ĐỐI VỚI ANH MÀ NÓI, EM LÀ MỘT NGƯỜI RẤT QUAN TRỌNG
Bước vào kỳ nghỉ đông, An Hồng đồng ý lời mời đi đến nhà ba Mẹ Hàn Hàn để làm khách. Cô có chút đau đầu, bởi vì hàm ý này có nghĩa, có lẽ cô sẽ được gặp Hàn Hiểu Quân.
Một năm qua, thỉnh thoảng cô cũng sẽ đi đến nhà họ Hàn để thăm ba Mẹ Hàn Hàn một chút. Ngay từ khi An Hồng còn nhỏ, hai người bọn đã đối xử với cô rất tốt. An Hồng vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng. Chỉ là mỗi một lần cô đi đến nhà họ Hàn, thì Hàn Hiểu Quân cũng không có ở đây. Anh phải đi làm việc, hoặc là phải đi công tác, cũng không biết có phải là do anh cố ý tránh An Hồng hay không nữa. Một năm thật dài, anh chưa bao giờ gọi điện thoại cho cô, ngay cả khi cô thi đại học, kết thúc kỳ thi cô nhận được thông báo trúng tuyển, anh cũng không hề ghé qua.
Thấy anh tuyệt tình như thế, An Hồng cũng giằng co không muốn liên hệ cùng với anh. Thời gian lâu dài, cô cũng có chút hoảng hốt, một người đã quen biết suốt mười mấy năm qua như thế, cứ như vậy mà rời xa khỏi bản thân mình, cô không phải là không thấy thương tâm.
Có những lúc An Hồng đã tưởng, mình có phải là mình đã làm quá rồi không. Cô đã từng cho là tình cảm của mình với Hàn Hiểu Quân sẽ gắn bó đến già, không nghĩ tới, chỉ là bởi vì một Tần Nguyệt kia, mà hết thảy đều thay đổi biến dạng.
Nghĩ đến Tần Nguyệt, trong lòng An Hồng lại cảm thấy có một hồi khó chịu. Người này đã từng là người bạn tốt nhất của cô, sau này không hiểu vì sao liền xa nhau. Về sau này, khi tỉnh táo lại, An Hồng lại nghĩ đến Tần Nguyệt đã từng đối xử tốt với cô như thế nào. Ở trong những năm tháng thời sơ trung cô thực cô độc lại tự ti, tình bạn của Tần Nguyệt đã từng cho trái tim của An Hồng một sự ấm áp thật sâu. Khi đó chuyện xưa của các cô , vẫn không có liên quan gì đến Hàn Hiểu Quân. An Hồng tin tưởng, Tần Nguyệt đối xử tốt với cô như vậy là thật tâm. Nhưng vì cái gì, sau khi cô biết được Tần Nguyệt thích Hàn Hiểu Quân thì cô cũng không thể nào làm ra vẻ tự nhiên chung sống cùng với Tần Nguyệt được nữa!
An Hồng biết mình vẫn còn để ý, nhưng lại không có cách nào để giải thoát. Cô tự hỏi chính mình, đến cùng có phải đúng là bản thân cô đã thích Hàn Hiểu Quân rồi hay không, thì đáp án lại là - không biết.
An Hồng được nghe từ miệng của mẹ Hàn, biết được Hàn Hiểu Quân kết giao với Tần Nguyệt chẳng phải là được thật thuận lợi. Hai người gặp mặt nhau cũng không nhiều, bởi vì Hàn Hiểu Quân thường xuyên đi công tác, thậm chí khi chia tay cũng đã làm náo loạn lên đến một hai lần rồi. Tần Nguyệt thi đỗ vào đại học J, chuyên ngành tiếng Anh. trường học ở ngay bên cạnh trường đại học Z. Thế nhưng An Hồng chưa bao giờ gặp mặt Tần Nguyệt. Kỳ thực, từ sau khi chia lớp nghệ thuật, thì An Hồng liền không còn nói chuyện nhiều với cô nữa.
Hàn Hiểu Quân, Tần Nguyệt, Hàn Hiểu Quân, Tần Nguyệt... Nghĩ đến hai người kia, An Hồng đã cảm thấy tim mình loạn như ma. Cô lắc lắc đầu, giữ vững tinh thần, trên tay cầm túi hàng tết gõ cửa chính nhà họ Hàn.
Ba Mẹ Hàn Hàn nhiệt tình chào hỏi An Hồng, An Hồng lặng lẽ nhìn quanh bốn phía, mẹ Hàn nhìn thấy bộ dáng của cô, cười nói: "Đừng tìm nữa, Hiểu Quân không có ở nhà đâu."
"Tết mừng năm mới mà anh ấy cũng không chịu về nhà hay sao ạ?" lúc này vẫn đang là trong tháng mà. An Hồng không nói nên lời trong lòng cũng không biết là nên thất vọng hay là cảm thấy may mắn, sau khi cân nhắc tỉ mỉ, cô nhận ra là sự thất vọng vẫn có nhiều hơn một chút.
Mẹ Hàn nói: "Đã trở về nhà rồi, nhưng hôm nay giống như có chút việc gì đó, nên nó vội vã đi ra ngoài rồi. Dì cũng đã nói với nó là con sắp tới, nó nói lại là sẽ trở lại ăn cơm chiều. Hai đứa cũng đã lâu không gặp nhau rồi còn gì?"
"Đúng vậy đấy ạ, một năm rồi." Nghĩ đến tết mừng năm mới năm trước, mình có thái độ xa cách đối với Hàn Hiểu Quân, ở trong lòng An Hồng liền thở dài một hơi, cảm thấy có một ít hối hận.
"Hồng Hồng, chuyện của con và Hiểu Quân chuyện, dì cũng biết đại khái. Kỳ thực ra, cho dù con không trở thành con dâu của nhà của chúng ta, dì và chú cũng vẫn luôn hy vọng con và Hiểu Quân vẫn có thể thân thiết với nhau như trong quá khứ vậy. Chúng ta vẫn luôn luôn coi con như con gái trong nhà. Nếu như Hiểu Quân chọc giận con, thì con cũng thể tình mặt mũi của chú dì đây mà tha thứ cho nó đi. Chuyện tình cảm cũng không ai có thể nói tốt được, dì cũng đã trải qua thời tuổi trẻ nên rất hiểu. Một lát nữa nếu như con gặp gỡ với nó, con cũng nên vui vẻ trò chuyện với nó có được không? Kỳ thực nó vẫn luôn luôn thật sự quan tâm đến con đó. Khi con đã thi vào trường đại học xong, nó liền gọi điện thoại hỏi chúng ta xem kết quả con thi như thế nào. Biết con đã thi đỗ được vào trường đại học Z, học khoa kiến trúc như vậy, nó khả cao hứng."
Mẹ Hàn lôi kéo tay của An Hồng, kể lể câu chuyện thật dài một hồi. Khi bà nói xong, hốc mắt của An Hồng cũng có chút đỏ, cô gật gật đầu, nói: "Dì à, Hiểu Quân anh ây không hề chọc giận gì cháu đâu, mọi chuyện xảy ra cho đến bây giờ đều là... đều là do cháu không tốt."
Kết quả, thẳng cho đến khi ăn cơm tối xong, nói chuyện hàn huyên rồi ăn hoa quả xong, Hàn Hiểu Quân cũng chưa có trở về. Mẹ Hàn gọi điện thoại cho anh, biết được anh còn có chuyện vẫn chưa xử lý xong, chỉ có thể bất đắc dĩ chuyển lời cáo lỗi với An Hồng.
An Hồng cười cười nói nếu cô có thời gian rảnh sẽ gọi điện thoại cho Hàn Hiểu Quân, cầm chiếc túi của mình lên liền hướng ba Hàn mẹ Hàn nói lời cáo từ.
Lúc này đã là 8 giờ rưỡi tối, ba Hàn muốn lái xe đưa An Hồng đi, nhưng An Hồng khéo léo từ chối, nói mình sẽ đi xe bus công cộng trở về.
Đi đến chỗ cổng tiểu khu nơi nhà họ Hàn ở, An Hồng đối mặt với một chiếc xe vừa đi tới, đèn pha của xe ô tô chiếu vào ánh mắt của An Hồng, làm cho cô phải nâng tay lên để che tầm mắt của mình, lui qua ven đường.
Chiếc xe hơi màu bạc chạy đến bên cạnh An Hồng, bỗng nhiên liền ngừng lại. An Hồng không kiềm chế nổi liền quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy cửa chỗ người điều khiển xe được nhanh chóng mở ra. Một người vội vội vàng vàng đi xuống xe.
Tóc của anh cắt ngắn ngủn, mặc chiếc áo lông màu sẫm cùng chiếc quần Jeans màu sáng, đôi mắt mở to ở lóe sáng ở trong bóng đêm.
"A Hồng!" Hàn Hiểu Quân gọi cô. Nhìn thấy An Hồng lảng lặng đứng ở ven đường nhìn anh, đột nhiên anh liền nở nụ cười. Nụ cười này có bao nhiêu quen thuộc, chẳng sợ trời đang tối đen, đèn đường thật mờ mịt, An Hồng vẫn có thể cảm nhận được nụ cười tươi tắn ấm áp cùng quan tâm của Hàn Hiểu Quân như trước.
"Cô bé ngốc này, không nhận ra anh hay sao?" Anh đi đến bên cạnh An Hồng đưa tay lên liền nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, "Một năm không gặp nhau, cuộc sống đại học của em như thế nào rồi?"
An Hồng vẫn cứ ngẩng đầu nhìn anh, không nói một lời.
Hàn Hiểu Quân bất đắc dĩ cười cười: "Có chuyện gì vậy? Ngẩn người ra cái gì? Anh vội vã gấp gáp trở về muốn được gặp em. Trong lòng lại sợ em đã đi mất rồi!"
"Hiểu Quân." An Hồng nhìn chăm chú vào anh, rốt cục mở miệng, "Gần đây anh có khỏe không?"
Hàn Hiểu Quân càng cười đến vui vẻ, hai tay để ở trong túi quần, gật đầu nói: "Cũng không tệ, chính là công việc tương đối bận rộn, còn em thế nào?"
"Em rất khỏe."
Hàn Hiểu Quân chỉ chỉ lên xe: "Lên xe đi, anh đưa em trở về."
An Hồng suy nghĩ một chút, đồng ý.
Ngồi ở ghế kế bên tài xế, An Hồng vụng trộm quay đầu nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Hàn Hiểu Quân. Vẻ mặt của anh chuyên chú, hình dáng gương mặt tựa như được điêu khắc, qua ánh sáng lóe lên ở ngoài cửa kính xe chiếu vào có vẻ phá lệ rõ ràng.
Cô thực sự không biết anh đã biết lái xe, càng không biết anh đã mua xe, bọn họ thật sự đã xa cách nhau thật lâu thật lâu rồi. Lâu đến mức không biết những chuyện đã xảy ra của nhau trong khoảng thời gian xa cách đó. Không biết cả hai đã có thâm bạn bè mới hay không, có những chuyện cao hứng hay những chuyện thương tâm gì hay không! An Hồng nghiêng đầu lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cảm thấy thời khắc mình ngồi ở bên người Hàn Hiểu Quân như thế này, có một loại cảm giác không chân thực.
Hàn Hiểu Quân đột nhiên mở miệng hỏi: "Em mua điện thoại di động chưa?"
"Hả?" An Hồng cả kinh, lập tức lắc đầu, "Không em chưa mua!"
"Hiện tại không phải là sinh viên đại học đều có di động hay sao?"
"Trong lớp của chúng ta cũng không nhiều lắm." An Hồng nghĩ nghĩ, trước khi tiến vào kỳ nghỉ đông, trong ban chỉ có 5, 6 bạn học trong lớp là có điện thoại di động. Mà điện thoại di động cũng không phải là nhu yếu phẩm của cuộc sống, ít nhất là cô cảm thấy như vậy.
"Vậy sao? Số điện thoại di động của anh em đã biết rồi, đúng không? Khi nào em có điện thoại di động, nhớ phải nói cho anh mã số của em đó."
"Vâng!"
"Bà ngoại gần đây có khỏe hay không?"
"Cũng bình thường, thân thể coi như cũng khỏe mạnh, vững vàng."
"Còn em? Có kết giao với bạn trai chưa?"
"Chưa có." An Hồng cười, "Em không lo lắng chuyện này lắm."
Hàn Hiểu Quân không lên tiếng hỏi nữa, An Hồng liền ngậm miệng lại. Cô cảm thấy rất kỳ quái, trước đây rất lâu, khi cô sống cùng với Hàn Hiểu Quân, chung quy là cô có bao nhiêu chuyện, nói mãi không hết. Tuyệt sẽ không giống như hiện tại, anh hỏi, cô mới đáp, anh không mở miệng, cô liền có thể trầm mặc đến ૮ɦếƭ.
Hàn Hiểu Quân cười cười, nhẹ nhàng thở dài, nói: "A Hồng, em vẫn còn đang giận anh hay sao?"
"Hả? Không có mà, em tức giận anh cái gì chứ." An Hồng chột dạ trả lời.
"Bởi vì chuyện của Tần Nguyệt."
An Hồng không lên tiếng.
Hàn Hiểu Quân vẫn một mực không hề quay đầu lại, giọng của anh trầm thấp: "A Hồng, anh chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày ba người chúng ta lại sẽ biến thành cái dạng như hiện nay. Anh vẫn luôn còn nhớ rõ lần chúng ta đi ra ngoài du ngoạn với nhau, tình cảnh ấy mới vui vẻ làm sao!"
"Em cũng còn nhớ chuyện ngày ấy." An Hồng trả lời vẻ buồn buồn.
"Anh có chút hối hận."
"Sao kia?"
"Nếu như anh biết, sau khi cùng với Tần Nguyệt mà phải trả một giá cao như thế, là bị mất đi em như vậy, thì lúc đó anh nhất định sẽ không làm như vậy."
"Hàn Hiểu Quân, anh đang nói gì đấy?" Nghe thấy lời nói này của anh, An Hồng đột nhiên có chút bốc hoả lên rồi! Thậm chí cô còn cảm thấy có chút uất ức thay cho Tần Nguyệt, "Dựa vào đâu mà anh nói những lời này?"
"Có một số việc em không rõ thôi, kỳ thực ngay bản thân anh cũng không phải là rất rõ ràng." Hàn Hiểu Quân không để ý tới giọng điệu đầy kích động của An Hồng, "Anh đã từng nghĩ tới rất nhiều lần, nếu lúc đó anh cự tuyệt Tần Nguyệt, thì hiện tại mọi chuyện lại sẽ trở thành như thế nào."
"Anh đừng có làm trò! Anh đã cùng với cô ấy rồi, thì cứ lo mà giao du đi lại cùng cô ấy cho tốt đi. Hiện tại anh còn nói những lời nhảm nhí này đều không có một chút ý nghĩa nào hết!"
Hàn Hiểu Quân đột ngột một cước đạp phanh xe lại, cho xe dừng nơi ven đường. Anh hít sâu một hơi, nghiêng đầu lại nhìn An Hồng, nói: "Nhưng mà anh chính là muốn nói đấy! Anh đã suy nghĩ thật lâu, thật lâu lắm rồi! Anh luôn luôn tưởng tượng sẽ nói với em, A Hồng, với anh mà nói, em là người rất quan trọng, có lẽ... còn quan trọng hơn cả với Tần Nguyệt nhiều lắm! Em có hiểu rõ ý anh muốn nói hay không?"
An Hồng há miệng rộng, nhưng đến nửa ngày cũng không thể nói ra thành lời. Cô nhìn sang Hàn Hiểu Quân, nhìn anh trong bóng đêm đang dày đặc. vẻ mặt anh tuấn của anh lộ rõ biểu cảm bình tĩnh, còn trong ánh mắt của anh thì vừa thâm trầm lại vừa có ý vị phức tạp.
An Hồng quyết định thừa cơ hội này để cùng anh nói chuyện thẳng thắn với anh một chút, không trốn tránh không lùi bước, tựa như hồi hai người còn nhỏ vậy, đơn thuần thẳng tính, coi Hàn Hiểu Quân trở thành người thân thiết nhất của bản thân.
"Hiểu Quân." An Hồng nở nụ cười, "Với em mà nói, anh cũng là một người rất quan trọng. Cho nên, em thật hi vọng anh có thể hạnh phúc. Lúc trước, biết anh cùng với Tần Nguyệt, thật sự là em rất thương tâm khổ sở, nhưng mà em không biết là vì sao! Là bởi vì em thích anh, hay là bởi vì - với em mà nói anh là một người quan trọng với em như thế, bị người bạn tốt nhất của mình đoạt đi như thế, em cũng không thể phân định được rõ ràng! Thật đấy. Nhưng mà hiện tại, em cảm thấy hết thảy đều trôi qua rồi, anh đã cùng với Tần Nguyệt, thì anh nên đối xử thật tốt với cô ấy. Cô ấy là một cô gái rất tốt, đáng giá để anh quý trọng."
"Anh cùng Tần Nguyệt..." Hàn Hiểu Quân cười khổ một tiếng, "Cũng không phải là tốt đẹp giống như em đã tưởng tượng đâu."
Anh dừng một chút, lại nói tiếp: "Khi ở cùng với cô ấy, anh phải chịu một áp lực rất lớn, cảm thấy rất mệt! Anh cảm thấy anh và cô ấy thật sự chẳng thể thích hợp được với nhau."
"..."
"Anh và cô ấy đã chia tay rồi, em có biết không? Từ mấy tháng trước."
An Hồng gật đầu: "Dì cũng đã nói với em rồi."
"Bất quá sau này, cô ấy lại vẫn làm như khônghề có sự chia tay. Cho dù là anh đi công tác ba tháng, hoàn toàn không liên hệ gì với cô ấy! Sau khi trở về, cô lại vẫn tìm đến anh, khóc lóc cầu xin anh tha thứ. Công việc của anh phải chịu áp lực rất lớn, ở công trường có khi gần như là không có ngày nghỉ. Mỗi ngày trừ bỏ ngủ ăn cơm hay là đi làm việc, khi về đến nhà, còn phải đối mặt với cô ấy, anh thật sự cảm thấy rất mệt."
An Hồng đột nhiên hiểu ra, Hàn Hiểu Quân là đang nói hết! Có lẽ, anh căn bản tìm không thấy một nơi để nói ra cho hết. Nếu như anh nói cho mẹ Hàn nghe, thì chỉ biết đổi lấy một câu nói của mẹ Hàn: Xứng đáng! Ai bảo con muốn cùng với cô ta.
Cho nên, hiện tại Hàn Hiểu Quân, thả lỏng người, ngồi tựa vào chỗ tựa lưng trên ghế ngồi, hơi ngẩng mặt lên, xuyên thấu qua kính chắn gió nhìn về phía phương xa. Dường như anh tìm về thời kì còn thiếu niên, thời gian đang cùng ở chung với An Hồng, khóe miệng khẽ nhếch lên, chậm rãi nói một câu: "A Hồng, có lẽ bây giờ anh còn không thích hợp với chuyện yêu đương. Công tác của anh mang tính chất quyết định, anh không thể có nhiều thời gian hơn để cùng với bạn gái, đổi lại bất cứ là ai, cũng đều sẽ có oán giận đối với anh."
Anh chỉ mới có 22 tuổi, lần đầu trải qua chức vụ trách nhiệm, có tràn đầy tâm chí mạnh mẽ, An Hồng cảm giác mình có thể hiểu được anh, nói: "Anh có thể nói chuyện thẳng thắn với Tần Nguyệt kia mà, cô ấy cũng không phải là người không phân rõ chuyện phải trái."
"Các em cũng đều còn là học sinh, thời gian rảnh rỗi rất nhiều. Chỉ có em là không biết, mỗi ngày cô ấy đều gửi tin nhắn cho anh không hề gián đoạn. Số tin nhắn cô ấy gửi cho anh trong một tháng tính ra có đến 2000 tin, nhưng cũng vẫn không đủ đối với cô ấy! Em có thể tưởng tượng được không?"
An Hồng có chút giật mình. Cô thực sự không thể tưởng tượng được rằng, nói đến chuyện luyến ái Tần Nguyệt lại điên cuồng tới mức thái quá như vậy.
Hàn Hiểu Quân lại trầm mặc một hồi. Đột nhiên anh lại cho xe rời đi một lần nữa, cười nói: "Thôi, không nói đến những chuyện này nữa! Đã lâu rồi không gặp mặt em, giờ vừa thấy mặt lại đi nói với em những chuyện không đâu như vậy, khẳng định là em cảm thấy anh thật dông dài, phiền chán, đúng hay không?"
"Không đâu." An Hồng nhìn xe một lần nữa được lái vào làn xe ô tô, nói, "Vậy anh định xử lý chuyện này như thế nào đây? Hiểu Quân."
"Anh nghĩ muốn chia tay cùng cô ấy, thật sự đó!" Ngữ khí của Hàn Hiểu Quân trầm thấp, "Hẳn là sẽ nhanh thôi.Anh cảm thấy anh và cô ấy thật sự không thích hợp với nhau. Còn tiếp tục kéo như vậy nữa, chính là lãng phí thời gian của cả hai người."
"..."
Hàn Hiểu Quân đưa An Hồng đến dưới lầu, trước khi chia tay, anh lại nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô một lần nữa, cười nói: "Về sau phải thường xuyên liên hệ với anh nhé! Anh là anh trai của em mà. Em trưởng thành liền không cần đến anh nữa phải không? Có phải là em lo lắng nếu có anh ở đây, thì em sẽ không tìm được bạn trai hay không?"
"Nào có! Rõ ràng là do anh không liên hệ với em mà."
"Anh không dám gọi điện thoại cho em, cũng không dám đi tìm gặp em." Hàn Hiểu Quân cúi đầu, khép mắt lại nói, "Anh sợ phải nghe thấy giọng nói lãnh lạnh nhạt đạm của em, sợ em cúp điện thoại của anh, sợ sau khi em nhìn thấy anh rồi, em sẽ giả bộ làm như không biết anh là ai..."
Anh lại ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười: "Bất quá hôm nay nhìn thấy em thế này, anh thật cao hứng. A Hồng, em phải nhớ kỹ, những lời anh nói với em hôm nay, đối với anh mà nói, là là một người rất quan trọng. Về sau ở trường học, nếu là có người nào dám ức Hi*p em, hoặc là em ᴆụng phải chuyện gì nan cần phải giải quyết, em nhớ phải gọi điện thoại cho anh. Anh nhất định sẽ tới để giúp em."
An Hồng nặng nề gật đầu một cái. Cuộc đối thoại lần này, kỳ thực cũng không hề nói ra nguyên do vì sao, nhưng mà cô kinh ngạc khi phát hiện ra tảng đá ở trong lòng mình dường như đã được buông xuống. Đối mặt với Hàn Hiểu Quân, cô lại tìm về được loại cảm giác thân thiết một lần nữa. Cho dù ai là người đang ở bên cạnh anh, mặc kệ tương lai sau này của bọn họ sẽ trở nên thế nào, tình cảm giữa cô và Hàn Hiểu Quân, hẳn là lâu dài mãi mãi, hết thảy hết thảy mọi thứ đều không thể phá hủy được.
Sau giai đoạn nghỉ đông, An Hồng cùng Lâu Tĩnh Tĩnh hẹn nhau đi dạo phố ăn cơm. Theo bản năng An Hồng hướng về phía Lâu Tĩnh Tĩnh hỏi thăm tin tức về Lộ Vân Phàm. Lâu Tĩnh Tĩnh lắc đầu nói không biết. An Hồng có chút mất mát. Cô có chút nghĩ muốn gọi điện thoại cho Lộ Vân Phàm, hỏi thăm anh một chút xem gần anh có khỏe hay không. Kết quả là lại giống như Hàn Hiểu Quân đã nói - cô sợ phải nghe thấy giọng nói lạnh lùng, hờ hững của anh, sợ anh sẽ gác điện thoại. Vì thế cuối cùng không có kết quả gì hết.
Sau khi khai giảng năm nhất đại học, An Hồng phát hiện ra, bạn học cùng lớp mình rào một cái, bỗng chốc đều mua sắm điện thoại di động. Nào Nokia, Motorola, Alcatel, Siemens vân vân... Giá đều là hơn một ngàn, có loại máy còn hơn hai nghìn. Có mấy bạn học gia cảnh không tồi còn mua điện thoại di động giá đến ba, bốn ngàn đồng, làm cho An Hồng líu lưỡi không thôi.
Ngắn ngủn một tháng, trong ban chỉ còn lại có năm, sau người là chưa mua điện thoại di động.
An Hồng tính tính số tiền đã tích cóp để dành của mình, cũng đã có gần 1000 đồng. Cô quyết định ăn mặc tiết kiệm một chút, lại dùng một chút tiền còn tồn lại của mình, để mua cho mình một chiếc điện thoại. Về chuyện này, cô không nói gì với bà ngoại và mẹ của mình. Cô cảm giác tự mình cần có quyết định cho chính mình.
Vì thế, các bạn cùng phòng đều thấy được An Hồng ở vào trạng thái keo kiệt. Cô tiếp tục đi làm thuê, bình thường trừ ăn cơm ra, cô gần như không hề chi tiêu thêm thứ gì khác. Cô tính toán cẩn thận qua mỗi ngày, mỗi một đồng tiền đều hận không thể bẻ thành hai nửa đểxài.
Ngày mồng một tháng năm sau đó, rốt cuộc An Hồng đã tích đủ số tiền để mua cho mình một chiếc điện thoại Siemens, không nghĩ tới, điện thoại vừa mới mua được còn chưa quá một tuần, trong phòng ngủ liền xảy ra chuyện.
Ngày đó tan học về, An Hồng cùng Thang Gia Nhụy ở căn tin ăn cơm tối, cười nói xong trở lại phòng ngủ. Cô phát hiện không khí trong phòng ngủ thật cổ quái, trầm mặc, đè nén, mọi người đều không ai nói chuyện, yên tĩnh làm chuyện của mình.
"Có chuyện gì vậy?" An Hồng hỏi Trương Tự Nghi vẻ nghi ngờ. Trương Tự Nghi mấp máy môi, ánh mắt nhìn An Hồng có chút trốn tránh.
An Hồng không rõ chân tướng, dứt khoát không hỏi nữa, một lát sau, cô cầm chậu rửa mặt đi đến phòng rửa mặt giặt quần áo.
Trương Tự Nghi đi theo cô ra cửa, hai người cùng nhau giặt quần áo, cô thấp giọng nói: "Tưởng Phương bị mất tiền."
"Cái gì?"
"Trong thẻ ngân hàng của Tưởng Phương bị mất 500 đồng, nhưng mà thẻ thì vẫn còn ở đó."
"Hả?"
"An Hồng, thế này thì nhất định là có giặc trong nhà rồi. Mấy người Tưởng Phương kia, các cô đang nói... tiền là do cậu lấy cắp."
An Hồng vô cùng kinh ngạc, đôi tay đang đầy bọt xà phòng giơ lên ở giữa không trung.
"Khâu Bình Bình hôm nay mới nói. Lúc trước cô cũng bị mất tiền, bất quá là tiền mặt, cô ấy để ở trong ngăn kéo, sau này liền không thấy nữa, bất quá chỉ có 200 đồng, cô liền không nói, cũng sợ là mình nhớ lầm rồi."
"Mấy người ấy dựa vào cái gì mà nói là tớ đã lấy tiền chứ?"
"An Hồng, bởi vì gần đây trong phòng ngủ của chúng chỉ có cậu là người thiếu nhất tiền. Không phải là cậu vừa mới mua điện thoại di động đó sao. Tớ vẫn tin tưởng cậu, cảm thấy cậu sẽ không làm loại chuyện như thế này, nhưng mà các cô ấy..."
An Hồng tức giận, một phát ném luôn quần áo vào trong chậu giặt, rửa tay sạch sẽ liền phóng nhanh về phía phòng ngủ. Trương Tự Nghi vừa gọi ở sau lưng cô, cũng chạy theo trở về.
An Hồng đẩy cửa ra, vọt tới trước mặt Tưởng Phương, lớn tiếng nói: "
Tôi không lấy tiền của cậu!"
Tưởng Phương liền giật mình, sau khi hiểu được, trên mặt đầy vẻ âm tình bất định, nói: "Tôi không có nói là cậu lấy tiền."
"Nhưng tất cả mấy người đều ở đó hoài nghi tôi, có đúng hay không?"
"..." Tưởng Phương từ trên ghế đứng lên, nói, "An Hồng, tôi nói thật với cậu, tôi bị mất tiền đây không phải là lần đầu tiên. Lần trước trong thẻ thiếu 100 đồng, tôi cảm thấy chắc là tôi đã nhớ lầm rồi. Nhưng lần này, ba tôi vừa mới gửi cho tôi 1000 đồng. Tiền lúc trước của tôi đã tiêu hết, ngày hôm qua tôi đi ra ngoài muốn mua cái túi giá hơn 600 đồng, nhưng người ta nói tiền trong thẻ không có đủ để quẹt thẻ, lúc ấy tôi mới tin tưởng là tôi đã bị mất tiền."
"Nhưng là tôi không lấy tiền của cậu!" An Hồng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tưởng Phương. Cô nhìn thấy rõ ràng trong đó là ánh nhìn không tin tưởng.
"An Hồng, kỳ thực... Nếu như cậu có khó khăn có thể nói với chúng tôi, cậu muốn mượn tiền mua điện thoại di động tôi cũng có thể cho cậu mượn."
"Cậu không tin tôi? Tôi đã nói tôi không lấy tiền của cậu! Cậu hãy báo mất cắp đi! Gọi số 110 ấy! Cảnh sát sẽ điều tra ra được thôi!"
"Thôi, mới mất 500 đồng mà thôi." Tưởng Phương cười một chút, "Tất cả mọi người đều ở chúng trong một phòng ngủ này. Tôi tin tưởng là cậu không lấy tiền, bất kể là ai lấy, tra ra đều rất khó coi, đúng không?"
Thân thể của An Hồng đều run hết cả lên. Cô trợn tròn mắt, cảm giác có một cỗ xót xa, hốc mắt sớm hiện lên hồng hồng. Ở chung sớm chiều đã được nửa năm với các bạn cùng phòng, hóa ra mọi người chính là nhìn cô như vậy sao?
Khâu Bình Bình không nhịn được đâm miệng nói: "Tưởng Phương, tớ cảm thấy cậu vẫn nên đi báo bị mất cắp đi. Chuyện này cũng không phải lần đầu tiên. Đã là lần thứ hai rồi, về sau này hàng ngày mọi người sẽ phải sống với nhau như thế nào đây!"
Tưởng Phương nói: "Ôi giời, coi như quên đi, tất cả mọi người tự xem lại các thứ của chính mình nhanh một chút không phải là được rồi hay sao."
An Hồng cắn môi, nhìn sang Tưởng Phương sau khi nói xong lời này, lại liếc nhìn cô một cái. Trong ánh mắt nhìn tựa như còn có chút sợ hãi. Cô quay đầu lại nhìn Thang Gia Nhụy cũng vừa kịp cùng trở về. Ánh mắt của cô ấy cũng nhìn mình đầy sự nghi ngờ. Hiển nhiên khi cô đang giặt quần áo của chính mình, mấy người Tưởng Phương đã nói hết mọi chuyện cho cô biết rồi.
An Hồng cũng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, cô gắt gao nắm thật chặt nắm tay, xoay người liền chạy ra khỏi phòng ngủ.