Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 60

Tác giả: Hàm Yên

TIN TƯỞNG RỒI SẼ CÓ MỘT NGÀY
Vốn dĩ An Hồng nghĩ bản thân mình sẽ đi làm thức ăn, nhưng Lộ Vân Phàm lại làm ngăn trở cô. Anh ở trong phòng bếp trêu ghẹo cô mãi đến nửa ngày, mới bưng ra được ba món ăn gia đình đơn giản. Anh kêu An Hồng cùng ngồi vào bàn ăn cơm. Anh thật là đói bụng, hương vị đồ ăn bất kể thế nào, anh đều ăn thật ngon lành, ăn luôn hẳn hai chén cơm.
An Hồng lại không có gì khẩu vị gì. Đầu cô vẫn còn mơ hồ lâm râm bị đau. Sau khi uống mấy viên thuốc mà bệnh viện đã kê đơn, cô dứt khoát ngồi an vị ở bên người Lộ Vân Phàm nhìn anh ăn.
Lộ Vân Phàm có chút bận tâm, nhìn thấy sắc mặt của cô không được thoải mái lắm, hỏi: "Đầu em vẫn bị đau à? Có cần phải đi bệnh viện khám lại một chút hay không?"
"Không cần đâu." An Hồng chống khuỷu tay ở trên bàn, mu bàn tay để nơi huyệt Thái Dương lắc đầu trả lời, "Em nghỉ ngơi một chút là được rồi, không phải bác sĩ đã nói rồi hay sao, bị rất nhỏ, không có chuyện gì mà."
Lộ Vân Phàm thở dài, đưa tay gạt qua sợi tóc bên má An Hồng, vén lại đến sau tai của cô, nói: "Ngồi một lát nữa em lại đi nằm một chút đi. Bác sĩ đã nói rồi, em cần nghỉ ngơi vài ngày mới có thể khỏe lại được, mà em cũng đừng có nghĩ đi làm đấy nhé, biết không?"
An Hồng gật đầu, hỏi anh: "Trước không phải anh đã nói sẽ phải đi Nghiễm Châu đó sao?"
"Ngày hôm qua anh đã gọi điện thoại với bên kia rồi, mấy ngày nữa anh lại đi là xong, không có chuyện gì quan trọng hết."
"Vậy chừng nào thì anh trở về thành phố J?"
"Anh ở lại cùng với em vài ngày nữa, nhìn bộ dạng của em này, anh làm sao có thể yên tâm mà đi được."
"Em thật sự không sao nữa rồi. Ngày mai cũng là chủ nhật rồi, anh bận rộn như vậy, hẳn là nên về sớm một chút."
Lộ Vân Phàm buông đũa xuống, nói: "Nếu không em theo anh trở về ở đó vài ngày được không?"
"Không cần đâu, em không muốn ngồi máy bay." An Hồng còn bị một chút ù tai, cô sợ bản thân mình nếu ngồi thêm hai giờ máy bay nữa, thì sẽ bị ngất đi ở trong buồng máy bay mất.
"Anh ở đây đến thứ ba rồi sẽ trở về."
"Hả? Thật sự không cần đâu." An Hồng nắm giữ tay anh, "Bản thân em có thể chăm sóc cho mình được mà! Em cũng đã là người trưởng thành như vậy rồi, nếu thấy không thoải mái, em sẽ đi bệnh viện."
"Lần này anh nhất định sẽ không nghe lời em được rồi. Ngộ nhỡ em bị ngất đi, cũng không có người nào hay biết. Đến buổi tối thứ ba anh sẽ trở về, hiện giờ ở lại ba ngày cùng với em!"
"Nhưng ở đây anh lại không mang theo cái gì hết." An Hồng nhìn anh có chút khó xử.
"Không có việc gì đâu, anh đã gọi điện thoại cho Tiểu Cao rồi, những đồ vật cần thiết của anh, cậu ta sẽ tìm người đi đến khách sạn lấy giúp anh, sau đó cầm đưa đến đây, hẳn là buổi sáng ngày mai có thể sẽ đến nơi."
An Hồng nhìn biểu cảm chân thực của anh, biết là không thể thuyết phục anh được rồi, liền dứt khoát gật đầu đồng ý.
Người đang bị bệnh bất lực nhất là khi bị yếu ớt. An Hồng nhớ lại Tiêu Lâm học đại học, sau khi ở nội trú và xuất ngoại, bản thân cô bị một chút đau đầu nhức óc, nhưng cũng đều phải một mình gắng gượng trải qua, trong lòng không khỏi có chút thổn thức. Mà bây giờ, có Lộ Vân Phàm tại bên người, cô cảm thấy thật an tâm.
Đêm nay, An Hồng tựa vào trong lòng Lộ Vân Phàm. Hai người đều buồn ngủ, cùng nhau nằm ở trên giường xem tivi. Lộ Vân Phàm nhẹ nhàng nói chuyện ở bên tai An Hồng, kể lại một ít chuyện quá khứ của hai người, còn có những khát khao về tương lai, chỉ là bỏ bớt đi sự trống rỗng ở giữa khoảng thời gian sáu năm. An Hồng nghe thấy không khỏi rung động, khóe miệng không tự chủ liền nở một nụ cười. Về sau, không biết đồng hồ báo thức đã chạy qua được mấy tiếng, An Hồng mơ màng chìm sâu vào giấc ngủ nặng nề. Trước khi nhắm mắt lại, cô nắm chặt lấy tay của Lộ Vân Phàm, nói: "Anh đừng đi."
"Anh sẽ không đi, em yên tâm." Lộ Vân Phàm hôn lên trán của cô, ôm chặt cô gắt gao. Nhìn gương mặt của người phụ nữ đã ngủ say ở trong lòng mình, anh cười rộ lên, ngón tay đặt lên trên gương mặt trơn bóng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc tán loạn của cô
Lộ Vân Phàm nghĩ mãi mà không hiểu, chính là cô gái này, vậy mà lại có thể chiếm cứ tim của anh suốt nhiều năm như vậy. Khi anh đang chịu đựng cơn đau sau khi bị cắt đùi, thì vẫn như trước, luôn luôn có thể nhìn thấy bóng dáng của cô ở trong mộng. Vô số lần sau khi tỉnh mộng giữa đêm khuya, anh đều sẽ mở to hai mắt, nằm ở trong gian phòng tối đen mà nhớ lại những gì đã qua. Nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ, vô ưu vô lự, nhớ lại trăm nghìn những chuyện thống khổ mà cô đã gây ra cho anh.
Cẩn thận ngẫm nghĩ lại, Lộ Vân Phàm cảm thấy kỳ thực cả đời của mình đã trôi qua cực kỳ hỗn độn, cũng như không có chuyện gì lớn đáng giá để anh kiêu ngạo. Ngược lại là ở nơi này, trước mặt người phụ nữ có tên An Hồng này, anh một lần lại một lần cúi đầu, cầu xin một ít gì đó mà chính anh cũng không thể nói rõ ra được.
Ngay với điểm này mà nói, Lộ Vân Phàm cảm giác mình thực chưa thể được tính là một người đàn ông thành công. Thế nhưng mà, lúc này đây, anh vẫn cứ đến nơi này, một lần nữa đứng ở trước mặt cô, thứ mà anh cần tìm kỳ thực ra có rất ít thất bại. Chỉ riêng trái tim của cô là anh luôn luôn không tin xác định được chính mình đã từng có được hay không, hoặc là hiện tại, tương lai có được hay không!
Đúng vào 10 giờ sáng ngày Chủ nhật, thật sự có người ấn chuông cửa nhà An Hồng. Nghe tiếng chuông vang lên, An Hồng ra mở cửa, nhận một đống lớn đồ vật gì đó.
Đây là hành lý của Lộ Vân Phàm đưa đến thành phố T, cái nạng chống của anh, quần áo để thay đổi, dao cạo râu, sạc điện thoại, Laptop .v.v. Người nọ còn mang đến một đống lớn nguyên liệu nấu ăn, Lộ Vân Phàm giao lại phiếu đặt phòng cho anh ta, dặn anh đi trả phòng giúp anh.
Có cây nạng chống, rất nhanh, Lộ Vân Phàm liền tháo luôn chiếc chân giả ra, đổi lại đồ mặc ở nhà. Sau khi dặn An Hồng đi nghỉ ngơi xong, anh liền chạy luôn vào trong phòng bếp nấu cho cô nồi canh thanh đạm, mặt khác lại nấu một nồi cháo.
An Hồng tóc tai bù xù đi đến bên cạnh cửa phòng bếp, nhìn anh một chân đứng ở nơi đó, bám lấy cây nạng chống cắt thái đồ ăn, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cô hỏi: "Anh học nấu nướng từ hồi nào vậy?"
"Học của Giang Bội, sống một mình, có đôi khi cũng nấu một chút gì đó để ăn." Anh quay đầu lại nhìn cô, "Bất quá em cũng đừng có hy vọng quá lớn, tay nghề của anh thực ra cũng không là gì cả, trở nên thành thục chẳng qua là vì cuộc sống mà thôi, bất quá..." Anh cười một tiếng, nói tiếp, "Có thế nào cũng nấu nướng hơn em, về mặt này anh có thể khẳng định được."
"Em nấu nướng không được chỗ nào chứ?" An Hồng bĩu môi, "Trước kia em làm món cơm rang chiên trứng, anh một lúc có thể ăn hết một tô lớn!"
"Ai! Giới hạn món cơm rang chiên trứng!" Lộ Vân Phàm cười to, "Không cần phải đánh lừa dư luận! Được rồi em đi nghỉ ngơi một lát đi, xong xuôi anh gọi em."
"Đã ngủ một giấc dài như thế, ngồi không yên một chỗ cũng không ngủ được." An Hồng nhức đầu, "Anh xác định chắc chắn là sẽ ở đây cho đến ngày mai chứ?"
"Bằng không thì sao đây?" Lộ Vân Phàm cũng không quay đầu lại, hỏi cô.
"Em cảm thấy ngày mai anh có thể trở về được rồi."
"Anh đã xác định rồi, đã đặt vé máy bay vào hồi 7 giờ buổi tối thứ ba rồi."
"A... Vậy coi như khi ấy em chưa nói gì hết." An Hồng khoát tay, xoay người rời đi.
Tay nghề của Lộ Vân Phàm đích xác là không có gì cả, bất quá An Hồng vẫn thật nể tình uống hết một chén lớn món canh anh đã nấu.
Suốt hai ngày đó, hai người một mực không hề ra khỏi cửa, chỉ ở trong nhà nấu cơm, xem phim, ngủ, nói chuyện phiếm. An Hồng ở nhà môt mình đã rất nhiều năm, giờ đây đột nhiên trong nhà lại có thêm một người đàn ông, tay chống nạng đi tới đi lui. Mới đầu cô thật sự cảm thấy không có thói quen, từ từ tập mãi cũng thành thói quen rồi.
Kiên trì uống thuốc, tình trạng đau đớn trong đầu cô càng ngày càng giảm bớt nhiều hơn. Mỗi ngày cô đều ngủ rất ngon, khẩu vị cũng dần dần trở lại.
Đến buổi trư ngày thứ ba, sau khi đã ăn qua cơm xong, An Hồng tâm huyết dâng trào muốn xem thể trọng của mình. Vừa mới đứng lên trên cái cân, cô đã kinh ngạc kêu lên: "Lộ Vân Phàm!"
"có chuyện gì vậy?" Lộ Vân Phàm đi đến bên người cô, cúi người nhìn chữ số trên cái cân.
"51, làm sao vậy?" Anh không hiểu liền hỏi lại.
An Hồng đi xuống khỏi cái cân, đỡ lấy đầu rồi lắc đầu không ngừng: "Em đã phá hỏng hết tất cả rồi. Suốt 28 năm qua, đây là lần đầu tiên em phá hỏng hết rồi, thế nào mà thời gian mới có vài ngày, mà đã tăng lên tận 3 cân như vậy!"
Lộ Vân Phàm nở nụ cười, nói: "Tâm hồn thư thái, thể trạng béo lên, lên cân nhiều như vậy mới tốt!"
"Tốt cái gì mà tốt chứ!"
"Vóc người em cao như vậy, gầy quá nhìn không tốt." Anh giữ chặt lấy vai cô, nói, "Như thế này, anh đã nấu thêm cho em chút đồ ăn gì đó vào buổi tối, đến buổi tối anh liền trở về nhà. Em cứ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, không cho phép đi làm, nhớ là phải gọi điện thoại báo cho anh đó."
"Được rồi..." Nghĩ anh muốn đi, An Hồng bắt đầu cảm thấy luyến tiếc.
Lộ Vân Phàm nhéo nheo gương mặt cô, nói: "Xem tivi đi, bộ phim “CSI” Newyork, mới nhất em có xem không?"
"Có." Hai người cùng nhau đi đến trên giường, mở Laptop ra xem bắt đầu xem phim Mỹ. Xem phim, một loại cảm xúc ly biệt cũng chầm chậm bốc lên, tựa như là một ngọn lửa nhỏ đốt cỏ trên mảnh đất hoang vu thảo, nhất thời liền bốc cháy lên hừng hực.
An Hồng quấn quít lấy thân thể Lộ Vân Phàm, hai người nhanh chóng lôi kéo quần áo trên người của nhau. Ôm hôn, gãi, da thịt kề nhau, hận không thể hòa hợp đối phương với thân mình trở thành một khối.
Bọn họ lăn lộn ở trên giường, thân thể giãn ra rồi lại đoạt lấy lẫn nhau. Chút lý trí còn sót lại khi ấy, hết thảy cũng như đều bị cỏ dại lan tràn. Trong căn phòng màu hồng lúc này chỉ còn lại tiếng ՐêՈ Րỉ trầm thấp lại uyển chuyển đầy sự ái muội của bọn họ.
An Hồng mồ hôi đầm đìa, trên thân hình người đàn ông cũng toànlà mồ hôi dính dấp. Anh đã sớm không thể khống chế được, cúi xuống sát vào ở bên tai cô thấp giọng hỏi: "Thứ phòng bị gì đó của em đâu?"
"Ở trong ngăn kéo tủ đầu giường... Ừm!..."
Dụς ∀ọηg của Lộ Vân Phàm đã sớm lan tràn tới toàn thân. Nơi nào đó trên thân thể đang biểu hiện sự kiêu ngạo, anh thở phì phò làm tốt phương tiện bảo hộ sau đó thẳng thắt lưng của mình, lập tức tiến vào nơi thân thể đã ấm ướt của An Hồng.
An Hồng cau mày khẽ kêu lên một tiếng, âm điệu tinh tế lại ma mị làm mê hoặc lòng người. Ở nơi này sau giờ ngọ ý xuân thật ấm áp, trêu chọc trái tim Lộ Vân Phàm.
Anh gầm nhẹ một tiếng, thân thể rung lên một chút lại một chút, một bàn tay khuỷu tay chống ở trên gối đầu bên cạnh gò má An Hồng, tay kia thì vuốt ve mềm mại trước иgự¢ cô, nghe người phụ nữ dưới thân kêu lên tiếng kêu như mèo vậy, nhìn vẻ mặt cô đã sớm mê ly, Lộ Vân Phàm cảm thấy trong thân thể có một dòng lực lượng vô cùng muốn phóng thích ra bên ngoài. Anh phát tiết tình cảm mãnh liệt đã phải ẩn nhẫn suốt mấy ngày nay, rốt cục ở tại một khắc làm cho mình cùng An Hồng đều nhẹ nhàng đạt tới sự vui vẻ đến cực đỉnh.
Sau khi bình tĩnh lại, An Hồng dựa vào trong lòng anh, mặc kệ cho ngón tay của Lộ Vân Phàm vòng quanh tóc của cô. Anh cúi đầu, càng không ngừng mổ hôn cô, nói: "An An, mấy ngày nữa anh sẽ trở lại thăm em."
"Vâng!" Đột nhiên cô như nghĩ đến cái gì, nói, "Để lát nữa em đưa anh xuống lầu, nhiều thứ như thế này làm sao anh mang hết được?"
"Anh mang theo Laptop là được rồi, những vật khác đều để lại ở chỗ này, sau này vẫn còn phải tới đây nữa."
An Hồng ngẫm lại cũng đúng, gật đầu nói: "Được."
Vào lúc chạng vạng 5 giờ chiều, Lộ Vân Phàm chuẩn bị rời đi, anh ôm ấp lần cuối cùng uống, nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, có việc gì cứ gọi điện thoại cho anh, phải ăn cơm đúng giờ, mấy ngày nay không được hút thuốc, lại càng không cho phép em uống rượu, biết không?"
"Vâng!" An Hồng vòng quanh hông của anh, "Yên tâm, chính anh trên đường cũng phải cẩn thận."
"Được rồi, một lát nữa điện thoại liên hệ, anh đi rồi."
An Hồng dựa người vào khung cửa, nhìn anh chậm rãi đi xuống thang lầu, đóng cửa lại.
Quay người lại, cô nhìn về phòng ở tịch mịch của mình. Cô thở dài, cào cào tóc, đi vào phòng bếp, nhìn thấy Lộ Vân Phàm đã chuẩn bị tốt đồ ăn cho mình, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh người đàn ông này bận rộn ở trong nhà. Mím môi, An Hồng bưng lên trứng luộc anh làm, ngửi một cái, rốt cục hiểu ý tứ liền nở nụ cười.
Nghỉ ngơi ở nhà thêm một ngày, đến thứ năm, An Hồng đi công ty.
Như cô đã dự đoán, các đồng nghiệp quen biết xa lạ trong công ty đều nhìn nhìn cô, sau đó trong mắt đều hiện ra sự bỡn cợt đắc ý.
An Hồng lơ đễnh, gõ cửa văn phòng của Tân Duy. Tân Duy nhìn thấy cô vội bảo cô đóng cửa lại để nói chuyện.
"Lão Ngũ đã hỏi anh rồi, giấu diếm không xong, anh cũng đã nói lại hết cho ông ấy. Em cũng biết đó, ngày đó người qua lại nhìn thấy rất nhiều."
"À, không có việc gì, anh nói như thế nào?"
"Này... Tiểu An, chuyện này tuy đơn giản nhưng lại phức tạp đó. Anh biết đây là chuyện riêng giữa em và Lộ Vân Phàm, nhưng hiện tại đề cập đến chuyện dự thầu lần này, lão Ngũ ngược lại, lại khẩn trương rất nhiều."
"Anh có thể bảo ông ấy yên tâm, em đã nắm chắc rồi."
Nhìn An Hồng lau trán, Tân Duy hỏi: "Thân thể của em khôi phục được thế nào rồi?"
"Đã tốt hơn nhiều rồi, không có chuyện gì đâu, chỉ là có đôi khi thì trong đầu hơi bị đau, qua vài ngày nữa em lại đi kiểm tra lại lần nữa, hẳn là không có vấn đề gì lớn."
"Ừ, chuyện em muốn từ chức, lão ngũ cũng đều đã biết rồi. Chúng ta tạm thời cũng chưa xem xét đến việc tuyển nhân viên giao tiếp mới. Em trước bàn giao công việc trong tay cho Tiểu Tề ở bộ phận một tiếp nhận đi, hiện tại quan trọng nhất là chuyện Cao ốc Sáng Ý, nếu quả thật thành công, lão Ngũ nói, cũng sẽ thưởng cho em một khoản đó."
"Cái này cũng đâu có chuyện gì liên quan tới em chứ, vốn dĩ đều là do mọi người đã thao tác lâu nay kia mà."
"Khụ! Tiền của công ty, lão Ngũ cũng đều đã mở miệng rồi, em cứ việc mà thi hành thôi, giúp đỡ làm chuyện khéo léo ở trước mặt Lộ Vân Phàm là được."
"Hiểu rồi, thôi em đi ra ngoài đây!" Đi tới cửa, An Hồng lại xoay người nói với Tân Duy, "Lãnh đạo, ngày đó cám ơn anh!."
"Không có chuyện gì, với bạn trai trước của em, ai... xem chừng còn rất thuận mắt, lại là người như vậy, về sau này nghĩ có thể khả nhìn thấy rõ ràng… Còn đối với Lộ Vân Phàm mà nói, người này... Tiểu An... em thật sự nắm bắt được anh ta sao?"
Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập nghi vấn của Tân Duy, An Hồng mỉm cười, gật đầu nói: "Nắm bắt được! Lãnh đạo, anh cứ yên tâm."
Chạng vạng ngày thứ sáu, An Hồng bấm điện thoại gọi cho Lộ Vân Phàm, nói cho anh một tin tức: "Em lập tức muốn đăng ký bay đi thành phố J rồi, muốn xin Lộ tổng an bài đi đón máy bay, có thể chứ?"
Lộ Vân Phàm sửng sốt nửa ngày mới nói: "Anh còn đang đặt vé máy bay sáng sớm ngày mai bay đến em đó!"
"Hóa ra là anh không chào đón em chứ gì?"
"Đương nhiên là không phải như vậy! Chỉ là... An An, em không có chuyện gì đó chớ?"
"Không có chuyện gì đâu, em đã ở sân bay rồi."
"Anh biết rồi, anh sẽ đi đến đó để đón em, đến lúc đó liên lạc điện thoại, anh chờ ngay tại cửa ra, em không được đi chỗ nào khác đó biết chưa?"
"Biết rồi."
Buổi tối 8 giờ rưỡi, An Hồng đi ra lối cửa ra sân bay thành phố J, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Lộ Vân Phàm trong đám người.
Anh ăn mặc thật thoải mái, một chiếc áo màu xanh ngọc kẻ sọc cổ bẻ, bên dưới mặc chiếc quần jeans màu trắng, vóc người bề ngoài cao cao, anh tuấn, đứng ở trong đám người đón máy bay đặc biệt dễ thấy.
Anh mở rộng hai tay hướng về phía An Hồng, An Hồng bước nhanh đi vài bước liền nhào vào trong lòng anh.
"Hoan nghênh em đã trở về!" Anh hôn gương mặt cô, nhỏ giọng nói, "An An của anh."
Hai người ở nhà trọ Quảng Hòa suốt một ngày một đêm, trải qua cuộc sống cực kỳ ngọt ngào. Đến tối thứ bảy, Lộ Vân Phàm lôi kéo An Hồng đi ra ngoài dạo chơi một vòng.
Anh đưa An Hồng đi đến một phòng trong quán bar, tìm cái ghế dài, gọi cho mình một vại bia, lại gọi cho An Hồng một ly đồ uống trái cây.
Hắc hắc! Đến quán bar mà lại gọi cho em đồ uống trái cây là sao?" An Hồng không vui.
"Bây giờ em vẫn đang còn trong thời kỳ theo dõi, khi nào thân thể thật khỏe thì em mới có thể được uống rượu."
"Cái gì mà trong kỳ theo dõi?"
"Em đang kỳ theo dõi di chứng chấn động não."
"Ai nói như vậy? Phải mất bao lâu?"
"Bác sĩ nói, thời gian bao lâu phải do bác sĩ định đoạt."
"Vị bác sĩ nào vậy?"
"Bác sĩ Lộ!" Anh toét miệng nở nụ cười, còn giơ chai bia hướng về phía cô.
An Hồng dở khóc dở cười. Suốt một tuần nay cô đã cai thuốc kiêng rượu, đương nhiên trong lòng cũng có chút ngứa ngáy khó nhịn. Nhưng mà vừa nghĩ tới lời nói của Lộ Vân Phàm lúc gần đi, cô đã ném vào thùng rác trong nhà mấy bao thuốc lẫn bình rượu đỏ mới uống hết được một nửa.
Trong quán bar có một sân khấu nhỏ, một ban nhạc nhỏ ở đó đang ca hát. An Hồng ngồi ở bên cạnh Lộ Vân Phàm, tựa người vào trên người anh, một bên vừa nghe ca nhạc một bên vừa uống đồ uống, một bên vừa nghe anh nói chê cười.
Dường như Lộ Vân Phàm đặc biệt vui vẻ, hơn phân nửa chai bia đã chui vào trong bụng của anh. Anh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, nói vài câu, sau đó có một người đàn ông trung niên ăn mặc rất có phong cách liền đi tới.
"Hi, Jesse." Người đàn ông trung niên cầm một chai bia, ᴆụng ᴆụng cái chai cùng với Lộ Vân Phàm: "Đã lâu không gặp, hôm nay thế nào khó có dịp đến đây chơi như vậy?"
"Tôi mang bạn gái của tôi đến đây ngồi một chút." Lộ Vân Phàm ôm lấy bả vai của An Hồng kéo đây là bạn gái của ta, tên An Hồng."
"Hi, xon chào! Thật hân hạnh gặp em." Mike vẫy tay với An Hồng, ánh mắt có chút cổ quái.
"Xin chào." An Hồng cười cười với anh.
Lúc này, Lộ Vân Phàm đứng lên, tiến đến bên cạnh Mike, ghé sát bên tai nói vài câu, Mike gật gật đầu liền đi ra.
Lộ Vân Phàm nhìn trên đài, Mike đi lên chỗ ban nhạc đang ngồi nói nói mấy câu, rồi sau xoay người hước về phía Lộ Vân Phàm vẫy vẫy tay, ngón làm một động tác "OK"
Lộ Vân Phàm cúi người xuốn thân, nói với An Hồng: "Chờ anh một lát."
"Anh đi đâu vậy?"
"Em cứ xem rồi sẽ biết!"
Anh chậm rãi đi đến bên bàn, dọc theo bậc thềm đi lên sân khấu. Khách hàng trong quán bar nhìn thấy trên sân khấu đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đợi đến khi nhìn thấy rõ người này thân hình cao lớn, tuổi trẻ lại anh tuấn, nhất thời mọi người đều cảm thấy hứng thú, không biết anh định làm gì.
Lộ Vân Phàm kéo Microphone qua, điều chỉnh đến thật đúng độ cao độ, anh hắng giọng một cái, hướng mặt về phía trước, nói: "Các vị, thật có lỗi đã chiếm dụng tài nguyên của quán bar này! Ngày hôm nay tôi cùng với bạn gái của tôi cùng đi đến nơi này. Hai chúng tôi... lúc trước bởi vì nguyên nhân nào đó chúng tôi đã phải tách ra thật lâu, mãi cho đến gần đây mới đến được với nhau một lần nữa. Trên quãng đường này, cả hai chúng tôi đều thật không dễ dàng gì, nhân một chút việc trong quá khứ, tôi... tôi chỉ muốn nói với bạn gái của tôi rằng, Let it go! (Tiếng Anh trong nguyên bản – Hãy để mọi thứ qua đi!) Chúng ta phải nhìn về phía trước! Thời gian đã qua rất ngắn, nhưng tương lai còn rất dài, cuộc sống của chúng ta còn mãi mãi, không bao giờ kết thúc. Chỉ là..."
Anh cúi đầu cười một chút, lại ngẩng đầu nhìn về phương hướng của An Hồng, nói, "Chỉ là bây giờ chúng ta vẫn còn ở trong tình trạng sống ở hai nơi… Không sai, chỉ là trạng thái lưu luyến nơi đất khách này có thể phải còn liên tục mấy tháng nữa, tôi thật tâm hi vọng ngày cô ấy có thể trở lại cái thành phố này thật sớm! Cuối tuần này cô ấy đã tới nơi này, tôi nghĩ muốn tặng cho cô ấy một bài hát “Có một ngày”! An An, hi vọng con đường đến tương lai, hai chúng ta có thể được đồng hành dắt tay nhau, làm bạn đến vĩnh viễn. Xin cám ơn!
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay.
An Hồng chống tay vào má, nhìn chăm chú vào người đàn ông ở trên sân khấu. Anh mặc áo sơmi màu xanh đậm thoải mái, thiết kế ôm thân đơn giản, phía dưới là quần dài màu đen, tóc tùy ý bôi chút sáp chải tóc. Ngọn đèn ở trên sân khấu chiếu rọi xuống gương mặt anh, làn da trắng nõn, ngũ quan thâm thúy lập thể, đường cong hàm dưới có chút lưu loát giống như một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp. Bộ dạng dáng người của anh không hề kém cỏi so với người mẫu nam trong Tạp chí Model, khí chất lại còn càng tốt hơn.
Lộ Vân Phàm đeo cây đàn ghi-ta lên, đứng ở trước Microphone. Bass cùng dàn nhạc phía sau lưng anh bắt đầu chơi khúc nhạc dạo. Lộ Vân Phàm gẩy lên dây đàn ghi-ta, cúi đầu, mũi chân trái nhẹ nhàng mà đánh nhịp. Một lát sau anh giương mắt nhìn về hướng An Hồng. Rõ ràng là người đứng ở rất xa, nhưng ánh mắt lại sâu thẳng đến tận đáy lòng An Hồng. Anh cong khóe miệng lên, dùng giọng hát trầm thấp từ tính mà dồi dào chậm rãi hát lên:
"Mỗi khi gió ở kích thích ngọn cây ngoài cửa sổ, mỗi khi màn đêm buông xuống, mỗi khi anh ngẩng đầu nhìn trời;
Trời ở một bên kia, anh ở bên này, có biết hay không chúng ta kém ngàn vạn năm ánh sáng
Mỗi khi chỉ còn lại một mình, anh nhớ lại quá khứ, mỗi khi kìm lòng không đậu, nước mắt lại làm ngăn trở tầm mắt của anh;
Em đang ở phía bên kia, anh ở bên này, khi anh nâng niu tình yêu cùng toàn bộ tưởng niệm;
Em rời đi có lẽ chỉ là trong một nháy mắt, anh biết em luôn luôn dõi theo ở bên cạnh anh;
Chúng ta sẽ gặp lại, đến một ngày kia, hi vọng có một ngày em có thể nâng gương mặt của anh;
Anh phải làm thế nào để đối mặt với em đi được rất xa, đi đến thiên sơn vạn thủy nghĩ muốn gặp em một lần
Gặp lại nhé, chung quy sẽ có một ngày gặp lại,
Tin tưởng sẽ có một ngày
Mỗi khi chỉ còn lại một mình, anh nhớ lại trước đây
Mỗi khi kìm lòng không đậu, nước mắt ngăn trở tầm mắt của anh
Em đang ở phía bên kia, anh ở bên này,
Khi anh nâng niu tình yêu cùng toàn bộ tưởng niệm;
..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc