Giờ nghỉ trưa, Trương Nhân Tịnh đang định nằm xuống bàn làm việc ngủ một giấc thì nhìn thấy Lý Bội và Lâm Vũ Phi đứng trước cửa phòng làm việc ngoắc ngoắc tay với cô.
Cô nghi ngờ đứng dậy đi về phía họ, đợi ba người đi đến nơi không làm ầm ĩ đến các đồng nghiệp khác đang nghỉ ngơi, cô mới mở miệng hỏi: “Sao hai cậu lại đến tìm mình thế? Có chuyện gì à?” Nét mặt hai người bọn họ nhìn thế nào cũng thấy có chút kỳ quái, hình như muốn hỏi cô cái gì đó nhưng lại thôi.
Hai người họ không nói gì mà kéo cô vào trong phòng họp không người, cẩn thận đóng cửa lại, sau đó mới vây cô ở giữa, Lý Bội lên tiếng trước: “Sáng nay cậu xin nghỉ? Tại sao?”
Trương Nhân Tịnh sững người mất vài giây, không ngờ Lý Bội làm ở bộ phận khác nhưng lại biết chuyện này.
“Đột nhiên có chút chuyện.” Cô trả lời, dĩ nhiên cô không thể nào nói thật cho bọn họ biết chuyện xảy ra tối hôm qua.
“Có chuyện gì?” Lý Bội nhìn cô không chớp mắt, khí thế trong giọng nói của Lý Bội khiến cô sửng sốt một lát.
“Tại sao cậu lại hỏi như vậy?” Cô hỏi Lý Bội, đồng thời phóng ánh mắt dò hỏi về phía Lâm Vũ Phi, ý muốn hỏi: hai cậu làm sao vậy?
“Sáng hôm nay, cái tên đàn anh làm người ta chán ghét kia gọi điện thoại cho mình.” Lâm Vũ Phi mở miệng.
“À?” Trương Nhân Tịnh ngẩn ra.
“Chính xác phải nói là, anh ta gọi cho cậu không được nên mới gọi cho mình, cho nên mình mới biết chuyện cậu xin nghỉ.” Lâm Vũ Phi bình tĩnh nói.
“Anh ta muốn làm gì?” Nhất thời không nghĩ ra đàn anh của mình muốn làm gì, Trương Nhân Tịnh nhíu mày hỏi.
“Có phải Tiết ác ma trọ ở nhà cậu lại xuất hiện rồi không?” Lý Bội đột nhiên mở miệng hỏi.
“Tại sao cậu biết?” Cô kinh ngạc chuyển mắt nhìn Lý Bội.
“Tên đàn anh đáng ghét đó hỏi Vũ Phi về chuyện của Tiết ác ma, muốn biết anh ta là ai, có quan hệ gì với cậu, hắn thao thao nói cả nửa ngày chính là muốn kiểm chứng, có phải cậu và Tiết ác ma đang quen nhau hay không, cậu thấy có buồn cười không chứ?” Lý Bội giễu cợt nói.
“Anh ta đã kết hôn rồi, còn vì bà xã mà tuyệt giao với bạn bè đã quen biết mười năm, bây giờ anh ta dựa vào cái gì mà nhảy ra quản chuyện cậu quen ai chứ? Thực sự rất buồn cười.” Lâm Vũ Phi bĩu môi phụ họa, giọng nói cũng hết sức châm chọc.
“Anh ta nói anh ta gọi cho cậu nhưng không có người nghe máy.” Lý Bội nhìn cô.
“Mình chặn số anh ta rồi.” Cô nói.
“Làm rất tốt” Lý Bội khen. “Nhưng mà, không phải anh ta đã tuyệt giao với cậu rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện, lại còn biết chuyện Tiết ác ma đang ở nhà của cậu nữa?”
Trương Nhân Tịnh kể chuyện lần trước cô gặp Trần Hạo ở chợ đêm.
“Cũng hơn nửa tháng rồi, bây giờ anh ta mới hỏi là thế nào? Đầu óc anh ta có vấn đề sao?” Lâm Vũ Phi liếc mắt hỏi.
Trương Nhân Tịnh hơi do dự một chút, lại kể chuyện tối hôm qua Trần Hạo uống rượu say khướt chạy đến dưới nhà cô quậy.
“Anh ta điên thật rồi! Chẳng lẽ anh ta cãi nhau với vợ anh ta sao?” Lâm Vũ Phi mở to hai mắt.
“Tốt nhất là… Nhưng anh ta đột nhiên chạy tới tìm Nhân Tịnh, lại còn tỏ tình với cô ấy là như thế nào? Anh ta đúng là một tên không biết xấu hổ lại hèn hạ vô sỉ, một tên thối nát!” Lý Bội nghiến răng nghiến lợi, cô không nghĩ trên đời này lại vẫn còn có chuyện như vậy.
“Nhưng mà Tiết ác ma trở về thật đúng lúc, thật đúng với câu: tới sớm không bằng tới đúng lúc. Thật đáng khen ngợi nha, lại còn đứng ra tuyên bố anh ấy là bạn trai của cậu nữa chứ, thật sự quá “man” đi.” Lâm Vũ Phi cười tủm tỉm nhìn Trương Nhân Tịnh, vẻ mặt mờ ám khiến người bị nhìn mặt bất giác đỏ bừng lên.
“Nói mau, chuyện giữa cậu và Tiết ác ma là như thế nào? Chẳng lẽ hai người thật sự đang quen nhau sao?” Lý Bội phản ứng siêu nhanh, nhìn chằm chằm không chớp mắt cái người có gương mặt đang đỏ rần kia.
“Sao cậu lại hỏi như vậy?” Trương Nhân Tịnh giả bộ ngu hỏi ngược lại, không biết sắc mặt của mình đã tiết lộ hết rồi.
“Cậu còn giả bộ! Cậu có biết mặt cậu bây giờ đỏ hệt như một trái táo không hả!?” Lý Bội “hừ” một tiếng rồi nói.
Trương Nhân Tịnh lập tức đưa hai tay lên che kín mặt mình theo bản năng.
“Không kịp nữa rồi.” Lâm Vũ Phi cười nói. “Mau thành thật khai báo, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nói láo ắt sẽ bị trừng trị.”
“Không sai! Giấu diếm tội sẽ tăng thêm một bậc, hình phạt cũng sẽ nặng hơn.” Lý Bội bỗng nhiên nắm chặt cánh tay của cô, bày ra bộ dạng cậu đừng hòng chạy.
Trương Nhân Tịnh nhất thời dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là gật đầu thừa nhận: “Đúng thế, hiện tại mình và Tiết Hạo nhiên đang quen nhau, có được không?”
“Lúc nào thì bắt đầu ám độ trần thương?” Lý Bội tiếp tục bức cung.
“Cái gì mà ám độ trần thương, cậu đừng nói khó nghe như vậy.” Cô bĩu môi nói.
“Mau mau trả lời đi!”
“Tối hôm qua!”
“Tối hôm qua? Cậu định lừa quỷ à?” Lý Bội mặt không tin đáp.
“Mình nói thật, lần trước sau khi anh ấy rời đi, mãi đến tối hôm qua mới đột nhiên xuất hiện, trước đó hai đứa mình không hề liên lạc với nhau.” Cô nói.
“Vậy ý của cậu là, hai người bọn cậu vì cửu biệt trọng phùng [xa cách một thời gian mới gặp lại nhau] nên mới nhất thời bị Thiên Lôi đánh trúng?”
Trương Nhân Tịnh xấu hổ lườm cô ấy một cái, thật không biết trong lòng mình có quỷ hay sao, cảm giác mỗi một câu Lý Bội nói cũng đều có ám hiệu.
“Dù sao thì tối hôm qua bọn mình mới chính thức quen nhau, đây chính là sự thật, không sai.” Cô nói chắc như đinh đóng cột, hi vọng đề tài này có thể dừng lại ở đây.
“Hai người các cậu ai tỏ tình trước?” Lâm Vũ Phi tò mò hỏi.
Trương Nhân Tịnh bất đắc dĩ thở dài. Xem ra muốn kết thúc đề tài này còn khó hơn lên trời.
“Anh ấy!”
“Vậy anh ấy tỏ tình như thế nào?”
“Hỏi mình có muốn kết hôn với anh ấy không?”
“Cái gì?”
“Sau đó anh ấy nói yêu mình đến không thể tự kiềm chế, cũng không biết vì sao, còn cho rằng mình bỏ thuốc anh ấy, còn nói với mình thân thế của anh ấy giá trị hơn tỷ, tiền đồ như cẩm lại tiềm lực vô cùng….” Cô còn chưa dứt lời, Lý Bội và Trương Nhân Tịnh ở bên cạnh đã cười nghiêng ngả, thở không ra hơi.
"Ha ha! Ha ha … oa ha ha ha ha…"
Cô bất đắc dĩ thở dài, cô rất muốn nói với hai cô ấy “Những gì mình nói đều là thật”, nhưng nghĩ lại một chút vẫn cảm thấy thôi, tránh chủ đề này nói hoài không dứt.
“Thật buồn cười, thật buồn cười. Nhân Tịnh, mình không biết cậu cũng biết nói giỡn đấy.” Lâm Vũ Phi cười, vừa lau nước mắt vừa nói với cô.
“Giá trị con người hơn tỷ, tiền đồ như cẩm lại tiềm lực vô cùng…” Lý Bội lặp lại những gì cô mới nói, vừa nói vừa cười không ngừng.
“Tùy các cậu, các cậu tin hay không tin thì đó cũng là sự thật. Nếu Trần Hạo còn tìm các cậu thám thính tin tức nữa thì các cậu cứ nói như vậy với anh ta”. Cô đáp.
“Thì ra là để ứng phó với tên đàn anh đáng ghét đó à, cậu tự nói đi.” Lý Bội tức giận trợn mắt nhìn cô.
Trương Nhân Tịnh lập tức á khẩu không nói nên lời. Những gì cô nói đều là sự thật có được không? Thật khiến người ta tức ૮ɦếƭ mà.
“Vậy rốt cuộc cậu và Tiết ác ma có đang quen nhau hay không?” Lâm Vũ Phi nghi ngờ hỏi lại.
“Không”. Cô tức giận trả lời.
“A! Cậu dám trêu chọc bọn mình à?” Lâm Vũ Phi giơ tay đánh nhẹ cô một cái, quả nhiên là cô ấy tin câu nói lẫy vừa rồi của cô, khiến Trương Nhân Tịnh há hốc mồm.
Thế giới này sao vậy? Nói thật thì không ai tin, nói láo thì lại tin mười phần mười?
“Tóm lại, bọn mình muốn nói với cậu, bọn mình không cho phép cậu dây dưa không rõ với tên đàn anh đáng ghét đó, cậu đừng quên anh ta đã kết hôn, là người đàn ông đã có vợ rồi, nếu như cậu không muốn bị người ta hiểu lầm thành tiểu tam thì tốt nhất cậu nên cách xa anh ta càng xa càng tốt! Mình nói trước, nếu cậu vẫn đần giống như trước kia, để mặc hắn kêu lui gọi tới, mình sẽ tuyệt giao với cậu, không coi cậu là bạn nữa!” Lý Bội nghiêm mặt nói.
“Mình cũng thế.” Lâm Vũ Phi nói, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc.
Nhìn họ, Trương Nhân Tịnh nhất thời chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Các cậu yên tâm đi, mình đã không có bất kỳ ảo tưởng nào với anh ta nữa.” Cô mỉm cười nói.
“Cậu chắc chắn chứ?”
“Mình chắc chắn.” Cô kiên định nói, bởi vì tâm của cô đã trao về người khác rồi.
Giờ tan tầm, trên đường người đông như kiến, mọi người ùa ra từ những tòa nhà cao tầng, Trương Nhân Tịnh cũng là một trong số đó.
“Nhân Tịnh”. Cô vừa mới ra tới cửa chính, một bóng người đột nhiên chắn trước mặt, chặn đường đi của cô.
Cô ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rõ đối phương là ai liền nhíu mày.
“Đàn anh, sao anh lại ở chỗ này?” Cô mở miệng hỏi, cản đường cô không phải ai khác, chính là Trần Hạo.
“Anh chờ em.” Anh ta mỉm cười nói.
“Có chuyện gì sao?” Chân mày cô càng nhíu chặt hơn.
“Anh muốn nhận lỗi với em, tối hôm qua anh uống nhiều quá”. Trần Hạo áy náy nói với cô.
“Được, em nhận lời xin lỗi của anh.” Cô gật đầu nói, trong lòng đang nhẩm tính phải đi siêu thị mới được, vì trong tủ lạnh đã không còn thứ gì có thể nấu cho Tiết Hạo Nhiên ăn nữa rồi, cô đang vội. “Anh còn chuyện gì nữa sao? Nếu không có thì….”
“Để nhận lỗi, anh muốn mời em đi ăn tối, anh đã đặt chỗ rồi, em cũng nên cho anh một chút thể diện đi, Nhân Tịnh?” Anh ta cắt ngang lời cô.
“Xin lỗi anh. Không phải em không nể mặt anh, mà tối nay em đã có hẹn trước rồi.” Cô trực tiếp cự tuyệt, tuyệt không muốn nghĩ đến thể diện của anh ta.
Anh ta có lầm hay không đây? Chẳng phải vì không muốn bà xã hiểu lầm mình có quan hệ bất chính với cô mà anh ta đã tuyệt giao với cô sao? Vậy hiện giờ anh ta đang làm cái gì? Vì nhận lỗi nên muốn mời cô ăn tối? Tại sao cô không nhớ anh ta có loại thói quen này nhỉ? Nếu thật sự có thì cô nhất định sẽ mập hơn bây giờ tới 10kg mất, bởi vì anh ta rất hay nói xin lỗi với cô mà.
“Đã có hẹn rồi sao? Với ai?” Trần Hạo nhíu mày.
“Đây là chuyện riêng của em, đàn anh!”
“Anh cho là giữa hai chúng ta không có gì là không thể nói”.
“Đấy là trước kia. Bây giờ anh đã kết hôn rồi, đàn em như em không thể càn rỡ giống như trước đây, muốn nói cái gì thì nói cái đó, tránh xảy ra hiểu lầm không cần thiết, giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn.” Cô mỉm cười nói với anh ta. “Chẳng lẽ đàn anh đã quên mất một chuyện? Vì không muốn vợ anh hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta nên chúng ta đã tuyệt giao rồi mà, nên sau này anh đừng tới tìm em nữa, em thật sự rất sợ bị người khác hiểu lầm”.
Nói xong, cô gật đầu với anh ta một cái, rồi đi ngang qua anh ta, nào ngờ đi được không bao xa, cánh tay của cô đột nhiên lại bị anh ta giữ lại, cô không thể không dừng bước, quay đầu nhìn anh ta.
“Chuyện tuyệt giao cũng là lỗi của anh, nhưng thực sự là anh bị ép phải làm như vậy”. Anh ta lo lắng nhìn cô, nhanh chóng giải thích.
Trương Nhân Tịnh ngẩn ra, không thể tin những lời như vậy mà anh ta cũng có thể nói được.
“Anh nói thật mà, anh chưa từng muốn tuyệt giao với em, em đối với anh quan trọng hơn bất kỳ ai, nhưng cô ấy lấy đứa nhỏ trong bụng ra để uy Hi*p anh, nếu anh không làm theo, cô ấy lúc thì khóc, lúc thì đòi thắt cổ. Đứa bé là vô tội, vì đứa bé nên anh chỉ có thể làm như vậy thôi.” Anh ta mặt khổ sở nói với cô.
Lần đầu tiên Trương Nhân Tịnh vô cùng thất vọng và hoài nghi về mắt nhìn người của mình, cô không hiểu tại sao mình lại có thể coi trọng một người đàn ông luôn luôn nói láo như vậy, lại còn mê luyến anh ta nhiều năm, đầu của cô quả nhiên là để cho lừa đá mà.
“Nói xong rồi sao?” Cô lạnh nhạt hỏi.
“Nhân Tịnh?” Thái độ lạnh nhạt của cô hình như khiến anh ta bị mê hoặc.
“Nếu anh nói xong rồi thì đến lượt em nói.” Cô gạt tay anh ta ra khỏi cánh tay mình, lạnh lùng nói. “Trần Hạo”, đây là lần đầu tiên cô gọi cả tên cả họ của anh ta, không gọi là đàn anh nữa.
“Mặc kệ những lời vừa rồi anh nói là thật hay là giả thì cũng không liên quan đến em, vì căn bản em không hề quan tâm, anh hiểu không?”
“Nhân Tịnh?”
“Còn có mấy lời em không nói không được.” Cô nói tiếp, “Anh căn bản chính là một tên thối nát, trước kia em bị mù nên mới có thể mê luyến, coi trọng loại người ngụy quân tử như anh. Thay em gửi lời hỏi thăm vợ anh, nói với cô ấy em thật sự rất tiếc cho cô ấy vì đã lấy anh. Chào anh, hy vọng từ nay không gặp lại.” Nói xong, cô không để ý đến vẻ mặt anh ta đang tái nhợt, lập tức xoay người, bước đi không quay đầu lại.
Thật là sảng khoái, cô có loại cảm giác nhổ được bãi nước miếng khiến người ta khó chịu.
Trương Nhân Tịnh vui vẻ nghĩ, không ngờ đi được mấy bước, cánh tay lại bị người phía sau nắm thật chặt, khiến cô phải dừng bước.
Cô tức giận quay đầu lại, đang chuẩn bị hét vào mặt tên Trần Hạo dây dưa không dứt thì lại ngạc nhiên phát hiện người đang đứng trước mặt mình là người mà mình nằm mơ cũng không ngờ tới sẽ xuất hiện ở đây – Tiết Hạo Nhiên. Cô từ tức giận đến vui mừng, bỗng nhiên, trong mắt lấp lánh ý cười.
“Sao anh lại ở đây?” Cô vui vẻ hỏi, thật sự không ngờ anh sẽ tới.
“Tới đón em tan sở rồi đi ăn mừng chúng ta chính thức quen nhau, không ngờ lại được xem kịch vui.” Anh cười tủm tỉm nhìn cô.
Cô hơi sửng sốt, hỏi anh, “Anh nhìn thấy hết rồi?”
“Ừ”. Anh gật đầu, vẫn cười tủm tỉm như thế, xem ra vô cùng vui vẻ.
“Anh rất vui?” Cô hỏi anh.
“Rất vui, rất rất vui.” Anh nhếch miệng rồi gật đầu.
Cô có thể cảm nhận được sự vui vẻ của anh hoàn toàn là phát ra từ nội tâm, nhưng cô không biết vì sao. Chẳng lẽ nhìn thấy Trần Hạo kinh ngạc lại khiến anh có khoái cảm bỏ đá xuống giếng sao? Thành thật mà nói, cô hơi không thích loại cảm giác này.
“Tại sao anh lại vui như vậy?” Cô do dự một chút rồi vẫn mở miệng hỏi anh.
“Vì cuối cùng anh cũng có thể yên tâm”.
“À!” Câu trả lời của anh nằm ngoài dự đoán của cô, nhất thời làm cô ngẩn ngơ. “Là có ý gì?”
Anh cầm tay của cô, đột nhiên kéo cô đến gần trước mặt mình, sau đó vòng tay ôm chặt eo của cô.
“Này, anh làm gì vậy, ở đây nhiều người như vậy.” Mặc dù bọn họ đã đứng vào ven đường để tránh cản đường người khác, nhưng anh không xem ai ra gì kéo cô vào lòng như vậy, cô đỏ mặt nha!!!
“Em muốn biết anh yên tâm cái gì, vui vẻ vì cái gì không?” Anh hỏi cô.
Cô gật đầu, lực chú ý đã bị anh dời đi.
“Bởi vì cuối cùng anh cũng chắc chắn trong lòng em đã không còn cái tên kia nữa rồi, nên anh rất vui, rất yên tâm.” Anh nhìn cô không chớp mắt, mỉm cười dịu dàng.
Chớp mắt, Trương Nhân Tịnh liền hiểu ý của anh, sau đó chỉ cảm thấy cảm động, vô cùng cảm động.
Vì anh biết rõ chuyện giữa cô và Trần Hạo vô cùng rối rắm, nhưng từ đầu tới cuối anh cũng không nói gì, không hỏi cô một câu, chỉ lặng lẽ chờ tới bây giờ khi anh thấy yên tâm và vui vẻ mới nói ra tâm tình của mình. Trước đây, rốt cuộc anh có bao nhiêu lo lắng, có bao nhiêu tức giận, bao nhiêu đau khổ, cô cũng không biết, nhưng lấy bụng ta suy bụng người, cô khẳng định – không hề dễ chịu.
“Cảm ơn anh.” Cô bất giác nói.
“Cảm ơn cái gì? Cảm ơn anh dáng dấp anh tuấn lại ưu tú sao?” Anh nhíu mày, đưa tay nâng cằm cô lên, giọng hài hước.
“Da mặt anh thật dày.” Cô không nhịn được liền bật cười, nhưng tiếng cười cũng chỉ duy trì được một giây, vì giây kế tiếp anh đã cúi đầu hôn cô.
Dù sao đây cũng là nơi công cộng, nụ hôn của anh chỉ chạm nhẹ lên môi cô rồi rời đi, nhưng ngay cả chỉ như vậy cũng vẫn khiến cả gương mặt cô đỏ bừng, sau đó lúc ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy cách sau lưng anh không xa, Lâm Vũ Phi đứng đối diện cô toàn thân cứng đờ, cô nghĩ thầm, thảm rồi! Xong rồi! Cô ૮ɦếƭ chắc rồi!
“Có chuyện gì vậy?” Cảm nhận được sự khác thường của cô, Tiết Hạo Nhiên nghi hoặc hỏi, đồng thời quay đầu lại nhìn.
Nếu người đứng đó là Lý Bội, có lẽ anh sẽ hiểu được chút ít, đáng tiếc anh chưa từng gặp Lâm Vũ Phi.
Trương Nhân Tịnh khẽ thở dài một cái, kéo anh đi tới trước mặt Lâm Vũ Phi vẫn đang khi*p sợ, cô hơi xấu hổ cười cười với cô ấy, sau đó giới thiệu hai người với nhau.
“Lâm Vũ Phi, bạn tốt kiêm đồng nghiệp. Tiết Hạo Nhiên, … Ặc, bạn trai kiêm chủ nợ và khách trọ”.
“Tiết…ác ma?” Lâm Vũ Phi không kiềm chế được nói ra tên bí mật ba người dùng để gọi anh.
Tiết Hạo Nhiên bỗng nhướn cao chân mày, quay đầu nhìn bạn gái bên cạnh.
Trương Nhân Tịnh nhất thời lúng túng.
“Cậu và anh ấy thật sự đang quen nhau sao? Chẳng phải buổi trưa ở phòng họp nhỏ cậu nói không phải sao?” Lâm Vũ Phi vẫn không thể tin được.
“Những gì lúc trưa mình nói ở phòng họp nhỏ đều là thật, chỉ có câu “không phải” này là nói dối, nhưng các cậu không tin lời nói thật, lại rất tin vào câu nói láo này, mình cũng đành chịu” Trương Nhân Tịnh nhún vai một cái, vẻ mặt biểu lộ: mình cũng hết cách.
“Cậu đừng giả bộ vô tội, rõ ràng thái độ của cậu lập lờ nước đôi nên bọn mình mới không phân biệt được lời nào là thật, lời nào là giả”. Lâm Vũ Phi tức giận trừng mắt với cô: “Cậu chờ đó, mình muốn gọi cho Lý Bội”. Nói xong, Lâm Vũ Phi lấy điện thoại di động ra, đi qua chỗ khác gọi điện thoại.
“Xin lỗi, tiệc chúc mừng buổi tối có thể sẽ đổi thành bốn người rồi”. Trương Nhân Tịnh áy náy nói với Tiết Hạo Nhiên, vì cô hiểu rất rõ bạn của mình, hai người này chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
“Không sao, dù sao sau này chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà.” Anh trấn an cô, khẽ cười.
Quả nhiên, một lát sau Lâm Vũ Phi đi tới trước mặt hai người, vừa mở miệng liền phun ra hai chữ “mời khách”, càng khoa trương hơn là, mới vài phút ngắn ngủi mà họ đã đặt xong nhà hàng rồi, Lý Bội cũng đang trên đường đến đó, bọn họ chỉ cần đến đó là được.
Trương Nhân Tịnh không nói được gì, lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
Cô thật chịu thua hai cô ấy.
Bốn người ăn cơm có thể nói là cả chủ và khách đều vui vẻ, chỉ có Trương Nhân Tịnh là hơi đau lòng mà thôi, vì hai cô gái kia thế nhưng lại chọn một nhà hàng cực kỳ đắt tiền, chỉ có bốn người ăn một bữa cơm mà xài hết gần một vạn tệ, thật là, người có tiền cũng không nên tiêu xài như thế có được không?
Cô dám khẳng định, hai người này cố ý!
Trong bữa ăn khó tránh khỏi bị bức cung, hai cô gái này mặn nhạt đều không chê, nhất là người đã ly hôn – Lý Bội, cứ thăm dò tới thăm dò lui chuyện hai người có vượt quá giới hạn không, trình độ thăm dò của hai người này khiến cô gần như tự bốc cháy.
Ngược lại, Tiết Hạo Nhiên lại rất hào phóng, từ đầu tới cuối lúc nào cũng nhanh nhẹn, khiến trước khi chia tay Lâm Vỹ Phi còn đặc biệt kéo cô qua một bên ca ngợi một lần, đồng thời còn muốn cô giữ chặt lấy anh, dù phải dùng bất kỳ biện pháp nào cũng phải quấn lấy anh thật chặt, ngàn vạn lần không được bỏ qua anh.
Như vậy thì không nói, ai ngờ cuối cùng cô ấy còn bỏ thêm một câu “Nếu cậu không cần thì nhường cho mình nhé”, khiến cô nghe xong rất muốn đánh Lâm Vũ Phi một trận, dám dòm ngó người đàn ông của cô à!
Dựa vào phản ứng này của Lâm Vũ Phi, mặc kệ cô ấy nói là thật hay giả, cũng đều cho thấy Tiết Hạo Nhiên thật sự rất tốt, vì mắt nhìn đàn ông của Lâm Vũ Phi siêu cao.
Nghĩ đến bạn trai của mình có thể làm cho người có mắt nhìn người cao như Lâm Vũ Phi cũng phải khen ngợi không dứt, Trương Nhân Tịnh lại buồn cười.
“Đang cười gì thế?”
Nghe thấy anh hỏi, cô mới biết thì ra mình đã cười thành tiếng.
“Anh thật lợi hại, mới lần đầu tiên gặp mặt thôi mà đã có người chủ động nói muốn làm vỏ xe phòng hờ của anh rồi.” Cô liếc anh một cái, “hừ” một tiếng mới nói.
“A! Ai mà tinh mắt như thế!”
“Em gái mập 100kg ở cạnh nhà chúng ta đó! Chính là cô ấy!” Cô mặt thành thật nói.
Tiết Hạo Nhiên bật cười đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu cô, nói: “Yên tâm, mắt nhìn người của anh rất cao, không phải ai cũng có thể lọt vào mắt anh đâu.”
“Ý là em gái mập 100kg kia thì không được, còn mỹ nữ giống như Lâm Vũ Phi thì được sao?” Cô nhíu mày đùa giỡn hỏi, thật ra thì trong lòng có chút lo lắng, vì điều kiện của anh quá tốt, còn cô thì lại quá bình thường.
Trước kia, lúc hai người ở chung hay cùng đi dạo chợ đêm, cô chưa bao giờ có loại cảm giác này, nhưng tối nay, vừa bước vào nhà hàng cao cấp, cô lập tức có loại cảm giác hai người không hợp nhau, giống như cô chỉ là vịt con xấu xí lẫn trong bầy thiên nga. Mặc dù cô rất nỗ lực để quên đi cái cảm giác này, nhưng lo lắng cứ quanh quẩn trong lòng cô, khiến cô thấp thỏm không yên.
“Em quá coi thường anh rồi.” Anh ngạo mạn nói. “Mỹ nữ thì thế nào, có thể vui mắt vui tai, chỉ tiếc dung nhan biết về già. Điều anh muốn cũng không phải là bề ngoài, quan trọng nhất là người đó có thể toàn tâm toàn ý lo cho anh, để anh tinh thần sảng khoái, tâm không lo nghĩ gì hay không thôi.”
“Anh đang tìm người ở đó à?” Cô tức giận hỏi anh.
“Rõ ràng như vậy sao?” Anh quay đầu nhìn cô rồi hỏi lại.
“Móa!” Cô không nhịn được giơ ví da lên đập anh.
“Ha ha, anh đang lái xe mà.” Anh giơ tay lên cản cô, không nhịn được vừa cười vừa nói.
Cô hờn dỗi quay đầu đi, không thèm để ý đến anh nữa, vì vậy trong xe yên tĩnh hẳn đi.
“Anh biết rất rõ em đang nghĩ gì.” Một lát sau, anh đột nhiên mở miệng nói. “Anh không phải một người tùy tiện đưa ra quyết định, trước khi làm bất kể việc gì anh đều suy nghĩ kỹ càng, để khi lựa chọn rồi sẽ không hối hận, mặc kệ kết quả có như thế nào, tốt hay xấu cũng đều được. Cho nên, em đừng nghĩ ngợi gì hết, chỉ cần em tin tưởng anh là đủ rồi, biết không?” Giọng của anh kiên định và nghiêm túc.
“Vâng.” Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Có vẻ như không được tự tin cho lắm”.
Cô cam chịu, không trả lời.
“Được rồi, em đã lo lắng như thế, vậy cũng chỉ còn một cách để giải quyết thôi.” Anh nói.
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn về phía anh, chờ mong anh nói ra cái biện pháp kia.
“Ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn đi.”
Cô ngơ ngác. “Anh đừng làm loạn.” Cô nói không ra hơi nữa.
“Không phải anh tùy hứng, anh rất nghiêm túc.”
“Chúng ta chính thức quen nhau mới chỉ có một ngày mà thôi!”
“Người cổ đại chưa từng gặp mặt cũng có thể kết hôn, chúng ta ít nhất cũng chính thức quen nhau tới một ngày”. Anh cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng nói.
“Anh là người cổ đại à?” Cô hỏi ngược lại anh.
“Được rồi, nếu thật sự em không thể tiếp nhận biện pháp kết hôn này, thì vẫn còn một cách khác.”
“Cách gì?”
“Sinh em bé trước.”
Ví da lại được vung lên một lần nữa.
“Ha ha, anh đang lái xe mà.”