Thất Tình Đụng Phải Tình Yêu - Chương 10

Tác giả: Kim Huyên

Tiết Hạo Nhiên bị câu cuối cùng của cô chọc cho bật cười.
“Anh có thể mặc kệ chuyện bọn họ phản đối, nhưng bọn họ sẽ dễ dàng buông tha, không can thiệp vào chuyện của anh sao? Chuyện hôm nay chính là một minh chứng sống sờ sờ, anh có biện pháp ngăn cản nó, không để chuyện tương tự xảy ra nữa không?” Lý Bội hỏi hắn.
“Tôi tuyệt đối sẽ không để cho nó xảy ra”. Anh nói chắc như đinh đóng cột.
“Anh bảo đảm?”
“Tôi bảo đảm.”
“Tôi rất ngạc nhiên, sự tự tin của anh ở đâu mà ra?”
Tiết Hạo Nhiên đang muốn mở miệng lại thấy Trương Nhân Tịnh đi ra từ một căn phòng, anh lập tức đứng lên, bước nhanh về phía cô.
“Sao em đã tỉnh rồi? Bọn anh nói chuyện làm phiền đến em sao? Lý Bội nói em vừa mới ngủ thôi.” Anh đi tới bên cạnh cô, cẩn thận đỡ cô, dịu dàng hỏi.
“Anh không sao chứ?” Trương Nhân Tịnh lo lắng nhìn anh hỏi.
“Anh không sao”. Anh lập tức nở một nụ cười mỉm trấn an cô, sau đó nói: “Em đã tỉnh rồi, vậy chúng ta về nhà đi, Lý Bội cũng phải nghỉ ngơi”.
“Ừ, Lý Bội, hôm nay cám ơn cậu, cả Vũ Phi nữa.” Trương Nhân Tịnh nói.
“Cậu bớt nói nhảm đi. Về sau có chuyện gì hãy nói với chồng cậu, đừng có chuyện buồn bực gì cũng giữ trong lòng không nói ra, sẽ sinh bệnh đó.” Lý Bội nghiêm túc nhắc nhở.
“Ừ.” Cô gật đầu đáp lại, về nhà cùng Tiết Hạo Nhiên.
Xe của Tiết Hạo Nhiên vẫn để ở nhà hàng Nova nên bọn họ chỉ có thể bắt ta-xi về nhà.
Trên xe còn có người ngoài nên hai người họ cũng không nói chuyện gì, chỉ có mười ngón tay vẫn đan vào nhau thật chặt.
Về đến nhà, đóng cửa lại, cuối cùng hai người cũng có thể ở chung một chỗ.
Tiết Hạo Nhiên lập tức ôm chặt cô vào trong иgự¢, đồng thời mở miệng nói lời xin lỗi.
“Anh xin lỗi”. Giọng của anh khàn khàn “Xin lỗi em, xin lỗi em, thật xin lỗi”.
“Không phải lỗi của anh” Cô ở trong lòng anh khẽ cử động, nhỏ giọng nói.
“Là lỗi của anh. Nếu như không phải là anh, hôm nay em sẽ không gặp phải loại chuyện không có kinh nghiệm này, không phải chịu loại công kích và ô nhục này, đều do anh sai. Xin lỗi em, thật xin lỗi”. Anh ôm cô thật chặt, khàn khàn nói, trong giọng nói đều là đau lòng, tự trách và hối tiếc.
Trương Nhận Tịnh không nhịn được, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, đưa tay lên ôm lấy anh càng chặt hơn, nức nở nghẹn ngào trong lòng anh.
Cô thật sự rất khổ sở, rất đau lòng. Tuy những chuyện đó về cha mẹ cô đều là sự thật, cũng không phải là chuyện gì bí mật, nhưng tại sao người lôi nó ra để công kích cô lại là người nhà của anh chứ?
Người khác nói cái gì cô cũng không thèm để ý, nhưng đây lại là người nhà của anh… Cô thật sự rất khổ sở, không biết tương lai mình rốt cuộc nên dùng tâm trạng và thái độ gì để đối mặt với người nhà của anh.
“Thật xin lỗi, em là con gái của tội phạm…”
“Đừng nói lung tung, không có bất kỳ ai có thể tự lựa chọn cha mẹ cho mình, đây tuyệt đối không phải là lỗi của em, cho nên sau này không được nói như vậy nữa.” Anh dịu dàng cắt ngang lời cô.
“Anh không để ý sao?” Cô khịt khịt mũi, khàn giọng hỏi anh.
Anh dìu cô đến sofa ngồi, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, sau đó dịu dàng nhìn cô nói: “Tội phạm cũng không phải là em, em muốn anh để ý cái gì chứ?”
“Gen di truyền?” Vàng mắt cô và lỗ mũi đều đỏ hoe, hỏi.
“Ha ha!” Anh không nhịn được ngửa cổ cười to.
“Anh cười cái gì, em nghiêm túc đó!” Trương Nhân Tịnh hơi khó chịu, giơ tay đánh anh một cái.
Tiết Hạo Nhiên đang cười to miễn cưỡng dừng lại.
“Em cho rằng gen di truyền của anh tốt bao nhiêu, chẳng phải là cũng là người dân bình thường sao. Cha anh làm công ở một cửa hàng nhỏ ba mươi năm, mẹ anh cũng chỉ là bà chủ gia đình bình thường, chăm lo việc nhà. Nhà họ Tiết anh vốn chính là một gia đình bình thường, chẳng khác những gia đình khác là bao.” Anh nói cho cô biết.
“Có lẽ nào?” Cô hơi kinh ngạc và khó tin.
“Đây chính là sự thật.”
“Nhưng không phải nhà anh có rất nhiều tiền sao? Khi mới quen biết anh, anh khiến em có cảm giác anh là một người khó hầu hạ, là một công tử nhà giàu không biết nhân gian khó khăn, người người đều ghét”. Cô nhíu mày, liếc trộm anh một cái.
“Em có nghe qua câu “đang sống xa xỉ mà sống tằn tiện thì khó, chứ đang sống tiết kiệm mà sống xa xỉ thì quá dễ” rồi chứ?” Anh hơi ngượng ngùng. “ Anh rất biết kiếm tiền, nhưng kiếm được nhiều tiền như vậy tất cả cũng đều để cho người nhà phung phí, còn mình lại không bỏ được…cho nên…” Anh nhún vai một cái coi như không còn gì để biện minh.
“Nói cách khác, tất cả những gì bây giờ nhà anh có, thật ra là do anh làm ra?” Cô mở lớn hai mắt.
“Có thể nói như thế!” Anh gật đầu.
Cô ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
“Vì vậy”, anh kết luận “em đừng lo lắng vấn đề gen di truyền gì gì đó nữa, bởi vì trúc còi cũng có thể có măng tốt, chuột con cũng không nhất thiết chỉ biết đào hang, có hiểu không?”
Về đến nhà lại thấy trong nhà tối đen như mực, khiến Tiết Hạo Nhiên cảm thấy rất không quen.
Tuy trước đó anh có gọi điện cho Nhân Tịnh nói với cô tối nay anh có việc nên sẽ về nhà trễ một chút, cô đi ngủ sớm không chờ anh, anh có thể hiểu, nhưng ít nhất cũng nên để đèn cho anh chứ? Huống chi bây giờ cũng chỉ mới hơn chín giờ mà thôi, hình như bà xã của anh không có thói quen ngủ sớm như vậy thì phải?
Bật đèn phòng khách, đặt đồ ăn khuya xuống, anh đi về phía phòng ngủ của hai người.
Phòng ngủ cũng giống hệt phòng khách, trong phòng tối đen như mực, anh bật đèn, người trên giường bỗng nhiên lật người, kéo mền lên trùm kín đầu.
“Bà xã, em có chỗ nào không thoải mái phải không?” Anh đi lên trước, ngồi xuống mép giường, dịu dàng hỏi.
Người dưới mền không lên tiếng.
“Bà xã?” Anh nhẹ nhàng muốn kéo cái mền đang trùm trên mặt cô lên, nhưng cái mền lại bị cô giữ thật chặt.
“Tránh ra”. Dưới mền chợt phát ra tiếng của cô, nghe buồn buồn, giống như đang tức giận.
Anh hơi sửng sốt một chút, vừa nghi ngờ vừa quan tâm, dịu dàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, em giận chuyện gì vậy? Là ai chọc em, nói cho anh biết, ông xã sẽ giúp em hả giận”.
“Chính là anh!” Trương Nhân Tịnh đột nhiên bỏ mền ra, hốc mắt ửng hồng, nhìn anh chằm chằm.
Tiết Hạo Nhiên cảm thấy mờ mịt, cũng không thể giải thích được, anh hoàn toàn không nghĩ ra, rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì mà chọc bà xã tức giận như vậy.
“Anh đã làm gì?” Anh thận trọng hỏi.
“Anh nhường công ty lại cho anh trai anh, cũng rời khỏi công ty rồi có đúng không?” Cô ngồi bật dậy, nhìn anh không chớp mắt.
Tiết Hạo Nhiên ngẩn ra, không ngờ lại là vì chuyện này.
“Đúng”. Anh gật đầu thừa nhận, sau đó chỉ thấy nước mắt từ hốc mắt cô chảy xuống.
“Là em hại anh đúng không? Đều có liên quan đến em đúng không? Nếu không phải bởi vì em, anh cũng sẽ không đem công ty mình khổ cực sáng lập nhường lại cho người ta, có đúng không?” Cô khóc, nước mắt rơi đầy mặt, đau lòng muốn ૮ɦếƭ mà hỏi anh.
“Không đúng.” Anh nhanh chóng trả lời, nói chắc như đinh đóng cột.
“Anh không cần phải gạt em”.
“Anh không gạt em. Trước hết em đừng khóc, hãy nghe anh nói đã.” Anh giúp cô lau nước mắt đang không ngừng rơi xuống, có chút đau lòng, có chút bất đắc dĩ.
“Ngay từ trước khi gặp em, anh đã có loại cảm giác có lòng mà không đủ lực, khi đó, anh đã có ý nghĩ muốn chuyển nhượng lại công ty.” Anh nói “công ty mặc dù là do anh một tay tạo dựng lên, nhưng nó tựa như một đứa bé vậy, không ngừng lớn lên, cảm giác giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh, nhưng thực tế nó đã sớm bị người khác ảnh hưởng rồi, nó có con đường riêng nó muốn đi, cho dù con đường đó không giống với hy vọng của anh, thì anh cũng không thể ra sức thay đổi nó. Cho nên anh mới quyết định buông tay, không liên quan đến em.”
“Có thật không?”
“Anh có thể thề với trời.”
“Nhưng dù sao đó cũng là công ty anh cực khổ sáng lập lên, cứ như vậy tặng cho người khác, anh sẽ không khổ sở, không cảm thấy không cam lòng sao?” Cô nhìn anh, trong mắt có cảm động, lại có chút uất ức và khó chịu.
“Nói không là nói dối, nhưng thay vì mỗi ngày đều thân bất do kỷ[*], càng lúc càng cảm thấy chán nản, chi bằng dứt khoát từ bỏ, sau đó sẽ thoải mái hơn”. Nói xong, anh nhếch môi mỉm cười với cô. “Huống hồ, em nghĩ xem, anh có thể sáng lập một công ty, chẳng lẽ lại không thể sáng lập ra một công ty thứ hai sao?”
[*] phải làm những việc mình không muốn.
“Không phải em lo lắng anh không thể thành lập một công ty khác, mà là tâm trạng của anh. Em không muốn anh hi sinh vì em, chịu uất ức vì em, em hi vọng những gì em mang đến cho anh là hạnh phúc, là vui vẻ chứ không phải là phiền toái và gánh nặng”.
“Em mang đến cho anh đích thực là hạnh phúc và vui vẻ, điều này không cần hoài nghi, chẳng lẽ em không cảm nhận được sao?” Anh bưng hai má cô, hôn cô. “Có thể quen em, yêu em và kết hôn với em, là may mắn và hạnh phúc nhất đời anh”.
“Có thật không?”
“Thật!”
“Em cũng vậy, có thể lái xe ᴆụng vào anh là chuyện may mắn nhất đời em”.
“Ai, cách nói này…” Anh chợt dở khóc dở cười, nghĩ muốn kháng nghị lại không biết nói thế nào nên mặt anh nhìn có vẻ hơi buồn cười.
Trương Nhân Tịnh không nhịn được bật cười, sau đó nghiêng người hôn anh, xóa tan sự bi thương trong lòng anh.
“Đúng rồi, anh đã rời khỏi công ty rồi, sao gần đây vẫn mỗi ngày đúng giờ đi làm là thế nào?” Cô đột nhiên nghĩ đến, không hiểu nhìn anh hỏi.
“Vốn là muốn cho em một bất ngờ”. Anh nhìn cô nói.
“Anh có ý gì?” Cô mặt tò mò.
“Anh mua một căn nhà, bây giờ đang sửa chữa lại, đại khái mấy ngày nữa là chúng ta có thể dọn đến nhà mới rồi.” Anh mỉm cười nói với cô.
Cô há hốc mồm nhìn anh, kinh ngạc không nói lên lời.
Chờ rất lâu cũng không thấy cô nở nụ cười, anh cẩn thận mở miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy, không phải là em không thích dọn đến nhà mới, muốn tiếp tục ở lại đây đấy chứ?”
“Chúng ta có chỗ ở là tốt rồi, anh không nên xài tiền bậy bạ. Không phải anh nói muốn sáng lập một công ty thứ hai sao? Gây dựng sự nghiệp cần dùng tiền, anh nên tiết kiệm lại thì hơn”. Cô nhíu mày, lắc đầu.
“Thì ra là em lo lắng chuyện này”. Anh lập tức thở dài một cái. “Em đừng lo, anh tự biết chừng mực mà. Mua một căn nhà cũng không xài hết tiền anh để dành, huống chi trước kia anh gây dựng sự nghiệp cũng là từ hai bàn tay trắng, bây giờ so với lúc ấy còn tốt hơn rất nhiều, cho nên, em thật không cần phải lo lắng.”
“Có thật không?”
“Sao tối nay anh thấy em chỉ nói mỗi ba chữ này thế? Thật mà”. Anh thành thật gật đầu với cô.
“Ông xã, em hy vọng anh có thể đồng ý với em một chuyện”. Cô cũng chăm chú nhìn anh nói.
“Em nói đi”. Anh gật đầu.
“Không được tốt khoe xấu che, cho dù tin xấu hay tốt, em cũng đều hy vọng có thể cùng chia sẻ với anh.” Cô nhìn anh không chớp mắt.
Tiết Hạo Nhiên cảm thấy ấm áp, cổ họng hơi nghẹn lại. “Được, anh đồng ý với em.” Anh khàn khàn mở miệng nói.
“Đừng quên đó nhé”. Cô khẽ mỉm cười với anh.
“Đời này cũng không quên”.
“Phiền não đã được giải quyết, bụng liền cảm thấy đói”. Cô than thở, sờ sờ bụng, hơi thấy bất đắc dĩ. Gần đây không biết tại sao, lúc nào cô cũng cảm thấy đói thế?
“Anh có mua đồ ăn khuya” Anh cưng chiều nhìn cô.
“Có thật không? Anh mua gì thế?” Hai mắt cô sáng lên, hớn hở hỏi.
Giờ khắc này Tiết Hạo Nhiên không nhịn được vì căn nhà trị giá hơn một tỷ đồng mà đau lòng, vì nó thế nhưng lại kém xa đồ ăn khuya hai trăm đồng có thể làm bà xã đại nhân vui vẻ, thật là, làm người ta không nói được gì mà.
“Thịt kho và trà sữa trân châu”. Anh đáp.
“Oa! Ông xã, em yêu anh!” Trương Nhân Tịnh nhanh chóng hôn anh, sau đó nhảy xuống giường, chạy như bay ra ngoài.
Tiết Hạo Nhiên chỉ cảm thấy càng không thể nói gì, bởi vì không chỉ căn nhà kia thua kém túi thức ăn khuya này, mà sao ngay cả anh, hình như cũng bị hạ thấp xuống rồi thì phải??? Thật thê thảm mà.
Lắc đầu một cái, anh đứng dậy ra khỏi phòng, ra ngoài giúp bà xã ăn hết đồ ăn khuya đáng hận – uy Hi*p được địa vị của anh – kia!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc