa đâu.”
“Nhưng làm thế là không công bằng với anh.”
“Không sao. Anh không quan tâm. Anh…”
“Anh Vũ.” Trước khi Lương Khanh Vũ nói ra những lời khiến tôi càng áy náy hơn, tôi ngắt lời anh, nói: “Anh Vũ, có phải anh tưởng rằng quan hệ giữa em và Lý Hào Kiệt chỉ bắt đầu từ khi em gả cho anh ấy thay Tống Duyên Minh không?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Lương Khanh Vũ giật mình.
Tôi khẽ lắc đầu, bình tĩnh lại rồi nói từ từ: “Không phải. Em yêu Lý Hào Kiệt, yêu rất nhiều năm. Lần đầu tiên gặp anh ấy là khi em mười tuổi…”
Tôi ngồi bên cạnh Lương Khanh Vũ, kể hết cho anh nghe về lần đầu tiên tôi gặp Lý Hào Kiệt, về những năm tháng cố chấp của tôi.
Anh là người thứ hai biết chuyện này ngoài Khương Thanh.
Lương Khanh Vũ ngồi ở đó, im lặng nghe xong.
Anh buông tay tôi ra, cúi đầu xuống. Tôi nghe thấy một tiếng cười tự giễu.
Anh nói: “Là anh đến quá muộn.”
“… Xin lỗi. Anh ta làm em bị tổn thương đến vậy, em cũng rất muốn đuổi anh ta ra khỏi trái tim mình. Nhưng em đã thử rất nhiều lần, cuối cùng phát hiện mình không làm được. Em chỉ có thể xây dựng tường cao quanh tim mình, khiến anh ta không làm em tổn thương nữa. Nhưng anh ấy lại ở trong bức tường đó, không đi ra được.”
Nếu có thể, tôi mong rằng người mình yêu là Lương Khanh Vũ đến nhường nào.
Vậy thì ít nhất tôi sẽ không vất vả như vậy nữa.
Lương Khanh Vũ nghe rồi gật đầu: “Anh hiểu rồi.”
“Xin lỗi.”
Tôi vốn định nói rằng An Kiều rất tốt. Nhưng do dự trong chốc lát, tôi vẫn im miệng.
Đây là chuyện của Lương Khanh Vũ, tôi không nên can thiệp vào quá nhiều.
Anh lại ngồi một lát, nhìn thoáng qua di động, đứng dậy rồi cười nói với tôi: “Đi thôi. Không thì sẽ đi làm muộn mất. Anh chở em.”
Lúc ấy, ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt anh, như quầng sáng thần thánh khiến người ta không thể dời mắt được.
Tôi cứ thế nhìn anh, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Một người đàn ông tốt như vậy.
Nếu tôi yêu anh thì tốt biết bao.
Tôi thều thào dưới đáy lòng.
Tiếc rằng mọi chuyện đều không có “nếu”.
Lương Khanh Vũ sửa sang lại quần áo rồi cầm túi xách giúp tôi, mở cửa cho tôi.
Chúng tôi cùng nhau xuống dưới lầu. Do thời gian rất gấp nên anh không trả phòng mà đưa tôi đi làm trước.
Anh chở tôi đến cửa công ty, đưa túi xách cho tôi rồi vẫy tay: “Lần sau anh tới Vĩnh An rồi lại đến thăm em.”
Tôi gật đầu, đóng cửa xe lại, nhìn chiếc xe biến mất trong làn đường đông nghịt, tôi mới quay người vào công ty.
Sáng nay tôi vừa đến văn phòng liền nhận được điện thoại nội tuyến của Đặng Tùng, bảo tôi đến văn phòng của anh ta.
Tôi đặt túi xách xuống, ngay cả café cũng chưa kịp pha, đi qua ngay lập tức.
Vừa bước vào, anh ta đã hỏi tôi: “Tống Duyên Khanh, hôm qua người mà cô gọi là cao nhân nơi nào vậy? Điểm khác biệt chút xíu vậy mà cũng có thể phát hiện được.”
“Bạn của tôi.”
Tôi mỉm cười.
Ừm, là người mà tôi tín nhiệm nhất.
Đặng Tùng ngồi trên ghế xoay, nói bằng giọng sung sướng: “Bởi vì tác phẩm tham dự bán kết đạt tiêu chuẩn cực cao của cô, cộng thêm sự kiện Lương Vũ Hạnh, nên cô đã được xác nhận là vào trận chung kết trước rồi. Trở về chuẩn bị cho thật tốt đi! Đừng làm tôi mất mặt đấy nhé!”
“Vâng, ông chủ.”
Thật ra tôi không bất ngờ vì điều này. Dù sao thì nếu tôi không thể vào chung kết, công ty cũng sẽ không phí công sức nhiều như vậy.
Sau đó tôi báo cáo cho Đặng Tùng về công việc gần đây. Anh ta gọi một nhà thiết kế đến đây, bảo cô ấy đi theo tôi. Nếu tôi đi tham dự cuộc thi thiết kế thì cô ấy sẽ tiếp nhận công việc của tôi bất cứ lúc nào.
Hai chúng tôi bàn giao công việc cả buổi sáng.
Đợi đến khi rảnh rỗi, tôi phát hiện di động còn ở trong túi xách.
Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi xách, thấy bên trên có hai cuộc gọi đến từ Lương Khanh Vũ, còn có bảy tám tin nhắn giọng nói trong Wechat.
Tôi không nghĩ nhiều, mở tin nhắn giọng nói lên. Bên trong truyền tới tiếng ồn ào, sau đó giọng Lương Khanh Vũ vang lên.
“Duyên Khanh, xin lỗi, có lẽ anh không thể đến thăm em được nữa…”
“Tống Duyên Khanh, anh yêu em.”
“Tại sao em không nghe máy? Anh muốn chính miệng nói cho em nghe những lời này…”
“Khụ khụ… Anh… Khụ khụ…”
“Anh yêu em. Em phải sống thật tốt. Em… Khụ khụ khụ…”
“Anh yêu em.”
“Anh… Khụ khụ khụ…”
Mấy tin nhắn cuối cùng vẫn lặp đi lặp lại ‘Anh yêu em’.
Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi bỗng cảm thấy cực kỳ chua chát, không thở nổi!
Dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng tôi.
Tôi cầm điện thoại gọi lại cho Lương Khanh Vũ, nhưng không ai nhấc máy.
“Đừng xảy ra chuyện gì hết! Đừng xảy ra chuyện gì hết!”
Tôi rất hoảng hốt.
Tôi gọi điện thoại cho 120, hỏi vào thời điểm Lương Khanh Vũ gọi điện thoại cho tôi thì trong thành phố có trận tai nạn giao thông nào không, có ai bị đưa tới bệnh viện không.
Bên 120 tra xét một chút, nói với tôi rằng không có tai nạn giao thông, nhưng lại có mấy sự kiện khác.
Tôi hỏi tuổi tác tình trạng của bệnh nhân.
Chắc không phải là Lương Khanh Vũ đâu.
Nhưng tôi rất chắc chắn rằng Lương Khanh Vũ đã xảy ra chuyện rồi.
Thời gian mà anh gọi điện thoại cho tôi đã là hai giờ trước.
Trong hai giờ này, mọi chuyện đều có thể xảy ra!
Đúng lúc tôi không biết phải làm sao thì điện thoại vang lên.
Là điện thoại của Lương Khanh Vũ!
“Anh Vũ!”
Tôi nghe máy, kích động kêu lên.
Người trong điện thoại dường như ngây ra trong chốc lát, im lặng một lúc rồi mới nói: “Thưa cô, cho hỏi cô quen với chủ nhân của chiếc điện thoại này sao?”
“Vâng, quen! Anh ấy sao rồi?”
Tôi đã chuẩn bị tinh thần trước là người nghe máy không phải Lương Khanh Vũ rồi.
Người trong điện thoại tự giới thiệu, chỗ bên họ là bệnh viện nhân dân thị trấn Ngô, nằm giữa Vĩnh An và quê hương của Lương Khanh Vũ. Họ nhận được Lương Khanh Vũ ở trên đường cao tốc. Hiện giờ tình trạng của anh đang rất nguy cấp, bởi vì điện thoại của Lương Khanh Vũ có khóa nên vẫn không liên lạc được với người nhà của anh.
Đúng lúc đó tôi gọi điện tới, họ trực tiếp gọi lại nên mới liên lạc được với tôi.
Nghe người bên kia nói, tôi không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Cúp điện thoại, tôi gọi taxi, đi thẳng tới bệnh viện nhân dân thị trấn Ngô.
Để đến đó, tôi mất một giờ.
Đến nơi, tôi đi thẳng tới phòng cấp cứu!
Tôi xông tới quầy tiếp tân hỏi tình trạng của Lương Khanh Vũ. Một bác sĩ nam đi tới, thấy tôi hỏi: “Cô là Tống Duyên Khanh đúng không?”
“Vâng.” Tôi gật đầu, sốt ruột hỏi: “Lương Khanh Vũ đâu rồi? Anh ấy ở đâu? Sao rồi? Đã hết nguy hiểm chưa?”
Bác sĩ nam nhìn tôi. Hắn đeo khẩu trang nên tôi không thấy rõ biểu cảm của hắn, chỉ có thể thấy hắn khẽ cau mày, ánh mắt mang theo chút thương cảm, nói với tôi rằng: “Xin chia buồn.”