Sau khi quyết định ngày cưới, Chu Tử Cừ và Trần Niên Niên đi đăng ký kết hôn trước. Về ngày lấy giấy chứng nhận kết hôn thì họ chọn ngày sinh nhật của Trần Niên Niên.
Lúc này giấy đăng ký kết hôn chỉ là một tờ giấy đỏ, bên trêи điền tên và tuổi vào là được, cũng không cần chụp ảnh dán lên. Sau khi ký tên và chờ đóng dấu chính thức của cơ quan đăng ký, hai người chính thức là vợ chồng hợp pháp.
Chu Tử Cừ nhìn đi nhìn lại tờ giấy mấy lần giống như hắn sắp nhìn thấy một bông hoa nở trêи tờ giấy, nụ cười trêи mặt làm thế nào cũng không kìm được.
Cười đủ rồi, hắn lại hắng giọng rồi nghiêm túc nói: “Đồng chí Trần Niên Niên thân mến, từ hôm nay trở đi anh chính là chồng hợp pháp của em. Em có thể phát biểu cảm nhận của mình không?”
Người đàn ông chín chắn ngày thường lại bày ra vẻ mặt ngốc nghếch như thế, Trần Niên Niên cũng phối hợp nói: “Có thể kết hôn với đồng chí Chu Tử Cừ, em cảm thấy rất may mắn. Em sẽ luôn ở bên anh, bảo vệ anh, tôn trọng anh và tin tưởng an, bao dung anh và hiểu anh. Cho dù sau này gặp sóng to gió lớn thì em vẫn luôn yêu anh như ngày đầu.”
Nói đến cuối, mặt của Trần Niên Niên cũng đỏ bừng lên, sao lời này giống tuyên bố trong đám cưới vậy, may mà ở đây không có ai, bằng không cô thật sự không nói lên lời mà.
“Em nói sai rồi, có thể lấy được cô gái xuất sắc như em, anh cảm thấy rất may mắn, không ai có thể may mắn hơn anh.”
Chu Tử Cừ biết sức hấp dẫn của Trần Niên Niên lớn như nào, cô giống như một khối vàng, cho dù ánh sáng bị che phủ bởi cát bụi thì chỉ cần có một cơ hội nhỏ, cô ấy sẽ phát sáng rực rỡ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Trần Niên Niên, Chu Tử Cừ đã cảm thấy mình rơi vào trong tay cô rồi, nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng.
May mà trong khoảng thời gian khó khăn như vậy, họ không hề buông tay nhau ra. Cuối cùng họ vẫn nắm tay nhau nên duyên vợ chồng.
Hai người đan chặt ngón tay vào nhau và mỉm cười hạnh phúc.
Mặc kệ hiện tại hay tương lai, hai bàn tay này sẽ đan chặt vào nhau không bao giờ buông ra.
Sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, cả hai quyết định đi chụp ảnh cưới.
Trong studio chụp ảnh không có nhiều kiểu dáng lắm, phần lớn đều mang phong cách của niên đại này. Ngoài váy cưới ra, Trần Niên Niên còn đặc biệt chọn đồng phục học sinh cho mình và Chu Tử Cừ.
Trần Niên Niên mặc áo màu xanh nhạt, váy đen, đi tất trắng và giày da mũi tròn, hai bím tóc vén sang hai bên vai. Chu Tử Cừ mặc một bộ quần áo màu đen kiểu xưa, trêи đầu đội thêm một cái mũ theo bộ. Hai người đứng cạnh nhau thực sự giống học sinh trung học mười bảy, mười tám tuổi.
Chu Tử Cừ ngẩn người, mặt Trần Niên Niên không đánh chút phấn nào, làn da mềm mại đến mức véo nước, hai người giống như học sinh trung học giấu diếm bố mẹ yêu sớm, lúc này vừa tan học liền lén lút hẹn hò. Trần Niên Niên là một cô gái rụt rè, ngại ngùng không dám nhìn hắn, còn hắn là một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch hay nóng nảy thiếu kiên nhẫn. Lúc ánh mắt ngại ngùng của Trần Niên Niên thìn thoáng qua, lòng bàn tay của hắn lập tức đổ mồ hôi. Hầu kết của hắn nhấp nhô, hắn mạnh dạn bước tới, hắn ngửi thấy mùi thơm trêи người Trần Niên Niên, hai tay hắn từ từ ôm eo cô, trong lúc cô thẹn thùng run rẩy thì hôn lên đôi môi ướƭ áƭ của cô.
“Này, này, chuẩn bị chụp ảnh rồi, anh ngẩn người nghĩ cái gì vậy?” Trần Niên Niên khua khua tay trước mắt Chu Tử Cừ, người này làm sao vậy, sao cứ nhìn chằm chằm cô mãi thế?
Suy nghĩ trong đầu hắn càng ngày càng vượt quá giới hạn, may mà Trần Niên Niên đã kéo Chu Tử Cừ lại.
“Xin lỗi, em mặc bộ quần áo thực sự rất đẹp, chúng ta bắt đầu chụp đi.”
Trần Niên Niên liếc mắt nhìn, hai tay của hắn đỏ bừng, không biết hắn suy nghĩ cái gì trong đầu mà lúc này không dám nhìn thẳng vào cô, chắc chắn trong đầu hắn đang nghĩ thứ gì đó đen tối.
Chỉ một bộ quần áo học sinh đã không chịu nổi rồi, sau này cô mặc váy cưới thì càng nguy hiểm hơn à?
Có lẽ còn chảy máu mũi nữa đấy, Trần Niên Niên xấu xa nghĩ.
Theo yêu cầu của người chụp, Trần Niên Niên ngồi nghiêm chỉnh trêи ghế, Chu Tử Cừ đứng bên cạnh cô như sứ giả bảo vệ hoa, trêи mặt hai người đều nở nụ cười tươi, đó là niềm vui sướиɠ phát ra từ trong lòng. Ngay cả mấy người chụp ảnh cũng cảm nhận được, tâm tình của họ cũng vui theo hai người.
Có rất nhiều người đến studio chụp ảnh cưới, nhưng cặp đôi này chắc chắn là người thoải mái nhất. Khi cô dâu chú rể khác đến chụp ảnh thì thường ngại ngùng nhiều hơn là vui mừng. Lúc thợ chụp ảnh bảo họ nắm tay ôm eo, họ liền xấu hổ không dám ngẩng đầu lên. Cặp đôi này thì ngược lại, bảo họ làm gì họ cũng phối hợp theo.
Trần Niên Niên thay mấy bộ quần áo, cuối cùng mặc váy cưới vào rồi chỉnh lại tóc tai. Lúc đầu cô còn tưởng Chu Tử Cừ sẽ phản ứng như bộ học sinh, ai ngờ người này chỉ biết nhìn cô cười ngốc nghếch.
Trần Niên Niên cong môi nói: “Cười cái gì, em mặc váy cưới không đẹp sao?”
Chu Tử Cừ lắc đầu liên tục, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô.
“Niên Niên, em đẹp lắm, anh cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy. Đại Tráng luôn gọi em là tiên nữ, nhưng anh nghĩ Niên Niên của anh là người xinh đẹp nhất. Ngay cả tiên nữ trêи trời cũng không đẹp bằng em.”
Ai mà không thích nghe những lời ngọt ngào chứ, nhất là khi Chu Tử Cừ nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương như vậy.
Trần Niên Niên vươn tay chỉnh lại nút thắt cho hắn, cô cười nhẹ nói: “Ở trong tim em cũng không có ai có thể so sánh được với anh.”
Người thợ vừa chụp lại khoảnh khắc ấm áp này vừa nói: “Hai người đúng là một đôi trai tài gái sắc, tân nương, trời sinh một cặp. Chúc hai người sớm sinh quý tử, trăm năm hạnh phúc!”
Chu Tử Cừ và Trần Niên Niên đồng thanh nói cảm ơn.
Hai người chụp thêm vài tấm nữa, thế là album cưới cũng chụp xong, nhân viên bảo đợi một tháng sau tới lấy ảnh.
Hai người bận rộn một thời gian dài cuối cùng cũng hoàn thành những việc cần làm trước khi kết hôn.
Nhà Trần Niên Niên không có người thân ở An Dương nên nên không cần tổ chức tiệc cưới riêng, về phần những người ở thôn Trần Gia Loan, ngoại trừ Trần Phú Quốc ra thì họ không liên lạc với ai cả.
Lúc rảnh rỗi, Trần Niên Niên đã viết một lá thư cho Trần Phú Quốc để mời ông đến dự đám cưới của mình.
Sau khi nhận được thư, Trần Phú Quốc cười không ngậm miệng được. Ông vui đến mức muốn cầm bức thư đi khoe hết người trong thôn Trần Gia Loan, nhưng ông cũng không ngốc như vậy. Trần Niên Niên nói rõ chỉ mời một mình ông, nếu ông nói chuyện này ra ngoài, mọi người trong thôn đều đòi đi theo thì phải làm sao bây giờ.
Không được, không được, ông phải giấu kỹ chuyện này đi.
Đừng nhìn ông là đội trưởng đội sản xuất, nơi xa nhất trong cuộc đời ông từng đi cũng chỉ là tỉnh thành thôi, còn thành phố lớn như An Dương thì ông chỉ thấy ở trêи báo.
Trần Niên Niên nói nếu ông đến dự đám cưới thì lúc đó cô sẽ đưa ông đi tham quan quanh thành phố. Nghĩ đến đây Trần Phú Quốc lại kϊƈɦ động, ông nhanh chóng viết thư nói cho Trần Niên Niên biết ông sẽ đến dự đúng giờ.
Thật sự mong chờ nha, cuối cùng ông cũng chờ đến ngày Trần Niên Niên kết hôn.
Trần Niên Niên kết hôn vào ngày 7 tháng 4 âm lịch, tính ra là ngày 20 tháng 5 dương lịch, đây cũng là lễ tình nhân đặc biệt.
(20 tháng 5: 520 đọc là Wǔ èr líng, nó đồng âm với từ 我爱你Wǒ ài nǐ, nghĩa là anh yêu em/em yêu anh. Ngày này được gọi là ngày lễ tình nhân trêи mạng bởi vì các bạn trẻ đã phát hiện ra sự đồng âm trong cách đọc này. Từ đó nó được lan truyền khắp nơi và được mọi người đặt là lễ tình nhân.)
Tôn Tuệ Phương gọi cô dậy từ sáng sớm, sau khi mặc xong váy cưới, Đào Tiểu Điềm lại giúp cô làm tóc.
Dù sao Trần Niên Niên cũng không phải dân chuyên nghiệp, váy cưới mà Đào Tiểu Điềm thiết kế cho cô là một loại kiểu dáng cũ ở đời sau, hơn nữa còn tương đối bảo thủ.
Mặc dù một số người đã bắt đầu mặc váy cưới nhưng đây không phải là xu hướng chủ đạo nên Trần Niên Niên mặc như này vừa vặn nằm trong giới hạn tiếp nhận của những người này.
Trước cửa ra vào và cửa sổ đều được dính chữ Hỷ (囍), còn đồ cưới của Trần Niên Niên để ở trong phòng khách. Những đồ dùng lớn như TV, tủ lạnh và xa đạp thì được mang đến nhà của Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ trước rồi, chỗ còn lại là một số đồ dùng cần thiết hàng ngày.
Sau khi mặc váy cưới và làm tóc xong, Trần Niên Niên bắt đầu trang điểm đơn giản cho bản thân, không có thay đổi gì nhiều nhưng ít ra cũng tươi sáng hơn nhiều.
“Niên Niên, cậu đẹp quá đi!” Đào Tiểu Điềm luôn biết Trần Niên Niên xinh đẹp, nhưng khi thấy cô mặc váy cưới và trang điểm xong, Đào Tiểu Điềm vẫn phải thốt lên vì vẻ đẹp này.
“Đáng tiếc mình và anh trai cậu đã kết hôn rồi, nếu không mình cũng muốn mặc váy cưới.” Đào Tiểu Điềm tiếc nuối nói.
Trần Niên Niên mỉm cười: “Không phải cậu và anh trai mình chưa chụp ảnh cưới sao? Cậu có thể mặc váy cưới chụp ảnh, cậu còn có thể dẫn Tiểu Nhạc Nhạc đi cùng nha. Coi như ba người đi chụp ảnh gia đình.”
Tiểu Nhạc Nhạc là con gái của Đào Tiểu Điềm và Trần Thiên Hoằng, bé con hơn một tuổi rồi.
“Mình thấy đề nghị này của cậu rất hay đấy. Chờ cậu kết hôn xong, mình sẽ bàn bạc chuyện này với anh trai cậu.” Không thể làm đám cưới lại được nhưng chụp ảnh cưới thì vẫn được nha.
Trần Niên Niên gật đầu, cô nhìn xung quanh rồi hỏi: “Mẹ đi đâu rồi?”
Đào Tiểu Điềm nhìn về phía cửa nói: “Mải nói chuyện với cậu, mình cũng không để ý. Chắc mẹ đi xem Nhạc Nhạc rồi.”
“Nhà mình sắp xếp chỗ cho bác Phú Quốc chưa?”
Đào Tiểu Điềm gật đầu: “Anh Thiên Hoằng đến nhà nghỉ đón bác ấy rồi.”
Nhà mẹ đẻ của Trần Niên Niên không có nhiều người lắm, Trần Phú Quốc là một trong số đó.
Một lát sau Tôn Tuệ Phương đi vào: “Niên Niên, bác Phú Quốc của con tới rồi này, con chuẩn bị đi, chắc Tử Cừ và nhà trai cũng sắp tới rồi.”
Mắt Tôn Tuệ Phương hồng hồng, vừa rồi bà không đi xem cháu gái mà trốn trong phòng khóc một trận.
Kết hôn là chuyện vui, bà cũng biết Chu Tử Cừ là người như thế nào, bà biết sau kết hôn thằng bé sẽ đổi xử tốt với Trần Niên Niên, nhưng đứa con gái bà nuôi nấng hơn 20 năm sắp phải gả ra ngoài, trong lòng Tôn Tuệ Phương vẫn cảm thấy chua xót.
Bà sợ mọi người không vui nên không dám khóc trước mặt bọn họ. Cuối cùng cũng kiềm chế cảm xúc, nghe thấy Trần Thiên Hoằng gọi mình, bà mới thản nhiên như không có việc gì đi ra ngoài.
Đương nhiên Trần Niên Niên thấy nỗi buồn của bà, niềm vui khi kết hôn cũng phai nhạt dần, trong lòng cô cũng mang theo nỗi buồn vô cớ.
Nhưng cô tự an ủi mình rằng hai gia đình cách nhau rất gần, cô muốn quay lại bất cứ lúc nào cũng được.
Trần Niên Niên đứng dậy ôm Tôn Tuệ Phương, cô nói bên tai bà: “Mẹ, cho dù con ở đâu hay thân phận gì thì con luôn là con gái của mẹ.”
Tôn Tuệ Phương ôm cô, bà kìm nén nỗi buồn rồi nói: “Mẹ biết rồi.”
Không bao lâu sau, Chu Tử Cừ tới đón Trần Niên Niên. Đội đón dâu đều đi bằng xe hơi, cái xe nào cũng có biển số hùng hậu.
Nghe thấy tiếng ồn ào lại gần, Trần Niên Niên thở một hơi dài. Lúc đầu cô không hồi hộp lắm nhưng lúc này trái tim cô lại đập thình thịch, hai mắt cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, trong mắt cô có một chút mong đợi mà ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra.
Chờ một lúc lâu, cuối cùng cửa phòng cũng mở ra, người cô yêu mặc âu phục màu đen, trêи tay cầm bó hoa hồng đỏ, nụ cười trêи mặt tươi như gió xuân.
Trong nháy mắt đó, trái tim của Trần Niên Niên liền bình tĩnh lại, cô đáp lại anh bằng một nụ cười rực rỡ.
Chu Tử Cừ nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau, Trần Niên Niên đứng bên cạnh Trần Phú Quốc. Lúc đó cô chỉ đứng im không nói gì nhưng cô vẫn thu hút sự chú ý của tất cả thanh niên trí thức mới đến.
Mấy năm qua đi, cô vẫn không thay đổi chút nào, vẫn rạng rỡ và thu hút ánh nhìn như vậy.
Chu Tử Cừ cảm thấy bản thân mình cũng không thay đổi, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Niên Niên, trái tim này đã không thuộc về hắn rồi. Dù ở cùng Trần Niên Niên bao nhiêu lâu đi chăng nữa thì trái tim của hắn vẫn dễ dàng bị cô khiêu khích, nó sẽ mãi mãi đập rộn ràng vì Trần Niên Niên.
Chu Tử Cừ cầm bó hoa hồng giơ đến trước mặt Trần Niên Niên.
“Xin hỏi đồng chí Trần Niên Niên, em có đồng ý đi cùng anh không?”
Trần Niên Niên cười không trả lời, hắn lại nói: “Để anh nói trước đã, không được nói không đồng ý.”
Trần Niên Niên vừa cầm bó hoa vừa chọc tay vào иgự¢ Chu Tử Cừ: “Em biết ngay anh sẽ nói như thế mà.”
Chu Tử Cừ cười nói: “Dù sao anh cũng là chồng của em, em hiểu anh là chuyện bình thường.”
Rõ ràng là Chu Tử Cừ không nói sai, nhưng Trần Niên Niên vẫn thấy hơi xấu hổ.
Thật ra cô cũng chưa quen thân phận người vợ này lắm, hai người nhận giấy kết hôn lâu rồi mà trong lòng cô vẫn cảm thấy mình là nữ sinh 17, 18 tuổi, nhưng thật ra năm nay cô 25 rồi.
Khi nghe thấy Chu Tử Cừ nói hắn là chồng mình, ngoài sự xấu hổ ra thì trái tim cô cực kỳ ngọt ngào.
Đây không chỉ là một cách xưng hô, mà nó còn thể hiện trách nhiệm của bọn họ. Từ nay về sau, cô và Chu Tử Cừ sẽ là người thân thiết nhất trêи thế giới này.
Chu Tử Cừ vươn tay về phía Trần Niên Niên: “Niên Niên, bây giờ em có thể đi cùng anh không?”
Trần Niên Niên đặt tay lên không hề do dự.
Vừa đi tới phòng khách, Tôn Tuệ Phương lập tức thúc giục: “Nhanh lên, nhanh lên, đừng để lỡ thời gian.”
Chu Tử Cừ nhìn đồng hồ: “Mẹ, còn sớm, không vội đâu ạ.”
Sau khi nói xong, hắn cũng mời trà Tôn Tuệ Phương: “Lát nữa có nhiều người, con có mấy lời muốn nói với mẹ trước. Mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ đối xử tốt với Niên Niên. Con cam đoan trước khi kết hôn Niên Niên thế nào thì sau khi kết hôn em ấy vẫn như thế, con sẽ không để em ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào đâu ạ.”
Khi nghe những lời này, mắt của Tôn Tuệ Phương lại đỏ lên: “Sau khi kết hôn, hai đứa không còn là trẻ con nữa. Vợ chồng phải hiểu và bao dung cho nhau thì mới có thể sống tốt được”.
“Dạ, chúng con nhất định sẽ yêu thương nhau.” Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ đồng ý.
“Niên Niên, dù sau này em ở đâu thì nơi đây vẫn luôn là nhà của em, em muốn trở về lúc nào thì trở về lúc đó. Nếu chịu tủi thân thì nhất định phải nói cho anh biết.” Trần Thiên Hoằng là đàn ông nhưng cũng đỏ mắt khi nói những lời này.
Hắn nhìn Trần Niên Niên lớn lên từ nhỏ, mặc dù hắn biết sẽ có một ngày như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất buồn.
Bầu không khí đột nhiên buồn bã, Chu Tử Cừ sợ Trần Niên Niên cũng khóc theo, hắn vội vàng nói: “Thời gian sắp đến rồi, chúng ta đi thôi.”
Nói xong, hắn bế Trần Niên Niên lên rồi sải bước ra cửa.
Người đến đón đã đợi ở cửa từ lâu rồi, lúc Hứa Vĩnh Ngôn không nhịn được nữa thì cuối cùng cũng nhìn thấy hai người đi ra.
Nếu như đổi thành người khác kết hôn, Hứa Vĩnh Ngôn đã đi theo quậy ầm ĩ lên rồi. Nhưng Chu Tử Cừ đã nói trước với hắn nên hắn không dám vào làm phiền.
Chu Tử Cừ và Trần Niên Niên ngồi lên xe chủ hôn, còn nhóm người Tôn Tuệ Phương thì ngồi trêи chiếc xe con ở phía sau.
Khách sạn cách nhà bọn họ không xa, lái xe khoảng 20 phút, lúc này cũng không tắc đường nên bọn họ nhanh chóng đén khách sạn.
Khách nhà họ Chu cũng không nhiều, chủ yếu là đồng nghiệp của Chu Quốc An và Lục Gia Thanh.
Trước khi mời cả hai làm lễ kết hôn, ngoài một số việc đã chuẩn bị trước, đội trưởng Trần Phú Quốc cũng được mời lên sân khấu phát biểu vài lời.
Trước khi lên sân khấu, chân của Trần Phú Quốc mềm nhũn. Ở đây đều là lãnh đạo của thành phố An Dương, còn ông chỉ là một đội trưởng đội sản xuất nhỏ ở quê, bây giờ bảo ông nói trước mặt bọn họ, làm sao ông có bản lĩnh đó chứ.
Sau khi đứng trêи sân khấu nhìn mọi người vỗ tay ủng hộ mình, ông dần dần không rụt rè nữa. Chờ trở về thôn Trần Gia Loan, ông nhất định phải khoe khoang chuyện có thể diện như này.
Ông tới đám cưới này thực sự đáng giá mà.
—
Ngày kết hôn rất hạnh phúc nhưng cũng rất mệt. Sau khi Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ làm xong mọi thủ tục, cô cảm thấy cả người mình gần như tê liệt. Vừa trở về phòng tân hôn của hai người, cô lập tức thay một chiếc váy màu đỏ nhạt.
Phòng tân hôn là phòng ngủ của Chu Tử Cừ, tất cả đều được sắp xếp lại, cửa phòng dán chữ Hỷ giống nhà họ Trần, trêи giường trải ga màu đỏ chót.
Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ đều không thích việc náo phòng tân hôn, vì vậy Chu Tử Cừ đã nhờ hai người anh em tốt của mình chặn nhóm người kia ở bên ngoài.
Ngăn cản được mọi người nhưng Trần Đại Tráng và Hứa Vĩnh Ngôn cũng say như ૮ɦếƭ. Ngay cả Chu Tử Cừ cũng cảm thấy mình say rồi.
Nếu không phải hắn còn nhớ việc quan trọng phải làm tối nay thì e rằng hắn không thể kiên trì được nữa.
Vào trong phòng, Chu Tử Cừ đi vào phòng tăm rửa sạch mùi rượu trêи người rồi gần đến trước mặt Trần Niên Niên.
Trần Niên Niên thấy mặt hắn đỏ bừng, trong mắt cũng mơ màng không sáng rõ như ngày thường thì bước tới đỡ hắn ngồi xuống giường.
Chu Tử Cừ nhìn cô không chớp mắt, sau đó hắn thở một hơi về phía cô.
Trần Niên Niên ngẩn người, cô ngập ngừng hỏi: “Anh … anh đang làm gì vậy?”
Chu Tử Cừ cười: “Anh đánh răng, rồi không còn mùi nữa, anh muốn hôn em!”
Trần Niên Niên: …
Sao cô có thể quên chuyện Chu Tử Cừ rất thích đi thẳng vào việc này mỗi khi say nhỉ.
Trần Niên Niên im lặng không nói, cô nhắm mắt lại, lông mi run rẩy lộ ra tất cả tâm tư của cô.
Chu Tử Cừ lập tức hôn cô, lúc hắn uống say không giống thường ngày lắm, nụ hôn vừa vội vàng vừa không thấy đủ, đôi tay cũng không ngoan ngoãn giống như trước.
Hô hấp của Trần Niên Niên dần dần không ổn định, hai tay cô nắm chặt eo của Chu Tử Cừ.
Đã hai mươi mấy tuổi rồi, nếu nói cô không nghĩ về chuyện này thì chắc chắn là giả. Trước kia Trần Niên Niên nhìn thấy rất nhiều kiến
thức lý thuyết, nhưng cô chưa bao giờ trải nghiệm nó. Bây giờ cô vừa mong đợi vừa sợ.
Cô không yếu ớt nhưng cô thật sự rất sợ đau. Nghe thấy tiếng kêu như mèo kêu của Trần Niên Niên, Chu Tử Cừ hôn lên môi cô rồi hôi nước mắt của cô, hắn còn dỗ dành bảo mình sẽ làm nhẹ nhàng, chầm chậm thôi.
Hắn chưa bao giờ lừa cô, Trần Niên Niên nhỏ giọng khóc nức nở, cô nghe lời không đề phòng hắn nữa.
Nhưng cô không ngờ Chu Tử Cừ lại nói dối cô chuyện này, nếu không phải Trần Niên Niên tìm thấy niềm vui trong chuyện này thì cô nhất định tính sổ với hắn.
Sau khi cả hai cùng vui vẻ, Chu Tử Cừ cũng tỉnh rượu dần.
Mặc dù tâm trạng rất vui vẻ nhưng hắn vẫn xin lỗi cô vì sự hấp tấp của mình.
Trần Niên Niên híp mắt nằm trong иgự¢ hắn ngáp dài, cô trách hắn: “Lần sau anh đừng làm dữ dội như vậy, nếu không anh không được lên giường nữa.”
Chu Tử Cừ thấy chột dạ nên vội vàng cam đoan: “Không, không đâu, lần sau anh sẽ rút kinh nghiệm.”
Trần Niên Niên nhéo tay hắn, cô mệt đến mức không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Chu Tử Cừ vuốt ve cánh tay trắng mịn của cô, sau đó hắn hôn lên trán cô rồi nói một câu âи áι bên tai cô.
Trần Niên Niên nhắm mắt nhưng khóe miệng lại cong lên, cô vươn ngón tay chọc nhẹ vào trái tim Chu Tử Cừ.
Ngày 20 tháng 5 năm 1980 là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ. Hôm nay họ chính thức kết hôn và trở thành một thể.
Ngoại trừ lễ cưới rườm rà và mệt mỏi, về sau đây chính là ngày đặc biệt đáng nhớ của hai người.