TÔI KHÔNG CÓ THỜI GIAN CÙNG ANH NỔI ĐIÊN!
An Hồng chạy tới bệnh viện thì Hàn Hiểu Quân đã đến. Anh đang đứng ở trong đại sảnh của phòng khám chờ cô.
Nhìn đến An Hồng, anh vội vàng đón chào, nói: "A Hồng, em đừng vội, bà ngoại vẫn đang được cấp cứu, anh đã làm thủ tục nộp tiền viện phí rồi. Dì Du đang ở cùng với bà. Anh gọi điện thoại di động cho em, điện thoại của em luôn luôn tắt máy, liền ở tại chỗ này để đợi em."
Nắm giữ bàn tay của Hàn Hiểu Quân, sự hoảng loạn đến vô cùng và sự lo lắng trong lòng của An Hồng mới trấn định lại được một chút. Cô hỏi: "Bà ngoại em bị bệnh gì vậy? Làm sao có thể đột nhiên té xỉu như thế? Bình thường sức khỏe của bà luôn luôn rất tốt kia mà!"
"Bà bị chảy máu não." Hàn Hiểu Quân thở dài, dứt khoát liền ôm lấy bờ vai của An Hồng. Anh cảm nhận thấy thân thể của cô đang run lên gay gắt, tựa như ngay cả việc đứng cũng không vững được nữa.
"Bị chảy máu não?" An Hồng mờ mịt, cô nhìn ra chung quanh, đờ đẫn hỏi, "Tiêu Lâm có đến đây không? Con bé có biết hay không?"
"Tiêu Lâm..." Hàn Hiểu Quân muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ vẫn là mở miệng nói: "Nghe thấy dì Du nói, lúc xế chiều nghe thấy bà ngoại và Tiêu Lâm nổi lên tranh chấp gì đó, sau đó Tiêu Lâm bỏ chạy, bà ngoại liền té xỉu."
"Anh nói cái gì?" An Hồng sợ ngây người, "Tiêu… Tiêu Lâm, bây giờ đang ở chỗ nào?"
"Anh không biết. Anh cũng chưa lái xe qua nhà, dì Du cũng không nói được kỹ càng. Để anh đi cùng em tìm Tiêu Lâm."
"Vâng."
"Lộ Vân Phàm đâu? Cậu ta không đi cùng với em sao?"
"Điện thoại di động của em không còn điện, em không gọi được cho anh ấy."
"Được, trước mình đi gặp bà ngoại đã."
Tìm được dì Du, An Hồng mới biết được đại khái biết chuyện đã trải qua. Tối hôm trước bà ngoại đi họp phụ huynh ở trường học cho Tiêu Lâm. Giáo viên chủ nhiệm lớp Tiêu Lâm hình như đã nói chút chuyện gì đó đối với bà ngoại, bà ngoại cực kỳ tức giận, buổi tối sau khi trở về liền mắng Tiêu Lâm một chút. Giọng nói của bà lớn lớn đến mức hàng xóm cũng đều nghe thấy được.
Sự việc phát sinh vào buổi chiều hôm sau. Tiêu Lâm không đi học. Giáo viên chủ nhiệm lớp gọi điện thoại thông báo cho bà ngoại, bà ngoại đi đến tiệm net gần nhà bắt gặp Tiêu Lâm, buộc cháu gái mình phải trở về nhà. Sau đó hai người lại đã xảy ra tranh cãi kịch liệt. Không biết thế nào Tiêu Lâm lại bỏ chạy đi mất. Dì Du lo lắng, nên đi sang nhà xem xét bà ngoại, nghe bà ngoại kể lại chút chuyện đã xảy ra, bà ngoại vừa nói vừa khóc, còn chưa nói xong câu chuyện liền ngã cắm đầu đến trên mặt đất. Dì Du sợ hãi, nhanh chóng gọi cấp cứu 120 đưa bà ngoại đi bệnh viện, lại vội vã gọi điện thoại cho An Hồng.
An Hồng nghe xong, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, sau đó sắp xếp lại câu chuyện này. Mấy phút đồng hồ sau bác sĩ đi ra, An Hồng cùng Hàn Hiểu Quân lập tức đi tới, bác sĩ nói với bọn họ: "Bệnh tình của bệnh nhân đã được khống chế rồi, tạm thời không có nguy hiểm đến tánh mạng. Chỉ là bởi vì bệnh nhân tuổi đã khá lớn, sau chảy máu não như vậy nhất định sẽ bị để lại di chứng. Ví dụ như bị liệt nửa người, thần trí mơ hồ vân vân. Người nhà phải chú ý chuẩn bị tư tưởng cho tốt. Mấy ngày tới bệnh viện còn phải theo dõi chặt chẽ. Trong khoảng thời gian ngắn thì bệnh nhân không thể nào tỉnh táo được, người nhà trước tiến hành làm thủ tục nằm viện đi."
An Hồng cùng Hàn Hiểu Quân hướng bác sĩ tỏ ý cảm ơn. Hàn Hiểu Quân vừa cúi đầu một cái, phát hiện ra sắc mặt An Hồng tái nhợt, hốc mắt đã đỏ lên.
Anh nắm chặt lấy An Hồng: "A Hồng, đừng lo lắng, bà ngoại đã không còn bị nguy hiểm đến tánh mạng nữa rồi."
An Hồng nhẫn nhịn nước mắt, đột nhiên nói: "Em muốn đi tìm Tiêu Lâm."
"Hả?"
"Hiểu Quân, em muốn đi tìm Tiêu Lâm, anh ở lại chỗ này giúp em được không?"
"Để anh đi cùng với em." Hàn Hiểu Quân lấy điện thoại cầm ra tay, "Để anh gọi ba mẹ anh đến đây, buổi chiều mẹ anh đã nói muốn đi cùng anh đến đây. Chờ ba mẹ anh đến, anh sẽ cùng em đi tìm Tiêu Lâm."
An Hồng ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Hiểu Quân. Ánh mắt của anh trầm ổn và kiên định, cô cắn môi gật gật đầu, nước mắt cô cũng không nén nhịn được nữa, từ từ lăn xuống.
Đợi đến khi ba Hàn mẹ Hàn đi tới bệnh viện, Hàn Hiểu Quân liền mang theo An Hồng rời đi. Bọn họ lái xe đến tiểu khu Hòa Bình. Xe vừa mới dừng hẳn, An Hồng liền vội vã bước xuống xe.
Hàn Hiểu Quân đuổi theo, một phen ôm lấy vai An Hồng. Bởi vì bước chân của An Hồng như nhũn ra, bước đi của cô liền có chút lảo đảo.
Hàn Hiểu Quân có thể lý giải được tâm tình của An Hồng. Đối với cô mà nói, nếu so với mẹ, bà có ý nghĩa quan trọng với cô nhiều hơn. Từ nhỏ cho đến khi trưởng thành, An Hồng luôn ở cùng với bà ngoại, cùng sinh hoạt với bà ngoại suốt hai mươi mấy năm. Mặc dù bà ngoại không có học hành, cũng không giỏi giang gì về biểu đạt, nhưng đối với An Hồng, bà ngoại vẫn là vô cùng tốt. Tình cảm giữa hai bà cháu được bồi dưỡng không phải là người ngoài nào cũng có thể hiểu được. Thế nhưng mà, Hàn Hiểu Quân là người từ thuở nhỏ lớn lên cùng An Hồng thì lại hoàn toàn lý giải được điều này.
Hàn Hiểu Quân ôm vai An Hồng, cùng cô đi về nhà.
Lộ Vân Phàm nhìn thấy, chính là một bộ tình cảnh như vậy.
Anh trợn tròn mắt nhìn một đôi nam nữ đi từ xa tới gần, ngón tay cầm điện thoại di động siết lại gắt gao, khớp xương mỗi đốt ngón tay đều trắng bệch ra.
An Hồng ngẩng đầu lên nhìn thấy Lộ Vân Phàm, ánh mắt không tự chủ được liền trở nên ẩm ướt rồi. Cô mấp máy đôi môi, vừa định há miệng nói, thì Lộ Vân Phàm đã nhanh chóng đi tới.
Hàn Hiểu Quân hơi hơi buông lỏng vòng tay đang ôm bờ vai của An Hồng ra, nhìn Lộ Vân Phàm đứng lại ở trước mặt bọn họ. Lộ Vân Phàm thoạt nhìn rất tức giận, cũng không liếc mắt nhìn Hàn Hiểu Quân đến một cái, chính là gắt gao nhìn chằm chằm vào An Hồng.
Anh ngậm miệng, đột nhiên cầm điện thoại đưa đến trước mặt An Hồng, nói: "Em thế này là có ý tứ gì?"
An Hồng có chút lặng người đi, hỏi: "Cái gì kia?"
"Anh hỏi em, em gửi cho anh cái tin nhắn như thế này chính là có ý tứ gì?"
An Hồng cẩn thận nghĩ nghĩ, mới nhớ lại bản thân mình đã gửi cho Lộ Vân Phàm tin nhắn như thế nào, cô suy sụp mở miệng: "Em... Điện thoại di động của em hết pin, không có điện."
"Đây không phải là vấn đề điện thoại di động của em có còn pin hay là hết pin rồi! Anh muốn hỏi em, tin nhắn này đến cùng là có ý gì? Hôm nay là sinh nhật của ba anh! Lúc sáng sớm hôm nay anh đã nói với ông ấy là anh sẽ dẫn em đến nhà để ăn cơm. Giang Bội đã ở nhà để chuẩn bị một ngày trời, em không muốn đi thì em cũng có thể nói với anh là được. Vậy mà em lại gửi đến cho anh cái tin nhắn này là có ý tứ gì?"
"Em..."
"Còn nữa! Hiện tại! Rốt cuộc là em đang làm cái gì đó?" Rốt cục Lộ Vân Phàm quay đầu lại thoáng nhìn qua Hàn Hiểu Quân, trong ánh mắt nhìn chứa chất đầy sự tức giận, không còn gì để nói.
Sắc mặt của An Hồng đã lạnh xuống. Cô nhìn thoáng qua Lộ Vân Phàm, đột nhiên giữ chặt lấy tay của Hàn Hiểu Quân nói: "Đừng để ý đến anh ta nữa, chúng ta lên trước đi."
"A Hồng..." Hàn Hiểu Quân cau mày.
"Em đã nói là đừng để ý đến anh ta nữa! cứ để cho chính anh ta ở trong này mà nổi điên đi!"
"An An!" Lộ Vân Phàm bị chọc tức, anh kéo cổ tay An Hồng lại, trong giọng nói hàm chứa sự run rẩy, "Em nói cái gì?"
Ba người cổ quái giằng co nhau ở đó. Thân mình An Hồng đã phát run, gắt gao cắn môi không cho phép nước mắt mình rơi ra, sắc mặt cô đã sớm tái nhợt. Hàn Hiểu Quân nhìn xem An Hồng, lại nhìn sang Lộ Vân Phàm, thở dài, anh vỗ vỗ bờ vai của Lộ Vân Phàm, nói: "Lộ Vân Phàm, cậu trước đừng kích động, buổi chiều nay bà ngoại An Hồng cãi nhau với Tiêu Lâm, đột nhiên phát ra chảy máu não phải nhập viện rồi. Hai chúng tôi mới từ bệnh viện trở về, hiện tại phải tìm cho được Tiêu Lâm, không biết con bé đã chạy đi nơi nào rồi."
Nghe được những lời nói kia của Hàn Hiểu Quân..., Lộ Vân Phàm hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Anh cúi đầu nhìn lại An Hồng. Anh cảm thấy da đầu run lên. Trái tim anh chưa bao giờ cảm thấy thực sự áy náy và tràn ngập hối hận như bây giờ.
An Hồng đã quay mặt đi, không thèm nhìn anh, Lộ Vân Phàm thấp giọng gọi: "An An..."
"Cút!" An Hồng ngẩng đầu lên trừng anh, "Tôi không thời gian ở nơi này nổi điên cùng anh. Hiểu Quân, chúng ta lên lầu, đi xem Tiêu Lâm hiện giờ có ở nhà hay không."
"Nhà em không có ai đâu!" Lộ Vân Phàm nắm chặt lấy tay An Hồng, cho dù cô vùng vẫy như thế nào anh cũng không buông ra, "Lúc trước anh đã đi qua nhà rồi, Tiêu Lâm không có ở trong nhà."
"Tôi không tin anh!" An Hồng vẫn cứ lôi kéo Hàn Hiểu Quân đi về hướng đầu hành lang: "Em muốn đi lên nhà xem một chút."
Lộ Vân Phàm không có biện pháp nào. Anh biết lần này là bản thân mình đã hoàn toàn không đúng rồi, đành chỉ phải đi theo An Hồng và Hàn Hiểu Quân, cùng nhau đi lên lầu.
An Hồng mở cửa vào nhà, trong phòng vẫn là cảnh tượng buổi chiều khi bà ngoại phát bệnh. Cái ghế té ngã ở trên mặt đất, trên nền gạch còn vương vãi rải rác một ít vật phẩm khi cấp cứu chữa bệnh. An Hồng giống như là một con ruồi không đầu, đi quanh trong nhà một vòng, phát hiện Tiêu Lâm căn bản không hề trở lại. Cô đi vào gian phòng của Tiêu Lâm. An Hồng vừa nghiêng đầu, liền kinh ngạc phát hiện ra, đã không thấy khung hình ảnh gia đình đặt trên tủ đầu giường của Tiêu Lâm đâu nữa.
"Con bé đã đi nơi nào rồi? Rốt cuộc con bé đã đi nơi nào rồi! Hiểu Quân! Anh nói xem! Rốt cuộc thì Tiêu Lâm đã đi nơi nào đây!" An Hồng níu chặt lấy cổ áo của Hàn Hiểu Quân lớn tiếng kêu. Hàn Hiểu Quân bỗng chốc liền ôm lấy An Hồng vào trong lòng. Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng của cô, thấp giọng dỗ dành cô: "Chúng ta lại đi tìm xem sao, đi chung quanh công viên, đến tiệm net, phòng game… Anh sẽ đi tìm Tiêu Lâm cùng với em. A Hồng, em đừng khóc nữa, em không nên lo lắng."
Lộ Vân Phàm đứng ở một bên nhìn hai người bọn họ, hai tay anh dán vào hai bên ống quần đã tạo thành quyền, đến một câu nói cũng đều không nói.
An Hồng để lại lời nhắn ở nhà cho Tiêu Lâm. Ba người liền đi ra cửa, tìm khắp xung quanh một lần những nơi có khả năng Tiêu Lâm sẽ đến, nhưng lại không thu hoạch được gì. An Hồng gọi điện thoại cho cô của Tiêu Lâm, biết được Tiêu Lâm cũng không đi đến cô Tiêu, mà cũng không đi đến nhà của ông nội bà nội Tiêu. Cô Tiêu hỏi An Hồng xem đã xảy ra chuyện gì. An Hồng đành phải phải kể lại sự tình cho cô Tiêu nghe. Cô Tiêu nghe xong cũng cảm thấy thật lo lắng, nói mình cũng sẽ ra ngoài tìm xem.
Hàn Hiểu Quân bấm điện thoại của mẹ Hàn, biết được trong tình hình trong bệnh viện tạm thời không có gì đặc biệt. Anh nghĩ nghĩ, hỏi An Hồng: "Em có số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp Tiêu Lâm hay không? Thử hỏi giáo viên một chút xem Tiêu Lâm có bạn tốt nào, có lẽ con bé đi đến nhà bạn học của nó chưa biết chừng."
An Hồng gật đầu, nhanh chóng thay đổi sim điện thoại sang máy của anh, bấm điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp Tiêu Lâm. Cô nghe giáo viên chủ nhiệm lớp Tiêu Lâm kể lại chuyện đã trao đổi với bà ngoại, về sự việc xảy ra một ngày trước hôm họp phụ huynh xong, cô cắn răng cúp điện thoại.
"Có tin tức gì không?"
"Chủ nhiệm lớp sẽ gọi điện thoại đến nhà cho mấy bạn học nữ trong lớp của Tiêu Lâm, bảo chúng ta chờ tin tức. Bất quá, hẳn là con bé không phải đang ở nhà cùng với mấy nữ sinh này đâu."
"Sao kia? Có ý tứ gì?"
"Tiêu Lâm, con bé giống như yêu đương rồi." An Hồng phiền chán bất an, ngẩng đầu nhìn đến Lộ Vân Phàm, càng tỏ ra giận dễ sợ, "Anh còn ở lại chỗ này làm gì vậy? Hôm nay không phải là sinh nhật của ba anh hay sao? Anh hãy nhanh chóng đi về ăn cơm đi!"
"Anh cùng em đi tìm Tiêu Lâm." Lộ Vân Phàm nói nho nhỏ.
"Không cần, cám ơn!" An Hồng lôi kéo tay của Hàn Hiểu Quân, đi về hướng bãi đỗ xe, "Đi đến trường Tam Trung xem sao, Tiêu Lâm có lẽ sẽ đi đến trường học."
Hàn Hiểu Quân nhìn sang Lộ Vân Phàm, anh đành phải đi theo An Hồng về hướng chỗ xe đang dừng đỗ. Lộ Vân Phàm cúi gằm đầu đi theo sau lưng bọn họ, lên xe trước. An Hồng một phen đè xuống tay cầm cửa sau xe, mở ra. Cô hít sâu một cái, nói với Lộ Vân Phàm: "Chúng tôi tự mình đi đến đó thôi. Lộ Vân Phàm, anh không cần phải đến đó đâu."
"An An!"
"Tôi không thời gian để chơi đùa cùng với anh!" An Hồng cuối cùng liếc mắt nhìn anh một cái, xoay người ngồi vào bên ghế tay lái phụ.
Hàn Hiểu Quân nhìn thấy Lộ Vân Phàm dường như đã sắp nổi cáu lên rồi, lập tức đè xuống vai anh, nhỏ giọng nói: "Để Tôi đưa An Hồng đi thôi. Hiện tại cảm xúc của cô ấy không tốt lắm, cậu trước bình tĩnh một chút."
"Chuyện của tôi và cô ấy không cần anh phải quan tâm!" Lộ Vân Phàm hất tay Hàn Hiểu Quân ra.
"Lộ Vân Phàm, hãy bình tĩnh một chút! Như vậy đi, chúng ta hãy chia làm hai đường. Tôi và An Hồng đi đến Tam Trung xem thế nào. Anh suy nghĩ một chút xem Tiêu Lâm có khả năng đi những chỗ nào, rồi sau đó đi tìm một chút xem, chúng ta giữ liên hệ qua điện thoại."
Lộ Vân Phàm nhịn cơn tức của mình xuống, nhìn An Hồng cúi đầu ngồi ở vị trí kế bên tài xế trong xe không nói năng gì, anh hít vào một hơi, suy xét một lát sau, vẫn gật đầu: "Nói với An Hồng nhớ giữ liên lạc, khởi động máy điện thoại di động."
"Yên tâm, tôi biết rồi, hiện tại chúng tôi đi trước."
Nhìn xe Hàn Hiểu Quân chở An Hồng nghênh ngang rời đi, Lộ Vân Phàm trong chốc lát đứng sững ra ở đó, rốt cục ảo não đá một cước vào tảng đá trên đất, thấp giọng mắng một câu: "Mẹ kiếp!"
Hàn Hiểu Quân lái xe, An Hồng tựa đầu vào kính cửa sổ xe, một lúc lâu không nói chuyện. Hàn Hiểu Quân quay đầu sang nhìn cô một cái, nói: "Em đừng tức giận với cậu ta nữa, tại cậu ta không biết chuyện đã xảy ra, về tình có thể tha thứ được."
"Em không hơi đâu mà tức giận." An Hồng cúi đầu thắt góc áo của mình, "Em chỉ nghĩ muốn tìm được Tiêu Lâm nhanh một chút."
"Còn nói là không tức giận! Anh lại còn không hiểu rõ về em hay sao!" Hàn Hiểu Quân cười khẽ một tiếng, "A Hồng, hai người ở cùng nhau thỉnh thoảng lại có chút náo loạn mâu thuẫn nhỏ nhỏ với nhau cũng là chuyện rất bình thường. Anh xem Lộ Vân Phàm đã thật ngượng ngùng, em không nên trách giận cậu ta nữa. Nếu như cậu ta biết chuyện đã xảy ra thế nào, tuyệt đối sẽ không phát giận đối với em như thế. Cậu ấy tức giận như vậy cũng là bởi vì rất để ý đến em mà thôi."
An Hồng quay đầu nhìn Hàn Hiểu Quân một cái. Trong lòng cô lập lại lời mà Hàn Hiểu Quân đã nói... Cô biết anh nói có đạo lý. Nghĩ đến thời điểm mẹ cùng bác sĩ Tiêu gặp chuyện không may, Lộ Vân Phàm gần như một bước không rời, trấn giữ ở bên cạnh mình như vậy, cô biết mình tồn tại ở trong lòng Lộ Vân Phàm như thế nào. Cô biết, với anh không thể nói lý, đích xác không phải là anh cố ý.
Lộ Vân Phàm chính là còn quá trẻ, quá mức xúc động, thứ anh phải cần có, chính là thời gian.
Cùng Hàn Hiểu Quân đi tìm một vòng ở trong vườn trường Tam Trung, đi đến lúc trường học đã đến giờ tự học buổi tối. Đại bộ phận đèn trong phòng học cũng đã tắt hết, An Hồng cùng Hàn Hiểu Quân lo lắng, nhưng vẫn cứ đến từng phòng phòng học một để tìm một lần. Hai người còn đi đến sân thể dục và hội trường để tìm, nhưng cũng không trông thấy bóng dáng của Tiêu Lâm.
An Hồng sốt ruột đến không nén được, trong lòng cô lại còn băn khoăn bà ngoại trong bệnh viện, đứng tại chỗ nâng trán xoay quanh Hàn Hiểu Quân nhìn bộ dáng của cô, nói: "Trước để anh dẫn em đi ăn một chút gì đó đã. Em ngay đến cả cơm chiều cũng còn chưa ăn. Đến một lát nữa, Tiêu Lâm còn chưa tìm được, thì chính em đã bị đói trước đến chóng mặt rồi."
An Hồng nôn nóng phẩy tay: "Em không đói bụng, không muốn ăn."
Cô trầm tư suy nghĩ những nơi nào Tiêu Lâm có thể sẽ đi đến. Trong lòng cô vừa nóng vừa giận, nhưng mà Tiêu Lâm trở lại thành phố J chỉ mới có nửa năm, An Hồng thật sự cũng không thể nghĩ ra con bé có thể đi đến nơi nào.
Đúng lúc này, chuông di động của cô vang lên, vừa nhìn vào, dĩ nhiên là điện thoại của Lộ Vân Phàm.
An Hồng không muốn nhận, Hàn Hiểu Quân nhìn thấy cô cứ nhìn điện thoại di động đến ngẩn người, dứt khoát một phen đoạt lấy điện thoại di động của cô để nghe.
Nghe xong những lời của Lộ Vân Phàm vừa nói..., Hàn Hiểu Quân nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Anh cười rộ lên đối với An Hồng: "A Hồng, Lộ Vân Phàm đã tìm được Tiêu Lâm rồi."
Hàn Hiểu Quân cùng An Hồng cho xe chạy tới bến xe ô tô đường dài của thành phố J. Lộ Vân Phàm đang áp tải hai đứa nhóc đứng ở đợi trong đại sảnh của bến xe.
Trên lưng của Tiêu Lâm đeo chiếc ba lô hai quai, cúi đầu chùng vai khóc gay gắt. Một cậu bé độ mười lăm mười sau tuổi chân tay luống cuống đứng ở một bên, trên vai cũng đeo một cái ba lô hai quai căng phồng.
An Hồng vừa thấy điệu bộ này, lập tức liền tức giận đến điên lên rồi. Cô xông lên nhìn vào mặt Tiêu Lâm liền quăng một cái bạt tai.
"Bốp!" một tiếng, thân mình Tiêu Lâm đổ nghiêng sang phía bên cạnh. Lộ Vân Phàm lập tức đỡ lấy cô bé: "An An!"
Cậu thiếu niên trẻ kia bước hai bước liền vọt tới phía trước Tiêu Lâm. Vóc người của cậu ta vẫn còn chưa cao bằng An Hồng, nhưng khuôn mặt thì thanh tú dị thường. Cậu bé mở rộng hai tay ra chắn ngang, nói với An Hồng nói: "Chị à, chị không nên đánh Tiêu Lâm! Là do em không tốt! Chị không nên đánh bạn ấy như vậy!"
Hàn Hiểu Quân cũng kéo An Hồng lại: "A Hồng, em bình tĩnh! Bình tĩnh! Người đã tìm được thì tốt rồi."
иgự¢ An Hồng phập phồng kịch liệt. Cô trợn mắt nhìn đối với Tiêu Lâm, thân mình đã giận đến phát run: "Giỏi lắm, Tiêu Lâm, em thực có tiền đồ, yêu sớm, trốn học, làm bậy, bây giờ còn rời nhà trốn đi! Em có biết là bà ngoại hiện tại đang nằm ở trong bệnh viện hay không! Thiếu chút nữa thì bà đã bị em làm cho tức ૮ɦếƭ đó! Em nói cho chị biết! Em như thế này là muốn đi đâu đây, hả? Hả? Đi đến chỗ nào?"
Tiêu Lâm chỉ mới có mười lăm tuổi, thân mình đã run rẩy đến mức giống như cái sàng đang đảo vậy, sớm khóc đến rối tinh rối mù. Lộ Vân Phàm ôm cô bé, nói với An Hồng: "An An, em trước đừng nóng giận, chúng ta giờ đi đến bệnh viện thăm bà ngoại trước đi. Tiêu Lâm tuổi còn nhỏ, cũng không phải em ấy cố ý đâu."
An Hồng đẩy cậu bé đứng trước mặt mình ra, kéo Tiêu Lâm từ trong lòng Lộ Vân Phàm qua bên mình, nắm lấy hai vai của em gái, dùng sức lay động: "Chị hỏi em! Em thế này là muốn đi đâu? Tiêu Lâm! Em có thể đi nơi nào đây! Em còn có thể đi nơi nào đây?"
Tiêu Lâm lớn tiếng khóc lên, thân mình mềm nhũn ra, liền ngồi sụp xuống trên mặt đất. Cậu thiếu niên trẻ kia lập tức ngồi xuống theo. Cậu ta ngồi xổm xuống đưa tay ôm vai Tiêu Lâm, một bên vừa dỗ dành Tiêu Lâm, một bên vừa ngẩng đầu lên nhìn An Hồng, kêu to: "Chị à! Chị không nên lại mắng Tiêu Lâm nữa! Sự tình không phải là như là mọi người đã nghĩ đâu!"
"Vậy thì là như thế nào? Hả? Tiêu Lâm! Em nói đi! Là như thế nào? Còn cậu nữa!" An Hồng chỉ vào cái mũi của cậu thiếu niên trẻ kia, lớn tiếng hỏi, "Cậu là ai? Cậu muốn đưa em gái của tôi đi nơi nào?"
"Em..."
"Không liên quan tới cậu ấy..." Tiêu Lâm một bên khóc, một bên ôm bả vai mình, mở miệng nói không rõ lời, "Chuyện này không liên quan đến Lâm Tiêu... Em muốn về nhà, em nghĩ muốn trở về thành phố L, em muốn về nhà, em muốn về nhà... Em nghĩ muốn trở lại nhà của ba mẹ! Hu hu…"
Nghe được những lời của Tiêu Lâm nói..., An Hồng cũng không khống chế được bản thân mình nữa, nước mắt cũng chảy xuống. Cô một phen kéo Tiêu Lâm lên, nhìn thân hình gầy yếu của em gái được bao trong chiếc áo lông lúc này đang kịch liệt run rẩy. An Hồng nghe được bản thân mình đang gằn từng tiếng nói: "Em tỉnh lại đi, Tiêu Lâm, chú Tiêu và mẹ đã ૮ɦếƭ rồi, đã ૮ɦếƭ rồi! Bọn họ đã không còn nữa! Hiện tại em chỉ có chị cùng bà ngoại thôi! Hiện giờ bà ngoại lại ở trong bệnh viện, nói không chừng, lập tức, em cũng chỉ còn có chị thôi. Tiêu Lâm, em tỉnh lại đi!"