THẤT LẠC
Khoảng thời gian nghỉ hè, An Hồng đã tạo cho mình thành một thói quen, vào mỗi sáng sớm đều dậy sớm để chạy.
Cô chạy xung quanh tiểu khu Hòa Bình, một giờ sau khi mồ hôi đầm đìa thì quay về nhà, cô tắm rửa qua sau đó ăn bữa sáng. Tiếp đó, An Hồng sẽ mang theo lý lịch sơ lược, đi dạo một vòng quanh thị trường nhân sự của thành phố J, hoặc là sẽ ở nhà ngâm nga học tiếng Anh, ôn tập bài chuyên ngành của mình. Tiêu Lâm nghỉ hè thoải mái tự tại, nhưng cũng có chút nhàm chán. An Hồng nghĩ mình cũng muốn tìm việc, khẽ cắn môi liền xài hơn năm ngàn đồng để mua một chiếc máy vi tính để bàn, kéo dây mạng vào trong phòng Tiêu Lâm.
Phần lớn thời gian máy vi tính đều do Tiêu Lâm sử dụng. Mỗi ngày An Hồng đều rút ra một khoảng thời gian để vào mạng lên trang web xem tin tức thông báo tuyển dụng, gửi hồ sơ lý lịch sơ lược, hoặc là luyện tập CAD (*) vẽ bản đồ.
(*) CAD là từ viết tắt của cụm từ tiếng Anh Computer Aided Draft hoặc Computed Assisted Design, nghĩa là thiết kế có sự trợ giúp của máy tính. Hiểu một cách chung nhất tức là, CAD là việc sử dụng máy tính trong quá trình thiết kế và lập bản vẽ, quá trình phác thảo, dựng mô hình 3D, lắp ráp và xuất bản vẽ.
Theo phương pháp truyền thống thì các bản vẽ kỹ thuật thì được vẽ bằng tay. Công việc này đòi hỏi rất nhiều công sức và thời gian đặc biệt là những chi tiết phức tạp. Vì vậy mà ngày nay CAD được sử dụng rộng rãi trong rất nhiều lĩnh vực, không chỉ riêng trong lĩnh vực cơ khí sản xuất, mà còn cả trong xây dựng, kiến trúc, mỹ thuật, thương mại, y học…
Thời gian khác hai chị em ở nhà lo liệu làm các công việc nhà. Một ngày ba bữa không thiếu thứ gì, để chăm sóc việc ăn uống cho Tiêu Lâm trong sinh hoạt thường ngày. Cô còn dạy cho em gái một ít kỹ năng trong cuộc sống nội trú. Hai chị em gắn bó làm bạn với nhau, cuộc sống cũng là sóng nước chẳng xao.
An Hồng tham gia các buổi hội thảo tuyển dụng việc làm, chuyên ngành học của cô là một nghề có triển vọng tương lai tốt. Nhưng bởi vì cô còn chưa tốt nghiệp, lại là nữ sinh, hơn nữa có rất nhiều công ty cũng không tuyển, nhận người đang là thực tập sinh. An Hồng luôn luôn không tìm được đơn vị thích hợp, nguyện ý tiếp nhận cô vào thực tập.
Gọi điện thoại nói chuyện với Từ Mạt Mạt, Từ Mạt Mạt khuyên cô: "Cuối năm vừa đúng lúc có rất nhiều Công ty lớn đến trường học dự buổi biểu diễn dành riêng, có thông báo tuyển dụng. Cậu là người địa phương, thành tích học lại không tệ, đến lúc đó nhất định có thể tìm được công việc thích hợp. Nghe các bậc đàn anh đàn chị nói, chuyên ngành học này của chúng ta thường được rất tán thưởng, tuyển dụng."
"Cậu không chạy qua thị trường tuyển người mà xem, có một Công ty HR lớn đã trực tiếp nói thẳng với tớ, bọn họ không thu nhận nữ sinh."
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì nữ sinh không thuận tiện cho việc chạy đi chạy lại đến công trường, càng đừng nói đến chuyện hàng năm còn phải đi công tác nữa. Nói không chừng không quá vài năm còn phải kết hôn sinh con. Nếu như là làm một chút công việc trong văn phòng, thì bọn họ lại cảm thấy chuyên ngành chúng ta học thì nhiều như thế mà lại chỉ sử dụng quá ít rồi, hơn nữa bản thân tớ cũng không đồng ý làm. Có một công ty kiến trúc lại hỏi tớ rằng có nguyện ý làm thư ký cho Tổng kinh lý hay không, thật sự là đã làm tớ thấy hôn mê luôn."
Từ Mạt Mạt cười to: "Làm thư ký cho Tổng kinh lý? Công việc này quả thật là không tồi chút nào, chí ít ra, thì người ta cũng đãt thừa nhận cậu là một cô gái xinh đẹp."
"Tớ không thích, tớ vẫn muốn tìm một công việc có vị trí hợp với khẩu vị của mình kia! Công việc như thiết kế xây dựng, chế tạo cái gì gì đó không tệ, bất quá làm thiết kế ít nhất cũng phải có nền tảng là nghiên cứu sinh, làm thiết kế giá trị các công trình thì tớ lại không có một chút kinh nghiệm gì! Ai dà... Nhìn lại nhìn đi, hoặc là thực sự đúng như cậu đã nói, chờ tới cuối năm tham gia buổi biểu diễn dành riêng cho thông báo tuyển dụng, nhìn xem có cơ hội tốt hay không!"
"Ừ, cậu cũng đừng quá sốt ruột như vậy!" Từ Mạt Mạt chần chờ một chút, vẫn là hỏi ra miệng, "Đúng rồi, cậu và Lộ Vân Phàm thật sự đã chia tay nhau rồi sao?"
"... Ừm." An Hồng cười, "Đừng nói đến chuyện này nữa, được không?"
"Tiểu Hắc, cậu thật sự không có một chút thương tâm khổ sở nào sao?"
"Tớ không sao, tớ... rất tốt mà." An Hồng vội vàng nói thêm vài câu với Từ Mạt Mạt rồi sau đó liền cúp điện thoại.
Kể từ ngày đó cô nói lên chuyện chia tay, sau khi Lộ Vân Phàm rời đi, bọn họ cũng đã không liên hệ với nhau thật lâu rồi.
An Hồng tự động viên ở trong lòng cho mình: Mình rất khỏe, mình không sao, mình a rất khỏe, mình không sao... Mình chia tay với Lộ Vân Phàm là rất đúng, rất đúng, rất đúng...
Nhưng mà trong lòng cô thì lại cảm thấy hoàn toàn là sự mất mát nồng đậm. Không có cái kia người con trai trẻ tại bên người vui cười đùa giỡn, không có cái ôm ấp ấm áp của anh, không có nụ hôn môi ngọt ngào, mỗi ngày không có các cuộc điện thoại nói chuyện dông dài của anh, không có các tin nhắn nói chuyện phiếm của anh, thậm chí là không có sự tranh cãi nhua, trong lúc nhất thời, An Hồng ảm thấy thật không được quen lắm…
Cô nghĩ, cô cần phải có thời gian, hết thảy mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp lên.
Cuối tháng tám, Hà Ngọc Đống tổ chức một buổi họp lớp với các bạn cùng học thời trung học. An Hồng vốn không muốn tham gia, bởi vì cô không muốn có bất cứ cơ hội nào để nhìn thấy Lộ Vân Phàm và Tần Nguyệt. Nhưng mà Thẩm Kha tự mình gọi điện thoại cho cô: "An Hồng, sau học kỳ này tớ liền phải đi đến nước Áo rồi. Chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp nhau, lần này cậu lại không đến, về sau không biết còn có gặp được nhau nữa hay không, cơ hội liền càng ngày càng ít rồi, nể mặt tớ, cậu mau tới đi."
An Hồng đành phải đáp ứng.
Hội lớp ngày đó, An Hồng và Lâu Tĩnh Tĩnh cùng đi đến KTV. Hà Ngọc Đống đã đặt trước một phòng bao xa hoa lớn rồi, người đến đây có hơn ba mươi bạn học cũ. Vừa vào đến cửa, An Hồng vừa đưa mắt nhìn liền nhìn thấy Lộ Vân Phàm đang ngồi ở trên ghế sofa.
Anh ăn mặc đặc biệt đẹp trai, một thân áo sơmi màu hồng, chiếc quần tây màu trắng hưu nhàn, lộ ra gương mặt trắng nõn tuấn lãng. Mái tóc đen nhánh, dáng người cao lớn rắn rỏi, thực sự nhìn giống như bạch mã hoàng tử sáng rực rỡ lấp lánh.
Lộ Vân Phàm thoạt nhìn tâm tình tốt lắm, thần thái gương mặt sáng láng, đang tán gẫu vui vẻ cùng với Thẩm Kha.
Rất nhiều bạn học cũ thời trung học đều biết đến Lộ Vân Phàm đang yêu đương với An Hồng. Có thể nói là trừ Lâu Tĩnh Tĩnh ra, không có người nào biết bọn họ đã chia tay.
Thẩm Kha nhìn thấy An Hồng đến liền đi tới chào hỏi. Lộ Vân Phàm cũng đứng lên, hai tay đút ở trong túi quần cười hì hì nhìn cô.
An Hồng có chút xấu hổ, cười cười đối với Thẩm Kha: "Đã lâu không gặp, Thẩm Kha."
"Đúng vậy, từ sau khi tốt nghiệp đến giờ chúng ta chưa từng gặp lại nhau. Tớ vừa mới trò chuyện cùng với Lộ Vân Phàm một hồi, tớ đến Bắc Kinh luôn luôn đi tìm cậu ta,vậy mà cậu ta lại không đến báo danh ở Thanh Hoa, mà là chạy theo cậu đi học ở đại học Z! Tớ thật sự là phục cậu ta rồi đó."
Lộ Vân Phàm đi đến bên người Thẩm Kha, duỗi thẳng cánh tay miễn cưỡng khoác lên trên vai Thẩm Kha, cười nói: "Tớ vẫn tương đối thích thành phố J, đại học Z cũng không tồi chút nào, sư tỷ, tôi nói có đúng hay không?"
An Hồng xem bộ dạng cợt nhả kia của Lộ Vân Phàm, cô thật không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc này, Tần Nguyệt đi đến. Tần Nguyệt thoạt nhìn thật không giống với ngày trước. Mái tóc dài của cô uốn thành lọn lớn, trên mặt trang điểm tinh xảo, mặc một cái váy liền áo ngắn, chỉ là thân mình thì vẫn gầy gay gắt như trước, sắc mặt thoạt nhìn cũng không được tốt lắm.
Nhìn thấy An Hồng, Lâu Tĩnh Tĩnh, Thẩm Kha cùng Lộ Vân Phàm đang đứng ở nơi đó, Tần Nguyệt liền đi qua chào hỏi: "Thẩm công tử, gần nhất có khỏe không?"
Thẩm Kha nhìn Tần Nguyệt từ trên xuống dưới, gật đầu mỉm cười: "Cũng không tệ! Tần Nguyệt, cậu càng ngày càng đẹp ra đó."
Thẩm Kha vẫn giữ vẻ nho nhã lễ độ, nói chuyện thỏa đáng, câu nói đầu tiên đã chọc cười Tần Nguyệt.
"Làm sao có thể so được với An Hồng kia chứ!" Tần Nguyệt liếc mắt nhìn An Hồng, lại nhìn nhìn sang Lộ Vân Phàm, cười nói, "Ôi, Lộ Vân Phàm, cậu hôm nay như kết hôn ấy nhỉ! An Hồng, cậu thực hẳn là nên phối hợp mặc áo cưới một chút mới đúng."
An Hồng ăn mặc thật mộc mạc, cô lôi kéo Lâu Tĩnh Tĩnh, nói: "Mọi người chậm rãi tán gẫu, chúng tớ đi sang bên kia ngồi."
Mấy người tuổi trẻ đều ngồi xuống, ca ca hát hát, uống bia uống rượu. Bạn học cũ với nhau thật lâu không liên hệ sau khi gặp mặt nhau có vẻ phá lệ thân thiết. Mọi người ào ào nói qua cuộc sống học đại học cùng với những dự định sau này của mình, có chút nhắc nhở đến một số người bạn cùng học ở trường đại học đã tốt nghiệp bắt đầu công tác. Một số bạn học cũ đang học năm bốn, chuẩn bị sau này tiếp tục thi nghiên cứu sinh. Một số bạn học cũ khác đang có kế hoạch đi du học ở nước ngoài. Còn lại một số người giống như An Hồng, chuẩn bị tìm đơn vị để thực tập.
Có nữ sinh hỏi Tần Nguyệt chuyện tình cảm yêu đương. Tần Nguyệt ngay từ năm thứ hai đã cùng với Hàn Hiểu Quân ở một chỗ. Tình yêu oanh động ngày xưa giữa luôn luôn có lực ảnh hưởng không nhỏ đến các nữ sinh.
Tần Nguyệt trả lời: "Tớ đã chia tay với anh ấy rồi."
"Hả?" Các nữ sinh đều thật kinh ngạc, "Vì sao vậy?"
"Anh ấy thay lòng." Tần Nguyệt cười đến mềm mại đáng yêu, "Tớ không sánh bằng người đàn bà kia, không thể nắm giữ được trai tim của Hiểu Quân."
"Hai người ᴆụng phải kẻ thứ ba rồi hả?"
"Coi như là thế."
Một nữ sinh khác nói: "Cậu cùng với anh Hàn nhà cậu luôn không gặp mặt, nếu như anh ấy ᴆụng tới cái loại này hồ ly tinh muốn giở thủ đoạn, thì thật là rất dễ dàng thay đổi tình cảm."
"Tớ không trách anh ấy, đàn ông mà, có chút hoa tâm cũng là chuyện bình thường. Chính là người đàn bà kia thật sự rất lợi hại, côta đã có bạn trai, nhưng mà đã ăn trong bát vẫn còn nhớ tới trong nồi, bản lãnh đối phó đàn ông của cô ta, tớ thật sự không thể theo kịp được."
Tần Nguyệt không dấu vết liếc mắt lườm An Hồng một cái, khóe miệng còn nhếch lên một ý cười trào phúng.
Một người nữ sinh khác nói rất tức giận: "Thế nào lại có loại người không biết xấu hổ như vậy chứ! Bất quá đàn ông cũng thực không phải là đồ tốt, mỗi một người đều là hoa tâm cải củ!"
"Cũng không thể nói như vậy, giống như Lộ Vân Phàm và An Hồng cũng rất ngọt ngào đó thôi. Lộ Vân Phàm tuyệt đối là một người bạn trai quá đủ tư cách." Tần Nguyệt nhìn khoảng cách thật xa giữa Lộ Vân Phàm và An Hồng, từ trên ghế lô trong phòng bao nhìn về phía hai người bọn họ, trực giác của cô cho biết, hai người kia đang giận dỗi với nhau.
Các nữ sinh lập tức bắt đầu ồn ào: "Đúng vậy đó, đúng vậy đó! Vừa nghe nói đến chuyện của Lộ Vân Phàm với An Hồng sau này rất tốt, chúng ta đều không thể tin được đâu. Bất quá khi còn ở trung học Lộ Vân Phàm cũng đã đối với An Hồng thật tốt rồi."
Có nữ sinh làm hình dáng háo sắc, nói đùa cùng với An Hồng: "Ai dà... Khi còn học trung học tớ luôn luôn thèm nhỏ dãi dung mạo đẹp đẽ của bạn học Lộ này rồi, bất quá nhìn cậu ấy thật là non mềm như cỏ, thật sự là tớ không dám xuống tay. Hơn nữa trong lòng cậu ấy cũng luôn luôn chỉ có An Hồng mà thôi, thật là hâm mộ ૮ɦếƭ người!"
Tần Nguyệt thân thiết kéo cánh tay An Hồng, cười nói: "Cậu có thể lợi hại được như An Hồng sao. Khi học trung học thì đã làm cho Lộ Vân Phàm mê muội đến thất điên bát đảo rồi! Haiz, An Hồng, cậu có cái bí quyết gì, xin mau truyền thụ cho mình một chút đi, cũng tốt cho tụi mình về sau này thuần dưỡng bạn trai cho dễ bảo."
An Hồng luôn luôn trầm mặc, mặc cho các bạn gái líu ríu nói ở bên cạnh. Lâu Tĩnh Tĩnh nghe không vào nổi, nghĩ muốn phát tác, bị An Hồng gắt gao đè tay xuống.
An Hồng ngẩng đầu nhìn vào Tần Nguyệt, nhàn nhạt nói: "Tôi cảm thấy hai người ở cùng nhau, quan trọng nhất chính là phải tự gìn giữ chính mình, không thể để cho mình bị thất lạc. Một tình yêu oanh oanh liệt liệt không thể nào sánh nổi với tình cảm nước chảy đá mòn! Một người không cần thiết vì một người khác mà buông tha cho vài thứ, làm một chút thay đổi vô vị cùng hy sinh, mỗi người đều cần đối đãi với bản thân cho thật tốt, biết chịu trách nhiệm đối với chính mình, lúc ấy mới có thể học được cách yêu một người khác thật tốt."
An Hồng vừa nói, vừa ngẩng đầu lên nhìn mấy người kia, ngoại trừ Lộ Vân Phàm. Sắc mặt của anh trầm tĩnh, thưởng thức chai bia trên tay, tầm mắt không e dè đối mắt với cô. An Hồng nói tiếp, "Mỗi người trong quá trình trưởng thành đều sẽ gặp phải rất nhiều lựa chọn. Ở trong sự lựa chọn này, bản thân không thể xúc động, không thể cảm tính, phải để cho lý trí, bình tĩnh suy xét, cuối cùng mới ra quyết định. Ở khi tự mình ra quyết định đó, vẫn không thể chỉ nghĩ đến bản thân, mà phải nghĩ nhiều nhất cho người ở bên cạnh, nhất là người thân của họ. Phải suy nghĩ lựa chọn của mình một chút, xem có phải sẽ mang đến sự tổn thương cho bọn họ hay không. Chỉ khi nào bản thân đã suy nghĩ đầy đủ chín chắn rồi thì mới có thể đưa ra được quyết định chính xác, hợp lý. Cho nên, Tần Nguyệt, chuyện cậu cùng Hàn Hiểu Quân chia tay, đối với hai người mà nói cũng không nhất định là chuyện xấu. Chúng ta tuổi đều còn trẻ, sau này vẫn sẽ còn có thật nhiều cơ hội. Dưa chín ép thì sẽ không ngọt, nhất là ở trong chuyện tình cảm như thế này."
Sắc mặt của Tần Nguyệt đã rất khó coi, biểu cảm đã có chút vặn vẹo. Cô cắn răng "Hừ" lên một tiếng: "An Hồng, nguyên bản những chuyện mà cậu vừa nói ra kia thật sự là không sai, chung quy là có kinh nghiệm phong phú thôi."
"Không phải là kinh nghiệm, đó chính là lời tâm huyết!" An Hồng đứng lên, "Em gái của tôi đang ở nhà một mình, tôi còn phải về nhà nấu cơm cho con bé, mọi người chậm rãi vui chơi, tôi đi trước."
An Hồng ủy thác nhờ Lâu Tĩnh Tĩnh sau khi kết thúc ứng giúp cô một chút tiền quỹ, lại chào hỏi đối với Hà Ngọc Đống, Thẩm Kha, rồi rời đi khỏi KTV.
Đi lên đường cái không bao lâu, bên người có liền có dừng một chiếc xe hơi màu trắng mới tinh dừng lại.
An Hồng quay đầu nhìn lại, trong chỗ ngồi điều khiển xe, không phải là Lộ Vân Phàm thì còn ai khác.
Anh đã sớm lấy được bằng lái, nhưng là vì sợ An Hồng mất hứng, cho nên vẫn một mực chưa muốn mua xe. An Hồng không nghĩ tới, mới chia tay còn chưa tới một tháng, Lộ Vân Phàm liền đã có chiếc xe thuộc về mình.
Lộ Vân Phàm xuống xe đi đến trước mặt An Hồng, vẻ mặt không biểu cảm: "Lên xe đi! Anh đưa em trở về."
"Cảm ơn. Tôi có thể tự mình về nhà được." An Hồng nói không nóng không lạnh.
"Anh có lời muốn nói với em, em trước lên xe đã."
"Lời nói vừa rồi của tôi, cậu cũng đã nghe được rồi đó thôi, đó chính là suy nghĩ mà tôi muốn nói với anh."
"Anh đã nghe được, còn anh cũng vậy, cũng muốn nói với em một chút suy nghĩ của anh."
"Lộ Vân Phàm..."
"An An, em còn chưa từng ngồi lên xe do anh lái! Em lên xe di, anh đưa em đi một vòng." Lộ Vân Phàm cười rộ lên, "Yên tâm, anh sẽ không bán đứng em đâu, chính là đưa em về nhà thôi."
Anh mở cửa xe bên tay lái phụ ra, bàn tay liền mở ra, xoay người hành lễ.
Lộ Vân Phàm cười đến thật tùy tính, không hề có một chút đối chọi nào so với bình thường và với khí thế gay gắt của An Hồng. An Hồng nhìn anh, soái ca làm dáng bên xe, thật xứng ở cùng nhau, thật sự là cảnh đẹp ý vui. Cô cúi đầu nghĩ nghĩ, rốt cục ngồi vào bên ghế tay lái phụ.
Lộ Vân Phàm lên xe, An Hồng nhìn đến anh thắt dây an toàn, khởi động, , mắt nhìn về phía trước, xe lập tức liền chạy đi hòa vào dòng xe.
"Thắt dây an toàn vào." Lộ Vân Phàm vừa lái xe vừa nhắc nhở An Hồng.
An Hồng ngoan ngoãn nghe theo. Lộ Vân Phàm hài lòng gật đầu. Anh cho xe chạy thật sự ổn định, tập trung sự chú ý, thường thường còn tăng tốc vượt qua mấy chiếc xe khác.
An Hồng lặng lẽ giương mắt nhìn anh, không thể phủ nhận, khi Lộ Vân Phàm chuyên chú lái xe nhìn anh rất tuấn tú, khí chất sinh viên trên người lại không còn rõ ràng nữa. Trên thân mình mặc áo sơmi cùng quần tây, thoạt nhìn anh càng giống như một người thuộc thành phần tri thức, tuổi còn trẻ đi làm ở công ty.
"Hôm nay Tần Nguyệt nói em như vậy, em cũng không tức giận sao?" Lộ Vân Phàm thấy An Hồng không nói chuyện, liền chủ động mở miệng trước.
"Có cái gì mà phải rất tức giận kia chứ. Trong lòng cô ấy không thoải mái, khó tránh khỏi sẽ thêm suy nghĩ loạn tưởng, tôi sẽ không so đo cùng cô ấy."
"Em đúng thật là một người độ lượng, thế mà tại sao bình thường đối với anh, anh có nói hơi sai một chút gì đó đều có thể khiến cho em tức giận đến nhảy dựng lên như vậy."
"..."
"Em đừng nóng giận, anh cũng chỉ là tùy tiện tâm sự chút thôi. Vừa rồi những gì em nói anh đều nghe thấy được, bất quá anh không thể hiện ra ý tứ rõ ràng mà thôi."
"Sao vậy?"
"Em nói hai người ở cùng nhau, quan trọng nhất chính là phải tự gìn giữ chính mình, không thể để cho mình bị thất lạc. Anh thật đồng ý, hơn nữa anh cảm giác mình luôn luôn vẫn là chính bản thân mình, người bị lạc dường như lại chính là em đó."
"Anh hãy kết hợp những lời này, cùng những lời nói phía sau đó lại với nhau để lý giải." Giọng nói của An Hồng thật nhỏ, "Ví dụ như anh không đi học Thanh Hoa, cho đến bây giờ tôi vẫn luôn cảm thấy đây là một quyết định sai lầm, cảm thấy anh không đủ chín chắn, không đủ lý trí. Anh làm như vậy thật là ích kỷ thật là bốc đồng! Anh có nghĩ tới ba mình hay không, hơn nữa, chuyện này đối với tôi mà nói cũng là một sự áp lực rất lớn."
"Chúng ta có thể đừng tiếp tục dẫn chuyện đi học ở Thanh Hoa ra đây nữa hay không? Anh đã từng nói cho em biết rồi, anh cũng không làm những chuyện để rồi sẽ phải hối hận. Cho đến nay, anh cũng chưa từng bao giờ phải hối hận, còn về phần ba của anh, thời hạn báo danh ở Thanh Hoa đã hết, trước đó anh cũng từng trao đổi với ba của anh rồi! Ông ấy nói tôn trọng quyết định của anh."
"Được, không nói đến chuyện Thanh Hoa nữa, chúng ta nói đến chuyện tương lai đi." An Hồng đột nhiên cảm thấy thật thả lỏng, cô có thể bình tâm tĩnh khí mà tán gẫu với Lộ Vân Phàm, không hề gào to rống lớn, không có già mồm át lẽ phải, tựa như cũng chưa hề có một sự kiện gì không đúng, "Lộ Vân Phàm, sau khi khai giảng anh đã là sinh viên đại học năm 3 rồi, anh lo lắng đối với tương lai của mình như thế nào? Anh nhất định sẽ phải học nghiên cứu sinh, là học ở trong nước hay là nước ngoài?"
"..." Lộ Vân Phàm không lên tiếng.
"Anh nhất định là sẽ phải ra nước ngoài, có đúng hay không?"
"..."
"Chuyện này cũng phải mất nhiều năm." Nhìn Lộ Vân Phàm vội vã muốn mở miệng, An Hồng nhanh chóng nói, "Anh đừng nói với tôi rằng anh sẽ không đi du học nước ngoài. Nếu như anh không đi, liền khẳng định những lời mà tôi vừa mới nói..., anh vẫn còn là một người chưa được chín chắn."
"Anh... Anh chưa nói là anh không đi du học, cái chính là, vấn đề này vẫn có thể giải quyết được."
"Giải quyết như thế nào? Muốn tôi ở chỗ này chờ anh sao? Ba năm, bốn năm, hay là năm năm?" An Hồng cười khẽ, "Lộ Vân Phàm, anh thật là rất ngây thơ, làm sao anh lại có thể tự tin đối chính mình như vậy?"
"Không phải vậy, không phải là anh muốn em chờ ta. Anh vốn là muốn đợi sau khi em tốt nghiệp, em sẽ cùng anh xin trường học. Em chuẩn bị ngoại ngữ một năm, chờ ta anh đến năm thứ tư rồi, chúng ta có thể đi ra nước ngoài."
Nghe Lộ Vân Phàm nói lời với một bộ nghiêm trang như vậy..., An Hồng sợ ngây người, cô lắc đầu liên tục: "Không có khả năng này."
"Vì sao không có khả năng? Thành tích của em tốt lắm kia mà, anh sẽ giúp em bổ túc thêm tiếng Anh ngữ thi Toefl."
"Anh quá ngây thơ rồi, tôi đi ra nước ngoài rồi, Tiêu Lâm phải làm sao bây giờ? Con bé còn chưa trưởng thành đâu. Hơn nữa, ra nước ngoài du học phải cần rất nhiều tiền, tôi giữ tiền là tiền của mẹ tôi và chú Tiêu đã lưu trữ để cho Tiêu Lâm dùng khi đi du học nước ngoài, tôi sẽ không ᴆụng vào đó dù chỉ một phần."
"Chi phí du học thì em không cần phải lo lắng, anh sẽ nghĩ biện pháp." Vẻ mặt của Lộ Vân Phàm đầy vẻ nghiêm túc, lại bổ sung thêm một câu, "Cùng lắm thì chúng ta cũng mang theo cả Tiêu Lâm cùng đi ra nước ngoài."
An Hồng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lộ Vân Phàm, hơn nửa ngày sau anh mới nói: "Lộ Vân Phàm, anh coi tôi là cái gì vậy? Mỗi ngày anh đang ở đó mà suy nghĩ những thứ ý tưởng buồn cười này sao? Anh có hỏi qua ý kiến của tôi hay không?"
"An An, bằng không em muốn anh phải làm sao bây giờ? Anh biết là em băn khoăn, anh biết những lời nói của em là lời nói có đạo lý, nhưng mà trong lòng anh chỉ có một ý tưởng, anh không muốn chia tay với em! Em nói anh ích kỷ cũng được, nói tùy hứng và thật ấu trĩ cũng được, anh chính là không muốn chia tay với em. Anh sẽ nghĩ hết thảy các biện pháp để khiến cho hai người chúng ta được ở cùng nhau. Chúng ta sẽ kết hôn, sẽ sinh ra rất nhiều những đứa con! Anh sẽ chứng minh cho em thấy, tương lai mười năm sau chúng ta cũng vẫn sẽ đi trên cùng một con đường!"
"Đủ rồi đó! Lộ Vân Phàm, tôi nói thật với anh." An Hồng cảm thấy mỏi mệt, ngón tay cô nắm bắt mi tâm, chậm rãi nói, "Tôi nghĩ rằng, anh thật sự là đã hiểu lầm rồi. Tôi không có ưa thích anh như những gì mà anh đã tưởng tượng, tôi không nghĩ vì anh mà tôi sẽ làm chuyện gì đó mạo hiểm, còn nữa, tương lai của tôi và anh thật sự phi thường phi thường xa vời! Vì sao anh lại không thể nhận rõ hiện thực đây?"
"Em... Không thích anh?" Lộ Vân Phàm không thể nào tin nổi, quay đầu lại nhìn cô.
An Hồng hung hăng hạ quyết tâm, lạnh lùng nói: "Đúng, Lộ Vân Phàm, tôi không thích anh như anh đã tưởng đâu."
Lộ Vân Phàm cũng không nói lại câu gì nữa. Xe đi đến tiểu khu Hòa Bình, vừa mới dừng hẳn, An Hồng liền vội vàng đi xuống xe. Đi được vài bước, cô quay đầu lại nhìn anh, Lộ Vân Phàm vẫn đang ngồi ngơ ngác ở trong buồng lái, phảng phất như đã hóa đá.
An Hồng nghĩ, lúc này đây, chung quy nên tính toán nói cho rõ ràng thôi.
Lộ Vân Phàm rốt cuộc không còn tới tìm An Hồng nữa.
Sau khi khai giảng, Tiêu Lâm chính thức vào sống nội trú. Mỗi cuối tuần Tiêu Lâm sẽ về nhà, hai chị em lại được quây quần qua ngày. Trong nhà có thể lên mạng, Tiêu Lâm đã vui vẻ rất nhiều, vừa về nhà liền ôm lấy máy tính ngâm người ở trong phòng. An Hồng thì lật qua một phần một phần báo chí, xem tin tức thông báo tuyển dụng.
Có khi ở trong trường học, cô nhìn thấy Lộ Vân Phàm. Hai người lặng yên đi lướt qua nhau, không có bất kỳ trao đổi nào.
Tin tức An Hồng chia tay cùng Lộ Vân Phàm rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ trong học viện. Những nữ sinh thích bát quái ào ào nghị luận là vì sao bọn họ chia tay, đến tột cùng là ai là người đưa ra lời chia tay. An Hồng thoạt nhìn cũng không nhìn thấy có cái gì khác thường. Cô vẫn như thường nói nói cười cười với các bạn cùng phòng. Thế nhưng mà cảm xúc của Lộ Vân Phàm lại hết sức hỏng bét. Anh trầm mặc hơn rất nhiều, bình thường cũng chỉ là cùng đi cùng đến với Hứa Lạc Phong và Trình Húc. Cả ngày gương mặt đều âm u, thật hiếm khi có thế thấy nụ cười của anh.
Vì thế mọi người trong trường học liền đoán, chính An Hồng đã bỏ rơi Lộ Vân Phàm.
Tất cả mọi người đều cảm thấy thật khó hiểu. An Hồng và Lộ Vân Phàm ở trong học viện đều cực kỳ nổi tiếng. Có rất nhiều người đều biết đến gia đình An Hồng trong vòng một năm liên tục gặp vận rủi, nhưng mà cô thật kiên cường chấp nhận tất cả, không để bị ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống và học tập. Hơn nữa ở giữa các nữ sinh, bề ngoài của An Hồng cũng coi như xuất chúng. Lộ Vân Phàm đem hết toàn lực để theo đuổi cô, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Mà Lộ Vân Phàm tựa như là vai nam chính trong phim thần tượng vậy, muốn mẫu người như thế nào thì sẽ có như thế ấy. Gần như có thể nói rằng anh có khuyết điểm gì, mà để cho người ta nói chuyện say sưa chính là, anh thật chung tình, anh đối với An Hồng tốt như thế nào, mọi người đều biết.
Cho nên rất nhiều người liền nghĩ không thông, một người nổi tiếng như thế, rất lãng mạn và biết săn sóc như Lộ Vân Phàm, làm sao có thể bị An Hồng bỏ rơi được đây?
Trong ban, nữ sinh tò mò hướng An Hồng hỏi thăm chuyện cô và Lộ Vân Phàm. An Hồng chỉ hàm hàm hồ hồ đáp lại rồi bỏ qua.
Cô không nghĩ đoạn này thất bại cảm tình đối với mình tạo thành quấy nhiễu, càng không muốn đối Lộ Vân Phàm tạo thành quấy nhiễu.
Trong trường học chuyện tình bạn phân phân hợp hợp là chuyện rất bình thường. Một thời gian ngắn về sau, mọi người dần dần liền giảm bớt đi sự nhiệt tình, không còn quan tâm nữa.
Không biết từ khi nào thì Hàn Hiểu Quân bắt đầu liên hệ thường xuyên với An Hồng. Mấy tháng này, Hàn Hiểu Quân may mắn được ở lại làm quản lý một công trường ở thành phố J. Khi rảnh rỗi không làm gì, anh sẽ gọi điện thoại cho An Hồng, hoặc là trực tiếp đi đến đại học Z để thăm cô. Chủ nhật, anh sẽ lái xe đi đến trường học đón An Hồng về nhà, thỉnh thoảng cũng sẽ đi đến nhà An Hồng để ăn một bữa cơm, cùng cô nói chuyện phiếm với nhau.
Anh sớm đã biết đến chuyện rồi Lộ Vân Phàm chia tay với An Hồng rồi. Khi nói chuyện phiếm anhi liền tránh nói tới đề tài này, sợ rằng An Hồng sẽ không vui.
An Hồng dường như thật sự không chịu ảnh hưởng gì. Thậm chí cô lại còn nói đùa với Hàn Hiểu Quân, nói khôi phục lại sự độc thân mới hiểu được tâm tình của Hàn Hiểu Quân lúc trước. Được trút bỏ áp lực trên người, cảm thấy thoải mái vô cùng.
Chỉ là cô cảm thấy phiền não vì đơn vị thực tập của mình. Một lần ăn bữa tối cùng Hàn Hiểu Quân ở đại học Z, cô nói với anh chuyện này, sau đó Hàn Hiểu Quân hỏi cô có nguyện ý đi đến nhậm chức để thực tập ở công ty của anh hay không.
"Công ty của tụi anh mặc dù là làm công trình quốc lộ, nhưng cũng coi như là phù hợp với chuyên ngành học của em. Hơn nữa anh cũng làm ở công ty được một vài năm rồi, có thể giúp em thu xếp an bày chuyên ngành cùng vị trí thực tập của em được tốt hơn "
"Thật sự có thể chứ?" An Hồng động tâm, "Liệu có làm ảnh hưởng gì đối với anh hay không?"
"Không biết." Hàn Hiểu Quân cười, "Thực tập tại đơn vị rất quan trọng. Tuy rằng sự đãi ngộ của bên anh không tính là xí nghiệp đứng đầu trong nước, nhưng ở thành phố J này coi như là cũng không tệ. Nếu như em nguyện ý lưu lại làm việc ở đó, anh cũng có thể thu xếp được. Dù sao em là người có danh tốt nghiệp, chuyên ngành lại phù hợp, thành tích học lại ưu tú, anh còn được coim như đã giúp đỡ dự trữ nhân tài của công ty anh nữa ấy chứ!."
An Hồng ngậm miệng nở nụ cười: "Được, vậy khi nào anh có thời gian rảnh thì giúp em thu xếp đi phỏng vấn một chút nhé, cám ơn anh trước!"
"Em khách khí với anh làm cái gì." Hàn Hiểu Quân cúi đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu lên nói, "A Hồng, có chuyện này anh vẫn luôn luôn nghĩ muốn nói với em."
"Chuyện gì vậy?" An Hồng uống bia, duỗi thẳng chiếc đũa đi gắp thức ăn.
"Anh thích em, em làm bạn gái của anh nhé, có được hay không?"
Biểu tình của Hàn Hiểu Quân rất chân thành. Một đôi mắt chặt chẽ chăm chú nhìn vào An Hồng.
An Hồng chỉ ngây ngốc nhìn anh, đôi đũa cầm trong tay ngừng lại ở trong không trung, cứng ngắc lại rồi.