Thứ sáu, An Hồng tan tầm, vừa đi ra khỏi tòa nhà liền gặp được Triệu Đức Sinh đang chờ đợi ở cửa.
Cô có chút kinh ngạc, Triệu Đức Sinh nhìn thấy cô liền bước nhanh đi tới, nói: "Anh nghĩ muốn nói chuyện với em"
An Hồng kéo chặt chiếc áo dệt kim hở cổ nhìn anh ta, nói: "Triệu Đức Sinh, em cảm thấy giữa hai chúng ta đã không còn có chuyện gì hay để nói với nhau nữa rồi!"
Triệu Đức Sinh hít vào một hơi, nói: "An Hồng, anh đã suy nghĩ rất cẩn thận, lý do của em không chấp nhận được. Lúc trước hai chúng ta còn tốt đẹp là thế, em chỉ với một câu nói không thích hợp kia mà đã nghĩ muốn chia tay với anh hay sao? Anh nói cho em biết, anh không tin!"
"Có tin hay không là tùy anh thôi!" An Hồng biết mình đuối lý, quay đầu đi tới bãi đậu xe, Triệu Đức Sinh lập tức đuổi theo cùng đi tới.
"An Hồng! Cho anh thêm một cơ hội lần nữa đi! Anh làm sai chuyện gì em hãy nói với anh, anh cũng có thể sửa đổi! Hoặc là, em hãy nêu ra cho anh một cái lý do để cho anh tâm phục khẩu phục!"
An Hồng dừng bước chân lại, quay đầu nhìn anh: "Không có lý do gì, không hề có lý do gì hết! Có lẽ anh nói không sai, em không hề yêu anh. Lý do này đã đủ hay chưa vậy?"
Triệu Đức tức giận đến quá, lớn tiếng nói: "Không hề yêu anh hay sao? Vậy suốt mấy tháng qua, em cùng với anh như vậy được coi là cái gì? Hả?"
"Triệu Đức Sinh, chúng ta có thể tụ họp được với nhau, cũng có thể chia tay nhau vui vẻ, có được không?" An Hồng nhìn xem chung quanh. Lúc này đã tan việc, nơi cửa ra vào của Phong Nguyên đều là những đồng nghiệp đang chuẩn bị về nhà. An Hồng, cô hạ thấp giọng nói, "Em biết là em có lỗi với anh, em đã cẩn thận nghĩ rất kỹ rồi, hai chúng ta thật sự không thích hợp với nhau!"
Triệu Đức Sinh kéo cánh tay An Hồng lại, kéo cô tới gần trước thân mình, nói: "An Hồng, anh tự hỏi, thấy mình không có bất kỳ chuyện gì có lỗi với em. Vậy mà bây giờ em chỉ với một câu thực xin lỗi muốn chia tay như vậy thôi, coi như là xong hay sao? Em coi anh là cái gì? Là một người để em tiêu khiển khi nhàm chán hay sao?"
An Hồng giãy giụa một chút. Lực nắm tay của Triệu Đức Sinh rất lớn, cô không thể nào tránh ra được, đành phải kêu to: "Buông em ra!"
Đột nhiên có một bàn tay mạnh mẽ giữ cổ tay của Triệu Đức Sinh lại. Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai An Hồng: "Buông cô ấy ra!"
Cái tay kia hơi liền dùng lực, liền khiến cho Triệu Đức Sinh phải buông lỏng bàn tay đang nắm lấy cánh tay của An Hồng ra.
An Hồng kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn thấy bên người mình có một người đàn ông trên người mặc bộ quần áo màu đen.
Sắc mặt của Lộ Vân Phàm ủ dột, anh ôm chầm lấy bả vai của An Hồng, dán chặt vào thân thể của chính mình, vẻ mặt không hề thay đổi nhìn sang Triệu Đức Sinh.
Triệu Đức Sinh nhìn qua An Hồng, lại nhìn sang Lộ Vân Phàm, đột nhiên giống như đã hiểu ra cái gì. Anh ta cười lạnh một tiếng, nói: "Thì ra là thế, An Hồng, tôi cũng biết là có nguyên nhân khác mà, hóa ra là cô đã câu được một con rùa vàng."
"Triệu Đức Sinh! Anh đang nói hươu nói vượn cái gì đó?" An Hồng tránh ra khỏi cái ôm của Lộ Vân Phàm, lớn tiếng nói.
Triệu Đức Sinh chỉ vào Lộ Vân Phàm, nói: "Tôi đang nói hươu nói vượn? Một tháng trước, cô vẫn còn nói với tôi rằng người đàn ông què này là khách hàng của công ty của cô! Hiện tại thì sao đây? Cô và hắn ta là quan hệ như thế nào?"
Nghe được cái từ "Người đàn ông què" này, trong nháy mắt, sắc mặt của Lộ Vân Phàm trở nên âm trầm. Anh mím chặt đôi môi, đang muốn phát tác, chợt nghe thấy người phụ nữ bên cạnh mình lớn tiếng nói: "Triệu Đức Sinh! Đủ rồi đó! Tôi đã nói rất rõ ràng cho anh biết, hai chúng ta đã kết thúc rồi! Đúng thế! Tôi thật sự không hề yêu anh, tôi cũng đã làm lãng phí thời giờ của anh, tôi nhận lỗi với anh. Nhưng mà, nếu như anh còn dám nói ra một câu vũ nhục nào nữa, tôi tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua cho anh!"
An Hồng ngẩng đầu ưỡn иgự¢, ánh mắt sắc bén, hai tay đã nắm chặt thành quyền, để sát tại hai bên thân thể.
Thân thể của cô run rẩy gay gắt, không phải bởi vì cô sợ hãi, mà là vì…cô đang phẫn nộ.
Triệu Đức Sinh bị ánh mắt gần như hung ác của cô làm cho sững sờ một lát. Anh ta khoát tay, lôi kéo lại cổ áo tây trang, gật đầu nói: "OK, OK! Lại vẫn là tôi không đúng rồi. An Hồng, tôi cho cô được như ý cô đã ước nguyện. Cái loại người giống như cô, loại người mà khi nhìn thấy tiền là mắt sáng lên, loại phụ nữ mà khi nhìn thấy đàn ông là chỉ muốn lên giường như cô, về sau cho dù là có quỳ trên mặt đất để cầu xin tôi quay lại, thì ông đây cũng không cảm thấy có gì lạ..."
"Rầm!" một tiếng, thân thể của Triệu Đức Sinh đã bị ngã về hướng bên cạnh. Bước chân của anh ta lảo đảo, phải vất vả lắm thân thể anh ta mới có thể đứng vững lại được.
Tay trái của Lộ Vân Phàm vung lên một quyền bên trái của mình, ánh mắt của anh lạnh lẽo, ác liệt, cắn răng phun ra một chữ: "Cút."
Triệu Đức Sinh lau quệt vết máu túa ra bên môi bị vừa đánh, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Lộ Vân Phàm, đột nhiên liền vung lên một quyền đánh lại.
Anh rống to: "Ông đây mà lại có thể sợ cái loại người què như mày sao?"
Trong lòng Lộ Vân Phàm cả kinh. Anh sợ đùi của bản thân không thể chống đỡ nổi lực đạo của một quyền này, đang nghĩ tới phải làm thế nào để ứng đối, thì phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Triệu Đức Sinh mắt thấy có điều bất thường, lập tức hãy thu lại một phần lực đạo, nhưng do tốc độ quá nhanh, nắm tay vung ra vẫn bị đập vào trên trán An Hồng.
Trên đầu đột nhiên bị một lực lớn va chạm, khiến An Hồng cảm giác thấy mờ mịt một mảnh, thân thể của cô giống như tờ giấy mỏng liền ngã về phía sau đi, bỗng chốc liền tiến vào một trong Ⱡồ₦g иgự¢ vững chắc.
"An An!" Lộ Vân Phàm lớn tiếng gọi, hai tay ôm chặt lấy An Hồng, cảm giác người phụ nữ ở trong иgự¢ giống như đã bị rút mất gân cốt, không giữ nổi được thân mình cứ thế trượt dần xuống đất. Lộ Vân Phàm nhận thấy mình không thể đứng được ổn định, anh dứt khoạt chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó ngồi xuống trên mặt đất.
An Hồng cảm giác mình ngay cả mở mắt ra nhìn cũng không thể nào mở ra được nữa. Sự đau đớn lập tức lan tràn ra, trong đầu cô chấn động gay gắt. Cô nhăn lại mày, nghĩ muốn đưa tay nắm lấy một thứ gì đó, nhưng lại bị một đôi tay nắm giữ gắt gao.
Lộ Vân Phàm gấp đến độ muốn nổi điên. Anh lấy điện thoại từ trong túi áo ra, ngón tay run rẩy bấm số 120. Nhân viên điện thoại hỏi anh địa chỉ, anh ngẩng đầu mờ mịt hướng về Triệu Đức Sinh đứng thẳng rống to: "Tên của đường phố này là gì? Địa chỉ số bao nhiêu?"
Triệu Đức Sinh nói: " Đường xxx, số nhà 58, Cao ốc xxx."
Lộ Vân Phàm thông báo cho nhân viên điện thoại, cúp điện thoại lại nhìn người phụ nữ đang ở trong иgự¢, hai mắt cô nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, tay chân vẫn còn hơi run rẩy rất nhỏ.
"An An, An An!" Lộ Vân Phàm cũng không dám vỗ lên mặt của cô, chỉ có thể nhẹ giọng gọi tên cô, gắt gao nắm giữ bàn tay của cô.
Bên cạnh bonh họ dần dần tụ tập một số người, Nhân viên của Phong Nguyên nhìn thấy An Hồng cùng Lộ Vân Phàm đều cảm thấy kinh ngạc phi thường. Càng ngạc nhiên hơn nữa là An Hồng vẫn nằm ở trên mặt đất, nửa người trên được Lộ Vân Phàm ôm vào trong иgự¢. Bọn họ cứ xì xào bàn tán ở bên cạnh, có người lá gan to còn chạy đến bên người Lộ Vân Phàm, ngồi xổm xuống xem xét thương thế của An Hồng.
Lộ Vân Phàm ngẩng đầu nhìn Triệu Đức Sinh. Nếu có thể, anh thực muốn xông tới tháo rời Triệu Đức Sinh thành tám khối. Nhưng mà hiện tại An Hồng vẫn còn đang ở trong lòng anh, mà thân thể của anh cũng không cho phép anh làm như vậy. Lộ Vân Phàm hiểu rất rõ, ngày hôm nay, đừng nói là đánh nhau cùng với một người có thể trạng cường tráng như Triệu Đức Sinh, cho dù ngay cả chỉ là một người đàn ông nhỏ gầy thôi, cũng có thể quật ngã anh dễ dàng.
Lộ Vân Phàm cố gắng tỉnh táo lại, bắt buộc lý trí chiến thắng sự xúc động, cắn răng nhìn Triệu Đức Sinh nói: "Anh có thể đi rồi!"
Triệu Đức Sinh nhìn ánh mắt của mọi người ở chung quanh, nói: "Để tôi cùng anh chờ xe cứu thương."
"Một mình tôi cũng có thể, anh đi đi."
Triệu Đức Sinh nhìn ánh mắt của Lộ Vân Phàm, biết anh cũng sẽ không để ý đến chuyện tiền bồi thường thuốc men, chỉ là đơn thuần không muốn nhìn thấy bản thân anh nữa.
Triệu Đức Sinh cảm giác mình ở tại chỗ này cũng thật sự không có gì thú vị, chính là trong lòng anh vẫn còn đang áy náy, về thể diện cũng sượng mặt, nêm đành nói: "Thực xin lỗi, vậy thì tôi đi trước, chờ An Hồng tỉnh lại, tôi lại đi đến nhận lỗi với cô ấy. Tiền thuốc men tôi sẽ bồi thường."
"Không cần đâu!" Lộ Vân Phàm ngẩng đầu lên nhìn anh, "Anh không cần phải xuất hiện nữa đâu."
"Nhưng đây đều là do lỗi của tôi, tôi sẽ đi gặp cô ấy."
"Nếu anh không muốn bị phá sản, tốt nhất là hãy làm theo lời tôi đã bảo." Vẻ mặt của Lộ Vân Phàm đã lạnh xuống được như núi băng vậy, "Đây là câu nói một lần cuối cùng."
Triệu Đức Sinh ngẩn ra, anh nuốt một ngụm nước bọt, gật gật đầu, xoay người lướt qua đám người, rồi rời đi.
Tân Duy tiếp nhận được tin tức, nhưng lúc anh xuống lầu, thì xe cứu thương đã đến.
Nhân viên cứu hộ dùng cáng đặt An Hồng lên xe, Tân Duy thấy Lộ Vân Phàm còn ngồi dưới đất, liền duỗi tay về phía anh.
Lộ Vân Phàm cử động vị trí đùi phải của chính mình, tay trái nắm giữ lấy tay của Tân Duy, chân trái dùng sức, tay phải chống giữ xuống đất đứng lên. Anh thấp giọng nói: "Cảm ơn."
"Không cần phải khách khí."
Tân Duy và Lộ Vân Phàm cùng nhau đưa An Hồng đi đến bệnh viện. Lộ Vân Phàm đồng ý.
An Hồng lúc tỉnh lại, phát hiện mình đã ở trên giường trong phòng bệnh. Cô xoay xoay cái cổ cũng cảm thấy đầu một trận choáng váng, còn có cảm giác hơi hơi đau đớn.
Tiếp sau đó, tay cô đã bị một đôi tay ấm áp vòng lên.
"An An, An An, em đã tỉnh rồi?"
An Hồng chậm rãi quay đầu sang, liền nhìn thấy Lộ Vân Phàm đang ở bên giường bệnh.
Sắc mặt của Lộ Vân Phàm có chút tiều tụy, cúc áo nơi cổ áo của chiếc áo sơ mi đen đang mặc cũng đã bị anh cởi bỏ. Trên gương mặt anh tràn ngập sự sốt ruột và lo lắng.
"Anh có sao không?" Cô hỏi, phát hiện ra giọng nói của mình giống như tiếng muỗi vo ve.
Lộ Vân Phàm nắm chặt tay cô, lắc đầu mỉm cười: "Anh không sao!"
"Em làm sao vậy?"
"Bị chấn động não chút xíu, đã chụp CT (*) rồi, không có vấn đề gì lớn, theo dõi một đêm, ngày mai em sẽ có thể xuất viện."
(*) Chụp CT: Chụp cắt lớp vi tính (còn gọi nôm na là chụp CT theo chữ viết tắt tiếng Anh: CT của Computed Tomography) hay còn gọi là chụp cắt lớp, đây là một phương pháp chụp hình X quang.
"Hiện tại là mấy giờ rồi?"
"Đã rất trễ rồi, sắp rạng sáng."
"Anh nên nghỉ ngơi đi, ngồi chờ đợi thế này, chân anh sẽ bị đau đấy!"
"Anh sẽ không bị đau đâu! An An, anh ở đây với em!"
"Tại sao anh lại đến nơi này vậy?"
"Chủ nhật rồi, sang đây thăm em ngươi."
"Không phải anh nói phải đi Nghiễm Châu hay sao."
"An An, em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, bây giờ không phải là lúc để nói đến những điều này!"
"Vâng..." An Hồng nhíu nhíu mày, đột nhiên nói, "Em muốn ói."
Lộ Vân Phàm hoảng hốt, lập tức đỡ cô chậm rãi ngồi dậy. Theo tư thế thân thể biến hóa, An Hồng lại cảm thấy đầu của mình bị choáng váng gay gắt.
Lộ Vân Phàm một bên ấn vào chuông cứu hộ, một bên cầm lấy thùng rác, An Hồng đi tới gần liền nôn ra một trận.
Bác sĩ nhanh chóng chạy tới phòng bệnh. Chứng kiến tình hình của An Hồng, bác sĩ nhìn một chút, sau đó đơn giản nói với Lộ Vân Phàm: "Nôn mửa là phản ứng bình thường của việc não bị chấn động, dần dần rồi sẽ tốt lên. Anh ở đây theo dõi tình hình của cô ấy, nếu như thấy có những bệnh trạng khác ví dụ như bị co giật, hay chứng động kinh..., thì lập tức rung chuông."
Lộ Vân Phàm gật đầu cám ơn bác sĩ, lại đỡ An Hồng nằm xuống.
Anh lo lắng đến hỏng rồi, nắm chặt lấy tay của An Hồng, nói: "An An, nếu như em cảm thấy trong người có nơi nào không thoải mái, lập tức phải nói ngay với anh đó, nghe chưa?"
"Em không sợ đau." An Hồng miễn cưỡng nâng mí mắt lên, nhìn anh, nói chậm rì rì: "Anh không có việc gì là tốt rồi!