Núi Tụ VânĐó chẳng phải tiểu nhị của Tụ Hiền lâu sao? Vừa rồi rõ ràng hắn còn ở nhà trọ mà, vì sao lại chạy tới núi này?
Tiểu nhị kia vào trong hang động một lúc lâu vẫn chưa ra, Hề Hề không khỏi có chút lo lắng hắn gặp nguy hiểm, vì trong hang động thường là nơi một số mãnh thú như sư tử, hổ sinh sống. Tuy không biết hắn đi vào làm gì, nhưng hắn chỉ có một mình, lại thấp bé gầy yếu, nhỡ may thật sự gặp phải dã thú, nhất định sẽ gặp nạn. Nàng từng đọc trong sách, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù giả*, tuy nàng không biết phù giả là cái gì, nhưng nhất định đó là một thứ rất vĩ đại!
* = =” Lạy mợ, là “cứu một mạng người hơn xây bảy tháp Phù Đồ”!!!
“Đại Mao, em đi trước nhìn xem tiểu nhị ca ca thế nào rồi, ta sẽ tới ngay.” Hề Hề dặn dò Đại Mao. Đại Mao kêu lên một tiếng, bay qua thăm dò.
Kết quả nàng còn chưa kịp nhảy từ trên cây xuống đã thấy tiểu nhị đi ra, hắn đã thay một bộ quần áo màu xanh, đầu đội một chiếc mũ nồi màu xanh, nhìn qua có vẻ giống màu lùm cây ở bên cạnh, vì vậy đứng trong đó cũng không dễ bị phát hiện. Nhưng càng kỳ quái hơn là, hắn còn khiêng một người đàn ông cao lớn mặc quần áo màu đỏ đi ra, người đàn ông kia cao gần tám thước, thân hình vạm vỡ, to lớn gần gấp đôi tiểu nhị, nhưng lại bị hắn khiêng đi như bay, dễ dàng như khiêng một túi bông.
Hề Hề rất có ấn tượng với người đàn ông mặc quần áo màu đỏ kia, bởi vì trong toàn bộ khách trọ tại Tụ Hiền lâu, chỉ có một mình hắn mặc quần áo màu đỏ rực rỡ như thế, lúc đó bạn đồng hành của hắn còn cười trang phục đó gây chú ý như trang phục của tân lang, hắn cũng không để ý. Hai ngày trước hắn còn ở trong đại sảnh Tụ Hiền lâu đánh bạc với mọi người, khi hắn thua đã rất hào sảng mà uống một bình rượu lớn. Không ngờ lúc này lại bị tiểu nhị khiêng ra như một người đã ૮ɦếƭ, bị ném vào một cái hố rất sâu phía sau lùm cây.
Tiểu nhị ném người đàn ông vào trong hố xong, quay lại tiếp tục khiêng một người nữa ra, trong khoảng hai khắc, hắn khiêng ra hai mươi ba người, đều ném vào trong hố. Có người Hề Hề biết, có người nàng chưa từng gặp bao giờ, tất cả đều không nhúc nhích, mặc kệ tiểu nhị sắp xếp.
Hề Hề ngồi trên cành cây nhìn đến choáng váng. Tiểu nhị này, hắn muốn làm gì vậy? Nhị Nha thấp giọng gừ một tiếng, đương nhiên nó mẫn cảm hơn tiểu chủ nhân, có thể nhận ra nguy hiểm ngay lập tức, vì vậy, nó càng cuộn Hề Hề chặt vào trong lòng, ngăn không cho nàng phát ra tiếng kêu lớn, làm cho người kia chú ý. Nàng vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm những hành động của tiểu nhị, tập trung chú ý cao độ.
Tiểu nhị cẩn thận nhìn xung quanh, không phát hiện điều gì khả nghi. Hắn móc ra một bình sứ màu nâu từ trong người, mở nắp, rắc một ít thuốc bột vào trong hố, ngay lập tức, trong cái hố kia tỏa ra một làn khói nhè nhẹ màu xanh, cũng vang lên tiếng xèo xèo và mùi thối gay mũi, giống như có thứ gì đó bị ăn mòn trong nháy mắt.
Hề Hề dùng sức bịt kín miệng và mũi. Nàng hoàn toàn không hiểu tiểu nhị đang làm gì, nhưng theo bản năng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Qua khoảng một khắc, cái hố không bốc khói nữa, tiểu nhị cười lạnh lùng, nhét cái lọ vào trong người, đá một ít đất vào hố rồi xuống núi.
Hề Hề ngồi trên cành cây thật lâu mới bình tĩnh lại từ trong khi*p sợ và khó hiểu, Đại Mao vừa bay đi đến giờ vẫn chưa về, nàng nhảy từ trên cây xuống, lá gan to hơn, ôm cổ Nhị Nha rón rén tới trước hang động thần bí mà tiểu nhị vừa mới ra vào. Nàng vươn đầu vào dò xét, tối tối, ngoằn ngoèo, ẩm thấp, nàng run rẩy không dám đi vào nên lại tới trước cái hố nhìn một lát, trong hố vẫn còn tràn ngập mùi hôi thối không rõ từ đâu, nhưng ngoại trừ màu đất tối hơn một chút, bên trong hố không có gì khác.
Hơn hai mươi người cường tráng trong thời gian ngắn như thế đã bị ăn mòn không còn chút dấu vết.
Hề Hề đứng trước hố không cách nào nhúc nhích, cái đầu đơn giản của nàng chưa từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ gặp chuyện như vậy, vì thế, nàng không cách nào giải thích được hành động của tiểu nhị, càng không hiểu vì sao hắn phải làm như vậy. Nhị Nha dùng răng cắn góc váy nàng, kéo kéo nàng, Hề Hề ngơ ngác nhìn về phía Nhị Nha, trên gương mặt đờ đẫn không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ có đôi mắt là tiết lộ sự hoảng sợ của nàng.
“Oa.” Đại Mao từ trong động bay ra, trong mỏ còn ngậm cái gì đó. Hề Hề nhận lấy xem, là một loại quả to bằng trứng chim bồ câu. Loại quả này nàng đã từng nhìn thấy trong phòng thuốc của cha, năm lần bảy lượt cha nói với nàng loại trái cây này có kỳ độc, không thể ăn, hơn nữa chỉ sinh trưởng ở Nam Cương. Vì sao nó lại xuất hiện ở đây?
Ngây ngốc về tới nhà trọ, nàng sửng sốt phát hiện tiểu nhị vẫn đang vội vàng chạy ra chạy vào như trước, cũng mặc bộ trang phục bằng vải thô màu xám và đội mũ nỉ màu xám như bình thường, hắn nhiệt tình bắt chuyện với khách, giống như chuyện trong núi chưa từng xảy ra.
Hề Hề không khỏi hỗn loạn, lẽ nào nàng nhìn nhầm? Người kia thật ra không phải tiểu nhị?
Tiểu nhị thấy Hề Hề đứng ngẩn người trước cửa nhìn hắn, cười sáng lạn bắt chuyện: “Tiêu cô nương, cô nương đã về rồi à? Vừa rồi Phỉ công tử tìm cô nương vài lần, có lẽ có việc gấp, cô nương mau đi xem sao.” Trong lời nói không có điều gì kỳ lạ, giống như hắn và tiểu nhị trên ngọn núi kia là hai người hoàn toàn khác nhau.
Môi Hề Hề giật giật, cuối cũng vẫn không nói gì, chỉ gật đầu, yên lặng lên lầu tìm Phỉ Mặc. Tiểu nhị nhìn bóng lưng của nàng, lắc đầu cười, lại bắt đầu quay lại với công việc của hắn. Dù sao Hề Hề trong mắt hắn vẫn luôn có vẻ ngây ngô như 乃úp bê như thế, cho dù hôm nay nàng càng thêm không thích nói cười thì cũng chẳng có gì kỳ lạ.
“Hi Hi, muội đã đi đâu vậy?” Phỉ Mặc thấy Hề Hề đã trở về, đi tới nhẹ giọng hỏi. Hắn cẩn thận chu đáo nhận ra Hề Hề có chút khác lạ, thường ngày tuy nàng ngốc nghếch ngơ ngác, nhưng ánh mắt luôn sáng rực, linh hoạt. Hôm nay, ánh mắt nàng mờ mịt, giống như bị mây đen bao trùm vậy.
Hề Hề ngơ ngác nhìn Phỉ Mặc, giống như hoàn toàn không nghe thấy hắn nói gì. Phỉ Mặc sờ thử lên trán nàng, không nóng, ngược lại còn hơi lạnh, hắn kéo nàng ngồi xuống: “Sao vậy? Thân thể khó chịu hay có tâm sự gì? Nói cho Mặc ca ca nghe thử xem.” Từ sau khi nghe nàng nói nàng tự chọn tướng công, hắn khăng khăng yêu cầu nàng gọi hắn như vậy.
Hề Hề mím môi, vô thần nhìn cẩm bào màu tím nhạt của Phỉ Mặc, không biết nên nói từ đâu. Nhìn gương mặt rất giống cha nàng kia của Phỉ Mặc, nàng thì thào nói nhỏ một câu: “Ta buồn ngủ…”
Đôi mắt phượng của Phỉ Mặc nhẹ nhàng nhướng lên, khóe môi hắn cong lên một độ cong xinh đẹp, mở miệng nói: “Vậy muội đi ngủ một giấc thật ngon đi nhé, nếu đói bụng thì gọi tiểu nhị mang mấy món ăn lên.”
Khi nghe được hai chữ tiểu nhị, thân mình Hề Hề rõ ràng run lên, đương nhiên Phỉ Mặc không bỏ qua chi tiết nhỏ này. Nàng yên lặng đứng dậy trở về phòng mình, nằm trên giường một lúc lâu vẫn không ngủ được, trong đầu đều là hình ảnh tiểu nhị cầm cái chai rắc thuốc bột vào trong hố, và cả nụ cười u ám kia của hắn.
Thấy Hề Hề đi rồi, Phỉ Mặc liền gọi Huyền Vân ra: “Điều tra được chuyện gì?”
“Bẩm các chủ, huyện Tụ Vân quả thật có một tổ chức thần bí ẩn nấp bên trong, rất nhiều người bán hàng rong trước đó giờ không thấy nữa, chỉ còn lại một số tiểu thương, dân chúng bình thường. Ngoài ra, núi Tụ Vân cách thành hai dặm có chút khác thường, thuộc hạ nghi ngờ sự mất tích của những người trong các môn phái khác có liên quan tới núi Tụ Vân. Đúng rồi, hôm nay Hề Hề cô nương có đến núi Tụ Vân, khi thuộc hạ trở về nhìn thấy cô nương ấy từ trong núi đi ra.” Huyền Vân báo cáo lại những tin tức mình đã điều tra được.
“Nàng vào núi?” Phỉ Mặc suy nghĩ một lát, sau đó nói với Huyền Vân: “Tiểu Vân Tử, ngươi lại đi điều tra hư thực ở núi Tụ Vân, đi xem xem thứ gì ẩn nấp trong núi sâu giả thần giả quỷ!”
“Vâng.” Huyền Vân lên tiếng trả lời.
Lăn qua lăn lại một lúc lâu mà vẫn không bình tĩnh lại được, Hề Hề vò vò đầu, bật người ngồi dậy. Nàng nghiêng đầu nhìn ánh mắt lo lắng của Nhị Nha và Đại Mao, nhảy từ trên giường xuống, ôm lấy đầu bọn chúng dụi dụi đầu vào: “Các em đừng lo cho ta, có các em ở đây, ta không sợ.” Trước đây, khi nàng gặp bất cứ chuyện gì nguy hiểm, mẹ và Nhị Nha, Đại Mao đều sẽ chạy tới trong thời gian ngắn nhất, giải cứu nàng, khi đó Nhị Nha mới chỉ là một con thú nho nhỏ đã dũng mãnh xông lên cắn con trăn to lớn. Tuy hiện giờ mẹ không ở bên cạnh, nhưng nàng có hai người bạn tốt ở đây, nàng cũng rất yên tâm.
“Không nghĩ nữa, đi, chúng ta đi xem tướng công đã về chưa.” Chạy đến trước cửa sổ nhìn sang, cửa sổ phòng bên cạnh đang mở, nàng vội vàng vươn nửa người ra ngoài cửa sổ, nửa người bám trên bệ cửa sổ, kêu lên hai tiếng với căn phòng sát vách: “Tướng công, tướng công!”
~*~
Thật ra Hề Hề không có khái niệm về xấu đẹp, kiểu người “hoang dã” như Hề Hề sống chủ yếu dựa vào cảm giác. Từ nhỏ đến lớn Hề Hề chỉ biết có 2 người là cha và mẹ, vì thế, mọi tiêu chuẩn của Hề Hề được dựa trên cha mẹ mình. Thế nên Hề Hề mới cảm thấy Phỉ Mặc gian xảo giống cha chắc chắn là xấu, còn A Ngạn lạnh lùng giống mẹ thì chắc chắn là đẹp =))
Lúc nào Hề Hề cũng ngẩn ra như thế bởi vì thiếu hiểu biết về bộc lộ cảm xúc, cũng vì đã ăn Vô Nhan hoàn để che đi mái tóc trắng và cặp mắt tím của mình nữa. Mỗi lần tưởng tượng đến cảnh cô nàng vô cùng nghiêm túc làm những việc chẳng giống ai là mình lại cười đau ruột =))