Ăn sáng xong, anh bảo cô đi súc miệng, còn mình thì thu dọn bát đũa. Sau khi rửa xong bát đũa và lau khô tay, anh vẫn thấy cô cầm bàn chải đánh răng xoàn xoạt, thỉnh thoảng còn hướng về phía gương phun bọt, rồi soi mình phùng mồm trợn mắt làm mặt quỷ cười ngây ngô mất nửa ngày. Như vậy chưa đủ, cô cầm cốc nước súc miệng bên tay trái hắt hết vào gương. Cốc nước quá đầy nên khi hắt đi, một ít nước chảy vào tay áo khiến cô cười khúc khích.
“ Không được nghịch nước”. Lăng Diệc Cảnh hai tay khoanh trước иgự¢, nhìn vài giây sau mới lên tiếng.
Cô quay đầu nhìn anh, ngay lập tức cúi đầu thu lại nụ cười. Có lẽ cô đã biết mình làm sai nên đứng im không nhúc nhích.
Lăng Diệc Cảnh nhìn cô trong chốc lát, lúc này mới đi tới, cầm lấy chiếc cốc rỗng.
“ Uống vào rồi nhổ ra, biết chưa?”.
Cô im lặng nhưng vẫn làm theo lời anh. Hình như cô biết nếu không nghe theo lời anh, anh sẽ rất tức giận mà cô sợ nhất là bộ dạng của anh khi nổi nóng. Sau khi nhổ nước ra, cô ngoan ngoãn cầm bàn chải đánh răng sạch sẽ. Sau đó quay lại nhìn anh, giống như đang nói – Tôi đã làm theo lời anh, tôi rất ngoan phải không?
Anh vươn tay sờ mặt cô, cô khó chịu nghiêng người, mức độ không mạnh, không hẳn là chống đối. Anh không để ý đến thái độ của cô lúc này, lấy tay lau bọt dính ở mép cô.
“ Hôm nay tôi không phải đi làm nên sẽ dẫn cô đi dạo, được không?”. Anh dùng ngữ khí mềm mỏng hỏi cô.
Nhưng cô chỉ nghiêng đầu im lặng suy nghĩ, không biết có nghĩ ra kết luận hay không. Anh cầm bàn chải đánh răng và chiếc cốc đặt xuống.
Anh có dạy cô cách sức miệng, mặc dù đã làm đi làm lại nhiều lần nhưng cô vẫn không học được, mấy lần còn nuốt nước vào miệng. Anh cứ trừng mắt nhìn cô là cô lại khóc. Bây giờ có vẻ như đã hiệu quả hơn, ít nhất cô cũng đã học được cách đánh răng.
Anh kéo cô vào phòng, lấy ra một bộ quần áo mới bảo cô thay. Có lẽ các cô gái đều thích làm đẹp, cô cầm quần áo nhìn từ trên xuống dưới một lúc lâu, sau cảm thấy thực sự vừa lòng mới tự mình mặc vào.
Thay quần áo đẹp xong, anh và cô mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Quần áo mới xinh xắn cùng một đôi giày đẹp nhưng tóc phải làm sao bây giờ?
Lăng Diệc Cảnh cũng đã nghĩ tới vấn đề này, cau mày nhìn tóc cô. Cuối cùng, anh quyết định mặc kệ. Cô lại đi đến, kéo tay anh sờ vào tóc cô, ý bảo tóc vẫn chưa buộc. Trước kia bà Trương hay chải cho cô nhiều kiểu tóc đẹp khiến cô rất thích.
Thấy anh không có phản ứng gì, cô còn lấy lược chạy đến, nhét vào tay anh.
Lăng Diệc Cảnh cầm lược nhìn nửa ngày, lần đầu tiên cảm thấy sao con gái để tóc dài làm gì, thật khó sửa sang.
Rốt cuộc, anh cầm lược chải vài cái lên đầu cô, sau đó sẽ không có sau đó…
Đối với việc có thể được ra ngoài, Dương Tử Hân cảm thấy rất thích thú. Khi bọn họ vừa bước chân ra khỏi cửa, cô bắt đầu ngâm nga hát, chân bước nhún nhẩy đầy sức sống. Lăng Diệc Cảnh nhìn biểu hiện của cô bỗng nhiên nghĩ tới. Nếu ba năm trước mọi chuyện không xảy ra, bộ dạng của cô bây giờ sẽ như thế nào?
Có lẽ cô sẽ trải qua cuộc sống Kim Đồng Ngọc Nữ như trong truyện cổ tích. Cô sẽ tiến thẳng về phía trước với một quỹ đạo ổn định, mà con đường cô đi chắc chắn không thể thiếu một người quan trọng đó là Diệp Thư Tuấn. Anh cũng không nghi ngờ, nếu bọn họ ở cùng một chỗ, nhất định sẽ rất hạnh phúc. Bao năm qua, mỗi khi Diệp Thư Tuấn đối mặt với cô, anh chứng kiến cậu em mình bỗng trở nên nhút nhát và thỏa hiệp. Diệp Thư Tuấn nhìn qua rất biết nghe lời và hiền lành nhưng một khi đã kiên quyết làm chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được. Đương nhiên, đó là quá khứ, chỉ cần cô làm nũng, toàn bộ nguyên tắc của Diệp Thư Tuấn đều để sau đầu.
Nếu em trai anh không xảy ra chuyện, cô cũng sẽ không biến thành bộ dạng như lúc này?
Anh nhìn cô một lúc lâu, ngay cả cô cũng phát hiện ra có điều bất thường, liền dùng bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy tay anh. Lăng Diệc Cảnh cảm thấy sự thay đổi ở bàn tay, cúi đầu nhìn cô.
Nếu Diệp Thư Tuấn còn sống, mối quan hệ giữa anh và cô lúc này sẽ là gì? Cô chính là em dâu của anh, điểm này anh không thể nghi ngờ. Sau đó thì sao, sau đó bọn họ sẽ không có bất kỳ sự xuất hiện nào cùng nhau.
Bọn họ cùng nhau rời khỏi thang máy, cô đi ra, nghiêng đầu nhìn ngó xung quanh. Cô không sợ những thứ xa lạ, ngược lại còn cảm thấy vô cùng hứng thú.
Cô đối với cái gì cũng cảm thấy thích thú. Từ trong tiểu khu đi ra, chỉ trong chốc lát cô đã bị mọi vật xung quanh thu hút. Bên trong tiểu khu có mấy đứa trẻ đang chơi ô tô, cô cũng nhìn chằm chằm vào mô hình chiếc xe nhỏ mất nửa ngày. Sau bị bạn nhỏ đó phát hiện liền cầm lấy đồ chơi đổi chơi chỗ khác.
Lăng Diệc Cảnh đứng cạnh bên, không quấy rầy công việc của cô, cô cũng không phải là người chấp nhặt. Người ta không cho cô xem, cô sẽ không xem mà chuyển sang xem thứ khác. Có người dắt chó đi qua, cô nhìn một lúc lâu đến nỗi con chó đó cũng phải quay lại nhìn cô vài lần.
Cô bị giữ trong nhà khá lâu còn anh phải ra nước ngoài trong một thời gian dài. Cho dù không phải ra nước ngoài thì anh cũng thi thoảng mới đưa được cô đi đây đó. Cô ít tiếp xúc với mọi người, ít khi nhìn thấy mọi thứ, nên đối với những thứ này liền cảm thấy tò mò cũng là điều bình thường.
Đứng dưới tiểu khu mất khá nhiều thời gian khiến anh bỏ ý định đưa cô đi xa hơn. Anh chỉ muốn đưa cô ra ngoài đi dạo, ngắm những nơi mà trước kia cô chưa từng xem qua, gặp gỡ mọi người nhiều hơn một chút. Thậm chí anh còn nghĩ, phải chăng sau khi chịu kích động, có thể cô đã tốt lên rất nhiều?
Anh đã nhiều lần dẫn cô tới bệnh viện nhưng các bác sĩ đều nói không khác nhau là mấy, họ bảo cô bị kích động dẫn đến não bị tổn thương mà bệnh về thần kinh là một loại bệnh hoàn toàn khác với những căn bệnh về cơ thể. Có lẽ cả đời sẽ như vậy, hoặc bỗng nhiên tốt hơn là điều không thể nói rõ.
Mỗi lần nhìn ánh mắt bối rối của cô, anh đều vội vàng hy vọng cô sẽ khỏe hơn, nhớ lại hết thảy, quay về với cuộc sống của một Dương Tử Hân như trước kia. Nhưng mỗi lần nghĩ như vậy, biết cô nếu thật sự khỏe lại, có lẽ sẽ hận anh đến ૮ɦếƭ rồi lập tức bỏ đi lại khiến anh do dự.
Hy vọng hay không hy vọng đây? Lựa chọn này quả thực rất khó khăn.
Sau khi thấy cô lộ vẻ mệt mỏi, Lăng Diệc Cảnh liền kéo cô vào siêu thị ngay gần đấy. Sau khi vào siêu thị, cô lại bắt đầu gật gù nhìn ngó, thấy người ta đi lấy giỏ hoặc xe đẩy, cô nhìn qua rồi cũng chạy tới cầm lấy một chiếc giỏ, sau đó nhìn anh cười kiêu ngạo, giống như đã làm được một việc rất giỏi. Lăng Diệc Cảnh lắc đầu, lấy tay xoa đầu cô, ý nói rất hài lòng về việc cô làm.
Đi loanh quanh một vòng trong siêu thị, Dương Tử Hân dừng lại ở khu vực bán kẹo, mắt chăm chú nhìn vào gói kẹo lạc. Cô không tiến lên, nhìn người khác đi đằng trước xé một cái túi, gói kẹo lại, cuối cùng mới bỏ vào giữa giỏ. Cô quan sát, phát hiện có mấy người đều làm như vậy. Vì thế, cô cũng đi tới xé một túi to, gói kẹo rồi mang đi thanh toán.
Lăng Diệc Cảnh đứng bên nhìn hành động của cô, xem ra học hỏi khá nhanh.
Mua xong kẹo và mua không ít hoa quả, chuyến đi này mới được tính là kết thúc mỹ mãn. Nhưng sau khi ra khỏi siêu thị, trong lòng cô lại đầy nghi hoặc. Vì sao có người trả tiền, có người lại đưa thẻ ra? Cô rối rắm mất hơn nửa ngày mới kéo tay áo của anh. Anh nghe xong, rốt cuộc cũng đã hiểu, chậm rãi giải thích, không biết cô có hiểu hay không nhưng đã tỏ ra không còn mù mịt nữa.
Ra khỏi siêu thị, anh định dẫn cô về nhà nhưng cô giữ chặt tay anh, không chịu đi. Nguyên do là bên cạnh siêu thị có một cửa hàng văn phòng phẩm, cô cảm thấy hứng thú nên muốn vào xem.
“ Giờ muộn rồi, chúng ta phải về nấu cơm trước đã, được không?”.
Lần này, cô trực tiếp lắc đầu, kéo anh đi về phía cửa hàng văn phòng phẩm. Anh không còn cách nào khác, đành cầm theo đồ cùng nhau đi vào cửa hàng đó.
Anh không biết, cô vốn thích sách vở, ao ước mua được mấy quyển vở mang về nhà, còn mang về để làm gì không quan trọng, quan trọng là…Nhìn những quyển vở xinh xắn, nếu không được mang về cô sẽ cảm thấy khó chịu. Lúc này cô đang lật xem, có rất nhiều cuốn vở đẹp, cô nhìn đi nhìn lại, sau đó cầm lấy hai quyển, đưa mắt hỏi ý kiến anh.
Hiện tại cô đã biết, để mua được những thứ này cần phải mất tiền. Nhưng cô không có tiền.
Anh nhìn cô gật đầu, cô liền vui vẻ hẳn lên.
Tiếp theo, cô mua thêm mấy chiếc 乃út đủ loại, mỗi loại chọn một chiếc. Rốt cuộc cô cũng đã chọn đủ, lúc này mới bằng lòng theo anh về nhà.
Lăng Diệc Cảnh thở dài, anh tự nhận mình không phải là người kiên nhẫn, không biết tại sao khi đối mặt với cô, sự kiên nhẫn lại dường như vô tận.
Cô xách theo giấy 乃út và kẹo, đi được vài bước lại cúi xuống nhìn kho báu. Anh nhìn bộ dạng của cô, không biết có phải mình bị quỷ ám hay không, nếu không sao lại cứ thế đi theo cô…
Trình độ nấu ăn của Lăng Diệc Cảnh đã được thực tế chứng minh là kém đến mức không có điểm mấu chốt. Trước kia khi ra nước ngoài, anh chỉ ăn nhằm no, về phần thức ăn, chỉ cần có đồ để lót dạ là được. Sau này về nước mới tính toán chuyện ăn uống, anh biết tay nghề của mình, nếu anh không nấu, chẳng lẽ lại để cô làm?
Trên bàn ăn, Dương Tử Hân hiển nhiên không biết được suy nghĩ của anh, cúi đầu ăn cơm. Cô cầm đũa lướt qua món gì đó màu đen, trực tiếp hướng về món dưa muối để bên cạnh.
Anh cho rằng cô sẽ biểu lộ sự chán ghét nhưng không ngờ cô lại vùi đầu ăn cơm rất nhanh. Sau khi ăn sạch bát cơm, cô lập tức buông đũa, sau đó rời bàn ăn chạy về phía mấy món đồ vừa mua hôm nay.
Lăng Diệc Cảnh lắc đầu, bây giờ trông cô không khác gì một đứa trẻ, vì thích chơi mà ăn nhanh như rồng cuốn, còn ngon hay không cô chẳng để tâm.
Lăng Diệc Cảnh đi theo sau cô, thấy cô lôi 乃út vẽ ra, cẩn thận mân mê trong tay. Lúc này anh mới yên tâm xoay người đi thu dọn bát đũa.
Dương Tử Hân nằm bò ra bàn, cầm 乃út chật vật suy nghĩ. Sau khi nhìn thấy chiếc 乃út loại này cô liền đứng im không đi. Cô không nhớ đây là loại cảm giác gì, thật sự xa lạ, giống như chưa từng có trên người cô, cảm giác ấm áp quen thuộc đó khiến cô không thể rời tầm mắt.
Cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng đặt trên bàn, cuối cùng vẫn cảm thấy mình nên dùng chiếc 乃út trong tay vẽ lên đó. Nhưng vẽ gì đây? Cô ngẩn người nhìn tờ giấy, không biết mình định vẽ cái gì.
Nửa ngày sau, cô đặt tay sau gáy, cuối cùng cũng cầm tờ giấy lên. Dường như có một sức mạnh ghê gớm khó hiểu nào đó khiến cô cầm 乃út bắt đầu phác họa, ngay cả tẩy cũng ít dùng đến, chiếc 乃út trong tay không ngừng di chuyển. Cô vẫn không biết mình đang định vẽ thứ gì và phải vẽ như thế nào…Nhưng cô vẫn tiếp tục không ngừng nghỉ.
Sau khi Lăng Diệc Cảnh thu dọn xong phòng bếp, gọi mấy cuộc điện thoại rồi hướng về phía thư phòng nhỏ của cô đi tới. Khi đến cửa, anh liền tắt điện thoại, đơn giản vì anh nhìn thấy cô đang nghiêm túc vẽ tranh. Hình dáng ấy, giống như anh đã nhìn thấy cô nhiều năm trước, xinh đẹp, thanh thuần, trẻ trung…Cô giống như Dương Tử Hân trong trí nhớ của anh, đẹp đẽ như vậy, sinh động như thế. Nhưng anh không dám lại gần, sợ rằng hình ảnh đẹp đẽ đó sẽ bị phá vỡ.
Cô chăm chú cầm 乃út không ngừng tô vẽ, thỉnh thoảng cầm lấy cục tẩy xóa đi.
Anh không biết mình đã đứng đó bao lâu, sau mới bước từng bước lại gần.
Anh nhìn thấy cô đang phác họa trên giấy, trong bức tranh là một người có dung nhan tuấn tú, gương mặt rõ ràng…Không hiểu sao anh bỗng tức giận, giật lấy bức tranh cô vẫn đang phác thảo, xé toang trước mặt cô.
Cô sợ hãi nhìn anh, ánh mắt bỗng chốc đỏ lựng.
Lăng Diệc Cảnh xé tan bức tranh thành nhiều mảnh trước mặt cô, mà ánh mắt anh cũng đang hằn đỏ.
Hiện tại, bộ dạng của cô đã biến thành thế này, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nhớ. Nhưng sao cô vẫn có thể nhớ được hình dáng của Diệp Thư Tuấn. Có phải bất luận cô bị biến thành bộ dạng như thế nào thì trong lòng cô vĩnh viễn chỉ chiếm giữ một người quan trọng nhất đó là Diệp Thư Tuấn?