“Nhân Tịnh, Trương Nhân Tịnh!”
Mười rưỡi đêm, là khoảng thời gian chuẩn bị nghỉ ngơi của mọi người, nhưng dưới lầu lại truyền đến âm thanh một người gọi to tên của cô, khiến cô vừa mới tắm xong, ngồi trên ghế salon trong phòng khách đắp mặt nạ phải nhảy dựng lên, kinh ngạc vọt tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới.
Cô nghe nhầm sao? Là ai đang say khướt ở dưới đó?
“Trương Nhân Tịnh. Nhân Tịnh, Nhân Tịnh!”
Móa! Là Trần Hạo, anh ta bị điên rồi sao?
Cô lập tức gỡ mặt nạ trên mặt xuống, cầm lấy chìa khóa cửa chính rồi đi ra ngoài.
Cô phải xuống ngăn cản anh ta.
Trần Hạo, anh ta bị làm sao vậy, uống say sao? Uống đến say khướt như thế thì về nhà anh ta đi chứ, chạy đến đứng dưới lầu nhà cô để làm cái gì?
Cô tức giận phỏng đoán, ba chân bốn cẳng lao xuống cầu thang, sau đó xông về phía Trần Hạo – người đứng đối diện bên kia đường. Lúc này anh ta còn ngẩng đầu, đưa hai tay lên miệng, hướng về phía nhà cô ở lầu ba mà hô to: “Trương Nhân Tịnh, Trương Nhân Tịnh!”
Móa! Anh ta điên rồi đúng không?
“Đàn anh! Anh đang làm cái gì vậy?” Cô xông tới trước mặt anh ta, không kiềm nổi giận mà nghiến răng hỏi. Trên người anh ta có mùi rượu, nhưng cũng không nồng lắm.
“Nhân Tịnh, em xuống rồi à.” Anh ta buông hai tay xuống, nhìn cô rồi nhếch miệng cười.
“Anh đang làm cái gì vậy?” Cô kìm nén lửa giận, hỏi anh ta một lần nữa.
“Anh mang đồ ăn khuya đến cho em.” Anh ta nói với cô, sau đó đi về phía xe đang đậu ven đường, lấy từ trong xe ra một túi đồ ăn đưa cho cô. “Ợ! Cầm đi!”
Cô miễn cưỡng đưa tay nhận lấy, sau đó cau mày nhìn anh ta: “Bây giờ đã khuya lắm rồi, sau này anh không cần làm những chuyện này. Còn nữa, uống rượu không nên lái xe.”
“Em quan tâm anh sao?” Anh ta nhìn cô không chớp mắt, giọng điệu không biết tại sao lại nghe như có chút mờ ám.
Trương Nhân Tịnh càng nhíu chặt chân mày, tự nói với mình, có lẽ là mình đã nghĩ quá nhiều, vì anh ta là một người đàn ông đã kết hôn, vì để vợ yên tâm mà đoạn tuyệt với cô – đàn em đã quen biết mười năm này.
“Đàn anh, cảm ơn thức ăn khuya của anh. Cũng không còn sớm nữa, anh nên bắt taxi về nhà đi, tránh để chị dâu lại lo lắng.” Cô nói với anh ta.
“Em đang đuổi anh đi?”
“Đã muộn rồi.” Cô không phủ nhận.
“Bởi vì tên kia đúng không?” Anh ta trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi.
“Cái gì?” Cô không khỏi sững người.
“Người đi cùng em ở chợ đêm hôm ấy, cái tên họ Tiết đó. Em và anh ta đang quen nhau sao?”
Bỗng dưng, Trương Nhân Tịnh chỉ cảm thấy ngạc nhiên, cũng chẳng giải thích, anh ta hỏi cái này để làm gì? Còn nữa, anh ta vừa lấy thân phận và tâm trạng gì mà hỏi cô vấn đề này? Cô và Tiết Hạo Nhiên có phải đang quen nhau hay không, tại sao cô phải nói cho anh ta biết?
“Đây là chuyện riêng của em, đàn anh.” Cô đáp.
“Anh nghĩ là em yêu anh.” Anh ta nhìn cô chằm chằm, đột nhiên anh ta nghiêng người như muốn dựa vào cô.
“Đó là trước kia, trước khi anh kết hôn.” Trương Nhân Tịnh lập tức lui về sau.
“Anh cũng yêu em, Nhân Tịnh.” Anh ta bất ngờ nắm lấy tay cô, dùng vẻ mặt nóng bỏng nói với cô.
Cô bị dọa sợ, một chút cảm giác vui mừng vì được đàn anh mình thầm yêu nhiều năm tỏ tình cũng không có, cô chỉ cảm thấy kinh hoảng và sợ hãi.
Anh ta sao lại như vậy? Chẳng lẽ anh ta quên mình đã kết hôn, đã có vợ rồi sao? Tại sao đột nhiên lại tỏ tình với cô?
“Đàn anh, anh uống say rồi, anh bỏ tay của em ra, em giúp anh bắt taxi về nhà.” Cô vừa giãy giụa vừa nói với anh ta, muốn hất tay của anh ta ra nhưng anh ta vẫn nắm tay cô rất chặt.
“Anh không say, anh nói thật, anh yêu em, Nhân Tịnh.”
“Anh buông tay em ra trước đã.” Cô không ngừng giãy giụa.
“Em không tin lời anh nói đúng không? Trước kia, bởi vì em luôn ở bên cạnh anh, cho nên anh mới không phát hiện ra chuyện này, nhưng mà mấy tháng qua….”
“Cô ấy bảo anh buông tay cô ấy ra, anh nghe mà không hiểu hay sao?”
Trần Hạo cảm thấy có một lực lớn kéo cả người anh ta về phía sau, bởi vì quá bất ngờ nên anh ta hoàn toàn không kịp đề phòng, lảo đảo lùi về sau mấy bước, thiếu chút nữa là ngã xuống đường, bốn chân chổng lên trời rồi. Đến khi đứng vững được rồi, lại thấy bên cạnh Trương Nhân Tịnh nhiều hơn một người đàn ông, là cái tên họ Tiết kia!
“Anh~~” anh ta không kìm nổi giận, nhìn Tiết Hạo Nhiên rồi quát: “Anh làm cái gì đó?”.
“Tôi mới là người muốn hỏi anh – một người đàn ông đã kết hôn, nửa đêm rồi còn không về nhà với vợ mà chạy tới đây tìm Nhân Tịnh làm cái gì?” Tiết Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta.
“Chuyện của tôi và Nhân Tịnh thì mắc mớ gì tới anh?” Trần Hạo tức giận nói.
“Muốn nói chuyện về nhà nói với vợ của anh đấy, đừng có tới tìm bạn gái của tôi.” Tiết Hạo Nhiên lạnh giọng nói.
“Bạn gái…của anh?” Trần Hạo nhìn về phía Trương Nhân Tịnh như muốn cô xác nhận, lại thấy cô đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn Tiết Hạo Nhiên, hoàn toàn quên mất sự hiện hữu của anh ta, khiến anh ta nhất thời nổi cơn giận dữ: “Nhân Tịnh!” Anh ta hét to.
Anh ta hét to như vậy mới khiến cô tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía anh ta.
“Anh ta nói em là bạn gái của anh ta, là thật sao?”Trần Hạo chất vấn cô.
Trương Nhân Tịnh trừng mắt, lúc này mới chậm nửa nhịp mà ý thức được câu tuyên cáo vừa rồi của Tiết Hạo Nhiên. Khi nào thì cô biến thành bạn gái của anh rồi, tại sao cô lại không biết thế?Diễn☆đànLê☆QuýĐôn Nhưng cô đoán chắc là anh có lý do nên mới nói như thế, à, có lẽ là vì muốn giải nguy giúp cô mà thôi.
Cô đang muốn tiếp nhận ý tốt này của anh, định mở miệng trả lời “là thật” thì lại nghe thấy thanh âm của Tiết Hạo Nhiên tiếp tục vang lên bên tai.
“Không tin lời tôi nói sao? Vậy anh hãy xem cho rõ đây.” Anh nói.
Trương Nhân Tịnh còn đang suy nghĩ Tiết Hạo Nhiên muốn Trần Hạo thấy rõ cái gì thì cô cảm thấy cằm của mình bỗng nhiên bị nâng lên, một gương mặt phóng đại trước mặt cô, sau đó miệng liền bị anh hôn lên.
Cô mở to hai mắt, vừa kinh ngạc lại vừa không tin được, nhưng nhịp tim và nhiệt độ trong cơ thể lại đột nhiên tăng cao, cô hoàn toàn mất khống chế.
Môi của anh thật mềm, thật dịu dàng, hơi thở của anh cũng thật tốt, thật mê người, đây chính là cảm giác hôn môi sao? Làm cho lòng người nhộn nhạo, hô hấp khó khăn, không kìm hãm được, không cách nào tự kiềm chế?
“Em yêu, chúng ta lên lầu rồi tiếp tục, trước tiên phải đuổi cái tên đàn anh khiến người ta phát ghét này đi.” Anh ngẩng đầu lên, thanh âm khàn khàn nói với cô.
Cô trừng mắt, chỉ muốn hô to một tiếng “Trời ạ!”, sau đó đào một cái hang rồi chui vào, vĩnh viễn không ra ngoài gặp ai hết. Cô thế nhưng lại cùng anh hôn môi đến quên mình, đã vậy, hiện trường còn có một người cô quen đang đứng nhìn!!!??? Trời ạ! A~~~
“Thấy rõ chưa? Đàn anh!” Tiết Hạo Nhiên nhìn Trần Hạo, châm chọc hỏi: “Nếu như thấy rõ rồi, sau này đừng chạy đến đây tìm bạn gái của “TÔI” nói chuyện nữa, bởi vì tôi sẽ ghen, sẽ không thấy thoải mái, anh hiểu chưa? Anh đi thong thả, không tiễn. Em yêu, chúng ta lên nhà thôi.”
Nói xong, anh ôm hông Trương Nhân Tịnh băng qua đường, cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào trong nhà, đóng cửa lại.
Trần Hạo bị đả kích lớn, đứng ngây ra tại chỗ không hề nhúc nhích. Anh ta không thể nào tin nổi, đàn em vẫn thầm yêu, thầm mê luyến mình bây giờ lại di tình biệt luyến[*].
[*] di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
Sao có thể xảy ra chuyện như vậy đây?
Anh ta không tin, tuyệt đối không tin!
Trong nhà vô cùng yên tĩnh, không khí thì lúng túng.
Mặc dù Trương Nhân Tịnh có đầy một bụng những lời muốn nói, cô muốn hỏi vì sao anh đi mà không nói lời nào, cô cũng muốn biết vì sao anh đột nhiên xuất hiện, nhưng nụ hôn bất ngờ lúc nãy đã khiến cô ỉu xìu.
Rốt cuộc tại sao anh phải làm như vậy, tại sao lại có thể hôn cô?
Cô dĩ nhiên biết anh đang giúp cô, nhưng cũng đâu cần giúp đến mức này? Chỉ cần cô một mực gật đầu thừa nhận anh là bạn trai của cô, và chỉ bằng thân phận của đàn anh của cô là người đã có gia đình thì anh ta cũng không có quyền hay lấy tư cách gì để nói thêm nữa.
Còn nữa, anh có biết nụ hôn vừa rồi là nụ hôn đầu của cô không?
Tên khốn kiếp này!
“Thật khó nuốt. Anh ta đã xấu tính, mua đồ ăn cũng khó ăn, đúng là vô dụng.”
Cô còn đang buồn bực rối rắm thì cái tên đầu sỏ gây ra chuyện này lại còn đang ăn đồ ăn khuya đàn anh mua cho cô, vừa ăn còn vừa phê bình, thật sự khiến người ta không thể nhịn được nữa.
“Khó ăn thì đừng ăn, ai bảo anh ăn? Còn nữa, đó là của người khác mua cho tôi ăn khuya, không phải mua cho anh ăn!” Cô tức giận trợn trừng mắt nhìn anh.
“Tôi còn chưa ăn cơm tối, tôi đói. Nếu không, cô nấu cơm cho tôi ăn đi?” Anh mong đợi nhìn cô.
“Anh nằm mơ à!” Cô trực tiếp tạt cho anh một chậu nước lạnh.
“Có quản gia nào đối xử với chủ nhân của mình như thế này không? Kinh nghiệm đã không có lại còn không lễ phép nữa!” Anh nghiêm mặt, nghiêm túc lắc đầu nhìn cô.
“Móa!” Cô phun ra một tiếng thô tục. “Anh tới đây làm gì?” Cô hỏi anh.
“Anh hùng cứu mỹ nhân!” Anh nửa cười nửa không nhíu mày nói.
Cô giận dữ trợn mắt nhìn anh.
“Hình như cô quên mất rồi, tôi thuê căn phòng này, tôi chỉ về nhà mình thôi, cô còn hỏi tôi tới đây làm gì?” Anh bày ra dáng vẻ đây là chuyện đương nhiên nói.
“Không phải anh đã đi rồi sao?”
“Đi rồi? Tôi bị một quản gia lòng dạ độc ác vứt bỏ, một thân một mình lại còn bị lạc đường, mỗi ngày đều phải dãi gió dầm sương, đói khổ lạnh lẽo, trải qua thiên tân vạn khổ, vất vả lắm mới tìm được đường về nhà, về lại ngôi nhà ấm áp này.” Anh làm bộ đáng thương.
Trương Nhân Tịnh liếc mắt xem thường, lạnh lùng phê bình: “Không buồn cười chút nào.”
“Nhìn tôi là biết không có tế bào hài hước nào rồi.” Anh khẽ cười, tự giễu mình.
“Chính xác.” Cô lại không nhịn được mà bổ thêm cho anh một nhát dao.
“Được rồi, chúng ta nói chuyện vừa nãy, đã xảy ra chuyện gì, tại sao tên kia gần đây hay đến tìm cô vậy?” Anh khoanh tay trước иgự¢, nghiêm mặt hỏi.
“Chuyện này không liên quan đến anh! Còn nữa, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Anh về đây làm gì?” Cô cau mày.
“Thứ nhất, tôi đã trả lời câu hỏi của tôi rồi, tôi chỉ là về “nhà” mà thôi. Thứ hai, ai nói chuyện này không liên quan đến tôi, chẳng phải cô là bạn gái của tôi sao?” Anh hùng hồn đáp lại.
“Ai là bạn gái của anh?" Cô đột nhiên mở to hai mắt, lớn tiếng phản bác.
“Hôn cũng hôn rồi, cô còn không thừa nhận?”
“Móa!” Cô lập tức mắng người, “Tôi còn chưa vì chuyện này mà tính sổ với anh, anh lại còn dám nhắc tới! Tên khốn kiếp này, trả lại nụ hôn đầu cho tôi!” Cô tiện tay túm lấy một cái gối ném về phía anh.
“Vừa rồi là nụ hôn đầu của cô?” Anh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vô cùng vui mừng, mặt mày hớn hở hẳn lên.
“Anh còn dám hỏi!” Cô cầm cái gối ôm thứ hai đập anh.
Tiết Hạo Nhiên rất vui, anh không thể che giấu được vẻ mặt vui sướng của mình.
Lần trước ở chợ đêm, rõ ràng anh cảm thấy Trương Nhân Tịnh có tình cảm sâu sắc với người anh khóa trên kia, cho dù đối phương đã kết hôn nhưng hình như cô vẫn chưa quên được anh ta. Điều này khiến anh mơ hồ có loại cảm giác muốn phát điên. Cho nên anh mới tạm thời tránh mặt cô, để bản thân có thể tỉnh táo lại và suy xét xem tình cảm của mình dành cho cô là loại tình cảm gì.
Anh rất thích cô, nhưng giữa thích, yêu, kết hôn, và xây dựng một tổ ấm chung, gắn bó cả đời lại có khoảng cách, cũng không phải chỉ cách nhau một con đường, không phải chỉ dùng một câu hoặc một trang giấy mà hình dung hết được.
Anh yêu em! Ba chữ này nói thì rất đơn giản, nhưng rồi sẽ thế nào?
Kết hôn cũng như vậy, chỉ cần mang đủ giấy tờ đến ủy ban đăng kí kết hôn là được, nhưng sau khi kết hôn thì sao?
Anh không thích làm những chuyện khiến người khác khinh thường, cho nên trước khi quyết định bất cứ chuyện gì anh cũng đều suy nghĩ thật kỹ, không muốn thì không làm, đã làm thì phải tận lực để đạt được kết quả tốt nhất.
Với công việc, anh là như thế, và tình cảm, cũng vậy.
Cho nên, sự nghiệp của anh mới có thể thành công, tính cách của anh như vậy mới có thể tranh đấu nổi những con người luôn coi trọng “lượng” chứ không coi trọng “chất” kia, bọn họ thừa lúc công ty không có tâm phúc là anh mà thọc cả tổ ong vò vẽ, thiếu chút nữa khiến anh tức điên. Sau đó anh lại nhờ vụ tai nạn này mà thuận nước đẩy thuyền, diễn cảnh mất tích, để những kẻ đó tự mình đi dọn dẹp hậu họa, xem như là dạy dỗ.
Chỉ có điều, anh không lường trước được, anh lại gặp được người con gái khiến anh thương tiếc, khiến anh muốn che chở, bảo vệ.
Hơn nửa tháng không gặp cô, anh bình tĩnh suy nghĩ lại, cuối cùng cũng xác định được tâm ý của mình, anh trở về tìm cô, không ngờ lại đúng lúc bắt gặp cảnh Trần Hạo không biết xấu hổ chạy tới đây dây dưa với cô.
Thật ra, từ lúc anh ta đứng dưới lầu gọi to tên của cô thì anh cũng đã đến rồi, nhưng anh không lộ diện, muốn xem cô đối mặt với anh ta thế nào, kết quả khiến anh có chút vui vẻ.
Đương nhiên anh phải nắm chắc cơ hội khó có được này, nhân cơ hội này tuyên cáo quyền sở hữu, đồng thời đóng con dấu chứng thực.
Và anh cũng thật không ngờ, nụ hôn này lại là nụ hôn đầu của cô, ha ha…
“Anh còn cười? Còn dám cười!”
Trên ghế salon đã không còn cái gối nào nữa rồi, thẹn quá hóa giận, cô không tìm được đồ ném anh nên trực tiếp cúi người tháo dép, cầm lên đập anh. Cũng may, dép mang trong nhà là dép xốp 10 tệ một đôi, nếu không, anh không bị thương là điều không thể mất.
“Ha ha, quân tử động khẩu không động thủ”. Anh né được chiếc dép thứ hai bay về phía anh.
“Tôi không phải quân tử, tôi là nữ tử!” Cô trợn mắt nhìn anh.
Tiết Hạo Nhiên không nhịn được cười, cam bái hạ phong, anh giơ ngón tay cái lên trước mặt cô: “Cô mới là người có tế bào hài hước.”
Trương Nhân Tịnh bị anh làm cho tức đến phát run, hung hăng mắng anh một tiếng “móa!”, sau đó đứng dậy, cô quyết định về phòng ngủ, nhắm mắt làm ngơ. Nhưng Tiết Hạo Nhiên lại không cho phép cô đi dễ dàng như vậy, khi cô đi qua người anh, anh nhanh tay bắt được tay của cô, hơi dùng sức kéo cô về phía mình, vì quá bất ngờ, cô ngã ngồi lên đùi anh.
Hai tay anh thuận thế vòng quanh eo nhỏ của cô, ôm cô vào trong lòng.
“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!” Cô ngẩn ra, mặt bỗng ửng hồng, giãy giụa nói với anh.
“Thơm quá.” Anh đột nhiên hít sâu một hơn, khàn giọng nói.
“Anh…Anh mau buông tôi ra.” Cô vội vàng nói, cảm giác nhiệt độ trong lòng mình bắt đầu tăng cao.
“Nhưng mà tôi lại không muốn buông.” Anh nhìn sâu vào mắt cô.
“Anh…Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cô không biết làm sao với anh.
“Anh muốn chịu trách nhiệm.”
“Chịu trách nhiệm?” Cô mặt mờ mịt, không hiểu ý của anh cho lắm, chịu trách nhiệm cái gì?
“Anh lấy đi nụ hôn đầu của em, không phải sao? Cho nên anh muốn chịu trách nhiệm, chúng ta ~~” anh cố ý dừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói với cô: “Kết hôn đi.”
Cô há hốc mồm, cứng lưỡi, nhìn anh chằm chằm hệt như gặp quỷ, rồi kêu to: “Cái gì?”
“Anh biết là em rất vui, nhưng bây giờ cũng đã muộn rồi, nếu có hoan hô cũng nên nhỏ giọng một chút.” Anh khẽ nhếch khóe miệng, nửa cười nửa không châm chọc cô.
“Hoan hô cái đầu anh!” Cô dùng sức đẩy anh ra, tránh khỏi иgự¢ anh, đứng dậy. Kết quả, chỉ một giây sao cô lại bị anh nhanh tay lẹ mắt kéo về ngồi trên đùi anh.
“Này!” Cô giãy giụa kêu lên.
“Cũng sắp kết hôn rồi, còn ngại nữa.” Anh cười nói.
“Móa! Ai sắp kết hôn với anh!” Cô dùng sức gỡ tay anh ra, lại phát hiện nó cứng như bàn thạch, không hề nhúc nhích.
“Có phải em không muốn gả cho anh?” Anh hỏi cô, giọng nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
“Em không biết gì về anh cả, ngay cả tên của anh là thật hay giả em cũng không biết, nói cái gì mà gả hay không chứ?” Cô hỏi ngược lại anh.
“Tiết Hạo Nhiên, năm nay ba mươi tuổi, chưa kết hôn. Trong nhà còn có cha, mẹ, anh trai, chị dâu, em gái và một cháu gái, tổng cộng bảy người. Sự nghiệp có một Công ty Khoa học Công nghệ, nghe nói tiền đồ như cẩm, tiềm lực vô cùng, giá trị con người hơn tỷ. Em còn muốn biết gì nữa?”
“Anh nói thì tôi phải tin sao? Còn giá trị con người hơn tỷ cơ đấy?” Cô xì mũi coi thường.
Anh như có điều suy nghĩ nhìn cô một lát, sau đó buông một tay lấy Ϧóþ da trong túi quần ra đưa cho cô.
“Bên trong có chứng minh thư và danh thi*p có thể chứng minh thân phận của anh, còn về vấn đề giá trị con người, em cho anh thêm mấy ngày, anh bảo kế toán đưa cho em xem.”
Trương Nhân Tịnh ngây người. Anh lại có lòng tin như thế, không sợ hãi sao?
“Được, coi như những gì anh nói đều là thật, anh là ông chủ lớn, là người có tiền, tiền đồ như cẩm, tiềm lực vô cùng, xin hỏi người đàn ông độc thân hoàng kim anh, tại sao lại muốn kết hôn với tôi?” Cô hỏi anh, sau đó lại nói: “Anh đừng nói cái gì mà chịu trách nhiệm, chuyện hoang đường đó không có một chút thuyết phục.”
“Tại sao lại muốn kết hôn với em sao? Thành thật mà nói, anh cũng vẫn luôn nghĩ đến cái vấn đề này, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một đáp án.” Anh nói.
“Đáp án gì?” Cô nhìn anh không chuyển mắt.
“Anh nghĩ, trước đây, khi em nấu cơm cho anh ăn, nhất định là có lén bỏ thuốc vào trong cơm, có đúng không?”
“Anh mới bỏ thuốc ấy!” Cô bị anh chọc giận, vốn tưởng có thể nghe được lời thổ lộ rung động lòng người, kết quả anh lại nói cái gì? Bỏ thuốc? Tên khốn kiếp này!
“Em nghe anh nói hết…”
“Tôi không muốn nghe, buông tôi ra, tôi muốn đi ngủ, ngày mai tôi còn phải đi làm.” Cô tức giận, tiếp tục giãy giụa.
“Được rồi, vậy em vừa ngủ, anh vừa nói.” Anh bỗng bế bổng cô lên, đàng hoàng đi về phía phòng của cô.
“Này, anh làm cái gì vậy, nhanh thả tôi xuống!” Cô vừa nói vừa giãy giụa, nhưng cũng không dám giãy mạnh, chỉ sợ sẽ té xuống.
Ngược lại, anh lại không hề băn khoăn gì mà trực tiếp bế cô vào phòng của cô, ôm cô đặt xuống giường, sau đó không hề do dự mà nhảy lên giường của cô, lật người nằm nghiêng, cô đang muốn ngồi dậy lại bị anh dùng một tay một chân đè lại xuống giường.
“Này!” Cô kháng nghị.
“Không phải em muốn ngủ sao? Em mau ngủ đi. Em ngủ, còn anh nói.” Anh trấn an cô.
“Móa!” Cô trực tiếp mở miệng mắng người, “Như vậy mà ngủ được mới là lạ đấy, anh thử ngủ cho tôi xem!”
“Vậy hãy nghe anh nói trước đi, nếu em nghe anh nói xong vẫn không ngủ được, anh sẽ hát cho em nghe.” Anh nhếch miệng mỉm cười.
Cô căn bản chẳng phải đối thủ của anh, đành lựa chọn thỏa hiệp.
“Vậy anh để cho tôi ngồi dậy.” Cô nói.
“Anh thấy nằm như vậy cũng tốt lắm.” Nói xong, anh không để cho cô có cơ hội mở miệng, tiếp tục chủ đề mới nói được một nửa. “ Ngoài bị bỏ thuốc làm lạc tâm ra, anh không cách nào giải thích được tại sao, anh mới ở đây một thời gian ngắn thôi, lại không kiềm chế được mà yêu em, yêu đến mức lần đầu tiên trong đời có ý niệm muốn kết hôn, muốn ở bên em cả cuộc đời này.”
“Em hãy thành thật nói cho anh biết, em thật sự không bỏ thuốc vào trong thức ăn sao?” Vẻ mặt của anh nhu hòa, ánh mắt thâm thúy, sâu thẳm nhìn cô.
Không có. Trương Nhân Tịnh muốn mở miệng trả lời câu hỏi của anh, nhưng không biết tại sao, cô đột nhiên khẩn trương không nói nên lời.
Có lẽ vì ánh mắt anh nhìn cô, có lẽ vì anh ở quá gần cô, và có lẽ vì anh mới nói với cô, anh không kiềm chế được mà yêu cô, yêu có đến mức lần đầu tiên trong đời có ý niệm muốn kết hôn, muốn ở bên cô cả đời.
Đây chính là lời thổ lộ động lòng người cô muốn nghe, anh cũng nói ra rồi, nhưng nghe xong tim của cô lại đập kịch liệt, nhiệt độ trong người cũng tăng lên, hô hấp cũng có chút khó khăn.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên rất mờ ám.
“Đã muộn rồi, anh nên về phòng của anh đi.” Cô bỗng nhiên mở miệng.
“Anh muốn ngủ ở đây.” Anh ghé vào tai cô nói khẽ.
“Không được”. Cô lập tức trả lời, vì khẩn trương mà cả người cứng ngắc.
“Vậy cho anh một cái hôn chúc ngủ ngon.” Anh thỏa hiệp, lùi một bước.
“Anh thề sau khi hôn thì anh sẽ về phòng của anh?” Cô do dự nhìn anh.
“Anh thề!” Anh vô cùng thành thật nói.
“Việc này, được rồi.” Cô do dự một chút, sau đó mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô đơn thuần lại dễ gạt như vậy, nhìn cô nhắm mắt lại, vẻ mặt Tiết Hạo Nhiên nhất thời trở nên nhu hòa, một cảm giác yêu thương quý trọng dâng lên từ đáy lòng, từ từ lan ra đến trái tim, ngấm vào từng tế bào.
Anh từ từ cúi đầu, hôn lên môi của cô. Cô vì quá khẩn trương, môi mím lại thật chặt. Anh lè lưỡi, dịu dàng liếm cánh môi cô, dẫn dụ cô thả lỏng người, đáp lại nụ hôn của anh.
Cô cuối cùng cũng hé môi, đầu lưỡi của anh nhanh chóng tiến vào, chêu chọc, ngậm ʍúŧ đầu lưỡi nhỏ nhắn.
Cô không có kinh nghiệm, hoàn toàn không phải đối thủ của anh, anh nhiệt tình như lửa, tham lam ʍúŧ lấy, cô bị anh đè ở dưới, quần áo trên người cũng từ từ bị trút bỏ.
Đêm nay, anh thành công khiến cô trở thành phụ nữ, người phụ nữ duy nhất của anh.