"Cho cậu dập đầu xin tội với chị dâu."
Nghe thấy lời Trần Hoài Kiêu, Trần Kinh Dã há hốc miệng, hoảng hốt đến muốn rơi cả cằm.
Không thể tin được, người phụ nữ ở trước mặt lại chính là chị dâu của anh ta.
Bạch Nhân là nghệ sĩ của Trần Hoài Kiêu, Trần Kinh Dã nằm mơ cũng không ngờ, Trần Hoài Kiêu lại đi cưới ngay người dưới quyền.
Không không không, trình tự không đúng, hẳn là anh ấy cưới chị ta trước, sau đó mới lăng xê chị ta lên!
Cho nên... sự công tư phân minh của anh ấy, xem như về già khó lòng giữ được!
Nghĩ đến những lời nói với chị ta ngày đó, Trần Kinh Dã không chút do dự đã quỳ sụp xuống, làm lố đến mức quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt nước mũi giàn giụa mà xin tội với Bạch Nhân: "Chị dâu, em thật sự xin lỗi chị! Là em không tốt, em không nên nói hươu nói vượn! Không nên gọi cánh săn ảnh đến!"
Bạch Nhân vốn cũng không đặt lời nói lỗ mãng của Trần Kinh Dã trong lòng, cũng không tức giận. Nhưng nghe được lời nói này của anh ta, đứng lên tức khắc, giận dữ nói: "Cánh săn ảnh là cậu gọi đến?"
Trần Kinh Dã vội vàng giải thích: "Em thật sự không biết chị là chị dâu! Em nghĩ chị là người thứ ba, muốn mượn cơ hội này để lộ scandal tình ái của chị với người đàn ông khác ra bên ngoài... Để anh em hết hy vọng, đây không phải vừa đúng lúc sao."
Bạch Nhân thật muốn... đạp cho anh ta thêm hai cước nữa.
Cô vẫn vô cùng áy náy và tự trách, cảm thấy chuyện quậy ra bê bối với Kiều Ngôn Thời là vì cô nhất thời phóng túng và uống nhiều.
Không chỉ tổn hại đến bản thân mà còn ảnh hưởng đến Kiều Ngôn Thời.
Hoàn toàn không ngờ sau lưng còn có Trần Kinh Dã xen vào!
An ninh ở câu lạc bộ Seria trước nay đều chặt chẽ, bình thường tuyệt đối không thể có cánh săn ảnh trà trộn vào, rất nhiều ngôi sao đều thích đến đây chơi.
Trừ khi có người bật "đèn xanh" cho bọn họ.
Trần Kinh Dã thấy cô thật sự tức giận, vội vàng trốn ra sau bàn làm việc của Trần Hoài Kiêu, nói: “Cũng may là không có việc gì rồi, anh trai em bản lĩnh hơn người, chuyện gì cũng giải quyết ổn thỏa. Dù hôn nhân của chị và anh trai em là dạng plastic, nhưng anh em cũng sẽ bảo vệ cho chị thật tốt, yên tâm, yên tâm!”
Trần Hoài Kiêu hơi nghiêng đầu: "Hôn nhân plastic?"
"Đúng vậy."
Trần Kinh Dã nghĩ hai người là dạng quan hệ hợp đồng giấy trắng mực đen, nên cũng không giữ miệng, nói thẳng: "Chính miệng chị dâu nói đó, chỉ cần anh cho chị ấy thứ chị ấy muốn, chị ấy cũng không để ý chuyện mình làm thế thân cho mối tình đầu của anh, dù sao cũng là lợi dụng lẫn nhau."
Bạch Nhân: "..."
Cho dù là hôn nhân plastic, ít ra hai người vẫn có duy trì chuyện sinh hoạt vợ chồng thân mật, không đến mức nói ra huỵch toẹt rõ ràng như vậy.
Sắc mặt Trần Hoài Kiêu tối xuống có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, một cước hướng thẳng về phía cái ௱ôЛƓ của Trần Kinh Dã: "Biến đi."
Trần Kinh Dã không biết lại chọc trúng chỗ nào làm anh họ mất hứng, rõ ràng là gọi anh ta đến xin lỗi, anh ta đã ngoan ngoãn vâng lời mà đến sám hối, ngược lại anh họ càng khó chịu hơn.
Trần Kinh Dã xoa ௱ôЛƓ, ngượng ngùng rời đi.
Trong văn phòng, hai người lặng im, Bạch Nhân không định giải thích gì, ngồi xuống ở mép sofa, hái một quả nho xanh.
Khóe mắt cô liếc Trần Hoài Kiêu một cái, người đàn ông ngồi dựa trên ghế xem tài liệu, khuỷu tay chống bàn, đầu ngón tay cầm theo chiếc 乃út máy tráng men màu đen, tùy tiện xoay xoay.
Cô mang nho đến bên cạnh Trần Hoài Kiêu: "Này, nếm thử một chút."
Mí mắt Trần Hoài Kiêu không thèm nâng lên, cũng không phản ứng lại cô.
Bạch Nhân chỉ cầm quả nho đút đến bên miệng Trần Hoài Kiêu, dùng giọng nói nũng nịu khêu gợi nói: "Nếm hộ em xem, xem có chua không."
Lúc Trần Hoài Kiêu cắn quả nho, còn suýt cắn cả tay cô.
Bạch Nhân vội rút về, trong bụng rầu rĩ nghĩ, sao mà giống hệt chó, còn cắn người chứ.
"Sao, chua không?"
Trần Hoài Kiêu nhai quả nho rồi nuốt, lạnh lùng nói; "Tự mà thử."
"Được, em tự thử."
Vừa dứt lời, cô từ phía sau nắm lấy cổ anh, kề sát mặt đến, cắn lên môi anh, chủ động tấn công, cuốn sạch tất cả vị chua giữa răng môi anh ấm áp.
Bạch Nhân nói khẽ, phàn nàn: "Chua quá, không thích, không ăn."
Nói xong, cô đẩy Trần Hoài Kiêu ra, giẫm trên đôi giày cao gót mảnh mai, xoay người rời đi.
Trần Hoài Kiêu nhìn bóng dáng thất thần mà đẹp đẽ của cô, lửa nóng lại bị cô đẩy lên, không nhịn được mà kéo cô đến căn phòng nghỉ ở bên cạnh.
Người là của anh, có được dễ như trở bàn tay, nhưng sau khi thỏa mãn, Trần Hoài Kiêu lại rơi vào sự trống trải còn lớn hơn.
Thứ mà anh muốn, mãi mãi sẽ không có được.
Người phụ nữ này cũng không thực sự thuộc về anh, cô ấy luôn dự trù để sẵn sàng rút lui bất kỳ lúc nào.
Thực sự bị trói buộc lại, chỉ có Trần Hoài Kiêu.
...
Thời gian đó, Bạch Nhân cảm nhận rõ ràng ý muốn trút giận của Trần Hoài Kiêu tăng thêm.
Giống như phải chinh phục cô, lại giống như phải Ϧóþ ૮ɦếƭ cô, sau khi xong việc lại ôm rịt cô không buông, dùng các kiểu lấy lòng mà hôn môi cô...
Bạch Nhân bị anh gây sức ép cực lớn.
Có điều sau khi trải qua chuyện bị paparazzi chụp ảnh, tất cả sức lực của Bạch Nhân đều đặt trên công việc, tuyệt không lại mong chờ chút biểu đạt tình ý.
Hôm đó Tôn Lê Lê hổn hển bước vào văn phòng, giật lấy tách cà phê Bạch Nhân vừa mới pha, một ngụm uống hết.
"Aaaaaa! Nóng nóng! Bỏng ૮ɦếƭ mình rồi!"
"Ai bảo cậu uống gấp vậy." Bạch Nhân đi đến, dịu dàng nhận lấy tách cà phê: "Để mình xem xem, có nóng không?"
Tôn Lê Lê đẩy cô ra, hổn hển nói: "Phiền ૮ɦếƭ mình!"
"Cậu lại giận dỗi ai rồi?"
"Còn ai nữa chứ." Tôn Lê Lê liếc mắt nhìn Bạch Nhân, thở phì phò nói: "Cậu đó, ân oán của cậu với Tô An Ninh, hai người phải đánh một trận cho rõ ràng mới được."
"Cũng không phải đám trẻ con, đánh nhau không thể giải quyết được cả vấn đề." Bạch Nhân biết, chắc chắn là bên Tô An Ninh chọc giận Tôn Lê Lê.
Cô ấy là người đại diện của Bạch Nhân, rất nhiều hoạt động và công việc đều là Tôn Lê Lê lo liệu, Tô Anh Ninh cố ý hay vô tình gây khó dễ, cũng đều là Tôn Lê Lê, chắn ở phía trước chịu thiệt thòi.
Bạch Nhân kéo cô ấy đến bên sô pha ngồi xuống, lần nữa pha cho cô ấy tách cà phê, vỗ lưng cô ấy, lời ngon tiếng ngọt mà nói: "Cô ta lại làm sao?"
"Mình đã hẹn với nhạc sĩ vàng Lý Thuần Phong từ nửa năm trước để viết bài hát cho single đầu tiên của cậu, không ngờ lại bị công ty của Tô An Ninh chặn đứt! Aaaaaa! Giận quá! Hoàn toàn không có uy tín!"
"Trả giá cao thì nhận, có lẽ công ty Tô An Ninh ra giá cao quá, người ta cũng không có lý do gì mà từ chối." Bạch Nhân cười cười: "Cậu hẳn là nên đi tìm Trần Hoài Kiêu, tiết lộ với anh ấy dự trù của cậu."
"Ha! Rõ ràng là đĩa đơn của cậu, sao lại bảo mình đi tìm anh ta!"
Bạch Nhân vội bịt kín miệng cô ấy, may mắn là trong văn phòng đại diện không có ai khác.
"Mình chẳng thèm đi tìm anh ấy đâu." Cô buồn bã nói: "Người đàn ông này dạo này tính tình tệ thật sự. Trên giường hệt như chó điên, mình lại nài xin anh ta, sợ rằng mình không gắng gượng nổi đến ngày làm xong đĩa đơn."
Tôn Lê Lê: "..."
Lại là nội dung mà chó độc thân không thể nghe.
Bạch Nhân thẳng lưng, thoải mái nói: "Đây là việc công, lấy không được ca khúc của Lý Thuần Phong thì trước mắt đi hẹn người khác, giới nhạc Hoa ngữ không lẽ còn mỗi anh ta?"
"Cậu thật sự đúng là đừng mở miệng, nhà sản xuất đứng đầu giới âm nhạc Hoa ngữ thật đúng là chỉ có anh ta, Lý Thuần Phong. Nếu không thì sao mình phải hẹn anh ta trước cho cậu tận nửa năm chứ!"
Tôn Lê Lê nói thẳng: " m nhạc của anh ta rất có phong cách riêng, phong cách cá nhân vô cùng mạnh mẽ, mỗi ca khúc sáng tác ra đều có thể bùng nổ trong giới âm nhạc Hoa ngữ đã viết rất nhiều tác phẩm làm nên tên tuổi của các thiên vương thiên hậu! Năng lực của anh ta có thể nói thật sự là nhà nghệ thuật thiên tài."
Tuy Bạch Nhân không hiểu giới âm nhạc bằng giới diễn xuất, nhưng tên tuổi của Lý Thuần Phong, ít nhiều cô cũng có nghe qua, thật sự là một nhà sản xuất âm nhạc tài năng.
Khó trách Tô An Ninh tiêu nhiều tiền như vậy để đoạt người trong tay Bạch Nhân, nếu có thể lấy được ca khúc do Lý Thuần Phong làm ra, single nhất định có thể nổi.
Bạch Nhân nghĩ ngợi, hỏi Tôn Lê Lê: "Cậu có biết công ty Tô An Ninh dùng bao nhiêu tiền mua ca khúc của anh ta không,"
"Đây là bí mật thương nghiệp, để mình tìm chỗ dò hỏi, dù sao chắc chắn là hơn phần dự toán của chúng ta nhiều."
"Người Lý Thuần Phong này trước đây mình từng nghe qua, là một người sáng tác không theo lẽ thường, có một chút tính khí lập dị của nghệ sỹ. Cho nên... Không nhất định là thỏa thuận bất thành vì chuyện giá cả."
"Chuyện này mình cũng không biết." Tôn Lê Lê bất đắc dĩ nói: "Lý Thuần Phong vô cùng thần bí, anh ta ru rú trong nhà, không hề ra mặt tiếp xúc truyền thông công chúng. Giống như cái tên Lý Thuần Phong này cũng chỉ là 乃út danh, dù sao cũng chưa ai gặp qua anh ta. Tất cả việc mua bán hợp tác đều được thực hiện qua WeChat."
"Bí ẩn đến vậy?"
"Đúng vậy, tính tình cổ lỗ quái gở, theo lý mà nói, dạng nhạc sĩ bảng hiệu vàng, ca khúc nào cũng có thể bùng nổ, hẳn là khách quen của các buổi lễ trao giải âm nhạc lớn, nhưng anh ta không hề đến dù chỉ một lần."
Bạch Nhân bắt đầu thấy hứng thú: "Mình thật sự muốn gặp gỡ vị nhạc sĩ vàng này."
"Cậu muốn hẹn gặp anh ta sao?" Tôn Lê Lê lắc đầu, nói: "Chuyện này sợ là không được, anh ta sẽ không đồng ý đâu."
"Cậu không cần phải nói, không phải tất cả chuyện mua bán hợp tác đều thực hiện trên WeChat sao, vậy chắc chắn là cậu có kết bạn với anh ta."
"Mình đúng là có kết bạn với anh ta, nhưng anh ta chỉ nói chuyện công việc, cũng chưa bao giờ gặp mặt người khác bên ngoài."
Bạch Nhân nghĩ nghĩ, hỏi: "Anh ta có đăng gì lên vòng bạn bè không?"
"Cũng rất kỳ lạ, con người lầm lì và sợ giao tiếp xã hội nhưng lại thường xuyên đăng tin trên vòng bạn bè." Tôn Lê Lê lấy điện thoại di động ra, mở vòng bạn bè của Lý Thuần Phong.
Ba ngày gần đây, còn chơi một trận tennis với bạn bè, trên ảnh là một cây vợt tennis màu vàng hồng.
"Hình như anh ta vô cùng thích tennis." Tôn Lê Lê nói: "Nửa năm nay, mình thấy cứ cách một khoảng thời gian là anh ta lại đăng ảnh chơi tennis."
Bạch Nhân phóng to bức ảnh, nhìn đến logo tiếng Anh mờ mờ không rõ trên góc trên bên trái bức ảnh.
Cô đưa từ tiếng Anh này lên mạng tra cứu, thứ nhảy ra chính là một khu vực chơi tennis tư nhân ở ngoại ô phía bắc.
Tôn Lê Lê nhìn thấy thao tác của Bạch Nhân hệt như Sherlock Holmes, ngạc nhiên đến rơi cả cằm: "Quá... lợi hại."
"Chuyện nhỏ."
"Cậu không định đi tìm anh ta chứ:"
Bạch Nhân lưu bức anh lại, thản nhiên "Ừ": "Đi xem xem."
"Không phải... Mình biết cậu là vì thắng Tô An Ninh, nhưng tiếp xúc riêng như vậy." Tôn Lê Lê do dự nói: "Mình sợ Trần tổng như cái vại giấm kia... sẽ không được vui đó."
Tôn Lê Lê nghĩ ngay đến bê bối hôm trước, Bạch Nhân cả đêm không về, dáng vẻ Trần Hoài Kiêu tức giận đến độ mất kiểm soát muốn đuổi người...
Chỉ nghĩ lại thôi, bọn họ đã nhịn không được mà túa mồ hôi lạnh.
Bạch Nhân lại không chút để tâm, nói: "Mình làm chuyện sự nghiệp của mình, liên quan gì đến anh ta."
Lúc cô và Trần Hoài kiêu kết hôn đã thỏa thuận rành mạch, chỉ cần giữ sự trung thành về mặt thân thể, những chuyện khác đều không can thiệp.
*
Bạch Nhân đi đến sân tennis Phong Lạc, đây là sân chơi dành cho những người yêu thích tennis học hỏi và giao lưu. Sau khi trở thành hội viên là có thể ra vào địa điểm bao nhiêu lần tùy thích.
Đương nhiên, người chơi có thể đặt trước huấn luyện viên tennis chuyên nghiệp để luyện kèm, cũng có thể tùy ý tổ chức đội nhóm.
Bạch Nhân chịu đựng đau ví, trả phí hội viên cả năm ba vạn tệ, trong lòng thầm mắng mỗi một cái câu lạc bộ tennis sao lại thu phí cao đến vậy.
Chỉ là, đi vào bên trong, Bạch Nhân phát hiện câu lạc bộ Phong Lạc này cũng không chỉ là một cái sân tennis vứt đi.
Tất cả thiết bị đều vô cùng hiện đại, trang trí thuần trắng làm cho người ta có cảm giác vô cùng hiện đại, mỗi sân đều có người máy nhặt bóng tự động, thậm chí nếu không tìm được đối thủ còn có người máy luyện tập cùng, mang đến cho hội viên trải nghiệm chơi tennis vô cùng thỏa mãn.
Bạch Nhân thay áo thể thao, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác hở rốn dài tay bó sát người màu xanh lam đơn giản, phối với váy xếp pli tennis màu trắng, đôi chiếc mũ lưỡi trai hở đầu, mái tóc dài được cột cao, nhẹ nhàng thoải mái hoạt bát.
Cô mang theo cây vợt tennis màu trắng, trong sân tennis to như vậy mà đi tìm bóng dáng cây vợt viền vàng hồng trong ảnh của nhà sản xuất âm nhạc Lý Thuần Phong.
Không bao lâu, cô thật sự tìm ra.
Trên phần sân phía đối diện có một ông cụ râu tóc bạc phơ cầm cây vợt tennis màu vàng hồng, đang chiến đấu với một con rô bốt to tròn.
Bạch Nhầm lấy tấm ảnh ra so một chút, đúng vậy, cây vợt vàng hồng trong tay ông lão này đúng là cây Lý Thuần Phong đăng lên trên vòng bạn bè.
Nhưng cô thật sự không ngờ, nhà sản xuất âm nhạc vàng trong làng nhạc Hoa ngữ Lý Thuần Phong lại lớn tuổi đến vậy.
Lớn tuổi như vậy mà ca khúc nào viết ra cũng nổi rần rần thì cũng quá sức lợi hại.
Bạch Nhân đi đến chỗ Lý Thuần Phong, trên sân bóng, thấy ông ấy và người máy đang đánh bóng với nhau, cũng nóng lòng muốn đến gần, cùng ông ấy đánh thử vài ván.
Nhưng cô còn chưa đến gần chợt nghe truyền đến từ phía sau một giọng nói trẻ, nói năng không khách sáo: "Ai ai ai, người này sao lại chen hàng thế này, rõ ràng là tôi đến trước."
Bạch Nhân xoay đầu lại, nhìn thấy một cậu trai trẻ đeo một chiếc khuyên tai, nói vào mặt Bạch Nhân ra chiều khó chịu: "Bái sư học nghề cũng phải xem thứ tự trước sao chứ."
Cậu ta mặc một chiếc áo hoodies hợp thời trang phối với quần túi hộp. chiếc quần túi nhiều tầng, càng tôn thêm đôi chân thon dài của anh ta.
Cậu chàng huơ huơ cây vợt trong tay: "Là tôi tới trước, chị xê qua một bên đi."
Bạch Nhân nhìn thấy cách ăn mặc của cậu ta, rất hợp thời, nghĩ cũng là ngôi sao mới hoặc người đại diện. Có lẽ cũng như cô, đều muốn thông qua phương thức này để đặt hàng bài hát với Lý Thuần Phong.
Cô tò mò hỏi: "Cậu đến bái sư học nghề?"
“Dĩ nhiên. Trình tennis của ông cụ Lý được xem như trâu bò, tôi đến đây để học kỹ thuật của ông cụ."
"Là học tennis với ông ấy?"
"Không thì sao, còn học được gì nữa?" Cậu thiếu niên đeo khuyên tai xoa mũi: "Tôi đến đây ăn không ngồi rồi canh chừng mấy ngày nay, cuối cùng cũng trông được hôm nay ông cụ Lý rảnh rỗi, cô nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện chen ngang."
Bạch Nhân thở dài nhẹ nhõm một phen, không phải đối thủ cạnh tranh, vậy tốt rồi.
Lúc này, ông cụ trên sân bóng gọi cậu ta: "Cậu nhóc, đi nhặt bóng cho tôi, chờ lát nữa tôi luyện với cậu."
"Được thôi! Ông Lý, cháu đến ngay đây!"
Cậu chàng chạy thục mạng đi nhặt bóng cho ông cụ Lý, vô cùng nhiệt tình, đứng ngoài đường biên huơ huơ cây vợt, học theo động tác giao bóng và đánh bóng của ông cụ Lý.
Để tiếp cận ông cụ Lý, Bạch Nhân cũng lấy vợt ra, vừa nhặt bóng cho ông ấy vừa luyện bóng.
Dù chỉ là công việc hèn mọn như vậy thôi nhưng sức cạnh tranh cũng không nhỏ.
Cậu chàng đeo khuyên tai bên cạnh này miệng ngọt như bôi mật, mệt như chó nhưng vẫn có thể thốt ra bao nhiêu lời màu mè hoa mỹ, màu nào cũng đẹp đẽ tuyệt vời______
"Ông Lý, ông đúng là càng già càng dẻo dai, cơ bắp xương cốt rắn rỏi, tai thính mắt tinh đó! Bọn người trẻ chúng cháu so với ông còn kém xa lắm! Ông xem chị gái này xem, gầy như con gà ủ rũ, không xứng làm đối thủ của ông, cháu chạy vội đến để nhặt bóng cho ông đây! Cháu đến cho ông tập bóng!"
Bạch Nhân trợn mắt, không nói nên lời.
Từ trước đến nay cô đều không chịu nhận thua. Tuy rằng nhặt cầu thì không sánh lại tên "đối thủ cạnh tranh" chịu thương chịu khó này, nhưng cũng may kỹ thuật tennis cua cô lại tốt hơn so với cậu ta, đánh với ông cụ Lý vẫn có thể chống đỡ được vài hiệp, thật sự cũng làm cho ông cụ Lý đánh đến sảng khoái vô cùng.
Nhiều ngày sau đó, ngày nào Bạch Nhân cũng đến sân tennis Phong Lạc, luyện bóng với ông cụ Lý.
Chuyện phiền phức chính là, cậu chàng xỏ khuyên tai cũng vô cùng có nghị lực mà đến mỗi ngày.
Bạch Nhân ngồi bên ngoài sân nghỉ ngơi, nhịn không được mà hỏi cậu chàng nhỏ tuổi bên cạnh: "Cậu thật sự là đi theo ông cụ Lý học chơi tennis?"
"Đúng vậy." Cậu chàng đeo khuyên nhìn cô ghét bỏ: "Còn chị không phải sao?
"Cũng không phải."
Đến đây, cậu chàng xỏ khuyên tai lại hứng thú vài phần: "Vậy ngày nào chị cũng đến, so với tôi còn sớm hơn, ý đồ là gì."
Bạch Nhân bĩu môi, nhìn ông cụ râu tóc bạc phơ đang đánh bóng với người máy: "Cậu có biết thân phật của ông ấy không?"
Cậu chàng đeo khuyên mù mờ: "Thân phận gì?"
"Không biết thì thôi quên đi."
"Nói đi thôi."
"Lý Thuần Phong đó! Nhà sản xuất âm nhạc hàng đầu trong làng nhạc Hoa ngữ, tôi đến là để xin bài hát của ông ấy."
Lời vừa nói ra, cậu chàng đeo khuyên ho khan vật vã.
"Cậu bị sao vậy?"
"Bị sặc nước bọt rồi." Cậu chàng ho khan, mặt đỏ bừng cả lên: "Chị... chị đến là để đặt hàng ca khúc với ông ấy? Chị là người đại diện nhà ai?"
"Tôi không phải là người đội diện, tôi là ngôi sao! Cậu không biết tôi sao!"
"Tôi... tôi biết không nhiều ngôi sao lắm."
"Tôi là Bạch Nhân." Cô khó chịu nói: "Ngay cả tôi cậu còn không biết. Tôi rất nổi tiếng đó! Xem "Nghê Thường" chưa?"
"Không có. Bình thường tôi hay xem anime hơn, không để ý đến phim truyền thống."
"Quên đi." Bạch Nhân cũng không muốn nói đông nói tây với cậu chàng này. "Chỉ cần cậu không phải của bên đối thủ phái đến, thì sao cũng được."
Cậu chàng đeo khuyên đội mũ lưỡi trai, hóng hớt hỏi: "Bên phe đối thủ của chị là ai?"
"Cậu lo lắm chuyện thế."
"Chúng ta hầu hạ ông cụ Lý nhiều ngày như vậy rồi, xem như bạn chung hoạn nạn, nói xem nào."
Dù sao chuyện này trong giới giải trí cũng không phải là bí mật, Bạch Nhân nói đơn giản: "Tô An Ninh, người phụ trách bên tôi nửa năm trước đã thỏa thuận xong bài hát với Lý Thuần Phong, không ngờ giữa đường Tô An Ninh nhảy vào chắn ngang, làm tôi phải tự mình ra tay."
Khóe miệng cậu thiếu niên đeo khuyên co rút: "Chị có nghĩ đến, có thể bên phe bên kia trả cao lắm... thật sự cao lắm. Lý Thuần Phong không lý nào lại từ chối. Mặc dù chị bỏ công như vậy mà đi tìm, biết có ích gì không."
"Tôi biết." Bạch Nhân tỏ vẻ không cam lòng: "Nhưng chủ yếu là muốn thử xem, trước thăm dò thái độ làm người của Lý Thuần Phong. Nếu là vì tiền, dự toán công ty có hạn, tôi có thể bỏ tiền túi. Nhưng nếu bởi vì ông ấy thấy giọng của Tô An Ninh tốt hơn của tôi thì tôi không còn lời nào để nói, sẽ không ép uổng."
Vẻ mặt cợt nhả trên gương mặt cậu thiếu niên xỏ khuyên đã bay biến, ý tứ sâu xa mà nhìn Bạch Nhân: "Chị muốn... bài hát của ông ta cho bằng được?"
"Tôi không muốn thua." Ánh mặt Bạch Nhân kiên quyết: "Tuyệt không nhận thua."
Cậu chàng im lặng một lúc, nói: "Nếu không chị hát vài câu tôi nghe thử xem?"
"Mắc gì tôi phải hát cho cậu nghe, cậu là thằng nhóc sai vặt đánh tennis nát bét."
"Ha! Chị đừng có mà khi dễ người ta, tuy tôi đánh tennis nát bét, nhưng tôi..." Cậu ta dừng một chút, rồi sửa miệng: "Dù sao cũng nhàn rỗi không có gì làm, hát đại vài câu xem."
Bạch Nhân thuận miệng ngâm nga vài câu: "Đóa hồng e ấp lặng lẽ nở, Chậm rãi nở rộ những cảm xúc em dành cho anh. Bàn tay mùa xuân lật giở từng trang đợi chờ. Anh thầm do dự nên hái em chăng"
Giọng của Bạch Nhân mang theo một chút khàn khàn có một không hai, hát một bài dịu dàng như vậy, ý tứ đẹp đẽ triền miên, thuận miệng hát vài câu đã làm cho vẻ mặt người trẻ tuổi kia trở nên hoảng hốt.
Cô biết giọng của mình rất đỗi êm tai, tự tin cười nói: "Thế nào, phục không?"
Cậu ta còn đắm chìm trong dư âm giọng hát cô, không xoay người lại.
"Ê, nhóc sai vặt, thế nào?"
Cậu thiếu niên xỏ khuyên tai nhìn cô thật sâu, sau vài giây, miệng cậu lan ra ý cười sâu xa: "Này, chị gái, mạo muội hỏi một chuyện."
"Hỏi đi."
"Chị còn độc thân hay chăng?"