Rất nhiều năm về sau, nếu có người hỏi An Hồng, cái ngày 31 tháng 5 năm 2005 đó, cô đã làm thế nào để vượt qua được. An Hồng nhất định sẽ trầm mặc hồi lâu, rồi sau đó phát hiện ra mình không trả lời được.
Cảnh sát đến bệnh viện để lấy khẩu cung. An Hồng vẫn mất hồn mất vía như cũ.
Mẹ Hàn vẫn còn ở trong hôn mê, ba Hàn ba ủy thác cho thân thuộc ở trong phòng bệnh chăm sóc cho cô. Còn bản thân ông, vì chuyện lấy khẩu cung nên đi ra khỏi bệnh viện. Ông cố ý để lại nơi này làm phòng làm việc. Vẻ mặt ông bi thương thảm thiết, lại cố tự trấn định.
Việc phẫu thuật cho Lộ Vân Phàm vẫn đang tiếp tục. Trình Húc xung phong nhận việc trấn giữ ở ngoài phòng mổ. Lộ Kiến Vũ, Giang Bội, Hứa Lạc Phong, ba Hàn cùng An Hồng đều vây quanh ở bên người cảnh sát. Cảnh sát bắt đầu hỏi An Hồng các vấn đề. An Hồng nhất nhất đều đáp lại. Cô không hề giấu diếm nguyên nhân phát sinh tranh chấp của bọn họ ở trên xe. Chỉ là cô không nói lại tỉ mỉ, chỉ vài câu ít ỏi liền kể lại hết quá trình sự việc.
Nhưng mà trên mặt những người khác vẫn lộ ra biểu tình vừa kinh ngạc lại khó có thể tin được.
Giang Bội nghĩ muốn xen mồm, nhưng bị Lộ Kiến Vũ lấy tay đè xuống.
Sau đó An Hồng nói đến chuyện chiếc xe hơi màu đen, còn có mấy người tuổi trẻ trên xe hướng Lộ Vân Phàm khiêu khích, còn nói đến việc sau khi xe chạy xuống cầu vượt thì đột nhiên phía trước xuất hiện một chiếc xe quẹo trái.
"Sau đó liền xảy ra ᴆụng xe rồi." An Hồng hai mắt dại ra, giọng điệu rất nhạt.
Cảnh sát sau khi nghe xong gật gật đầu, trầm giọng nói: "Tốt lắm, tôi đến đây muốn nói một chút những chuyện đã xảy ra, thông qua băng camera theo dõi đã quay lại được, hiểu được chuyện xảy ra như thế nào. Chúng tôi cũng đã đến thăm dò dựng lại hiện trường, hỏi rất nhiều người chứng kiến, muốn hiểu rõ căn cứ chính xác, để có thể hiểu tường tận trở chuyện đã xảy ra như thế nào."
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn anh. Cảnh sát để điện thoại ở trên bàn làm việc, lại thả lên trên di động ba đồng tiền xu. Hai đồng một xu, một đồng năm xu, lại lấy thêm một cái chặn giấy bằng thủy tinh thật to để qua một bên. Tay anh nắm lấy di động, mô phỏng bộ dạng ô tô chạy.
"Lúc đó, người điều khiển điều khiển chiếc xe Mercedes màu trắng từ trên trên cầu cao đi xuống, khi ấy xe chạy với tốc rất cao. Không chỉ là lúc này, lúc trước theo dõi trong băng cũng phát hiện ra, chiếc xe này cùng với một chiếc xe Audi màu đen khác vẫn luôn luôn chạy với tốc độ siêu tốc, giống như là đang đua xe. Điểm ấy rất tương xứng với lời khẩu cung của vị nữ hành khách này vừa nói. Sau khi xuống hết đường cao tốc, chiếc xe màu trắng chạy băng băng dọc theo đường Tây Sơn từ phía tây sang phía đông. Sau đó có một quá trình ngắn ngủi giảm tốc độ, nhưng mà lúc này ở đoạn đường phía trước theo hướng nam bắc lại đã xuất hiện một chiếc xe quẹo trái. Giờ phút này chiếc xe Mercedes màu trắng kia vẫn chạy rất nhanh, chạy sạt với chiếc xe kia, suýt nữa thì bị va chạm. Chiếc xe kia sau đó chạy ở trên đường Tây Sơn, chạy tới đường phía tây. Còn chiếc xe màu trắng vẫn chạy băng băng vì đã bị mất đi sự khống chế rồi, cho nên đã phóng đi về làn xe hướng đối diện."
Lúc này cảnh sát dời cái chặn giấy bằng thủy tinh qua: "Đây là một chiếc xe chạy công trình chạy từ phía đông sang phía tây trên đường Tây Sơn. Nó chỉ có thể chạy ở trên con đường này vào buổi tối, từ 10 giờ tối đến sáng sớm độ hơn 7 giờ một chút. Chiếc xe màu trắng chạy băng băng do không khống chế được, lúc này đang phóng đi về hướng giữa. Chiếc xe công trình vừa vặn chạy đến đoạn đường này. Lúc này, đã xảy ra chuyện tương đối kỳ quái."
Cảnh sát tay trái nắm lấy cái chặn giấy, tay phải nắm lấy cái điện thoại di động, dừng lại. Lộ Kiến Vũ hỏi: "Chuyện gì?"
Cảnh sát nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Tôi tin tưởng mọi người đều biết, ngồi trên xe, chỗ ngồi kế bên tay lái là vị trí không an toàn nhất. Bởi vì người lái xe đang lái xe, khi gặp phải tình huống khẩn cấp, thì sẽ sinh ra phản ứng bản năng tự bảo vệ mình, bình thường đều sẽ đánh tay lái về phía trái, dễ dàng làm vị trí của ghế lái phụ phát sinh va chạm."
Nghe được lời này của cảnh sát, trái tim của An Hồng chợt nảy lên một cái. Cô trừng lớn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào viên cảnh sát, ngón tay đã vê xoắn ở góc áo của mình.
Cảnh sát tiếp tục di động chiếc điện thoại di động trên bàn: "Nhưng mà ở nơi này, ở bên trong sự cố lại xảy ra chuyện rất kỳ quái. Bất kể là chiếc xe màu trắng đang chạy băng băng, theo lẽ thường lý giải thì chạy theo phương hướng kia thì người lái xe vẫn nằm ở vị trí an toàn. Mà hẳn là chỗ ngồi kế bên tay lái sẽ bị phát sinh va chạm đối với chiếc xe công trình. Nhưng trên thực tế thì tình hình lại khác hẳn, khi chiếc xe màu trắng chạy băng băng sắp bị đâm vào chiếc xe công trình, thì trong nháy mắt, xe đột nhiên đổi hướng sang phải ngoắt một góc chín mươi độ. Kết quả, buồng xe bên trái đã xảy ra va chạm cùng với chiếc xe công trình xe. Lực va chạm cực lớn vĩ đại tạo ra phản lực, làm xe màu trắng lộn nhào hai vòng. Ở trong quá trình này…"
Chiếc điện thoại di động được người cảnh sát cầm ở trong tay, bắt đầu làm động tác lộn vòng. Rồi sau đó, anh cầm lấy đồng tiền xu một đồng, đồng xu theo bàn tay vẽ ra một đường cong: "Chiếc xe màu trắng chạy băng băng, hành khách ngồi ở ghế phía sau bị văng ra ngoài xe, đã được cấp cứu, nhưng cuối cùng không có hiệu quả, nên đã tử vong."
An Hồng nhìn chăm chú vào đồng tiền xu một đồng kia rời khỏi điện thoại rất xa - nó nằm lặng yên ở trên mặt bàn, im hơi lặng tiếng.
An Hồng mấp máy đôi môi, đốt ngón tay thắt góc áo đã phát ra trắng bệch. Cô ngẩng đầu lên nhìn cảnh sát, anh vẫn đang nói chuyện như trước, miệng khi đóng khi mở, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm, bất quá giống như đang nói lại một câu chuyện tầm thường.
Tầm mắt mọi người cũng đã phóng đến trên người An Hồng. Cô chuyển động con mắt, nhìn sang từng đôi mắt với những ánh mắt vẻ mặt khác nhau, tầm mắt cô đột nhiên liền trở nên mơ hồ.
An Hồng chậm rãi đứng lên, bàn tay chống đỡ lên vách tường. Cô nhìn một phòng đầy người, nói: "Tôi có việc gấp, rời đi trước một lát."
Hứa Lạc Phong đứng chắn ở trước mặt cô: "Lộ Vân Phàm phẫu thuật còn chưa làm xong đâu."
"Tôi sẽ lập tức quay lại." An Hồng không hề ngẩng đầu lên nhìn Hứa Lạc Phong, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ trong mắt của anh.
Thất tha thất thểu chạy ra khỏi bệnh viện, bên tai An Hồng còn vang vọng lời nói của ba Hàn khi đối thoại với cảnh sát.
"Vì sao con trai tôi lại bị văng ra khỏi buồng xe như vậy? Vì sao?"
"Theo tình huống phân tích sự cố, là vì ở trước thời điểm bị ᴆụng xe, người điều khiển đã đột nhiên đánh tay lái khiến chiếc xe bị quay đầu. Sau khi va chạm đã sinh ra tác dụng lực quán tính rất lớn, do đó mới có thể khiến cho cánh cửa xe ghế sau bên trái bị vỡ tan, làm cho người ngồi ở ghế sau trong quá trình xe bị lật đã bị văng ra ngoài xe."
"Như vậy, nói đúng là, nếu lúc đó bị đâm phải là phía bên phải của xe, thìn sẽ không phát sinh ra chuyện như vậy, đúng không?" Ba Hàn nước mắt tuôn đầy mặt, giọng nói đã run rẩy gay gắt.
"Không nhất định là như vậy. Nhưng dựa theo băng camera quan sát thì thấy, nếu như là chiếu theo quỹ tích bình thường, khi phát sinh va chạm, chiếc xe Mercedes màu trắng sẽ không bị lật chuyển lợi hại như vậy. Nhưng người ngồi ở bên tay lái phụ trong buồng xe thì sẽ phi thường nguy hiểm, nhất định sẽ phát sinh tổn thương thân thể."
An Hồng nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện, cô đã không thể suy xét gì được nữa. Ở trong gian phòng kia, cô không thể nào tiếp tục ngồi đợi thêm được một giây nào nữa.
Nguyên nhân, hóa ra là vì cô.
Hóa ra, đều là do cô, hết thảy tất cả những chuyện này, đều là vì cô!
An Hồng lớn tiếng khóc òa lên. Cô chạy như điên cuồng ở đầu đường. Trời vẫn đang mưa như trước. Hạt mưa rơi cũng không lớn, nhưng cũng đã khiến cho toàn thân An Hồng bị ướt đẫm.
Dưới chân bị vấp một cái, An Hồng nặng nề ngã ra ở trên mặt đất. Cô cắn răng lại, lập tức lại bò lên, tiếp tục chạy nhanh đi. Toàn thân cô đều rất đau, nhưng mà cô lại không hề có cảm giác. Xuyên qua màn mưa ở trước mắt, cô nhìn lại thế giới này. An Hồng chỉ cảm thấy đau đơn đến tê tâm liệt phế. Cô vừa chạy, vừa để cho nước mắt tùy ý trút xuống. Cô gào to lên:
"Vì sao…"
"Vì sao…"
"Vì - - - cái gì - - - - - - vậy - - - - - - - - a a a - - - - - - "
Không biết đã chạy bao lâu, rốt cuộc An Hồng đã xông ào vào trong tiểu khu Hòa Bình. Cô ba chân bốn cẳng chạy đến cửa nhà, lúc này cô mới phát hiện ra, trên người mình thật sự không hề mang một thứ gì, không có chìa khóa, không có điện thoại di động, không có tiền. Cô bắt đầu đập cửa nhà của chính nhà, một bên đập cửa, một bên lớn tiếng kêu gào. Mãi cho đến lúc dì Du ở cách vách nhô đầu ra.
"Hồng Hồng? Cháu làm sao vậy?" Nhìn thấy bộ dạng An Hồng, dì Du thật giật mình.
Trên tay trên đùi An Hồng vẫn còn quấn băng vải, quần áo dơ bẩn rách nát, tóc tai bù xù, cả người ướt đẫm, trên mặt tràn đầy biểu cảm sắp hỏng mất rồi.
Quay đầu nhìn thấy dì Du, An Hồng đẩy mạnh dì ra, vọt vào trong nhà của dì, lao về phía điện thoại.
Lúc Tiêu Lâm đi xe taxi về đến nhà, nhìn thấy An Hồng đang ngồi ôm đầu gối ở trên đất, ngay trước cửa nhà mình để đợi cô . An Hồng không chịu ngồi ở trong nhà của dì Du, chính là ngơ ngác ngồi đó. Nhìn thấy Tiêu Lâm, cô lập tức đứng bật dậy.
"An… An Hồng, chị làm sao vậy? Tại sao lại phải gọi em mang theo chìa khóa trở về nhà?" Tiêu Lâm không hiểu ra làm sao.
"Chị cần tiền, chị cần tiền! Tiêu Lâm, em nhanh mở cửa cho chị, chị muốn đi đến ngân hàng để lấy tiền. Mở cửa nhanh lên! Mở cửa!"
An Hồng mang mười vạn đồng tiền vừa lấy trong ngân hàng ra, chạy thẳng đến bệnh viện số 2 thành phố J. Cô vọt vào trong văn phòng của Trần Hàng, đặt tiền lên trên bàn làm việc của anh: "Bác sĩ Trần, đây là tiền phẫu thuật của Tần Nguyệt. Nơi này chỉ có mười vạn, số còn thiếu, xin anh hãy cho tôi thư lại hai ngày. Tôi nhất định nghĩ biện pháp để mang đến. Xin nhờ cả vào anh, hôm nay hãy giúp Tần Nguyệt làm phẫu thuật. Tôi van cầu anh, cầu xin anh đó!"
"An Hồng! Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trần Hàng nắm lấy bả vai của An Hồng, phát hiện cô cả người đều có gì đó không thích hợp, ánh mắt tan rã, thân mình phát run, hai tay khua loạn ở trong không trung. Trần Hàng hỏi, "Hàn Hiểu Quân đâu? Tiếp theo đây, chỉ có mấy giờ nữa là cuộc giải phẫu sẽ phải tiến hành rồi. Tần Nguyệt vẫn luôn luôn đang tìm Hàn Hiểu Quân, gọi điện thoại đến máy cơ quan, gọi điện thoại đến trong nhà của cậu ta, đều không có người nhận. Cậu ta đã đi nơi nào rồi?"
Nghe được ba chữ "Hàn Hiểu Quân" kia, cả người An Hồng chấn động. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo loạn nhìn xung quanh, tầm nhìn giống như là không có tiêu cự vậy.
Lúc này, từ cửa có một cô gái nhỏ độ mười sáu mười bảy tuổi chạy xông vào. Cô bé vừa chạy đến thở hổn hển: "An Hồng! Chị chạy nhanh như vậy để làm gì chứ? Mệt ૮ɦếƭ em rồia!"
Trần Hàng ngẩng đầu lên nhìn đến cô gái nhỏ, sửng sốt. Tiêu Lâm nhìn thấy anh cũng ngẩn người rara: "Anh. . ."
Trần Hàng buông An Hồng ra, tiếp tục hỏi: "An Hồng, đến cùng cô làm sao vậy? Hàn Hiểu Quân đâu?"
Lỗ mũi của An Hồng đau xót, nước mắt liền rớt xuống: "Bác sĩ Trần, anh trước hãy nhận lấy mười vạn đồng này đã. Tôi cầu xin anh, trước hãy làm phẫu thuật cho Tần Nguyệt đi. Cô ấy thật vất vả mới đợi đến ngày có thận để ghép. Tôi, cầu xin anh. . . Cầu xin anh. . . Anh hãy tin tưởng vào tôi, trong hai ngày nữa tôi nhất định sẽ mang đủ tiền đến để giao cho anh. Xin anh hãy tin tưởng tôi, tin tưởng tôi. . ."
". . ." Trần Hàng gật đầu, "Được được được! Tôi tin tưởng cô! Tôi sẽ làm phẫu thuật cho Tần Nguyệt. Chính là. . . Hàn Hiểu Quân đi đâu rồi?"
An Hồng mấp máy môi, nhưng làm thế nào cô cũng không thể nói ra miệng được.
Tiêu Lâm đi lên phía trước vài bước, trầm giọng nói: "Hàn Hiểu Quân đã ૮ɦếƭ, buổi sáng hôm nay. Ngày hôm qua bọn họ từ nơi này về nhà, đã xảy ra tai nạn xe cộ."
Trần Hàng sợ đến ngây người, lại nhìn An Hồng trước mặt. Bước chân của cô lảo đảo, vẻ mặt hỗn loạn. Sau khi nghe được lời nói kia của Tiêu Lâm, cả người cô liền giống như bị điện giật vậy, run lên kịch liệt, rồi sau đó thân mình liền mềm nhũn đi, đổ sụp xuống.
Trần Hàng liền phát hoảng, vội vàng ôm lấy An Hồng. Tiêu Lâm gấp đến độ nước mắt bỗng chốc liền tràn ra hốc mắt. Cô bé bổ nhào vào trên người An Hồng kêu to: "Chị! Chị à! Chị làm sao vậy? Chị ơi - - - - "
Tiêu Lâm canh giữ ở bên cạnh giường bệnh của An Hồng, một mặt lo lắng nhìn người ở trên giường mồm miệng đang nói gì đó không rõ. An Hồng chau mày, hai tay ngón tay cầm lấy tấm drap giường, có vẻ vạn phần bất an. Tiêu Lâm cẩn thận nghe ngóng, mới nghe thấy rõ An Hồng đang gọi hai cái tên: "Hiểu Quân. . . Lộ Vân Phàm. . . Hiểu Quân. . . Lộ Vân Phàm!"
Đột nhiên, An Hồng mở to mắt.
"Lộ Vân Phàm!" Cô ngồi vọt dậy, nhìn khắp bốn phía, "Mấy giờ rồi? Hiện tại đã mấy giờ rồi?"
Tiêu Lâm nhìn điện thoại di động: "Bây giờ mới hơn ba giờò chiều một chút. Vừa mới rồi chị đã bị té xỉu đó. Bác sĩ nói, đại khái là bởi vì chị luôn luôn không nghỉ ngơi lại không ăn uống gì, hơn nữa tinh thần quá mức căng thẳng."
"Tần Nguyệt. . . Tần Nguyệt phẫu thuật… Hiểu Quân. . . Lộ Vân Phàm. . ." Suy nghĩ của An Hồng có chút hỗn loạn,cô gần như ở đó lầm bầm lầu bầu.
"Chị, chị yên tâm đi, Tần Nguyệt đã được tiến hành làm phẫu thuật rồi."
"Cô ấy. . . Cô ấy có biết chuyện hay không. . . Có biết hay không. . ."
"Chị ấy không biết, nhưng mà mẹ chị ấy thì đã biết rồi." Tiêu Lâm bắt lấy tay của An Hồng, "Bác sĩ Trần nói, lúc này không thể để cho chị ấy biết, trước làm phẫu thuật vẫn quan trọng hơn."
"Ờ. . ." An Hồng nắm nắm lấy tóc, vội vàng xuống giường, "Chị muốn về bệnh viện!"
Tiêu Lâm giữ chặt lấy chị gái: "Chị muốn trở về cái bệnh viện nào vậy? Chị vẫn còn đang truyền dịch đó!"
An Hồng một phát, kéo luôn kim tiêm trên mu bàn tay mình xuống: "Việc giải phẫu của Lộ Vân Phàm vẫn còn chưa làm xong, chị phải đi đến đó."
Tiêu Lâm thở dài, biết căn bản không thể lay chuyển được chị gái, đành phải đi đến bệnh viện với An Hồng.
Chạy tới bệnh viện lúc trước, An Hồng chạy thẳng về phía tầng lầu có phòng giải phẫu, mới phát hiện đèn của phòng giải phẫu đã tối đen rồi. Trái tim của An Hồng đập cực kỳ nhanh, không biết là bởi vì là do khẩn trương hay là do bị sợ hãi. Cô giữ chặt lấy một người y tá đi ngang qua: "Này cô, bệnh nhân lúc trước nằm trong phòng giải phẫu này đã đi đâu rồi? Anh ấy. . ."
"À, phẫu thuật của anh đã làm xong rồi, đã chuyển đi phòng ICU (*) rồi."
(*) Phòng ICU: ICU là từ viết tắt Tiếng Anh của Intensive Care Unit; tạm dịch là các đơn vị hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt hoặc điều trị tích cực. Trọng tâm chính của ICU là cung cấp chăm sóc liên tục cho những bệnh nhân nặng đang trong tình trạng bị đe dọa tính mạng.
"Phòng ICU?"
"Đúng đấy phòng ICU." Y tá chỉ rõ phương hướng cho An Hồng, An Hồng lập tức liền liền xông ra ngoài, Tiêu Lâm gắt gao đi theo ở sau lưng cô.
Bên ngoài phòng ICU.
An Hồng rốt cục gặp được Lộ Kiến Vũ đang chờ cùng một đám người. Còn có rất nhiều rất nhiều thân thích của nhà Lộ Vân Phàm, chỉ là khi bọn họ nhìn đến cô, ánh mắt đều lộ ra vẻ lạnh lùng, trào phúng và phẫn nộ.
"Chú Lộ!" Cô tiến lên, "Anh ấy như thế nào rồi?"
Lộ Kiến Vũ lạnh lùng nhìn cô, cũng không trả lời, chỉ nói là: "Bạn học An, cháu tới vừa vặn, ta có một chút lời này muốn nói với cháu."
Tìm một cái góc yên lặng, Lộ Kiến Vũ đứng mặt đối mặt với An Hồng.
"Lộ Vân Phàm thoát khỏi nguy hiểm đến tánh mạng rồi." Gương mặt của Lộ Kiến Vũ không chút biểu cảm, trên mặt ẩn giấu một tầng giận tái đi, "Nhưng mà nó bị nứt xương sọ, trong đầu có máu tụ, tạm thời sẽ chưa tỉnh lại, sau này có thể tỉnh được hay không… cũng còn chưa biết chừng. Liệu có bị lưu lại di chứng hay không, bác sĩ cũng vẫn không dám nắm chắc. Mặt khác, hai chân của nó bị thương nghiêm trọng, chân trái bị gãy hở xương một chỗ, một chỗ khác bị dập nát xương, còn có thật nhiều chỗ xương bị nứt, đùi phải có ba chỗ bị gãy xương… Cũng không biết liệu có bị lưu lại di chứng gì hay không. Ngoài ra trên toàn thân người nó còn có nhiều vết bầm tím ở tổ chức phần mềm. Bạn học An, tại sao nó phải chịu vết thương nặng như vậy, tin tưởng rằng cháu cũng đã hiểu rõ ràng."
An Hồng cúi đầu, không nói chuyện, nhưng trong lòng thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ít nhất là Lộ Vân Phàm vẫn còn sống sót…
Thật là may mắn biết bao!
Nhưng mà vừa nghĩ tới Hàn Hiểu Quân. . . An Hồng tựa như vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận được sự thật này. Cô phát hiện mình - cự tuyệt suy nghĩ.
Lộ Kiến Vũ cũng không thèm để ý sự trầm mặc của An Hồng, tiếp tục nói: "Về chuyện phát sinh giữa mấy người ở trên xe, dღđ☆L☆qღđta không muốn nhiều lời nữa. Nhưng mà, những lời mà cháu đã nói với Hàn Hiểu Quân trước khi lâm chung, thì ta đã nghe thấy được."
An Hồng mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
Trên mặt Lộ Kiến Vũ vẫn không biểu lộ vẻ gì: "Bạn học An, ta chỉ có một đứa con là Lộ Vân Phàm. Nó chính là mạng sống của ta, nhưng mà hiện tại, cái mạng của nó thiếu chút nữa đã bị hủy ở trên tay cháu. Buồn cười nhất chính là, khi nó vẫn còn đang nằm ở trong phòng giải phẫu, vẫn còn chưa biết sống ૮ɦếƭ như thế nào, thì cháu lại nói với một người đàn ông khác câu nói \'Em yêu anh\'. Chuyện giữa những người trẻ tuổi của các cháu, ta thật sự là xem không hiểu." Lộ Kiến Vũ cười lạnh một tiếng, "Bạn học An, ta biết Lộ Vân Phàm thật sự rất thích cháu. Nhưng hiện thời đã xảy ra chuyện như vậy, tin tưởng trong lòng cháu cũng nên biết, hai đứa không có khả năng ở cùng một chỗ."
". . ."
"Lời nói của ta, cháu có nghe thấy rõ không?" Giọng nói của Lộ Kiến Vũ cũng không vang, nhưng giọng điệu lại lộ ra sự uy nghiêm.
An Hồng gật đầu: "Cháu nghe thấy rõ."
"Cháu có biết phải nên làm như thế nào không?"
"Cháu sẽ chia tay với Lộ Vân Phàm."
"Cháu vẫn chưa hiểu rõ ý của ta." Thần sắc (thần thái và vẻ mặt) của Lộ Kiến Vũ thật ác liệt, không giận dữ nhưng rất uy nghiêm, "Ý của ta là hy vọng cháu - rời đi khỏi thành phố này."
"Vì sao?" An Hồng nhìn lại Lộ Kiến Vũ vẻ không hiểu, "Cháu sẽ không trở lại cùng với Lộ Vân Phàm nữa! Anh ấy. . . Tóm lại cháu đáp ứng với chú, sẽ không bao giờ cùng với anh ấy nữa, vì sao cháu phải rời khỏi cái thành phố này? Cháu đã sinh ra lớn lên ở trong thành phố này! Chú dựa vào cái gì mà nói với cháu mấy lời này?"
"Dựa vào ta là cha đẻ của Lộ Vân Phàm." Ánh mắt của Lộ Kiến Vũ nhìn An Hồng đầy sự thâm trầm. Ông đã gần sáu mươi tuổi, vẻ mặt lúc này có chút mệt mỏi lộ rõ sự già nua, "Ta là cha đẻ của Lộ Vân Phàm, ta sẽ giải thích với con ta. Nếu như cháu còn tiếp tục lưu lại nơi này, nó sẽ không ૮ɦếƭ tâm. Hơn nữa cháu lập tức sẽ tốt nghiệp, ta có thể cấp cho cháu một khoản tiền, cháu có thể đi đến bất cứ thành phố nào mà cháu muốn."
An Hồng ngơ ngác nhìn lại ông, hỏi: "Nếu như cháu không đáp ứng với chú thì sao?"
Khóe miệng của Lộ Kiến Vũ hiện lên một ý cười: "Sự cố xảy ra lần này, toàn bộ là do trách nhiệm Lộ Vân Phàm. Cũng bởi vậy mà Hàn Hiểu Quân bị mất mạng, không biết cháu có hiểu hay không, nếu dựa theo tương quan pháp luật pháp quy, chúng ta sẽ phải bồi thường cho Hàn Hiểu Quân bao nhiêu tiền?"
An Hồng nhăn lại mày.
Lộ Kiến Vũ nói tiếp: "Ta có thể nói cho cháu biết, rất ít, ít đến nỗi làm cho cháu không thể tưởng tượng được. Nhưng mà, nếu như cháu nguyện ý rời đi khỏi thành phố này, ta đây có thể bồi thường cho nhà họ Hàn 300 vạn. Về cơ bản có thể cam đoan cho song thân của Hàn Hiểu Quân có thể yên tĩnh để hưởng thụ tuổi già."
"Ba trăm vạn ư? Yên tĩnh hưởng thụ tuổi già ư?" An Hồng không nhịn được cười, nhưng lại cười đến muốn khóc. Cô lắc đầu lia lịa, "Chú Lộ à, chú có biết là chú đang nói cái gì không? Chú quen biết với Hàn Hiểu Quân sao? Chú có biết anh ấy là người như thế nào không? Chú có biết ba mẹ của anh là người như thế nào không?"
An Hồng òa lên khóc. Cô thật sự không muốn khóc, nhưng bây giờ cô không thể nén nhịn được. Cô tức giận đến toàn thân phát run, "Ba mẹ của Hàn Hiểu Quân, cháu gọi hai người là chú và dì, hơn nữa, ba mẹ của anh ấy đối với cháu mà nói, đối xử tựa như là với con gái của mình vậy. Cháu quen biết với cả nhà bọn họ đã sắp được hai mươi năm, bọn họ đều là người rất tốt rất tốt. Chú và dì trước kia là bán hàng ăn bữa sáng. Mỗi ngày cứ vào hai giờ đêm họ liền dậy để chuẩn bị, sau này bọn họ còn làm cơm trưa, bữa tối, bữa ăn khuya. Mỗi ngày đều đi sớm về tối, vì cái nhà này, vì tương lai con trai của bọn họ có thể có cuộc sống tốt đẹp! Bọn họ đối với những người có văn hóa, có tiền, có quyền như chú mà nói, bọn họ chính là những người dân nhỏ bình thường, thậm chí là người nhà quê. Bọn họ đã sống ở cái thành phố này phấn đấu vài chục năm nay! Hàn Hiểu Quân. . . Hàn Hiểu Quân đối với bọn họ mà nói, cũng là mạng sống của bọn họ! Đó cũng là con trai duy nhất của bọn họ! Hàn Hiểu Quân, anh ấy. . . anh ấy mới có hai mươi lăm tuổi, anh ấy vẫn còn trẻ như vậy! Anh là một người tốt như vậy! Trên cái thế giới này, cháu không thể nào tìm thấy được một người nào khác vừa thiện lương lại vừa ôn hòa giống như anh ấy! Anh ấy đã làm việc thật nỗ lực, chưa bao giờ dựa vào trong nhà. Tất cả đều do anh ấy ra sức dựa vào hai tay của mình mà có! Anh ấy quanh năm suốt tháng sống ở trên công trường cũng không có một câu oán hận. Mọi việc giao đến trong tay anh ấy đều hoàn thành rất đúng hẹn. Anh ấy mua nhà, mua xe, anh ấy vốn dĩ đang có một tương lai rất tốt đẹp! Nhưng bây giờ thì sao? Hiện tại bây giờ? Anh ấy đã ૮ɦếƭ! Đã ૮ɦếƭ! Anh ấy đã ૮ɦếƭ! Anh là bị Lộ Vân Phàm hại ૮ɦếƭ! Lộ Vân Phàm đã hủy diệt hết thảy hủy diệt tất cả! Vậy mà chú lại nói với cháu rằng, sẽ chu cấp cho hai người bọn họ ba trăm vạn, để cho bọn họ yên tĩnh hưởng thụ tuổi già? Xin hỏi chú, bọn họ còn có cái gì để mà an hưởng tuổi già nữa đây? Con của bọn họ không có! Đây hết thảy đều là do Lộ Vân Phàm tạo thành!"
"Vậy sao?"
Lộ Kiến Vũ nghe An Hồng nói xong những lời này, hừ lạnh lên một tiếng, "Bạn học An, hết thảy những điều này, cháu thật sự cảm thấy tất cả đều là trách nhiệm của Lộ Vân Phàm hay sao? Cháu thật sự cảm giác mình không có một chút trách nhiệm nào hết hay sao? Trong lòng cháu rõ ràng là thích Hàn Hiểu Quân, thì vẫn còn muốn ở cùng với Lộ Vân Phàm. Cháu hãy tự vấn trong lòng mình xem, mưu đồ của cháu là cái gì?"
"Cháu ư. . ." An Hồng sợ đến ngây người, lại khó có thể phản bác lại.
Cô hiểu rõ, người ở bên ngoài nhìn vào, đích xác thì sẽ là như thế. Phải đối mặt với vấn đề này, cô hết đường chối cãi.
"Vậy đến cùng cháu muốn bao nhiêu tiền? Hãy ra giá đi!" Hai tay Lộ Kiến Vũ cắm ở trong túi quần, "Trước đây ta đã nghĩ, cháu sẽ đi du học ở nước ngoài cùng với Lộ Vân Phàm. Rồi sau đó, không bao lâu nữa, hai đứa sẽ tách ra, bởi vì mục đích của cháu cũng đã đạt thành rồi, không phải sao? Hiện tại chuyện đã ra như thế này, kỳ thực cháu cũng vẫn có thể đi ra nước ngoài được. Cháu nghĩ muốn đi đến quốc gia nào, thành phố nào, cháu có thể nói thẳng cùng ta."
". . ." An Hồng ngẩng đầu lên nhìn Lộ Kiến Vũ. Cô khó mà tin được bản thân mình đã nghe được những lời nói này.
"Bây giờ Lộ Vân Phàm tuổi còn trẻ. Nó bị cái gọi là tình yêu là cho đầu óc hôn mê. Chờ đến khi nó hiểu được, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, nó sẽ tỉnh táo lại. Bạn học An, ta nói nhiều như vậy, cháu đã nghe rõ chưa? Cháu là một cô gái thông minh, chuyện này đối với cháu mà nói, chỉ có lợi, không có hại. Cháu rời đi, không chỉ có nhà họ Hàn gia có thể có được một số tiền bồi thường lớn, hơn nữa, chính cháu cũng có thể tận tình đề ra yêu cầu của mình. Nếu như cháu cố ý lưu lại, nhà họ Hàn sau khi đã mất đi một đứa con, mà thực chất ngay cả trên ý nghĩa kinh tế, sự bồi thường cũng không lấy được bao nhiêu. Cháu vẫn còn tính kiên trì sao?"
An Hồng phát hiện, cô kỳ thực căn bản là không có được sự lựa chọn.
Đối chọi với một người đàn ông đã mò mẫm lăn lộn vài chục năm ở trên thương trường này, cô không hề có phần thắng.
Hai người trầm mặc một phút đồng hồ, An Hồng chậm rãi mở miệng: "Cháu có thể tự đề ra yêu cầu của mình, có phải không?"
"Đúng thế."
"Được rồi, cháu sẽ đáp ứng với chú, cháu sẽ rời đi, nhưng mà cháu muốn có ba mươi vạn, tiền mặt."
Bên môi Lộ Kiến Vũ hiện lên một nụ cười đầy vẻ khinh miệt: "Tốt lắm, quả nhiên là một cô gái thông minh, xem xét có thể hiểu được thời thế, thấy tốt thì sẽ thu vào. Được, ba mươi vạn, buổi tối ta sẽ đưa cho cháu."
An Hồng gật gật đầu, xoay người muốn đi, bước chân sớm chột dạ.
Lộ Kiến Vũ gọi lại cô: "Còn nữa, tin tưởng rằng cháu cũng nên hiểu rõ, những lời mà ta đã nói với cháu hôm nay, cháu cũng không nên lấy làm đề tài trọng tâm khi nói chuyện phiếm."
"Cháu hiểu rõ." An Hồng không quay đầu lại, "Cháu sẽ không nói với bất luận một người nào."