Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 91

Tác giả: Hàm Yên

EM LÀ NGƯỜI KHÔNG CÓ TRÁI TIM
An Hồng không thể phủ nhận, sau khi chia tay với Lộ Vân Phàm, làm bạn với Hàn Hiểu Quân ở trên một độ nhất định đã làm cho lòng cô cảm thấy được an ủi. Nhưng mà, cô chưa bao giờ nghĩ tới, trong lúc cô không hề dự liệu thì Hàn Hiểu Quân lên tiếng thổ lộ với cô.
An Hồng kinh ngạc không thôi, nhưng cô vẫn tỉnh táo lại rất nhanh. cô nhìn sang người thanh niên ở phía đối diện, nói: "Hiểu Quân, bây giờ em vẫn không có tinh lực để lo lắng đến việc này, cho nên... Thực xin lỗi!"
Nghe xong lời nói này của An Hồng..., Hàn Hiểu Quân cũng không hề mất nhuệ khí, anh chỉ nhẹ nhàng cười cười, gật đầu nói: "Anh biết, đột nhiên anh nói ra với em chuyện này cũng quá đường đột. Bất quá anh hi vọng em có thể biết được tình cảm chân thật của anh. Anh sẽ cho em thời gian, xin em cứ suy nghĩ cho thật kỹ."
Sau khi trở lại phòng ngủ, trong lòng An Hồng loạn như ma. Cô cũng không phải ngu đần gì. Mấy ngày nay, Hàn Hiểu Quân luôn luôn quan tâm đối với cô rất cẩn thận, anh thường xuyên sẽ mang cho cô một ít hoa quả, đồ dùng hàng ngày; bình thường cũng sẽ gửi tin nhắn cho cô, nhắc nhở cô thời tiết lạnh thế này, dù thế nào cũng phải chú ý mặc thêm quần áo. Chủ nhật, anh lại mua rất nhiều đồ ăn đến trong nhà An Hồng, xắn ống tay áo lên tự mình xuống bếp, nấu cho hai chị em cô một bữa ăn ngon.
Khi anh nhìn cô, ánh mắt luôn thật dịu dàng, khi nói chuyện với cô anh cũng sẽ mang theo ý cười thư thái. Nụ cười tươi như vậy đã làm cho An Hồng nhớ lại tình cảnh trước đây rất nhiều năm. Ngày ấy, cô luôn ở bên cạnh Hàn Hiểu Quân, cô ngồi ở bên sân nhìn anh chơi bóng, cùng anh bơi lội một chỗ, đi xem phim. Anh đi xe đạp chở theo cô chạy tán loạn khắp phố lớn ngõ nhỏ. Khi đó Hàn Hiểu Quân luôn cười sang sảng đến ấm áp. Ở cùng với anh, An Hồng sẽ cảm thấy phi thường phi thường vui vẻ.
Cô đã từng thích người thanh niên này, cô đều ghi tạc hết thảy ở trong nhật ký, nhớ lại mỗi một phút mỗi một giây vượt qua cùng với anh. Thời thanh xuân, vô số lần Hàn Hiểu Quân đi vào trong mộng An Hồng, anh là bạch mã hoàng tử của cô. An Hồng từng đã ảo tưởng rằng về sau này, khi bản thân mình lớn lên, tình cảm của cô cũng sẽ giống như diễn trên TV vậy. Cô và Hàn Hiểu Quân sẽ đến với nhau, hò hẹn, kết hôn, sanh con. Thậm chí cô nghĩ tới tên con của bọn họ nên gọi là gì. Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, chung quy An Hồng lại thấy mắc cỡ, đỏ mặt chui vào trong chăn, rồi sau đó len lén cười rộ lên.
Chính là, Tần Nguyệt xuất hiện, đã làm hết thảy ảo tưởng của cô đều biến thành bọt biển.
An Hồng che giấu tâm ý của bản thân, nguyện không bao giờ để cho trí nhớ chạm đến phương diện này nữa. Trong một đoạn thời gian rất dài, quan hệ cô cùng Hàn Hiểu Quân hạ đến điểm băng. Mãi đến sau khi cô vào đại học mới chậm rãi khôi phục lại. Hàn Hiểu Quân vẫn như trước, vẫn đối với cô tốt lắm, khi đó, An Hồng cảm thấy duy trì mối quan hệ như vậy với Hàn Hiểu Quân cũng không tồi. Anh giống như một người anh trai, giống như một người bạn tốt tri tâm, một người luôn hiểu biết tính cách tâm tư của An Hồng, từ nhỏ đến lớn đều luôn luôn bao dung, bảo vệ cô. Ở trước mặt anh, An Hồng cảm giác mình phi thường được thả lỏng. Cái loại này cảm giác thân thiết quanh năm suốt tháng không khỏi được tiếp tục tích lũy. An Hồng tin tưởng, trên thế giới này không còn có một người nào khác sẽ mang lại cho cô, mà chỉ có Hàn Hiểu Quân mới tạo được cho cô cái loại cảm giác này.
Còn về sau này, bên cạnh cô có Lộ Vân Phàm.
Tiếp đó, về sau này, cô chia tay với Lộ Vân Phàm.
Khi Hàn Hiểu Quân nói ra câu kia "Anh thích em!" An Hồng có thể cảm nhận thấy trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình trở nên nặng nề mà rạo rực. Cô cũng không rõ đây là một loại tư vị gì, là mộng muốn trở thành thực? Hay là hoang đường hết mức? Hay là kinh ngạc vui mừng? Hay là kinh hãi hoảng sợ?
Từ khi Hàn Hiểu Quân thổ lộ nỗi lòng mình, hành động của anh ân cần rõ ràng hơn. Anh nhanh chóng thu xếp giúp đỡ An Hồng phỏng vấn, còn dẫn cô đi mua quần áo thích hợp để mặc khi phỏng vấn. An Hồng muốn tự mình trả tiền, nhưng Hàn Hiểu Quân có chút cường ngạnh ngăn cản cô, móc chiếc thẻ ngân hàng của mình ra quẹt.
An Hồng có chút không biết làm sao, khi tán gẫu cùng Từ Mạt Mạt, cô rốt cục nói với bạn mình về chuyện này.
Từ Mạt Mạt đang trang điểm giúp cho An Hồng, sửa soạn để cô đi phỏng vấn.
Nghe xong lời nói của An Hồng, Từ Mạt Mạt kinh ngạc há to miệng: "Anh ấy thật sự nói muốn cậu làm bạn gái của anh ấy?"
"Ừ!" An Hồng gật đầu, "Chỉ là tớ không đáp ứng."
"Vì sao không đáp ứng? Thời điểm học đại học năm nhất, cậu còn nói cậu thích anh ấy kia mà, là vì Lộ Vân Phàm sao? Ai dà, ૮ɦếƭ mất!"
An Hồng tùy ý để Từ Mạt Mạt vẽ bóng mắt, kẻ mắt cho mình. Cô nói: "Một mặt là vì bây giờ tớ vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng lại tiếp tục yêu đương. Còn về phương diện khác, tớ thật sự cũng không rõ, đến tột cùng cảm giác của tớ đối với Hiểu Quân là cảm giác gì. Tớ sợ, ngộ nhỡ khi tớ và anh ấy chia tay rồi, ngay cả là làm bạn bè với nhau, hai chúng tớ cũng không thể làm được. Cậu cũng biết rồi đó, tớ và anh ấy quen biết nhau cũng đã lâu như vậy. Phần này cảm tình này cũng là hiếm khi có được."
"Cậu đó, nói chuyện yêu đương với Lộ Vân Phàm một hồi, lá gan cũng đã nhỏ đi rồi! Kỳ thực cậu hoàn toàn có thể thử qua lại với Hàn Hiểu Quân xem thế nào! Không phải cậu đã từng nói, cậu và Lộ Vân Phàm không phải là người cùng một thế giới sao? Vậy thì cậu và Hàn Hiểu Quân hoàn toàn là người trong cùng một thế giới rồi. Hơn nữa, mẹ anh ấy vẫn còn rất thích cậu, tương lai cũng không cần phải lo lắng đến quan hệ mẹ chồng nàng dâu nữa. Mà lấy tư cách là một người nói chuyện với một người yêu người thanh mai trúc mã rất nhiều năm, tớ nghĩ là tớ vẫn có tư cách nói với ngươi những lời này."
"Cậu đừng có trêu chọc tớ nữa!" An Hồng vểnh môi, nói có chút áo não.
"Ai trêu chọc cậu, các phương diện của cậu và Hàn Hiểu Quân đều thật xứng đôi với nhau! Tiểu Hắc, cậu thật sự cũng nên suy xét cân nhắc đi. Chúng ta lập tức sẽ tốt nghiệp, tìm bạn trai, kết hôn, việc này có thể nói kỳ thực cũng không xa, bất quá vẫn là phải xem chính cậu. Chủ yếu nhất là nhìn xem rốt cuộc cậu có thích Hàn Hiểu Quân hay không. Được rồi, cậu mở to mắt ra, nhìn xem cậu có xinh đẹp không?"
An Hồng mở to mắt nhìn bản thân mình ở trong gương. Đây là lần đầu tiên cô tráng điểm. Kỹ thuật hoá trang của Từ Mạt Mạt rất tốt, An Hồng nhếch miệng mỉm cười. Cô gái trong gương da thịt nhẵn nhụi, môi hồng răng trắng, mắt kẻ viền, mắt đánh bóng và chải mascara, khiến cho cô đôi mắt dài nhỏ của cô có vẻ quyến rũ xinh đẹp. An Hồng đột nhiên có một chút tự tin trong lòng. Cô biết mình đã trở nên rất xinh đẹp, tương lai cuộc sống cũng sẽ từ từ khá hơn.
Thông qua Hàn Hiểu Quân, An Hồng thuận lợi phỏng vấn nhậm chức thử việc trong công ty. Kế hoạch ở tháng 11 mới bắt đầu vào thực tập ngành dự toán.
Ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, Hàn Hiểu Quân hẹn với An Hồng ra ngoài đi dạo một chút. An Hồng hỏi anh đi nơi nào, anh không chịu nói.
Xe luôn luôn chạy về vùng ngoại thành hướng thành phố J. Đến lúc này, An Hồng mới phát hiện ra, nơi hai người đến khu vực thác nước mà hồi nhỏ cô thường đi đến cùng Hàn Hiểu Quân .
Nơi này có nước suối trong suốt, thời tiết dần dần mát mẻ, khách du lịch cũng không có nhiều người lắm. Có rất nhiều người ở tại nhà của gia đình nông dân bên giòng suối cách đó không xa, đang vui vẻ đánh bài, nướng đồ, phơi nắng.
Trong không khí có mùi hoa quế. An Hồng đi theo phía sau Hàn Hiểu Quân, không biết anh tại sao muốn mang mình tới nơi này.
Hàn Hiểu Quân đi đến bên dòng suối. Đột nhiên anh khom người cởi giày cởi tất. An Hồng ngơ ngác nhìn anh. Hàn Hiểu Quân vén ống quần lên, quay đầu nhìn An Hồng cười: "Đến đây, đến đây đi nào, chúng ta đi ở trong nước một lát."
"Hả?"
Hàn Hiểu Quân đi chân không vào bên trong nước suối, anh tiếp tục cười: "Nước cũng không lạnh lắm đâu, thật đấy! A Hồng, xuống đây đi!"
Anh vươn tay về phía An Hồng. An Hồng đột nhiên cũng nổi hứng lên, cởi giày cởi tất, xắn ống quần lên liền nắm lấy tay Hàn Hiểu Quân.
Hàn Hiểu Quân lôi kéo cô chậm rãi đi ở trong nước suối. Nước suối lạnh lẽo đâm vào trên làn da chân An Hồng, khiến cho cô không nén được mà nhảy dựng lên.
Tay cô khoác lên trên vai Hàn Hiểu Quân, hỏi: "Tại sao anh lại dẫn em tới nơi này để vọc nước?"
"Trước kia không phải là em rất thích tới nơi này hay sao? Vừa đến nghỉ hè liền quấn quít lấy anh muốn đi rồi. Anh đi xe đạp, phải đèo em tới hơn một giờ thì mới có thể đi đến nơi này, thật sự là mệt đến ngất ngư."
"Những chuyện này xảy ra khi nào vậy?"
"Cho dù là chuyện xảy ra từ khi nào, anh đều nhớ được." Hàn Hiểu Quân xoay người lại đối mặt với An Hồng, "Anh chỉ là... muốn làm cho chúng ta trở lại quá khứ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy."
An Hồng hất mái tóc qua một cái, thấp giọng nói: "Làm sao có thể, ai có thể trở lại quá khứ được chứ!."
"Chỉ cần em nguyện ý, chúng ta có thể trở lại quá khứ, sau đó lại tiếp tục cùng đi tới!"
Ngữ khí của Hàn Hiểu Quân rất chân thành: "A Hồng, làm bạn gái của anh đi, anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt."
"..."
"Anh biết là em để ý đến chuyện của Tần Nguyệt. Nhưng mà chuyện này cũng đã qua rồi, anh và cô ấy đã kết thúc, kỳ thực... người trong lòng anh, vẫn luôn là em!."
An Hồng ngẩng đầu mạnh lên một cái. Cô nhìn chăm chú vào ánh mắt của Hàn Hiểu Quân, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Thật lâu về sau, An Hồng mới hít sâu một cái, hỏi: "Hiểu Quân, anh có thể nói cho em biết, tại sao lúc trước anh phải cùng với Tần Nguyệt được không?"
Hàn Hiểu Quân dời tầm mắt, cúi đầu suy nghĩ một lát, nói: "Kỳ thực, đó chính là bắt đầu của một sai lầm. Nếu em muốn biết, anh có thể nói cho em nghe. Lúc đó, Tần Nguyệt vẫn luôn với anh rằng, em hiện tại đang kết giao cùng với Lộ Vân Phàm."
"Em không có!"
"Anh cũng đã từng hỏi em rồi, nhưng em lại nói với anh rằng, còn đang học trung học em không muốn nói đến chuyện yêu đương. Nhưng mà, anh tận mắt nhìn thấy em và Lộ Vân Phàm... thật thân mật. Khoảng thời gian đó anh thật phiền não, nghĩ muốn tâm sự với em một chút cho thoải mái, thì em lại la to với anh. Anh cùng với Tần Nguyệt... Kỳ thực anh đều không xác định được là cần phải bắt đầu với cô ấy như thế nào. Anh biết cô ấy luôn luôn yêu thích anh, trước khi cô có ý định thổ lộ, anh cũng đã từng ám chỉ đối với cô ấy là anh không có ý tưởng đối với phương diện này. Nhưng mà dường như cô ấy lại giống như nghe nói mà không hiểu vậy. Sau khi anh trở lại thành phố J, cô thường xuyên gọi điện thoại cho anh, hẹn gặp mặt anh, đưa tặng anh này nọ… Sau này, cô ấy đã nói rằng cô ấy yêu thích anh. Tết âm lịch năm ấy, Tần Nguyệt uống rượu say, cô đến dưới lầu nhà anh để tìm anh. Cô ấy khóc nói với anh hi vọng anh làm bạn trai của cô ấy, cho dù chỉ là thử một lần thôi cũng được. Anh thừa nhận, khi đó Tần Nguyệt thật đáng yêu, tính cách của cô ấy khác hẳn so với em. Cô ấy thích gì không thích cái gì, đều có thể nói ra rất rõ ràng, tĩnh cách hơi có chút giống với trẻ còn. Không biết tại sao anh lại đáp ứng cô ấy! Có lẽ là bởi vì khi ấy tuổi anh còn rất trẻ, có lẽ là bởi vì do lòng hư vinh quấy phá, có lẽ là bởi vì anh cảm thấy... em cũng không thích anh, anh liền có chút không phục. Vì thế, anh liền cùng với cô ấy như vậy."
An Hồng ngơ ngác nhìn Hàn Hiểu Quân, trong lòng lập lại lời của anh. Kỳ thực, cô có thể hiểu rõ, một người bắt đầu một đoạn cảm tình cùng một người khác, có đôi khi thật là không có đạo lý đáng nói. Cũng thật giống như cô và Lộ Vân Phàm, cô vẫn luôn luôn nghĩ mãi mà không rõ tại sao mình kiên trì lâu như vậy, đến sau cùng vẫn đáp ứng lời tỏ tình của anh. Có lẽ là bởi vì lúc đó mẹ vừa mới rời khỏi thế gian, trong lòng của cô nói chuyện có chút mơ hồ không đâu. Hơn nữa, cũng là ở trong đoạn thời gian đó, Lộ Vân Phàm lại luôn luôn ở bên cạnh làm bạn với cô.
Anh dùng một chiêu tổn hại để thử lòng của cô, để cho cô rốt cục nói ra câu "Em nguyện ý kia". Nhưng mà An Hồng biết, kỳ thực trong lòng mình vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm không yên, cho dù sau cùng đã xảy ra quan hệ với Lộ Vân Phàm, cho dù Lộ Vân Phàm thề nói sẽ kết hôn cùng cô, cho dù Lộ Vân Phàm vẫn một mực đều là tốt như vậy, thế nhưng mà, tận sâu trong tiềm thức, An Hồng vẫn cảm thấy, cho đến cuối cùng, cô cũng sẽ không đi đến cùng với Lộ Vân Phàm.
Hiện tại, sự thực chứng minh kết quả chính là như thế. Quay đầu lại ngẫm lại kết giao cùng với Lộ Vân Phàm khoảng thời gian hơn một năm, An Hồng biết phần lớn khoảng thời gian ấy cô thật vui vẻ. Nhưng mà, nếu muốn cô lựa chọn một lần nữa, cô nhất định sẽ nói với Lộ Vân Phàm: Thực xin lỗi.
Trận tình cảm lưu luyến này, thời gian liên tục cũng không tính là quá lâu. Nhưng mà, cô đúng là vẫn đã làm tổn thương đối với anh.
Thấy An Hồng vẫn một mực không nói chuyện, cũng không biết cô đang nghĩ cái gì, Hàn Hiểu Quân không khỏi gọi cô: "A Hồng, A Hồng."
"Hả?" An Hồng phục hồi tinh thần lại.
"Em đang nghĩ cái gì vậy? Anh nói xong rồi, bất quá anh hi vọng em có thể quên hết những chuyện này đi, quên Tần Nguyệt đi, quên Lộ Vân Phàm đi! Quan trọng nhất chính là, em cũng phải quên cái quá khứ mà em đã cùng nhau Hàn Hiểu Quân lớn lên đi."
"?" An Hồng không hiểu ý tứ của Hàn Hiểu Quân.
Hàn Hiểu Quân cười toe toét. Anh dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của An Hồng, chậm rì rì nói: "Anh hi vọng em có thể quen biết với anh một lần nữa! Anh không phải là người anh trai nhỏ đã từng chơi đùa cùng em kia, cũng không phải là một thanh mai trúc mã đã cùng em lớn lên kia, cũng không phải là con trai của của gia đình hàng xóm, không phải là bạn trai trước của bạn học cũ. Anh là Hàn Hiểu Quân, năm nay 25 tuổi, thân cao 1 mét 83, trước mắt vẫn còn độc thân. Anh công tác ở thành phố J, chỉ qua sang năm là đã có thể được thăng chức làm quản lý hạng mục, không còn phải quanh năm suốt tháng đi công tác nữa. Anh có xe, có một phòng ở đang vay thế chấp ngân hàng, có một công việc ổn định có tương lai phát triển! Anh thích một người con gái tên là An Hồng, hi vọng cô ấy có thể làm bạn gái của anh. Anh sẽ bảo vệ cho cô ấy, chăm sóc cho cô ấy, toàn tâm toàn ý đối đãi với cô ấy… Rồi sau đó, đến một ngày nào đó, anh sẽ cùng với cô ấy tiến vào cung điện hôn nhân, đeo lên cho cô ấy..."
Nói tới đây, Hàn Hiểu Quân lấy từ trong túi quần ra một chiếc nhẫn vàng bạch kim nho nhỏ, đặt ở trong lòng bàn tay, đưa lên trước mặt An Hồng.
Anh nói tiếp, "A Hồng, em hãy đồng ý với anh đi, có được không?"
Hốc mắt của An Hồng đã ướƭ áƭ rồi. Những lời thổ lộ này của Hàn Hiểu Quân đã để lại cho cô ngàn vạn suy nghĩ. Không biết thế nào mà trong đầu cô lại nhớ tới những hình ảnh của kỳ nghỉ hè năm cô 15 tuổi ấy, khi ấy cô đã một mình vụng trộm chạy đến huyện W.
Cô ngồi ở quầy bán quà vặt ở bên ngoài cửa nhà ga, uống lon Coca dưới ánh mặt trời bỏng rát.
Hàn Hiểu Quân năm ấy đã 18 tuổi, vội vã chạy đến trước mặt cô, mồ hôi đầy mặt, đầy người, trong ánh mắt toàn là sự sốt ruột.
An Hồng nhớ được anh đã hỏi mình: Làm sao em lại chạy tới đây hả?
Mà cô lại còn cười hì hì trả lời: Em nhớ anh lắm!
Khi đó, cô có thể trắng trợn nói ra tâm tình của bản thân mình như thế, không cần thiết phải nói chơi chữ gì hết.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cả hai bọn họ mỗi người đều trưởng thành rồi, cũng đã không thể nói và làm việc tùy ý theo lòng mình như thế nữa. An Hồng nhớ lại, trong từng giấc mộng hồi nhỏ của bản thân, cô đã từng tự nhủ phải mau lớn lên thật nhanh. Khi lớn đến thì sẽ có thể hoàn toàn nắm trong tay cuộc sống của bản thân mình. Thế nhưng mà bây giờ, cô lại cỡ nào hâm mộ cái tuổi thơ đầy đơn thuần ngây thơ như thế. Thế giới của người lớn có đủ loại phiền não thống khổ, nếu như có thể, cô thật vĩnh viễn muốn mình không cần lớn lên.
"A Hồng..." Hàn Hiểu Quân nhìn nước mắt đang đong đầy trong khóe mắt của An Hồng. Anh nhăn lại mày, nâng tay lên lau những giọt lệ kia đi, "Em làm sao vậy? Kỳ thực... Em không đáp ứng anh thì cũng không có sao mà, anh..."
"Hiểu Quân, anh nói thật sự sao?" An Hồng nhẹ giọng hỏi.
Hàn Hiểu Quân sửng sốt: "Đương nhiên là thực sự rồi! Anh đã lo lắng từ lâu rồi. Em cùng với Lộ Vân Phàm, thì anh cũng không biết nói cái gì, nhưng mà bây giờ hai người đã chia tay rồi, anh mà không nói ra lời trong lòng đối với em, anh sợ lại sẽ xuất hiện một Lộ Vân Phàm thứ hai, rồi một Lộ Vân Phàm thứ ba nữa. Đến lúc đó, anh sẽ hối hận muốn ૮ɦếƭ..."
"..." An Hồng hít hít mũi, cô cầm lấy cái nhẫn trong tay Hàn Hiểu Quân, nói, "Cái này sẽ phải đeo vào ngón tay nào đây anh?"
Ánh mắt của Hàn Hiểu Quân sáng lên, trong lòng mừng như điên. Anh kiềm chế lại tâm tình kích động của bản thân, hỏi: "Em... đã đồng ý rồi?"
"Vâng!" An Hồng nhẹ nhàng gật đầu.
Hàn Hiểu Quân kéo tay trái của An Hồng, đeo chiếc nhẫn vào trên ngón giữa của cô, vừa đeo vừa nói: "Yêu đương là mang nhẫn ở ngón giữa, đợi đến khi chúng ta kết hôn, thì sẽ đổi lại đeo nhẫn trên ngón áp út cho em."
An Hồng đỏ mặt, cúi đầu vụng trộm cười. Đột nhiên, Hàn Hiểu Quân ôm lấy cô, An Hồng bất ngờ không phòng bị, trong lòng hoảng hốt, mới phát hiện anh cũng không có động tác tiếp sau.
Hàn Hiểu Quân ôm An Hồng chặt chẽ vào trong иgự¢, trong giọng nói đều mang theo ý cười: "Rốt cuộc là anh đã có thể được ôm em như vậy rồi, A Hồng."
иgự¢ của anh thật ấm áp, nhưng cũng có chút xa lạ. Gò má An Hồng dựa vào đầu vai anh, tầm mắt cô có thể nhìn đến nơi có một khoảng bóng cây xanh um che đi bầu trời, in lại ánh sáng phản chiếu lại của ánh mặt trời, khi chiếu xuống mặt nước của dòng suối.
Bọn họ cứ ôm nhau như vậy, vẫn đứng ở trong suối lạnh lẽo như cũ. Trong lòng của An Hồng thật bình tĩnh. Cô nghĩ, cô muốn điều chỉnh lại tâm tình của mình cho thư thái một chút, chuẩn bị bắt đầu một đoạn tình cảm mới tinh.
Sau lễ Quốc khánh, An Hồng đã cùng Hàn Hiểu Quân dắt tay đi lại ở trong sân trường.
Các sinh viên đều thật kinh ngạc. An Hồng vứt bỏ Lộ Vân Phàm, sau đó lại có bạn trai mới nhanh như vậy, lại còn là một nhân sĩ có chức sắc. Tuy rằng độ anh tuấn thì không sánh kịp với Lộ Vân Phàm, nhưng dáng người cũng là cao lớn rắn rỏi, bộ dạng bất phàm.
Các nữ sinh đều suy đoán về gia cảnh của Hàn Hiểu Quân, đoán xem anh có phải là phú hào con (con nhà giàu) hay không. Đến sau này khi nhìn anh lái chiếc xe ô tô Santana 2000 kia, liền có chút hiểu rõ rồi.
An Hồng tận lực giữ cho mình một vẻ khiêm tốn. Dù sao cô lập tức sẽ phải rời khỏi trường rồi, cho nên cũng không cần phải băn khoăn gì về những lời đồn đãi hay chuyện nhảm gì nữa.
Nhưng mà, rất nhanh Lộ Vân Phàm vẫn sẽ biết được tin tức này.
Một ngày sau khi tan học, An Hồng vừa đi ra khỏi phòng học, liền bị Lộ Vân Phàm đứng chờ trên hành lang, một phát túm lấy tay giữ lại. An Hồng kêu lên một tiếng kinh hãi. Lộ Vân Phàm kéo cô đi nhanh về phía trước, không thèm để ý tới lời kêu to của cô, một mực dẫn cô đi trên đường, đến dưới một bóng cây yên lặng trong rừng.
Con đường này, là đường mà hai người bọn họ đã từng hẹn hò với nhau, đã đi qua vô số lần.
Đã là cuối mùa thu, những cây ngô đồng nước Pháp trồng ven đường bắt đầu rụng lá. Những chiếc lá màu vàng óng ánh rơi đầy đất.
Lộ Vân Phàm dùng sức bỏ tay An Hồng ra, anh đứng chống tay vào thắt lưng, xoay lưng về phía cô, chân phải không ngừng đá đá vào mặt đường, có vẻ phiền chán bất an.
An Hồng xoa xoa cổ tay đã bị Lộ Vân Phàm siết chặt đến đau nhức. Cô biết anh đang tức giận, nhưng cũng không nói năng gì.
Rốt cục, Lộ Vân Phàm xoay người lại đối mặt cô, anh nói: "Em hãy giải thích cho anh một chút đi!"
"Giải thích cái gì?"
"Em đã nói, em chia tay với anh thực sự không hề có liên quan đến Hàn Hiểu Quân một chút nào hết. Vậy bây giờ em lại cùng với anh ta như vậy, thì tính là cái gì? Mẹ kiếp, em coi anh như một con khỉ để mà đùa giỡn hay sao? An Hồng, kỳ thực em vẫn luôn luôn không hề quên anh ta, có phải hay không?"
An Hồng xoay đầu đi, không dám nhìn vào Lộ Vân Phàm. Cô biết mình không phải hẳn là chột dạ, nhưng lúc này vẫn cảm thấy khó có thể đối mặt với anh được.
Lộ Vân Phàm xua xua tay, lắc lắc đầu, nói: "Em nói với anh xem nào, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nói!"
An Hồng rốt cục ngẩng đầu lên nhìn anh, chàng trai trẻ tuổi trẻ vẻ mặt vẻ giận dữ, hiển nhiên là đang tức giận đến không nhẹ! Cô nói: "Lộ Vân Phàm, tôi và anh đã kết thúc rồi, tôi ở cùng với ai, chuyện này hình như cũng không có liên quan gì với anh thì phải!"
"Không liên quan gì tới anh sao?" Lộ Vân Phàm sợ đến ngây người, "An Hồng, em có gan liền lặp lại lần nữa xem!"
"Tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, anh là người thông minh như vậy, hẳn là sẽ hiểu hết chứ."
"Anh không hiểu rõ cái gì hết! Anh, con mẹ nó, tuyệt không hiểu cái gì hết! An Hồng! Em... Em làm sao có thể đối xử với anh như vậy? Anh có điểm nào có lỗi với em? Có điểm nào anh đã làm không được tốt đây? Trong khoảng thời gian này anh luôn luôn tại khơi thông với ba của anh. Mấy hôm nay, có lẽ ông ấy đã đáp ứng cho hai chúng ta đi ra nước ngoài để học nghiên cứu rồi. Anh a vốn tính toán sau khi thu phục được ba của anh rồi, thì sẽ đến nói lại với em… Nhưng mà, em lại có thể..."
"Lộ Vân Phàm anh đừng có u mê mãi như vậy được không? Tôi và anh đã chia tay nhau rồi, anh không cần thiết phải làm những việc vô ích như vậy đối với tôi. Tháng sau tôi liền phải bắt đầu thực tập, nếu công ty này thích hợp, tôi sẽ lưu lại đó để làm việc. Tôi cũng muốn nói lại với anh một lần nữa. Cho tới bây giờ, tôi vẫn không tính toán đến chuyện đi du học ở nước ngoài. Tôi và anh, hai chúng ta đã kết thúc, đã kết thúc rồi, anh hiểu chưa? Từ nay về sau, Trong cuộc sống, hai chúng ta liền ai đi đường nấy. Anh sẽ có một tương lai rất tốt đẹp! Tôi cũng vậy, cũng sẽ trải qua cuộc sống qua ngày bình, như vậy không phải là rất tốt hay sao?"
Lộ Vân Phàm dùng ngón tay gãi gãi đầu, đi dạo qua một vòng tại chỗ. Anh nhìn An Hồng vẻ khó có thể tin được, nói: "Hiện tại, trước hết anh không nói với em về việc này, anh chỉ hỏi em, em ở cùng với Hàn Hiểu Quân như vậy là có ý gì? Anh muốn hỏi em về chuyện này, em hãy trả lời đàng hoàng tử tế cho anh!"
"Không có ý gì hết! Anh ấy yêu thích tôi, tôi cũng thích anh ấy. Vì thế hai chúng tôi liền ở cùng một chỗ." Ngữ khí của An Hồng thật bằng phẳng, ánh mắt cũng bình tĩnh trở lại, "Lộ Vân Phàm, anh không cần cứ phải rối rắm về việc này đâu, hãy vui vẻ trải qua cuộc sống của bản thân mình đi. Những ngày tháng tôi ở cùng với anh, tôi rất vui vẻ! Thật cám ơn anh! Chỉ có điều là, thật xin lỗi, hai chúng ta không thích hợp để ở cùng nhau."
Lộ Vân Phàm lại kéo tay An Hồng một phen, lớn tiếng kêu: "An An! Không nên nói những lời như thế! Không nên!"
An Hồng hung hăng hất tay anh ra: "Lộ Vân Phàm, anh đừng như vậy!"
Lộ Vân Phàm cúi đầu xuống, nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay giữa của bàn tay trái An Hồng, ánh mắt anh bỗng chốc trợn thật lớn, trong ánh mắt nhìn tựa như đều muốn phun ra lửa vậy. Anh chỉ vào tay của An Hồng, hỏi: "Cái này là... Anh ta đưa cho em sao?"
An Hồng gật đầu, còn lui về phía sau mấy bước.
Thần sắc (thần thái sắc mặt) của Lộ Vân Phàm trở nên tuyệt vọng. Anh cắn răng, ngón tay trỏ chỉ vào An Hồng, trong giọng nói đã bắt đầu nổi lên sự run rẩy: "Em có biết không? An Hồng, em là một người không có trái tim!"
Lộ Vân Phàm rốt cục xoay người lại, rời đi. Lúc mới đầu thì anh chỉ sải bước đi, dần dần liền thành bỏ chạy, anh càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, gần như điên cuồng.
An Hồng mệt mỏi đứng trên còn đường mòn xuyên qua rừng, nhin theo bóng lưng của anh, nghe thấy tiếng hét đầy phẫn nộ của Lộ Vân Phàm từ xa xa truyền đến:
"A…"
Lộ Vân Phàm đã xảy ra biến hóa cực lớn.
Đầu tiên anh thay đổi tác phong khiêm tốn của dĩ vãng, bắt đầu thường xuyên tham gia các hoạt động của trường học. Trước kia rất nhiều lần các đoàn thể xã hội có nói đến rách môi vỡ mồm ra cũng thể nào mời được anh tham gia vào hoạt động của mình. Giờ hiện tại, bóng dáng của anh đã xuất hiện trong đội bóng. Anh là đại biểu của đại học Z tham gia giải bóng đá league trường cao đẳng của thành phố J. Ở trong trận đấu, anh chạy tựa như phát điên, chiến đấu, đã bóng mà giống như ăn phải thuốc nổ vậy, phong cách thi đấu của anh khiến cho các cầu thủ khác cũng không dám trêu chọc anh,chỉ sợ bị anh đá gãy chân.
Anh là đại biểu của đại học Z tham gia đại hội thể dục thể thao mùa thu. Vẫn là chạy 5000 thước, rồi thi đấu thể thao cùng với các sinh viên khoa thể dục trong trường, anh không hề có chút bị rơi vào thế hạ phong. Không có người nào biết, mỗi sáng sớm anh đều sẽ chạy mấy chục vòng, vòng quanh sân thể dục, bộ dạng giống như không biết tư vị mệt mỏi là như thế nào.
Anh tham gia thi hùng biện trong trường, cùng một nhóm bạn học giương thương múa kiếm. Anh từ nhỏ đã hay nói, lượng tri thức lại phong phú, lúc này lời nói sắc bén nói có sách, mách có chứng, không để chút nể tình nào cho đối thủ. Có một lần, thậm chí anh còn làm cho đối phương hùng biện là một nữ sinh trong trường phải phát khóc lên.
Thậm chí Lộ Vân Phàm còn cùng Trình Húc, cộng thêm với hai nam sinh khác thành lập nên một ban nhạc. Lộ Vân Phàm phụ trách Bass, ở mỗi buổi tối cuối tuần, cùng với một vài sinh viên khác trong trường điên cuồng đàn hát ở tiểu trong lễ đường, thu hút vô số nữ sinh đến vây quanh để xem.
Nhất nhất những việc làm của Lộ Vân Phàm đã làm cho người ta phải kinh ngạc. Lộ Vân Phàm đã nhuộm mái tóc đen nhánh của chính mình thành màu nâu nhạt, còn uốn thành những lọn loăn xoăn bồng bềnh, khiến thoạt nhìn đầu tóc của anh giống một con sư tử nhỏ đang phẫn nộ.
Lộ Vân Phàm mỗi ngày đều diễu võ dương oai đi trong trường học. Anh nhanh chóng biến thành một ngôi sao lớn trong vườn trường, lôi cuốn một đám sinh viên mới vừa vào trường. Một số các cô gái trẻ học năm nhất, không biết tình sử giữa anh và An Hồng, hưng phấn không thôi, ào ào tìm cơ hội để làm quen với anh, thổ lộ đối với anh.
Từ những cuộc nói chuyện phiếm cùng các bạn ở trong phòng, An Hồng đều được biết hết thảy những chuyện đó. Trong thời gian này, cô chỉ gặp mặt Lộ Vân Phàm có hai lần. Nhìn thấy bộ dáng tạo hình mới đầy khoa trương và quỷ dị kia của anh, An Hồng thật sự liền cảm thấy phát hoảng. Thế nhưng Lộ Vân Phàm cũng chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó liền ngẩng đầu ưỡn иgự¢ đi qua.
Có một lần, Hàn Hiểu Quân đến đại học Z tìm An Hồng cùng đi ăn cơm Sau khi ăn xong hai người cùng đi tản bộ trong trường học, An Hồng đột nhiên liền cảm thấy có chút bất an. Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy phía đối diện có hai người đang đi tới.
Hàn Hiểu Quân vẫn nắm tay cô như trước, tầm mắt của An Hồng lại đọng lại ở trên từng tứ chi động tác của hai người kia.
Lộ Vân Phàm nghênh ngang đi tới, cánh tay gắt gao ôm lên bờ vai của Hồ Đan Ny. Anh cúi đầu cười đến đặc biệt vui vẻ, cười đến mức, mái tóc màu nâu nhạt uốn loăn xoăn kia đều rung hết cả lên. Khi đi đến trước mặt An Hồng cùng Hàn Hiểu Quân ở một khoảng cách không xa lắm, Lộ Vân Phàm đưa tay vuốt ve lên gò má của Hồ Đan Ny, dùng giọng nói không lớn không nhỏ nói: "Nini, lát nữa chúng ta đi xem phim nhé!"
"Hay quá!" Hồ Đan Ny thật là cao hứng, ngượng ngùng gật đầu.
Lộ Vân Phàm lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy Hàn Hiểu Quân cùng An Hồng đang nhìn mình, anh nhếch môi cười, tiêu sái phất phất tay, nói: "Ôi, anh Hàn, đã lâu không gặp, đến gặp bạn gái à?"
Hàn Hiểu Quân cảm nhận được sự xấu hổ của An Hồng. Anh cười nói: "Vâng, chúng tôi phải đi có việc rồi, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại, lần sau có cơ hội cùng nhau tụ tập nhé!" Lộ Vân Phàm nhếch miệng cười đến thật vui mừng. Đợi đến lúc hai đôi nam nữ gặp nhau, rồi đi lướt qua nhau rồi, nụ cười trên mặt anh mới dần dần thu lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc