Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao? - Chương 47

Tác giả: Thả Phất

Chu Kì Nghiêu bị thanh âm gấp gáp của Tô Toàn ở ngoài điện làm bừng tỉnh, hắn mang Long Bạch Bạch từ dưới đáy hồ nổi lên, không biết tiểu ngân long đã ngủ lúc nào, móng vuốt mềm mại đặt trước người, khiến cho trong lòng Chu Kì Nghiêu càng cảm thấy mềm mại.
Tâm tình của hắn bởi vì Long Bạch Bạch mà được nâng lên phân nửa, hắn từ trong ao lên bờ, đi ra khỏi hậu điện lau sạch sẽ cho Long Bạch Bạch, thả lại vào trong long tháp, lúc này mới xoay người đổi đi quần áo ướt sũng trên người, chờ sau khi mặc xong mới cho Tô Toàn vào giúp mình mặc long bào, trước khi rời đi còn nhìn lại long tháp, lúc này mời xoay người rời khỏi tẩm điện.
Chờ đi ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, Chu Kì Nghiêu nghĩ tới ác mộng lúc trước, mặt không hề thay đổi nói: “Thức ăn kêu ngươi chuẩn bị đã làm tốt chưa?”
Tô Toàn lập tức gật đầu: “Hoàng thượng yên tâm, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, sẽ không trì hoãn yến tiệc buổi tối, không biết hoàng thượng muốn chuẩn bị yến tiệc ở đâu?” nhiều đồ ăn như vậy, nhiều ngự trù như vậy mà còn chuẩn bị hết hai ngày, Tô Toàn đương nhiên nghĩ Chu Kì Nghiêu mở yến tiệc chiêu đãi người nào, nên mới hỏi như vậy.
Ai ngờ Chu Kì Nghiêu vẫn đi về phía trước nói: “Ở dưỡng tâm điện, chờ trễ một chút trẫm sẽ nói thời gian cho ngươi, ngươi đem tất cả đồ ăn đặt ở thiên điện của Dưỡng Tâm điện là được, sau đó không có sự dặn dò của trẫm, đêm nay ai cũng không được tới gần Dưỡng Tâm điện.” Hơi dừng lại một chút, “Ngay cả ngươi cũng không được, bảo vệ ngoài điện tốt cho trẫm, nếu để cho ai tới gần, trẫm sẽ hỏi tội ngươi.”
Tô Toàn ngây ngẩn cả người, hoàng thượng muốn làm gì vậy?
Nhưng hắn là nô tài cũng không dám hỏi nhiều, liên tục đáp lời, sau đó mới nhắc tới vị ở lãnh cung kia.
Chu Kì Nghiêu từ khi ra khỏi Dưỡng Tâm điện đã hiểu được, nếu không qua được, vậy chỉ có thể nhìn thẳng vào quá khứ, hắn không muốn để lại một khúc mắc như vậy ở trong lòng, một khi đã như vậy, không bằng hôm nay giải quyết cho xong đi: “Sau khi hạ triều, đi lãnh cung với trẫm, mang theo mấy món ăn mà trẫm đã kêu ngươi chuẩn bị.”
Sau khi dặn xong Tô Toàn, đoàn người liền đi tới chủ điện.
Mà bên kia Chu Kì Nghiêu không biết chính là sau khi hắn đi ra khỏi tẩm điện, tiểu ngân long bị đặt trên long tháp quanh thân phát ra ánh sáng màu ngân bạch, bao phủ toàn bộ cơ thể rồng, mà ánh sáng này càng ngày càng phát sáng hơn.
Long Bạch Bạch cảm thấy cơ thể mình giống như là đang ở trong lò lửa, bốn phía nóng bức khiến cả người hắn cũng không thoải mái, nhất là trong bụng giống như là có cái gì, ở trong cơ thể hắn chạy loạn, sờ đến chỗ nào thì chỗ đó sẽ bốc cháy.
Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, vảy trên người cũng hơi hơi đỏ lên, hắn quá mệt mỏi, mạnh mẽ mở mắt ra, ánh sáng hỗn loạn dưới đáy mắt giống như là đẩy ra mây mù, nhưng thanh tỉnh chỉ trong nháy mắt, sau đó lại khôi phục mờ mịt.
Long Bạch Bạch ngồi dậy, hắn rõ ràng nhớ rõ hình như mình nhớ ra cái gì, nhưng rồi lại không nhớ ra nổi.
Đầu của hắn lại đau, ngay cả khi vảy trên người hắn bị nhổ cũng không đau bằng lúc này.
Hắn nhìn quanh bốn phía lại không nhìn thấy người tốt.
Long Bạch Bạch đi xuống khỏi long tháp, móng vuốt lạch cạch lạch cạch dẫm trên mặt đất, lung tung tìm khắp nơi, tìm một vòng cũng không tìm được, hắn mờ mịt đứng trong đại điện trống rỗng, đột nhiên nhớ tới người tốt vào triều sớm, nhưng hắn rất khó chịu, muốn tìm một ít phương pháp khiến cho cảm giác khó chịu này biến mất.
Đúng lúc này, một mùi thơm như có như không tràn vào, mũi hắn giật giật, rốt cục nhớ tới một chuyện quan trọng.
Người tốt chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho hắn, hiện giờ hắn có nên đi ăn hay không?
Long Bạch Bạch rốt cục tìm được cách để giải quyết đau đớn, nhảy lên xà nhà chạy tới ngự thiện phòng.
Sau khi Chu Kì Nghiêu hạ triều cũng không trở về tẩm điện, dựa vào sức ngủ của Long Bạch Bạch chắc là vẫn chưa tỉnh lại, hôm nay là sinh nhật của Long Bạch Bạch, hắn không muốn vị ở lãnh cung kia ảnh hưởng tới tâm tình của mình, cho nên cho toàn bộ quan lại rời đi, sau đó hắn từ hậu điện đi ra ngoài, nơi đó đã sớm chuẩn bị tốt long liễn.
Tô Toàn mang theo mấy tiểu thái giám cung kính chờ ở đó, trong tay mấy tiểu thái giám mang theo thực hạp, cúi đầu, rất cung kính.
Chu Kì Nghiêu ngồi lên long liễn, đoàn người đi tới lãnh cung.
Mà bên kia, Long Bạch Bạch theo mùi đi tới xà nhà của ngự thiện phòng, sau đó quấn đuôi chặt vào trên xà nhà.
Càng tới gần, mùi thơm thức ăn càng nồng đậm, thơm đến mức cả người hắn đều bao quanh trong hương thơm này, tất cả vảy đều mở ra, cảm giác không khỏe kia liền được đè xuống.
Mắt thú của Long Bạch Bạch sáng lên nhìn chằm chằm cung nhân lui tới phía dưới, trong tay bưng một mâm một mâm thức ăn, tất cả những món đó đều được bỏ trong một thực hạp thật lớn, chia làm vài tầng, một món rồi lại một món đề vào bên trong, mà vài cái thực hạp lớn đã chuẩn bị tốt đặt cách đó không xa so với người còn cao hơn, chúng nó đang được đặt trên một nồi hấp lớn để giữ ấm.
Long Bạch Bạch cứ như thế cách thực hạp ngửi mùi hương ở bên trong, hắn nuốt nước miếng, hắn có thể ăn trước một miếng hay không, chỉ một miếng cho đỡ thèm thôi.
Thế nhưng lại nghĩ tới lời nói của Chu Kì Nghiêu, liền héo rũ, hắn không thể lại ăn vụng nữa.
Hắn cắn móng vuốt, nhìn chằm chằm những món ăn này, liền nhìn thấy một thái giám trông giống như tổng quản bước vào, bắt đầu dặn dò: “Nhanh tay chân lên, hoàng thượng đã nói, trước buổi trưa phải chuẩn bị tốt, trước khi trời tối phải đặt ở thiên điện của Dưỡng Tâm điện, ai mà lười biếng, đừng trách ta không khách khí.”
Tất cả người ở ngự thiện phòng đều liên tục đáp lời, động tác càng nhanh cũng rất đâu vào đấy.
Long Bạch Bạch ngây ngô cười, đều là của hắn, người tốt nhất định là muốn thêm cơm cho hắn, không nghĩ người tốt còn tốt như vậy, biết rồng đã lâu không được ăn no, nên là muốn đút cho no đây mà.
Lúc này Long Bạch Bạch không nhớ thương ăn, nếu đã đều là của hắn, vậy chờ thêm một lát nữa sẽ được ăn toàn bộ.
Nghĩ tới hình ảnh kia, Long Bạch Bạch nhìn chằm chằm Ⱡồ₦g hấp này, cũng không làm gì khác, cứ nhìn chằm chằm như vậy, cho tới khi một tiểu thái giám vội vàng trở về bẩm báo, phía sau còn có hai tiểu thái giám theo vào, thật cẩn thận nâng một bình rượu.
Trong nháy mắt khi hai tiểu thái giám này nâng rượu tới, mùi lập tức liền lan tỏa khắp nơi, thơm đến mức khiến cho đầu Long Bạch Bạch quay vòng vòng.
Ngửi mùi liền biết được là rượu trước kia người tốt cho hắn uống, lúc ấy hắn uống một ngụm liền bị sặc, nhưng dư vị phía sau đó, kỳ thật cũng rất tốt.
Đáng tiếc người tốt không cho hắn uống nữa.
Lúc này nhìn thấy, trợn tròn mắt, thèm nhỏ dãi.
Tiểu thái giám dẫn đường vội vàng đi tìm quản sự kia: “Lưu tổng quản, người xem còn nhiều rượu cống phẩm như vậy thì phải xử lý như thế nào? Tô công công chỉ mang đi một bình, nhưng còn lại rất nhiều.” đây là rượu cống phẩm, đương nhiên không thể tùy ý xử lý. Nhưng cũng không có khả năng nâng về khố phòng một lần nữa, dù sao đã mở ra, vậy hoàng thượng khẳng định sẽ không uống.
Quản sự cũng đau đầu, lúc ấy hoàng thượng muốn rượu cống phẩm, nhưng sau đó hoàng thượng lại không cần, còn lại nhiều như vậy, hắn nghĩ nghĩ cũng biết được băn khoăn của tiểu thái giám, hoàng thượng sao có thể uống rượu đã mở ra? Cho dù là rượu cống phẩm, đó chính là hoàng thượng.
Hắn cắn răng nói: “Các ngươi nâng về hậu điện đồ vào trong ao rượu đi.”
Rượu cống phẩm ngoại trừ hoàng thượng hoặc là những người được hoàng thượng ban cho ngoài ra ai cũng không được uống, nhưng nếu cứ để như vậy cũng không thích hợp, cho nên liền chuẩn bị một cái ao rượu, có đôi khi hoàng thượng uống không hết thì đồ vào bên trong, cũng may rượu này cũng có thể cất giữ, thật cũng không lãng phí.
Tiểu thái giám lập tức tuân mệnh làm theo, mang theo hai tiểu thái giám nâng rượu cống phẩm đi về phía hậu điện.
Mà bọn họ không hề biết từ khi bọn họ nâng bình rượu cống phẩm kia đi, một tiểu ngân long trốn ở trên xà nhà mắt thú đã sáng như sao, nhìn phương hướng bọn họ rời đi kích động đến mức móng vuốt cũng run rẩy.
Sau đó liền dùng hai chân ngắn của mình đi dọc theo xà nhà.
Ngự thiện phòng rất lớn, thế nhưng đa số cung nhân đều ở tiền điện, người ở hậu điện ngược lại không nhiều lắm, nhất là hầm ao rượu lại có rất ít người qua lại, cũng chỉ có hai cung nhân canh cửa, chờ biết được mục đích bọn họ tới cũng mở cửa cho vào.
Chỉ là trong nháy mắt mở hầm ra, không biết có phải ảo giác hay không, hình như nhìn thấy một ánh sáng màu bạc lao vào, chờ hai tiểu thái giám kia đi vào, một tiểu cung nhân trong đó lại đóng cửa hầm lại, nhịn không được gãi gãi đầu: “Vừa rồi có phải hoa mắt hay không? Sao cứ cảm thấy có thứ gì đó đi vào? Ánh sáng màu trắng bạc chợt lóe, thực chói mắt.”
“Có sao? Có thể là do ánh nắng chiếu vào trên cửa thôi? Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung, mỗi ngày chúng ta đều canh ở đây, ngoại trừ hai người vừa đi vào kia, làm gì còn có người nào đi vào? Hơn nữa, trong hầm này ngoại trừ những rượu cống phẩm nhiều năm, ai còn có thể chạy vào trong hầm rượu uống rượu sao?” một người khác không sao cả phất phất tay.
Cung nhân kia nghĩ lại cũng thấy đúng, cũng liền tiếp tục canh.
Mà bên kia, Long Bạch Bạch đi vào trước một bước, liền ngửi được mùi chạy về phía ao rượu, ao rượu cũng không lớn, giống như một thùng gỗ lớn mà thôi, thế nhưng Long Bạch Bạch đã nhảy vào trước, chỉ ngửi mùi cũng không biết để bao nhiêu lâu tuy rằng mùi rất nồng nàn, nhưng Long Bạch Bạch cảm thấy thứ này rất tốt, hắn đã chờ một ngụm này, cho nên hắn liền khóe một khe hở trên ao rượu.
Hai tiểu thái giám kia giẫm lên bậc thang đi lên, cũng không nhìn xuống phía dưới ao rượu, chỉ là bên này mùi hương quá nồng khiến cho bọn họ hơi choáng vàng, sau khi cẩn thận nâng bình rượu dọc theo giá gỗ, rồi bắt đầu đổ xuống.
Kết quả, bọn họ đổ nửa ngày, trong đó có một người kỳ quái nhìn qua: “Sao ta lại cảm thấy có gì đó là lạ?”
“Hả?” một người trong đó lại không yên lòng, hắn không thể uống rượu, ngửi thấy mùi rượu còn hơi say, giờ phút này nâng mắt nhìn qua: “Cái gì?”
Tiểu thái giám mở miệng ngay từ đầu nhìn bình rượu kia, thế nhưng lại bị bình rượu chặn tầm mắt, cũng không nhìn thấy cái gì: “ngươi ngửi một chút mùi rượu đổ xuống đi, sao lại không hề có tiếng ào ào, sau khi đổ xuống cũng không có thanh âm gì? Hơn nữa…..” hắn không hiểu sao lại run lên, “Không biết có phải ta suy nghĩ nhiều hay không, ta cảm thấy không chỉ không có thanh âm của nước, ngược lại còn nghe thấy âm thanh nuốt?” có thể là hắn nghe lầm?
Người nọ cẩn thận nghe xong, chờ nghe một lúc lâu, nhìn rượu không ngừng đổ xuống, nhưng lại không hề nghe thấy tiếng nước.
Không chỉ có như thế, thậm chí ao rượu này ngay cả gợn sóng cũng không có.
Hai người bọn họ liếc nhau, chờ đổ xong rồi, bốn phía liền im ắng, lúc này thanh âm nuốt càng rõ ràng hơn, không chỉ có như thế, còn hợp thời ợ một cái…..
Hai tiểu thái giám: “!!!” Đừng, hay là có quỷ?
Hai người run run, liền từ từ đi xuống, đặt cái bình trống không xuống rồi tái mặt chạy ra ngoài.
Mà giờ phút này bên cạnh ao rượu chỉ còn lại một con tiểu ngân long, hầu như toàn bộ rượu trong ao rượu đều chui vào bụng hắn, tác dụng của rượu liền nổi lên, quanh thân tiểu ngân long mơ hồ phát ra ánh sáng, mắt thú say khướt mờ mịt nhìn chằm chằm phía trước, nhưng vảy lại bắt đầu hiện ra màu đỏ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc