CHUYỆN CỦA EM CŨNG LÀ CHUYỆN CỦA ANH
Hàn Hiểu Quân lái xe chở theo vài người trở lại bệnh viện. Trên xe, Lộ Vân Phàm ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế. Anh lặng lẽ quay đầu đánh giá ba người trên chỗ ngồi phía sau Lâm Tiêu ngồi đoan đoan chính chính dán sát người ở cửa xe. Tiêu Lâm tựa vào trên người An Hồng, vẫn còn đang lặng yên chảy nước mắt. An Hồng lấy khăn giấy lau mặt cho em gái, rũ mắt không nói.
Tiêu Lâm ngẩng đầu lên, hỏi An Hồng: "Bà ngoại hiện tại như thế nào?"
"Còn đang theo dõi, chỉ là tình hình cũng không lạc quan lắm."
"Đều là do em không tốt."
Nhìn vẻ mặt đau thương của Tiêu Lâm ở trước mặt, An Hồng thở dài. Mặc dù biết Tiêu Lâm cũng không mong muốn phát sinh ra chuyện như vậy, trong lòng cô đã tự trách không thôi, nhưng mà nghĩ đến bà ngoại có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ lại bỏ hai chị em cô mà đi, trong lòng An Hồng vẫn là vạn phần phức tạp. Cô đành phải nói: "Chuyện cũng đã xảy ra rồi, em cũng không cần phải nghĩ nhiều. Chính là, Tiêu Lâm, gần đây nhất rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Lập tức đã sắp cuối kỳ thi rồi, rốt cuộc là em đang làm chuyện gì đó? Giáo viên chủ nhiệm lớp của em đã nói lại hết mọi chuyện rồi, kết quả là chuyện gì đã xảy ra?"
Tiêu Lâm vểnh môi không nói. Lâm Tiêu ở bên cạnh nhìn nhìn An Hồng, ngập ngừng xong vẫn mở miệng nói: "Chị à, sự tình thật ra không phải như là mọi người vẫn nghĩ đâu. Em và Tiêu Lâm cũng không phải yêu sớm, bạn ấy cũng không có làm bậy. Chuyện này khi đó thật ra là bởi vì tiểu Trắc. Đó là nữ sinh ngồi ở bên cạnh Tiêu Lâm, muốn xem bài kiểm tra của Tiêu Lâm. Tiêu Lâm cô không đồng ý cho xem, hai người tranh giành nhau mới bị thày giáo phát hiện. Nữ sinh kia nói với thầy giáo là Tiêu Lâm muốn nhìn lén bài của cô ta. Thày giáo tin lời, sau đó khi khi điểm danh trong giờ học còn phê bình Tiêu Lâm, gọi Tiêu Lâm đi lên trên bục giảng làm kiểm điểm. Tiêu Lâm không chịu, cho nên mới bị thày giáo phạt đi ra khỏi phòng học để suy nghĩ lại. Sau đó bạn ấy bỏ chạy đi chỗ khác, như vậy cũng không tính là bạn ấy trốn học được."
An Hồng nhăn mày lại, nhìn ánh mắt của Lâm Tiêu trong suốt đơn thuần, lại cúi đầu nhìn Tiêu Lâm, cô hỏi: "Chuyện là như thế, có phải không?"
Tiêu Lâm ngậm miệng khẽ gật đầu một cái.
An Hồng thở dài, lại ôm siết bờ vai của Tiêu Lâm. Cô có thể tưởng tượng được tình cảnh của Tiêu Lâm ở trong lớp như thế nào. Tiêu Lâm được nuông chiều từ bé, tính nết cũng không tốt, hiện thời đột nhiên cha mẹ đều mất, bỗng chốc cô bé lúc trước đang trong tình trạng được nâng niu, yêu chiều giống như một nàng công chúa nhỏ, giờ lại rớt xuống hoàn cảnh thành một đứa nhỏ mồ côi cả cha lẫn mẹ. Nhất lại phải sống ở trong một thành phố xa lạ, học ở trong trường học xa lạ, đối mặt với bạn học và giáo viên xa lạ như vậy, lấy tính cách nóng nảy của con bé, việc náo loạn mâu thuẫn cùng với bạn học trong lớp thì cũng là chuyện hợp tình lý. Hơn nữa, Tiêu Lâm còn là một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, ở giữa đám bạn học nhỏ mới mười lăm mười sáu tuổi như vậy, làm cho các nữ sinh cùng lớp nảy sinh ra địch ý cũng là chuyện bình thường.
An Hồng nói với Tiêu Lâm: "Chuyện vừa rồi, là chị không đúng!Tiêu Lâm, thực xin lỗi. Nhưng mà, mặc kệ phát sinh chuyện gì, em cũng không thể trút giận về phía bà ngoại như vậy. Em có thể gọi điện thoại cho chị. Bà ngoại bây giờ đã lớn tuổi như vậy, bà sẽ chỉ tin tưởng ở lời nói của giáo viên mà thôi..., Nếu như em có chuyện gì uất ức, em hãy nói với chị, em là em gái của chị kia mà! Chị sẽ không để cho em vô duyên vô cớ bị người khác bắt nạt em như vậy, em hiểu chưa?"
"Vâng." Tiêu Lâm lại một lần nữa gật đầu, nước mắt lại rớt xuống.
Lâm Tiêu đưa cho Tiêu Lâm một tờ khăn giấy: "Này, đừng khóc nữa, một lát nữa còn phải đi gặp bà ngoại của bạn nữa đấy."
An Hồng nhìn Lâm Tiêu làm ra bộ dáng của một người lớn như vậy, trong lòng không khỏi nghĩ Lộ Vân Phàm trong khoảng thời gian trước. Cậu thiếu niên bả vai non nớt còn chưa nẩy nở hết, lại đã hiểu được phải bảo vệ cô gái mà mình để ý như thế nào rồi. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía ghế ngồi chỗ kế bên tay lái, Lộ Vân Phàm vẫn luôn luôn không có hé răng. Đầu của anh tựa vào trên chỗ tựa lưng ghế ngồi, dường như anh đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. An Hồng có thể nhìn thấy mái tóc đen nồng đậm của anh, trong lòng co chợt dâng lên một luồng cảm xúc cảm giác áy náy.
Đoàn người đi tới bệnh viện, giáo viên chủ nhiệm lớp của Tiêu Lâm và cha mẹ của Lâm Tiêu cũng đã chạy tới.
Tìm hiểu xong những chuyện đã trải qua, mẹ của Lâm Tiêu kéo tay con trai mình qua, lườm một cái về phía Tiêu Lâm đang cúi đầu đứng ở một bên, nói với An Hồng: "Cô gái nhỏ à, phiền toái cô về sau hãy quản lý em gái của cô cho tốt. Tôi biết cô không có cha mẹ là rất đáng thương, nhưng cũng không thể vì như vậy mà làm ảnh hưởng đến bạn học cùng lớp. Chỉ qua mấy tháng nữa thôi là sẽ bước vào kỳ thi lên cấp ba rồi. Tiêu Tiêu nhà chúng tôi thế nhưng là phải thi vào trường Nhị Trung, hiện tại nó thiếu chút nữa thì đã bị em gái của cô lừa muốn rời nhà trốn đi. Chuyện này nghĩ nếu như mà bị xảy ra chuyện gì, nhà các người liệu có bồi đền được hay không hả? Tuy nói là chị em cô là không có ba mẹ, nhưng Tiêu Tiêu nhà chúng ta thì chính là bảo bối được cả nhà yêu thương. Con nhà có gia giáo rốt cuộc không giống với con nhà không có gia giáo là như vậy đấy. Em gái cô ở bên ngoài điên khùng cũng không cần phải lôi kéo Tiêu Tiêu nhà chúng tôi chứ."
"Mẹ! Mẹ đừng nói như vậy! Tiêu Lâm bạn ấy..." Lâm Tiêu bên cạnh sốt ruột nghĩ muốn nói gì đó.
"Đừng nói nữa, con trai, chúng ta về nhà thôi." Mẹ của Lâm Tiêu lại nhìn sang An Hồng một cái, phát hiện cô gái trẻ tuổi kia sắc mặt đã sa sầm đến mức tái nhợt đi. Bà nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói, "Cô gái nhỏ à, dì đây cũng là hảo tâm khuyên cháu thôi. Nói khó nghe một chút, dù sao cũng là lời nói của người từng trải. Em gái của cô tuổi còn nhỏ như vậy, chỉ biết làm những chuyện náo loạn, về sau trưởng thành là sẽ gặp rắc rối đó. Cô nhất định phải chú ý quản lý đến em gái của mình. Nói thật nghĩ nếu như cha mẹ của cô mà còn sống, không biết sẽ phải xấu hổ thành bộ dáng gì nữa. Nếu như là con gái của tôi như vậy, tôi thế nào cũng phải..."
"Này dì." An Hồng ngắt lời lời của bà ta. Cô kéo tay của Tiêu Lâm qua, gằn từng tiếng, nói "Ngài có biết cha mẹ của Tiêu Lâm đã qua đời như thế nào không hả?"
Mẹ của Lâm Tiêu sửng sốt, nói: "Chuyện này thì có cái gì là quan trọng chứ. Tóm lại ૮ɦếƭ chính là ૮ɦếƭ, những trẻ nhỏ không có người lớn giáo dục rất dễ dàng bị đi chệch đường. Dì đây cũng là hảo tâm..."
"Đại dịch SARS năm trước, cả nước đã có bao nhiêu người ૮ɦếƭ, ngài có biết không?" An Hồng nở nụ cười. Cô ngẩng đầu ưỡn иgự¢, giọng điệu bình tĩnh, "Không tính ở Hongkong Đài Loan, số lượng người mắc bệnh ở Đại lục có đến hơn năm ngàn người, bị tử vong cũng hơn ba trăm người. Trong đó có bao nhiêu người là nhân viên cứu hộ, ngài có biết không?"
Tiêu Lâm luôn luôn cúi đầu tựa vào bên người An Hồng, nước mắt cứ một giọt lại tiếp một giọt rơi xuống, thân mình nhỏ nhắn càng thêm run rẩy, An Hồng gắt gao cầm tay em gái, nói tiếp: "Ba ba của Tiêu Lâm cùng mẹ của chúng tôi, đều qua đời ở trong trận chiến đấu chống lại đại dịch SARS. Bọn họ đều là người hành nghề chữa bệnh và chăm sóc cho người bệnh đã vài chục năm. Đại dịch SARS xảy ra, bọn họ phải chấp nhận bị giữ lại ở trong bệnh viện, ngày đêm không ngừng hăng hái chiến đấu, đến ngay nhà của mình cũng không được phép trở về. Mãi cho đến khi qua đời, chúng tôi cũng không thể nào được nhìn mặt bọn họ lần cuối cùng. Bọn họ là ai? Bọn họ là liệt sĩ, là anh hùng, mà Tiêu Lâm, là con gái quý giá duy nhất của bọn họ. Từ nhỏ đến lớn, bọn họ luôn tận tình dốc hết tâm huyết để cho con gái mình được hưởng sự giáo dục tốt nhất, dạy dỗ con gái phải làm người như thế nào, làm việc như thế nào. Dì ạ, ngài hãy thu hồi ngay cái cảm giác thương hại lẫn cái cảm giác về sự ưu việt của mình đi! Hiện tại Tiêu Lâm tuổi còn nhỏ, dễ làm việc manh động, bất kể hậu quả ra sao, đây đều là chuyện thật bình thường. Tôi tin tưởng, đợi đến lúc Tiêu Lâm nhà chúng tôi trưởng thành, con bé sẽ không thua kém so bất luận kẻ nào khác! Bởi vì thời thời khắc khắc Tiêu Lâm đều sẽ nhớ được ba của cô ấy cùng mẹ của chúng tôi, tại cái thời khắc nguy nan đó, bọn họ đã trả giá hết thảy vì dân chúng. Tôi cũng tin tưởng, ba ba của Tiêu Lâm cùng mẹ của chúng tôi bây giờ hiện đang ở nơi này, đang nhìn chúng tôi, nhìn bà ngoại của chúng tôi. Bọn họ sẽ không cảm thấy thẹn thùng. Bọn họ chỉ cảm thấy đau lòng vì Tiêu Lâm, rồi sau đó sẽ cổ vũ cho con gái của mình. Tôi tin tưởng, về sau này Tiêu Lâm nhất định sẽ rất xuất sắc, rất xuất sắc! Tiêu Lâm, em có tin như vậy hay không?"
An Hồng cúi đầu, phát hiện Tiêu Lâm đã ngẩng đầu lên. Cô bé nhìn sang mẹ của Lâm Tiêu, trong hốc mắt vẫn chứa đựng nước mắt như trước, rồi sau liên tục gật gật đầu.
An Hồng thu hồi tầm mắt, nhìn Lâm Tiêu, nói: "Chuyện ngày hôm nay, Lâm Tiêu, cám ơn em. Chính là, em và Tiêu Lâm lập tức sẽ phải thi lên cấp ba rồi. Chị hi vọng các em không nên lại để tâm tư của mình chút vào những chuyện vô vị kia. Đây là bước ngoặt đầu tiên vô cùng quan trọng trong cuộc sống của các em. Chị hi vọng các em đều có thể nghiêm cẩn đối mặt, không nên chịu ảnh hưởng bởi vì sự quấy nhiễu của người khác. Tiêu Lâm..." An Hồng lại cúi đầu, "Nếu ở nơi này, em không tìm thấy bạn tốt trong lớp, vậy thì hãy nỗ lực thi vào học ở tại một ngôi trường trung học thật tốt hơn. Em sẽ phát hiện, trên đời này sẽ có người thú vị hơn. Đến lúc đó, em liền sẽ cảm thấy hiện tại chỉ vì trong lớp học của mình có một nữ sinh quấy nhiễu mà bản thân buồn chán, là một sự kiện cỡ nào buồn cười."
Nói xong, An Hồng lại nhìn sang mặt của mẹ Lâm Tiêu một chút, thấy sắc mặt bà ta lúc đỏ lúc trắng, cô chỉ nhẹ nhàng cười khẩy một tiếng, sau đó lôi kéo Tiêu Lâm rời đi.
Ngồi ở bên ngoài phòng bệnh của bà ngoại, bác sĩ nói đêm nay vẫn chưa thuận tiện để thăm hỏi. Vì thế, Hàn Hiểu Quân đi mua bữa tối cho vài người. Ba Hàn mẹ Hàn, dì Du cũng trở về nhà. Trên hành lang chỉ còn lại có ba người là An Hồng, Lộ Vân Phàm cùng Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm đi vào toilet. An Hồng dựa lưng vào vách tường, quay đầu lại đã nhìn thấy Lộ Vân Phàm quay mặt lại.
Anh vẫn luôn luôn trầm mặc, cũng không đứng cách cô quá gần, chính là mỗi lần vừa quay đầu, cô đều có thể nhìn thấy anh đứng ở một chỗ không xa, một đôi mắt đen sáng ngời yên lặng nhìn chăm chú vào cô.
Lộ Vân Phàm cảm nhận được tầm mắt của An Hồng, anh nghiêng đầu lại, ánh mắt hai người cùng xuất hiện. Anh có chút sững sờ, khóe miệng hơi kéo lên một chút, nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì hết." An Hồng mệt mỏi lắc đầu, "Hôm nay là sinh nhật ba của anh, anh không trở về nhà ăn cơm, không quan trọng sao?"
"Anh đã gọi điện thoại cho bọn họ rồi, Giang Bội còn nói muốn đi qua thăm bà ngoại nữa kia. Anh nói bà ngoại vẫn còn chưa có tỉnh, bảo cô ấy đừng tới. Hai người đã từng gặp mặt nhau, em còn nhớ rõ không?"
An Hồng híp mắt nghĩ nghĩ, ngày sinh nhật mười tuổi hôm đó, Giang Bội đưa cô về nhà, đích xác đã từng có trao đổi không làm gì tốt đẹp cùng bà ngoại.
"Thực có chuyện này." Cô nở nụ cười, "Đều đã hơn mười năm rồi."
"Ừ." Lộ Vân Phàm chậm rãi di chuyển ௱ôЛƓ ngồi gần lại, cho đến khi thân mình áp vào bên người An Hồng. Anh thử đưa tay đi nắm lấy bả vai của An Hồng. An Hồng cũng không hề ngăn trở, thuận thế liền tựa đầu vào trên vai Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm giật mình, lập tức liền gắt gao ôm lấy vai cô.
"An An, thực xin lỗi." Anh nói nho nhỏ.
"Em mới là người phải nói lời xin lỗi, anh không có lỗi." An Hồng khép mắt lại, "Chỉ là, Lộ Vân Phàm, anh nói xem, bây giờ em nên làm cái gì đây?"
"Cái gì kia?"
"Bà ngoại trở bệnh, bác sĩ nói có khả năng bà cũng sẽ không đứng lên nổi nữa rồi, thậm chí thần chí có thể sẽ luôn luôn không rõ ràng nữa, không nói được nữa… Em không biết mình nên phải làm sao bây giờ."
"Chúng ta hãy mời một hộ lý tốt nhất đến chăm sóc cho bà ngoại, suốt hai mươi bốn giờ luân phiên coi chừng cho bà."
"Sau khi xuất viện về nhà thì sao đây? Tiêu Lâm mới học đến sơ tam, lập tức sẽ phải thi lên cấp ba rồi, ai là người tới để chăm sóc bà ngoại? Ai là người tới để chăm sóc cho Tiêu Lâm? Lộ Vân Phàm, anh nói xem, em có nên tạm nghỉ học một năm hay không?"
"Không được!" Lộ Vân Phàm lớn tiếng nói, "Anh sẽ nghĩ biện pháp, bà ngoại xuất viện về nhà, cũng là có thể mời hộ lý đến để chăm sóc cho bà. Ngày trước, khi bà nội anh sinh bệnh thì ba của anh đã mời ba hộ lý đến vừa chăm sóc cho bà nội, vừa luân phiên trông nom dùm, cũng không hề có một chút vấn đề gì. Về phần Tiêu Lâm, trước khi thi lên cấp ba thì có thể nhờ cô Tiêu giúp đỡ chăm sóc cho mấy tháng, chu cấp một khoản tiền là được thôi. Nếu thật sự không được, thì mình sẽ tìm một bảo mẫu về nhà, chuyên nấu cơm làm việc trong gia đình. Những chuyện này đều không coi vào đâu, chỉ cần có tiền là có thể hoàn thành."
"Anh nói thì linh hoạt, nhưng làm sao em có nhiều tiền như vậy." An Hồng thở dài, "Phòng ốc ở thành phố L vẫn còn chưa bán đi được, tuy rằng chú Tiêu và mẹ có để lại tiền cùng tiền tử tuất, không tính là thiếu, nhưng mà trong cuộc sống không thể tiêu xài được như vậy. Tiêu Lâm tương lai còn muốn phải ra nước ngoài học đại học. Em còn muốn mua cho con bé một phòng nhỏ ở thành phố J. Bà ngoại mặc dù có bảo hiểm y tế, nhưng mà em đã hỏi qua bác sĩ, có rất nhiều loại thuốc tốt cùng phương thức điều trị cũng là bệnh nhân phải tự trả tiền. Đây cũng là việc cần phải tiêu phí một số lượng tiền không nhỏ."
"Anh sẽ giúp em, An An." Lộ Vân Phàm nỉ non ở bên tai cô, "Em là bạn gái của anh, chuyện của em cũng là chuyện của anh, anh sẽ giúp em."
An Hồng hiểu rõ ý tứ của Lộ Vân Phàm, bất quá khi vừa nghĩ tới ánh mắt lạnh nhạt của Lộ Kiến Vũ khi nhìn mình, trong lòng của An Hồng không khỏi trở nên căng thẳng: "Trước đừng nói đến những chuyện này vội, đi một bước rồi tính một bước đi, chung quy rồi sẽ khá hơn."
"Nhất định sẽ khá hơn, An An. Còn có..." Lộ Vân Phàm đột nhiên cười một chút, "Vừa rồi khi em nói chuyện với mẹ của đứa bé kia, nhìn em thật sự là rất xuất sắc đó."
An Hồng quay đầu nhìn anh một cái vẻ kỳ quái: "Anh nghĩ rằng em và anh ở đây là muốn biểu diễn diễn thuyết à?"
"Không phải vậy, anh biết em nói là nói những lời trong lòng mình thôi, nhưng quả thật là rất xuất sắc. Anh ở bên cạnh nghe mà cũng cảm thấy cảm động muốn ૮ɦếƭ. Yên tâm đi An An, Tiêu Lâm nghe xong những lời này của em, nhất định sẽ hiểu rõ. Anh sẽ tiếp tục giúp phụ đạo bài vở cho con bé, tranh thủ khiến cho khi Tiêu Lâm thi lên cấp ba sẽ thi được vào một trường học tốt."
"Ừ, cám ơn anh."
"An An, kỳ thực anh cũng vậy, rất tin tưởng."
"Tin tưởng cái gì?"
Lộ Vân Phàm cúi đầu, nhẹ nhàng hé nở nụ cười: "Tin tưởng tương lai em cũng sẽ không thể kém cạnh so với bất luận kẻ nào. Ngay từ lúc còn rất nhỏ rất nhỏ, anh đã liền tin rồi."
An Hồng nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Lộ Vân Phàm. Ánh mắt cô có chút mê mang, nhưng ở trong mắt Lộ Vân Phàm, anh lại nhìn thấy sự kiên định của cô thật vững chắc.
Ở trước khi đến kỳ nghỉ đông, Tiêu Lâm tạm thời đến ở tại nhà của cô Tiêu. An Hồng đã đưa cho cô Tiêu một khoản tiền, cô nhận.
An Hồng mời một vị hộ lý cho bà ngoại. Bà ngoại đã tỉnh lại, nhưng mà đúng như lời bác sĩ đã nói, bà không thể nào nói chuyện được nữa, chỉ có thể "ừ ừ ào ào" biểu đạt sự suy nghĩ trong lòng mình. Bà dùng tay trái duy nhất còn khả năng cử động được, vô lực nắm chặt tay của An Hồng cùng tay của Tiêu Lâm. Nhìn thấy những giọt nước mắt lăn ra từ trong tròng mắt ᴆục ngầu của bà ngoại, trong lòng An Hồng đau như dao cắt. Cô biết bà lúc này - ý thức là đã tỉnh táo, nhưng mà do bị cục máu đông trong đầu chèn ép lên dây thần kinh, tạo thành bệnh trạng liệt nửa người không nói được nữa.
Bác sĩ nói với An Hồng lời ở tận đáy lòng, bệnh này của bà ngoại nếu như có thể được chăm nom săn sóc thật tốt đẹp, thì vẫn có thể kéo dài cuộc sống thêm một năm. Nhưng nếu chăm nom săn sóc không đủ thích đáng, tạo thành hoại tử hoặc chảy máu não lần thứ hai, người có thể sẽ bị nguy hiểm đến tánh mạng.
Bác sĩ muốn nói để cho An Hồng chuẩn bị tâm lý thật tốt. Người già hơn bảy mươi tuổi bị trúng gió như vậy, gần như không thể nào có thể lại đứng lên được. Tùy thời có thể ra đi bất cứ lúc nào, hơn nữa thần trí bà ngoại vẫn còn minh mẫn như vậy, cuộc sống hàng ngày cũng sẽ rất thống khổ.
"Cần phải tận lực ở cùng với bệnh nhân nhiều hơn, trò chuyện với cụ, làm cho cụ được vui vẻ một chút. Chính là, cô thật sự có muốn dùng những loại thuốc quý hiếm này không? Những thuốc kia, rất có tác dụng đối với những người bệnh bị trúng gió có độ tuổi từ năm mươi tuổi trở lên. Có lẽ dùng ở trên người bà ngoại của cô có hữu hiệu, nhưng thật ra là hiệu quả cực kỳ bé nhỏ."
"Chẳng phải là tôi đã lựa chọn những loại thuốc đắt tiền như vậy rồi hay sao!" An Hồng cười khổ, "Bác sĩ, kỳ thực tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ! Tôi cũng biết rõ bà ngoại còn sống như vậy thì thật khổ, nhưng mà tôi thật sự không muốn để cho bà phải ra đi. Cả đời này bà cũng chưa từng bao giờ được hưởng phúc, chưa từng bao đi ra ngoài du lịch, chưa từng bao ngồi trên máy bay, thậm chí cũng chưa nhìn thấy ngày tôi tốt nghiệp ra đi làm ngày nào. Hiện tại trong tay tôi vẫn còn có chút tiền, nên dùng thuốc nào vẫn cứ phải dùng thôi."
"Tốt, tôi đã hiểu rồi."
Trở lại phòng bệnh, An Hồng phát hiện Lộ Vân Phàm đang ngồi ở bên giường bà ngoại nói chuyện với bà. Anh kể lại những chuyện xấu hồi nhỏ của An Hồng, bởi vì hàm răng mọc không đều mà bị bạn học cười nhạo, bởi vì vóc người thấp bé mà bị bạn học bắt nạt. Anh nói chuyện đến mức mặt mày hớn hở, bà ngoại nghe được cứ "ừ ừ" cười không ngừng.
"Sau đó, cháu một phát túm lấy nam sinh đang bắt nạt An Hồng kia, vung một quyền liền nện xuống..." Lộ Vân Phàm đang nói, ngẩng đầu liền phát hiện An Hồng đang đứng khoanh tay, tựa người vào trên khung cửa phòng bệnh nhìn anh, mặt anh đỏ lên, nói, "Bà ngoại, An An đã trở lại."
An Hồng cười đi tới, ngồi vào bên người bà ngoại kéo tay bà qua: "Bà ngoại, để cháu xoa Ϧóþ người giúp bà có được không? Xoa Ϧóþ xong rồi cháu cùng Lộ Vân Phàm sẽ về lại trường học, ngày mai sẽ trở lại thăm bà."
Bà ngoại hơi hơi lắc lắc đầu, ngón tay tiều tụy dùng sức cầm lấy tay An Hồng. An Hồng lập tức sẽ hiểu ý của bà, cô cười nói: "Ngày mai chúng cháu không phải lên lớp, tuần sau sẽ bắt đầu kỳ thi cuối rồi. Trước khi thi một tuần, đều là thời gian cho chúng cháu ôn tập. Bà yên tâm, cháu và Lộ Vân Phàm đều chuẩn bị thật sự đầy đủ, sẽ không thi rớt đâu. Mấy ngày tới đây, hàng ngày chúng cháu đều có thể tới thăm bà."
Biểu tình trên mặt bà ngoại lúc này mới có chút hơi buông lỏng ra. Bà lại nhìn về phía Lộ Vân Phàm ở bên cạnh, chậm rãi chớp chớp mắt, miệng phát ra âm thanh khò khè.
Lộ Vân Phàm lập tức cúi người nắm giữ lấy tay của bà ngoại. Anh nói: "Bà ngoại, ngài cứ yên tâm, cháu sẽ chú ý chăm sóc cho An Hồng và Tiêu Lâm, ngài cứ việc hết sức yên tâm. Thật sự, bà hãy buông lỏng hoàn toàn tinh thần!"
Bà ngoại nở nụ cười, nước mắt theo khe rãnh trải rộng rơi xuống gò má, An Hồng vuốt ve mái tóc hoa râm của bà ngoại, nghĩ có lẽ rốt cuộc sẽ không còn được nghe tiếng của bà ngoại kêu cô một tiếng "Hồng Hồng" nữa, trong lòng của cô liền quặn đau, đau đớn đến tột đỉnh.
An Hồng cùng Lộ Vân Phàm đi ra khỏi phòng bệnh, gặp được bà ngoại của Hàn Hiểu Quân cùng mẹ Hàn đến thăm. Mẹ Hàn nắm lấy tay An Hồng, nhìn sang Lộ Vân Phàm, có chút lặng người. Bà vẫn nhớ được người nam sinh trẻ tuổi này, Vào cái đêm bà ngoại An Hồng phát bệnh kia, chàng trai này luôn luôn ở bên cạnh An Hồng. Chính là ngày đó, bọn họ gần như không hề có bất kỳ sự đối thoại nào, hiện thời vừa thấy, chàng trai trẻ tuổi này hẳn là bạn trai của An Hồng.
Là một thanh niên rất xuất sắc, vóc người cao, bộ dạng tuấn tú, cả người đều tản ra hơi thở thanh xuân, ánh mắt rạng rỡ sáng ngời, nhìn tính cách liền thấy không giống với con mình, vừa hướng ngoại, vừa linh hoạt hơn, không trách được An Hồng lại thích.
Quay đầu nhìn lại con của mình một cái, mẹ Hàn chỉ nhẹ nhàng thở dài. Hàn Hiểu Quân cũng là một người xuất sắc, tính cách trầm ổn hướng nội, ngoại hình cũng xuất chúng, lại cố tình tìm một người người bạn gái như Tần Nguyệt, làm cho bà mấy năm qua đều không nghĩ ra.
Mặc dù nhà của An Hồng liên tục gặp biến cố, mẹ Hàn mẹ cũng chưa từng bao giờ thay đổi cách nhìn đối với An Hồng. Tận sâu từ trong đáy lòng, bà luôn thích cô bé này. Bà cũng biết An Hồng thích Hàn Hiểu Quân, cho nên, bà luôn luôn chờ mong cái ngày nào đó Hàn Hiểu Quân chia tay với Tần Nguyệt. Sau đó, con trai của bà có thể đến được với An Hồng. Một người con dâu như An Hồng, đó luôn là trong dự định của bà trước tới nay.
Không nghĩ tới, Hàn Hiểu Quân luôn luôn không chịu chia tay với Tần Nguyệt, An Hồng cũng đã tìm được người trong lòng của cô rồi.
Suy tư của mẹ Hàn quay trở lại, bà đi lên phía trước nói với An Hồng: "Hồng Hồng, con phải về trường học sao?"
"Vâng." An Hồng cười, "Con ở chỗ này suốt một ngày rồi, buổi tối con còn có lớp, phải trở về."
"Như vậy đi, hãy kêu Hiểu Quân đưa tiễn hai người. Trường học của con xa như vậy, ngồi xe trở về thì cũng đã muộn rồi, vừa vặn dì cũng có thể trò chuyện cùng bà ngoại của con."
"Việc này..." An Hồng lặng lẽ nhìn nhìn sang Lộ Vân Phàm, phát hiện anh rất không thích ý định này, thế nhưng đây là đề nghị của trưởng bối, bọn họ cũng không tiện cự tuyệt. An Hồng mong mỏi Hàn Hiểu Quân có thể cự tuyệt, nhưng không nghĩ tới, Hàn Hiểu Quân liền trực tiếp liền đồng ý luôn: "Được, hai người theo anh đi lên chào bà ngoại một tiếng trước đã, sau đó anh sẽ lái xe đưa hai người đi. Hôm nay khá lạnh, ngồi xe buýt không được thuận tiện lắm."
An Hồng đành phải gật đầu: "Vâng, em cám ơn anh."
Hàn Hiểu Quân cười, rồi cùng mẹ Hàn đi về hướng phòng bệnh bà ngoại.
An Hồng đi theo sau lưng bọn họ, đang đi tới thì Lộ Vân Phàm lén lút lôi kéo quần áo của An Hồng. Cô quay đầu, liền nhìn thấy sắc mặt của Lộ Vân Phàm không được tự nhiên lắm.
"Có chuyện gì vậy?"
"Anha..." Lộ Vân Phàm có chút do dự, vẫn là quyết định mở miệng, "Sau học kỳ anh định mua xe, về sau em luôn phải đi tới đi lui giữa nhà và trường học rồi. Em muốn trở về thăm bà ngoại, anh mua xe rồi, em có thể thuận tiện đi lại hơn một chút."
An Hồng chớp chớp mắt mấy cái, phát hiện ra Lộ Vân Phàm lại đang rối rắm về vấn đề này rồi. Nhưng mà lời Lộ Vân Phàm vừa nói cũng có đạo lý, cô đành gật đầu: "Được thôi, chờ anh thi xong, cầm được bằng lái rồi hãy nói."
"Được." Lộ Vân Phàm cười toe toét, "Nghỉ đông là anh có thể đi thi lấy bằng được rồi."
Sau cuộc thi cuối kỳ, tiến đến kỳ nghỉ đông, An Hồng rốt cục có toàn bộ cả ngày làm bạn với bà ngoại.
Cô gần như ở tại trong bệnh viện, ban ngày cùng hộ lý giúp đỡ chăm sóc bà ngoại, buổi tối lại luân phiên trông đêm.
Ngủ ở trên ghế nằm bên cạnh giường của bà ngoại, An Hồng bọc chăn, thường xuyên ngủ không được. Lộ Vân Phàm nghĩ muốn trông đêm cùng với cô, nhưng bị cô cự tuyệt. Bọn họ vẫn chỉ là đang trong quan hệ người yêu, vẫn còn chưa phải vợ chồng, nếu để cho anh cùng làm việc này, trong lòng An Hồng thấy rất băn khoăn. Trông đêm thật vất vả, huống chi bà ngoại vẫn là phụ nữ, thường xuyên phải dùng bô nằm để hầu hạ chuyện đại tiểu tiện, lại còn phải lau người, xoa Ϧóþ, xoay người, có Lộ Vân Phàm ở đây, cũng không được thuận tiện.
Vì thế, hàng ngày vào ban ngày Lộ Vân Phàm đều sẽ ngâm mình ở trong bệnh viện, cùng An Hồng nói chuyện với bà ngoại. Trong phòng bệnh với bà ngoại còn có một bà cụ khác, thường xuyên đến vài ngày cũng chưa có người đến thăm, chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của hộ lý. Bệnh trạng của bà nếu so với bà ngoại thì nhẹ hơn, vẫn còn có thể nói chuyện được. An Hồng thường nhìn thấy bà cụ nhìn bà ngoại đầy sự hâm mộ, miệng thao thao bất tuyệt nói đi nói lại câu "Phúc khí của bà thật là tốt, cháu con thật nhiều hiếu thuận."
Trong lòng An Hồng rầu rĩ, nghĩ đến người thân ở bên cạnh mình đã càng ngày càng ít đi. Đợi đến sau khi bà ngoại trăm tuổi, mối liên hệ máu mủ với cô, chẳng phải là chỉ còn lại có một mình Tiêu Lâm thôi sao?
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lộ Vân Phàm, anh đang gọt trái táo cho bà ngoại. Cắt gọt xong, anh sau bắt đầu ép quả táo lấy nước, rồi sau đó đổ ra một ít dùng thìa đút cho bà ngoại uống từng chút một, vẫn còn không quên lau vết bẩn rỉ ra bên miệng bà ngoại.
Một khắc kia, An Hồng đã nghĩ, có phải ngoại trừ Tiêu Lâm, cô sẽ còn có anh nữa?
An Hồng tự hỏi ở trong lòng mình, nếu quả có một ngày, không có Lộ Vân Phàm, cô nên làm cái gì bây giờ?
Một chàng trai mới tròn mười chín tuổi đã từng nói với cô rất nhiều lời hứa, mỗi lời hứa này đều liên quan đến thiên trường địa cửu. Thế nhưng mà trong lòng An Hồng vẫn luôn luôn có một bức tường dựng lên, giống như luôn luôn tự nhắc cô phải tự mình biết phòng bị. Cô không cho phép mình bị hãm quá sâu ở trong cuộc tình này. Cô đã sắp hai bàn tay trắng, nếu như còn dồn vào đó một trăm phần trăm trái tim. Thế nhưng anh lại thành thục, dính chặt, rời khỏi rồi, cô thất bại thật sự, thảm thật thảm.
Hàn Hiểu Quân, mẹ Hàn và Tiêu Lâm cũng thường đến bệnh viện. An Hồng đã nhờ Lộ Vân Phàm phụ đạo cho Tiêu Lâm làm bài tập. phụ giúp một tay vì đợt thi nước rút của Tiêu Lâm. Lộ Vân Phàm vui vẻ nhận lời, vì thế, hai người liền bắt đầu học hành ở ngay trong phòng bệnh.
Trải qua những chuyện xảy ra từ lần trước kia, Tiêu Lâm rõ ràng đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, cũng càng thêm chịu khó học tập, làm bài đến mệt mỏi, Lộ Vân Phàm nói đùa với cô: "Này, Tiêu Lâm, đến cùng em và Lâm Tiêu là có quan hệ như thế nào? Tiêu Lâm, Lâm Tiêu, Tiêu Lâm, Lâm Tiêu, tên của hai người nghe rất thú vị!"
Tiêu Lâm đen mặt: "Em không có quan hệ gì với cậu ta! Cũng là bởi vì cái tên của tụi em đổ qua đổ lại đọc ngược đọc xuôi thấy giống nhau. Ở trong lớp mấy đứa chán ghét, cho nên mới luôn lấy chúng em ra để vui đùa. Bất quá hiện tại em đã không nói chuyện gì với cậu ta nữa rồi. Lộ Vân Phàm, anh nghĩ rằng em và anh giống nhau sao. Mới học sơ trung đã nghĩ đến chuyện theo đuổi An Hồng rồi, thật là có đủ nhàm chán."
An Hồng uống trà ở bên cạnh, thiếu chút nữa thì phun ra cả một miệng trà, quay đầu nói: "Hai người đang nói cái gì đó!"
Lộ Vân Phàm cười: "Tiêu Lâm, anh theo đuổi chị gái của em, điều kiện tiên quyết là anh có thể dễ dàng thi được vào Nhị Trung. Cái này cũng không thể lẫn lộn. Đúng rồi, em nghĩ muốn thi vào trường trung học nào? Cái cậu Lâm Tiêu kia muốn thi vào Nhị Trung, xem ra thành tích không tệ lắm, bộ dáng cũng phong nhã, em có thể lo lắng một chút đi."
"Lộ Vân Phàm, anh nói hươu nói vượn cái gì đó!" An Hồng trừng anh, "Đừng dạy hư em gái của em!"
"Em muốn thi trường trung học Húc Nhật." Tiêu Lâm nhàn nhạt trả lời.
Lộ Vân Phàm cùng An Hồng, tất cả đều giật mình. Trường trung học Húc Nhật tuy rằng cũng là chất lượng cao, nhưng lại nằm ở vùng ngoại thành của thành phố J, lộ trình cách nội thành so đại học Z còn xa hơn.
An Hồng hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì là chế độ ký túc xá." Tiêu Lâm ngẩng đầu nhìn An Hồng, "Em không muốn ở cùng với chỗ của cô, em cũng biết chị luôn lo lắng cho em và bà ngoại ở cùng nhau trong nhà. Cho nên, em liền muốn thi vào trường trung học có ký túc xá để ở. Tự bản thân em sẽ chăm sóc cho chính mình, như vậy, chị cũng không cần phải lo lắng cho em nữa rồi."
An Hồng ngây ngẩn cả người, nhìn Tiêu Lâm mang theo biểu tình có chút quật cường. Cô hiểu rõ, Tiêu Lâm đã thật sự trưởng thành rồi.