Lăng Diệc Cảnh ôm Dương Tử Hân lên lầu, hai tay cô khoác ở cổ anh, đầu không ngừng chui vào trong lòng anh, như thể động tác này làm cho cô có thể tìm được chỗ dựa, cũng khiến cô cảm thấy yên tâm hơn, quên cả đau đớn. Cô là người sợ đau, mỗi khi bị đau không những chảy nước mắt, mà toàn thân như bị vật gì đó cắn xé, khó chịu đến mức khóc không nổi, chỉ muốn lăn lộn vài vòng trên mặt đất. Nhưng hết lần này đến lần khác không thể làm vậy, vì thế mà tiếp tục duy trì sự khó chịu. Nhưng bây giờ, cô không có cảm giác giày vò ấy, quên đi cơn đau, trong lòng cũng cảm thấy bình yên.
Anh nhìn hình ảnh của bọn họ trong bức tường thang máy, cô cuộn tròn nằm trong lòng anh, dán chặt lấy anh, bọn họ giống như một khối thống nhất..
Kìm không được, nụ cười của anh tràn ra ngoài khóe miệng. Anh cúi đầu, dịu dàng nhìn cô: “ Sau này còn chơi nữa không?”.
Lần này bị ngã, xem lần sau còn chơi nữa không.
Dương Tử Hân ngẩng đầu, chống lại ánh mắt anh, cúi xuống đáp: “ Muốn chơi”.
Lăng Diệc Cảnh bật cười, ánh mắt nhìn thoáng qua đầu gối cô: “ Bị như vậy vẫn còn muốn chơi à?”.
Cô nghiêm túc gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại, hoàn toàn không hiểu vì sao bị như vậy thì không được chơi nữa, cô mở to mắt: “ Chơi rất thú vị, chơi rất vui vẻ mà”.
Lăng Diệc Cảnh lắc đầu, ôm cô bước ra khỏi thang máy, trở lại căn hộ. Dương Tử Hân trượt khỏi người anh. Lăng Diệc Cảnh không dám buông tay, sợ cô bị trơn rồi dìu cô ngồi xuống sô pha, sau đó cởi giày cô ra. Bàn chân của cô trông rất đẹp, ngay cả bắp chân cũng hết sức duyên dáng, chỉ có làn da trên đùi còn dấu vết mờ mờ, cho dù anh đã đối xử với cô tốt hơn, quãng thời gian cô bị ђàภђ ђạ trước kia, rốt cuộc vẫn để lại dấu vết, nếu nhìn không kỹ căn bản sẽ không thấy.
Anh khe khẽ thở dài, lột giày và tất của cô để sang một bên, tiếp tục nghiên cứu chiếc đầu gối bị thương. Vết thương không quá nghiêm trọng, nếu là vết thương trên người anh, có lẽ anh chỉ coi như vết muỗi cắn, không cần xử lý. Nhưng vết thương này lại ở trên người cô, anh không thể không đếm xỉa, thậm chí còn rất lo lắng.
Vừa rồi anh quên không khử trùng, anh than thầm, chuẩn bị lấy hòm thuốc nhỏ ra. Dương Tử Hân ngồi ngoan ngoãn, nhìn anh khử trùng cho mình. Cô sợ đau, nên động tác nhẹ nhàng hơn so với lúc nãy, đã thế anh còn hướng vào miệng vết thương thổi khe khẽ. Hành động thân thiết này trước mắt cô giống như được phóng đại, khiến cô không cầm lòng được mà mỉm cười.
Sau khi Lăng Diệc Cảnh xử lý xong miệng vết thương, anh mới bảo dì Uông dẫn cô đi tắm rửa nhưng nhớ đừng để miệng vết thương chạm phải nước.
Anh đứng trong phòng, di động bỗng vang lên.
“ Lăng tổng, cuối cùng tôi cũng cảm thấy một số người bên cạnh Diệp Thư Thần có gì đó không ổn, loại cảm giác này đã có từ lâu. Sợ rằng nếu không biết rõ ràng sẽ để lại tai họa ngầm cho anh”. Quan Tử cầm di động vô cùng ảo não. Đám người bên cạnh Diệp Thư Thần quả nhiên có vấn đề, nhưng điều tra không ra, vì vậy anh ta mới gọi điện tới.
Bên cạnh Diệp Thư Thần có người vì Diệp Thư Thần mà bày mưu tính kế và rất được Diệp Thư Thần tin tưởng. Lăng Diệc Cảnh biết điều đó nhưng chưa mấy để tâm đến người ấy.
“ Đám người đó không ổn thế nào?”. Lăng Diệc Cảnh cũng có chút tò mò.
“ Ban đầu, chúng tôi đều cho rằng những người kia do Diệp Tiến Minh lựa chọn, sau đó để bên cạnh Diệp Thư Thần, phụ giúp Diệp Thư Thần phát triển. Nhưng gần đây, người của chúng ta phát hiện những người này không có quan hệ nhiều với Diệp Tiến Minh. Bởi vì Diệp Tiến Minh đã quan sát đám người đó, cũng đã loại trừ những người khác ra khỏi đội”. Đây là điểm mà Quan Tử cảm thấy tò mò, những người ấy nếu không phải do Diệp Tiến Minh lựa chọn thì bọn họ làm thế nào để giúp được Diệp Thư Thần?
“ Điều tra lai lịch của những người này chưa?”.
“ Điều tra rồi ạ, đều là người của tập đoàn Nam Hưng nhưng trước kia lại chưa từng thấy họ. Hình như bọn họ chưa từng làm dự án nào lớn. Sau khi cha con Diệp Tiến Minh cố tình tiến vào Nam Hưng, bọn họ mới bắt đầu hoạt động, hơn nữa còn âm thầm lôi kéo Diệp Thư Thần”.
“ Chúng ta cũng cần nghĩ đến cả Diệp Tiến Minh”. Lăng Diệc Cảnh nói: “ Những người này, có phải trước kia đã bị ông ngoại tôi chèn ép?”.
Nếu như bọn họ từng bị áp bức, điều đó không quá ngạc nhiên. Không có thành tích gì ở Nam Hưng, một khi Nam Hưng đổi quyền, liền lập tức bị phụ thuộc, không những có thể báo thù quá khứ, còn có thể khiến bản thân được coi trọng.
“ Không phải Lăng lão gia”. Quan Tử hạ thấp giọng: “ Là đại tiểu thư. Trước kia đại tiểu thư ở Nam Hưng đã đắc tội với những người đó, phải chăng bọn họ ghi hận trong lòng?”.
Nhưng nếu cứ như vậy ghi hận trong lòng, rồi những năm cuối đời liền đặt lên người Diệp Thư Thần, có lẽ nói vậy cũng không quá.
“ Lưu ý động tĩnh của bọn họ, bất luận là làm gì”.
“ Vâng...Hy vọng chúng ta đã nghĩ quá nhiều”.
Lăng Diệc Cảnh không nói nữa mà tắt điện thoại đi. Trước kia, Diệp Thư Thần vẫn chưa hoàn toàn dựa vào những người này, hắn cũng có suy nghĩ của hắn. Nhưng Diệp Thư Thần ngay từ đầu đã có những quyết định khiến người khác không hài lòng, lúc ấy hắn ta mới để nhóm người kia bày mưu tính kế, sau đó mọi việc thuận lợi một cách lạ kỳ. Vì thế, Diệp Thư Thần bắt đầu trọng dụng, cho tới tận bây giờ, e là đã có chút dựa dẫm. Nhất là chuyện của Tần gia lần trước bị thất bại, Diệp Thư Thần càng trọng dụng nhóm người này hơn.
Nếu Diệp Tiến Minh để Diệp Thư Thần trọng dụng như thế, chắc chắn ông ta sẽ điều tra nhóm người đó. Nếu có vấn đề, Diệp Tiến Minh tuyệt đối sẽ tiến hành xử lý nhưng Diệp Tiến Minh đã không làm thế.
Lăng Diệc Cảnh cầm di động ngẫm nghĩ. Diệp Tiến Minh điều tra không ra nguyên cớ. Nói vậy người của anh nhất định cũng không thể điều tra. Anh định bảo Quan Tử đừng tiêu phí quá nhiều tâm sức vào chuyện này, nhưng anh suy nghĩ một lúc rồi lại thôi. Có lẽ cứ tiếp tục điều tra đi, có khi sẽ tìm ra manh mối.
Lúc anh cầm di động, Dương Tử Hân đang từ phòng tắm đi ra. Cô nhìn anh đứng bên giường, bước chân chậm lại, bước từng bước về phía anh, luôn chú ý đến hành động của anh, cô sợ anh đột nhiên xoay người phát hiện ra mình. Khi khoảng cách giữa cô và anh ngày càng gần, nụ cười trên mặt cô trở nên vô cùng tinh quái. Khi cô chuẩn bị nhào đến ôm lấy anh, dọa anh hoảng sợ, thì bỗng nhiên Lăng Diệc Cảnh vươn tay ra, kéo cô ôm vào trong lòng.
Dương Tử Hân mới đầu bị dọa, tỏ vẻ ngạc nhiên chớp mắt nhìn anh.
Bộ dạng cô mê hoặc lấy lòng anh, anh vươn tay xoa đầu cô, giống như trấn an một con vật bé nhỏ. Trong căn hộ chỉ có ba người, dì Uông, anh và cô. Dì Uông tuyệt đối không lén lút vào phòng họ, như vậy chỉ có cô.
“ Vừa rồi muốn dọa anh à?”. Anh hạ tầm mắt, khóe miệng cười không thể che giấu.
Cô vẫn nhìn anh, không tài nào hiểu nổi vì sao anh lại phát hiện ra mình. Rõ ràng cô đã rất cẩn thận, sao anh lại biết được nhỉ? Cô nghĩ vậy liền giãy khỏi lòng anh, đi ra đứng sau lưng anh nhìn vào gáy. Trên tivi thường có chi tiết, nữ chính đứng bên cạnh hỏi nam chính: Anh mọc mắt sau lưng phải không?
Cô rất muốn nhìn xem sau đầu anh có phải mọc mắt hay không? Nếu không thì làm thế nào mà anh phát hiện ra mình?
Biểu hiện cố gắng thăm dò của cô rốt cuộc làm anh không nhịn nổi cười, giữ chặt lấy cô, chuẩn bị đi ngủ. Hôm nay cô chơi quá lâu, cần đi ngủ sớm một chút.
Dương Tử Hân sau khi nằm lên giường, cô cố gắng tiến lại gần anh. Lăng Diệc Cảnh định chợp mắt một lúc, đợi cô sau khi ngủ sẽ rời đi, không quấy rầy đến giấc ngủ của cô nữa. Nhưng cô lại chui vào trong lòng anh, dường như suy tư điều gì đó, tiếp theo nắm mạnh lấy tay anh: “ Làm thế nào mà anh lại phát hiện ra em?”.
Đã qua lâu rồi mà cô vẫn để tâm đến chuyện vừa rồi. Tay cô không ngừng vẽ vòng tròn trên иgự¢ anh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.
“ Có thể cảm nhận được”. Anh mở miệng giải thích: “ Huống hồ thính lực của anh cũng không tệ lắm”.
Cô hoàn toàn không hiểu, anh vươn tay bỏ tay cô ra rồi trở tay ôm chặt lấy cô: “ Anh có thể cảm nhận thấy em, biết chưa?”.
Anh mỉm cười với cô, không biết cô có hiểu lời anh nói hay không, bỗng nhiên không cố chấp nữa, cô rời khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ anh rồi hôn lên trán anh.
Sau khi hôn anh, cô nhìn anh vô cùng mong chờ. Khuôn mặt cô trắng trẻo thuần khiết khiến anh cảm thấy tội lỗi khi nổi tà niệm. Anh không nhúc nhích, cô lại kéo tay anh, dùng tay anh kéo dây áo ngủ của cô ra. Váy ngủ của cô giống như tấm lưới, dây lưng được cởi bỏ, chiếc váy ngủ cũng chậm rãi tản ra, để lộ làn da trắng nõn của cô. Anh nuốt nước miếng theo bản năng, tay không kiềm chế vuốt ve cơ thể cô, xúc cảm chân thật khiến nhiệt độ cơ thể anh nhanh chóng tăng lên.
Trong một giây sau, anh xoay người phủ lên người cô, còn hai tay cô kéo lấy cổ anh, không ngừng mỉm cười với anh.
Sau cơn triền miên Dương Tử Hân rất khó chịu bởi cơ thể toát mồ hôi, miệng vết thương trên đầu gối lập tức đau đớn, khiến cô hoàn toàn không để ý đến hứng thú mạnh mẽ của Lăng Diệc Cảnh. Cô bắt đầu bám chặt lấy anh, đơn giản vì đầu gối cô đau quá. Bộ dáng của cô khiến Lăng Diệc Cảnh nghĩ cô xảy ra chuyện, đành vội vàng làm cho xong việc.
“ Đau”. Cô ngồi trên giường, cau mày nhìn anh.
Lăng Diệc Cảnh bất lực, cầm quấn áo của cô phủ thêm lên người cô, sau đó mới xử lý miệng vết thương. Vừa rồi hào hứng, quả thật anh đã không nghĩ nhiều.
Sau khi miệng vết thương được xử lý xong, anh cầm khăn lau toàn thân cô một lượt, lúc này mới bảo cô đi ngủ.
Cô không quá buồn ngủ, sau khi anh nằm xuống, cô còn đùa nghịch tóc anh. Cô dùng tay cảm nhận tóc anh, sau lại lấy tay chạm vào tóc mình. Nhìn cô mạnh mẽ dục tình, anh bỏ ý định hôm nay vào thư phòng để xử lý công việc, đành để ngày mai làm tiếp, còn hôm nay cứ làm theo cô đã.
Cô càng chơi càng hăng, lúc này anh mới ngăn cô lại, bắt cô dựa vào lòng mình, không cho cô tiếp tục ầm ĩ.
“ Sau này chúng ta sẽ luôn như vậy, được không?”. Anh sẽ chiều chuộng cô, yêu thương cô và quan tâm đến cô.
Dương Tử Hân ngẩng đầu nhìn anh, thoáng im lặng.
“ Như thế này này”. Đôi môi anh dán lên môi cô: “ Có thể không?”.
Dương Tử Hân nhìn anh hồi lâu, tựa như đang suy nghĩ cặn kẽ rồi ngẩng mạnh đầu lên, cảm thấy như vậy cũng tốt, vì thế mà liên tục gật đầu.
“ Tốt lắm, ngủ thôi”. Anh đưa tay ngăn cô tiếp tục gật đầu. Nếu còn gật đầu như thế, nhất định cô sẽ bị hoa mày chóng mặt.
“ Vâng, ngủ thôi”. Cô dùng tay anh để gối đầu, tự nhiên dựa lên.
Cô nhắm mắt, tựa như sắp ngủ. Nhưng một lát sau, mắt trái cô vẫn nhắm, mắt phải hé ra quan sát anh. Lăng Diệc Cảnh đang chăm chú nhìn cô, cô bị phát hiện mắt nhắm mắt mở liền vội vàng nhắm mắt lại.
Đúng là nghịch ngợm hết sức.
Anh vươn tay nhéo mặt cô: “ Khuya rồi, ngủ đi, biết chưa?”.
Lúc này cô mới mở mắt, tủi thân nhìn anh, ngầm ám chỉ: Người ta thực sự, thực sự chưa muốn đi ngủ.
“ Ngủ đi, mai dậy sớm anh sẽ dẫn em đi ăn Guokui, được không?”.
Trước cửa tiểu khu, hàng sáng thường có người bán loại bánh rán này. Cô chỉ cần không ăn sáng, sẽ chịu không nổi lực hấp dẫn, liền kéo anh đi mua, hơn nữa mỗi lần phải ăn hai cái.
Cô vươn tay tính toán, đi ngủ sớm một chút sẽ được ăn hai cái bánh rán, dường như cũng không tệ lắm. Vì thế cô vui vẻ đồng ý: “ Đi ngủ”.
Anh lại nhịn không được lắc đầu, ngốc quá, cho dù không cần ngủ, chỉ cần cô muốn ăn, anh cũng sẽ mua cho cô.