CỨ YÊN TÂM, ĐÃ CÓ TÔI Ở ĐÂY
Ngày 15 tháng 3 năm 2003, Tổ chức y tế thế giới (World Health Organization, viết tắt là WHO ) thông báo đã xuất hiện một dịch bệnh mới gây biến chứng cấp tính về đường hô hấp rất nghiêm trọng: Đó là Hội chứng viêm đường hô hấp cấp (Severe acute respiratory syndrome - viết tắt là SARS) do virus Coronavirus gây ra. (*) Tính truyền nhiễm của loại dịch bệnh mới này rất mãnh liệt, biểu hiện lâm sàng của bệnh chủ yếu là viêm phổi. Bệnh xuất hiện ở những nơi tụ tập đông người như ở gia đình và bệnh viện.
(*) Hội chứng hô hấp cấp tính nặng (tiếng Anh: Severe acute respiratory syndrome; viết tắt: SARS) là một chứng bệnh hô hấp ở con người gây ra bởi một loại virus mang tên virus SARS. Giữa tháng 11 năm 2002 và tháng 7 năm 2003, dịch SARS bùng phát ở Hồng Kông, lan tỏa ra toàn cầu và gần như trở thành một đại dịch, với 8422 trường hợp và 916 trường hợp tử vong trên toàn thế giới (10,9% tử vong) - theo Tổ chức Y tế Thế giới. Chỉ trong vòng vài tuần lễ, SARS lan từ Hồng Kông sang lây nhiễm nhiều người khác tại 37 quốc gia trên thế giới vào đầu năm 2003.
Lúc đó, tại thành phố J lúc trước đang gió êm sóng lặng, chợt có tin tức nho nhỏ truyền đến, ở Quảng Đông, ở Hongkong, ở Bắc Kinh, dịch bệnh này đã sớm tàn sát bừa bãi, gây tử vong cho không ít người. An Hồng hoàn toàn không hề để ý đến loại tin tức này ở trong lòng. Thậm chí cô còn đang băn khoăn không biết có nên ghẹn gặp mặt cùng với Tần Nguyệt hay không. Năm học mới đã khai giảng được hơn nửa tháng, cô vẫn chưa có dũng khí để gọi điện thoại cho Tần Nguyệt. Hoặc là nói đúng hơn, cô không hề hành động gì vì vẫn không có động lực để nhúc nhích.
Lộ Vân Phàm mang đến cho An Hồng rất nhiều rễ bản lam cùng khẩu trang, làm cho An Hồng phải dở khóc dở cười: "Cậu làm cái gì vậy? Sao cậu sợ ૮ɦếƭ như vậy hả?"
(*) Rễ bản lam: vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.
Biểu cảm của Lộ Vân Phàm cực kỳ nghiêm túc: "Cậu đừng tưởng rằng là trò đùa! Tôi nghe nói, thành phố J đã chẩn đoán chính xác là có ca bệnh rồi. Người này đi công tác qua Nghiễm Châu, khi trở về người đã phát sốt cao, đi làm 1 tuần lễ mới đi khám bệnh, không biết đã truyền bệnh cho bao nhiêu người rồi."
"Thế nào mà tôi lại không có nghe thấy nói gì thế nhỉ? Tin tức cũng không thấy thông báo gì hết." An Hồng bĩu môi.
"Chỗ nào dám thông báo chứ? Thừa dịp trước khi người còn chưa có ૮ɦếƭ phải cứu sống lại đã rồi hãy nói. Bây giờ mà thông báo lên thì toàn bộ thành phố này khủng hoảng rồi."
An Hồng nửa tin nửa ngờ, nhưng là không quá bao lâu, cô đã biết tin rồi. Bệnh nhân đi công tác Nghiễm Châu trở về hiện đã tử vong. Chính phủ thông qua truyền thông đã thông báo chính thức về tin tức của người này, đề nghị những người đã từng có tiếp xúc chặt chẽ gần với anh ta cần chủ động đi đến bệnh viện để thực hiện kiểm tra sức khỏe.
An Hồng xem báo chí, rốt cục thấy ra một vẻ khẩn trương.
Tiếp tục sau đó, tình hình cũng có chút không kiểm soát được. Tin tức xác nhận chính xác đã có một người tử vong, lại xác nhận có thêm một người nữa, rồi lại thêm một người nữa, lại thêm một người nữa đã ૮ɦếƭ.
An Hồng bắt đầu nhận ra sự khác thường. Người đi trên đường rõ ràng đã giảm bớt. Tiệm bán gà KFC khách hàng cũng thưa thớt. Khắp nơi đều rộ lên tin tức điên cuồng đi mua rễ bản lam, mua giấm trắng, mua khẩu trang. An Hồng liền phân phát cho bạn cùng phòng khẩu trang và rễ bản lam mà Lộ Vân Phàm đã mang đến cho cô, khiến cho nhóm bạn của cô kích động không thôi.
Vào cuối tháng 3, An Hồng nhận được điện thoại của mẹ gọi đến. Mẹ thông báo cho cô trong khoảng thời gian này cô hàng vạn hàng nghìn lần không nên đi đến những nơi công cộng, nghỉ việc bán hàng tại tiệm bán gà KFC ngay lập tức. Bên trong nhà bảo đảm giữ thông gió, ra ngoài tận lực mang khẩu trang, ít tiếp xúc và nói chuyện cùng với mọi người. Siêng năng rửa tay, giữ gìn vệ sinh cá nhân, phòng bị một chút giấm trắng cùng rễ bản lam để sát trùng. Tốt nhất chính là ngoan ngoãn ở tại trường học, không được đi đến tụ tập bất cứ chỗ nào.
An Hồng nghe thấy vậy sửng sốt sửng sốt, hỏi: "Có nghiêm trọng đến như vậy sao? Vậy bà ngoại thì phải làm sao bây giờ?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng ho khan của mẹ. Mẹ cô chần chừ lưỡng lự mãi mới nói: "Thành phố L đã có chẩn đoán chính xác ca bệnh rồi, ngay tại bệnh viện của mẹ đang làm, bệnh tình đã nguy kịch. Thành phố J đã có vài người ૮ɦếƭ rồi. Loại dịch bệnh này lan truyền thật sự rất nhanh, con nhất định phải cẩn thận đó. Trong khoảng thời gian này con không cần về nhà, hàng xóm sẽ chăm sóc cho bà ngoại."
"Vâng, mẹ! Mẹ cùng chú Tiêu cũng phải cẩn thận. Còn có... Tiêu Lâm, con bé cũng đang ở trường học, ở đấy cũng rất lộn xộn."
"Mẹ biết rồi, mấy ngày nay chúng ta đều không thể trở về nhà, Lâm Lâm đã đến ở trong nhà chủ nhiệm lớp rồi. Chờ thêm trận dịch bệnh này qua đi, chúng ta lại đón con bé trở về nhà thôi. Tự chính bản thân con cần phải chú ý chăm sóc cho mình đó."
"Vâng, mẹ! Mẹ cứ yên tâm." An Hồng nghe mẹ đè nén tiếng ho khan đứt quãng, nghĩ rằng, mẹ nhất định là mệt muốn ૮ɦếƭ rồi.
Trung tuần tháng tư, tình hình bệnh dịch càng thêm lợi hại. Trong trường học bắt đầu cấm trường. Không có chuyện gì thật đặc thù, toàn bộ học sinh, giáo viên trong trường đều không được phép đi ra khỏi trường. Còn người ở bên ngoài trường thì lại càng là vào không được. An Hồng đi qua cửa sau trường học bên cạnh con đường, nhìn ra ngoài song sắt, con đường kia ngày xưa tấp nập các quán ăn vặt, còn bây giờ phố xá chỉ còn là sự vắng vẻ trống không.
Cô gọi điện thoại cho Hàn Hiểu Quân, hỏi tình hình ở chỗ của anh. Hàn Hiểu Quân cười khổ: "Mọi công việc đều đã bị dừng lại hết rồi, nhưng lại không thể đi đâu được, trước cứ chờ xem một chút đã."
"Chính anh cần phải cẩn thận đó." An Hồng lo lắng nói với anh, nghĩ nghĩ một lúc cô lại nói, "Ở nơi này của em đều rất tốt, trường học đều đã đóng cửa chặt lại rồi. Bên trường học của Tần Nguyệt cũng đóng cửa giống như vậy."
"Anh biết rồi! Từ đầu năm đến giờ anh cũng chưa gặp qua cô ấy." Trong di động truyền đến tiếng Hàn Hiểu Quân bật lửa, "Tuần trước anh cũng đã gửi đến cho cô ấy một tá khẩu trang. Cô ấy nói, cô mua không được. Còn em thế nào? Em có cần hay không? Tiền thưởng của anh bây giờ cũng còn chưa có bị hết sạch trơn đâu."
"Không cần đâu, em có rồi."
Cúp điện thoại xong, An Hồng đột nhiên nghĩ đến, đã hơn một tuần lễ rồi mẹ không gọi điện thoại cho cô. Cô sợ mẹ đang bận công việc, cho nên cô mới gửi đến cho mẹ một cái tin nhắn: Mẹ, mẹ và chú Tiêu có khỏe không? Nhưng vẫn luôn luôn không có hồi âm.
Chạng vạng ngày hai mươi một tháng Tư, An Hồng cùng Từ Mạt Mạt vừa cơm nước xong trở lại phòng ngủ, đột nhiên tiếp nhận được một cuộc điện thoại của một người xa lạ từ thành phố L gọi đến.
Vừa mới tiếp thông, cô chợt nghe thấy bên kia truyền đến một hồi tiếng nức nở.
"A lô? Ai vậy?" An Hồng cau mày, trong lòng chỉ cảm thấy một trận bất an như có điềm xấu.
Rốt cuộc đối phương cũng đã mở miệng: "Chị An Hồng."
"Tiêu Lâm à?" Tuy rằng An Hồng tiếp xúc với Tiêu Lâm không nhiều lắm, nhưng cô vẫn có thể nhận ra được giọng nói của con bé: "Có chuyện gì vậy?"
"Chị An Hồng..." Tiêu Lâm khóc đến nỗi nói không nên lời.
An Hồng bỗng chốc liền hiểu rõ sự tình đã hỏng bét, cô ổn định dòng suy nghĩ của mình, nhẹ nhàng an ủi Tiêu Lâm: "Tiêu Lâm, em trước đừng khóc, nói cho chị nghe, chuyện xảy ra như thế nào? Có phải là mẹ cùng chú Tiêu đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Tiêu Lâm kêu "A…" lên một tiếng, rồi òa lên khóc lớn, thút tha thút thít nói: "Ba mẹ sắp ૮ɦếƭ! Chị An Hồng! Ba mẹ sắp ૮ɦếƭ! Hu hu… "
An Hồng bỗng chốc liền như bị mê man. Từ Mạt Mạt nhìn thấy sắc mặt cô trong nháy mắt bị tái nhợt, lập tức ngồi xuống bên cạnh người cô, nắm giữ tay cô, phát hiện ra tay cô đã bắt đầu phát run lên rồi.
"Nói rõ một chút đi! Tiêu Lâm!" An Hồng hét to vào trong microphone.
"Mẹ... Mẹ… hồi đầu tháng 4 mẹ bị chẩn đoán chính xác là đã bị nhiễm SARS, sau đó ba ba cũng bị chẩn đoán chính xác bị nhiễm SARS rồi, bọn họ hiện tại cùng đang ở phòng ICU (phòng săn sóc tích cực) để cấp cứu rồi." Tiêu Lâm vừa nói vừa khóc, "Nói là mẹ bị truyền nhiễm trước… Khi ấy mẹ đang chăm sóc cho một bệnh nhân thì bị... bị bắn nước bọt nên bị lây nhiễm, sau đó mẹ lại lây truyền sang cho ba ba! Chị An Hồng! Làm sao bây giờ đây?"
"Làm sao em không nói sớm với chị một chút hả?" An Hồng vừa nóng nảy vừa giận em.
"Ông nội bà nội cùng cô cô không cho phép em đi thăm hai người bọn họ! Cũng không cho phép em gọi điện thoại cho chị và bà ngoại! Em gọi điện thoại vụng trộm cho chị! Em hỏi bà ngoại số di động của chị rồi gọi cho chị."
"Bà ngoại đã biết chuyện rồi sao?" An Hồng kinh hãi. Sức khỏe của bà ngoại làm sao có thể chịu được!
"Không đâu, em không dám nói cho bà ngoại biết." Tiêu Lâm hít hít mũi, "Chị An Hồng, phải làm sao bây giờ a? Em rất sợ hãi!"
"Hiện bây giờ em đang ở đâu?"
"Ở trong nhà của cô giáo Tiền. Ba mẹ không ở nhà, em đã ở chỗ này suốt một tháng nay rồi."
"Cho chị địa chỉ, ngay bây giờ chị sẽ đến đó!" An Hồng một bên vừa nói chuyện điện thoại, một bên vừa đứng lên, lấy ra chiếc ba lô hai quai của mình.
"Vâng! Chị mau ghi lại đi! Địa chỉ là thành phố L, đường xxx, số nhà xxx!." Tiêu Lâm giống như thở ra một hơi nhẹ nhàng: "Em rất muốn đi gặp ba mẹ! Nhưng là mấy người bọn họ không cho phép em đi! Em biết ba mẹ sắp ૮ɦếƭ rồi! Ở trong bệnh viện của cũng đã có hai bác sĩ cùng 1 người y tá ૮ɦếƭ rồi !"
"Em đừng vội, chờ chị đi đến đó! Hiện tại chị sẽ xuất phát luôn!"
An Hồng nhanh chóng thu thập vài thứ, Từ Mạt Mạt nhìn cô, hỏi: "Mẹ của cậu... Bị lây bệnh rồi hả ?"
"Ừ!" An Hồng ngẩng đầu lên, hốc mắt cô đã đỏ lên, "Hiện tại tớ phải đi đến, trước phải tìm phụ đạo viên để mở công đi ra ngoài đã."
"Không có việc gì đâu!" Từ Mạt Mạt đi qua ôm lấy An Hồng, "Tiểu Hắc, không có việc gì đâu!"
"Chỉ mong là như vậy."
"Tớ đi cùng với cậu có được không?"
"Không cần đâu, bệnh viện là một nơi thật dễ dàng bị truyền nhiễm. Một mình tớ cũng có thể được." An Hồng cắn môi, kéo khóa kéo ba lô lên.
Vừa ra đến trước cửa, Từ Mạt Mạt liền lấy ví tiền, lật đổ hết ra, đưa cho An Hồng mấy trăm đồng tiền: "Cầm, chạy nhanh đi thôi."
An Hồng chạy vội tới chỗ phụ đạo viên của ký túc xá, nhanh chóng làm thủ tục ra ngoài, phụ đạo viên biết tình thế nghiêm trọng, liên tục nói an ủi cô.
An Hồng chạy nhanh về hướng cửa trường học. Sắc trời bắt đầu tối, cô càng chạy càng vội, càng chạy càng vội, trong lòng rối bời. Tiếng kêu gào của Tiêu Lâm cứ vang vọng mãi ở trong đầu cô. An Hồng chỉ cảm thấy bước chân của mình nặng nề, con đường hướng ra ngoài trường đường trở nên gập ghềnh khó đi như vậy.
Di động của cô đột nhiên đột ngột vang lên, là điện thoại của Lộ Vân Phàm gọi đến.
Cậu ta vui vui mừng mừng kêu to: "An An! Buổi tối đi xem tôi đá bóng!"
An Hồng cảm thấy phiền lòng, nhịn cơn nóng giận xuống, nói: "Tôi hiện tại có việc, không đi được."
"Cậu có việc gì vậy? Hôm nay cậu không có lớp phụ đạo mà?"
"Cậu đừng để ý tới tôi!" An Hồng chạy tới cổng trường rồi, cầm điện thoại trong tay, cô đưa cho bảo vệ tờ giấy cho phép ra ngoài.
Bảo vệ giọng rất lớn: "Lúc này còn ra ngoài để làm gì? Bạn học à, đi vài giờ rồi sẽ trở về sao?"
Điện thoại đầu kia lập tức không có âm thanh, An Hồng thở dài, tuyệt không ngoài ý muốn nghe được tiếng thở nặng nề trầm mặc của Lộ Vân Phàm. Một lát sau ở đàng kia hô to lên: "A lô a lô! An Hồng! Cậu ra khỏi trường à? Cậu đi đến nơi nào vậy?"
"Tôi có chút chuyện cần phải đi ra ngoài. Lộ Vân Phàm, cậu đừng hỏi tôi nữa có được không."
"Không được! Rốt cuộc là cậu đi chỗ nào? Lúc này nếu cậu đi ra ngoài trở về thật dễ dàng bị cách ly!"
"Tôi biết rồi! Tóm lại cậu cứ mặc kệ tôi, tôi cúp máy đây."
Cúp điện thoại xong, An Hồng chạy tới ven đường. Cô nhìn thấy ngã tư đường trống rỗng, hết đường xoay xở. Cô không biết lúc này trở lại nội thành của thành phố J, còn có thể vượt qua bằng chuyến xe cuối cùng đi thành phố L nữa hay không. Nếu bắt được xe, cũng chỉ có thể ngồi xe chở thêm khách để đi.
NCửa trường học không có xe taxi, bởi vì các trường đại học nằm chí theo khu đều đóng cửa, ngay cả xe bắt thêm khách cũng đều không có. An Hồng chỉ có thể ở đứng chờ nửa giờ ở trạm xe bus trông chờ vào chuyến xe trung chuyển.
Mười mấy phút đồng hồ sau, đầu vai cô đột nhiên bị người vỗ một cái. An Hồng liền phát hoảng, quay đầu lại đã nhìn thấy Lộ Vân Phàm đang thở hổn hển trừng mắt nhìn cô.
"Cậu đi tới chỗ nào?" Lộ Vân Phàm đánh giá An Hồng. Trên lưng cô đeo một cái ba lô hai quai, trên mặt thất hồn lạc phách, như là người đang vội đi lẩn trốn vậy.
"Làm sao cậu ra được ngoài vậy?" An Hồng kinh ngạc, "Ai cho mở cổng cho cậu đi ra ngoài vậy?"
"Tôi trèo tường." Lộ Vân Phàm nhíu mày dẩu môi, nói: "Cậu vội vội vàng vàng đi ra ngoài trường học như vậy, nhất định là phải có chuyện gì rồi. Tôi lo lắng, nên ra ngoài xem thế nào."
"..." Đồ điên! An Hồng nghĩ trong lòng.
"Cậu đi đến nơi nào vậy?" Lộ Vân Phàm lại hỏi.
"Tôi đi đến thành phố L." An Hồng mắt thấy không thể gạt được nữa, chỉ có thể nói lời nói thật, "Mẹ tôi và chú Tiêu được được chẩn đoán chính xác mắc bệnh SARS rồi, cho nên tôi vội vàng đi đến đó."
"A?" Lộ Vân Phàm thật sự bị kinh hãi.
"Ừ, cậu nhanh đi về đi, thừa dịp bảo vệ còn chưa phát hiện ra." An Hồng trong lòng nghĩ đến mẹ, vành mắt lại đỏ, cô cúi đầu, lau khóe mắt.
Lộ Vân Phàm kinh ngạc nhìn cô một lát, đột nhiên nói: "Tôi sẽ đi cùng với cậu đến thành phố L."
An Hồng ngẩng đầu mạnh một cái, nhìn cậu ta, lắc đầu lại xua tay: "Không cần không cần! Đây cũng không phải làchn đùa giỡn!"
Lộ Vân Phàm đào đào túi quần: "Tôi đã mang Ϧóþ tiền theo rồi, có tiền có thân phận chứng nhận, tôi đi cùng với cậu, một mình cậu đi qua đó tôi rất lo lắng."
An Hồng đang định cự tuyệt, thì xe trung chuyển đến, Lộ Vân Phàm giơ tay lên vẫy tay một cái, rồi sau đó lôi cánh tay An Hồng, kéo cô lên xe.
Ở trên xe trung chuyển Lộ Vân Phàm thấp giọng gọi điện thoại, An Hồng đang tâm phiền ý loạn, nên không để ý nghe. Xe chạy đến trên trấn, An Hồng xuống xe chạy về hướng trạm xe bus. Lộ Vân Phàm liền kéo cô lại: "Đứng ở chỗ này đợi một lát, chờ lái xe nhà tớ đưa xe đến đây lập tức đón chúng ta, ông ta sẽ trực tiếp đưa chúng ta đi thành phố L."
An Hồng nhìn Lộ Vân Phàm đến ngây ngẩn cả người. Lộ Vân Phàm vẻ mặt kiên định, cậu ta ôm lấy bả vai của An Hồng một chút, thấp giọng nói: "An An, cứ yên tâm, đã có tôi ở đây."
Mãi cho đến khi đã ngồi trên xe của nhà Lộ Vân Phàm, An Hồng nhìn chàng trai trẻ ngồi bên cạnh mình, trong lòng vẫn không thể tin được.
Lộ Vân Phàm thật sự đã theo cô cùng đi đến thành phố L.
Xe chạy nhanh ở trên đường cao tốc. Trong đầu An Hồng đang kêu loạn xạ, không biết sau khi đến nơi sẽ phát sinh ra chuyện gì. Cô chưa từng bao giờ nghĩ tới loại chuyện như thế này sẽ phát sinh ở trên người mình. Lại nghĩ đến câu nói của Tiêu Lâm "Ba mẹ sắp ૮ɦếƭ rồi!" trong lòng của cô như xoắn lại thành một đoàn.
Nhất cánh tay mạnh mẽ kéo vai cô qua, để cho cô tựa vào đầu vai của mình, Lộ Vân Phàm ôn nhu nói: "An An, cậu trước đừng lo lắng, trước đừng nghĩ loạn, cứ đến chỗ kia xem xét tình hình đã rồi nói sau."
"Ừ!" An Hồng cố nén nhịn nước mắt xuống, mệt mỏi dựa người vào trong lòng cậu ta. Giờ này khắc này, có một người ở bên người, để cho cô dựa vào để động viên an ủi, cô cảm thấy có sự an tâm trước nay chưa từng có. Giống như thân thể đang bị treo lơ lửng đột nhiên tìm lại được chỗ đứng. Trái tim đang căng thẳng gần như sắp không thể khống chế được, dần dần trở nên bình tĩnh hơn.
Xe thuận lợi chạy tới thành phố L. Lúc này đã là hơn 9 giờ tối. An Hồng đứng ở dưới lầu nhà cô giáo Tiền, chủ nhiệm lớp Tiêu Lâm, gọi điện thoại cho con bé.
Cô giáo Tiền nhận điện thoại, An Hồng nói lại tình hình, cô giáo Tiền liền mời hai người bọn họ lên lầu.
Nhìn thấy An Hồng, Tiêu Lâm lập tức liền òa lên khóc. Cô bé bổ nhào vào trong lòng An Hồng, lớn tiếng kêu: "Làm sao bây giờ đây! Chị An Hồng! Làm sao bây giờ đây!"
Cô giáo Tiền an ủi Tiêu Lâm: "Cô bé ngốc này, không phải là thày đã nói với em rằng hiện tại không có việc gì rồi sao, thế nào em lại gọi cả chị gái tới đây như vậy."
An Hồng nhìn thẳng vào cô giáo Tiền: "Người mắc bệnh kia chính là mẹ của tôi. Tôi hẳn là có quyền lợi được biết chuyện này chứ!"
Từ ngữ của cô giáo Tiền mập mờ: "Người nhà của bác sĩ Tiêu cũng đều ở đây cả rồi, có biến động gì chúng tôi sẽ thông báo cho hai chị em cô."
"Cái gì gọi là có biến động? Chẳng lẽ phải chờ đến khi hai người bọn họ qua đời thì mới đến nói với tôi hay sao? Đó là mẹ đẻ của tôi!" An Hồng cực kỳ tức giận, ôm Tiêu Lâm an ủi, "Đừng khóc, Tiêu Lâm, đi nào, bây giờ chúng ta liền đi đến bệnh viện!"
Lộ Vân Phàm ở bên cạnh vẫn luôn luôn không hề hé răng, nhìn bộ dạng đầy kích động của An Hồng, cậu ta giữ chặt cô lại, nói: "Cậu trước đừng xúc động qua! An An, hiện tại đã muộn rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi qua bệnh viện có được không?"
"Đó là mẹ của tôi!" An Hồng trừng mắt nhìn cậu ta, "Lúc này cậu đương nhiên là không nóng ruột rồi!"
"An An, đã sắp 10 giờ đêm rồi. Hiện tại trong bệnh viện đã rối thành một nùi, bác sĩ y tá cũng đều rất mệt rồi, còn có người nhà của chú Tiêu ở đó nữa. Suốt một ngày khẳng định ai cũng đều cần nghỉ ngơi rồi, chúng ta trước nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ đi qua đó. Lái xe sẽ không đi về, mấy ngày nay xe đều do tôi sử dụng. Cậu nghe tôi đi, có được không?"
Cô giáo Tiền phụ họa: "Đúng vậy đó, đúng vậy đó, bạn học An à! Hai người cũng đã tới đây rồi, khẳng định sẽ cho mấy người đi đến bệnh viện. Bất quá cô phải có sự chuẩn bị về tư tưởng. Hai vợ chồng bác sĩ Tiêu bọn họ hiện tại cũng đang được chăm sóc trong phòng săn sóc đặc biệt, không ai có thể đi vào thăm hỏi được. Bọn họ chỉ có thể dựa vào tờ giấy để liên hệ với bên ngoài."
An Hồng nhìn Tiêu Lâm ở trong lòng mình khóc sướt mướt đến thê thảm, lại nhìn sang Lộ Vân Phàm. Ánh mắt của cậu ta trầm ổn, hướng cô gật gật đầu. An Hồng rốt cục thở dài, đồng ý ngày hôm sau sẽ đi đến bệnh viện.
Đêm nay, Lộ Vân Phàm đã hai căn phòng ở khách sạn. Cậu ta và lái xe ngủ một phòng, An Hồng và Tiêu Lâm ngủ một phòng.
Tiêu Lâm tắm rửa xong bò lên giường liền ngủ mất rồi. An Hồng ngồi ở mép giường nhìn em gái. Cô bé nằm ngủ bày ra vẻ mặt ngốc nghếch. Tiêu Lâm mới mười bốn tuổi, vẫn còn là con nít. An Hồng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của Tiêu Lâm…
Di động vang lên báo có tin nhắn, là tin nhắn của Lộ Vân Phàm: An An, hãy ngủ một giấc cho thật ngon, yên tâm, đã có tôi ở đây.
Những lời này, trong ngày hôm nay cậu ta đã nói với cô thiệt nhiều lần. Thế nhưng mà An Hồng lại rất tin tưởng, chính cô tự cảm thấy không biết tại sao lại như vậy! Lộ Vân Phàm vẫn còn ở tuổi vị thành niên, thế nhưng mà vừa mới rồi, cậu ta lại biểu hiện ra sự quyết đoán trầm ổn như vậy, cũng không hề giống một chút nào bộ dáng hi hi ha ha của cậu ta ngày thường.
Trời vừa sáng, một hàng ba người đều đi tới bệnh viện của bác sĩ Tiêu. Tiêu Lâm gọi điện thoại cho cô cô của mình. Cô Tiêu miệng bịt khẩu trang đi đến đại sảnh bệnh viện, liền gặp được ba người tuổi trẻ.
"Sao lại thế này?" Cô Tiêu nhíu mày lại nhìn Tiêu Lâm, "Tại sao cháu lại không chịu đến trường học? Hai người này là ai?"
"Cháu là chị gái của Tiêu Lâm, tên là An Hồng, đây là…" An Hồng quay đầu nhìn sang Lộ Vân Phàm, nhất thời không biết nên thế nào giới thiệu cho phải.
"Cháu là bạn trai của cô ấy." Lộ Vân Phàm sắc mặt không đổi nói tiếp lời, "Chúng cháu đến thăm dì và chú Tiêu."
"hả?" Ánh mắt của cô Tiêu hơi lạnh đi: "Lâm Lâm, cô cô đã nói với cháu như thế nào rồi?"
Tiêu Lâm xoay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô mình nữa. An Hồng nén nhịn sự tức giận của mình xuống, nói: "Dì Tiêu, xin hỏi mẹ cháu cùng Chú Tiêu đang ở đâu vậy?"
"Ở trong phòng ICU, hai đứa không gặp được đâu!" Cô Tiêu lắc đầu thở dài, "Chúng ta cũng không gặp được, hàng ngày chỉ có thể ở tại chỗ này mà đợi tin tức. Bệnh viện là nơi rất nguy hiểm, mấy đứa có biết hay không? Không cho các cháu đến nơi này chính là vì muốn tốt cho các cháu thôi!"
"Chúng cháu sẽ có chừng mực." An Hồng kéo tay của Tiêu Lâm qua, "Chúng cháu sẽ ở đây đợi cùng với mọi người."
Cô Tiêu không hề nói gạt người, không ai có thể dò xét được bệnh tình, ra sao. Thế nhưng mà, rốt cuộc An Hồng cũng đã biết được tình hình của mẹ và bác sĩ Tiêu rồi. Bệnh tình của bác sĩ Tiêu thật sự rất nghiêm trọng, đã tiến hành mở khí quản ra rồi, còn mở máy để hỗ trợ hô hấp. Cơ tim của và chức năng của thận của bác sĩ Tiêu đã xuất hiện sự khác dị thường. Phổi đã hiện lên những hình sợi, tương đối mà nói, tình hình của mẹ có hơi tốt hơn một chút.
Tiêu Lâm mỗi ngày dường như đều lấy nước mắt để rửa mặt. Cô bé không chịu đi đến trường học, An Hồng củng không cưõng ép con bé, cho phép em gái được đi theo mình.
Bên người thân, ban ngày ở bệnh viện chờ tin tức, buổi tối trở về khách sạn để ngủ. Lộ Vân Phàm chăm sóc cho hai chị em cô một ngày đủ ba bữa, Họ hàng thân thích của nhà họ Tiêu đối với bọn họ cũng ôn hoà. Mà An Hồng cũng lười cùng bọn họ đi giao tiếp.
Lộ Vân Phàm cảm thấy kỳ quái, trong giọng nói khó tránh khỏi lộ ra một chút nghi vấn. An Hồng thừa dịp Tiêu Lâm đi toilet, nói với cậu ta chuyện xảy ra giữa mẹ mình với bác sĩ Tiêu y.
"Năm đó mẹ gả cho chú Tiêu, người trong nhà chú Tiêu đều phản đối. Ông nội bà nội Tiêu Lâm một mực thích vợ trước của chú Tiêu vì hai người bọn họ đã sinh ra con trai của của họ, cho nên qua nhiều năm như vậy chú Tiêu đi làm cùng với mẹ của tôi liền ở chỗ này, không trở lại thành phố Gì nữa. Hiện tại chú Tiêu đã đổ bệnh thành như vậy, con trai của bác sĩ cũng không thèm trở về."
Lộ Vân Phàm ôm lấy bờ vai của An Hồng, nhẹ giọng thở dài: "Trước kia cũng từng bao giờ được nghe cậu nói về em gái của mình như vậy."
"Quan hệ giữa tôi và con bé cũng không được tốt lắm, cậu tin hay không, từ nhỏ đến lớn, con bé chưa từng tớ một tiếng là chị ơi."
"Nhưng hiện tại con bé lại thật ỷ lại vào cậu. An An, cậu cần phải chú ý chăm sóc cho bản thân, đúng hạn ăn cơm đi ngủ. Nếu như cậu ngã xuống, em gái cậu sẽ bị suy sụp."
"Ừ, tớ biết rồi."
Mấy ngày chờ đợi, lại chờ đón được một tin dữ, ngày 26 tháng 4, bác sĩ Tiêu được tuyên bố cấp cứu không có hiệu quả, đã tử vong.
Thân thích nhà họ Tiêu lập tức khóc thành một đoàn. Tiếng kêu rên nổi lên bốn phía. Tiêu Lâm đã ૮ɦếƭ lặng, cô bé ngơ ngác đứng ở nơi đó, tiếp theo cả người liền mềm nhũn, tuột xuống dưới. Người của nhà họ Tiêu không hề có một người nào, không có một ai chú ý tới cô bé, may mắn Lộ Vân Phàm tay mắt lanh lẹ đỡ được cô bé, nên Tiêu Lâm mới không bị ngã cắm đầu vào trên đất.
Lộ Vân Phàm bồng Tiêu Lâm lên, nói: "Cô bé bị hôn mê rồi!" An Hồng sững sờ nhìn cậu ta, không có phản ứng.
Lộ Vân Phàm thở dài: "An An! Kiên cường lên một chút đi! Mẹ của cậu vẫn còn đang được cấp cứu đó!"
An Hồng nhất thời tỉnh ngộ, xem người nhà họ Tiêu đã hỗn loạn thành một đoàn.Cô tự nói với mình ở trong lòng: Mẹ vẫn còn sống! Mẹ vẫn còn sống! Mẹ vẫn còn sống!
Chỉ là, việc cô từ nhỏ đến lớn, cô không hề nhận được sự đối đãi của người thân thiết đối với cô chú Tiêu, cứ như vậy…