“ Nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây”.
Khi Diệp Thư Tuấn nói ra những lời này, nét mặt mang theo sự bình dị, gần gũi và khiêm tốn, hướng về phía cô khẽ gật đầu. Động tác đó của anh làm cho Dương Tử Hân cắn chặt môi. Người đàn ông này nhìn qua rất có giáo dục, trên thực tế dường như cũng biết cách kiềm chế. Cô không bảo anh đến để xem mình tức giận, mà cho rằng anh không ném bóng trúng vào rổ nguyên nhân là do cô. Cô định đến để giải thích, nhưng không hiểu sao, nhìn bộ dạng không ngờ của anh, cô có cảm giác bản thân đã bị anh coi thường. Loại cảm giác ấy, thật sự không dễ chịu gì.
“ Anh còn nợ em mấy bữa cơm. Bây giờ đi luôn được không?”. Cô nhìn anh đang chuẩn bị xoay người rời đi, lập tức sốt ruột mở miệng, bước nhanh tới trước mặt anh, mắng anh đã làm cô bị thiếu mất mấy chầu lớn, gây ra bao nhiêu phiền toái, mắc nợ cô nhiều thứ.
Diệp Thư Tuấn nhìn đôi môi cô không ngừng chuyển động, nói những gì, anh hoàn toàn nghe không hiểu. Vì thế, kết quả của cuộc trò chuyện là Diệp Thư Tuấn nợ cô một bữa cơm, phải tìm thời gian mời cô đi ăn.
Bữa cơm diễn ra vào ngày hôm sau, địa điểm là nơi cách trường học không xa. Đồ ăn do Dương Tử Hân chọn lựa, hoặc là những món ngọt ngọt chua chua, hoặc là những món ớt phủ kín đĩa. Diệp Thư Tuấn nghe cô nói tên món ăn, khóe miệng không nhịn được khẽ run run. Dương Tử Hân cố tình coi như không có chuyện gì, hết sức trịnh trọng nhìn Diệp Thư Tuấn: “ Ầy dà, anh nói thử xem, những người có thành tích tốt như anh trong đầu chứa cái gì thế nhỉ?”.
Với những đề thi khó, cô đều cảm thấy rắc rối khó hiểu nhưng những người này hoàn toàn có thể trả lời, sau đó làm xong hết cả. Trước kia, cô cho rằng Mạnh Hiểu Lâm là một sinh vật hoàn toàn khác biệt. Bây giờ, cô mới nhận ra Mạnh Hiểu Lâm cũng giống những người kia. Bọn họ không như trong tưởng tượng của cô, hàng ngày ૮ɦếƭ vì học, ôm sách không buông, bọn họ còn có những thú vui sau giờ học, hơn nữa những thú vui ấy cũng có thể làm rất tốt.
Thật ra, thành tích hồi tiểu học của Dương Tử Hân cũng không tồi lắm. Khi đó cô nghĩ, trường trung học trọng điểm nào, chỉ cần cô muốn sẽ không là vấn đề. Sau này, trường đại học trọng điểm nào, muốn thi vào đại học Thanh Hoa Bắc Đại thì phải lên trung học mới biết được. Khi ấy, suy nghĩ tự phụ của cô mới buồn cười làm sao. Ngay cả những đề thi này cô cũng không làm được, vì vậy cô dứt khoát không thèm học. Dù sao cũng không phải học sinh suất sắc cần dùng đến quá nhiều thời gian, chi bằng tự mình nghĩ ra cách để mà sống.
Diệp Thư Tuấn mỉm cười: “ Chắc chắn cô không giống với loại người đó”.
Dương Tử Hân ngẩn người, đột nhiên nhớ ra, đây là lời thoại trong bộ phim “ Thơ ngây”. Hồi học cấp hai, cô rất thích bộ phim thần tượng này, mua đĩa về nhà, cuối tuần cùng Mạnh Hiểu Lâm trốn trong phòng xem trộm. Trong ấn tượng của cô, đó là lần đầu tiên cô thức cả đêm để xem một bộ phim nhưng lại vừa xem vừa khóc. Lúc ấy cô nghĩ, sau này cô cũng phải tìm một nam sinh giống như Giang Trực Thụ, có thể thi được điểm cao nhất khiến cô sùng bái.
Về sau, đạt điểm cao chỉ là truyền thuyết. Hơn nữa, chính thành tích của cô lại càng ngày càng tệ. Cô bắt đầu chán ghét những người có thành tích tốt, à, ngoại trừ Mạnh Hiểu Lâm ra.
Vừa rồi, câu trả lời của Diệp Thư Tuấn giống như một mồi lửa, quăng vào lòng cô, làm cho tâm trạng nào đó vừa tắt ngúm của cô bỗng nhiên bùng lên.
“ Anh...anh cười nhạo em à?”.
Hai mắt cô mở thật to nhìn anh, ngược lại làm Diệp Thư Tuấn khẽ ho khan: “ Không phải”. Anh ngẫm nghĩ sắp xếp từ ngữ: “ Mỗi người đều có sở trường đặc biệt”.
“ Sở trường đặc biệt của em là gì?”
Vẻ mặt của cô có chút bướng bỉnh, dường như nhất định bắt anh phải trả lời.
“ Cẩn thận tìm kiếm, chắc chắn sẽ có”.
Cô bỗng vui vẻ hẳn lên: “ Được, vậy anh giúp em tìm ra đi”.
Kể từ đó, ai cũng biết, Dương Tử Hân lớp 11.7 thường xuyên chạy đến lớp 11.3 để chờ Diệp Thư Tuấn. Sự xuất hiện thường xuyên của cô khiến Diệp Thư Tuấn vô cùng bất lực nhưng không có cách nào để từ chối. Sau này, ngay cả thầy chủ nhiệm của Diệp Thư Tuấn cũng nói đùa bạn học Diệp Thư Tuấn của lớp họ rất có mị lực, đến cả bạn học Dương cũng bị thu hút tới.
Khi Dương Tử Hân thường xuyên xuất hiện ở cửa lớp 11.3, Nhậm Tuyết Hề đều mong Diệp Thư Tuấn không bước ra, tốt nhất coi như không nhìn thấy Dương Tử Hân. Nhưng lần nào cô ta cũng bị thất vọng. Diệp Thư Tuấn ngay lần đầu nhìn thấy Dương Tử Hân đứng ở đó, đúng là anh đã không lại gần. Nhưng chỉ cần Dương Tử Hân đứng ở cửa, không để ý đến ánh mắt của những người khác, oan ức nhìn chằm chằm vào Diệp Thư Tuấn, Diệp Thư Tuấn sẽ đi về phía Dương Tử Hân.
Mỗi khi chuyện như vậy xảy ra, Nhậm Tuyết Hề đều nói với mình, là do Diệp Thư Tuấn tốt bụng, còn Dương Tử Hân là người có tâm cơ, biết lợi dụng lòng tốt của Diệp Thư Tuấn.
Sau buổi học ngày thứ sáu, Nhậm Tuyết Hề chờ Diệp Thư Tuấn cùng về nhưng Diệp Thư Tuấn lại dặn cô ta về trước. Cô ta thu dọn xong xuôi, bước ra khỏi lớp. Khi đến cổng trường, cô ta kìm lòng không được dừng bước, quay lại đằng sau thì thấy Diệp Thư Tuấn, mà người đi bên cạnh anh chính là Dương Tử Hân.
Nhậm Tuyết Hề đứng nguyên tại chỗ, nơi cô ta đang đứng không có gì che đậy, vậy mà Diệp Thư Tuấn vẫn không nhìn thấy cô ta.
Dương Tử Hân không ngừng nói gì đó, còn Diệp Thư Tuấn im lặng như không tập trung. Dương Tử Hân liền bĩu môi, ngữ khí có chút tủi thân: “ Sao có thể nóng vậy chứ, em cảm thấy mình như một cây que đang chảy mồ hôi vậy”. Cô quạt chiếc quạt trên tay mình, nhìn Diệp Thư Tuấn chăm chú không rời.
Vài phút sau, Diệp Thư Tuấn chạy tới cửa hàng mua cho cô hai cây kem. Dương Tử Hân mỉm cười nhận lấy, mỗi tay cầm một cái, sắc mặt vô cùng hài lòng.
Nhậm Tuyết Hề đuổi kịp bọn họ, phát hiện bọn họ đi vào một quán cà phê cách trường không xa. Quán cà phê này thu phí không cao, một số sinh viên rất thích vào mạng miễn phí trong quán đó. Nhậm Tuyết Hề từng bị đám bạn kéo tới hai lần.
Dương Tử Hân và Diệp Thư Tuấn cùng nhau bước vào quán cà phê. Bọn họ chọn địa điểm tương đối yên tĩnh. Diệp Thư Tuấn quy củ lôi sách vở bài thi cùng với 乃út trong cặp ra. Dương Tử Hân đang hứng thú xem nên chọn cà phê nào thì ngon hơn. Hình như cô còn hỏi ý kiến của Diệp Thư Tuấn. Diệp Thư Tuấn thấy cô hào hứng với đồ uống hơn cả sách vở, không biết nói gì cho phải, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.
Diệp Thư Tuấn không thật lòng muốn dạy thêm cho Dương Tử Hân mà là bị Dương Tử Hân cứ quấn lấy hết sức vướng víu. Diệp Thư Tuấn chờ Dương Tử Hân uống cà phê, cho đến khi cô định uống tiếp cốc nữa, mới uốn cong ngón tay phải gõ xuống mặt bàn: “ Bây giờ có thể bắt đầu được chưa?”.
Dương Tử Hân lập tức ỉu xìu, quệt miệng như vô cùng ủy khuất.
Diệp Thư Tuấn thấy cô như vậy thì không khỏi thở dài.
Cô nhìn anh hồi lâu: “ Không hề có động lực, em không có động lực để học, nên không xứng đáng với người như anh”.
Diệp Thư Tuấn nhìn cô không đáp, biết lời cô vừa nói nhất định sẽ còn có đoạn sau, anh chỉ cần chờ là được. Vì thế, anh bưng tách cà phê lên trước mặt, chuẩn bị uống một ngụm.
“ Hay là như thế này đi, nếu em thi đạt điểm chuẩn vào đại học thì anh phải coi em là bạn gái của anh”.
Diệp Thư Tuấn bị sặc cà phê khi nhận được lời giải đáp của Dương Tử Hân, đã thế anh không ngừng ho khan. Cô còn cố tình tỏ ra thuần khiết nháy mắt với đương sự: “ Có phải anh cũng cảm thấy lời đề nghị này rất hay đúng không?”. Cô đứng lên reo hò, làm mọi người trong quán cà phê đều quay sang nhìn bọn họ. Cô không thèm để ý: “ Tuyệt quá, cứ quyết định vậy đi”.
Diệp Thư Tuấn ngồi đối diện Dương Tử Hân, mang tai dần dần đỏ lựng lên.
Nhậm Tuyết Hề ngồi cách đó không xa, nhìn Dương Tử Hân cười khôn khéo giảo hoạt cùng với Diệp Thư Tuấn vẫn nghiêm túc như cũ, bỗng cảm thấy mình thật sự là kẻ ngoài cuộc. Đó là chuyện của đôi họ còn cô ta chỉ là khán giả mà thôi. Cô ta từng xem rất nhiều phim truyền hình, chỉ cần là nhân vật chính, bình thường đều được nam chính nhìn thấy. Nếu là vai phụ, thật sự sẽ chỉ là vai phụ. Loại cảm giác này tới một cách bất ngờ, cô ta cảm nhận được điều đó hết sức chân thật.
Thứ sáu, Dương Tử Hân vẫn chưa xuất hiện trước cửa lớp như mọi khi. Nhậm Tuyết Hề cố ý kéo dài tốc độ thu dọn cặp sách, đi tới trước mặt Diệp Thư Tuấn: “ Cùng nhau về không?”.
Diệp Thư Tuấn đưa mắt nhìn ra cửa lớp, nét mặt không phải là chán nản thoải mái mà mang theo một chút lo lắng. Một lúc sau, anh vẫn gật đầu: “ Ừ”.
Nghe anh trả lời, Nhậm Tuyết Hề mới thở dài nhẹ nhõm.
Sau khi bọn họ bước ra khỏi lớp học, Diệp Thư Tuấn còn quay lại đằng sau nhìn xung quanh vài lần, xác định lần cuối, mới cùng Nhậm Tuyết Hề bước ra khỏi cổng trường.
Nhậm Tuyết Hề cảm xúc ngổn ngang trăm mối, rốt cuộc vẫn làm bộ như vô tình, hỏi: “ Giờ tự học không thấy cậu tới. Cậu đi đâu vậy?”.
Diệp Thư Tuấn dường như không cảm thấy có gì bất ổn: “ Sao cơ, cậu tìm mình có việc à?”.
“ Có vài bài khó hiểu định hỏi cậu thôi nhưng lần nào cũng không tìm thấy cậu, cho nên phải hỏi bạn học khác”. Giọng nói của Nhậm Tuyết Hề vẫn làm bộ nhẹ nhàng.
Diệp Thư Tuấn gật gật đầu: “ Có một chút việc nên mình không ở đó”.
Nhậm Tuyết Hề cắn môi: “ Mình nghe nói...Là mọi người nói, thường xuyên thấy cậu và Dương Tử Hân đi cùng nhau, còn nói các cậu lén lút kết giao”.
Nhậm Tuyết Hề quan sát sắc mặt của Diệp Thư Tuấn, hy vọng anh có thể nhanh chóng phản bác.
“ Dạo này mình dạy kèm cô ấy, cho nên mới ở cùng một chỗ với cô ấy”.
Nhậm Tuyết Hề không hỏi tiếp. Anh thẳng thắn trả lời nhưng sau sự thẳng thắn ấy có ý nghĩa sâu xa. Cô ta cũng không muốn biết. Rất nhiều người hy vọng được Diệp Thư Tuấn dạy kèm nhưng Diệp Thư Tuấn đều lấy đủ mọi lý do để từ chối, riêng Dương Tử Hân là ngoại lệ. Nhậm Tuyết Hề không biết đọc ở đâu đó một câu: Mọi vật đều có dấu tích của sự phát triển, chỉ là do bạn không nhìn thấy, hoặc do bạn không để tâm hay không muốn tìm kiếm mà thôi.
Thứ hai, Diệp Thư Tuấn bị Dương Tử Hân khởi binh vấn tội.
Ngay đầu giờ tự học, Dương Tử Hân đã trực tiếp đứng trước cửa lớp 11.3: “ Diệp Thư Tuấn, anh ra đây”.
Vốn là giờ học sinh học Anh ngữ, im lặng trong nháy mắt, tất cả đều nhìn về phía Dương Tử Hân đang đứng trước cửa, còn Diệp Thư Tuấn thì đang chật vật đi tới.
Diệp Thư Tuấn vừa đi ra ngoài, Dương Tử Hân lập tức thu hồi vẻ vênh váo hung hăng vừa rồi, vẻ mặt trở nên hết sức oan ức: “ Sao hôm thứ sáu anh lại đi trước? Không phải nói sẽ dạy kèm em sao? Anh nói không tính toán kẻ tiểu nhân cơ mà”.
Đối mặt với sự chỉ trích của cô, Diệp Thư Tuấn đành chịu trận.
Dương Tử Hân vẫn lảm nhảm: “ Đối với anh đương nhiên không có gì, người chịu thiệt không phải anh. Là do em không có kiến thức, do không có kiến thức nên không có được thành tích tốt. Không có thành tích tốt nên sẽ không thi được đại học, đời em coi như vất đi. Không đúng, Diệp Thư Tuấn, anh cũng là người bị thiệt. Nếu em không thi được đại học, không phải anh cũng không thể có được người bạn gái như hoa như ngọc như em sao?”.
Diệp Thư Tuấn nhướng trán: “ Em về trước đi học đi”.
“ Không được”.
Diệp Thư Tuấn thấy có người đang liên tục dò xét bọn họ, đành khuyên cô: “ Về trước đi học đi”.
“ Không được, anh phải nói không có lần sau nữa, để xem anh còn dám để em lại không”.
“ Quay về đi học đi, để anh đưa em về”. Diệp Thư Tuấn lắc đầu, bộ dạng vô cùng bất lực.
Dương Tử Hân nghe anh nói muốn đưa cô về, ngẫm nghĩ cảm thấy không tồi, vì thế liền vui vẻ đồng ý.