Kiều Ngôn Thời đỡ Bạch Nhân vào căn hộ ở Ngự Ly Đài, đây là căn hộ cao cấp (1) bậc nhất Bắc Thành, các tầng trên ba mặt đều có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.
(1) Từ gốc là [大平层] – Đại Bình Tầng: theo baike thì căn hộ kiểu này có định nghĩa khác nhau, nhưng thông thường dùng để chỉ những căn hộ có diện tích từ 200 mét vuông trở lên, thậm chí là một tầng chỉ một căn hộ, còn trong thiết kế kiến trúc phải có đầy đủ các phòng chức năng.
Bạch Nhân chóng mặt đi vào nhà, thấy mọi thứ xung quanh đều xa lạ, cô mơ hồ hỏi: "Đây là đâu?"
“Là nhà của em.” Kiều Ngôn Thời dìu cô đến chiếc giường lớn bằng vải dạ màu xanh đậm ở giữa, cẩn thận đỡ cô nằm xuống: “Chị Nhân, chị ở đây nghỉ ngơi trước đi.”
"Không được." Mặc dù đầu óc Bạch Nhân đã không còn tỉnh táo, nhưng trong tiềm thức cô vẫn cảm thấy không nên: "Chị phải về nhà, chị không thể qua đêm ở bên ngoài được."
“Chị Nhân, chị đừng lo, chỗ của em tuyệt đối an toàn.” Kiều Ngôn Thời lấy khăn giấy tẩy trang từ trong phòng tắm ra, cẩn thận tẩy trang cho cô: “Bây giờ dưới lầu đang có paparazzi ẩn núp, chị say rượu thế này mà đi ra ngoài, nếu bị bọn họ chụp được sẽ viết lung tung."
Bạch Nhân không còn sức lực, nằm ở trên giường, nhắm nghiền mắt, miệng mơ hồ lẩm bẩm: "Tôi phải về nhà..."
Kiều Ngôn Thời tẩy trang cho cô xong, lại lấy kem dưỡng da của mình thoa cho cô. Sau khi làm xong, cậu ta để cô mặc nguyên quần áo như vậy, ngủ trên giường của mình.
Cậu ta ngồi dựa vào cửa sổ sát trần bằng kính, nhìn dáng vẻ say rượu mềm mại đáng yêu của cô gái trên giường, kìm nén du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt đang trào dâng trong lòng.
Để phân tâm, Kiều Ngôn Thời lấy điện thoại di động ra, cụm từ được tìm kiếm nhiều nhất đã bị tin #Thật giả chuyện tình của Kiều Ngôn Thời và Bạch Nhân bị bại lộ# chiếm đóng, nhưng Kiều Ngôn Thời không nhấp vào xem.
Không cần nhìn cũng biết người hâm mộ sẽ nói gì.
Điện thoại của Bạch Nhân ở trên tủ đầu giường không ngừng đổ chuông, cô mơ mơ màng màng vươn tay mò tìm điện thoại, rồi ném điện thoại xuống đất.
Kiều Ngôn Thời bước tới, nhặt điện thoại lên giúp cô, thấy dòng ghi chú —
[Bề tôi dưới váy]
Cậu ta khẽ nhíu mày.
Tuy cậu ta không biết cuộc sống riêng tư của Bạch Nhân như thế nào, nhưng ghi chú mập mờ như vậy vẫn khiến trong lòng cậu ta âm ỉ khó chịu.
Cô đã ngủ rồi, lúc này bắt máy cũng không nói rõ được gì, Kiều Ngôn Thời cúp thẳng điện thoại, sau đó bật chế độ không làm phiền, đặt điện thoại về lại trên tủ đầu giường.
Không lâu sau, điện thoại di động của cậu ta cũng bị người đại diện Tôn Lê Lê gọi đến sắp phát nổ.
Kiều Ngôn Thời là một nghệ sĩ rất nghe lời, trước đây cậu ta luôn nghe điện thoại của người đại diện hoặc tổ đạo diễn, bất kể đã muộn đến cỡ nào.
Nhưng đêm nay, cậu ta muốn tùy hứng một lần, cho nên chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Ngồi lại trên sofa, Kiều Ngôn Thời một lần nữa mở Weibo, xem mục nhập #Tình yêu của Kiều Ngôn Thời và Bạch Nhân#.
Nếu là thật thì tốt rồi...
*
Ngày hôm sau, Bạch Nhân tỉnh lại, theo phản xạ vươn tay xoa đầu, đầu còn hơi choáng váng.
"Chị Nhân tỉnh rồi sao?"
Kiều Ngôn Thời bước ra khỏi nhà bếp, buộc tạp dề hoa li ti, trên cái chảo phẳng vẫn còn mấy quả trứng gà, tỏa ra mùi thơm của dầu.
"Trên bàn có trà giải rượu đấy, chị uống một chút trước đi, bữa sáng sắp xong rồi."
Thấy Kiều Ngôn Thời, Bạch Nhân sửng sốt một hồi, theo phản xạ nhìn quần áo của mình.
Hoàn hảo, cô vẫn còn mặc bộ đồ của ngày hôm qua, bởi vì mặc nguyên như thế đi ngủ nên gấu váy bị nhăn nhúm.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
"Kiều Ngôn Thời, tại sao chị lại ở đây?"
"Tối qua chị Nhân uống say, lại gặp phải tay paparazzi. Một mình em không có cách nào đối phó với bọn họ nên chỉ đành đưa chị về đây."
Bạch Nhân mơ hồ nhớ lại, tối qua cô có mâu thuẫn với Trần Kinh Dã, sau đó được Kiều Ngôn Thời giải vây, những chuyện sau đó thì cô không còn nhớ được nữa.
Bạch Nhân đi vào phòng tắm, chải đầu rửa mặt, nói với cậu ta: "Cám ơn cậu nhé."
Kiều Ngôn Thời đặt kem dưỡng da lên bàn uống nước, thấp thỏm liếc nhìn cô rồi nói: "Còn một chuyện nữa."
"Hửm?"
"Tối qua chúng ta lên hot search rồi, suốt một đêm. Bây giờ vẫn còn đang trong top tìm kiếm."
Bạch Nhân cầm điện thoại lên, vẫn chưa thấy hot search Weibo thì đã thấy trên màn hình, có hơn hai mươi cuộc gọi từ cùng một người——
Trần Hoài Kiêu.
Bạch Nhân để ý, cuộc gọi nhỡ gần đây nhất là lúc năm giờ rưỡi sáng.
Bình thường Trần Hoài Kiêu không dậy sớm như vậy, trừ khi cả đêm không ngủ.
Trong lòng cô có chút căng thẳng, không dám gọi lại cho anh, cho nên xem hot search trước.
Bạch Nhân nhấn vào trang chủ đề, topic phổ biến nhất là mấy tấm ảnh sáu ô vuông, trong ảnh là cảnh Kiều Ngôn Thời đỡ Bạch Nhân đi ra khỏi phòng bao.
Bạch Nhân rõ ràng là đã say, Kiều Ngôn Thời rất thân mật đỡ cô, đi về phía thang máy cho đến khi cửa thang máy đóng lại, toàn bộ quá trình này đều là chụp lén.
Fan của Kiều Ngôn Thời ở dưới khu vực bình luận đương nhiên là gào khóc sập nhà, mặc dù có không ít fan lý trí tỏ vẻ anh trai cũng có quyền yêu đương, nhưng đại đa số fan bạn gái cuồng nhiệt đều không thể chấp nhận việc Kiều Ngôn Thời có tin đồn vô cùng xác thực như vậy.
Bạch Nhân đang lướt xem Weibo thì Tôn Lê Lê gọi tới, cô bắt máy——
"Lê Lê."
"Ơn trời cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!"
Bạch Nhân dụi dụi khóe mắt, khàn giọng hỏi: "Nghiêm trọng lắm sao?"
"Cậu nghĩ sao? Cậu và Kiều Ngôn Thời bây giờ là hoa đán và tiểu sinh (2) hot nhất truyền thông Xán Tinh, tương lai tươi sáng. Giờ hai người các cậu gây ra tin đồn như thế này..."
(2) Từ gốc Hoa đán, Tiểu sinh đều bắt nguồn từ Kinh kịch, dùng để gọi nghề nghiệp là diễn viên, giới tính nam hoặc nữ đóng những vai còn trẻ bằng độ tuổi của nhân vật chứ không dựa vào độ tuổi thật của diễn viên. Tương tự ngày nay, hai từ này dùng để gọi các nam nữ diễn viên còn trẻ, có ngoại hình xinh đẹp và nổi tiếng như nhân vật và độ tuổi được thể hiện trong tác phẩm.
Tôn Lê Lê nhéo trán, suýt nữa bật khóc: "Hai người còn là nghệ sĩ mình quản lý nữa chứ, mình thật sự là... không ૮ɦếƭ thì không đủ để cảm tạ thiên hạ!"
“Có lố thế đâu.” Bạch Nhân vẫn giữ bình tĩnh, nói: “Mình sẽ lên tiếng làm rõ chuyện hot search, mình với Kiều Ngôn Thời hoàn toàn trong sạch, không có gì phải sợ."
“Chuyện hot search thực ra chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Tôn Lê Lê hạ giọng nói: “Quan trọng là đêm qua Trần tổng cả đêm không ngủ, gọi Trần Kinh Dã đến, trước mặt mọi người trong công ty... đạp cậu ta mấy cái."
Bạch Nhân hít sâu một hơi.
Ít nhất, từ lúc cô quen anh đến giờ, Trần Hoài Kiêu vẫn luôn lạnh lùng, hờ hững, chưa từng động tay động chân với ai như thế này.
E là anh thật sự nổi giận rồi.
Nhìn thấy hai mươi cuộc gọi nhỡ đó, Bạch Nhân hơi sợ hãi: "Lê Lê, mình có nên mua vé máy bay đi Maldives tị nạn không?"
"Là bạn thân, mình ủng hộ cậu trốn đi mấy ngày, lần này chồng cậu thực sự bị cậu chọc điên rồi. Nhưng với tư cách là người đại diện của cậu, mình khuyên cậu nên ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của công ty lấy sự nghiệp làm trọng đi."
Bạch Nhân thở dài: "Biết rồi."
"Giờ cậu đang ở đâu?"
"Căn hộ Ngự Ly Đài của Kiều Ngôn Thời."
"Cậu cứ ở đó đi, tạm thời đừng đi ra ngoài, dưới lầu đầy paparazzi và phóng viên đấy. Chờ công ty họp bàn cách giải quyết chuyện này."
Bạch Nhân lòng nặng trĩu cúp điện thoại.
Không ngờ đêm qua uống nhiều thêm mấy ly mà lại gây ra nhiều chuyện như vậy.
Kiều Ngôn Thời đi tới, áy náy nói: "Xin lỗi chị, em không ngờ sẽ gây ra rắc rối lớn như vậy, là do em xử lý không ổn thỏa."
“Cũng trách chị, đáng ra không nên uống nhiều như vậy.” Bạch Nhân đột nhiên hỏi: “Trần Hoài Kiêu có tìm cậu không?"
"Trần tổng thì chưa, nhưng chị Lê Lê đã tìm em rồi, nói là tạm thời không nên lên tiếng, đợi bộ phận quan hệ công chúng của công ty viết bài làm rõ."
"Ừ, nghe theo sắp xếp của Tôn Lê Lê đi."
“Chị Nhân, đến ăn sáng đi, chắc chị cũng đói rồi.” Kiều Ngôn Thời mời Bạch Nhân vào bàn, trên bàn là một bữa sáng thịnh soạn: trứng tráng, sữa tươi và bánh mì nướng.
Bạch Nhân không muốn ăn, đầy tâm sự bưng ly sữa nóng uống vài hớp.
Mấy phút sau, có tiếng gõ cửa.
Bạch Nhân giật mình nhìn Kiều Ngôn Thời: "Là phóng viên sao?"
“Nhân viên bảo vệ ở dưới không thể nào để phóng viên đi lên được.” Kiều Ngôn Thời cũng rất khó hiểu, bước tới, nhìn ra ngoài qua mắt mèo, kinh ngạc quay đầu lại: “Chị Nhân, là… là Trần tổng!"
Bạch Nhân vội đặt ly sữa xuống, đến cạnh cửa, chỉnh trang lại quần áo đầu tóc rồi mở cửa.
Sắc mặt Trần Hoài Kiêu rất bình tĩnh, hơi mệt mỏi, cằm lún phún râu chưa kịp cạo, đường nét càng thêm sắc bén.
Ánh mắt lạnh băng của anh liếc nhìn Bạch Nhân, sau đó lướt qua cô, nhìn Kiều Ngôn Thời ở phía sau.
Kiều Ngôn Thời không ngờ sếp sẽ đích thân tới chỗ của mình, vội vàng bước lên giải thích: "Trần tổng, tôi và Bạch Nhân không có gì cả, là do paparazzi chụp hình kiếm chuyện tung tin."
Bạch Nhân sợ anh giận chó đánh mèo Kiều Ngôn Thời, hít sâu, cúi đầu nói: "Trần Hoài Kiêu, giờ em về nhà với anh ngay."
Lòng bàn tay thô ráp của Trần Hoài Kiêu nắm lấy cổ tay mịn màng của Bạch Nhân, kéo cô bước ra khỏi cửa, không muốn để cô ở nhà người đàn ông khác thêm một giây nào nữa.
Kiều Ngôn Thời thấy Trần Hoài Kiêu không khách khí như thế, đuổi theo lập tức, kéo Bạch Nhân lại: "Trần tổng, cái này không ổn đâu, tất cả đều là lỗi của tôi, ngài đừng trách oan Bạch Nhân..."
Trần Hoài Kiêu dường như đã chịu đựng đến cực điểm, đôi mắt lạnh như băng dời xuống: "Bỏ tay cậu ra khỏi tay vợ tôi."
Kiều Ngôn Thời sững sờ, suy nghĩ một lúc rồi kinh ngạc nhìn Bạch Nhân.
Bạch Nhân trầm giọng nói: "Kiều Ngôn Thời, xin lỗi vì đã không nói cậu biết, Trần Hoài Kiêu là chồng chị."
Đầu óc Kiều Ngôn Thời trống rỗng một lúc, tay cậu ta bị Trần Hoài Kiêu dùng sức đẩy ra, lúng túng dừng ở không trung.
Đến khi cậu ta phản ứng lại thì Trần Hoài Kiêu đã dẫn Bạch Nhân đi vào thang máy.
Cậu ta vội đuổi theo, nói: "Bây giờ xuống lầu không được đâu, bên ngoài đầy paparazzi..."
Kiều Ngôn Thời còn chưa dứt lời, Trần Hoài Kiêu đã cứng rắn nhấn nút đóng cửa thang máy. Ánh mắt lạnh băng làm người ta run sợ.
Bạch Nhân mấy lần muốn nói gì đó, giải thích hoặc xin lỗi.
Nhưng mỗi lần cô mở miệng đều bị khuôn mặt lạnh lùng của Trần Hoài Kiêu ép nuốt xuống.
Bỏ đi.
Cô yên lặng đứng bên cạnh anh, lúc cửa thang máy mở ra, cô vô thức nhìn về phía sau anh rồi rụt người lại.
Quả nhiên, các phóng viên săn ảnh đang mai phục bên ngoài đã đến, ánh đèn chớp nháy tách tách liên tục chụp Bạch Nhân.
Trần Hoài Kiêu không chút do dự cởϊ áσ ngoài, khoác lên người Bạch Nhân, cánh tay mạnh mẽ bảo vệ cô trước hàng đống phóng viên săn ảnh.
Mặc dù những tay săn ảnh này hận không thể lột sạch Bạch Nhân rồi chụp, nhưng không ai dám tùy tiện đắc tội với Trần Hoài Kiêu, chứ đừng nói đến việc dám cản đường của anh, vì vậy chỉ có thể chụp ở bên ngoài.
Chiếc Maybach màu đen của Trần Hoài Kiêu đang đậu ở cửa, anh che chở Bạch Nhân lên xe, quay đầu nhìn phóng viên đang đi theo sau như đàn ong vỡ tổ, trầm giọng nói: "Bạch Nhân là nghệ sĩ của tôi, cho nên Trần Hoài Kiêu đích thân đi lên đón người, có thể dùng danh dự để đảm bảo, cô ấy và Kiều Ngôn Thời không yêu đương. Các người tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, nhưng tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ một tin lá cải không đúng sự thật nào lần nữa, nếu các người không tin thì có thể ᴆụng vào họng súng của tôi thử xem."
Nói xong những lời này, anh lên xe, rồi bảo Thẩm Bân lái xe đi ra ngoài.
...
Bầu không khí trong xe yên tĩnh đến kỳ lạ, ngoại trừ tiếng gió rít ngoài cửa sổ.
Thẩm Bân liếc nhìn hàng ghế sau qua gương chiếu hậu.
Trần Hoài Kiêu và Bạch Nhân mỗi người ngồi bên cửa sổ, vẻ mặt đều không dễ nhìn lắm.
Anh ta do dự một chút, dẫn đầu phá vỡ sự im lặng: "Ngài Kiêu, thực ra chuyện này cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi. Tôi cũng tin Bạch Nhân và Kiều Ngôn Thời sẽ không làm chuyện bốc đồng đâu."
Nói xong những lời này, trong xe vẫn yên tĩnh như cũ, trong yên tĩnh có chút gượng gạo.
Thẩm Bân ngậm miệng lại, không làm phiền hai người đấu trí nữa.
Cuối cùng, cảm xúc của Trần Hoài Kiêu dường như cũng nguôi ngoai, anh nói: “Leo lên đỉnh núi, trở thành ngôi sao sáng nhất, đạt được thật nhiều hạnh phúc."
Trong giọng nói của anh có vài phần khinh thường: "Cho nên, em làm như vậy?"
Đầu ngón tay sáng bóng của Bạch Nhân móc khuy áo vest của anh, cúi đầu, không nói được gì.
"Em có biết bây giờ Kiều Ngôn Thời đã là ngôi sao ăn khách hàng đầu hay không? Em có biết fan của cậu ta điên cuồng đến độ nào hay không?"
Bạch Nhân vẫn im lặng.
"Để báo thù, em lấy hôn nhân của mình ra để làm giao dịch. Tôi còn nghĩ em rất kiên quyết." Anh cười lạnh, giễu cợt nói: "Chỉ mấy ly rượu đã khiến em kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi. Có chút bản lĩnh này thì em lăn lộn trong giới giải trí này thế nào? Quay về bán hàng vỉa hè trong trấn nhỏ Giang Nam của em đi."
Thẩm Bân là người ngoài cuộc, nghe những lời này cũng cảm thấy lực sát thương rất lớn.
Cả đêm qua Trần Hoài Kiêu không ngủ, trong bụng tích đầy lửa giận, e rằng hôm nay bà chủ sẽ không được dễ chịu.
"Trần tổng... cái đó..."
"Nếu cậu còn phát ra một tiếng nữa thì cút khỏi truyền thông Xán Tinh cho tôi, sau này không bao giờ dùng đến cậu nữa."
Thẩm Bân vội câm miệng, thậm chí còn cố nhịn ho, chỉ hé mở cửa sổ thông gió cho Trần Hoài Kiêu, hy vọng anh có thể bình tĩnh lại một chút.
Trần Hoài Kiêu kéo cổ áo buộc chặt, quay sang liếc nhìn người phụ nữ đang im lặng.
Mu bàn tay trắng nõn của cô nắm chặt thành nắm đấm, xương ngón tay trở nên trắng bệch vì dùng sức, cúi đầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Lần này, cô thực sự biết sai rồi.
Cô đã hứa với mẹ, hứa với bà ngoại thì nhất định phải làm được, nhưng chỉ vì mình nhất thời buông thả mà bao nhiêu công sức suýt nữa... đổ sông đổ biển.
Bạch Nhân thật muốn tát cho mình mấy cái.
"Anh Hoài, đừng đuổi em về phương Nam."
Cô thở gấp, khẽ nức nở, lắc đầu, nức nở run sợ khóc: "Em không bao giờ... làm vậy nữa."
Trần Hoài Kiêu vốn cho rằng cô gái này sẽ mạnh miệng, sẽ giải thích. Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cãi một trận ầm ĩ với cô, nhưng không ngờ... cô lại khóc.
Khóc đến nỗi trái tim của Trần Hoài Kiêu tan nát.
Còn khiến anh đau đớn hơn bị dao cùn cắt vào thịt.
"Bạch Nhân, tôi... tôi không mắng em."
"Em biết, em không giận anh, em chỉ tự giận bản thân mình thôi."
Trần Hoài Kiêu không dám nhìn cô, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, cố gắng kiềm chế cảm xúc dâng trào như sóng.
Cuối cùng, anh cũng không thể chịu đựng được nữa.
Trần Hoài Kiêu ngồi xích tới, chìa tay ra, ôm cô vào lòng, vỗ về—
"Được rồi, đừng khóc nữa."
Bạch Nhân nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, chùi toàn bộ nước mắt nước mũi lên quần áo của anh: "Anh đừng đuổi em đi."
"Sẽ không bao giờ đâu."
Giờ phút này, Trần Hoài Kiêu đã ý thức được rõ ràng, mình đã rơi vào trong tay cô.
Dù trời có sập xuống cũng phải đỡ cho cô.
...
Ngày hôm đó, ở tầng dưới trong căn hộ Ngự Ly Đài, Trần Hoài Kiêu, với tư cách là lãnh đạo của truyền thông Xán Tinh, đích thân đến đón Bạch Nhân về, thậm chí còn dùng danh dự của mình để đảm bảo cho cô.
Sự việc này lại một lần nữa trở thành chủ đề nóng của một đợt dư luận mới.
So với mối tình bí mật của Bạch Nhân và Kiều Ngôn Thời thì cách làm lần này của Trần Hoài Kiêu mới thật sự khiến người khác khó hiểu.
"Không thể không nói, sếp tổng của truyền thông Xán Tinh... thực sự vì nghệ sĩ mà lòng dạ tan nát!"
"Hiện tại Bạch Nhân và Kiều Ngôn Thời là hai nghệ sĩ tiềm năng nhất trong tay Trần Hoài Kiêu. Một lần hai phòng cùng sập, anh ta nhất định không ngồi yên."
"Không đâu... Các người nghĩ Trần Hoài Kiêu chỉ vì cái này thôi thật sao, dù nói thế nào mị cũng không tin:)"
"Không ai thấy chuyện anh ta đích thân tới đón Bạch Nhân cực kỳ lố à?"
"Trần Hoài Kiêu và Bạch Nhân không có gì gì đó chứ?"
"Cái này với tình chị em của Bạch Nhân với Kiều Ngôn Thời đều thái quá như nhau."
"Dù sao, tôi cũng tin Trần Hoài Kiêu. Nếu đã dùng danh dự để đảm bảo thì có lẽ chỉ là hiểu lầm thật."
"Truyền thông Xán Tinh luôn quản lý nghệ sĩ rất nghiêm ngặt, chưa kể cả hai đều là người cùng một công ty."
Ngay sau đó, Bạch Nhân và Kiều Ngôn Thời cùng lúc đăng bài làm rõ, giải thích tình huống lúc đó, hai người chỉ là gặp nhau trong một buổi tụ họp, uống nhiều mấy ly. Bạch Nhân uống say, Kiều Ngôn Thời chăm sóc cô cũng chỉ xuất phát từ tình bạn mà thôi.
Một vài người bạn trong ban nhạc của Kiều Ngôn Thời cũng đứng ra làm chứng, đồng thời tung ra ảnh chụp bữa tiệc trong phòng bao khi đó. Quả nhiên là có rất nhiều người, không phải chỉ có hai người ở riêng với nhau.
"Là nghệ sĩ cùng công ty, liên hoan hữu nghị với nhau là chuyện rất bình thường."
"Bạn bè bình thường cũng không nên dẫn thẳng đến nhà mình chứ."
"Bị chó săn chặn đường thì còn cách nào khác đâu."
"Anh trai Ngôn Thời nhà chúng tôi vẫn còn rất trẻ, thiếu kinh nghiệm trong phương diện giải quyết chuyện này. Cánh truyền thông làm ơn đừng tung tin bậy nữa, buông tha hai người này đi, quan tâm đến các tác phẩm không tốt sao?"
...
Sự việc đi đến hồi kết, Bạch Nhân và Kiều Ngôn Thời ngay thẳng, thỉnh thoảng còn tham gia các sự kiện của công ty hoặc các chương trình giải trí với nhau, chưa từng cố ý né tránh bất cứ cái gì, dần dần, người hâm mộ cũng tin đây chỉ là ngoài ý muốn.
Chỉ là fan couple của hai người bọn họ rất đau lòng, chèo thuyền cho đã cuối cùng lại là đường giả.
Chiều hôm đó, Bạch Nhân đang xem lịch trình của nửa cuối năm trong phòng khách của Trần Hoài Kiêu, đúng lúc Trần Kinh Dã đến tìm Trần Hoài Kiêu để xin lỗi, ᴆụng mặt Bạch Nhân.
Anh ta nhìn Bạch Nhân ngậm kẹo ʍúŧ, lười biếng dựa sofa, giận mà không có chỗ trút —
"Anh à, anh thực sự hơi quá đáng rồi đấy, nuôi người tình thì thôi đi còn dẫn cô ta vào phòng làm việc, nếu để người khác thấy thì bọn họ sẽ nghĩ thế nào đây? Lỡ như ông nội biết đời tư của anh thối nát như thế thì anh có còn muốn thừa kế của mình nữa không?"
Trần Hoài Kiêu rời mắt khỏi máy tính, lạnh nhạt liếc Trần Kinh Dã —
"Quỳ xuống."
"Để... để làm gì?"
"Dập đầu xin lỗi chị dâu cậu."