TRONG BUỒN NGOÀI LO
Từ Mạt Mạt sớm đã ngủ rồi, lại bị tiếng nói của An Hồng đánh thức. Mở to mắt, cô nhìn thấy An Hồng đang ngồi xếp bằng ở trên giường, chính là đang cãi nhau cùng đối phương qua di động.
Từ Mạt Mạt vừa nghe giọng điệu của An Hồng, liền biết ngay là Lộ Vân Phàm ở đầu điện thoại bên kia. Mấy ngày qua tới nay, cô nghe được không ít An Hồng và Lộ Vân Phàm tranh cãi nhau ở trong điện thoại. Cũng giống như lúc này đây, không biết hai người đã nói chuyện đến nơi nào nữa.
"Em không nói chuyện với anh nữa! Em muốn đi ngủ rồi! Gặp lại sau!" An Hồng hung tợn cúp điện thoại, tiếp theo liền đóng di động lại nhét vào dưới cái gối. Tất cả các động tác An Hồng làm đều liền mạch lưu loát. Từ Mạt Mạt nhìn cô nhanh chóng bò lên giường xoay chuyển mấy vòng, rồi sau liền hướng mặt xuống, bổ nhào vào trên giường.
"Chuyện thế nào vậy?" Từ Mạt Mạt đứng lên uống một ngụm nước, "Hơn nửa đêm tinh thần của cậu cũng không tệ lắm nhỉ! Hôm nay đi đường núi nhiều như vậy mà cũng không thấy cậu mệt mỏi chút nào."
An Hồng bỏ ở trên giường Từ Mạt Mạt, kéo tấm chăn mỏng che đầu lại: "Tiểu Bạch, tớ đang cực kỳ phiền lòng."
"Phiền lòng cái gì chứ?"
"Tớ cũng không biết, chỉ biết chính là phiền lòng." An Hồng kéo tấm chăn mỏng xuống để lộ ra đôi mắt, "Tiểu Bạch, cậu cảm thấy tớ và Lộ Vân Phàm còn có thể ở một chỗ được không?"
"Thế nào lại không thể chứ? Lộ Vân Phàm luôn luôn đối xử với cậu tốt lắm kia mà. Chỉ là gần đây cậu đã phải chịu áp lực quá lớn, nếu có chút thoải mái hơn, thì không có chuyện gì là không qua được."
An Hồng ngồi dậy, khép mắt lại. nói: "Cũng là bởi vì anh ấy đối xử với tớ thật tốt quá, cho nên tớ mới sợ. Tớ nói thật với cậu, Tiểu Bạch, càng ngày tớ càng cảm thấy chuyện giữa tớ và Lộ Vân Phàm chắc là không có kết quả gì đâu."
"Vì sao cậu lại nói như vậy? Cậu đang sợ cái gì?" Từ Mạt Mạt kinh ngạc.
"Tớ và anh ấy không phải là người trong cùng một thế giới." Cảm xúc của An Hồng có chút sa sút, "Cậu có biết trên đường đi, Vân Phàm đã nói với tớ cái chuyện gì hay không? Anh ấy nói muốn kết hôn với tớ. Tớ căn bản là không muốn nghĩ xa như vậy. Tớ cảm thấy, có một ngày nào đó anh ấy sẽ rời đi khỏi tớ."
Từ Mạt Mạt trừng mắt thật to: "Tại sao cậu lại suy nghĩ như vậy chứ? Tiểu Hắc, gần đây quả thật là cậu đã quá mệt mỏi rồi, cậu chớ có suy nghĩ quá nhiều như vậy. Chỉ là Lộ Vân Phàm nghĩ muốn làm những chuyện gì đó làm cho cậu ta phải rộn lòng. Về chuyện này cậu đừng vội phát hỏa, cậu ta còn trẻ tuổi, nhưng mà xác định tình cảm của cậu ta đối với cậu thì rất tốt đó. Tất cả mọi người đều nhìn thấy như vậy! Cậu hãy cho Lộ Vân Phàm một chút thời gian, rồi cậu ta sẽ trở thành chín chắn thôi."
An Hồng lắc đầu: "Cũng bởi vì là biết anh ấy còn trẻ tuổi, cho nên tớ mới cảm thấy rằng tớ và anh ấy sẽ không có tương lai. Cậu cũng biết đó, bà ngoại tớ không còn chống đỡ được bao lâu nữa. Tuy rằng tớ rất sợ ngày đó sẽ tiến đến, nhưng rồi một ngày nào đó nó cũng vẫn sẽ đến. Tới lúc đó, người thân thiết nhất của tớ ở trên thế giới này cũng chỉ còn lại có một mình Tiêu Lâm! Tớ gần như chính là chỉ còn hai bàn tay trắng rồi. Mà Lộ Vân Phàm thì sao đây? Điều kiện của nhà anh tốt như vậy, bản thân anh ấy lại ưu tú như vậy, đợi đến khi anh ấy đã trưởng thành lên một ít, có lẽ anh ấy sẽ xuất ngoại để đào tạo chuyên sâu, Cũng có lẽ sẽ đi Bắc Kinh, Thượng Hải để làm việc. Cũng có lẽ sẽ lưu lại ở nước ngoài không trở lại trong nước nữa. Đến lúc đó thế giới quan của anh ấy sẽ được mở rộng rất nhiều, sẽ quen biết được càng nhiều người ưu tú hơn, trong đó cũng sẽ bao gồm rất nhiều các cô gái..."
Nói tới đây, An Hồng "Hừ" lên một tiếng giống tự giễu vậy. "Tiểu Bạch, tới lúc đó, cậu cảm thấy ở trong mắt anh ấy tớ sẽ được coi như là cái gì? Hiện tại anh ấy mới có mười chín tuổi thôi! Cuộc sống của anh đều còn chưa bắt đầu, tớ thật sự không cảm thấy được, liệu mình đủ tư cách để có thể tiếp tục làm người bạn trên đường đi của anh ấy nữa không!"
Nghe xong những lời An Hồng nói, Từ Mạt Mạt trở nên trầm mặc. Không thể phủ nhận, những lời mà An Hồng nói rất có đạo lý. Tuổi thanh xuân của người con gái thật là ngắn ngủi, Từ Mạt Mạt cũng không dám vỗ иgự¢ nói bảo đảm với An Hồng rằng Lộ Vân Phàm sẽ không thay đổi. Dù sao loại chuyện tình cảm này, không ai có thể nói chính xác được.
Từ Mạt Mạt cũng chỉ có thể khuyên nhủ với An Hồng: "Ai dà Tiểu Hắc à, tớ cảm thấy là cậu đã có chút buồn lo vô cớ rồi, không cần phải bi quan như vậy đâu! Đến đây, trước làm điếu thuốc đã."
Từ Mạt Mạt châm cho An Hồng một điếu thuốc lá, sau đó lại tự đốt cho mình một điếu khác: "Cậu có nhớ lời thoại ở trong phim “Titanic” như thế nào không, \'Hãy hưởng thụ mỗi một ngày\', chị đây tặng cho em!"
An Hồng híp mắt phun ra một ngụm khói, cười khổ lắc đầu, nói: "Tớ không phải là buồn lo vô cớ đâu. Là tớ muốn phòng ngừa chu đáo thôi. Chung quy là tớ đã suy nghĩ, đến một ngày nào đó tớ và Lộ Vân Phàm sẽ kết thúc thôi! Không nói gạt cậu, tớ đã từng có ý nghĩ chia tay với anh ấy."
"Hả?" Từ Mạt Mạt kinh ngạc.
"Nếu như dây dưa cái vài năm xong rồi kết thúc thê thảm, còn không bằng chia tay nhau sớm một chút. Đối với anh ấy, đối với tớ, sự thương tổn chỉ là một chút nhỏ nhoi. Hơn nữa, ba anh ấy luôn luôn không thích tớ! Có lẽ nhìn Lộ Vân Phàm yêu đương với tớ, thì ông ấy còn có thể mở một mắt nhắm một mắt, thực tế nghĩ muốn nói đến chuyện kết hôn gì đó, nhất định ba anh ấy sẽ không đồng ý."
"Tiểu Hắc Tiểu Hắc, cậu nói thật với tớ, tớ liền hỏi cậu một câu thôi." Từ Mạt Mạt leo đến trước mặt An Hồng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, "Vậy đến cùng, cậu có thích Lộ Vân Phàm hay không?"
"Cậu muốn nghe lời nói thật?"
Từ Mạt Mạt gật đầu không ngừng.
"Tớ nói với cậu một chuyện như thế này." An Hồng cắn môi nghĩ nghĩ, "Mấy tháng trước tớ đã từng hỏi Hiểu Quân, hỏi anh ấy đã từng có thích Tần Nguyệt hay không. Hiểu Quân nói với tớ, anh ấy cho rằng đã từng thích, thế nhưng đến bây giờ mới phát hiện ra, cái loại cảm giác ấy không phải là thích. Cho nên Tiểu Bạch, tớ thật sự rất sợ hãi, thật sự sợ hãi. Sợ hãi vì tớ cho rằng bây giờ tớ thích Lộ Vân Phàm, thế nhưng là rồi nhiều nhiều năm sau, tớ sẽ phát hiện ra rằng loại cảm giác này không phải là thích."
Từ Mạt Mạt có chút choáng váng: "Tớ nghe mà không hiểu gì hết."
"Thật đần ૮ɦếƭ đi được! Tớ muốn nói là, bây giờ Lộ Vân Phàm đối với tớ rất tốt, thật cưng chiều tớ, thật quan tâm đến tớ, thật chăm sóc cho tớ! Tớ thừa nhận bản thân phi thường hưởng thụ loại cảm giác này, phi thường vui vẻ cùng với anh ấy. Nhưng tớ không biết đây rốt cuộc có tính là thích hay không? Tớ sợ hãi đây chỉ là một loại cảm giác sai lầm! Tớ sợ hãi là vì mình đã lẫn lộn giữa hai loại cảm xúc cảm động và yêu thích với nhau rồi, hiểu chưa?"
Từ Mạt Mạt lắc đầu, lập tức lại gật đầu một cái: "Kỳ thực muốn rõ ràng minh bạch cũng thật dễ dàng thôi mà. Tớ cũng đã từng đã nghĩ tới, Tiểu Cốc còn đang học đại học, tớ hiện tại cũng đang học đại học, nếu hai chúng tớ chia tay rồi, thì tớ sẽ như thế nào. Kết luận chính là, tớ sẽ phi thường phi thường thương tâm, vì thế tớ xác thực tin tưởng, chính mình tuyệt đối là sẽ không rời bỏ anh ấy. Anh ấy cũng giống như vậy, cho nên hai chúng tớ đã quyết định sau khi tốt nghiệp xong, thì một năm sau sẽ kết hôn. Cho nên cậu chỉ cần thiết tưởng một chút, nếu hiện tại cậu chia tay với Lộ Vân Phàm, thì cậu sẽ như thế nào, sẽ cảm thấy thế nào, cậu có đau lòng hay không? Có khó chịu hay không?"
An Hồng lẳng lặng nhìn Từ Mạt Mạt, ở trong làn khói mù mịt lượn lờ chậm rãi lắc lắc đầu: "Tiểu Bạch, tớ cho rằng, tớ sẽ cảm thấy vui mừng. Rời khỏi tớ, Lộ Vân Phàm tuyệt đối sẽ bay rất rất cao, sẽ đi được xa hơn, cũng sẽ có một tương lai phi thường rực rỡ. Mà tớ, cũng sẽ cảm thấy mình được tự tại một ít, được nhẹ lòng buông lỏng một ít! Tớ nghĩ rằng tớ sẽ không cảm thấy thương tâm khổ sở đâu."
"Thật vậy chăng?" Từ Mạt Mạt không thể tin chớp chớp mắt, "Tiểu Hắc, cậu đây là nói lời trong lòng sao?"
An Hồng gật đầu: "Tớ không cần thiết phải lừa cậu làm gì."
Đêm nay, An Hồng một mực không sao ngủ được. Cô lăn qua lộn lại, nghĩ đến những lời đã nói với Từ Mạt Mạt.
Ngày thứ hai, Lộ Vân Phàm không liên lạc với cô.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, anh cũng vẫn như trước, biệt vô âm tín.
Vào buổi sáng ngày thứ năm, An Hồng nhận được điện thoại của người hộ lý gọi tới, nói bà ngoại bị tái phát chảy máu não, đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu rồi.
Cô xin phép giáo viên rồi vội vã ngồi xe bus trở về thành phố J. Từ Mạt Mạt lo lắng, cũng đi cùng với cô trở về.
Xe buýt đi phải mất bốn giờ, trong lòng An Hồng nóng như lửa đốt. Cô gấp gáp gọi ba cú điện thoại cho Lộ Vân Phàm, nhưng anh đều không nhận. An Hồng cũng không gọi lại nữa, ngược lại cô gọi điện thoại cho mẹ Hàn, cầu xin bà mau tới bệnh viện số 2 của thành phố J để xem tình hình, cũng nhờ bà đi đến trường Tam trung để đón Tiêu Lâm đến bệnh viện luôn.
An Hồng chỉ hy vọng xe có thể chạy nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút nữa. Hộ lý nói bác sĩ đã thông báo rằng bệnh tình của bà ngoại hiện tại rất nguy kịch, tình huống hiện tại vô cùng nghiêm trọng, sợ là không thể kéo dài thêm được nữa.
An Hồng nắm chặt điện thoại di động trong tay không sao kìm được sự run rẩy. Nước mắt cô đã đảo quanh ở trong hốc mắt. Từ Mạt Mạt gắt gao ôm vai An Hồng, nhỏ giọng an ủi cô, nói: "Cậu lại gọi một cuộc điện thoại nữa cho Lộ Vân Phàm đi! Nói không chừng hiện tại cậu ta đang trong giờ học cũng nên, nếu không phát gửi cho cậu ấy một cái tin nhắn cũng được."
An Hồng cắn môi lắc đầu. Đúng lúc này, chuông di động của cô vang lên, là điện thoại của mẹ Hàn.
"Hồng Hồng, con hãy bình tĩnh một chút, hãy nghe dì nói, ngàn vạn đừng kích động." Giọng nói của mẹ Hàn vang lên ở bên tai An Hồng. Lời nói của bà còn chưa nói hết, thân thể An Hồng liền đã hoàn toàn cứng ngắc lại.
"Bà ngoại của con vừa mới đi rồi." Mẹ Hàn nhỏ giọng khóc nức nở, "Hồng Hồng, con yên tâm, bà ngoại con đi rất bình thản, không phải chịu nhiều khổ sở lắm đâu. Lâm Lâm luôn luôn vẫn luôn ở cùng bên bà. Con... Con không cần quá khổ sở, bây giờ chúng ta đang ở trong bệnh viện chờ con. Chính con cần phải tự chăm sóc cho bản thân mình thật tốt… nhớ đi đường cẩn thận. Hồng Hồng, con bớt đau buồn đi! Con yên tâm, dì sẽ luôn luôn cùng Lâm Lâm."
An Hồng lặng yên cúp điện thoại, vẻ mặt không hề thay đổi nhìn về phía trước. Xe buýt chạy nhanh ở trên đường cao tốc, An Hồng ngồi thân mình thẳng tắp. Cả người cơ bắp cứng ngắc, phảng phất biến thành một pho tượng rồi.
Điện thoại lại vang lên, An Hồng không nhìn vào màn hình một cái, đã máy móc nhận cuộc gọi.
Giọng nói của Lộ Vân Phàm mang theo một chút hài hước xuất hiện ở bên tai cô: "Hừ, bây giờ em đã biết gọi điện thoại mà đối phương không nhận có tư vị như thế nào chưa? Buổi tối hôm đó anh thật sự đã bị em làm cho tức ૮ɦếƭ! Anh chỉ muốn nói với em một câu sinh nhật vui vẻ mà thôi, vậy mà em và Hàn Hiểu Quân gọi điện thoại cho nhau những hai giờ liền, em cũng quá mức rồi đó..."
"Lộ Vân Phàm!"
Giọng nói của An Hồng hư vô mờ mịt, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh khác thường. Lộ Vân Phàm cảm thấy có chút gì đó là lạ: "Chuyện gì vậy?"
"Bà ngoại tôi đã ૮ɦếƭ, anh náo loạn đã đủ chưa?"
"..."
An Hồng cúp điện thoại. Cô thất thần chỉ chốc lát, đột nhiên liền cúi người xuống, ôm lấy đầu mình, co cả người lại thành một khối, tiếp theo liền khóc lớn lên điên cuồng.
Từ Mạt Mạt sợ đến ngây người. Tất cả mọi người toa xe đều sợ hãi, rất nhiều lữ khách bị tiếng thét An Hồng đã bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Bọn họ ào ào ló đầu ra dò xét, nhìn cô gái trẻ đang khóc không thành tiếng, cả người phát run lên không ngừng, nhỏ giọng bàn luận với nhau.
Từ Mạt Mạt ôm An Hồng vào trong lòng mình, càng không ngừng an ủi bạn. Cô biết lúc này không thể dùng lời nói gì để khuyên nhủ được An Hồng, chỉ có thể mặc cho An Hồng phát tiết hết cảm xúc ra.
Rốt cuộc An Hồng đã cảm nhận được cảm giác nội tâm đau đớn triệt đẻ là như thế nào! So với người cha gần như không còn trong ký ức, đến mối quan hệ vi diệu với mẹ và bác sĩ Tiêu, việc bà ngoại rời bỏ cuộc đời này, lần đầu tiên đã khiến cho cô cảm thấy sự tuyệt vọng trong đời này.
Linh hồn cô phảng phất như đã bị lôi kéo ra khỏi thân thể, nội tâm của cô trở nên lạnh như băng, máu đã đông lại. An Hồng lớn tiếng khóc, cảm giác hơi ấm trên cơ thể theo từng đầu ngón ta, từng chút từng chút một tan đi, cuối cùng đẩy cô vào sâu trong sự giá lạnh cực độ.
Người thân thiết nhất trên thế giới này, thân thiết nhất của cô… đã đi rồi. Vĩnh viễn thẳng bước ra đi.
Lo liệu hậu sự cho bà ngoại xong xuôi, An Hồng ngồi ở trong phòng của bà ngoại suốt ba ngày.
Cô không hề nói chuyện với bất luận một người nào, chính là chỉ lẳng lặng yên tĩnh ngồi ở trên giường lớn trống không của bà ngoại. Không ai biết cô đang nghĩ cái gì.
Hàn Hiểu Quân đã từ Quảng Tây trở về. Ban ngày, anh và mẹ Hàn, Từ Mạt Mạt đến nhà An Hồng để chăm sóc cho An Hồng và Tiêu Lâm. Lộ Vân Phàm cũng luôn luôn ở đây, ngay cả buổi tối cũng không đi, cứ thế ngả ra đất mà nghỉ ngơi ở trong phòng khách, thẳng tắp làm bạn với An Hồng đang nằm ở trên giường của bà ngoại.
Ngày thứ tư, cuối cùng An Hồng từ trong phòng đi ra. Mọi người nhìn thấy cô cũng không ai dám nói một lời. Vẻ mặt của An Hồng tiều tụy, nhưng ánh mắt lại rực sáng. Cô đến nhìn Tiêu Lâm, đi qua vuốt ve mái tóc của em gái, cười nói: "Không phải là em muốn thi lên cấp ba hay sao? Tại sao em lại không đi lên lớp học vậy?"
"Ở nhà ôn tập cũng như vậy." Mức độ bi thương của Tiêu Lâm nếu so với An Hồng thì nhẹ hơn rất nhiều. Dù sao, từ nhỏ Tiêu Lâm chủ yếu là sống cuộc sống cùng với ba mẹ, thời gian cô bé ở cùng với bà ngoại cũng không nhiều.
Tiêu Lâm thấy An Hồng như vậy, nói: "Chị không nên quá thương tâm. Lúc bà ngoại lúc ra đi, em vẫn luôn luôn ở bên người bà, bà không bị cô đơn đâu. Em đã nói với bà, em sẽ ngoan ngoãn, sẽ nghe lời chị, nói bà cứ yên tâm! Em còn nói với bà, chị cũng sẽ sống rất tốt. Tuy rằng bà ngoại luôn luôn không có tỉnh, nhưng mà em biết là bà có nghe thấy."
An Hồng gật gật đầu: "Yên tâm đi, chị không sao rồi. Chị cũng vậy, phải tiếp tục trở về trường học để đi học rồi."
Cô quay đầu nhìn nhìn Lộ Vân Phàm, Từ Mạt Mạt, Hàn Hiểu Quân cùng mẹ Hàn, nở nụ cười đối với bọn họ: "Mọi người cũng không cần phải nhìn cháu như vậy đâu, cháu thật sự không có việc gì rồi."
Lộ Vân Phàm đi đến trước mặt cô, cẩn thận từng ly từng tí giữ chặt tay cô: "An An..."
An Hồng vẫn không hề động đậy, nhúc nhích. Lá gan của Lộ Vân Phàm lớn hơn một chút, rốt cục anh lôi cô vào trong lòng mình, vỗ vỗ lưng của cô, giọng nói của anh nhẹ nhàng vang lên ở bên tai cô: "An An, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em."
"..." An Hồng kê đầu trên bờ vai anh, cô giương mắt, lướt qua bờ vai của Lộ Vân Phàm chống lại tầm mắt của Hàn Hiểu Quân.
Trong ánh mắt anh tràn ngập sự quan tâm.
An Hồng đối diện với anh một lúc lâu, sau đó rốt cục cô nhắm hai mắt lại.
Cuối tháng sáu, Tiêu Lâm thuận lợi tham gia kỳ thi lên cấp ba, tính ra thì điểm của Tiêu Lâm nhất định có thể thi được vào trường trung học Húc Nhật.
Cuộc thi cuối kỳ của An Hồng cũng kết thúc. Cô cũng không quên sinh nhật của Lộ Vân Phàm, mua tặng cho anh một cái dây lưng làm quà sinh nhật. Hai người cùng nhau ăn cơm, Lộ Vân Phàm lấy ra một cái Ϧóþ da kiểu nữ đưa cho An Hồng: "Luôn luôn không cơ hội để tặng quà sinh nhật cho em."
An Hồng yên lặng nhận lấy: "Cảm ơn."
Lộ Vân Phàm phát hiện, từ sau khi bà ngoại qua đời, thời gian về sau này An Hồng trở nên trầm mặc rất nhiều. Anh rất muốn làm cho cô vui vẻ một chút, nhưng chung quy là vẫn không có hiệu quả.
Bọn họ sẽ điên cuồng mà âи áι ở trong phòng của Lộ Vân Phàm. Mỗi khi như vậy, An Hồng liền sẽ biểu hiện ra một mặt đặc biệt cuồng nhiệt. Cô cùng Lộ Vân Phàm quấn quít với nhau, lôi kéo nhau, mồ hôi đầm đìa, đoạt lấy thân thể lẫn nhau. Đối mặt với một An Hồng như vậy, Lộ Vân Phàm thật hưởng thụ, nhưng hơn nữa là có một cảm giác sợ hãi.
Anh không biết loại cảm giác sợ hãi này bắt nguồn từ nơi nào, nhưng mà trong lòng anh tổng có một loại cảm giác mơ hồ, tựa như tình cảm lưu luyến giữa hai người bọn họ sắp sửa gặp phải một khảo nghiệm vĩ đại nào đó.
Đầu tháng bảy Hàn Hiểu Quân trở về thành phố J. Có khi anh sẽ tới trong nhà An Hồng hỏi thăm hai chỉ em, thỉnh thoảng cũng sẽ ᴆụng với Lộ Vân Phàm. Hàn Hiểu Quân cũng không ở lại lâu, chỉ cùng An Hồng nói chuyện một lát sau đó liền sẽ rời đi.
Thời điểm An Hồng ở cùng với Lộ Vân Phàm, có khi cũng sẽ tiếp nhận cuộc điện thoại của Hàn Hiểu Quân. Anh chỉ là quan tâm cô, ân cần thăm hỏi một chúy, tuy nhiên nó lại làm trong lòng Lộ Vân Phàm cảm thấy thật sự không được thoải mái.
Đúng vậy! Anh chán ghét An Hồng và Hàn Hiểu Quân gặp mặt nhau, chán ghét An Hồng và Hàn Hiểu Quân gọi điện thoại cho nhau, chán ghét khi nhìn thấy vẻ mặt lúc An Hồng nói chuyện cùng với Hàn Hiểu Quân toát ra đầy sự tự nhiên, lại còn cả ánh mắt hòa nhã dịu dàng nữa.
Khi An Hồng trò chuyện cùng với Hàn Hiểu Quân thì giọng điệu đều là bình thản nhẹ nhàng. Thế nhưng mà, khi cô nói chuyện đối với Lộ Vân Phàm thì lại rất dễ bị phát hoả. Hai người thường xuyên không nói đến vài lời liền đã tranh chấp với nhau. Lộ Vân Phàm thật đau đầu, anh không biết rốt cuộc vấn đề là ở nơi nào. An Hồng căn bản là một người cứng mềm đều không ăn. Nếu như anh đối đãi ôn hòa nhẹ nhàng với cô, thì vẻ mặt của cô vẫn là một bộ đạm mạc như cũ. Nhưng nếu như anh đối với cô cường ngạnh hơn một chút, vậy thì mọi chuyện đều hỏng bét, cô có thể không nói với anh vài ngày.
Lộ Vân Phàm không rõ đến tột cùng mình ở trong lòng An Hồng có một vị trí như thế nào. Cô cũng đã từng nói cô thích bản thân anh, nhưng mà anh thật sự lại không thể cảm nhận được loại thích này kết quả được thể hiện ở nơi nào.
Trừ bỏ mỗi lần âи áι, An Hồng sẽ hoàn toàn chìm đắm vào bên trong cuộc tình, còn hết thảy những thời khắc khác, Lộ Vân Phàm đều có cảm giác mình đối An Hồng mà nói, là có cũng được mà không có cũng không sao.
Anh thật buồn rầu, thật rối rắm, vì thế anh liền làm ra một chuyện thật thiếu lý trí.
Anh nhìn lén điện thoại di động của An Hồng.
An Hồng bưng hai đĩa cơm chiên trứng đi đến phòng khách, liền phát hiện Lộ Vân Phàm luống cuống tay chân thả chiếc điện thoại di động của cô trả lại ở trên mặt bàn.
Cô không hé răng, trở lại phòng bếp mang đĩa cơm chiên trứng thứ ba, nói: "Tiêu Lâm, ăn cơm!"
Tiêu Lâm từ trong phòng bà ngoại chạy đến, bưng đĩa cơm lên rồi chạy về: "Em xem tivi, sẽ đi vào bên trong ăn cơm."
An Hồng ngồi xuống, dời chiếc đĩa cơm tới, xúc lên ăn.
Gương mặt Lộ Vân Phàm căng ra đến đỏ bừng, cũng lặng yên cầm đũa lên.
"Đẹp không?" An Hồng vừa ăn, một bên hỏi.
"Cái gì đẹp?" Lộ Vân Phàm ngẩng đầu lên.
"Di động của em ấy, có đẹp không?" An Hồng cười khẽ, "Phát hiện ra bí mật gì chưa?"
"Anh..." Lộ Vân Phàm cảm giác mình thật là quá ngu xuẩn rồi.
"Lộ Vân Phàm, có chuyện này, đã lâu rồi em nghĩ muốn nói với anh."
"An An!" Lộ Vân Phàm có chút nóng nảy, "Không phải là anh cố ý, thực xin lỗi! Anh sẽ không bao giờ nữa điện thoại di động của em nữa, em hãy tin tưởng anh."
"Không liên quan gì đến chuyện anh xem điện thoại di động, em không có điều gì phải dối gạt anh, cũng không có bí mật gì sợ bị anh phát hiện, nhưng mà anh không thấy là, gần đây quan hệ của hai chúng ta thật sự không được tốt lắm sao? Em cảm thấy chúng ta vẫn nên chia..."
"Không được!" Lộ Vân Phàm "cạch" một cái, buông đũa xuống đứng lên, "An An! Không nên như vậy!"
An Hồng cúi đầu: "Lộ Vân Phàm, anh đừng kích động, anh hãy có lý trí một chút đi! Suy nghĩ chuyện giữa hai người chúng ta, thật sự, em cảm thấy chúng ta vẫn là nên chia tay..."
"Anh đã nói là không được!"
"Anh hãy để cho em nói hết đã!"
"Không cần!" Lộ Vân Phàm vòng qua cái bàn liền bưng kín lấy miệng của An Hồng, hốc mắt anh đã hiện lên hồng hồng, "Không cho nói! Không cho nói! An An! Anh van cầu em đó, không được nói nữa."
An Hồng đẩy tay anh ra, cũng đứng lên: "Thực xin lỗi, Lộ Vân Phàm, chúng ta chia tay đi."
Rốt cục cô đã nói ra được câu này, thế nhưng trong lòng cô lại cảm thấy một trận thoải mái. Sắc mặt của Lộ Vân Phàm đã trở nên trắng bệch, anh lắc lắc đầu, hai tay giữ chặt lấy bờ vai của An Hồng, mắt mở thật to: "Anh không đồng ý, anh sẽ không đồng ý! An An, bây giờ chính là tâm tình em đang không tốt, lúc này em đang giận anh! Anh biết, anh xem điện thoại di động của em như vậy là không nên, anh sẽ không bao giờ xem nữa, em hãy tin tưởng anh."
"Em đã nói rồi, chuyện này không liên quan gì với chuyện anh xem điện thoại di động hết!" An Hồng nhìn anh, bình tĩnh nói, "Lộ Vân Phàm, sau khi khai giảng thì em liền học đại học năm tư rồi, em lập tức phải bắt đầu thực tập, đi tìm việc. Em muốn kiếm tiền nuôi sống bản thân em, em còn phải chăm sóc cho Tiêu Lâm nữa. Em sắp phải đối mặt với cuộc sống nhưng anh lại không giống như vậy. Thừa dịp hiện tại đôi ta đều còn chưa chìm đắm nhiều lắm, như vậy chia tay là kết quả thích hợp nhất."
"Không đâu... Đã chìm đắm nhiều lắm rồi!" Lộ Vân Phàm nhìn An Hồng vẻ khó có thể tin được. Dưới bàn tay dùng sức của anh, An Hồng có cảm giác bả vai của mình giống đã sắp bị Ϧóþ nát ra rồi. "Em cảm thấy anh như vậy mà vẫn còn chưa đủ chìm đắm quá nhiều hay sao? An An, em còn muốn anh phải như thế nào thì mới là chìm đắm đây? Rốt cuộc em còn muốn anh phải làm như thế nào nữa đây?"
Anh khóc, An Hồng nhìn chàng trải trẻ tuổi, cao cao lớn lớn trước mặt mình, cứ như vậy rớt nước mắt ra. Cô cảm giác mình trái tim của mình như bị Ϧóþ chặt gắt gao lại ở cùng một chỗ: "Không không, không phải là em muốn nói anh chìm đắm vào đó chưa đủ nhiều. Chính là bây giờ anh vẫn còn rất trẻ tuổi, có thể nói, chúng ta chia tay thế này... thì em sẽ không làm lãng phí nhiều thời gian của anh hơn, anh..."
"Em đang nói đến cái chuyện ma quỷ gì vậy?" Lộ Vân Phàm nhăn mày lại, vẻ mặt thống khổ, "An An! Rốt cuộc đến cùng thì em muốn thế nào? Vài ngày trước chúng ta vẫn còn tốt đẹp kia mà… Ở trong nhà anh, chúng ta còn... Chúng ta còn... Làm sao em có thể nói ra lời chia tay như vậy? Rốt cuộc em coi anh như cái gì đây? Có phải là em… hay không..."
Anh đột nhiên liền thay đổi biểu cảm: "Có phải là em, muốn ở cùng một chỗ với Hàn Hiểu Quân hay không?"
Nghe thấy anh nói ra những lời này, đột nhiên An Hồng liền cảm thấy quá phiền não. Cô gạt bỏ ra bàn tay của Lộ Vân Phàm đang chế trụ nơi bả vai của cô ra, lớn tiếng nói: "Không cần phải nhắc đến Hàn Hiểu Quân nữa! Em và anh ấy không phải giống như là anh đã nghĩ đâu! Hai chúng em chỉ là bạn bè với nhau thôi! Vì sao anh lại cứ một mực muốn hoài nghi em cùng Hiểu Quân như vậy? Anh có biết hay không, em thật sự chán ghét anh như thế này!"
"Anh…" Lộ Vân Phàm chân tay luống cuống, "Anh không có hoài nghi em cùng với anh ta, chỉ là anh nghĩ muốn..."
"Anh chính là có! Đừng cho là em không biết! Nếu như anh không hoài nghi em, thì anh xem điện thoại di động của em làm cái gì? Lộ Vân Phàm, em nói cho anh biết, việc em nghĩ muốn chia tay với anh, không hề có chút liên quan nào đến Hàn Hiểu Quân! Em và anh, hai chúng ta không thể nào ở cùng nhau được! Anh hãy suy nghĩ lý trí một chút đi, tương lai mười năm con đường đi của anh đường, con đường đi của em, hai con đường này có thể là một con đường được sao?"
"Tại sao lại không là một con đường?" Lộ Vân Phàm đột nhiên liền ôm lấy An Hồng, cúi đầu hôn cô.
"Anh làm gì thế!" An Hồng giằng co, một bên quay mặt một bên đẩy anh ra. Cô thật dùng sức, Lộ Vân Phàm lại sợ sẽ làm đau cô, nên bị cô đẩy lui lại liền mấy bước.
"Anh điên rồi à?" An Hồng hướng về phía Lộ Vân Phàm hô to.
Trong Ⱡồ₦g иgự¢ Lộ Vân Phàm là một khối lửa giận không có chỗ phát tiết. Bàn tay thủ chống đỡ ở trên bàn ᴆụng phải cái đĩa cơm chiên trứng, anh liền vung tay lên, hất tung đĩa cơm rơi xuống ở trên mặt đất.
Chiếc đia sứ vỡ vụn bốn phía. Cơm chiên cũng đều vung vãi ở trên mặt đất. Tiếng đổ vỡ rất lớn, làm cho Tiêu Lâm đang cầm đĩa cơm, sớm đứng ở cửa phòng bị sợ tới mức ngây dại. Cô bé mở trừng mắt to mắt nhỏ nhìn hai người đứng đối diện nhau ở bên trong phòng khách. An Hồng vừa sợ vừa tức. Lộ Vân Phàm cũng là một mặt thương tâm.
"An An, vậy đến cùng anh đã làm sai cái gì?" Lộ Vân Phàm gắt gao cắn môi, hỏi cô.
"Anh không hề sai gì hết, là do em không tốt mà thôi! Lộ Vân Phàm, em nghĩ rằng là bản thân em đã thích anh không đủ, thực xin lỗi." An Hồng ngồi xuống trên mặt đất, bắt đầu thu thập những mảnh nhỏ của chiếc đĩa sứ.
Trước mắt cô là hai chân của anh. An Hồng vẫn luôn luôn không hề ngẩng đầu lên, chính là máy móc thu dọn mọi thứ.
Mãi thật lâu về sau, rốt cục chân của anh bắt đầu chuyển động.
Rồi sau chính là tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa.
Lộ Vân Phàm đã rời đi.
Ngón tay An Hồng bị mảnh sứ sắc bén cứa vào một cái, tạo vết đứt nhỏ. Máu tươi một giọt một giọt rơi xuống, đọng lại ở trên mảnh sứ tuyết trắng, nhìn thấy mà ghê người, nhưng là cô lại hoàn toàn không hề có cảm giác gì hết. Tiêu Lâm kêu một tiếng kinh hãi, đi vào trong phòng bếp lấy ra cái chổi, cái hót rác, giúp chị gái mình cùng thu dọn.
"An Hồng! Chị đừng như vậy nữa, mau đi rửa tay thôi, chị bị đứt tay rồi!"
Tiêu Lâm gọi An Hồng, nhưng An Hồng lại không để ý đến em gái.
Tiêu Lâm cũng ngồi chồm hổm xuống, cùng nhặt mảnh sứ bỏ vào trong chiếc hót rác. Lúc ngẩng đầu lên, cô bé mới phát hiện ra An Hồng đang khóc.
Có một sự kiện mà Lộ Vân Phàm không hề biết.
Cách đây không lâu, có một ngày ở tại Kim Thủy Uyển, Giang Bội đã gọi Lộ Vân Phàm đi sửa lại chiếc máy vi tính của mình một chút. Lộ Kiến Vũ và An Hồng đã nói chuyện với nhau trong chốc lát.
Lộ Kiến Vũ hỏi An Hồng sau khi tốt nghiệp có tính toán gì không.
An Hồng nói năm thứ tư liền bắt đầu thực tập, đi làm việc.
"Không thi nghiên cứu sinh sao?" Biểu tình của Lộ Kiến Vũ thật nghiêm túc, làm cho An Hồng thấy khẩn trương.
Cô lắc đầu nói: "Cháu phải bắt đầu đi làm việc thôi, phía dưới cháu còn có một em gái nữa, trong nhà cần phải có thu nhập."
Lộ Kiến Vũ gật đầu: "Bạn học An à, nếu về phương diện trên kinh tế cháu càn sự trợ giúp, cứ việc nói với tôi. Chính là, tôi có chuyện này muốn nói chuyện trước cho cháu được biết. Lộ Vân Phàm chuẩn bị xin vào học đại học Stanford, có lẽ nó cũng vẫn chưa nói gì với cháu phải không? Nhưng mà tôi nghĩ, tốt nhất vẫn là nên để cho cháu biết. Là một cô gái, sau khi tốt nghiệp không quá hai, ba năm sau, đều sẽ phải lo lắng đến chuyện kết hôn rồi. Nhưng là con trai thì lại không giống như vậy. Tôi cho rằng, là một người đàn ông vẫn là cần phải lấy sự nghiệp làm trọng. Trước lập nghiệp sau mới thành gia. Bản thân tôi đây cũng kết hôn tương đối trễ, mãi cho đến lúc 35 tuổi mới có Lộ Vân Phàm. Tôi đã nghĩ, tôi phải bảo đảm có đầy đủ năng lực cùng thực lực, có thể cho vợ con của tôi cuộc sống không phải lo lắng đến chuyện áo cơm, lúc ấy tôi lựa chọn đi vào hôn nhân. Cái gọi là cảm tình lúc tuổi còn trẻ, đều là gặp dịp thì chơi, cũng không có chủ đích. Tôi cũng sẽ không thể bởi vì một số nhân tố bên ngoài mà phải dừng lại bước chân của mình. Về điểm này, ngay từ khi Lộ Vân Phàm còn rất nhỏ, tôi đã bắt đầu yêu cầu nó phải làm được. Mà bản thân nó cũng luôn luôn làm được rất khá. Kỳ thực, nó không chịu đi học ở Thanh Hoa, tôi cũng biết rõ là vì sao, bất quá cũng không sao hết. Bất kể là học ở Thanh Hoa hay là học ở đại học Z, rốt cuộc đến cuối cùng nó vẫn phải đi học ở nước ngoài. Hiện tại nó còn nhỏ, được vui vẻ là quan trọng nhất, chờ đến khi nó quá 20 tuổi, tôi liền sẽ không để mặc cho nó làm loạn như vậy nữa. Dù sao, ở trong nước, nó cũng là đứa con trai duy nhất của nhà họ Lộ. Hiện tại tôi đang dốc sức làm hết thảy mọi việc, tương lai cũng sẽ phải giao lại mọi thứ cho nó. Bạn học An, không biết tôi nói đến chuyện này như vậy, cháu có thể hiểu roc được hay không?"
An Hồng ngồi nghe, vẻ mặt ૮ɦếƭ lặng, cuối cùng cô gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Chú à, cháu nghe đã hiểu hết chuyện rồi."
"Hiểu rõ là tốt rồi! Tôi biết cháu là một cô gái trẻ rất thông tình đạt lý, dù sao cháu cũng lớn hơn Lộ Vân Phàm hai tuổi, nhất định là cháu sẽ phải hiểu chuyện hơn so với nó."
Lộ Vân Phàm sửa máy vi tính giúp cho Giang Bội xong thì chạy xuống lầu, An Hồng đang ngồi xem TV.
"Ba của anh đâu?" Lộ Vân Phàm cũng không hề hay biết chuyện gì hết, một bên uống nước Coke ướp lạnh, một bên hỏi An Hồng.
"Chú có nói là có chút việc, nên chí đã đi ra ngoài trước."
"Vậy sao, một lát nữa em muốn ăn cái gì?" Lộ Vân Phàm ngồi xuống kề bên An Hồng, miễn cưỡng tựa vào trên người cô.
An Hồng nghĩ nghĩ, cầm lấy chiếc túi của mình đứng lên: "Em không ăn gì đâu, trong người có chút không được thoải mái, em đi về trước."
"Tại sao vậy? Đã nói cùng nhau ăn cơm rồi mà. Giang Bội đã chuẩn bị thật nhiều đồ ăn đó." Lộ Vân Phàm giữ chặt tay cô.
"Dì cả của em đã đến rồi, em đau bụng." An Hồng rút tay ra, nhìn Lộ Vân Phàm liếc mắt một cái, trong lòng đã có quyết định.