Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 70

Tác giả: Hàm Yên

TÔI NGHĨ TÔI RẤT NHỚ CẬU
"An An, cậu đi đâu vậy?"
"An An, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, hôm nay là đêm Giáng sinh đó!"
"Ngao ngao oa, đau quá! Tại sao cậu lại đá tôi chứ!"
"An An, bên ngoài trường học mới có một nhà mở quán bán 乃ún đó. Cậu có muốn đi ăn thử xem thế nào hay không?"
"An An... Có phải là cậu tức giận hay không?"
An Hồng đi nhanh ở trên đường đi, Lộ Vân Phàm thì tựa như một cái kẹo mè xửng dính vào bên người cô vậy. An Hồng làm thế nào cũng không dứt ra khỏi cậu ta được. Cô dứt khoát coi cậu ta lúc này như không tồn tại, trong người buồn bực, đầu cúi xuống một mực đi về hướng phòng ngủ ký túc xá. Lộ Vân Phàm làm thế nào cô cũng không phản ứng lại. Cậu dứt khoát bỗng chốc nhảy tới trước mặt An Hồng. An Hồng kịp thời phanh chân lại, mới không làm cho mình bị va vào bức tường thịt kia.
"Này! Cậu giận thật đấy à?" Hai tay Lộ Vân Phàm chắp sau lưng, cúi gập thắt lưng đánh giá vẻ mặt của An Hồng: "Không phải là cậu đang khóc đó chứ?"
"Cậu mới khóc đó!" An Hồng giương mắt trừng cậu ta, nổi giận đùng đùng.
"Cậu làm gì mà tức giận như vậy chứ?" Lộ Vân Phàm sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng than thở, "Cậu hôn tôi một lần, tôi hôn lại cậu một lần, hai ta rốt cục huề nhau thôi mà."
"Cậu! Cậu biến thái!" An Hồng cực kỳ tức giận, cô đi vượt qua cậu ta, lại tiến về phía trước.
Lộ Vân Phàm xoay người một cái lại đuổi theo An Hồng.
"An An, An An, đi chậm lại một chút đi nào."
"An An, đi ăn 乃ún đi! A Húc nói ở quán đó còn bán cả cơm rang thịt bò nữa đó, ăn cực kỳ ngon!"
"Này! Chúng ta đã không liên hệ với nhau thật lâu rồi! An An, nói thật, cậu không hề nghĩ tới tôi một chút nào hay sao?"
"Cậu thật sự không ý định để ý tới tôi nữa sao?"
"Này, An An, kỳ thực... Tôi rất nhớ cậu."
An Hồng rốt cục lại dừng bước, cô chạy tới phòng ngủ lâu cửa. Quay đầu xem Lộ Vân Phàm, đi rồi đoạn đường này, ở Lãnh Phong xâm nhập, anh thân mình có chút phát run, sắc mặt đã gần như tái nhợt.
An Hồng cúi đầu nhìn cặp chân dài của cậu ta để lộ trần ở trong không khí lạnh lẽo, phảng phất mình cũng cảm nhận được cái loại cảm giác lạnh thấu xương đến đóng băng cả người, không khỏi nói một câu: "Cậu hãy mau chạy trở về phòng ngủ đi, vừa ra nhiều mồ hôi như vậy, nếu gió thổi vào thì sẽ bị cảm mạo đó."
Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền nở nụ cười: "An An, cậu đang lo lắng cho tôi đúng không?"
An Hồng trầm mặc.
"Thể chất của thân thể tôi rất tốt! Cậu yên tâm đi! Này, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi, tôi thật sự đói rồi."
"Tôi không đi." An Hồng xoay người liền đi về hướng phòng ngủ của mình.
Lộ Vân Phàm kêu lên ở sau lưng cô: "An An! Nguyên Đán chúng ta cùng nhau về nhà nhé?"
"Không cần."
"Đến lúc đó tôi sẽ điện thoại liên hệ, không gặp không về."
"Tôi đã nói không cần!"
"Tôi sẽ luôn luôn chờ đợi ở dưới lầu phòng ngủ của cậu!"
"..."
Từ Mạt Mạt đang ru rú làm ổ ở trong chăn ấm áp xem tiểu thuyết. Nhìn thấy An Hồng mặt mũi nghiêm nghị đẩy cửa tiến vào, kỳ quái hỏi: "Thế nào mà cậu đã trở về rồi hả ? Không phải là cậu đã đi ăn đại tiệc mừng lễ Giáng sinh với Vương Lực Bồi hay sao?"
"Đừng nói nữa." An Hồng cởi khăn quàng cổ xuống, hung hăng quăng đến trên giường, đặt ௱ôЛƓ ngồi phịch xuống.
"A a a a …" cô nhào lên trên giường kêu to lên, hai cái đùi quẫy đạp lung tung ở trong không khí.
"Như thế nào như thế nào?" Từ Mạt Mạt bò xuống giường, tiến vào giường của An Hồng ở bên dưới. Hai cô gái kéo nhau lên trên giường, ở trong không gian nhỏ hẹp thì thầm lặng lẽ nói chuyện với nhau.
An Hồng do do dự dự một lát sau đó kể lại cho Từ Mạt Mạt nghe chuyện phát sinh lúc trước. Từ Mạt Mạt sau khi nghe xong, hai mắt trợn tròn xoe, lập tức bộc phát ra một trận cười to: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
"Cậu phát điên rồi hả?" An Hồng ném chiếc gối đầu lên trên người Từ Mạt Mạt, chau mày nhăn mặt thở dài. Bàn tay cô không tự chủ được lại sờ lên môi mình. Trước đó không bao lâu, trên môi cô vẫn còn giữ được độ ấm của cơ thể cậu ta.
"Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, cảm giác như thế nào?" Từ Mạt Mạt vẻ mặt đầy sự bỡn cợt: "Có phải có rất nhiều nước miếng hay không? Tớ chỉ cần nghĩ tới thôi đã cảm thấy thật ghê tởm."
"..." An Hồng lắc lắc đầu, nhăn lại mày nghĩ nghĩ. Cô thật sự không cảm thấy ghê tởm, hương vị trong khoang miệng của cậu nhóc thối kia... Ừm... Nhẹ nhàng khoan khoái, thậm chí còn có chút hương. Cảm giác kia tuy rằng kỳ quái, nhưng tư vị cũng không tồi.
Cô hé miệng, thở ra một hơi hướng và trong lòng bàn tay mình. Sau đó cô dí cái mũi mình tới gần ngửi ngửi. Hừm! Tốt lắm, miệng không bị thối. An Hồng nghĩ sau cơm trưa, cô trừ bỏ uống nước thì không ăn bất kỳ vật gì, cho nên miệng không thể có mùi vị khác thường được, trong lòng cảm thấy kiên định .vân. vân ! Cô đây là đang lo lắng cái gì vậy nhỉ! An Hồng vỗ lên mặt mình, lòng bàn tay cảm nhận được độ ấm của gò má đưa lên, cô áo não kêu: "A a a a a... Phiền ૮ɦếƭ phiền ૮ɦếƭ rồi! Tiểu Bạch! Buổi tối ăn cái gì đi? Tớ thật đói!"
Từ Mạt Mạt cười to, khoác vào cánh tay An Hồng nói: "Hôm nay nghỉ lễ, đi mua một ít rượu đến uống, cậu có dám hay không?"
An Hồng nhíu mày: "Thế nào mà không dám? Phỏng chừngcó khi cậu còn không uống bằng tôi ấy chứ!"
"So tài thì mới biết được! Hôm nay không uống bia nhé, uống rượu trắng thôi, có tới hay không?"
"Được thôi!"
Hai cô gái mua được hai chai rượu trắng nho nhỏ Sao đỏ Nhị Oa Đầu, tiếp đó liền mua gói lạc rang hiệu Bà cụ và đậu phụ khô hiệu Ông lão, bắt đầu cùng nhau uống.
Các nữ sinh khác trong phòng ngủ đều đã đi chơi rồi. Buổi tối lúc trở về, chỉ thấy hai người uống đến ngã trái ngã phải, chen chúc nhau ở trên chiếc giường của An Hồng, đã sớm bất tỉnh nhân sự.
Đêm nay, Lộ Vân Phàm kéo Trình Húc cùng Hứa Lạc Phong đi tiệm net chơi CS cả đêm. Bọn họ mua chút bia cùng một ít đồ ăn, Trình Húc cùng Hứa Lạc Phong thì chơi rất vui vẻ. Lộ Vân Phàm thì lại đang ngủ. Cậu ta nằm sấp ở trên bàn máy tính, bên môi vẫn còn treo một nụ cười, trong tay là một lon bia đã rỗng không.
(*) CS: Viết tắt của trò chơi Counter-Strike (thường được gọi tắt là CS) là trò chơi điện tử thuộc thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất có tính chiến thuật cao được nhiều người trên thế giới biết đến ra đời dưới phiên bản mod của Half-Life do Lê Minh (Minh Gooseman) và Jess Cliffethực hiện.
Lúc đầu Counter-Strike được tung ra dưới cái tên "Half Life: Counter-Strike", phiên bản đầu tiên thậm chí chỉ được gọi là 3rd-party Half-Life Modification (phần chơi phụ trong Counter Strike), nhưng không lâu sau đó nó đã tách biệt hẳn với Half Life và trở thành cả một loạt trò chơi chỉ vì cách chơi rất hay của nó. Tuy nhiên nó vẫn sử dụng theo cách chơi của Half-Life. Counter-Strike nâng cấp như: Counter-Strike: Condition Zero, Counter-Strike: Source, Counter-Strike: Anthology, Counter-Strike: Global Ofensive và Counter-Strike Online. Bản mới nhất của dòng trò chơi này là Counter-Strike: Global Offensive (được dựng dựa trên nền tảng Source) được phát hành vào ngày 21 tháng 8 năm 2012.
Rốt cuộc Vương Lực Bồi cũng không còn liên hệ gì với An Hồng nữa. Sau một năm kết giao, cuối cùng hai người ngay cả làm bạn bè cũng không có.
An Hồng cảm giác mình rất có lỗi với Vương Lực Bồi. Từ Mạt Mạt đối với việc này từ chối cho ý kiến: "Mục đích của anh ta dự định rất rõ ràng. Nếu anh ta thật sự thích cậu, nhìn thấy cậu có một người bạn trai không tệ như vậy, hẳn là phải chúc phúc cho cậu mới đúng."
An Hồng trong lòng cũng không đồng ý với ý tưởng của Từ Mạt Mạt. Cô nhớ lại bản thân mình trung học, khi đối mặt với Hàn Hiểu Quân cùng Tần Nguyệt, cô cũng quyết tuyệt như vậy. Nghĩ rằng có lẽ yêu sâu nặng, thì sẽ hận đến rõ ràng đi.
Tết Nguyên Đán, Lộ Vân Phàm thật sự gọi điện thoại cho An Hồng, hẹn cùng nhau về nhà. An Hồng đã không có sức lực để cự tuyệt cậu ta, thành thật ngoan ngoãn cùng lên xe bus ngồi cùng một chỗ với cậu ta.
Từ đó về sau, bọn họ tựa như lại hồi phục lại hình thức kết giao giống như mấy tháng trước. Rất nhanh, cuộc thi cuối kỳ đã đến.
Trước tuần cuối của cuộc thi cuối kỳ kia, An Hồng cùng Lộ Vân Phàm cùng nhau ngồi xe trở lại thành phố J. Khi sắp đến trạm dừng xe bình thường bọn họ vẫn xuống xe về nhà, An Hồng nói với Lộ Vân Phàm: "Cậu xuống xe trước đi, tôi ngồi một đoạn nữa đi đến tòa nhà trung tâm thương mại để mua một ít này nọ."
"Mua cái gì? Tôi cùng đi với cậu."
"Không cần đâu, cậu cứ về nhà trước đi thôi."
"Tôi cũng vậy, cũng muốn mua một chút thứ gì đó! Cậu thử nhìn mà xem, ba lô của tôi đã bị sứt chỉ nhiều rồi. Vừa vặn đi mua cái mới luôn." Lộ Vân Phàm co kéo chiếc ba lô đến nửa ngày, thật sự tìm ra được sợi chỉ bị sứt ra: "Rõ ràng" đầu sợi chỉ bị tuột ra đây này.”
"..."
Đến tòa nhà trung tâm thương mại, Lộ Vân Phàm đi theo bên cạnh An Hồng, không nhịn được lại hỏi: "Cậu muốn mua cái gì?"
"Tôi tùy tiện nhìn xem đã. Ba lô đeo lưng của cậu ở tầng năm, chính cậu tự lên đi, một lát nữa tôi tới tìm cậu."
"Cậu muốn mua cái gì vậy? Tôi sẽ giúp cậu, chúng ta cùng nhau lựa chọn chứ sao."
"Mua nội y." An Hồng quay mặt lại nhìn cậu ta: "Có muốn theo giúp tôi cùng nhau chọn hay không?"
"..." Lộ Vân Phàm đỏ mặt, "Tôi cứ ở bên ngoài chờ cậu cho khỏe."
"Thật sự không cần! Cậu, cái người này lại sao lại phiền như vậy, cậu mau đi nhanh lên đi!"
Lộ Vân Phàm nhìn thấy cô nôn nóng sốt ruột muốn bộ dạng như muốn đuổi chính mình đi, đành phải xoay người thoáng cái đi ra.
An Hồng đi đến quầy bán nội y của nữ giới ở lầu ba, giả vờ vòng vo xem xét hai vòng, sau đó thò cái đầu ra nhìn chung quanh. Phát hiện không có bóng dáng của Lộ Vân Phàm, cô chạy ra thật nhanh, đi thang máy đến lầu 4, tới khu chuyên bán đồ dùng của nam giới.
Cô đi thẳng đến quầy bán bật lửa ZIP­PO, bổ nhào vào bàn quầy thủy tinh nhìn những chiếc bật lửa rực rỡ muôn màu bày ở trên đó.
"Cậu muốn mua bật lửa làm gì?"
Giọng nói của Lộ Vân Phàm từ phía sau lưng truyền đến. An Hồng nhắm mắt khẽ nguyền rủa một tiếng, quay đầu lại trừng cậu ta: "Ai cần cậu lo."
"An An, chừng nào thì cậu đã học hút thuốc lá vậy?" Cậu ta ghé sát đến bên cạnh tai cô, thấp giọng nói, "Trên người cậu có đôi khi có hương vị của thuốc lá đó. Cậu đừng cho là tôi không ngửi thấy nhé."
"Không có liên quan gì tới cậu!." Đối với chuyện hút thuốc lá này, An Hồng luôn luôn thật thẳng thắn vô tư. Cô gần như không hề nghiện thuốc lá, có đôi khi vài ngày cô cũng không hề hút đến một điếu. Có đôi khi cô hứng trí lên thì sẽ cùng với Từ Mạt Mạt tránh ở trên ban công nhỏ hút điều thuốc, tán gẫu nhìn sao trên trời.
"Chớ căng thẳng làm gì, tôi đâu có nói g cậu." Lộ Vân Phàm cười, giọng nói trở nên nhỏ hơn, thân mình mấy lần gần như đã dán tại ở trên người An Hồng, "Kỳ thực tôi cảm thấy nhìn bộ dạng cậu hút thuốc lá, nhất định là sẽ… thật gợi cảm."
"Lộ Vân Phàm cậu còn có thể ít biến thái hơn một chút sao?" An Hồng bất chấp là hai người đang đứng giữa đám đông quần chúng lúc này, cô tránh người ra, nhìn Lộ Vân Phàm vẻ ghét bỏ. Nhân viên mậu dịch nhìn thấy bộ dạng của hai thanh niên trẻ ở trước mặt mình, đã sớm nở nụ cười, lúc này hỏi: "Tiểu thư, cô mua bật lửa là để mình dùng hay là tặng cho người khác?"
"Tặng người khác."
Vừa nghe thấy lời này, Lộ Vân Phàm liền mở to hai mắt nhìn hỏi: "Tặng cho ai vậy?"
An Hồng không để ý cậu ta, nhân viên mậu dịch lại hỏi: "Tặng cho nam giới hay là nữ giới, bao nhiêu tuổi?"
"Nam giới, hai mươi ba tuổi." An Hồng ngượng ngùng cười, "Là tặng quà sinh nhật."
Người nào đó... Tức giận.
Kế tiếp, đối thoại chính là như thế này:
Nhân viên mậu dịch: "Nhìn xem cái này đi, đây là chiếc bật lửa sản xuất ra đã được hai năm sáu tháng, thật thích hợp cho những nam giới tuổi còn trẻ dùng."
An Hồng: "Xin lấy cho tôi xem thử..."
Lộ Vân Phàm: "Khó coi ૮ɦếƭ đi được! Nhiều hoa văn như vậy, chỉ có loại vớ vẩn mới dùng."
An Hồng: "Ừ đúng... Đúng là hoa văn hơi nhiều một chút, cho tôi xem cái kia một chút được không?"
Nhân viên mậu dịch: "Cô thực là rất tinh mắt đó! Cái này thuộc loại kinh điển, thiết kế rất đơn giản, rất nhiều nam thanh niên trẻ tuổi ưa thích."
Lộ Vân Phàm: "Ôi dào! Sao lại sáng bóng như vậy? Định dùng làm gương soi hay sao? Nhìn thật khó coi khó coi."
An Hồng: "..."
Nhân viên mậu dịch: "Thế còn cái này thì cô thấy như thế nào? Chỉ là giá tiền hơi bị đắt một chút, nhưng lại rất có khuynh hướng cảm xúc, thoạt nhìn đặc biệt tinh xảo."
An Hồng: "Cho tôi xem một..."
Lộ Vân Phàm: "Cái gì? Giá hơn 600 đồng kia à? Thật đúng là ăn ςướק mà! Mua loại bật lửa đánh bằng đã lửa mà có thể mua được đến sáu trăm cái đó!"
An Hồng không nén nhịn được nữa, cô nổi giận: "Lộ Vân Phàm, cậu hãy câm miệng lại cho tôi! Cậu mua hay là tôi mua vậy!"
Lộ Vân Phàm: "Tôi đóng góp ý kiến cho cậu một chút không được sao!"
"Cậu hãy đứng ở bên cạnh tôi mà đợi đi!"
"An An..."
"Nhanh đi!"
"Ờ, được…"
Đợi đến hi An Hồng chọn lựa được một cái bật lửa, thanh toán tiền và đóng gói hàng xong, cô hài lòng đi đến cửa thang máy. Lộ Vân Phàm chính là đang uống cà phê ở đàng kia. Cậu ta đưa một chén cho An Hồng: "Caramel Macchiato, nóng."
Đương thời An Hồng còn không biết Starbucks là cái gì, lại càng không hiểu cái gì là Caramel Macchiato. Cô cầm lấy cái cốc uống một ngụm, cảm thấy hương vị rất ngon: "Cảm ơn. Cậu có cần đi mua ba lô nữa không? Tôi đi cùng với cậu lên mua được không?"
"Không cần đâu." Lộ Vân Phàm kéo dài bước chân, đứng lên bậc đi xuống của chiếc thang máy cuốn tự động. An Hồng đứng ở sau lưng cậu ta vẻ trầm mặc.
Lầu bốn xuống đến lầu ba, lầu ba xuống đến lầu hai, lầu hai xuống đến lầu một, rốt cục Lộ Vân Phàm cũng không nhẫn nhịn được nữa. Cậu ta xoay người lại nhìn An Hồng: "Cậu cũng chưa từng bao giờ tặng quà sinh nhật cho tôi đó."
"Hả?" An Hồng choáng váng, trong đầu nhớ lại một chút. Cô phát hiện ra, thật sự cô chưa từng bao giờ tặng quà sinh nhật cho cậu ta thật. Thế nhưng mà, cô đang nhớ lại những lời mà Lộ Vân Phàm đã từng nói với cô: "Lộ Vân Phàm, không phải là cậu đã từng nói với tôi đó sao, nam sinh đều không ưa thích việc được tặng quà kỷ niệm hay sao."
"Tôi..." Lộ Vân Phàm nghẹn lời rồi, lập tức lại gân cổ lớn tiếng nói, "Trước kia thì tôi không thích! Hiện tại tôi lại thích rồi!"
"A! Vậy thì tôi đã biết rồi, chờ sinh nhật năm nay, tôi sẽ tặng quà cho cậu."
"An An! Cậu nói lời phải giữ lấy lời đó!" Lộ Vân Phàm cao hứng, "Năm nay tôi đã tròn mười tám tuổi rồi. Cậu không thể nói tôi không trưởng thành!"
An Hồng nhấp một ngụm cà phê, liếc mắt nhìn bộ dạng vui tươi hớn hở của cậu ta, không khỏi lắc đầu cười khổ. Lộ Vân Phàm chính là một đứa trẻ ở trên đời này, cậu ta thật sự là rất dễ dàng thỏa mãn vui vẻ.
Sau khi cuộc thi cuối kỳ kết thúc, là đến kỳ nghỉ đông. Trước hôm sinh nhật Hàn Hiểu Quân, An Hồng đã tặng chiếc bật lửa đó cho anh: "Trước tiên chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Hàn Hiểu Quân nâng cái hộp trong tay, cười đến thật ấm áp: "Cảm ơn em!"
Buổi tối, sau khi ăn cơm tối ở nhà họ Hàn xong, Hàn Hiểu Quân lái xe đưa An Hồng về nhà. Trước khi chia tay, hai người tùy ý hàn huyên vài câu. An Hồng nhìn ra Hàn Hiểu Quân tâm tình không tốt, anh cũng không nói nhiều lời, cô cũng không có hỏi.
Đến gần rạng sáng, An Hồng nhận được một cuộc gọi từ một số điện thoại xa lạ.
"An Hồng, là mình đây, Tần Nguyệt."
"... A."
"Không quấy rầy giấc ngủ của cậu chứ?" Giọng nói của Tần Nguyệt rất nhẹ nhàng êm ái, ở giữa đêm khuya yên tĩnh nghe những lời này, cảm giác có vẻ có chút u buồn.
"Không có, tớ còn chưa ngủ."
"Thật lâu không liên hệ với cậu rồi, bây giờ cậu có khỏe không?" Tần Nguyệt cười khẽ, "Là Hiểu Quân đã nói với tôi mã số điện thoại của cậu."
"Vậy sao... Tớ rất khỏe, còn cậu?"
"Tớ có khỏe không ư?" Tần Nguyệt trầm mặc một lát, "An Hồng, cậu vẫn còn đang giận mình sao?"
An Hồng nắm lấy điện thoại trốn ở trong chăn, trong lúc nhất thời, cô không biết nên trả lời thế nào. Bất quá, dù sao cô cũng không còn là cô gái mới mười sáu, mười bảy tuổi ngày xưa nữa rồi. Cô trả lời Tần Nguyệt: "Không có đâu. Tớ không có tức giận."
"Khi nào cậu có thời gian rảnh, cậu ra ngoài gặp mặt một chút đi. Cũng đã thật lâu rồi chúng ta không gặp mặt nhau. Mình rất nhớ cậu!"
"..." Thật sự cũng đã nhiều năm rồi! Trong đầu An Hồng hiện ragương mặt của Tần Nguyệt khi còn học sơ trung. Đó là một cô gái nhỏ có gương mặt bầu bĩnh, cặp mắt to nhìn đặc biệt đáng yêu, đặc biệt thanh thuần. Thực sự là người gặp người thích.
"Trường học của chúng ta cũng cách nhau gần như vậy, thế mà cũng đến một năm rưỡi rồi chúng ta cũng chưa từng liên hệ với nhau. Trước đây một thời gian, Thiệu Dục Hoa còn gọi điện thoại cho mình, hỏi thăm tình hình của cậu thế nào. Mình thực sự cũng không biết nên trả lời cậu ấy như thế nào."
"Tần Nguyệt, khi nào khai giảng đi học, tớ sẽ điện thoại cho cậu nhé. Đến lúc đó chúng ta sẽ ăn một bữa cơm với nhau."
"Tốt, mình đang chờ cậu gọi đó!" Tần Nguyệt vừa cười, "An Hồng, kỳ thực mình cũng không cảm thấy là mình đã làm sai cái gì! Mình thật sự thích Hiểu Quân, hiện tại cũng vẫn thích. Mình biết Hiểu Quân không hề yêu thích mình giống như kiểu yêu thích nam nữ, nhưng là... Chúng mình cũng đã từng cùng nhau trải qua một khoảng thời gian vui vẻ. Mình biết, có thể anh ấy sẽ nói với cậu chút gì đó, mà cậu nhất định là sẽ đứng về phía bên anh ấy. Nhưng mà, kỳ thực mình cũng vậy, mình thật khổ sở..."
Từ đầu điện thoại bên kia truyền đến một âm thanh kỳ quái. An Hồng biết là Tần Nguyệt đã khóc, nhưng cô không hề hé răng, tiếp tục chờ đợi Tần Nguyệt nói hết: "An Hồng, cậu nói cho mình biết, cậu đã từng trải qua yêu đương bao giờ chưa? Cậu có biết, việc chờđợi một người, cứ một ngày lại một ngày, một ngày lại một ngày, là cảm giác như thế nào không? Nhất là, khi anh ấy không tiếp nhận điện thoại của mình, cung không nhắn tin trở lại trả lời tín nhắn của mình. Có đôi khi mình thật sự muốn đi đến bên cạnh anh ấy, hỏi anh ấy một chút, rốt cuộc anh ấy có từng coi mình giống như bạn gái của anhấy hay không?"
An Hồng có chút mờ mịt. Bất tri bất giác cô lại thành một cái thùng rác của cả hai bên, Hàn Hiểu Quân và Tần Nguyệt thổ lộ tất cả lời trong lòng sang bên cô, khiến cho cô không biết phải làm thế nào.
"Tần Nguyệt, tớ mệt nhọc, muốn đi ngủ rồi." An Hồng trợn tròn mắt, không hề buồn ngủ, "Sau khi khai giảng tớ sẽ điện thoại cho cậu, được không? Trong kỳ nghỉ đông, tớ phải đi đến chỗ mẹ của tớ để mừng năm mới."
"Vậy sao... Thật có lỗi." Tần Nguyệt hít hít mũi, "Đã rất trễ rồi, mình thật sự là không thể nhịn được, cho nên mới gọi điện thoại cho cậu."
"Không sao đâu, nếu như cậu có việc gì, liền cứ gọi điện thoại cho tớ!"
"Được, vậy cậu hãy đi ngủ đi, chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon."
"An Hồng!"
"Gì cơ?"
"... Chúng ta vẫn là bạn bè với nhau chứ?" Tần Nguyệt chần chờ hỏi ra những lời này.
An Hồng cười một chút: "Đương nhiên là như vậy rồi."
Vào dịp Tết âm lịch, An Hồng cùng bà ngoại đi đến thành phố L để mừng năm mới.
Buổi tối đêm Ba mươi, cô và mẹ cùng nhau phụ trách làm bữa cơm tất niên cho năm người ăn.
Mẹ ở hấp đồ ăn, An Hồng đứng ở bên cạnh bao bánh sủi cảo, mẹ quay đầu nhìn tay cô thuần thục làm, cười nói: "Bao bánh rất tốt."
"Bà ngoại thích ăn, nhân bánh đều là do bà làm, con sẽ không biết làm, chỉ biết bao bánh thôi." An Hồng cười trả lời.
Mẹ tựa ở bên cạnh bàn, đánh giá cô con gái lớn của mình, nhìn xong, hốc mắt bà liền hiện lên cảm giác cay cay: "Thời gian qua thực vui vẻ, Hồng Hồng, con cũng sắp hai mươi tuổi rồi, bộ dạng cao như vậy, xinh đẹp như vậy."
An Hồng cười rộ lên đối với mẹ của mình.
"Ai... Tại sao mẹ lại không thể nào thích ứng được với tuổi già nhỉ." Hai tay mẹ vuốt vuốt lại hai bên mái tóc, từ từ thở dài.
An Hồng đánh giá về mẹ của mình. Mẹ của cô thật sự không còn trẻ của mẹ đều sinh ra tóc bạc, nếp nhăn nơi khóe mắt càng ngày càng hiển lộ rõ ràng không thể nghi ngờ.
"Mẹ, mẹ vẫn còn rất trẻ đó."
"Hồng Hồng, bộ dạng của con càng lúc càng giống ba con rồi." Mẹ nhìn ba của con vừa cao lớn vừa đẹp trai, ở trong xưởng thực sự là miếng mồi ngon."
"Thực á?"
"Ừ, lúc đó mẹ vừa nhìn thấy ba của con, liền thích ông ấy luôn ." Trên mặt mẹ cô chợt nổi lên sắc hồng, "So với tuổi của con bây giờ thì lớn tuổi hơn một chút, hồi ấy mẹ khoảng độ hai mươi ba tuổi."
"Mẹ, mẹ còn không sợ chú Tiêu nghe thấy sao?" An Hồng nhìn mẹ nhớ lại những hồi ức thời quá khứ của mẹ mình, liền cảm thấy buồn cười.
"Không có chuyện gì, đều đã là vợ chồng già cả rồi." Mẹ lắc đầu, "Con bây giờ như thế nào? Những chàng trai tốt đẹp có theo đuổi con không?"
Bỗng chốc, trong óc An Hồng liền hiện ra khuôn mặt Lộ Vân Phàm đang cười hì hì.
Mặt cô liền "vọt lên" một chút đỏ, lắc đầu nói: "Không có."
"Con đừng tưởng lừa được mẹ của con nhé. Con gái của tôi xinh đẹp như vậy, làm sao có thể không có người theo đuổi được chứ."
An Hồng ngượng ngùng cúi đầu.
"Hồng Hồng, phụ nữ lập gia đình nhất định phải thận trọng, không riêng phải nhìn đối phương xem, người này có được hay không được, mà còn phải nhìn tình hình gia đình của họ nữa. Mẹ năm đó chính là ăn phải sự khổ sở này đấy. Ba của con thật ra thì cũng là người không tồi, chỉ là do ông nội bà nội của con rất cưng chìu ba con, cho nên đã nuôi dưỡng ba con thành một người ngu ngốc không thể chịu được. Đụng tới một chút khó khăn suy sụp cũng chỉ biết lùi bước, không đáng giá để cho người phụ nữ dựa vào. Cho nên tương lai con tìm bạn trai, nhất định phải tìm người đàn ông phải xốc vác, đảm đương mọi việc."
"Vâng, con biết rồi."
"Đúng rồi, hiện giờ con có còn liên hệ cùng với Hàn Hiểu Quân, con trai của nhà hàng xóm ở thôn Hạnh Phúc ngày xưa ấy nữa không? Đứa bé kia hồi nhỏ nhìn có vẻ đĩnh đạc đáng tin. Mẹ thấy nó luôn luôn quan tâm chăm sóc đến con."
"Vẫn còn liên hệ, anh ấy đã đi làm, cái chính là thường xuyên hay phải đi công tác."
"Hồng Hồng, con và thằng bé ấy liệu có triểm vọng hay không? Mẹ nghe bà ngoại con nói, hồi nhỏ con cực kỳ thích nó." Mẹ cười.
"Mẹ, chuyện mẹ nói tất cả là hồi nhỏ rồi, bây giờ Hiểu Quân anh ấy đã có bạn gái."
"Vậy sao, coi như là mẹ chưa nói gì hết." Mẹ mở cái vung nồi ra nhìn nhìn vào đồ ăn, lại quay đầu lại nói với An Hồng: "Mẹ đã suy nghĩ, không cần vài năm nữa, con sẽ mang theo bạn trai đến trước mặt mẹ ở đây. Nghĩ đến một ngày nào đó, mẹ liền vụng trộm cao hứng. Hồng Hồng, những năm gần đây, mẹ luôn luôn cũng không chăm sóc chu đáo được cho con. Mẹ thật sự cảm thấy mẹ phi thường phi thường có lỗi với con. Cũng may là con thật biết điều, luôn luôn tự chăm sóc cho chính mình rất khá, mẹ thấy mà thật sự là rất cao hứng. Qua vài năm nữa thôi, mẹ liền về hưu, đến lúc đó Lâm Lâm cũng học xong đại học, con cũng phải đi làm. Như vậy con có hoan nghênh mẹ trở lại thành phố J, sống cùng với con ở nơi đó một khoảng thời gian hay không?"
"Đương nhiên là con hoan nghênh rồi! Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Mẹ là mẹ của con kia mà!" An Hồng trong lòng cảm động, dùng bàn tay tràn đầy bột mì ôm lấy bả vai mẹ của mình một cái: "Hồi nhỏ con không hiểu chuyện, trong lòng đích xác là luôn trách móc mẹ. Hiện tại con đều đã hiểu hết rồi, mẹ cũng là không có biện pháp nào khác. Con hiểu mẹ cho tới bây giờ cũng chưa từng bao giờ nghĩ sẽ bỏ lại con."
"Con có hiểu biết là tốt rồi." Mẹ vỗ về mái tóc của An Hồng: "Hồng Hồng, mẹ thật sự rất xin lỗi con, khó tìm được người hiểu chuyện như vậy. Nếu Lâm Lâm chỉ cần hiểu chuyện bằng một nửa con thôi thì tốt rồi."
An Hồng không nhịn được cười
Cánh cửa phòng bếp bị đẩy mở ra, Tiêu Lâm mới mười bốn tuổi thò đầu ra: "Còn bao lâu nữa thì được ăn cơm vậy?"
"Sắp rồi, con cùng bà ngoại xem tivi một chút đi."
"Bà ngoại xem tivi lúc này đã ngủ rồi." Tiêu Lâm mở rộng cửa ra lắc lắc thân mình, nháy mắt to cười làm lành, "Mẹ, con có thể chơi máy vi tính một lát hay không?"
"Đi thôi đi thôi, khó được một ngày như hôm nay, đừng chơi quá lâu đó, biết không?"
"A vâng! Mẹ vạn tuế!" Tiêu Lâm hô to gọi nhỏ sau đó chạy vội đi ra ngoài.
An Hồng nhìn theo bóng lưng của em gái, trong lòng thật hâm mộ. Đã từng có những năm tháng thật dài, cô có được tình thương của mẹ thật sự là đã rất ít lại càng ít. Cô không hiểu được cách làm nũng, không hiểu được việc khẩn cầu, sớm đã nhét chuyện học hành thật giỏi kia vào trong lòng. Mang hết sức mạnh của chính mình đi vượt qua hết thảy những khó khăn suy sụp. Trên đầu cô không có bến cảng tránh gió, không có ai có thể che gió che mưa cho cô. An Hồng đã sớm hiểu rõ một điều rằng, con người ta, nếu ai muốn dựa vào chính mình.
Quay đầu nhìn mẹ của mình, An Hồng nhẹ nhàng thở dài một hơi. Cuộc nói chuyện với mẹ ngày hôm nay, là một chuyện rất khó. Chỉ có một thời gian ngắn, cô cảm giác về căn bản cũng cô không đủ có lời nói. Trải qua lúc này đây, ở trong lòng mình cô hạ quyết tâm, về sau nhất định phải quan tâm nhiều hơn nữa đối với mẹ của mình. Mẹ đang ở chậm rãi già đi, mẹ là người thân yêu có cùng huyết thống duy nhất trên cái thế giới này của cô, An Hồng nghĩ đến những lời mà mẹ của mình vừa mới nói..., cô thật sự bắt đầu ước mơ sau khi cô về hưu, nhất định cuộc sống của cô khi đó nhất định đã có năng lực kinh tế. Có thể cùng mẹ của mình uống trà, ra ngoài du lịch, leo núi ngắm phong cảnh. Hai người có thể giống như mẹ con nhà khác, sẽ kết bạn cùng đi dạo trung tâm thương mại, đi dạo siêu thị, hai người tay dắt tay, thân mật khăng khít.
Đây là hy vọng xa vời cho tới nay, An Hồng vẫn luôn chôn giấu thật kín ở tận sâu trong đáy lòng.
Rốt cục, việc này không còn là hy vọng xa vời nữa, mà biến thành một loại công việc mà cô nghĩ mình có thể thực hiện được, An Hồng tinh thần gấp trăm lần nghênh đón học kỳ mới.
Chính là, cô thật không ngờ, nhân dân cả nước, toàn bộ nhân dân thế giới cũng không nghĩ tới, tháng 3 năm hai ngàn lẻ ba, trên địa cầu sẽ phát sinh một kiện đáng sợ kia.
Hơn nhiều năm sau, An Hồng nhớ lại cuộc nói chuyện hai mẹ con cô ở trong phòng bếp. Dĩ nhiên là cô không thể nào nghĩ được rằng, cuộc nói chuyện cùng mẹ của mình ngày hôm đó lại là một lần cuối cùng, cô liền không nhịn được thổn thức. Nếu như có thể sớm đoán được, cô nhất định sẽ hung hăng ôm ấp ở bên mẹ của mình, lớn tiếng nói: "Mẹ, con yêu mẹ!"
Đó là một trận dịch khủng khi*p, bắt đầu từ Quảng Đông Trung Quốc, xẹt qua Hongkong, rồi đến Bắc Kinh bị thất thủ. Sau đódịch bệnh nhanh chóng lan rộng ra cả nước. Khi tình hình bệnh dịch còn chưa thể kiểm soát ổn định được, thì người phải đứng mũi chịu sào chịu bị lây nhiễm, chính là những người làm công tác y tế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc