Chương 13: Giao dịchĐêm khuya, toàn bộ thôn Trần Gia Loan yên lặng, dựa vào ánh trăng mờ nhạt trêи trời, Trần Niên Niên và Tôn Tuệ Phương lén lút đi lên núi.
Trong đêm đen tĩnh lặng truyền đến tiếng chó sửa, Tôn Tuệ Phương vừa nghe thấy liền sợ, bà sợ chỉ cần sơ ý một chút thì hai mẹ con sẽ bị người khác phát hiện.
Đời này bà chưa từng làm việc gì trái với lương tâm, không ngờ bây giờ bà lại phản bội tập thể, phản bội tổ chức để đi làm chuyện giống nhà tư bản kia, nội tâm của bà chịu đủ loại giày vò, bà đành phải im lặng đọc lời trích dẫn của chủ tịch hy vọng nhận được sự tha thứ.
Càng tới gần sân động, trái tim của bà càng đập mạnh như muốn nhảy từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ ra vậy.
Trần Niên Niên giơ cao bó đuốc lên chiếu sáng toàn bộ hang động.
Nhìn mấy bao dược liệu hoàn hảo không có gì bị tổn hại cô mới thở phào nhẹ nhõm, may mà không bị người phát hiện.
Ba bao dược liệu không là gì đối với hai người, Tôn Tuệ Phương làm quen việc nhà nông nên mình bà vác hai bao tải.
Ban đêm đường núi rất khó đi, nếu người đi cùng cô là Trần Thiên Hoằng thì phải phí rất sức mới vác chỗ dược liệu này xuống núi được.
Tôn Tuệ Phương sống ở thôn Trần Gia Loan hơn 20 năm rồi nên bà vô cùng quen thuộc đường đi ở đây. Lúc hai mẹ đi đến cổng thôn, Trần Niên Niên nhìn thấy ánh đèn chiếu từ phía xa tới.
Tôn Tuệ Phương có tật giật mình vội vàng nắm tay Trần Niên Niên, bà hoang mang lo sợ hỏi: “Niên Niên, làm sao bây giờ, có phải đội dân binh đi tuần không?”
Nhìn ánh đèn lấp lóe ba lần, Trần Niên Niên lắc đầu: “Bây giờ trễ lắm rồi, đội dân bình đã đi ngủ trước, bên kia là người thu mua dược liệu.”
Trần Niên Niên là người đàn ông kia đều là người cẩn thận, trước lúc tách ra lần trước, hai người đã bàn bạc ám hiệu xong rồi.
Đèn pin lóe lên ba lần, Trần Niên Niên liền biết đó là người giao dịch với cô.
Cô vác bao dược liệu đi lên trước, cô nhìn bóng người ở sâu trong bóng đêm hỏi: “Tam Gia, là anh sao?”
Tam Gia là tên của nhà buôn, hắn làm nghề buôn bán nên cực kỳ kiêng kị việc người khác biết tên thật của mình, lúc Trần Niên Niên hỏi tên hắn, hắn liền nói cái tên này.
“Là tôi.”
“Xe chở hàng của anh đâu?” Trần Niên Niên nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy thứ gì có thể chở đồ cả.
Tam Gia nói: “Xe hàng đi đến đây sẽ bị người khác phát hiện, hai người đi theo tôi.”
Trần Niên Niên đi theo Tam Gia hơn 10 phút thì thấy xe chở hàng của hắn, bên trong xe còn một người tài xế.
Nhìn thái độ quen thuộc của tài xế và Tam Gia, chắc hai người làm chuyện như này nhiều lần rồi.
“Lục Tử, mang cân lại đây.”
“Được.”
“Tới đây, động tác nhanh nhẹn lên, đặt đồ xuống.” Lục Tử nhỏ giọng hét lên, hắn và Tam Gia tiếp nhận dược liệu trong bao của Trần Niên Niên và Tôn Tuệ Phương.
Sau khi cân xong, Tam Gia nói: “Tổng cộng 113 cân tươi, tôi tính 110 cân được không?”
Trần Niên Niên tính toán, ít đi 3 cân tương đương với việc ít đi 1 đồng tiền, lúc này 1 đồng cũng rất quý đấy.
“Tam Gia, lòng anh hơi đen đó.”
Lục Tử đi theo Tam Gia, hắn nghe thấy lời Trần Niên Niên nói thì không cao hứng: “Trừ đi số lẻ cô liền nói lòng anh Tam đen tối, cô đi hỏi xem có ai trả cô giá cao như vậy không?”
Trần Niên Niên thủ dò xét hắn: “Một đồng tiền không thể tính là số lẻ được.”
Các cô làm chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, đứng ở chỗ này càng lâu Tôn Tuệ Phương cần nóng lòng, bà mong Trần Niên Niên rời đi sớm một chút.
Bà giật giật ống tay áo của Trần Niên Niên: “Ít thì ít đi, có thể kiếm được chỗ kia cũng được rồi.”
“Hai chúng ta làm ăn lâu dài, nếu cô cam đoan nguồn cung cấp, tôi khẳng định không đối xử tệ với cô, nếu chỉ vì một đồng tiền này mà ầm ĩ không thoải mái thì về sau hai chúng ta còn hợp tác thế nào được?”
Trần Niên Niên cười cười: “Sao tôi có thể không thoải mái với anh được, như vậy đi, anh cho tôi cái đèn pin trêи tay anh, tôi lập tức xóa sổ 1 đồng kia và đưa thêm 3 đồng cho anh.”
Lúc này đèn pin được coi là đồ điện gia dụng, bình thường trong nhà người nông dân đều không có, Tam Gia mua đèn pin này lâu rồi, đèn pin nhãn hiệu Phượng Hoàng tốn mấy đồng của hắn đó.
Mặc dù hắn không để chút tiền đấy vào mắt nhưng cứ cho không như vậy, hắn cũng không nỡ.
“Mỗi lần đào dược liệu tôi đều phải chờ đến tối mới đi được, làm việc này mà không có đèn pin thì thật sự không tiện, hai chúng ta hợp tác lâu dài, không phải anh không nỡ cho tôi một cái đèn pin chứ?”
Lục Tử kinh ngạc nói: “Cô gái này tuổi còn nhỏ mà giọng điệu không nhỏ đâu nhỉ, sao Tam Gia của tôi phải tặng thứ quý giá như thế cho cô chứ?”
“Vì sao lại nói là tặng cho tôi, tôi trả hai anh 4 đồng tiền mà.”
Tam Gia im lặng suy nghĩ, dù được 4 đồng tiền nhưng việc buôn bán lần này vẫn chịu thua thiệt, vừa đưa tiền vừa đưa phiếu, còn đưa cả bao tải, bây giờ càng ghê gớm hơn, con nhóc này còn không buông tha cái đèn pin trêи tay hắn.
Bỏ đi, coi như nể mặt đống dược liệu của con nhóc này, hắn lười so đo với cô.
Con nhóc này hơi tham nhưng cô là một người thông minh, hợp tác với cô có thể tránh được rất nhiều chuyện phiền phức.
“Cầm đi, cầm đi, lần sau tôi còn để cô lừa gạt đồ của tôi nữa thì tôi theo họ của cô.” Tam Gia không nhịn được nói to.
Trêи mặt Trần Niên Niên không biểu hiện gì, Tam Gia đầu cơ trục lợi dược liệu có thể kiếm được bao nhiêu cô cũng không quan tâm, nhưng từ trước đến này cô không bao giờ phí công vô ích, cô bỏ ra bao nhiêu thì phải nhận lại bấy nhiêu.
Người làm ăn mà không tính toán người khác thì chỉ đợi người khác đến tính toàn mình thôi.
Mặc dù cô được đằng chân lên đằng đầu nhưng lòng tham của cô chưa từng chạm đến ranh giới cuối cùng của Tam Gia nên cô không sợ đắc tội ai cả.
Sau khi đưa đèn pin cho cô, Tam Gia lại lấy 30 đồng tiền đưa cho Trần Niên Niên, bên trong còn kẹp mấy tấm phiếu.
Trần Niên Niên vui vẻ cầm tiền và phiếu, từ nay về sau cô không còn là người một nghèo rớt mùng tơi muốn mua gì cũng không mua nổi rồi.
“Về sau cứ 10 ngày lại giao dịch một lần, mỗi lần giao dịch không được mang ít hơn 100 cân.”
Yêu cầu này không quá mức, Trần Niên Niên không có ý kiến gì: “Vậy Tam Gia, chúng tôi đi trước đây.”
Trêи đường về nhà, Tôn Tuệ Phương đi đường giống như giẫm trêи bông, hai chân trống rỗng như đang nằm mơ vậy.
Bà nhìn thấy rõ cách Trần Niên Niên kiếm tiền, không ngờ mấy bao dược liệu có thể bán được nhiều tiền như vậy.
30 đồng tròn trĩnh, nếu dựa vào công điểm và việc trồng trọt, cả nhà bà phải làm bao nhiêu năm mới kiếm được số tiền nha.
Bà cho ngón tay vào miệng cắn cắn, lúc cảm nhận được sự đau đớn, bà mới lẩm bẩm nói: “Hóa ra không phải đang nằm mơ.”
Thật ra từ lúc người buôn kia đưa đèn pin cho Trần Niên Niên, bà đã cảm thấy không chân thật rồi, đồ đắt như vậy nói đưa liền đưa, người này thật sự cam lòng.
Hành động của Tôn Tuệ Phương không có gì lạ, dù sao ở niên đại này người nông dân có thể kiếm được số tiền lớn trong một khoảng thời gian ngắn như vậy là chuyện không thể nào.
Đây là số tiền đầu tiên Trần Niên Niên kiếm được ở niên đại này, mặc kệ nhiều hay ít, số tiền này đã tiếp thêm rất nhiều sức mạnh cho cô.
Thỉnh thoảng Trần Thiên Hoằng lại nhìn ra cổng nhà, hắn đi ra đi vào 7,8 lần cuối cùng cũng chờ đến lúc hai người trở về.
Sau khi chờ người vào nhà, hắn nhìn xung quanh một chút rồi lập tức đóng cổng chốt cửa.
Lúc đầu Trần Niên Niên không thấy khẩn trương lắm nhưng thấy bộ dáng cẩn thận của Trần Thiên Hoằng và Tôn Tuệ Phương, lòng của cô cũng nhấp nhô theo.
Trần Thiên Lộc vẫn chưa hết sốt, ban ngày Tôn Tuệ Phương đến trạm xá của thôn mua ít thuốc, trong thuốc có chứa thành phần an thần, Trần Thiên Lộc uống xong liền ngủ thϊế͙p͙ đi, lúc này bọn họ vẫn nghe rõ tiếng ngáy ngủ của Trần Thiên Lộc.
Ba người đi vào nhà, Trần Thiên Hoằng hỏi: “Thế nào? Bán được bao nhiêu tiền?”
Trần Niên Niên nghe thấy sự kϊƈɦ động trong lời nói của hắn.
Cô duỗi ba ngón tay ra lắc lắc rồi nói: “30 đồng tròn trĩnh.”
Giá tiền này không khác giá Trần Thiên Hoằng tính lắm, sau khi Trần Niên Niên nói số tiền ra, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên không kϊƈɦ động như Tôn Tuệ Phương.
Trêи mặt Trần Thiên Hoằng nở nụ cười rực rỡ, hắn cao hứng nói: “Quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi.”
Mặc dù biện pháp kiếm tiền do Trần Niên Niên nghĩ ra nhưng Trần Thiên Hoằng và Tôn Tuệ Phương cũng bỏ ra rất nhiều công sức, cô nhất định chia số tiền này cho hai người.
Trần Niên Niên đưa cho mỗi người 5 đồng tiền, lúc cô đưa tiền cho Tôn Tuệ Phương thì bà xua tay: “Số tiền này là của con kiếm được, sao mẹ có thể lấy được chứ con giữ lại đi, 30 đồng tiền này coi như đồ cưới, con cũng không cần lo lắng việc kết hôn của mình nữa.”
Trần Thiên Hoằng cũng nghĩ như vậy, bộ dáng của hắn không cản trở Trần Niên Niên đã tốt lắm rồi, sao hắn có thể lấy tiền của cô được chứ.
Trần Niên Niên nhìn vẻ mặt không có một chút miễn cưỡng nào của hai người thì cảm động.
5 đồng tiền không tính là gì đối với cô bởi vì cô biết mình có thể kiếm nhiều hơn nữa, nhưng số tiền này ở trong mắt Tôn Tuệ Phương và Trần Thiên Hoằng thật sự rất lớn.
Hai người có thể từ chối dứt khoát như vậy chứng minh trong mắt hai người, Trần Niên Niên còn quan trọng hơn 5 đồng tiền này.
Trần Niên Niên cương quyết nhét tiền vào trong tay họ.
“Chúng ta cùng nhau làm chuyệ này, sao con có thể lấy hết tiền được, đáng nhẽ phải chia đều ra nhưng con giữ lại số tiền này còn có chỗ hữu dụng, về sau con kiếm được nhiều tiền hơn con nhất định chia thêm cho hai người.”
Tôn Tuệ Phương nghe ý của cô liền biết cô muốn làm tiếp, bà muốn nói nhưng lại thôi, lời khuyên can đến miệng lại nuốt xuống.
Mọi người đều vui vẻ kiếm tiền, bà không thể ủ rũ nói ngay lúc này được.
Bận rộn một đêm, Trần Niên Niên ngủ thẳng đến lúc mặt trười lên cao mới dậy.
Ở đời trước khi tụ tập với bạn bè, mọi người thường nói đùa một câu, cuộc sống lý tưởng của bọn họ chính là “Ăn được ngủ được sướиɠ như tiên, đếm tiền đếm đến mức bong gân.”
Đời trước không thể thực hiện được hết mọi thứ, Trần Niên Niên quyết định đời này hoàn thành nốt, cô phải cố gắng thật nhiều, cô tin tưởng mình có thể vượt qua được những ngày tháng này.
Nghỉ ngơi ở nhà một ngày, sáng hôm sau Trần Niên Niên lại đi lên trấn,
Lần này trong tay cô có nhiều tiền có phiếu, cô muốn mua cái gì thì mua cái đấy, nhưng sự thực không được thoái mái lắm.
Vừa tới trấn, Trần Niên Niên liền đến cung tiêu xã lần trước, cô chuẩn bị mua ít kem dưỡng da bảo vệ mặt.
Đời trước cô không thích trang điểm nhưng nhất định phải bôi kem dưỡng dưỡng da, trước khi đi ngủ cô phải bôi một lần mới được, nếu không làn da của cô sao có thể tốt được như vậy chứ.
Lúc bước chân vào cung tiêu xã cô còn hơi thấp thỏm, dù sao lần trước cô đã đắc tội với nhân viên ở đây rồi, hôm nay lại đi mua đồ không biết người ta có bán cho cô không nữa.
Trong tay cô có phiếu, nếu đến chợ đen thì phí quá rồi.
Nhưng lúc cô bước chân vào trong cung tiêu xã thì trong lòng lập tức vui vẻ, nhân viên cung tiêu xã đổi người rồi.