Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 78

Tác giả: Hàm Yên

CỤC DIỆN RỐI RẮM
Cúp điện thoại xong, Lộ Vân Phàm tiếp tục xoa nhẹ nơi mắt cá chân chân trái. Mấy phút đồng hồ sau, anh đứng lên thử đi vài bước, mỗi một lần chân trái đặt xuống đất đều sẽ truyền đến sự đau đớn. Anh nghĩ nghĩ, ngồi xuống lại phun lên chỗ mắt cá chân trái bị sưng lên một chút thuốc, lấy băng vải ra tỉ mỉ quấn lên mắt cá chân. Bị thương 6 năm nay, vết thương khó tránh khỏi những lần phát sinh bị đau nho nhỏ. Ở phương diện này anh đã biến thành bán chuyên gia rồi.
Băng bó chân hoàn tất, Lộ Vân Phàm cầm lấy một chiếc nạng, đi vài bước sau đó lại lấy chiếc nạng thứ hai. Hai tay chống gậy nạng đứng lên quả nhiên vừa bước đi một cái, chính là… Cúi đầu nhìn lại nửa người dưới của mình, Lộ Vân Phàm vẫn là để một chiếc nạng trở lại, một tay chống nạng đi ra phòng nghỉ.
Anh nói với Tiểu Cao vẫn luôn luôn đứng chờ nói: "Đưa tôi đi sân bay, giúp tôi đặt vé máy bay chuyến bay nhanh nhất đi đến thành phố T."
Ở sân bay, khi đi qua cửa kiểm tra an ninh, Lộ Vân Phàm thấp giọng nói với nhân viên kiểm tra an ninh về tình hình thân thể của chính mình. Không ngoài sở liệu, một lần nữa anh lại được mời vào trong căn phòng nhỏ màu đen. Vẻ mặt anh không hề thay đổi khi ૮ởเ φµầɳ ở trước mặt nam nhân viên kiểm tra an ninh, tháo xuống chiếc chân giả đùi phải của mình, nhìn anh ta tiến hành kiểm tra theo lệ thường.
Việc kiểm tra như vậy, mỗi một lần đăng ký đi máy bay đều sẽ tiến hành thủ tục này. Mới đầu, anh cực kỳ không thích ứng, thiếu chút nữa muốn nổi đóa lên. Nhân viên kiểm tra an ninh ở sân bay kiên nhẫn giải thích cho anh, nguyên nhân bởi vì trong thành phần của chiếc chân giả của anh có hàm chứa kim loại, phần rỗng kết cấu bên trong tiếp thu ánh sáng, nếu thông qua cách kiểm tra an ninh phổ thông thì không thể kiểm tra ra được phần rỗng ở bên trong đó. Ngày trước, cũng đã phát sinh có quá nhiều án lệ về trường hợp hành khách lợi dụng chân giả để mang bật lửa hoặc dao kéo. Nội quy sân bay có quy định như thế, cũng là từ sự lo lắng về an toàn hàng không đối với phi hành đoàn cùng với hành khách trên chuyến bay mà thôi.
Lộ Vân Phàm chẳng phải người không phân rõ phải trái, thái độ làm việc của nhân viên kiểm tra an ninh của sân bay cũng không tệ, giải thích và xin lỗi một lần nữa đối với anh. Dần dần rốt cục Lộ Vân Phàm cũng bình phục lại tâm tình của mình, trầm mặc phối hợp kiểm tra.
Chính là, cho dù loại này kiểm tra theo lệ thường này đã tiến hành vô số lần rồi, nhưng trong lòng Lộ Vân Phàm vẫn là rất nặng nề. Tất cả mọi người có thể một thân thoải mái mà đăng ký kiểm tra, chỉ có anh, lại phải ở cái nơi này, trong một căn phòng nhỏ nhẫn nhịn chịu đựng loại hành vi đối với anh mà nói, có thể gọi là vạn phần khuất nhục. Lộ Vân Phàm hiểu, nhưng lại không thể quên được. Thế nhưng anh vẫn hiểu được, đối với chuyện này, anh vĩnh viễn đều không thể làm gì được.
Thẳng đến khi ngồi vào trong cabin, anh tựa lưng vào trên ghế ngồi ở khoang hạng nhất, tâm tình mới dần dần ổn định xuống.
Di động vang lên, là Khổng Lam gọi đến.
"Lộ Vân Phàm, anh đang ở đâu vậy? Người của công ty nói là anh đã đi rồi. Anh không phải là đi về nhà hay sao? Hiện giờ em đang ở cửa nhà anh đây! Anh đi nơi nào vậy?"
"Tạm thời đã ra một cái quyết định sai."
"Không phải là anh nói thân thể anh không được thoải mái hay sao? Buổi tối khuya còn đi công tác cái gì? Anh đi nơi nào vậy?"
"Lam Lam, anh phải tắt điện thoại, tiếp viên hàng không hiện đang thúc giục, có chuyện gì chờ anh trở lại rồi nói tiếp."
"Này! Lộ Vân Phàm anh không nên quá mức như vậy!"
"Anh cúp máy đây, khi nào trở lại anh sẽ điện thoại cho em, bye bye!"
"Lộ… "
Lộ Vân Phàm không đợi cho Khổng Lam nói xong, liền ấn phím call kết thúc, lập tức liền tắt máy.
Khổng Lam chính là vẫn còn là một cô gái nhỏ chưa trưởng thành, Lộ Vân Phàm xoa xoa nơi huyệt Thái Dương của mình, thở dài. Bất tri bất giác anh bỗng nhớ lại sự gặp gỡ quen biết với cô ngày trước.
Đó là vào mùa hè một năm trước, là thời điểm World Cup được tổ chức ở Nam Phi hừng hực khí thế.
Trình Húc xin được năm ngày nghỉ ngơi, đặc biệt trở lại thành phố J xem đã bóng. Trận chung kết ngày đó, Trình Húc đã gọi Lộ Vân Phàm cùng Hứa Lạc Phong đi đến một hội sở cao cấp.
Tại hội sở đó có quy định chính sách hội viên, chi phí cực kỳ đắt đỏ, là nơi chỉ có một ít nhà giàu và con cái trong thành phố thường xuyên ghé thăm.
Lộ Vân Phàm cũng không đến đây nhiều lắm. Nhưng vì chính là trận chung kết World Cup tổ chức bốn năm phùng một lần, cùng hiếm khi được gặp mặt với Trình Húc, cho nên Lộ Vân Phàm cũng tuân theo ý của bạn mình cùng đi đến đó để xem trận chung kết, định trước là rất náo nhiệt.
Bọn họ không chọn ngồi ghế lô, bởi vì không có không khí, mà ngồi ngay ở tại đại sảnh hội sở quán bar cùng một ít người trẻ tuổi cùng nhau xem bóng đá.
Màn hình nơi quán bar rất rộng, độ phân giải rất rõ ràng. Ông chủ còn đặc biệt phóng to âm lượng lên thật lớn. Hiện trường huyên náo của trận chung kết không khí cổ vũ dễ dàng liền lây nhiễm mọi người ở đây.
Trận chung kết giữa hai đội bóng là Tây Ban Nha và Hà Lan. Lộ Vân Phàm từ trước đến nay đều là fan hâm mộ đội bóng Tây Ban Nha, chính là trận chung kết này với anh mà nói, là tiếc nuối trọn đời. Bởi vì trận đấu lần này trong đội hình của đội Tuyển quốc gia Tây Ban Nha không có Raul.
Đó là một cầu thủ bóng đá thế giới mà anh thích nhất, ngay từ thời thiếu niên anh liền bắt đầu thích rồi. Cầu thủ này đeo áo số 7 trong đội bóng Real Madrid, cũng đeo áo số 7 trong đội tuyển của Tây Ban Nha. Cầu thủ Raul Gonzales này đã từng đoạt huy vàng của đội bóng đã thiếu niên, lúc này đã 33 tuổi, đã thuộc loại lão tướng ở trên sân cỏ, tuyệt đối là nhân vật truyền kỳ trong lịch sử bóng đá của Tây Ban Nha. Chính là, ở thời khắc huy hoàng nhất này của đội Tây Ban Nha, thế nhưng anh lại bị vô tình ngăn ở ngoài cửa lớn của Đội tuyển quốc gia.
Năm tháng quả nhiên tàn khốc, Lộ Vân Phàm như trước, vẫn có thể nhớ lại nhiều năm trước, nhìn thấy bóng dáng như tinh linh của chàng thanh niên ngượng ngùng ở tại chỗ đó. Mỗi khi gặp dẫn bóng, anh liền vừa chạy vội, vừa kiêu ngạo mà hôn lên chiếc nhẫn kết hôn trên tay phải. Anh là một người đàn ông chung tình, mặc kệ là đối với đội bóng của mình hay là dịch vụ vợ con của mình, anh vẫn đều là như thế. Anh chưa bao giờ bị gièm pha bởi các chuyện xấu, nổi tiếng chính là nhờ kỹ thuật chơi bóng tinh sảo cùng với tinh thần tuyệt đối là cầu thủ trung thành của đội bóng Real Madrid và đội tuyển Tây Ban Nha.
Lộ Vân Phàm thậm chí còn tự hào vì mình và Raul có cùng một ngày sinh nhật. Thế nhưng mà bây giờ, Raul đã rời khỏi đội Real Madrid. Hiện giờ ở trong Đội tuyển quốc gia Tây Ban Nha, người khoác áo số 7 kia cũng đã đổi thành là cầu thủ Villa.
Lộ Vân Phàm có chút cô đơn, anh uống từng ngụm từng ngụm bia, không phấn khởi giống như Trình Húc kia.
Hứa Lạc Phong yên tĩnh ngồi ở bên cạnh anh, hai người cùng nhau hút thuốc, vừa xem đá bóng, vừa trò chuyện về tình hình công việc gần đây.
Cách đó không xa là 4, 5 người tuổi trẻ, nhìn qua bộ dáng giống như là sinh viên. Cả trai lẫn gái đều cười nói náo nhiệt, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng chai bia chạm nhau lanh canh. Theo thế cục trên trận đấu đầy phong vân biến ảo thỉnh thoảng lại phát ra một trận lại một trận tiếng hoan hô.
Tầm mắt của Lộ Vân Phàm bị bọn họ hấp dẫn nhìn sang. Ở bên trong đám người trẻ tuổi kia, anh nhìn thấy có một cô gái trên người mặc chiếc áo bóng đá màu hồng. Cô cột bím tóc thành đuôi ngựa, sau lưng chiếc áo có in một số 7 thật to cùng với tên cầu thủ RAUL. Không hiểu sao, trong lòng Lộ Vân Phàm bỗng có hảo cảm hơn. Đợi đến khi cô bé kia xoay người lại, anh nhìn thấy rõ mặt cô gái, thì trái tim bỗng đập mạnh run rẩy một chút.
Cô gái có một đôi mắt dài nhỏ, thế nào nhìn lại tương tự với người kia thế như vậy.
Lộ Vân Phàm kinh ngạc nhìn cô gái chằm chằm. Có lẽ cô gái kia cảm nhận được chút gì đó, cũng nhìn sang hướng Lộ Vân Phàm. Cô cong môi lên cười, hướng anh giơ chai bia lên, tiếp đó lại hi hi ha ha náo loạn lên cùng với các bạn học của mình.
Hứa Lạc Phong chú ý tới vẻ bất thường của Lộ Vân Phàm. Anh cũng nhìn về hướng mấy người trẻ tuổi kia. Sau khi nhìn đến cô bé kia mi tâm của anh liền nhíu lại, vỗ vỗ vào bả vai Lộ Vân Phàm, nói: "Như thế nào?"
"Không có gì." Lộ Vân Phàm cười, thu hồi tầm mắt lại, nhưng mà tâm tư của anh thì không cách nào có thể quay lại trên trận bóng đá được nữa.
Hứa Lạc Phong nói: "Mấy người kia đều là loại Phú Nhị Đại, tớ đã nhìn thấy 2 đứa con trai trong đó."
"Vậy sao."
"A Lộ, không cần lại nhớ đến cô ta nữa."
"Ừ." Lộ Vân Phàm đứng lên, "Tớ đi toilet một chút."
Trận bóng chung kết này, cuối cùng đội tuyển Tây Ban Nha đã đoạt giải quán quân. Khi đá hiệp phụ Iniesta đã đá thêm một quả tuyệt sát đội tuyển Hà Lan, thì cả đại sảnh quán bar đều sôi trào lên.
Lộ Vân Phàm vẫn ngồi ở trên ghế sofa như trước. Khuôn mặt dại ra, không biết ở đang suy nghĩ cái gì.
Chạy nhanh, nhảy cao, đá bóng… Những việc này với anh mà nói, đã là quá khứ xa xôi. Anh cũng đã từng dong ruổi chạy ở trên sân cỏ, đã từng dẫn bóng sau đó giống như con chim nhỏ vậy, giang hai cánh tay chạy như bay khắp sân, cũng đã từng hướng về bên sân kiêu ngạo giơ tay phải lên vẫy chào cô gái kia, sau đó vui sướng nghênh đón lại ánh mắt sùng bái của cô… Chính là những hình ảnh đó đều đã không còn tồn tại nữa. Rốt cuộc anh ki thể trở về như trước được nữa. Người kia, từ lâu đã không còn ở bên cạnh anh.
Chuẩn bị rời khỏi hội sở, cô gái mặc áo màu hồng lúc trước chạy đến bên người bọn họ. Cô thoải mái chào hỏi cùng Lộ Vân Phàm: "Hi!"
"Hi." Đêm nay Lộ Vân Phàm uống đến hơi nhiều, anh đứng lên, phất phất tay hướng về cô gái.
"Tên em là Khổng Lam, anh cũng có thể gọi em là Jennifer. Còn anh tên là gì?"
"Jesse, Jesse Lộ."
"Vâng, anh có thể cho em số điện thoại của anh hay không?" Khổng Lam nheo lại mắt, cười nói.
Lộ Vân Phàm có chút sững sờ nhìn lên gương mặt cô, trừ bỏ cặp mắt kia, cô gái này không hề có nét gì giống với An Hồng. Thế nhưng mà chỉ cần đôi mắt này, cũng đã đủ làm cho linh hồn của anh nhảy dựng lên rồi.
"Hi hi, anh không sao chứ?" Khổng Lam đỏ mặt, quơ quơ tay ở trước mặt Lộ Vân Phàm.
"Thật xin lỗi, tôi cũng không thường ở trong nước nên không có điện thoại." Lộ Vân Phàm tùy ý nói xạo một câu. Chút lý trí còn lại nói cho anh biết, giữ liên lạc với Khổng Lam, không phải là một việc sáng suốt.
"Vậy sao… Em cũng vậy, cũng không thường ở trong nước, em đang học ở Chicago. Anh ở chỗ nào?"
"Los Angeles."
"A! Có thời gian em có thể đi tìm anh để đi chơi được không?" Khổng Lam cười rộ lên, hương vị có chút rất quen thuộc tự nhiên.
Lộ Vân Phàm cũng không nói phá hỏng, gật đầu mỉm cười: "Được thôi."
Thật là một cô bé ngốc, không có phương thức liên lạc, làm sao cô bé có thể đi tìm anh được chứ?
Nhưng Lộ Vân Phàm không ngờ tới chính là, chỉ một tháng sau, Lộ Kiến Vũ gọi anh cùng đi tham gia một bữa ăn.
Đi đến nơi, Lộ Vân Phàm nhìn thấy cô bé kia ngổi ở trong ghế lô, thì không khỏi sửng sốt.
Khổng Lam để tóc dài xõa vai, mặc chiếc áo len dệt màu hồng cùng chiếc váy dài màu trắng, đang ngồi ở bên cạnh cha của mình là Khổng Kỳ Đông. Cô gái nhìn về phía anh mỉm cười.
Trên bàn cơm chỉ có bốn người bọn họ. Lộ Vân Phàm không rõ là chuyện gì xảy ra. Lộ Kiến Vũ giới thiệu anh với Khổng Kỳ Đông. Khổng Kỳ Đông lại giới thiệu Khổng Lam con gái một của mình. Bốn người bắt đầu ăn cơm.
Trên bàn cơm, Lộ Kiến Vũ cùng Khổng Kỳ Đông trò chuyện không bờ bến. Khổng Lam biểu hiện vẻ hào phóng thỏa đáng, hiển nhiên cô đã được nuôi dạy rất tốt. Nhưng mà Lộ Vân Phàm vẫn như trước, có thể nhớ được ngày đó khi cô xem bóng đã đã có bộ dạng sôi nổi hi hi ha ha như thế nào. Anh nghĩ hóa ra ở trước mặt cha của mình, mỗi người đều chỉ là giả bộ.
Khổng Lam cũng không nói chuyện nhiều với anh. Phần lớn Lộ Vân Phàm vẫn chỉ nói chuyện cùng với Khổng Kỳ Đông nhiều hơn. Cơm nước xong, Lộ Kiến Vũ nói mình và Khổng Kỳ Đông muốn đi uống tách cà phê, bàn bạc chút chuyện, bảo Lộ Vân Phàm đưa Khổng Lam về nhà.
Đến lúc này rốt cuộc Lộ Vân Phàm đã hiểu rõ. Hóa ra, bữa cơm này rút cục là để làm quen.
Ra khỏi khách sạn, Lộ Vân Phàm gọi điện thoại bảo lái xe ở trong bãi đỗ xe đi đến đón bọn họ. Khổng Lam đột nhiên nói: "Ai, trước khi chia tay chúng ta đi tản bộ một chút đi, thời tiết hôm nay không nóng lắm."
Lộ Vân Phàm không tiện nói lời cự tuyệt, đành phải chậm rãi đi bộ cùng với Khổng Lam.
Nhìn bộ dạng bước đi của anh luôn có thể nhìn ra được sự khác thường, Khổng Lam cúi đầu làm ra vẻ nhìn như lơ đãng. Lộ Vân Phàm biết cô đang nhìn đùi của mình, anh liền nói trực tiếp thẳng rõ ràng luôn: "Chân bên phải của tôi là chân giả đó.."
"Hả?" Khổng Lam sửng sốt, lập tức liền khôi phục bình tĩnh, cẩn thận từng ly từng tí hỏi lại, "Do tai nạn xe cộ?"
"Ừ!"
"Vậy… Anh… Có phải là anh cảm thấy đau hay không? Ý em muốn nói là khi anh…đi."
"Không biết." Đương nhiên không thể đi lâu lắm, nhưng là Lộ Vân Phàm không có ý định nói.
Khổng Lam trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Bill quen biết với Hứa Lạc Phong, anh ấy đã nói cho em biết anh là ai."
". . ."
"Tại sao anh muốn gạt em đây?" Khổng Lam cười, "Rõ ràng là anh đã về nước để làm việc rồi."
"Thật xin lỗi."
"Là do em xin với ba ba hẹn với chú Lộ." Khổng Lam đỏ mặt nói.
". . ." Lộ Vân Phàm đương nhiên hiểu rõ Khổng Lam đang nói cái gì.
"Ba ba từ nhỏ đã dạy em, em không thể tùy tiện yêu đương, cho dù đã ra nước ngoài để du học rồi, cũng không thể tùy tiện tìm bạn trai. Bởi vì em nhất định phải về nước. Mà ba em hi vọng em có thể tìm được người bạn trai thích hợp, anh có hiểu không."
Môn đăng hộ đối, Lộ Vân Phàm khẽ cười một chút.
"Cũng không dễ dàng tìm được đâu, mãi cho đến khi em gặp được anh." Khổng Lam cúi đầu cười rộ lên, "Anh chính là hình mẫu của người mà em ưa thích."
"Cũng không dễ dàng tìm được đâu, mãi cho đến khi em gặp được anh." Khổng Lam cúi đầu cười rộ lên, "Anh chính là hình mẫu của người mà em ưa thích."
Lộ Vân Phàm cũng không có tiếp lời.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi lăm tuổi."
"Em mới hai mươi mốt tuổi. Khà Khà! Hai chúng ta thật sự rất thích hợp."
Lộ Vân Phàm trong lòng cảm thán, là vậy sao! Đúng thế, hai người là rất thích hợp! Thế nhưng là loại cảm tình như thế này, nếu như có thể dùng tuổi, gia cảnh, bề ngoài, vóc người, bằng cấp để mà cân nhắc, là có thể tìm được một nửa kia thích hợp, như vậy thật là đơn giản biết bao!
Anh nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói: "Nhưng mà bây giờ tôi vẫn còn chưa muốn nói đến chuyện yêu đương."
"Em biết, anh còn còn trẻ như vậy, em cũng vậy, em cũng không vội. Hai chúng ta trước làm quen với nhau một chút cũng được chứ sao."
Thực là một cô gái trẻ to gan. Trong lòng Lộ Vân Phàm không khỏi nghĩ đến người kia. Nếu như cô có thể lớn mật bằng một nửa Khổng Lam thôi, thì lúc ban đầu anh đã không phải theo đuổi cô đến khổ cực như vậy rồi.
Bọn họ cũng không nói thêm gì, nói ngắn ngủn mấy câu kia, Khổng Lam đã biểu đạt ý tứ rõ ràng. Lộ Vân Phàm cũng biểu đạt ra ý nghĩ của mình, bất quá Khổng Lam cũng lơ đễnh.
Sau này, Khổng Lam một mình tự hẹn Lộ Vân Phàm vài lần, đi ăn cơm, đi xem phim, đi quán bar. Cha của anh cũng có mối giao tình không tệ đối với Khổng Kỳ Đông. Mà Lộ Vân Phàm cũng không hẳn là cự tuyệt, cũng vài lần đi đến cuộc hẹn.
Học trung học và đại học ở tại nước Mỹ, kỳ thực Khổng Lam cũng đã bị ảnh hưởng của quan niệm Tây Phương. Đối với việc nam nữ kết giao như vậy cũng không đến nỗi kín đáo, mà rất hào phóng, thật chủ động, rất nhiệt liệt.
Có một lần ở quán bar, Lộ Vân Phàm uống đến hơi nhiều, bất tri bất giác ý thức cũng có chút mơ hồ, anh dựa người vào ở trên ghế sofa, Khổng Lam hôn anh.
Lộ Vân Phàm mở to mắt, nhìn thấy cô gái ở trước mặt mình, có trong nháy mắt trong đầu anh liền rốiloạn, anh mơ hồ kêu lên thành tiếng:
"An An. . ."
"Hả?" Khổng Lam nới ra khỏi bờ môi của anh, cười nói, "Làm sao anh biết nhũ danh của em gọi là Lam Lam?"
Lộ Vân Phàm giật mìn một cái h, nhất thời tỉnh táo lại. Anh nhẹ nhàng khẽ đẩy Khổng Lam ra, ngồi thẳng người lại nói: "Thực xin lỗi, tôi uống nhiều quá."
"A…tửu lượng của anh thật sự rất kém." Khổng Lam cười. Cô vuốt miệng mình, trong lòng ngọt ngào, "Về sau này em sẽ gọi anh là Vân Phàm nhé, tên của anh giống như tên diễn viên Phí Vân Phàm ở trong tập phim “Lại thấy một giấc mơ u ám”, trong bộ phim nhiều tập “Chiếc bàn hình trái xoài” đó, anh đã từng xem phim này chưa vậy?"
Vào những năm 1989, các cô gái nhỏ không có ai là không từng xem qua bộ phim “Lại thấy một giấc mơ u ám”, Lộ Vân Phàm lắc đầu: "Chưa xem qua."
Khổng Lam khoác tay lên trên cánh tay của anh, nói: "Vân Phàm, chúng ta yêu đương đi!"
Lộ Vân Phàm ngây ngẩn cả người.
Về nhà lúc ăn cơm Lộ Vân Phàm tán gẫu cùng Lộ Kiến Vũ một chút. Lộ Kiến Vũ có chút do dự, nói với con trai: "Khổng Kỳ Đông làm việc rất cay nghiệt. Mấy năm nay, Vũ Hoa cũng đã từng có cơ hội hợp tác với ông ta, cũng đều bởi vì một chút nguyên nhân nên bị bỏ lỡ. Nếu như con thật sự thích con gái của ông ta, ba sẽ không phản đối, mà ngược lại, đây lại là chuyện tốt. Chỉ có điều là… Khổng Lam kia… Bộ dạng của cô ta có một chút giống với An Hồng. Con trai à, nếu như vì nguyên nhân đó mà còn cùng với cô ta, thì ba ba rất phản đối. Nếu tương lai con làm thương tổn đến trái tim của Khổng Lam, con người Khổng Kỳ Đông kia, sẽ không dễ dàng buông tha cho Vũ Hoa đâu."
Ánh mắt của Lộ Vân Phàm bình tĩnh nhìn sang cha của mình, anh nói: "Con đã quên người kia rồi."
Lộ Kiến Vũ gật đầu, vỗ vỗ vai anh, nói: "Như vậy là tốt nhất."
Trước khi Khổng Lam trở lại Chicago, Lộ Kiến Vũ, Giang Bội, Lộ Vân Phàm, cùng Khổng Kỳ Đông một nhà ba người cũng ăn bữa cơm. Lộ Vân Phàm cùng Khổng Lam xem như chính thức trở thành quan hệ người yêu.
Thu hồi lại suy nghĩ, qua ô cửa sổ mạn tàu máy bay, Lộ Vân Phàm nhìn ra ngoài bầu trời bao la đen nhánh, anh cười cười tự giễu. Ở trên chuyện tình cảm này, từ trước đến nay anh luôn rõ ràng lại chủ động, chưa bao giờ nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày nào đó phải chấp nhận. Nhưng mà sau này, anh lại bi ai phát hiện ra, có rất nhiều chuyện mà bản thân mình cũng không có cách nào nắm chắc được. Ví dụ như việc An Hồng rời đi. Ví dụ như chuyện cô đã lưu lại cho anh những vấn đề kia. Ví dụ như tỷ như hiện tại, anh phải đi thu thập một đống cục diện rối rắm này.
Lộ Vân Phàm là người thông minh, thế nhưng có thời điểm, đối với tương lai của mình, anh lại cũng có một chút hoài nghi. Không xác định được tương lai sẽ phát sinh ra chuyện gì. Tất cả mọi sự kiện có thể đi theo hướng hay không, hoặc có thể khống chế được ở trong tay của mình hay không.
An Hồng ngủ ở nhà suốt một ngày trời, sau đó cô rời giường tự mình đi làm cho mình đĩa cơm rang chiên trứng. Sau khi ăn xong, cô cầm chén đĩa ném vào trong bồn rửa, vào trong toilet để tắm rửa. cả người nhẹ nhàng khoan khoái đi ra ngoài, cô bắt đầu hoá trang.
Cô chọn tô mắt màu đen, đánh bóng mắt màu khói, lông mi chải nồng đậm, dùng son nước màu sáng, má hồng màu mật ong. Cô sấy cho mái tóc của mình trở nên bồng bềnh rạp sau đó buông xõa ra, mở tủ quần áo của mình.
Chọn lựa một lúc sau, An Hồng mặc vào một chiếc áo bó sát người màu đen, phía dưới là chiếc quần ngố kiểu cao bồi cùng một đôi giày buộc dây kiểu La Mã. Chiếc áo chẽn buộc vòng quanh vùng thắt lưng mảnh khảnh của cô. Cổ áo mở ra cực thấp. An Hồng cảm thấy có chút không an toàn, lại mặc vào một cái áo иgự¢.
Cô đeo đôi khuyên tai đinh đinh đang đang lên, trên cổ tay đeo vài chuỗi vòng tay. Cô đứng ở trước gương xoay người ngắm nghía. Người trong kính có dáng người cao gầy hoạt bát, đôi chân dài hiển lộ ra bên ngoài. Cô ăn mặc nóng bỏng, trang điển diêm dúa lẳng lơ. Cô cười một chút, tìm cái túi cầm tay nhỏ bé ném ví tiền vào, bao thuốc, bật lửa, chìa khóa cửa phòng, giấy ăn, đồ hoá trang, lsau đó liền lảo đảo đi ra cửa.
Đi xuống lầu cô mới phát hiện, hóa ra trời đã mưa rồi.
An Hồng bĩu môi, đành phải trở lên lầu để lấy ô. Buổi tối nay nhất định cô sẽ uống nhiều, cho nên cô không có ý định lái xe.
Cô mở chiếc ô ra, đi về phía bên ngoài của tiểu khu. Lúc đi ra ngoài, không hiểu sao trong lòng An Hồng lại nghĩ lên người kia. Trong mấy tháng này, mỗi khi trời đổ mưa, cô sẽ lại nhớ đến anh, coi như biến thành một cái thói quen.
Trời đổ mưa rồi, đùi anh có bị đau không?
A! Mày bị choáng váng hay sao vậy? Anh ta đang ở một cái thành phố khác kia mà! Quan trọng hơn là, anh ta đã không còn có quan hệ gì với mày nữa rồi! An Hồng, hãy tỉnh lại đi! Anh ta đã không còn có chút quan hệ gì với mày nữa rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc