SỰ PHIỀN NÃO CỦA LỘ VÂN PHÀM
Khi cùng nhau rời đi khỏi thành phố J, hai người đều có tâm sự riêng bất đồng. Khi trở lại thành phố J, Lộ Vân Phàm và An Hồng đã hoàn toàn thay đổi trạng thái của mình, tựa như chuyện chia tay nửa năm về trước không hề tồn tại. Ở trên xe bọn họ nói nói cười cười, bỗng chốc tìm trở về cái loại cảm giác cuồng nhiệt khi hai người đang say đắm trong tình yêu.
Lộ Vân Phàm đặc biệt vui vẻ, An Hồng xem anh mang cười quay mặt, trong lòng đã cảm khái, lại cảm thấy may mắn, lòng vòng dạo quanh, bọn họ lại đi ở cùng một chỗ. An Hồng trong lòng có một tia thả lỏng, nhưng lại không thể không bắt đầu lo lắng kế tiếp vấn đề.
Lộ Vân Phàm sẽ đi Mĩ quốc, cô là ở lại thành phố J chờ anh đây? Vẫn là cùng anh một chỗ đi.
Chỉ có nhất năm thời gian rồi, quyết định này rất trọng yếu, có lẽ sẽ quan hệ đến bọn họ kết cục, An Hồng cảm thấy khó xử, trong nhà còn có Tiêu Lâm cần cô chiếu cố, cô thật sự làm không được đi cho xong việc.
Học kỳ mới bắt đầu, Lộ Vân Phàm trở lại trường học. An Hồng lại tiếp tục đi làm. Chủ nhật, Lộ Vân Phàm sẽ mang theo An Hồng đi tụ tập cùng với Trình Húc, Hứa Lạc Phong. Bọn họ uống rượu đánh bài chà xát mạt chược. Ở trước mặt bọn Trình, Hứa, An Hồng luôn luôn không nói chuyện nhiều lắm. Cô biết bọn họ không thích cô, cũng biết bởi vì chuyện chia tay lúc trước, nên thành kiến của bọn họ đối với cô lại càng sâu hơn.
Còn ngay trước mặt An Hồng, Trình Húc và Hứa Lạc Phong cũng sẽ không nói cái gì, nhưng bọn họ lại rất có phê bình kín đáo riêng với nhau. Hứa Lạc Phong đã lười không muốn nói cái gì với Lộ Vân Phàm rồi, Trình Húc bất quá cũng là tức giận, hỏi Lộ Vân Phàm rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
"Có phải là đầu óc cậu bị hư mất rồi hay không, hả ?" Trình Húc thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, "Lúc trước, cô ta đến mi mắt cũng không nhăn lấy một chút liền đã quăng cậu đi rồi. Hiện tại cô ta bị người khác quăng đi, cậu lại tìm cô ta về làm như cô ta là bảo bối không bằng. Trên đời này chẳng lẽ không còn những cô gái khác nữa hay sao? Cậu có biết hay không, sau khi biết cậu lại ở cùng với An Hồng một lần nữa, ở trong trường học có bao nhiêu người đang cười cậu đó. Cậu có phải là đàn ông hay không vậy? Làm sao cậu có thể dằn nổi cơn giận này chứ?"
Lộ Vân Phàm chẳng thèm ngó tới: "Tớ quan tâm đến những người khác làm gì chứ? Tớ ở một chỗ cùng An Hồng, chỉ là chuyện riêng của hai người, giữa tớ và cô ấy thôi. Còn có vui vẻ hay không tự mình tớ biết là được, tớ cần phải dựa theo ánh mắt của người khác để sống hay sao?"
Trình Húc biết Lộ Vân Phàm nổi giận. Nghe thấy anh nói như vậy, cũng không biết phải nói cái gì nữa.
Kỳ thực, những chuyện nói linh tinh ở trong trường học, nếu so với những lời nói Trình Húc nghe được còn khó nghe gấp trăm lần, nhưng mà anh thật sự không thể nói nên lời. Có một số bạn học cho rằng Lộ Vân Phàm bị An Hồng cho đội nón xanh (*), mà An Hồng bị bạn trai mới vứt bỏ chính là cô đã bị báo ứng. Các nữ sinh đều cảm thấy An Hồng xứng đáng như vậy, nhưng mà điều khiến cho các cô khó có thể chịu được chính là, đã loại con gái gái dâm đãng giống như An Hồng kia vậy mà lại trở lại cùng với Lộ Vân Phàm rồi.
(*) Đội nón xanh: Câu nói chỉ chuyện ngoại tình, có ý tương tự với câu bị cắm sừng ở Việt Nam.
Tất cả mọi người đều kinh dị trước phẩm vị kén vợ kén chồng của Lộ Vân Phàm. Mọi người đều ào ào đoán xem có phải là An Hồng đã dùng thủ đoạn mới, không có nhân cách gì đó, để cho mình được trở về bên người Lộ Vân Phàm hay không. Hết thảy những chuyện này đương nhiên là Lộ Vân Phàm không hề hay biết. Anh vẫn vui vẻ trải qua cuộc sống đại học của anh như trước Ở sau thời gian học xong anh lại nói chuyện yêu đương cùng với An Hồng ngọt như mật.
Lộ Vân Phàm thật sự đã nói với cha của mình về chuyện của Tần Nguyệt. Đương nhiên là anh không nói làm chuyện phức tạp hơn, chỉ lấy ra tấm ảnh chụp chung hồi trung học, khi đang kỳ quân huấn, chỉ vào mặt Tần Nguyệt trên ảnh nói, người bị bệnh chính là bạn học cũ của mình, đang cần thiết được trợ giúp. Lộ Kiến Vũ liền nhớ ở trong lòng, đáp ứng anh có thể giúp bạn.
Đối mặt với con của mình, trong lòng Lộ Kiến Vũ cảm thấy vui mừng. Lộ Vân Phàm sắp 20 tuổi, con trai ông thật sự đã trưởng thành, hiểu chuyện. Ở trong mắt Lộ Kiến Vũ, Lộ Vân Phàm luôn luôn vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ nghịch ngợm hay gây chuyện. Còn bây giờ, con trai ông đã biết đến việc, vì bạn học mắc bệnh nặng mà đến cậy nhờ bản thân ông.
Cái việc hỗ trợ này, tuy rằng hành vi cùng tâm tính như vậy cũng không phù hợp với chuyện đánh cờ chém Gi*t ở trên thương trường. Nhưng không thể phủ nhận, Lộ Vân Phàm đã chứng tỏ mình là một người đàn ông đã biết lo toan. Cho nên, Lộ Kiến Vũ quyết định nhất định phải giúp con trai chuyện này cho bằng được.
An Hồng bị tin tức này kích động mà đã đi bệnh viện để thông báo cho Hàn Hiểu Quân cùng Tần Nguyệt biết. Thế nhưng hai người bọn họ cũng không để lộ ra biểu cảm cao hứng.
An Hồng cảm thấy kỳ quái. Cô biết Lộ Vân Phàm mà đã hứa hẹn giữ bí mật chuyện này, thì nhất định anh sẽ làm được. Điều này có ý nghĩa bệnh của Tần Nguyệt đã có cơ hội khỏi hẳn. Nhưng vì cái gì mà tâm sự của hai người lại có vẻ nặng nề như vậy?
"Lộ Vân Phàm nói, khi có tin tức liền sẽ lập tức thông báo cho hai người biết. Khi có thận cung cấp thì chỉ cần trong vòng hai ngày liền sẽ tiến hành giải phẫu. Cho nên, Tần Nguyệt, cậu nhất định phải tích cực phối hợp để trị liệu, chờ có tin tức, khi đó thể trạng thân thể có thể được tốt nhất để tiến hành giải phẫu."
An Hồng mỉm cười nói xong, Tần Nguyệt cũng vẫn cúi đầu không nói chuyện, mặt xám như tro tàn.
"Có chuyện gì vậy?" An Hồng cảm thấy khóg hiểu, cô nhìn sang ánh mắt yên lặng không tiếng động của Hàn Hiểu Quân, "Đây là tin tức tốt mà, Lộ Vân Phàm đã đáp ứng chuyện này thì nhất định sẽ làm được."
"Có tìn được thận thay thế hay không thì chuyện cũng có cái gì khác đâu." Giọng nói của Tần Nguyệt rất thấp rất thấp. Cô ngẩng đầu lên nhìn An Hồng, ánh mắt lạnh đến mức tận cùng, "Cho dù có làm phẫu thuật thay đổi thận thì sẽ như thế nào đây, mình còn không phải vẫn giống như một người đã ૮ɦếƭ rồi sao, cả đời đều là người tàn phế rồi. . ."
An Hồng nhăn lại mày: "Tần Nguyệt, cậu đừng có nói như vậy. Sau khi đã phẫu thuật thay thận rồi, về sau này cậu sẽ không cần phải đi chạy thận để lọc máu nữa rồi, như vậy là cậu có thể hồi phục sinh hoạt bình thường mà."
"Cậu thì biết cái gì!" Đột nhiên Tần Nguyệt không hề có dấu hiệu báo trước liền rống to một câu. Sau đó cô nắm lấy cái gối đầu trên giường bệnh ném về phía An Hồng, "Cút! Cút đi! Các người ai cũng đều không hiểu cái gì hết, không nên nói lung tung như thế! Cái gì mà cuộc sống bình thường, đều là đánh rắm! Thúi lắm! Đều là nói hươu nói vượn! Các người đều đang gạt tôi! Gạt tôi! Các người chính là ở vui sướng khi người gặp họa! Các người đều ở đây xem tôi như xem trò hay! A a…"
Tần Nguyệt giằng co ở trên giường bệnh, gào to rống lớn giống người đã phát điên lên rồi, nước mắt sớm như đê vỡ. Hàn Hiểu Quân lập tức bổ nhào qua ôm lấy cô, một bên vừa ấn chuông cấp cứu ở bên giường, một bên vừa vỗ về lên Tần Nguyệt nhẹ giọng an ủi cô. Thế nhưng Tần Nguyệt lại vẫn tru lên không chút quan tâm, còn hung hăng cào lên mặt Hàn Hiểu Quân. An Hồng nhìn thấy vết cào rướm máu trên mặt Hàn Hiểu Quân do bị Tần Nguyệt cào, nhưng anh vẫn như cũ, không chịu buông tay ra.
An Hồng đã sợ ngây người, đứng ở bên cạnh hoàn toàn không biết làm sao. Lúc này, Trần Hàng cùng y tá nhanh chóng chạy tiến vào. Trần Hàng bình tĩnh tiêm một mũi thuốc an thần cho Tần Nguyệt. Rốt cuộc Tần Nguyệt dừng sự giãy dụa lại, dần dần ngủ thi*p đi. Trần Hàng nhìn xem mặt Hàn Hiểu Quân, bảo y tá xử lý giúp anh một chút.
Hết thảy đều đã được xử lý tốt, sau đó Trần Hàng nhìn sang An Hồng lúc này vẫn còn đang ngây người ra như phỗng ở bên cạnh. Cô cũng không biết mình nên làm cái gì nữa. Trần Hàng nói: "Cô… Nếu như không có chuyện gì thì hãy đi trước đi, để cho hai người bọn họ. . . Yên lặng một chút."
An Hồng gật gật đầu, đi theo Trần Hàng rời khỏi phòng bệnh. Trần Hàng đi về phía cuối hành lang, An Hồng không nhịn được nữa, gọi anh lại: "Bác sĩ."
Trần Hàng quay đầu: "Chuyện gì vậy?"
"Bọn họ. . . Vừa rồi, tôi không rõ, rốt cuộc bọn họ là như thế nào."
Trần Hàng nhìn thoáng qua vào trong trong phòng bệnh, nói: "Lúc trước bọn họ có náo loạn một chút nên không thoải mái, cô tới không phải lúc."
"Tôi đến là muốn mang một tin tức tốt nhất tới cho bọn họ mà. Tôi là bạn học cũ của Tần Nguyệt. Bạn trai tôi nhờ quan hệ có thể mau chóng tìm giúp được thận để thay thận cho cô ấy, nhưng mà khi tôi nói chuyện này cho bọn họ biết, thì lại. . ."
"Thận để thay sao?" Trần Hàng nhăn mày lại, "Đến phòng làm việc của tôi rồi hãy nói đi, nói chuyện đó ở trên hành lang này không được tốt lắm."
Ở trong văn phòng, Trần Hàng rót cho An Hồng một chén trà.
Anh hỏi: "Cô và Tần Nguyệt rất quen thuộc sao?"
An Hồng ăn ngay nói thật: "Tôi và Tần Nguyệt tuy rằng là bạn học cũ, nhưng kỳ thật tôi lại tương đối quen thuộc cùng với bạn trai của cô ấy."
"Hàn Hiểu Quân?"
"Đúng."
"Anh ấy không phải là người tồi. Tần Nguyệt bị bệnh thành như vậy, anh ấy vẫn luôn luôn cùng với cô gái kia. Tôi đã từng thấy, rất nhiều năm qua, các nữ bệnh nhân bị bệnh này, sau khi biết được bạn gái của mình bị bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu như vậy, các bạn trai đó đều rời đi khỏi các cô."
"Vì sao vậy? Bởi vì phí điều trị bệnh này quá đắt đỏ hay sao?"
"Cũng có một phần nguyên nhân về phương diện này." Trần Hàng gật đầu, "Nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất chính là, bệnh nhân bị nhiễm trùng đường tiết niệu, tương lai sau ngày sẽ không thể sinh con được nữa."
"Cái gì?" An Hồng sợ đến ngây người, "Không phải nói sau khi làm giải phẫu thay thận xong, là có thể sống cuộc sống bình thường giống như những người bình thường khác hay sao?"
Trần Hàng bật cười: "Làm sao có thể chứ. Việc giải phẫu thay thận đúng là một loại biện pháp trị tận gốc nhiễm trùng đường tiểu, nhưng dù sao trong thân thể có thêm bộ phận của người khác, cũng sẽ tạo thành rất nhiều loại phản ứng khác nhau, chung thân đều cần phải uống thuốc kháng dị ứng. Hơn nữa mặc dù là cấy ghép thận, cũng không phải là có thể khỏi hẳn trăm phần trăm. Sau khi cấy ghép thận xong, có lẽ độ vài năm sau lại sẽ bị xảy ra vấn đề. Chuyện này lại phải xem vận khí cùng mức độ bảo dưỡng của mỗi người nữa. Về phần sinh nở, thì gàn như là không thể nào, thân thể của bệnh nhân căn bản chịu không được mấy tháng có thai."
". . ."
"Trước khi cô tới, mẹ đẻ của Hàn Hiểu Quân cũng mới vừa tới. Bà ấy có tới hỏi tôi về tình hình thân thể của Tần Nguyệt. Tôi không biết quan hệ của bọn họ, cho nên cũng đã nói lời nói thật với bà ấy. Kết quả bà ấy đã đi vào trong phòng bệnh làm náo loạn một hồi, khiến cho dẫn đến không thoải mái. Cho nên Tần Nguyệt mới có thể không khống chế được, cô phải tha thứ cho cô ấy."
An Hồng ngơ ngác ngồi ở trên ghế, nhớ lại chuyện phát sinh lúc trước, mới biết được hóa ra là bởi vì mẹ Hàn.
Cô gần như có thể tưởng tượng được sự phẫn nộ của mẹ Hàn thế nào. Trong lòng cô cũng cảm thấy uất ức cho Tần Nguyệt, đó cũng không phải ý nguyện của Tần Nguyệt. An Hồng biết, Tần Nguyệt phát tác ra như vậy là từ tình yêu thiệt tình với Hàn Hiểu Quân. Tần Nguyệt nhất định là muốn sanh con dưỡng cái vì anh.
An Hồng cảm thấy đau lòng hơn cho Hàn Hiểu Quân. Hết thảy tất cả những chuyện này hai người bọn họ cũng không thể nắm được trong lòng bàn tay. Tình trạng trước mắt bây giờ, mỗi một người bọn họ đều bó tay hết cách.
"Đúng rồi, cô nói bạn trai cô có thể mau chóng tìm được thận nguyên để thay cho Tần Nguyệt, thật vậy chăng?" Trần Hàng hỏi.
An Hồng gật đầu.
Trần Hàng đưa cho cô một tấm danh thi*p: "Có tin tức thi cô hãy gọi điện thoại cho tôi. Là bác sĩ chịu trách nhiệm điều trị cho Tần Nguyệt, điều này rất trọng yếu. Khi tìm được thận phù hợp với cơ thể thì phải tiến hành giải phẫu nhanh một chút. Tôi ta cũng có thể sớm chuẩn bị cho kịp."
An Hồng đáp ứng, cáo biệt Trần Hàng. Cô lại đi tới bên ngoài phòng bệnh của Tần Nguyệt. Trên mặt Hàn Hiểu Quân đã thoa một chút thuốc, đang ngồi phát ngốc ra ở bên cạnh giường bệnh của Tần Nguyệt.
An Hồng đứng ở cửa gọi anh: "Hiểu Quân."
Hàn Hiểu Quân ngẩng đầu nhìn thấy cô, đứng dậy đi ra.
"Anh lại nghĩ là em đã đi rồi. Chuyện vừa rồi thực xin lỗi." Hai tay anh gãi gãi lên đầu, lưng tựa vào trên tường hành lang, có vẻ đặc biệt tiều tụy.
"Dì đã tới rồi, phải không?"
"Ừ."
"Hiểu Quân, rồi sẽ khá hơn thôi." An Hồng không biết phải nói cái gì, chỉ có thể nói chút an ủi vô vị.
"Không biết được nữa. Anh căn bản không biết nên làm sao bây giờ." Hàn Hiểu Quân hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, "A Hồng, anh thật sự cực kỳ mệt, rất mệt, vô số lần anh đã muốn buông tay rồi."
"Hiểu Quân…" An Hồng lấy hết dũng khí, rốt cục nói ra sự nghi ngờ của mình, "Kỳ thực, anh không cần phải đeo những thứ này ở trên lưng bản thân mình. Anh có thể trợ giúp Tần Nguyệt, nhưng mà, anh không nhất thiết phải làm người yêu của cô ấy mà."
"Cô ấy sẽ ૮ɦếƭ." Hàn Hiểu Quân cười đầy sự tiêu điều lạnh lẽo, còn lắc lắc đầu, "Anh hiểu cô ấy rất rõ, cô ấy thật sự sẽ ૮ɦếƭ. Cho nên, hiện tại anh chỉ muốn mau sớm làm giải phẫu thay thận cho cô ấy, bồi dưỡng cho thân thể cô ấy. Đợi đến lúc cô hoàn toàn hồi phục cuộc sống bình thường, không cần phải làm cái việc chạy thận nhân tạo để lọc máu đáng ૮ɦếƭ kia nữa, anh lại lo lắng chuyện tương lai. Trước đó, anh sẽ không rời đi khỏi cô ấy. Anh tin tưởng chờ mấy năm tiếp theo, Tần Nguyệt sẽ trở thành quen thuộc, đã hiểu biết chuyện, khi đó cô đã khỏe mạnh rồi, anh sẽ có thể trao đổi với cô ấy được tốt hơn."
"Em nghe bác sĩ Trần nói Tần Nguyệt không thể sanh con được nữa rồi."
"Đúng vậy! Đây chính là sự đả kích rất lớn đối với cô ấy. Nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. A Hồng, em cũng biết mẹ anh là người thế nào, mẹ anh tuyệt đối sẽ không đồng ý để anh kết hôn với Tần Nguyệt, mà anh cũng sẽ không thể vì Tần Nguyệt mà trở mặt với mẹ của mình được. Dù sao đó cũng là mẹ đẻ của anh. Mẹ anh đã sinh ra anh, nuôi anh suốt hai mươi mấy năm, anh không thể làm cho mẹ phải thương tâm. Hiện tại, anh chỉ có thể làm được một việc chính là, cố gắng khuyên nhủ mẹ anha, trước hết để cho Tần Nguyệt trị liệu bệnh cho tốt đã. Thân thể Tần Nguyệt được khỏe mạnh lại chính là quan trọng hơn so bất cứ chuyện gì. Cho nên, vẫn còn phải xin nhờ Lộ Vân Phàm rồi."
An Hồng gật đầu, lại hàn huyên vài câu cùng Hàn Hiểu Quân, sau đó cáo từ rời đi.
Đi trên đường, An Hồng đột nhiên phi thường phi thường nhớ đến Lộ Vân Phàm, nhớ đến anh khuôn mặt tươi cười hồn nhiên vô tư của anh, nhớ đến ánh mắt lóe sáng lại mang theo một chút bướng bỉnh gì đó của anh, nhớ đến vòng tay ôm ấp ấm áp với bộ иgự¢ vững chãi của anh.
So sánh với khốn cảnh mà Hàn Hiểu Quân cùng Tần Nguyệt đang phải đối mặt kia, những hố sau gần như không thể vượt qua đó, tương lai đầy vô vọng đó, An Hồng cảm giác mình và Lộ Vân Phàm thực là may mắn như vậy. Những khó khăn mà hai người bọn họ đã từng trải qua như thế thật đơn giản, quả thực chính là chút chuyện không đáng giá để nhắc tới.
Cô gọi điện thoại cho Lộ Vân Phàm, hỏi anh đang làm cái gì. Lộ Vân Phàm nói anh đang chuẩn bị đi ăn cơm chiều, ăn xong rồi muốn đi vẽ, hoạch định phỏng chừng phải đến hừng đông.
Ban học Công trình bằng gỗ thường xuyên phải suốt đêm ngồi vẽ thủ công những đồ án lớn. An Hồng hiểu rõ điều này, nói vài câu xong liền cúp điện thoại.
Khi cô mang theo điểm tâm đi vào trong phòng học chuyên môn họa hình lớn, Lộ Vân Phàm vẫn chưa phát hiện ra. Anh vẫn như trước, nằm phục ở trên bàn lớn nghiêm túc vẽ. Mãi cho đến khi An Hồng đi đến bên người anh, thân mình chặn ngang ánh sáng của ngọn đèn huỳnh quang, thì anh mới ngẩng đầu lên, tiếp theo liền mở to hai mắt nhìn đầy sự kinh ngạc.
"An An! Sao em lại tới đây?" Lộ Vân Phàm đứng lên, vẻ mặt thật vui vẻ.
"Nhỏ giọng một chút. Vẽ rất mệt, nên em mang đến cho anh chút đồ ăn." An Hồng nhìn chung quanh, sinh viên trong lớp đang vẽ cũng không nhiều lắm, cả đám đều im lặng. An Hồng ngồi xuống ở bên người Lộ Vân Phàm, nhìn nhìn những bản họa đồ mà anh vẽ: "Những bản vẽ này phải vẽ đến mấy giờ nữa mất."
"Đúng vậy đó. Không phải là anh đã nói với em phải tới hừng đông hay sao." Lộ Vân Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, "Trời đã tối rồi, một lát nữa em làm sao trở về nhà được? Buổi tối nơi này không thuê được xe đâu."
"Em không quay về." An Hồng cười, "Em sẽ ở lại đây cùng với anh."
"Ha! Muốn kiểm tra sao?" Lộ Vân Phàm hôn một cái vào trên má An Hồng, "Thật vất vả, em mệt nhọc phải làm sao bây giờ?"
"Em đã từng rất nhiều lần ngồi vẽ suốt đêm như vậy rồi, không có chuyện gì đâu, em ở đây cùng với anh."
"Được, anh sẽ làm mau chóng thôi." Lộ Vân Phàm cười. An Hồng từ trên trời giáng xuống như vậy, đối với anh mà nói, chuyện này thực sự là quá kinh ngạc và vui mừng. Hồi An Hồng học đại học năm 3, anh cũng đã từng cùng cô ngồi vẽ, mãi cho đến lúc người gác phòng ngủ ký túc xá đến đuổi, anh mới rời đi. Lúc đó anh đã từng tưởng tưởng đến một hình ảnh tuyệt đẹp, chờ anh học đại học năm 3, có phải An Hồng cũng sẽ tới để cùng anh vẽ hay không. Nhưng mà, thật sự lúc anh học lên đến đại học năm 3, An Hồng đã không ở bên cạnh anh nữa rồi. Anh và các bạn học trong ban thức đêm để vẽ, có một số người yêu của bạn học cũng sẽ đến làm bạn, mỗi lần Lộ Vân Phàm nhìn thấy như vậy, trong lòng anh đều có sự mất mát không sao dừng lại được.
Cho nên, khi mà An Hồng thật sự ngồi ở bên cạnh anh, Lộ Vân Phàm cảm thấy thật thỏa mãn, phảng phất mộng đẹp đã trở thành sự thật vậy.
Anh lại bắt đầu nghiêm cẩn ngồi vẽ lần nữa, An Hồng cũng không quấy rầy anh, chính là ở bên cạnh lẳng lặng ngồi xem.
Gương mặt nhìn nghiêng khi cúi xuống của Lộ Vân Phàm nhìn rất đẹp mắt. Ánh mắt của anh thật chuyên chú, một lát đứng lên, một lát ngồi xuống, cây 乃út chì cầm trong tay nhanh chóng vẽ dọc vẽ ngang theo thước đo xẹt qua ở trên bản vẽ siêu cấp lớn. Lộ Vân Phàm viết rất quyết đoán thuần thục, cách hành văn liền mạch lưu loát, hiển nhiên là đã trải qua nhiều lần luyện tập, trên tay thật có cảm giác.
Vẽ một trận, anh lại ngẩng đầu lên nhìn An Hồng cười một cái, tiếp đó lại vùi đầu vào can vẽ.
An Hồng nghe tiếng 乃út viết loạt xoạt loạt xoạt loạt xoạt trên giấy, nhìn Lộ Vân Phàm cầm lấy một cây 乃út chì cắn ngang ở trong miệng, nhanh chóng thay đổi một cây 乃út chì khác, cô liền mỉm cười không sao dừng được.
Hai tay của An Hồng xếp chồng lên nhau, đầu đặt trên cánh tay, nghiêng đầu nhìn anh. Dần dần, cô cảm thấy mí mắt nặng trĩu, trong mắt cô, bóng dáng của Lộ Vân Phàm càng ngày càng mơ hồ. Rốt cuộc An Hồng đã mất ý thức, ngủ thi*p đi mất rồi.
Khi An Hồng...tỉnh lại, Lộ Vân Phàm đang ở giai đoạn kết thúc.
An Hồng phát hiện trên người mình đang khoác chiếc áo khoác của anh. Lúc này đã là cuối tháng ba, ban đêm phòng học có chút hơi lạnh, Lộ Vân Phàm lại mặc áo đơn, tay áo dài đều xắn đến tận khuỷu tay.
An Hồng ngồi thẳng người dậy, đưa lại áo khoác cho anh: "Mau mặc vào đi, đừng để bị cảm."
Cô nhìn nhìn chung quanh, chỉ còn lại có độ bốn, năm bạn học của anh. Cô nhìn thăm dò bản vẽ của Lộ Vân Phàm, không khỏi cảm thán một câu đầy kinh ngạc: "Wow! Anh vẽ thật đẹp, có khi vượt qua cả Computer làm rồi."
Lộ Vân Phàm nở nụ cười: "Bình thường thôi, không đến nỗi tệ lắm. Anh vẽ sắp xong rồi, em cũng mệt mỏi rồi, chờ anh vẽ xong hoàn chỉnh liền thuê xe đưa em trở về."
"Tự em thuê xe về là được."
"Trời vẫn còn chưa sáng đâu. Một mình em đi như vậy anh rất lo lắng, anh cũng dứt khoát đi về nhà ngủ một giấc, dù sao sáng mai cũng không có giờ học."
"Được rồi." An Hồng phủ tay lên gò má Lộ Vân Phàm, đau lòng nói, "Mắt anh đã thâm quầng hết rồi."
Lộ Vân Phàm bắt được tay cô, ánh mắt nghi hoặc: "An An, em làm sao vậy? Hôm nay anh thấy em cứ là lạ thế nào ấy."
"Làm gì có chuyện đó?"
"Cũng đã lâu lắm rồi, em không có dịu dàng đối với anh như vậy!" Lộ Vân Phàm thấp giọng cười, "Anh đã sắp không có thói quen như vậy nữa rồi."
"Đồ ngốc ạ." An Hồng dứt khoát sờ lên đầu của anh. Đã hơn một tháng rồi, tóc của Lộ Vân Phàm đã dần dần dài ra, sờ lên tóc đã có chút đâm vào tay. Mái tóc hơi dài nhưng cũng không ngắn này, khiến cho anh cũng không thể cắt ra cái hình dáng gì, đã làm anh cảm thấy rất là buồn rầu. Nhưng mà An Hồng lại cảm thấy này cái đầu lông xù này phi thường đáng yêu.
"Ha ha ha, như vậy mới giống anh chứ sao." Lộ Vân Phàm cười, tiếp theo liền cầm lấy đồ điểm tâm mà An Hồng đã mang đến, "Anh đói bụng, có cái gì ăn ngon không? Wow! Lòng đỏ trứng xốp mềm, anh rất thích!"
An Hồng nhìn anh cầm lên một cái lòng đỏ trứng xốp mềm, chỉ hai ba miếng liền nuốt vào hết, cô buồn cười lắc đầu lia lịa. Ở trên cái thế giới này, dường như chỉ có Lộ Vân Phàm là sung sướng như vậy, không có phiền não.
Lộ Vân Phàm thật sự không có phiền não sao?
Đương nhiên là không phải rồi.
Anh thật sự có nhiều, rất nhiều phiền não, hơn nữa khó có thể giải quyết.
Sự phiền não thứ nhất của Lộ Vân Phàm là - An Hồng không đồng ý xuất ngoại cùng anh một chỗ. Cô nói sẽ ở lại trong nước để chờ anh.
Chuyện này làm cho Lộ Vân Phàm bó tay không biết phải làm thế nào. Anh đã khuyên cô rất nhiều lần, nhưng An Hồng chính là không đồng ý. Cô đã nêu cho anh rất nhiều lý do: Lo lắng cho Tiêu Lâm còn đang tuổi vị thành niên, không đủ tiền, thành tích không tốt, tiếng Anh không được… Lộ Vân Phàm đau đầu vô cùng. Tuy rằng anh đã từng nói với An Hồng nếu cô không muốn đi, anh sẽ trở lại để gặp cô. Nhưng đây chẳng qua chỉ là lời thổ lộ khi dưới tình thế cấp bách mà thôi. Đương nhiên là Lộ Vân Phàm rất hi vọng An Hồng sẽ đi cùng với anh ra nước ngoài. Hai người ở nước ngoài sẽ cùng trải qua cuộc sống vô ưu vô lự… Một tình cảnh tươi đẹp như vậy, chỉ cần tưởng tượng ra quang cảnh ấy thôi đã khiến cho anh hưng phấn không thôi.
Nhưng mà An Hồng chính là không đáp ứng, cô nói rất chân thành: "Em nhất định sẽ chờ anh trở về."
Lộ Vân Phàm bị cô đánh bại, quyết định tạm thời không đề cập tới chuyện này nữa.
Chuyện phiền não thứ hai của Lộ Vân Phàm là - An Hồng dự định sau khi tốt nghiệp ở lại làm việc ở chính công ty mà cô đang thực tập.
Đó là công ty mà Hàn Hiểu Quân đang công tác và giới thiệu cho An Hồng thực tập. Trong lòng Lộ Vân Phàm cực kỳ không thoải mái. Anh khuyên An Hồng đi đến công ty Vũ Hoa làm việc: "Vũ Hoa cũng có bộ phận dự toán. Chỉ biết quy mô của công ty này lớn hơn công ty em đang làm. Em vào làm ở Vũ Hoa, sẽ có rất nhiều người giúp đỡ em, hướng dẫn cho em. Chờ đến khi anh trở lại chúng ta là có thể đi làm ở cùng một công ty, như vậy có phải tốt đẹp bao nhiêu không!"
"Em không cần." An Hồng lắc đầu, "Chờ đến khi anh trở về rồi hãy nói sau. Làm việc ở dưới quyền của ba anh, em sẽ rất căng thẳng."
"Em căng thẳng cái gì?" Lộ Vân Phàm tỏ vẻ không hiểu, "Ba anh không hề hung dữ mà."
An Hồng cúi đầu không nói. Cô nghĩ rằng, đối với đứa con trai của mình, đương nhiên là ông sẽ không dữ tợn. Nhưng mà An Hồng tinh tường nhớ được mỗi lần cô đi đến nhà Lộ Vân Phàm, khi ánh mắt của Lộ Kiến Vũ nhìn cô, cô biết mình làm Lộ Kiến Vũ bị thất vọng rồi. Cô cũng biết Lộ Kiến Vũ đã miễn cưỡng đồng ý để Lộ Vân Phàm kết giao với cô. Bởi vì Giang Bội từng đã hỏi kỹ càng tình hình trong nhà An Hồng, cùng với những dự định về tương lai của mình. Giang Bội đã cho An Hồng rất nhiều lời đề nghị, mỗi một lời đề nghị đều có liên quan đến tương lai của Lộ Vân Phàm. Giang Bội cùng Lộ Kiến Vũ như là đang bồi dưỡng bà chủ tương lai của Vũ Hoa vậy. Nhận thức này làm cho An Hồng cảm thấy hoảng sợ vạn phần.
Cho nên, mấy năm Lộ Vân Phàm đi du học ở nước ngoài này, cô làm sao dám làm nhân viên ở công ty Vũ Hoa được.
An Hồng cắn chặt răng không buông miệng, vì thế, một lần nữa Lộ Vân Phàm lại bị đánh bại.
Chuyện phiền não thứ ba của Lộ Vân Phàm là chuyện khiến anh để ý nhất, đương nhiên là bởi vì - Hàn Hiểu Quân.
Đó là vào sinh nhật An Hồng 22 tuổi. Vừa vặn đúng vào dịp chủ nhật, Tiêu Lâm đã ở nhà, Lộ Vân Phàm mang theo bánh ngọt cùng quà tặng đến nhà An Hồng để cùng nhau trôi qua.
Anh tự mình xuống bếp nấu nướng vài món thức ăn. Nếu không phải bị mặn thì chính là bị nhạt, có một đồ ăn sào nấu thậm chí còn có chút bị cháy xém. An Hồng nhìn thấy vậy không thể nhìn nổi, liền chen chúc ở tại bên cạnh anh để rang một bát tô cơm chiên trứng.
Cơm chiên trứng từ trước đến nay cô làm đều rất ngon, có thể khiến cho Lộ Vân Phàm ăn hết một tô thật lớn. Ngoại trừ có những thứ đơn giản như trứng gà, hành thơm, cơm, trong cơm rang An Hồng còn rắc ở bên trong một ít lạp xường thái hạt lựu. Trong phòng bếp nhất thời tỏa hương bốn phía, làm Lộ Vân Phàm đứng xem một bên ngón tay xoa xoa vào nhau, khen không ngừng.
Tiêu Lâm ở phòng khách lén lút mở nắp hộp bánh ngọt mà Lộ Vân Phàm mang đến, nhìn thấy trên mặt chiếc bánh ngọt viết dòng chữ: An An, sinh nhật vui vẻ.
Tiêu Lâm quay đầu nhìn vào trong phòng bếp. Hai người ở đàng kia chính là đang cãi nhau ầm ĩ. Trong phòng bếp hỗn loạn giống như là trên chiến trường vậy. Tiêu Lâm không khỏi bắt đầu lo lắng cho đời sống hôn nhân tương lai của hai người này.
Lúc ăn cơm, mỗi một món ăn Tiêu Lâm đều ăn một miếng, vẻ mặt đau khổ nói: "Cực kỳ khó ăn! Lộ Vân Phàm, tay nghề nấu nướng của anh quá kém, về sau làm thế nào nuôi sống được An Hồng đây."
"Chị gái của em thích ăn là được." Lộ Vân Phàm ăn một miếng rau cần xào, "Cũng không tệ lắm mà, đâu có khó ăn lắm đâu!"
"Anh cũng chỉ có thành thạo một chút trong việc xào xáo rau dưa thôi." An Hồng cười.
"Đây là miếng thịt hay là cục thịt?" Tiêu Lâm kẹp lên một "miếng thịt" thái rất dày, "Anh thực hẳn là nên đi đến Hàn Hiểu Quân bái sư học nghệ đi, nhà người ta là một đầu bếp có trình độ cấp bậc đó. Anh có đến làm việc vặt ở ven chợ huyện Sa thì người ta cũng đều không cần anh đâu."
Lộ Vân Phàm đen mặt: "Nói cái gì đó, không thích ăn thì đừng ăn!"
"Hung dữ cái gì chứ! Anh có hung dữ thì hung dữ với mình là được, lại còn dám hung dữ đối với em, hừ!" Tiêu Lâm chu miệng lên bắt đầu bới cơm ra.
"Được rồi, hai ngươi còn cãi cọ với nhau cái gì nữa đây, chị cảm thấy cũng tạm được mà, so với chị làm bị cháy thì còn tốt hơn nhiều." An Hồng nhìn Tiêu Lâm, "Tiêu Lâm, lúc nào em thử nấu nướng một chút để chúng ta cùng ăn thử xem thế nào, để cho chị cũng nếm thử tay nghề của em."
Tròng mắt tròn của Tiêu Lâm chợt chuyển động. Đột nhiên cô bé chạy vào phòng lấy ra một cái hộp nhỏ: "Chị này, quà tặng sinh nhật của chị đó."
An Hồng mở ra vừa thấy là một thỏi son thỏi, cô nói: "Cảm ơn."
Lộ Vân Phàm cũng đưa cho cô một cái hộp: "Đây là quà tặng của anh, bất quá bây giờ em đừng mở ra."
An Hồng ngậm miệng cười: "Tại sao vậy?"
"Có trẻ con đang ở đây, không tốt."
"Anh mới là trẻ con ấy!" Tiêu Lâm không vui, "Em muốn xem em muốn xem, em tới mở!"
Cô bỗng chốc túm cái hộp ở trong tay An Hồng. Lộ Vân Phàm muốn ngăn cản nhưng đã không kịp. Tiêu Lâm tay chân lanh lẹ mở giấy gói ra, mới phát hiện trong hộp đó chính là – một bộ đồ nội y.
"Wow! Trời ạ!" Tiêu Lâm xách cái ҨЦầЛ ŁóŤ màu hồng lên kêu lên thật khoa trương, "Lộ Vân Phàm! Anh thật là háo sắc!"
Tay của Lộ Vân Phàm đã đỡ ở cái trán, gương mặt sung huyết đỏ bừng.
An Hồng chạy nhanh tới đoạt lấy cái hộp cất kỹ, cả khuôn mặt đỏ bừng lên từ lâu.
Lộ Vân Phàm đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: "Đúng rồi, năm trước anh tặng cho em cái ví tiền, thế nào không thấy em dùng vậy, cái ví kia của em đã dùng rất nhiều năm rồi, tại sao em không đổi đi?"
"A. . . Em đã quên mất."
"Hiện tại đổi đi, hiện tại đổi ngay! Em đi lấy ra đây."
Lộ Vân Phàm nghĩ đến cái gì sẽ làm cái đó. An Hồng lấy ra hai cái ví tiền, một cũ một mới hoàn toàn, cười nói: "Anh nói em mới phát hiện, cái ví này thật sự rất cũ kỹ rồi."
Lộ Vân Phàm tiếp nhận cái ví tiền cũ ở trong tay cô cũ, bắt đầu đổ hết đồ vật ở bên trong ra: "Trong ví tiền của em thế nào mà để lắm thứ đồ vật lộn xộn như vậy, chính là không thấy tiền. . ."
Lời nói còn chưa dứt, sắc mặt của anh đột nhiên chìm xuống, động tác trên tay cũng dừng lại.
An Hồng nhìn anh vẻ kỳ quái, chỉ thấy Lộ Vân Phàm đặt một tờ giấy nho nhỏ ở trên bàn cơm.
An Hồng tập trung nhìn vào, tim đập đột nhiên nhanh hơn. Đó chính là một tấm hình mà đã giấu ở mặt sau chiếc thẻ mượn sách. Đó là tấm ảnh chụp chung cùng Hàn Hiểu Quân hồi cô 15 tuổi khi ở huyện W. Chuyện xảy ra đã nhiều năm qua, cô có lẽ đã quên mất chuyện này, Nhưng lúc này đã để cho Lộ Vân Phàm nhìn thấy, An Hồng cảm thấy thật sự là tệ hết biết rồi.
Tiêu Lâm cũng nhìn thấy tấm hình kia, cô đứng nhìn nói hai người lặng im không nói, bưng đĩa cơm chiên trứng lên, lén lút chạy vào trong phòng.
Trong phòng khách không thể tránh khỏi lại vang lên tiếng của hai người tranh cãi với nhau. An Hồng nói giải thích, nhưng Lộ Vân Phàm lại tựa như không nghe thấy. Hai người nói chuyện trọng tâm xung quanh đề tài về Hàn Hiểu Quân, một vòng lại một vòng, rồi sau liền dẫn dắt đến vấn đề làm việc của An Hồng cùng chuyện ra nước ngoài của Lộ Vân Phàm.
Tiêu Lâm áp sát vào cửa phòng nghe lén, trong lòng cảm thấy sốt ruột vì hai người kia. Giọng nói của An Hồng cùng Lộ Vân Phàm cũng đã cất cao. Tiêu Lâm lo lắng Lộ Vân Phàm sẽ hất cơm chiên trứng và đồ ăn xuống đất. Tuy rằng An Hồng biểu hiện được thật kiên cường, nhưng mà Tiêu Lâm biết, kỳ thực trong lòng An Hồng rất đau đớn.
May mắn, chuyện này đã không có nghiêm trọng như vậy. Một lát sau, An Hồng mở cửa phòng ra: "Tiêu Lâm, ra ăn cơm."
Tiêu Lâm tiếp tục bưng đĩa cơm chiên trứng ra ngồi trở lại bên cạnh bàn. phát hiện hai người kia mặt đều thối thối. Nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của An Hồng và Hàn Hiểu Quân đã bị xé thành mảnh nhỏ, rơi vãi ở trên mặt đất.
Cơm nước xong, An Hồng bưng bánh ngọt ra. Lộ Vân Phàm không nói không rằng, giúp cô đốt lên ngọn nến, lại tắt đèn phòng khách đi.
Anh bắt đầu vỗ tay hát bài hát mừng sinh nhật, cười hát thật nỗ lực. Tiêu Lâm cũng hát lên phụ họa. Sau khi hát xong, Lộ Vân Phàm nói: "Em hãy nguyện ước đi."
An Hồng chắp tay ở trước иgự¢, nguyện ước xong liền thổi tắt ngọn nến. Lộ Vân Phàm lại bật sáng đèn lên, anh đứng trong chốc lát, nói: "Anh đi trước."
"Anh vẫn còn chưa ăn bánh ngọt mà."
"Anh không thích ăn ngọt."
". . ." An Hồng thấp giọng nói, "Được rồi, để em đưa anh đi xuống."
Đưa Lộ Vân Phàm xuống đến bên cạnh xe, An Hồng đột nhiên giữ chặt tay anh.
Lộ Vân Phàm quay đầu lại nhìn cô, sắc mặt đã có chút thay đổi, không còn lạnh lùng nữa.
"Lộ Vân Phàm, hôm nay cám ơn anh! Chuyện vừa rồi… Đây chính là bánh sinh nhật đầu tiên trong đời này của em… Đây là… lần đầu tiên em được trải qua hình thức sinh nhật thế này. Cho nên, cám ơn anh!."
Biểu tình của Lộ Vân Phàm ngưng trọng. Anh thở dài, sau đó ôm An Hồng vào trong lòng mình.
"Vừa rồi, thực xin lỗi, sinh nhật em mà anh còn hướng về phía em mà phát giận như vậy."
"Là em không tốt." An Hồng ôm chặt hông của anh, "Lộ Vân Phàm, xin anh hãy tin tưởng em."
"Anh tin tưởng." Lộ Vân Phàm nới vòng tay ôm ấp ra, hôn xuống môi An Hồng, "Anh biết trong lòng em vẫn còn chưa hoàn toàn quên anh ta, bất quá anh sẽ cho em thời gian."
"Em. . ."
"Đừng nói nữa, An An! Anh tin tưởng em! Thật sự, đừng nói nữa." Lộ Vân Phàm cười rộ lên, "Ít nhất anh biết, hiện tại người đang cùng với em chính là anh."
An Hồng nhìn lên mặt anh, dường như muốn thốt ra lời.
Cô muốn nói với anh - Lộ Vân Phàm, anh sai lầm rồi, người mà em thích chính là anh, là anh, là anh.
Trong lòng em, sớm đã không có Hàn Hiểu Quân.
Nhưng mà, cuối cùng cô lại không nói những lời này ra miệng.